Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm
-
27: Sao Có Cảm Giác Như Đi Xem Mắt
Trước khi xuất phát đi yểm cảnh, Thẩm Kỳ Khi quyết định đặt mua cho mình mấy bộ quần áo, bằng không luôn mặc giáo phục đánh quái, một chút thể diện cũng không có.
Hơn nữa giáo phục Thanh Lễ phái đều là nhất thành bất biến thuần tịnh lụa trắng, kiểu dáng không có gì đổi mới, cực kỳ giống đồ tang, lỡ mà dính máu thì thôi...
"Sư tỷ muốn hay không theo cùng ta xuống núi một chuyến?" Nàng kéo kéo ống tay áo Liễu Sương, cười tủm tỉm nói.
Liễu Sương trầm tư một lát, hỏi: "Ngươi là muốn đi Vô Đồng trấn?"
"Đúng vậy."
Thanh Lễ phái tọa lạc trên đỉnh núi mây mù lượn quanh có thể nói là ngăn cách với thế nhân, mà chân núi lại vừa lúc có một trấn nhỏ phồn hoa tên là Vô Đồng, trong thị trấn đa số đều là người phàm không có tư cách tu luyện.
Tuy rằng không có phong cảnh vô hạn bằng chủ thành, nhưng Vô Đồng trấn cũng có nơi ăn chơi phóng túng cái gì cần có đều có.
Thanh Lễ phái đến hạn mua áo mua lương thực, đều sẽ phái mấy tên đệ tử xuống núi, đến Vô Đồng trấn tiến hành đại mua sắm.
Trước đó Thẩm Kỳ Khi xuống núi du lịch cũng là dừng chân ở quanh Vô Đồng trấn, nhưng lúc ấy vội vàng đánh quái thăng cấp, không có du ngoạn xem xét, chỉ nhớ rõ đó là một trấn nhỏ thanh thạch thuỷ hương, tiểu kiều lưu thuỷ như thơ văn miêu tả.
Liễu Sương không lý do cự tuyệt, dứt khoát nói: "Vậy thì đi thôi."
Đại khái là bởi vì yểm cảnh sắp mở ra, Thanh Lễ phái ngày thường vốn phong bế cũng mở ra kết giới, đặc biệt cho phép đệ tử xuống núi mua sắm vật phẩm mà mình cần thiết.
Thừa dịp làn sóng mua sắm dâng trào, Thẩm Kỳ Khi vội vàng kéo theo sư tỷ hấp tấp phi xuống núi.
Dọc đường, Thẩm Kỳ Khi đều thúc giục Liễu Sương nhanh chóng tăng tốc.
Liễu Sương bất đắc dĩ, quay đầu hỏi nàng: "Tốc độ nhanh như vậy làm cái gì?"
"Lại trễ chút phỏng chừng thứ tốt đều bị đoạt xong rồi!" Thẩm Kỳ Khi ôm eo nàng, một đầu tóc dài ở trong gió mạnh bị thổi thành đầu sư tử, "Sư tỷ xông lên ——"
Một đường xẹt như tia chớp, tới nơi mới vừa đặt chân xuống, nàng đã bị đám đông nối liền không dứt ở trước mắt làm cho kinh sợ.
Trên Thanh Phong quanh năm tiên khí bay bay, linh khí lượn lờ, tràn đầy hương vị thanh lãnh.
Mà Vô Đồng trấn lại hoàn toàn tương phản, ở chỗ này ngươi có thể nhìn đến người làm xiếc bên đường, người bày hàng quán, kiếm khách linh tinh, các con hẻm nhỏ cũng rất là náo nhiệt, quả thực là khí vị nhân gian khói lửa.
Liễu Sương đứng giữa dòng người nhốn nháo, giống như hạc trong bầy gà, phá lệ bắt mắt.
Người tu tiên vốn có khí chất khác xa người thường, một thân bạch y càng tôn lên vẻ xuất trần hiếm có, phiêu nhiên như tiên, thực mau liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người qua đường.
"Vị tiểu thư này thật là hoa dung nguyệt mạo! Không biết năm nay bao nhiêu, trong nhà đã có hôn phối hay chưa?"
"Cô nương, ngươi nhìn xem hộp phấn mặt này, bôi ở trên gương mặt ngươi, đúng là dệt hoa trên gấm nha!"
"Ta xem cô nương khí chất không tầm thường, chẳng lẽ là tiên tử đến từ Thanh Phong?! Ta nghe nói Thanh Lễ phái tiên nhân đều có thể hít mây nhả khói, hô mưa gọi gió, còn có thể nuốt sống bạch tuộc, có phải là thật không a?"
Nhóm người này thực mau tiến tới, ríu rít vây quanh Liễu Sương.
Trạch mấy trăm năm Liễu Sương hơi có chút không khoẻ, hơi hơi nhấp môi, đối mặt với sự nhiệt tình vô cùng của quần chúng nhân dân, không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Thẩm Kỳ Khi bị đám người bài trừ, đứng ở một bên nhìn, nhịn không được ôm bụng cười ngắc ngứ.
Ngay sau đó thấy Liễu Sương chuyển ánh mắt tới dường như cầu cứu, nàng vội vàng ngừng cười, đi lên đẩy ra đám người.
"Chư vị nhường một chút, sư tỷ nhà ta xấu hổ, không quen cùng người ngoài tiếp xúc."
Xấu hổ đại ma vương Liễu Sương: "......"
"Sư tỷ?" Có người nhạy bén mà nhìn về phía nàng, "Ngươi cùng tiên tử này là quan hệ gì nha? Hay là ngươi cũng là tiên nhân?"
Mọi người thấy Thẩm Kỳ Khi tư dung hoạt bát tiếu lệ, xem ra cũng có vài phần tiên khí tuyệt trần, bọn họ mồm năm miệng mười hỏi: "Cô nương có từng hôn phối? Mua phấn mặt sao? Sẽ nuốt sống bạch tuộc sao?"
Thẩm Kỳ Khi mặt mang giả cười: "Chưa từng, không mua, sẽ không."
Mọi người lộ vẻ thất vọng, lại đem ánh mắt dời về người Liễu Sương, tiếp tục lắm mồm thảo luận.
Thẩm Kỳ Khi linh cơ vừa động, chỉ vào không trung nói: "Nhìn kìa, có tiên nhân bay qua!"
Mọi người vội vàng ngẩng đầu: "Đâu đâu?!"
Nhân cơ hội này, Thẩm Kỳ Khi vội vàng chui vào đám người, kéo theo Liễu Sương chạy đi.
Thẩm Kỳ Khi: biến lẹ.jpg
Chật vật trốn khỏi đám người, hai người đã sức tàn lực kiệt.
Liễu Sương đỡ trán, thở dài: "Kế tiếp muốn đi đâu?"
Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, nói: "Nghe nói nơi này cũng có tu sĩ ẩn cư, còn mở mấy tiệm y phục cùng pháp khí, sư tỷ không ngại cùng ta đi xem?"
"Ừ."
Hai người biến hoá thành người qua đường khí tràng tầm thường, dung nhập vào trong đám đông.
Tiệm may mặc nằm ở một ngõ sâu quanh co tám khúc, nhưng sinh ý dị thường rực rỡ, cửa ra vào nhỏ hẹp mà người lũ lượt ra vào.
Chờ hai người cùng nhau đi vào sau mới phát hiện, bên ngoài tuy nhỏ, nhưng bên trong thật là một cảnh tượng khác, trình độ rộng mở có thể so với Uniqlo dưới chung cư nhà nàng.
Thẩm Kỳ Khi đi vào liền nhìn thấy một bộ áo váy tề ngực màu xanh cổ vịt, không cần nghĩ ngợi mà nắm tay Liễu Sương đi qua, so ở trên người, nghiêng đầu hỏi: "Sư tỷ, đẹp hay không đẹp?"
Liễu Sương nhẹ nhàng gật đầu: "Đẹp."
"Hai vị cô nương cảm thấy đẹp có thể đi thử xem." Bên cạnh đi tới một người có vẻ là tiểu nhị nói, "Nơi này tay nghề đều là chúng ta chưởng quầy tổ truyền xuống dưới, không dễ dính tro bụi, giặt rửa thoải mái dễ dàng, chất lượng yên tâm."
Thẩm Kỳ Khi nghe xong liên tục gật đầu, thậm chí bắt đầu xúi giục Liễu Sương: "Sư tỷ, ngươi cũng chọn một bộ đi."
Liễu Sương cười cười, nói: "Ngươi trước thay xem sao, ta nhìn nhìn một chút."
Thẩm Kỳ Khi đi phòng thử đồ mà tiểu nhị nói, một gian phòng nho nhỏ, cửa treo một rèm vải rất dài, có thể cảm giác được trên cửa có làm cấm chế.
Nàng đem váy lụa trắng cởi ra bỏ vào túi càn khôn, thay bộ váy áo mới, vuốt lên vải vóc có cảm giác tơ lụa nhưng không rõ là chất liệu gì, hơn nữa váy áo còn có thể dựa vào tự thân hình thể mà biến to biến nhỏ, thập phần thuận tiện.
Nàng mặc y phục mới nhảy nhót ra cửa, tiểu nhị nhìn cũng nhịn không được giơ ngón tay cái lên: "Đẹp, cô nương da dẻ tướng mạo trắng nõn, mặc ở trên người càng có vẻ tuấn tú."
Ai mà không thích nghe lời hay, Thẩm Kỳ Khi quả thực tươi cười rạng rỡ, ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng Liễu Sương, thực mau thấy nàng đứng trước một giá áo, ngửa đầu, có vẻ không để ý xung quanh.
Thẩm Kỳ Khi liền đi qua, kéo nhẹ tay áo nàng, "Sư tỷ!".
Liễu Sương quay đầu, ánh mắt lập loè, ngẩn ra một lát.
Thẩm Kỳ Khi ở trước mặt nàng dạo qua một vòng, váy áo uyển chuyển, ý cười doanh doanh: "Không tồi đi?"
"Rất đẹp." Liễu Sương thấp giọng nói.
Thẩm Kỳ Khi tự nhiên tin tưởng thẩm mỹ của nữ chủ, hài lòng nói: "Vậy mua cái này." Lại nhìn nhìn nàng, "Sao ngươi không chọn a? Không có vừa mắt sao?".
Liễu Sương nói: "Ta sao cũng được."
"Gì mà sao cũng được nha!" Thẩm Kỳ Khi mím môi, "Ngươi xinh đẹp như vậy, không trang điểm chính là lãng phí tài nguyên.
Tới tới tới, ta cần thiết cho ngươi chọn vài món!".
Liễu Sương thấy nàng xoay người sang chỗ khác, bận tới bận lui chọn quần áo, bất đắc dĩ mà giơ giơ lên khóe môi.
Thế nhân nói Ma chủ hung ác đáng sợ, quanh năm một thân hắc y, giống như la sát ác quỷ.
Ai mà chính mắt nhìn thấy dáng vẻ Ma chủ, sống không quá ba ngày.
Cho nên bất luận nàng mặc quần áo thế nào cũng không có gì khác nhau, ở trong cảm nhận của mọi người, nàng tồn tại chính là tượng trưng cho sợ hãi.
"Cái này!" Thẩm Kỳ Khi ôm năm bộ quần áo chuyển đến trong ngực nàng, "Còn có vài món này, đều đi thử xem."
Liễu Sương tuỳ ý nàng lăn lộn: "Tốt." Dứt lời ôm một đống lớn quần áo vào phòng thử.
Liên tiếp thay đổi năm bộ, Liễu Sương chính là giá áo trời sinh, chân dài eo nhỏ, dáng người cao gầy, hệt như người mẫu Victoria secret, lấp lánh tỏa sáng.
Váy lụa hồng ngọc diễm lệ, xanh biếc thanh nhã, xám tro anh tư táp khí, hơn nữa có chưởng quầy ở một bên châm ngòi thổi gió, Thẩm Kỳ Khi quả thực mỗi bộ đều muốn mua cho Liễu Sương.
"Cái này đẹp!"
"Cái này cũng đẹp!"
"Đều đẹp, toàn bộ gói lại cho ta!"
Thẩm Kỳ Khi: A, đột nhiên hiểu thấu cảm giác vui sướng của cái trò thay đồ búp bê!
Liễu Sương đáp ứng không xuể, bật cười nói: "Tiểu sư muội, đi một chuyến yểm cảnh cũng không cần phải nhiều quần áo như vậy, tùy ý chọn vài bộ là được."
Thẩm Kỳ Khi bày ra tư thế tổng tài bá đạo quăng tiền như rác, vứt linh thạch cho tiểu nhị, tà mị cười: "Nữ nhân, không người nào có thể chống đối ta.
Dù là ngươi, cũng không thể cự tuyệt!"
Liễu Sương:......!Chẳng lẽ là đầu óc hư rớt?
Mua mười mấy bộ quần áo, thuận tiện lại đi tiệm cách vách đặt mua vài món pháp khí, hai người mua sắm thắng lợi.
Lúc ra khỏi cửa, sắc trời đã dần tối.
"Sư tỷ, ta nghe nói Vô Đồng có một tửu lầu thức ăn rất có danh tiếng." Thẩm Kỳ Khi nói, "Chúng ta đi tham gia náo nhiệt nha?".
Tửu lầu này tên là Vọng Nguyệt Lâu, nằm ở vị trí phồn hoa nhất Vô Đồng trấn, lưu lượng khách thật lớn, nghe nói món vịt quay nơi này danh khắp thiên hạ, ngũ hồ tứ hải người nổi tiếng đều muốn tới nếm một lần.
Liễu Sương gật đầu đáp ứng, xuyên qua phố xá sầm uất, đèn rực rỡ mới lên, đám người lui tới như nước chảy.
Một mảnh ồn ào náo động, một thanh âm già nua cực kỳ hấp dẫn chú ý:
"Ai da, ai da ui......!Người tới, làm chủ giúp ta a!"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một ông lão nằm trên mặt đất, quải trượng ở bên cạnh, ôm chân không ngừng kêu đau.
Một nữ tử trẻ tuổi lưng đeo trường kiếm đứng trước người hắn, mặt đầy bối rối khó xử.
Thực mau có người tiến lên hỏi: "Lão nhân gia, đã xảy ra sự tình gì a?"
"Ây...." Lão nhân gia đỡ chân, đáng thương vô cùng nói, "Ta vừa rồi đang yên đang lành đi trên đường, đột nhiên bị cô nương này đụng trúng té ngã."
Vị cô nương cắn cắn môi, "Ngượng ngùng a lão gia gia, ta không chú ý......!Ta còn tưởng rằng vừa rồi không có đụng vào ngươi."
Lão nhân nước mắt lưng tròng, run giọng nói: "Ây da, đau, đau chết lão......"
Người hóng hớt vây xung quanh chỉ trỏ, không chừa ra chỗ trống.
Cô nương ngây người một lúc, ngồi xổm xuống, khinh thanh tế ngữ nói: "Lão gia gia, ta hiểu biết chút y thuật, không bằng ta giúp ngài xem xem đi!?"
Lão nhân sửng sốt, xê dịch về phía sau, cảnh giác nói: "Ngươi, ngươi đừng có tới gần ta!"
Nữ tử vươn tay, mờ mịt nhìn hắn: "Nhưng mà, ta thật sự biết y thuật nha..."
"Đau, đau!" Lão nhân tức khắc khóc thét lên, "Ta một phen tuổi này ra tới buôn bán, lão bà nhi tử còn ở nhà chờ ta trở về nấu cơm, nhưng giờ chân ta bị thương, không làm được việc, vậy phải làm sao đây?!"
Mọi người ồn ào thảo luận, có người mặt lộ vẻ nghi ngờ, có người lòng đầy căm phẫn.
"Thật quá đáng đi?!"
"Sao cảm giác có điểm không thích hợp a......"
"Bồi! Bồi thường đi!"
"Trước xem kỹ rồi nói."
Thẩm Kỳ Khi cùng Liễu Sương cũng dừng lại bước chân, ở trong đám người ăn dưa.
"Sư tỷ, theo ngươi xem, đây là xảy ra chuyện gì?"
Liễu Sương tùy ý nhìn lướt qua, liền không có hứng thú mà dời đi ánh mắt: "Lão nhân kia giả bộ."
Thẩm Kỳ Khi tán thành: "Anh hùng ý kiến giống nhau a!" Vừa nhìn là biết ăn vạ, hơn nữa còn là chọn một vị cô nương trẻ tuổi quần áo xa xỉ để xuống tay, rõ ràng là nghĩ dễ ăn.
Cô nương kia cũng không biết nên làm sao cho phải, mặt ủ mày ê: "Vậy ngài nói nên làm gì bây giờ?"
Lão nhân run rẩy mà lau lau khóe mắt nghẹn ra tới nước mắt, thanh âm và tình cảm phong phú mà nói: "Ngươi bồi ta tiền thuốc men!".
Kỹ thuật diễn thoạt nhìn cũng không tệ lắm, làm người rơi lệ, xây dựng ra một bối cảnh làm người đồng tình, hẳn là cao thủ ăn vạ.
Nữ tử do dự một lát, thế nhưng thật sự móc ra túi tiền, đếm đếm, hỏi: "Vậy ngài muốn bao nhiêu...."
Lão nhân trong mắt hiện lên một tia tham lam: "Ta xem, năm lượng bạc đi......"
Thẩm Kỳ Khi nhìn không được, cô nương này cũng là đủ ngốc, cứ như vậy mơ màng hồ đồ bị hắn lừa bịp.
Nàng quyết định đứng ra làm ánh sáng chính đạo, hét lớn một tiếng: "Chậm đã!"
Tất cả mọi người nhìn về phía nàng.
Lão nhân càng rụt người về sau, "Ngươi, ngươi là ai?"
"Lão nhân gia, chân này của ngươi thật sự bị thương à?" Thẩm Kỳ Khi đi ra, ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, "Không gạt người đó chứ?"
"Tất nhiên là thật!" Lão nhân kia trừng lớn đôi mắt, "Đây là chân ta, còn có thể làm bộ hay sao?".
Thẩm Kỳ Khi sờ sờ cằm, nghi hoặc nói: "Nhưng ta thấy cũng không đổ máu a?"
Bên cạnh nữ tử khẩn trương mà chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Ta vừa rồi rõ ràng cảm giác không có đụng tới vị này, kết quả hắn đột nhiên té ngã......"
"Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn." Lão nhân gia chuyển động tròng mắt, ra vẻ tàn khốc, "Chính là ngươi đụng phải ta, ta mới té ngã!"
Thẩm Kỳ Khi ôm cánh tay bàng quan, từ từ mà nói: "Ta xem nhị vị tranh luận không ra thắng bại, không bằng báo quan đi."
Đám người tĩnh lặng một giây, có người nói: "Báo quan......!Đúng rồi!"
"Thỉnh Kha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook