Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân
-
Chương 16: Văn trọng khải hoàn
Trái đất xoay. Một chòm sao lóng lánh
Tô điểm cả bầu trời tan hoang
Là văn tự tượng hình từ 5000 năm,
Là những con mắt tương lai soi xét
______Bắc Đảo (http://damau.org/archives/13273)______
Văn Trọng đã trở về.
Văn Trọng xua quân Bắc Hải, đánh đâu thắng đó, tru bảy mươi hai lộ chư hầu, hủy bốn mươi tòa thành trì, thôn trấn lớn nhỏ, diệt mười vạn phản quân, đi qua nơi nào, nơi đó không còn ngọn cỏ, gót sắt đại quân giẫm tới, lương điền trở thành đất khô, vô luận lão ấu phụ nhụ, đều bị đánh chết. Cẩm hà nổi đầy xác trôi, nhuộm mặt sông đỏ thẫm, ba tháng sau mới khôi phục sắc nước trong suốt.
Đó chính là số phận của kẻ phản loạn.
Vạn dân sắp hàng hai bên đường hoan hô, bách tính nghênh đón Thái sư khải hoàn kéo dài từ cổng thành Triều Ca cho đến trước cung. Hoàng Phi Hổ theo bên cạnh Văn thái sư, nhỏ giọng bẩm báo từng sự kiện, sau khi hắn viễn chinh, triều đình xảy ra rất nhiều biến cố.
Văn Trọng chỉ lẳng lặng lắng nghe, Hoàng Phi Hổ nhìn diện dung sư tôn, cẩn thận tính toán, Văn Trọng đã sống hơn hai trăm năm, nhưng bởi vì tu tập tiên thuật Kim Ngao đảo, nên bộ dáng vẫn giữ nguyên nét trung niên, khóe mắt không hiện nửa phần nếp nhăn, râu tóc đều đen sậm, song mục trong vắt, chẳng chút vẩn đục, quả là thần thái tiên gia tràn đầy chân khí lưu chuyển.
Thần bảo hộ giang sơn mãi không già, cũng vĩnh viễn không chết, Phi Hổ không khỏi rùng mình một cái, Văn Trọng đích thân tuyển chọn, rồi dạy dỗ tứ đại thiên tử Thương triều, nâng đỡ từng người bọn hắn lên long ỷ, tiếp tục dõi theo cho đến khi bọn hắn già yếu, chết đi, lại sắc lập tân quân, cứ tuần hoàn không dứt như thế…Có lẽ hắn mới là tượng trưng của vương quyền, đệ nhất nhân áp đảo cả chân long.
Trên Cửu Gian điện quần thần trang nghiêm đứng, châm rơi cũng có thể nghe. Trước kim long án không một bóng người, Văn Trọng hỏi: “Thiên tử đâu”
Hoàng Phi Hổ đáp: “Sư tôn, đại vương bởi vì chuyện Ti mặc bỏ mình ngày trước, tâm tình uất ức, độc xử thâm cung đã hơn một tháng…”
Không đợi Hoàng Phi Hổ nói hết, Văn Trọng đã một tay vỗ ngang trước người, ngoài điện kim la* kêu đinh tai nhức óc, tiếng này nối tiếp tiếng kia như đòi mạng, vang dội toàn thành. Sau cùng âm thanh của kim la kia bị ách, vỡ thành đồng vụn, mảnh đồng sắt bén gào thét từ ngoài ngọ môn bay vô, đồng loạt đính trên long án, Văn Trọng chợt quát một tiếng. [*chiêng]
“Muốn trốn trong Thọ Tiên cung cả đời à! Vi Tử Khải! Đi lôi đại vương ra đây!”
“Hai người này là ai?” Văn Trọng chuyển thân chỉ vào vị trí đứng đầu văn thần, Phí Trọng, Vưu Hồn lập tức bị dọa cho hồn vía lên mây, hai chân mềm nhũn, núp vào cây cột phía sau.
“Nói!” Văn Trọng quát.
“Hồi…Hồi Thái sư…Thần Phí Trọng, Vưu Hồn…”
Mắt Hoàng Phi Hổ hiện lên vẻ khinh thường, nhỏ giọng nói: “Sau khi lão Thừa tướng chết, Phí Trọng lĩnh chức đại tướng, Vưu Hồn lấp vào ghế trống gián quan”
Vi Tử Khải vội vã từ hậu điện quay về, Văn Trọng không để ý tới hai gã gian thần nữa, mà hướng mặt vào thiên tử đang chậm rãi đăng điện. Trong lúc nhất thời như có chút khó chấp nhận, nhìn Trụ vương mệt mỏi ngồi lên long ỷ.
Đã hơn một tháng từ lúc Hạo Nhiên thân vẫn, Trụ vương không thượng triều, không màng chính sự, ngày ngày đều độc châm độc ẩm tại Thọ Tiên cung, uống rượu sầu. Lúc này thượng triều song nhãn đỏ bừng, râu tóc bất chỉnh, một thân vương bào lếch thếch dầu mỡ, thực là suy đồi không khác gì rác rưởi.
Thiên tử đưa tay sờ sờ la vỡ sắc bén cắm trên án, ngón tay bị cắt qua, chảy máu, lắc đầu cười khổ. Kế tiếp giương mắt, rốt cuộc cũng nhận ra được người dưới đình, ngây ngây ngô ngô nói: “Thái sư khải hoàn hồi triều, vất vả công cao…”
Văn Trọng không chờ Trụ vương dứt lời đã cắt ngang: “Nhất quốc chi quân thành cái bộ dạng này, ngươi bị mê muội tâm trí rồi phải không?”
Trụ vương say túy lúy, không quan tâm tới bách quan trong điện, song nhãn nhìn chằm chằm Văn thái sư, một lát sau bi thương cùng cực, giọng khàn khàn, nói: “Thái sư, tại sao bây giờ ngươi mới trở về…”
“Nhu nhược vô năng! Làm sao thống lĩnh thiên hạ!” Văn Trọng dĩ nhiên giận dữ, mắng thẳng: “Ta vì ngươi viễn chinh Bắc Hải, rời Triều Ca một thời gian, vậy mà ngươi lại chọc ra lỗ hỏng to lớn đến thế! Giáo huấn thường ngày của ta vứt nơi nào!!”
Trụ vương bị đòn cảnh cáo này kích cho thanh tỉnh chút ít, chưa kịp biện bạch, trong con ngươi đã ánh hiện một đạo kim quang cuốn đến, ngay sau đó bên hông căng thẳng, cổ bị siết đến đau đớn, lại bị một cổ đại lực ném ngang, bay thẳng ra khỏi điện!
“Sư tôn không thể!” Hoàng Phi Hổ vừa thấy Văn Trọng xuất thủ kim tiên, vội lên tiếng cầu tình.
Một roi này, quả thật đã dọa cho văn võ toàn triều sửng sờ, chưa kịp hồi thần, lại thấy bào phục Văn Trọng giương lên, như tiễn rời cung lao ra ngọ môn, tiếng mắng hòa lẫn tiếng roi: “Thảm vô nhân đạo, thiết lập ra cực hình bào cách kia! Đây là roi thứ nhất!”
Trụ vương ngay cả rên cũng nghe không thấy, bị roi nọ đánh lên nơi cao ngọ môn, Văn Trọng cùng xuất song tiên, chớp mắt kim quang vạn đạo, binh qua túc sát*, cuồng phong rít gào. [*binh lính qua nơi nào, nơi đó hoang tàn]
Trong lúc nhất thời chỉ thấy tiên ảnh ngút trời, như sóng bạc rẽ thiên không, lại như núi đổ biển gầm, khí thế tru phạt hoành hành trước Cửu Gian điện!
“Minh quân như kính! Nhất quốc gián quan bị ngươi ban chết! Đây là roi thứ hai!”
Thiên tử còn chưa rơi xuống đất, đã bị một roi của Văn Trọng đánh lên không trung, như diều đứt dây bay ra ngoài điện, thân hình Văn Trọng tiêu thất tại tiền điện, một khắc sau, vô thanh vô tức lơ lửng trên cao, quát: “Thừa tướng gặp chuyện! Chết bất minh bất bạch! Thân là quân vương mà không vì Tỷ Can báo cừu! Đây là roi thứ ba!”
Trụ vương bị đánh đến da tróc thịt bong, một thân vương phục rách bươm, máu tuôn như suối, lại té vào Cửu Gian điện, oanh một tiếng nện nóc nhà thủng một lỗ, ngói rơi lả tả, bụi bặm tứ phía, thiên tử nặng nề rớt xuống giữa Cửu Gian điện. Nhưng Văn Trọng vẫn không tha, sau khi hạ xuống đất chậm rãi đi lại, tiếng cước bộ trầm ổn, kiên quyết, vang vọng không ngừng trong đại điện, như tình thiên phích lịch.
“Lục cung quốc mẫu hàm oan mà chết! Ai dạy ngươi làm ra chuyện vô tình vô nghĩa này!!!”
Trụ vương ngọ ngoạy muốn bò dậy, lại một roi quất tới. Tức khắc bay qua kim án, lưng nện ầm vào bích họa sau long ỷ, miệng phun tiên huyết, đầu chúi xuống té thật mạnh.
Sau cùng, Văn Trọng rung cổ tay, kim tiên như linh xà hồi chuyển, quấn lên cánh tay, lạnh lùng nói: “Truyền thái y” Lời vừa dứt, cũng không quay đầu lại, chuyển thân đi ra ngoài ngọ môn.
.
Văn Trọng đi rồi, Đát Kỷ và Thân Công Báo mới kinh hồn bạt vía mà từ sau đình trụ bước ra, gương mặt phấn của Đát Kỷ trắng bệch, một tay che miệng, run rẩy nói: “Này…Phản rồi, phản rồi”
Thái y chạy như bay lên Cửu Gian điện, Hoàng Phi Hổ ôm Trụ vương, vội vã trở về hậu cung. Mắt Đát Kỷ lấp kín thần sắc không dám tin, giọng nói tràn đầy sợ hãi: “Ta cứ nghĩ rằng loại trừ người kia xong sẽ đại cát đại lợi, ai ngờ…ai ngờ…Văn Trọng lại không trách hắn chuyên sủng…chuyên sủng…”
Thân Công Báo cười nhạo nói: “Chuyện tình ái, hôn quân vốn rất có trách nhiệm, Văn Trọng biết rõ tính nết đồ nhi mình, phạt cũng vô dụng. Nếu ngươi không độc chết Đông Hoàng chuông, nói không chừng lúc này còn có thể cùng Văn Trọng kìm hãm lẫn nhau. Cho dù ta xuất thủ Lôi công tiên cũng địch không lại, hồ yêu, ngươi tự lo đi. Ta tạm lánh đây”
.
.
.
Đại Xích thiên Thái Thanh cảnh Đâu Suất cung
“Sư tôn, hết thảy đã an bài thỏa đáng, Cơ Xương đang trên đường trốn về Tây Kỳ”
“Hiện giờ chỉ còn Khương Tử Nha thôi. Ngươi phải cẩn thận tránh Văn Trọng kia, đi ngay đi”
Giọng của nam nhân lên tiếng đầu tiên, Hạo Nhiên cảm thấy đã từng nghe ở đâu đó, song nhất thời nhớ không ra. Ngũ giác mất hết, nhưng sao âm thanh lại có thể chui vào não? Thân thể hư hư trôi nổi giữa không trung, cái tư vị trên không chạm trời, dưới không kề đất này thật khó chịu. Vươn tay, không cảm giác được, toàn bộ tứ chi như đã ly khai chính mình.
Tựa như thân thể đang ở trong giấc mộng không tự chủ được. Chẳng biết trôi qua bao lâu, quanh mình dần dần sáng lên, hắc ám tan biến. Gió mát lướt qua, mình đang ở trong biển hoa rộng lớn.
Hạo Nhiên nhẹ vỗ đôi cánh, cánh ở đâu ra vậy? Hắn nghi hoặc muốn quay đầu nhìn, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, vội dùng lực vỗ, vươn ra cái chân bé tí, níu lấy một cánh hoa, không đúng! Sao lại thế này?!
“Ta…ta biến thành cái gì rồi? Ta biến thành hồ điệp sao?” Hạo Nhiên vừa sợ vừa nghi, trông ra xa, thấy được một thân ảnh quen thuộc. Dương quang chiếu lên thân hình nam nhân nọ mông lung, Hạo Nhiên vảy lân phấn, hoàn toàn quên mất chính mình, bay về phía nam nhân nọ.
Hồ điệp dừng trên ngón tay thon dài của hắn, nụ cười của thiên tử vẫn ấm áp như ngày nào, tựa xuân phong trong ngự hoa viên này. Hắn đưa ngón tay tới bên môi, đôi cánh Hạo Nhiên run khe khẽ, toàn bộ cảnh tượng ầm ầm vỡ vụn, bay về phương xa.
Hạo Nhiên ngồi bật dậy, ngũ giác lại trở về, hắn duỗi một tay, hướng về phía bạch quang cẩn trọng ngắm nghía, sờ sờ ***g ngực mình. Thân ở trong một cung điện khổng lồ vắng vẻ, đi ra bên ngoài cung, dõi mắt trông, đồng cỏ xanh mướt trải rộng.
Đây là đại thảo nguyên vô biên vô tận, bầy dê kêu be be, lao tít ra xa, giữa thảo nguyên có một người đang nằm.
“Này!” Hạo Nhiên gọi.
Chẳng lẽ đây là thế giới sau khi chết? Hắn chạy vội tới trước người đang nằm trên mặt đất nọ, một nam nhân trẻ tuổi xa lạ.
Nam nhân khép song nhãn, vẻ mặt bình thản, trên người mặc thụy y* hắc bạch lưỡng sắc, thụy y không cài nút, lộ ra da thịt kéo dài từ cổ đến tiểu phúc, thậm chí mơ hồ có thể thấy được một nhúm mao tại nơi tư mật. [*đồ ngủ]
Hắn đang ngủ à? Hạo Nhiên không khỏi chậc lưỡi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nam tử nọ. Ăn mặc cũng quá lộ liễu đi, Hạo Nhiên đưa tay sờ sờ thụy y của hắn, giúp hắn cài nút dưới trường khố lại. Y phục người này như hề, tay áo và ống quần rất dài, ngay cả thụy quan* trên đầu, cũng là mũ hai góc của hề nốt. [*nón ngủ]
Trừ bỏ y phục quái dị, nam nhân cũng thần thanh khí lãng, sống mũi cao thẳng, hai hàng mày rậm như mực, ngũ quan tinh tế như được chạm trổ mà ra. Hạo Nhiên nhìn một hồi, mệt mỏi từ từ ập đến, bầy cừu trên bình nguyên tự động tản ra, tụm năm tụm ba nhai cỏ.
Hạo Nhiên cũng không đánh thức hắn, chậm rãi nằm kế bên nam nhân, ngắm bạch vân bay bay trên bầu trời xanh thẫm, mí mắt nặng dần, ngủ thiếp đi.
“Chung nhi”
Hạo Nhiên ngồi dậy, thấy nam nhân kia ngồi xổm một bên, cười tủm tỉm, y hệt một chú chó vuốt tới vuốt lui mái tóc ngắn của hắn.
“Ngươi tỉnh rồi à? Ngươi là ai?” Hạo Nhiên kinh ngạc nói, “Đây là nơi nào?”
Nam nhân mỉm cười vươn một ngón tay ra lắc lắc, đáp: “Không phải ta tỉnh rồi, mà là ngươi đã ngủ rồi”
Hạo Nhiên vội xoay người, ngơ ngác nhìn thụy y hai màu đen trắng trên người nam tử nọ, đang muốn đưa tay ra sờ thì đột nhiên thụy y rút ngắn, bọc nam nhân kia lại, tay áo ra tay áo, vạt ra vạt, cổ áo thu hẹp, thành một bộ đạo bào rộng thùng thình, đạo bào vẫn hắc bạch phân minh như trước, ranh giới giữa hắc và bạch tà tà chạy qua nách, đai lưng đón gió tung bay.
Nam tử nọ vươn người đứng lên, nói: “Chung nhi, ngươi chính sự không làm, lại suốt ngày trầm miện tư tình nhi nữ, ngay cả tính mạng mình cũng bất cần, có xứng với muôn dân năm nghìn năm sau hay không?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp lưng Hạo Nhiên, lập tức minh bạch thân phận nam nhân này, vội xoay người quỳ mọp xuống, trán áp vào nền cỏ, nói: “Hạo Nhiên biết tội. Xin Lão Quân ban cho ta một con đường sáng”
Nam nhân trẻ tuổi đó chính là Huyền Đô Thái Thanh Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn, nơi này chính là Đại Xích thiên Thái Thanh cảnh. Chỉ nghe Đạo Đức Thiên Tôn nói: “Thôi đi, ngươi và đứa kia vốn đã có ràng buộc cắt không đoạn, khó mà trách ngươi. Không cần tìm Hiên Viên kiếm nữa, đợi đến ngày ngươi quay về tọa tiền Đông Hoàng, tự ta sẽ ban cho ngươi”
Hạo Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng chỉ cảm thấy trước mặt bạch quang vạn trượng, chiếu đến hai mắt đau đớn, lại nghe Đạo Đức Thiên Tôn từ trong bạch quang kia chậm rãi nói: “Xiển giáo, Tiệt giáo đều muốn tu thành đại công đức; ngươi có thể đi tìm Nguyên Thủy hoặc Thông Thiên, xem bọn hắn nói thế nào, nếu lúc này bất tiện cho ngươi, thì hãy chờ ngày hai sư đệ ta phân rõ thắng bại, như thế, Tru tiên kiếm, Bàn Cổ phướn sẽ dễ dàng đạt được”
Bạch quang càng mạnh, như muốn đốt mù hai mắt Hạo Nhiên, Hạo Nhiên theo bản năng giơ tay trái, che song mục, mu bàn tay bị thiêu đến đau rát, đột nhiên bạch quang thu dần, toàn thân mát mẻ, nhưng mu bàn tay vẫn đau đớn từng cơn, cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay bị bỏng hiện ra hai vết đỏ, chính là hoa văn của âm dương lưỡng nghi.
“Đây là…”
“Thái Cực đồ” Đạo Đức Thiên Tôn đáp.
Hạo Nhiên hít sâu một hơi, Thái Cực đồ cứ thế mà ủi lên mu bàn tay mình, vui sướng khôn xiết, nói: “Tạ Lão Quân thành toàn!”
Đột nhiên nhớ tới một việc, lại hỏi: “Hạo Thiên tháp, bình Luyện Yêu ở đâu? Kính xin Lão Quân chỉ điểm”
Đạo Đức Thiên Tôn không đáp, chỉ nói: “Thanh Vi thiên Ngọc Thanh cảnh, Vũ Dư thiên Thượng Thanh cảnh, ngươi chọn lấy một nơi đi, nhớ kỹ không được tự xem nhẹ bản thân nữa”
“Chờ đã, Lão quân!”
“Nhân pháp* địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên…” Câu nói sau cùng của Đạo Đức Thiên Tôn quanh quẩn trong đầu Hạo Nhiên, Hạo Nhiên chợt tỉnh dậy, mở hai mắt, Lão Quân vẫn ngủ bên cạnh, Hạo Nhiên giơ tay lên nhìn, lạc ấn Thái Cực đồ vẫn còn đó, xoay người hướng Lão Quân dập đầu. Nhớ lại câu nói sau cùng ấy, chậm rãi đứng lên, trông về phương xa, nơi đó đã mở ra hai cánh quang môn. [*noi theo]
Một cánh tứ tượng vờn quanh, thấp thoáng có âm thanh phong hỏa địa thủy, còn cánh kia bát quái phi chuyển, lôi âm trận trận, có lẽ là thông đạo thông ra hai hướng Ngọc Hư cung, Bích Du cung, Hạo Nhiên minh bạch, Lão Quân muốn hắn chọn phe cánh trong trận chiến phong thần, một khi đã chọn, lập trường không thể dao động nữa.
Côn Lôn sơn, Kim Ngao đảo.
Ngọc Hư cung, Bích Du cung.
Xiển giáo, Tiệt giáo.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ.
Tây Chu, Ân Thương.
Đứng giữa ngã rẽ lịch sử, một đường là đại đạo bằng phẳng, đường còn lại là mê cung khúc khuỷu.
Tô điểm cả bầu trời tan hoang
Là văn tự tượng hình từ 5000 năm,
Là những con mắt tương lai soi xét
______Bắc Đảo (http://damau.org/archives/13273)______
Văn Trọng đã trở về.
Văn Trọng xua quân Bắc Hải, đánh đâu thắng đó, tru bảy mươi hai lộ chư hầu, hủy bốn mươi tòa thành trì, thôn trấn lớn nhỏ, diệt mười vạn phản quân, đi qua nơi nào, nơi đó không còn ngọn cỏ, gót sắt đại quân giẫm tới, lương điền trở thành đất khô, vô luận lão ấu phụ nhụ, đều bị đánh chết. Cẩm hà nổi đầy xác trôi, nhuộm mặt sông đỏ thẫm, ba tháng sau mới khôi phục sắc nước trong suốt.
Đó chính là số phận của kẻ phản loạn.
Vạn dân sắp hàng hai bên đường hoan hô, bách tính nghênh đón Thái sư khải hoàn kéo dài từ cổng thành Triều Ca cho đến trước cung. Hoàng Phi Hổ theo bên cạnh Văn thái sư, nhỏ giọng bẩm báo từng sự kiện, sau khi hắn viễn chinh, triều đình xảy ra rất nhiều biến cố.
Văn Trọng chỉ lẳng lặng lắng nghe, Hoàng Phi Hổ nhìn diện dung sư tôn, cẩn thận tính toán, Văn Trọng đã sống hơn hai trăm năm, nhưng bởi vì tu tập tiên thuật Kim Ngao đảo, nên bộ dáng vẫn giữ nguyên nét trung niên, khóe mắt không hiện nửa phần nếp nhăn, râu tóc đều đen sậm, song mục trong vắt, chẳng chút vẩn đục, quả là thần thái tiên gia tràn đầy chân khí lưu chuyển.
Thần bảo hộ giang sơn mãi không già, cũng vĩnh viễn không chết, Phi Hổ không khỏi rùng mình một cái, Văn Trọng đích thân tuyển chọn, rồi dạy dỗ tứ đại thiên tử Thương triều, nâng đỡ từng người bọn hắn lên long ỷ, tiếp tục dõi theo cho đến khi bọn hắn già yếu, chết đi, lại sắc lập tân quân, cứ tuần hoàn không dứt như thế…Có lẽ hắn mới là tượng trưng của vương quyền, đệ nhất nhân áp đảo cả chân long.
Trên Cửu Gian điện quần thần trang nghiêm đứng, châm rơi cũng có thể nghe. Trước kim long án không một bóng người, Văn Trọng hỏi: “Thiên tử đâu”
Hoàng Phi Hổ đáp: “Sư tôn, đại vương bởi vì chuyện Ti mặc bỏ mình ngày trước, tâm tình uất ức, độc xử thâm cung đã hơn một tháng…”
Không đợi Hoàng Phi Hổ nói hết, Văn Trọng đã một tay vỗ ngang trước người, ngoài điện kim la* kêu đinh tai nhức óc, tiếng này nối tiếp tiếng kia như đòi mạng, vang dội toàn thành. Sau cùng âm thanh của kim la kia bị ách, vỡ thành đồng vụn, mảnh đồng sắt bén gào thét từ ngoài ngọ môn bay vô, đồng loạt đính trên long án, Văn Trọng chợt quát một tiếng. [*chiêng]
“Muốn trốn trong Thọ Tiên cung cả đời à! Vi Tử Khải! Đi lôi đại vương ra đây!”
“Hai người này là ai?” Văn Trọng chuyển thân chỉ vào vị trí đứng đầu văn thần, Phí Trọng, Vưu Hồn lập tức bị dọa cho hồn vía lên mây, hai chân mềm nhũn, núp vào cây cột phía sau.
“Nói!” Văn Trọng quát.
“Hồi…Hồi Thái sư…Thần Phí Trọng, Vưu Hồn…”
Mắt Hoàng Phi Hổ hiện lên vẻ khinh thường, nhỏ giọng nói: “Sau khi lão Thừa tướng chết, Phí Trọng lĩnh chức đại tướng, Vưu Hồn lấp vào ghế trống gián quan”
Vi Tử Khải vội vã từ hậu điện quay về, Văn Trọng không để ý tới hai gã gian thần nữa, mà hướng mặt vào thiên tử đang chậm rãi đăng điện. Trong lúc nhất thời như có chút khó chấp nhận, nhìn Trụ vương mệt mỏi ngồi lên long ỷ.
Đã hơn một tháng từ lúc Hạo Nhiên thân vẫn, Trụ vương không thượng triều, không màng chính sự, ngày ngày đều độc châm độc ẩm tại Thọ Tiên cung, uống rượu sầu. Lúc này thượng triều song nhãn đỏ bừng, râu tóc bất chỉnh, một thân vương bào lếch thếch dầu mỡ, thực là suy đồi không khác gì rác rưởi.
Thiên tử đưa tay sờ sờ la vỡ sắc bén cắm trên án, ngón tay bị cắt qua, chảy máu, lắc đầu cười khổ. Kế tiếp giương mắt, rốt cuộc cũng nhận ra được người dưới đình, ngây ngây ngô ngô nói: “Thái sư khải hoàn hồi triều, vất vả công cao…”
Văn Trọng không chờ Trụ vương dứt lời đã cắt ngang: “Nhất quốc chi quân thành cái bộ dạng này, ngươi bị mê muội tâm trí rồi phải không?”
Trụ vương say túy lúy, không quan tâm tới bách quan trong điện, song nhãn nhìn chằm chằm Văn thái sư, một lát sau bi thương cùng cực, giọng khàn khàn, nói: “Thái sư, tại sao bây giờ ngươi mới trở về…”
“Nhu nhược vô năng! Làm sao thống lĩnh thiên hạ!” Văn Trọng dĩ nhiên giận dữ, mắng thẳng: “Ta vì ngươi viễn chinh Bắc Hải, rời Triều Ca một thời gian, vậy mà ngươi lại chọc ra lỗ hỏng to lớn đến thế! Giáo huấn thường ngày của ta vứt nơi nào!!”
Trụ vương bị đòn cảnh cáo này kích cho thanh tỉnh chút ít, chưa kịp biện bạch, trong con ngươi đã ánh hiện một đạo kim quang cuốn đến, ngay sau đó bên hông căng thẳng, cổ bị siết đến đau đớn, lại bị một cổ đại lực ném ngang, bay thẳng ra khỏi điện!
“Sư tôn không thể!” Hoàng Phi Hổ vừa thấy Văn Trọng xuất thủ kim tiên, vội lên tiếng cầu tình.
Một roi này, quả thật đã dọa cho văn võ toàn triều sửng sờ, chưa kịp hồi thần, lại thấy bào phục Văn Trọng giương lên, như tiễn rời cung lao ra ngọ môn, tiếng mắng hòa lẫn tiếng roi: “Thảm vô nhân đạo, thiết lập ra cực hình bào cách kia! Đây là roi thứ nhất!”
Trụ vương ngay cả rên cũng nghe không thấy, bị roi nọ đánh lên nơi cao ngọ môn, Văn Trọng cùng xuất song tiên, chớp mắt kim quang vạn đạo, binh qua túc sát*, cuồng phong rít gào. [*binh lính qua nơi nào, nơi đó hoang tàn]
Trong lúc nhất thời chỉ thấy tiên ảnh ngút trời, như sóng bạc rẽ thiên không, lại như núi đổ biển gầm, khí thế tru phạt hoành hành trước Cửu Gian điện!
“Minh quân như kính! Nhất quốc gián quan bị ngươi ban chết! Đây là roi thứ hai!”
Thiên tử còn chưa rơi xuống đất, đã bị một roi của Văn Trọng đánh lên không trung, như diều đứt dây bay ra ngoài điện, thân hình Văn Trọng tiêu thất tại tiền điện, một khắc sau, vô thanh vô tức lơ lửng trên cao, quát: “Thừa tướng gặp chuyện! Chết bất minh bất bạch! Thân là quân vương mà không vì Tỷ Can báo cừu! Đây là roi thứ ba!”
Trụ vương bị đánh đến da tróc thịt bong, một thân vương phục rách bươm, máu tuôn như suối, lại té vào Cửu Gian điện, oanh một tiếng nện nóc nhà thủng một lỗ, ngói rơi lả tả, bụi bặm tứ phía, thiên tử nặng nề rớt xuống giữa Cửu Gian điện. Nhưng Văn Trọng vẫn không tha, sau khi hạ xuống đất chậm rãi đi lại, tiếng cước bộ trầm ổn, kiên quyết, vang vọng không ngừng trong đại điện, như tình thiên phích lịch.
“Lục cung quốc mẫu hàm oan mà chết! Ai dạy ngươi làm ra chuyện vô tình vô nghĩa này!!!”
Trụ vương ngọ ngoạy muốn bò dậy, lại một roi quất tới. Tức khắc bay qua kim án, lưng nện ầm vào bích họa sau long ỷ, miệng phun tiên huyết, đầu chúi xuống té thật mạnh.
Sau cùng, Văn Trọng rung cổ tay, kim tiên như linh xà hồi chuyển, quấn lên cánh tay, lạnh lùng nói: “Truyền thái y” Lời vừa dứt, cũng không quay đầu lại, chuyển thân đi ra ngoài ngọ môn.
.
Văn Trọng đi rồi, Đát Kỷ và Thân Công Báo mới kinh hồn bạt vía mà từ sau đình trụ bước ra, gương mặt phấn của Đát Kỷ trắng bệch, một tay che miệng, run rẩy nói: “Này…Phản rồi, phản rồi”
Thái y chạy như bay lên Cửu Gian điện, Hoàng Phi Hổ ôm Trụ vương, vội vã trở về hậu cung. Mắt Đát Kỷ lấp kín thần sắc không dám tin, giọng nói tràn đầy sợ hãi: “Ta cứ nghĩ rằng loại trừ người kia xong sẽ đại cát đại lợi, ai ngờ…ai ngờ…Văn Trọng lại không trách hắn chuyên sủng…chuyên sủng…”
Thân Công Báo cười nhạo nói: “Chuyện tình ái, hôn quân vốn rất có trách nhiệm, Văn Trọng biết rõ tính nết đồ nhi mình, phạt cũng vô dụng. Nếu ngươi không độc chết Đông Hoàng chuông, nói không chừng lúc này còn có thể cùng Văn Trọng kìm hãm lẫn nhau. Cho dù ta xuất thủ Lôi công tiên cũng địch không lại, hồ yêu, ngươi tự lo đi. Ta tạm lánh đây”
.
.
.
Đại Xích thiên Thái Thanh cảnh Đâu Suất cung
“Sư tôn, hết thảy đã an bài thỏa đáng, Cơ Xương đang trên đường trốn về Tây Kỳ”
“Hiện giờ chỉ còn Khương Tử Nha thôi. Ngươi phải cẩn thận tránh Văn Trọng kia, đi ngay đi”
Giọng của nam nhân lên tiếng đầu tiên, Hạo Nhiên cảm thấy đã từng nghe ở đâu đó, song nhất thời nhớ không ra. Ngũ giác mất hết, nhưng sao âm thanh lại có thể chui vào não? Thân thể hư hư trôi nổi giữa không trung, cái tư vị trên không chạm trời, dưới không kề đất này thật khó chịu. Vươn tay, không cảm giác được, toàn bộ tứ chi như đã ly khai chính mình.
Tựa như thân thể đang ở trong giấc mộng không tự chủ được. Chẳng biết trôi qua bao lâu, quanh mình dần dần sáng lên, hắc ám tan biến. Gió mát lướt qua, mình đang ở trong biển hoa rộng lớn.
Hạo Nhiên nhẹ vỗ đôi cánh, cánh ở đâu ra vậy? Hắn nghi hoặc muốn quay đầu nhìn, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, vội dùng lực vỗ, vươn ra cái chân bé tí, níu lấy một cánh hoa, không đúng! Sao lại thế này?!
“Ta…ta biến thành cái gì rồi? Ta biến thành hồ điệp sao?” Hạo Nhiên vừa sợ vừa nghi, trông ra xa, thấy được một thân ảnh quen thuộc. Dương quang chiếu lên thân hình nam nhân nọ mông lung, Hạo Nhiên vảy lân phấn, hoàn toàn quên mất chính mình, bay về phía nam nhân nọ.
Hồ điệp dừng trên ngón tay thon dài của hắn, nụ cười của thiên tử vẫn ấm áp như ngày nào, tựa xuân phong trong ngự hoa viên này. Hắn đưa ngón tay tới bên môi, đôi cánh Hạo Nhiên run khe khẽ, toàn bộ cảnh tượng ầm ầm vỡ vụn, bay về phương xa.
Hạo Nhiên ngồi bật dậy, ngũ giác lại trở về, hắn duỗi một tay, hướng về phía bạch quang cẩn trọng ngắm nghía, sờ sờ ***g ngực mình. Thân ở trong một cung điện khổng lồ vắng vẻ, đi ra bên ngoài cung, dõi mắt trông, đồng cỏ xanh mướt trải rộng.
Đây là đại thảo nguyên vô biên vô tận, bầy dê kêu be be, lao tít ra xa, giữa thảo nguyên có một người đang nằm.
“Này!” Hạo Nhiên gọi.
Chẳng lẽ đây là thế giới sau khi chết? Hắn chạy vội tới trước người đang nằm trên mặt đất nọ, một nam nhân trẻ tuổi xa lạ.
Nam nhân khép song nhãn, vẻ mặt bình thản, trên người mặc thụy y* hắc bạch lưỡng sắc, thụy y không cài nút, lộ ra da thịt kéo dài từ cổ đến tiểu phúc, thậm chí mơ hồ có thể thấy được một nhúm mao tại nơi tư mật. [*đồ ngủ]
Hắn đang ngủ à? Hạo Nhiên không khỏi chậc lưỡi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nam tử nọ. Ăn mặc cũng quá lộ liễu đi, Hạo Nhiên đưa tay sờ sờ thụy y của hắn, giúp hắn cài nút dưới trường khố lại. Y phục người này như hề, tay áo và ống quần rất dài, ngay cả thụy quan* trên đầu, cũng là mũ hai góc của hề nốt. [*nón ngủ]
Trừ bỏ y phục quái dị, nam nhân cũng thần thanh khí lãng, sống mũi cao thẳng, hai hàng mày rậm như mực, ngũ quan tinh tế như được chạm trổ mà ra. Hạo Nhiên nhìn một hồi, mệt mỏi từ từ ập đến, bầy cừu trên bình nguyên tự động tản ra, tụm năm tụm ba nhai cỏ.
Hạo Nhiên cũng không đánh thức hắn, chậm rãi nằm kế bên nam nhân, ngắm bạch vân bay bay trên bầu trời xanh thẫm, mí mắt nặng dần, ngủ thiếp đi.
“Chung nhi”
Hạo Nhiên ngồi dậy, thấy nam nhân kia ngồi xổm một bên, cười tủm tỉm, y hệt một chú chó vuốt tới vuốt lui mái tóc ngắn của hắn.
“Ngươi tỉnh rồi à? Ngươi là ai?” Hạo Nhiên kinh ngạc nói, “Đây là nơi nào?”
Nam nhân mỉm cười vươn một ngón tay ra lắc lắc, đáp: “Không phải ta tỉnh rồi, mà là ngươi đã ngủ rồi”
Hạo Nhiên vội xoay người, ngơ ngác nhìn thụy y hai màu đen trắng trên người nam tử nọ, đang muốn đưa tay ra sờ thì đột nhiên thụy y rút ngắn, bọc nam nhân kia lại, tay áo ra tay áo, vạt ra vạt, cổ áo thu hẹp, thành một bộ đạo bào rộng thùng thình, đạo bào vẫn hắc bạch phân minh như trước, ranh giới giữa hắc và bạch tà tà chạy qua nách, đai lưng đón gió tung bay.
Nam tử nọ vươn người đứng lên, nói: “Chung nhi, ngươi chính sự không làm, lại suốt ngày trầm miện tư tình nhi nữ, ngay cả tính mạng mình cũng bất cần, có xứng với muôn dân năm nghìn năm sau hay không?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp lưng Hạo Nhiên, lập tức minh bạch thân phận nam nhân này, vội xoay người quỳ mọp xuống, trán áp vào nền cỏ, nói: “Hạo Nhiên biết tội. Xin Lão Quân ban cho ta một con đường sáng”
Nam nhân trẻ tuổi đó chính là Huyền Đô Thái Thanh Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn, nơi này chính là Đại Xích thiên Thái Thanh cảnh. Chỉ nghe Đạo Đức Thiên Tôn nói: “Thôi đi, ngươi và đứa kia vốn đã có ràng buộc cắt không đoạn, khó mà trách ngươi. Không cần tìm Hiên Viên kiếm nữa, đợi đến ngày ngươi quay về tọa tiền Đông Hoàng, tự ta sẽ ban cho ngươi”
Hạo Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng chỉ cảm thấy trước mặt bạch quang vạn trượng, chiếu đến hai mắt đau đớn, lại nghe Đạo Đức Thiên Tôn từ trong bạch quang kia chậm rãi nói: “Xiển giáo, Tiệt giáo đều muốn tu thành đại công đức; ngươi có thể đi tìm Nguyên Thủy hoặc Thông Thiên, xem bọn hắn nói thế nào, nếu lúc này bất tiện cho ngươi, thì hãy chờ ngày hai sư đệ ta phân rõ thắng bại, như thế, Tru tiên kiếm, Bàn Cổ phướn sẽ dễ dàng đạt được”
Bạch quang càng mạnh, như muốn đốt mù hai mắt Hạo Nhiên, Hạo Nhiên theo bản năng giơ tay trái, che song mục, mu bàn tay bị thiêu đến đau rát, đột nhiên bạch quang thu dần, toàn thân mát mẻ, nhưng mu bàn tay vẫn đau đớn từng cơn, cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay bị bỏng hiện ra hai vết đỏ, chính là hoa văn của âm dương lưỡng nghi.
“Đây là…”
“Thái Cực đồ” Đạo Đức Thiên Tôn đáp.
Hạo Nhiên hít sâu một hơi, Thái Cực đồ cứ thế mà ủi lên mu bàn tay mình, vui sướng khôn xiết, nói: “Tạ Lão Quân thành toàn!”
Đột nhiên nhớ tới một việc, lại hỏi: “Hạo Thiên tháp, bình Luyện Yêu ở đâu? Kính xin Lão Quân chỉ điểm”
Đạo Đức Thiên Tôn không đáp, chỉ nói: “Thanh Vi thiên Ngọc Thanh cảnh, Vũ Dư thiên Thượng Thanh cảnh, ngươi chọn lấy một nơi đi, nhớ kỹ không được tự xem nhẹ bản thân nữa”
“Chờ đã, Lão quân!”
“Nhân pháp* địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên…” Câu nói sau cùng của Đạo Đức Thiên Tôn quanh quẩn trong đầu Hạo Nhiên, Hạo Nhiên chợt tỉnh dậy, mở hai mắt, Lão Quân vẫn ngủ bên cạnh, Hạo Nhiên giơ tay lên nhìn, lạc ấn Thái Cực đồ vẫn còn đó, xoay người hướng Lão Quân dập đầu. Nhớ lại câu nói sau cùng ấy, chậm rãi đứng lên, trông về phương xa, nơi đó đã mở ra hai cánh quang môn. [*noi theo]
Một cánh tứ tượng vờn quanh, thấp thoáng có âm thanh phong hỏa địa thủy, còn cánh kia bát quái phi chuyển, lôi âm trận trận, có lẽ là thông đạo thông ra hai hướng Ngọc Hư cung, Bích Du cung, Hạo Nhiên minh bạch, Lão Quân muốn hắn chọn phe cánh trong trận chiến phong thần, một khi đã chọn, lập trường không thể dao động nữa.
Côn Lôn sơn, Kim Ngao đảo.
Ngọc Hư cung, Bích Du cung.
Xiển giáo, Tiệt giáo.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ.
Tây Chu, Ân Thương.
Đứng giữa ngã rẽ lịch sử, một đường là đại đạo bằng phẳng, đường còn lại là mê cung khúc khuỷu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook