Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian
Chapter 4: Cơ thể biến hóa (2)

“Có thể do gần đây ôn tập quá mệt mỏi, có một cảm giác mệt lã đến mức không thể diễn tả thành lời, vừa rồi tựa hồ là hôn mê, nên không nghe thấy thầy gọi em ạ.” Nói xong, Phong Kỳ nhíu mày xoa xoa huyệt thái dương.

Sau vài giây nhìn Phong Kỳ với vẻ hoài nghi, cuối cùng biểu cảm của Vương Tấn Thăng cũng hòa hoãn đi, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phi đang ngồi bên cạnh Phong Kỳ, mở miệng nói:

“Mạc Phi, em đi cùng Phong Kỳ đến phòng y tế, sắp đến kỳ thi rồi, cơ thể không được có bất kỳ vấn đề gì!”

Mạc Phi nghe vậy, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.

Bước ra khỏi phòng học, Mạc Phi nhìn Phong Kỳ tò mò nói:

“Phong Tử, hôm nay có chuyện gì sao? Dùng lực nhiều như vậy cũng không đánh thức được cậu, thân thể thật sự có gì không ổn hả?”

“Tôi không biết nữa. Có lẽ gần đây áp lực quá nhiều. Đến phòng y tế kiểm tra trước đã.”

......

Một lúc sau, Phong Kỳ và Mạc Phi đã đến phòng y tế trường.

Phòng y tế bày trí đơn giản, phía bên phải căn phòng có ba giường bệnh, tủ bên trái chứa đầy đủ các loại vật dụng y tế, ở giữa còn trống một ngăn nhỏ.

Vừa lúc đó, cánh cửa lại bị đẩy ra.

Một bóng người xinh đẹp bước vào, cao khoảng 1m72, dáng người thanh tú.

Cô ấy mặc một chiếc áo blouse trắng rộng rãi, lúc này đi tới trước mặt Phong Kỳ với vẻ mặt tràn đầy mây đen, sau đó quay lại đấm vào bụng Mạc Phi, Mạc Phi không nhịn được cúi người xuống, sắc mặt tái mét.

“Không phải đã nói không có việc gì thì đừng đến phòng y tế sao? Đã mấy lần rồi!”

“Huynh đệ của em bị bệnh, lần này thật sự xảy ra chuyện ạ!” Tuy rằng bị đánh, Mạc Phi vẫn cố nhịn đau lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng trông cười còn có vẻ khó coi hơn cả khóc.

Đứng một bên, Phong Kỳ thấy vậy, trong đầu liền tưởng tượng ra một màn kịch máu chó về một kẻ si tình không được người đẹp đáp lại tình cảm.

Nếu không thì sao lại không phản kháng?

Dẫu rằng dung nhan cô ta quả thực mỹ miều nhưng nếu là ta bị đánh, ta sẽ túm lấy mái tóc nàng, quỳ gối húc mạnh, rồi quật ngã qua vai, sau đó túm cô đứng dậy, xoay người tung một cú đá xoay vòng hạ gục, cuối cùng nhảy lên dùng khuỷu tay đập mạnh vào mặt, hạ đo ván.

Nếu cô ấy vẫn còn sức, ta sẽ tiếp tục tung chân tấn công dữ dội.

Sau khi nghe Mạc Phi giải thích, người phụ nữ quay lại nhìn Phong Kỳ, vẻ mặt dịu đi: “Xin chào bạn học, tôi là Trần Dữu Tử bác sĩ mới của trường. Em không thoái mái ở chỗ nào?

Phong Kỳ nghĩ ngợi một hồi, có chút ngượng ngùng nói: “Vừa rồi em đã gặp phải một cơn ác mộng rất chân thật, giống như đang ở đó vậy, thậm chí có thể ngửi thấy mùi trong giấc mơ, em không phải có vấn đề về tâm thần chứ?”

Trần Dữu Tử nghe thấy điều này, trái lại có vẻ rất bình tĩnh.

Suy cho cùng kỳ thi càng đến gần, học sinh có căng thẳng, có các bất thường về cơ thể lẫn tinh thần đối với cô ấy đều rất bình thường.

Cô ấy đã từng thấy trước kỳ thi tuyển sinh đại học, có trường hợp học sinh cởi sạch hết quần áo chạy vòng quanh sân trường để giải tỏa cảm xúc, vì vậy gặp phải ác mộng cũng chỉ là vấn đề nhỏ.

“Thế này, em nằm trên giường trước, tôi sẽ kiểm tra toàn bộ thân thể cho em nhé.”

Nghe lời này, hắn gật đầu ngay lập tức, đi đến nằm trên giường trong phòng y tế. Trần Dữu Tử ngay lập tức bước vào khoang trong phòng y tế, mở máy theo dõi lên.

Trong lúc chờ đợi, quả cầu kim loại phía trên giường bệnh từ từ bật sáng, đèn bên trong được lắp đặt so le với nhau, nhiều dụng cụ y tế để kiểm tra cơ thể được sắp xếp ngăn nắp.

Dưới sự điều khiển của Trần Dữu Tử, thiết bị hoạt động, cánh tay kim loại di chuyển xuống.

Một loạt các cuộc kiểm tra cơ thể bắt đầu.

Điện tâm đồ, huyết áp, xét nghiệm máu, nhịp tim lúc nghỉ, huyết áp, chức năng phổi ... Sau khi kiểm tra, bảng báo cáo từ từ được xuất ra khỏi máy theo dõi.

Đưa tay ra lấy bảng báo cáo, Trần Dữu Tử bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể của Phong Kỳ.

Một lúc sau, Trần Dữu Tử quay lại nhìn Phong Kỳ đang lo lắng mở miệng nói:

“Tình trạng cơ thể rất tốt, cũng không có vấn đề gì. Gần đây hẳn là do áp lực quá lớn. Chú ý nghỉ ngơi kỹ càng là sẽ không có vấn đề gì.”

Nói xong, Trần Dữu Tử đưa báo cáo y tế cho Phong Kỳ.

Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vươn tay cầm lấy báo cáo.

Vừa rồi giấc mộng chân thật như vậy, hắn thật sự lo lắng không biết mình có phải có vấn đề về thần kinh hay không, chẳng hạn như chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng.

Cúi đầu nhìn lướt qua báo cáo khám bệnh, hắn đang định vò thành quả bóng ném vào thùng rác bên cạnh, lúc này ánh mắt lại quét qua “cường độ huyết mạch”, các chỉ số trên đó khiến Phong Kỳ sững sờ.

Cường độ huyết mạch (Phong Kỳ): 21,13

“Làm sao có thể!” Phong Kỳ sửng sốt.

Chỉ một ngày trước, cường độ huyết mạch của hắn sau khi khám sức khỏe vẫn là “21,03”.

Trong khoảng thời gian này hắn không bao giờ uống mấy thứ chất lỏng đắt tiền, cho nên không có chuyện cường độ huyết mạch tăng nhanh trong thời gian ngắn.

Nhưng số liệu trên báo cáo cho thấy cường độ huyết mạch của hắn tăng 0,1 không thể nào giải thích được.

Trị số 0,1 tưởng chừng như rất nhỏ, nhưng thông thường, nếu muốn tăng 0,1 trị số huyết mạch, hắn cần phải trải qua quá trình luyện tập cường độ cao trong vòng nửa tháng, đồng thời phải đảm bảo chế độ dinh dưỡng trong giai đoạn này.

Sự cải thiện kỳ lạ như vậy khiến hắn nghĩ đến điểm tiến hóa huyết mạch ít ỏi mà hắn có được sau khi giết chết Zombie trong giấc mơ.

Liệu có thực sự liên quan đến giấc mơ kỳ lạ đó không nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương