Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân
-
Chương 14: Đoạn trường độc trà
Quân thần hai người cưỡi cùng một ngựa mà đi trong tiểu tuyết tuyệt trần.
“Đát Kỷ đâu?”
“Hồi cung rồi”
“Ân Phá Bại, Hoàng Phi Hổ đâu? Ngươi một người một ngựa tới tìm ta sao?”
“Cho dù đơn thân độc mã, khắp thiên hạ này mấy ai có thể giết được Cô? Ngươi muốn giương oai, thì Cô đành phải phụng bồi đến cùng thôi”
Hạo Nhiên phì cười, lại nói: “Nơi Cơ Xương ở lạnh lẽo quá”
Trụ vương đáp: “Tùy ngươi”
Hạo Nhiên hơi vui vui, tựa vào lưng Trụ vương, về đến ngoại thành Triều Ca, đế vương giật cương ngựa đi thẳng vào thành dưới ánh nhìn chằm chằm của bách quan,.
Ân thiên tử mang Hạo Nhiên đi rồi, Cơ Xương mới vén chăn bông, tỉ mỉ xem xét mấy tấm mai rùa kia, cả kinh: “Tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, thiên nhân vĩnh cách, thiếu niên này rốt cuộc phạm vào sai lầm gì mà phải chịu thiên kiếp như vậy?!”
.
Lúc này trong triều dã lại đồng tâm hiệp lực, chỉa thẳng mũi dùi vào nam sủng Ti mặc kia, Đát Kỷ ngược lại trở thành lãnh cung tân hậu được đồng tình. Ở chỗ Cơ Xương, Hạo Nhiên đã hiểu thấu, không còn để ý đến tình cảnh bốn bề thụ địch này nữa, mỗi ngày làm đúng trách nhiệm của mình, đốc thúc Trụ vương phê duyệt tấu chương, lâm triều đăng điện đều đặn.
Vài ngày sau, Tây Kỳ nhận được mật tín của Hoàng Phi Hổ, Cơ Xương bị nhốt, lập tức phái trưởng tử Cơ Bá Ấp Khảo thần tốc ngày đêm, mang theo hoàng kim trân châu cống nạp, trần tình trước thiên tử, đổi lấy Tây bá hầu đang bị giam giữ.
Hôm nay Bá Ấp Khảo đã tới ngoài ngọ môn, khổ sở chờ đợi thật lâu, Trụ vương mới truyền hắn tiến điện, Bá Ấp Khảo thấy bách quan trên điện e dè, không ai dám nói gì thì trong lòng thấp thỏm. Lập tức cung kính bái, Phí Trọng tiếp nhận danh sách cống phẩm, trình lên tọa tiền thiên tử. Trụ vương không thèm nhìn tới, chỉ hỏi: “Năm nay Tây Kỳ mấy hộ? Nông điền mấy mẫu? Thiết phường** mấy tòa? Binh sĩ bao người?” [*khu luyện sắt]
Bá Ấp Khảo không dám lỗ mãng, biết Trụ vương nghi ngờ phụ tử Cơ thị có lòng bất trung, liền đáp: “Hồi đại vương, Tây Kỳ mười hai vạn hộ, nông điền hai mươi bảy vạn mẫu, trong quân đã giải giáp quy điền tám vạn người, một vạn bốn ngàn còn lại đảm nhiệm trọng trách thủ thành. Về chuyện thiết phường, đều là do Bá Ấp Khảo không biết cách quản giáo, để đồ chơi của nhị đệ gây rối, mấy đời Cơ gia ta phụng mệnh Thương thiên tử quản lý Tây thùy. Đại vương uy chấn tứ hải, bát phương thần phục, Cơ gia tuyệt không dám có chút tự đại”
Lại nói: “Phụ thân tội thần Cơ Xương xưa nay thẳng thắn, tại vị không để ý tới chính sự, cả ngày lấy bát quái thuật số làm niềm vui; năm trước bị nhân gian mê hoặc, mạo phạm đại vương trước điện thực sự là vô ý, khẩn cầu đại vương niệm tình Cơ Xương tuổi già sức yếu, thả ông ấy trở về Tây Kỳ, Bá Ấp Khảo nguyện thay phụ thân chuộc tội, gánh hình phạt lao dịch”
Trụ vương chỉ nói: “Ngươi một đường phong trần mệt mỏi tới Triều Ca, đủ thấy hiếu tâm, lui xuống trước đi” Nhưng đối với chuyện phóng thích Cơ Xương lại chẳng tỏ rõ ý kiến, truyền lệnh bãi triều.
Quần thần thối lui, Phí Trọng đã bị hối lộ lôi kéo tay áo Bá Ấp Khảo, nói: “Tô hậu có chuyện muốn thương lượng với ngươi”
Bá Ấp Khảo nghe vậy mừng rỡ, trưởng tử Cơ thị thời niên thiếu có giảo hảo cùng Đát Kỷ, vốn đã định hôn ước, không ngờ Đát Kỷ lại bị Trụ vương nạp vào nội cung. Hiện giờ Cơ gia sa sút, phụ thân bị giam, Đát Kỷ tuyên gặp không khác gì trời hạn gặp mưa, muốn bảo trụ tính mệnh Cơ Xương, thì chỉ còn cách dựa vào sủng phi này của Trụ vương, đang lúc thổn thức thì Phí Trọng truyền tới một cung thị, dẫn Bá Ấp Khảo đi tới Trung cung.
Trong chậu đồng lửa than cháy hừng hực, cả phòng xuân ý ấm áp, từ một thân khinh sa của Đát Kỷ, Khuynh thế nguyên nang rũ xuống, khoác trước gối, cả điện u hương mãnh liệt, Bá Ấp Khảo vừa thấy nửa đoạn chân ngọc như phấn mài lộ ra dưới váy Đát Kỷ, một cây thanh trâm vấn gọn suối tóc mềm, liền nhìn đến quên hành lễ.
Đát Kỷ cũng không lấy làm lạ, tựa trên tháp, nghiêng người, trút một cái chén nhỏ, trong chén không biết đựng hoa gì, nước hoa hơi bắn ra ngoài, nhuộm ngón tay đỏ sẫm, nói: “Ngươi tới rồi”
Bá Ấp Khảo giũ tiền khâm, đỏ mặt, quỳ bái: “Tham kiến vương hậu nương nương” Trong lúc nói u hương cuồn cuộn xông tới, chỉ cảm thấy cước bộ hư phù, tinh thần hoảng hốt.
Đát Kỷ mỉm cười, vẫy tay với hắn: “Gặp lại cố nhân, hãy gạt bỏ những lễ nghi phiền toái trong cung đi, ta và ngươi hãy cứ xưng huynh gọi muội thôi”
Bá Ấp Khảo chỉ nói: “Tội thần không dám” Lập tức có thị tỳ lấy ghế qua, Bá Ấp Khảo liền ngồi xuống.
Đang không biết phải mở miệng thế nào, Đát Kỷ lại nói: “Tây hầu vốn bị nhốt tại Dũ Lý, mấy ngày trước đại vương sai Ân Phá Bại giải ông ấy về Triều Ca, hiện đang bị giam lỏng trong một gian phòng phía tây ngọ môn. Đại ca có đến thăm không?”
Bá Ấp Khảo nói: “Tội thần mới tới Triều Ca, vẫn chưa đến thăm, kính xin nương nương nói tốt vài câu trước mặt đại vương, miễn cho phụ thân ta khỏi nỗi khổ lao ngục”
Đát Kỷ sâu kín thở dài, ưu sầu nói: “Nói dễ hơn làm, đại ca cứ nghĩ Đát Kỷ thân mông thánh quyển, thiên tử đối với ta bảo sao nghe vậy, nhưng nói cho cùng, tiểu muội bất quá cũng chỉ là một nữ nhân bị ruồng bỏ trong chốn thâm cung mà thôi”
Bá Ấp Khảo ngạc nhiên: “Sao nương nương lại nói vậy?”
Đát Kỷ cũng không che giấu, bèn đem chuyện Trụ vương chuyên sủng nam tử tường tận kể ra, chi tiết trong đó, tất nhiên đã khuếch đại lên gấp trăm lần, sau cùng nói: “Đại vương nhất định không chịu phóng thích Tây hầu gia đâu, chuyển ông ấy đến ngọ môn ngoại, vốn là để cho Ti mặc Hạo Nhiên nọ gặng hỏi về chuyện Hiên Viên kiếm Cơ gia, đợi đến khi hỏi được tung tích rồi, chỉ sợ…”
Bá Ấp Khảo trầm ngâm nửa ngày, đáp: “Ta đã quyết ý đổi mạng phụ thân, lần này tới Triều Ca diện yết thiên tử, cũng không trông đợi may mắn gì, nếu đại vương muốn trảm, ta liền tan xương nát thịt, lấy mạng can gián thôi. Mong đại vương niệm một mảnh hiếu tâm của ta, thả phụ thân trở về Tây Kỳ là được”
Đát Kỷ xót thương nói: “Đại ca ngàn vạn chớ noi theo Mai Bá cứng đầu kia, thiên tử hành sự không thể đoán theo lẽ thường, năm ngoái đến nay đã chết hai vị đại thần, chỉ sợ cho dù ngươi bỏ mạng cũng cứu không được hầu gia, vậy thì phải làm sao mới tốt?”
Hai người nhìn nhau thật lâu, đều vô thoại, lệ thủy tràn đầy trong đôi mỹ mục của Đát Kỷ, thút thít: “Tiếc rằng tiểu muội thân là nữ tử, bằng không đã giết tiểu nhân kia…”
Bá Ấp Khảo thở dài: “Nói dễ hơn làm”
Đát Kỷ lại nói: “Tiểu muội có sẵn một kế, có thể giữ được tính mệnh hầu gia, trừ khử tiểu nhân trước tọa thiên tử, nhưng ngặt nỗi trong cung đầy rẫy tai mắt kẻ khác…Đợi ta đi cầu đại vương…Liều chết cùng tên luyến sủng kia” Nói xong liền đứng dậy, Bá Ấp Khảo vội vàng kéo Đát Kỷ lại, nói: “Không được! Ta thân cô nhập cung, người quen biết trong cung chỉ có một mình ngươi mà thôi, nếu có gì bất trắc, ta sẽ tự trách suốt đời, ngươi nói kế kia là gì?”
Đát Kỷ nghẹn ngào, nhỏ giọng trình bày kế sách, Bá Ấp Khảo nghe xong biến sắc: “Tô muội, ta nghe nói ngươi gả vào Triều Ca, thân làm phụ nhân, tính tình đã thay đổi; nay vừa thấy, tính ngươi vẫn cương liệt như trước, quả thật là…”
Bá Ấp Khảo lập tức hạ quyết tâm: “Nếu đã quyết đánh đến cùng, vậy cứ để thần đi”
Đát Kỷ lệ rơi đầy mặt, bi thương nói: “Như thế vừa nguy đến tính mệnh đại ca, lại hại ngươi mang tội danh bất trung…” Lời chưa dứt đã nghe Bá Ấp Khảo nói: “Không sao, nếu Ti mặc kia đúng như lời ngươi nói, thì ta đây cũng là đại trung rồi” Đát Kỷ xoay người lấy qua một cái hộp gỗ nho nhỏ, giao vào tay Bá Ấp Khảo, rồi lại lã chã nói: “Tiểu muội sẽ lập tức sai người dẫn đại ca đến gặp mặt hầu gia, Hạo Nhiên thân có tiên gia chân khí, nhớ kỹ không được hành sự lỗ mãng”
.
Trong ngự hoa viên, thân hình thiên tử như du long mạnh mẽ, hét lớn một tiếng, cầm thương quét ngang; Hạo Nhiêm cầm đoản kiếm bên hông, kim thiết giao nhau, khó khăn ngăn cản trường thương, Trụ vương cảm thấy một cổ đại lực men theo mũi thương truyền tới cổ tay, chấn đến lòng bàn tay ẩn ẩn phát run, thu thương đứng nghiêm, cười nói: “Ngươi quả thật rất có tư chất luyện võ. Nếu còn dạy nữa, chỉ sợ có một ngày Cô sẽ đánh không lại ngươi mất”
Hạo Nhiên hiểu ý mỉm cười, thu hồi binh khí, nói: “Hậu sinh khả úy vốn là chuyện thường tình, lúc Văn thái sư dạy đại vương tập võ cũng nhỏ mọn như thế phải không?”
Trụ vương cười nói: “Văn thái sư trời sinh lương tài, đương thời ngoại trừ Tam Thanh, không người nào có thể so được. Chỉ sợ ta luyện thêm trăm năm nữa cũng không bằng người”
Hạo Nhiên mới biết vị thái sư Ân thương này có tu vi cao như vậy, lúc đang kinh ngạc thì Trụ vương lại nói: “Thấy ngươi cả ngày nay thần tình hoảng hốt, không phải trên điện bị kẻ nào câu mất hồn phách rồi chứ?”
Hạo Nhiên đầu tiên là kinh ngạc, sau mới minh bạch Trụ vương là đang nói về chuyện Bá Ấp Khảo trên điện. Sử thư ghi chép chẳng ngoa, Bá Ấp Khảo mặt như quan ngọc, dáng vẻ đường đường, tiêu sái đại khí, là đệ nhất mỹ nam tử Tây Chu. So với Trụ vương, Bá Ấp Khảo nhiều hơn vài phần phong thái nho thần, thiếu đi vài phần khí phách đế vương, Trụ vương tuy ngoài miệng trêu ghẹo, nhưng trong lòng đã ẩn ẩn ghen tuông.
Hạo Nhiên buồn cười đến tột điểm, ngừng chốc lát mới nói: “Thần đang nghĩ tới Hiên Viên kiếm, lần trước chưa kịp hỏi kỹ, thì gà con đã bị bắt đi mất rồi”
Trụ vương nghiêm giọng nói: “Bá Ấp Khảo muốn thay phụ thân chuộc tội, nhưng Cơ Xương quyết không thể thả. Ngươi hiểu chưa?”
Hạo Nhiên không biết thiên tử nói vậy là ý gì, lại nghe Trụ vương nói: “Chuyện này Cô tự có quyết định, nội tình trong đó, sau này sẽ giải thích tường tận cho ngươi. Ngươi muốn hỏi Hiên Viên kiếm thì đi đi, nhớ rõ không được nhắc đến chuyện phóng thích Cơ Xương nữa”
Hạo Nhiên đành phải nói: “Thần biết rồi” Trụ vương lại tiếp: “Cô biết ngươi mềm lòng, chút nữa đừng có bị van xin mấy tiếng…” Trong lúc nói tiến đến gần, hôn đôi môi Hạo Nhiên, chốc lát rời môi, ngắm nhìn hắc mâu trong suốt của Hạo Nhiên, nói tiếp: “Rồi ỷ Cô không bỏ được ngươi mà lại tới đây cầu tình”
Trong lòng Hạo Nhiên ôn tình lan tỏa, cười nói: “Thần không dám, thần sẽ không liếc mắt tới Bá Ấp Khảo kia nữa”
Quân thần hai người chia tay, Trụ vương mỉm cười trở về Thọ Tiên cung, Hạo Nhiên xuyên qua ngự hoa viên, đi thẳng tới thiên điện – nơi giam giữ Cơ Xương trước ngọ môn.
.
Lúc này Bá Ấp Khảo đã đến nơi ở của Cơ Xương trước một bước, phụ tử hai người ôm đầu khóc nức nở, đang thổn thức khôn xiết thì ngoài cửa thị vệ báo Hạo Nhiên tới thăm.
Hạo Nhiên đối mặt cùng Bá Ấp Khảo ra cửa nghênh đón, hai bên đều ngẩn người, thấy Cơ Xương kéo khóa chân ngồi trước án, liền cung kính hành lễ, nói: “Hạo Nhiên tới thăm hầu gia đây”
Cơ Xương hốc mắt đỏ bừng, gật đầu nói: “Thời gian qua nhọc lòng đại nhân chiếu cố, Bá Ấp Khảo, qua đây bái kiến Ti mặc đại nhân đi”
Vì lúc trước từng nghe Đát Kỷ nói, nên ấn tượng ban đầu mà Bá Ấp Khảo đối với nam sủng này không mấy tốt đẹp, nhưng phụ thân có lệnh, đành phải nén giận mà quỳ xuống trước Hạo Nhiên, nói: “Bá Ấp Khảo vô năng, chỉ cầu đại nhân hết lòng tương trợ, trên dưới Tây Kỳ ta sẽ vĩnh viễn ghi khắc ân đức đại nhân”
Hạo Nhiên vốn chỉ muốn đến hỏi thăm tung tích Hiên Viên kiếm, không ngờ Bá Ấp Khảo lại đi thẳng vào vấn đề, hành đại lễ này, vội khom người đỡ hắn dậy, ngồi vào bên cạnh án. Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, đáp: “Hạo Nhiên không muốn lừa gạt hai vị, lần này Bá Ấp Khảo huynh có lẽ nên trở về đi, muốn thuyết phục đại vương, để hắn thả hầu gia, e rằng rất khó”
Bá Ấp Khảo vừa nghe xong biến sắc, lời Đát Kỷ chẳng sai, chỉ cho rằng Trụ vương thật sự muốn giết lão phụ mình, đang do dự thì lại nghe Hạo Nhiên nói: “Bá Ấp Khảo huynh đừng chấp nhất chuyện này quá, tiểu đệ nghĩ, thiên tử không muốn thả hầu gia đi, chắc cũng không định giết hầu gia, giờ thôi đành kéo dài trước rồi suy tính sau”
Trụ vương chỉ bảo là không được cầu tình thả người, Hạo Nhiên thầm nghĩ, bảo trụ tính mệnh Cơ Xương là có thể, bèn chân tâm thành ý mà hứa hẹn như vậy, dù sau tương lai còn dài, nhưng đâu biết rằng hồ yêu đã sớm rót hạ mê thang cho Bá Ấp Khảo. Lời Hạo Nhiên nói, lọt vào tai Bá Ấp Khảo đã biến thành vị đạo khác.
Song Cơ Xương lại không mấy quan tâm tới tính mạng mình, nói: “Sinh tử tại thiên, đành thuận theo thiên mệnh mà thôi” Lại nói: “Bá Ấp Khảo, dâng trà”
Hạo Nhiên cùng Cơ Xương hàn huyên vài câu, Bá Ấp Khảo rời đi, lát sau xách theo một cái bình sứ trở về, Hạo Nhiên cũng không để ý, mặc Bá Ấp Khảo châm trà cho mình, nói với Cơ Xương: “Ta nghe nói, thượng cổ Hiên Viên đế vốn cùng một nhà với Tây Kỳ Cơ thị, có đúng không?”
Cơ Xương cười khổ: “Ti mặc đại nhân muốn lão hủ giảm thọ sao, Cơ Xương sa sút đến nông nỗi này, đều do chuyện này ban tặng, nghịch tử trong nhà vô tri…”
Bá Ấp Khảo nghe xong thầm kinh hãi không thôi, cúi đầu, Hạo Nhiên không phát hiện, cười nói: “Hầu gia chớ sinh nghi, Hạo Nhiên tuyệt đối không phải đến để nói suông, cứ yên tâm”
Cơ Xương gật đầu, nói: “Nếu Ti mặc đại nhân muốn hại phụ tử ta, thì đã không cần khách sáo rồi, điểm này lão hủ hiểu rõ”
Hạo Nhiên hơi xấu hổ, dứt khoác lấy kim kiếm từ trong ngực ra, chính là Hiên Viên kiếm dỏm mà đệ nhị tử Cơ Xương – Cơ Phát – chế tạo. Hỏi: “Hôm nay Hạo Nhiên có một chuyện cầu giải, đó là lai lịch thanh kiếm này, hoàn thỉnh hầu gia vui lòng chỉ giáo”
Bá Ấp Khảo lại tiếp tục hoảng hốt, đang muốn lên tiếng ngăn cản thì Cơ Xương đã nói: “Không sao, vi phụ tin tưởng Ti mặc đại nhân”
Cơ Xương đưa tay lấy vật giả mạo trên bàn qua, Hạo Nhiên khẩn trương trong lòng, lực chú ý dồn hết vào tay Cơ Xương, Tây bá hầu suy tư thật lâu, sau từ tốn nói: “Hiên Viên kiếm là thượng cổ thần kiếm, truyền thuyết kể rằng được chế tạo từ vàng đen phía tây Côn Lôn, xuất từ tay thiên nữ Hạn Bạt, Hoàng Đế cùng Xi Vưu tranh giành Trung Nguyên, chiến mười năm, bất phân thắng bại, thiên nữ vì Nhân Hoàng dã luyện nên Hiên Viên kiếm, một kiếm xuyên thấu ***g ngực Xi Vưu, lấy đi mạng hắn. Từ đó định nên Thần Châu đại địa, muôn đời thịnh thế”
Hạo Nhiên biết lúc này không thể cắt ngang, liền lẳng lặng lắng nghe. Nhưng Bá Ấp Khảo kế bên lại đổ mồ hôi như mưa, bưng chén trà qua, cung kính đặt trước mặt Hạo Nhiên.
Lại nghe Cơ Xương nói: “Lúc Hoàng Đế giết Xi Vưu, Hiên Viên kiếm bị tiên thiên huyết khí của ma thần chấn động, gãy làm hai đoạn”
Lúc ấy Hạo Nhiên đã tận mắt chứng kiến, vội hỏi: “Cái đó ta biết, sau thế nào?”
Cơ Xương ngạc nhiên: “Chuyện này chỉ được ghi chép trong sách cổ Cơ thị thế gia, Ti mặc đại nhân làm sao biết được?”
Hạo Nhiên chẳng biết phải hồi đáp thế nào, cũng không thể nói chính mình đã từng đến chiến trường Trục Lộc rồi, nâng chung trà lên, uống một ngụm.
Lá trà nổi trên chung màu thúy lục, mùi vị chua xót.
Cơ Xương cười trừ, không hỏi tới nữa, tiếp tục nói: “Đoạn kiếm khi đó không rõ tung tích, nhưng ba mươi năm trước, lúc Cơ gia cúng tế tổ tiên Hoàng Đế thì huyền môn rộng mở, Hoàng Đế hiển linh”
Hoàng Đế hiển linh?! Hạo Nhiên biết điểm mấu chốt nhất trong chuyện này sắp được công bố rồi.
Chỉ nghe Cơ Xương nói: “Khi đó lão hủ còn là thiếu niên, thấy thiên địa huyền môn mở rộng, giữa ban ngày mà sao trời lóe sáng, quả thật là kỳ quan vạn năm hiếm thấy, hai đoạn hoàng kim kiếm kia từ trong huyền môn rơi xuống…”
Hạo Nhiên hít vào một hơi, ngồi thẳng người, khẩn trương đến nỗi dạ dày ẩn ẩn đau, hắn biết cái gọi “Huyền môn” nọ chính là đường hầm thời gian, vậy ra sau khi Hoàng Đế ném mình vào đường hầm thời gian, cũng đem Hiên Viên kiếm gãy ném vào luôn ư? Tại sao không đơn giản giao thẳng cho mình luôn đi?
Cơ Xương như đang đắm chìm trong hồi ức, một lát sau nói: “Kiếm gãy rơi xuống trước dàn tế, không ai dám động, cứ nghĩ rằng nó là vật mà tổ tiên ban tặng Cơ gia, nhưng, lúc đó trong hư không lại truyền đến giọng nói của Nữ Oa nương nương”
Hạo Nhiên mở to hai mắt, hỏi: “Sao hầu gia biết là Nữ Oa?”
Cơ Xương mỉm cười nói với Hạo Nhiên: “Khắp thiên địa hoảng hốt biến đổi hình dáng, một luồng hồng quang từ Lê Sơn Oa hoàng cung ngoài vạn lý bay tới, cả vùng hồi xuân, điểu ngữ hót vang; đứng trong đó, dưới chân toàn là tường vân, dõi mắt nhìn lại, non sông tráng lệ thu vào đáy mắt. Không phải thiên tiên chí bảo ‘Sơn hà xã tắc đồ’ thì là cái gì?”
“Sơn hà xã tắc đồ?” Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi.
Cơ Xương gật đầu, nói: “Di vật lúc thiên địa sơ khai, điểm chu sa ấn trên mi tâm đại thần Bàn Cổ, tiên thiên linh bảo tối cao hóa thành. Nữ Oa nương nương dùng Sơn hà xã tắc đồ lấy đi hai đoạn kiếm gãy, nói với tiên phụ: Kiếm này liên quan đến trận đại công đức vạn tiên phong thần mấy chục năm sau, ta phải lấy đá ngũ sắc vá trời còn dư nối nó lại’, tất nhiên tiên phụ đáp ứng, thế là kiếm gãy kia liền bị Nữ Oa nương nương mang đi mất”
Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng tra được tung tích Hiên Viên kiếm, đau đớn trong bụng chưa tan, nhưng tâm tình đã tốt lên, đáp: “Thì ra đã bị Nữ Oa nương nương lấy đi rồi, còn sửa lành lại nữa, khó trách. Xem ra ta phải đến Oa hoàng cung thêm một chuyến. Sơn hà xã tắc đồ kia…”
Cơ Xương mỉm cười nói: “Sơn hà xã tắc đồ ở ngay phía sau ngọc tượng, bị thiên tử đề thơ, Hạo Nhiên không ngại thì đến chùi sạch nó đi, bày tỏ chút lòng thành”
Hạo Nhiên thất thanh nói: “Cái gì? Bích họa kia chính là thiên tiên linh bảo sao? Là chu sa ấn trên mi tâm Bàn Cổ?”
Cơ Xương gật đầu nói: “Tất nhiên, khi Nữ Oa nương nương ngủ say thì nó chỉ là vật chết”
Hạo Nhiên buông xuống một tảng đá lớn, yên lòng vô cùng, cười nói: “Đi mòn cả giày tìm không thấy, đến khi gặp được lại chả tốn chút công sức, sớm biết thì khi đó…”
“Vô luận thế nào” Hạo Nhiên cung kính bái Cơ Xương một cái, “Cảm tạ hầu gia chỉ điểm”
Bá Ấp Khảo rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Ngươi tìm Hiên Viên kiếm làm gì? Là thiên tử phân phó sao?”
Hạo Nhiên lắc đầu cười nói: “Đó vốn là một trong những sứ mệnh ta phải gánh vác, hầu gia thật sự đã giúp ta một đại ân rồi”
Nói xong định đứng dậy, lại cảm thấy dưới chân mềm nhũn, khó thở, lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn, chân khí khắp người loạn thành một đoàn, đang hoảng hốt thì lại nghe Bá Ấp Khảo cười lạnh nói: “Ngươi muốn soán vị?”
Cơ Xương cả kinh: “Ti mặc đại nhân thân thể không khỏe sao? Bá Ấp Khảo, mau đưa đại nhân trở về Thọ Tiên cung”
Bá Ấp Khảo kéo Hạo Nhiên dậy, một chân giẫm lên mộc án, chén bình trên bàn nghiêng đổ, kim kiếm bay lên, hoa một vòng trong không trung, Bá Ấp Khảo đưa tay bắt lấy, kề vào cổ Hạo Nhiên, trầm giọng nói: “Đưa hắn trở về, để hắn mang người tới giết chúng ta à? Phụ thân! Đi theo ta!
“Đát Kỷ đâu?”
“Hồi cung rồi”
“Ân Phá Bại, Hoàng Phi Hổ đâu? Ngươi một người một ngựa tới tìm ta sao?”
“Cho dù đơn thân độc mã, khắp thiên hạ này mấy ai có thể giết được Cô? Ngươi muốn giương oai, thì Cô đành phải phụng bồi đến cùng thôi”
Hạo Nhiên phì cười, lại nói: “Nơi Cơ Xương ở lạnh lẽo quá”
Trụ vương đáp: “Tùy ngươi”
Hạo Nhiên hơi vui vui, tựa vào lưng Trụ vương, về đến ngoại thành Triều Ca, đế vương giật cương ngựa đi thẳng vào thành dưới ánh nhìn chằm chằm của bách quan,.
Ân thiên tử mang Hạo Nhiên đi rồi, Cơ Xương mới vén chăn bông, tỉ mỉ xem xét mấy tấm mai rùa kia, cả kinh: “Tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, thiên nhân vĩnh cách, thiếu niên này rốt cuộc phạm vào sai lầm gì mà phải chịu thiên kiếp như vậy?!”
.
Lúc này trong triều dã lại đồng tâm hiệp lực, chỉa thẳng mũi dùi vào nam sủng Ti mặc kia, Đát Kỷ ngược lại trở thành lãnh cung tân hậu được đồng tình. Ở chỗ Cơ Xương, Hạo Nhiên đã hiểu thấu, không còn để ý đến tình cảnh bốn bề thụ địch này nữa, mỗi ngày làm đúng trách nhiệm của mình, đốc thúc Trụ vương phê duyệt tấu chương, lâm triều đăng điện đều đặn.
Vài ngày sau, Tây Kỳ nhận được mật tín của Hoàng Phi Hổ, Cơ Xương bị nhốt, lập tức phái trưởng tử Cơ Bá Ấp Khảo thần tốc ngày đêm, mang theo hoàng kim trân châu cống nạp, trần tình trước thiên tử, đổi lấy Tây bá hầu đang bị giam giữ.
Hôm nay Bá Ấp Khảo đã tới ngoài ngọ môn, khổ sở chờ đợi thật lâu, Trụ vương mới truyền hắn tiến điện, Bá Ấp Khảo thấy bách quan trên điện e dè, không ai dám nói gì thì trong lòng thấp thỏm. Lập tức cung kính bái, Phí Trọng tiếp nhận danh sách cống phẩm, trình lên tọa tiền thiên tử. Trụ vương không thèm nhìn tới, chỉ hỏi: “Năm nay Tây Kỳ mấy hộ? Nông điền mấy mẫu? Thiết phường** mấy tòa? Binh sĩ bao người?” [*khu luyện sắt]
Bá Ấp Khảo không dám lỗ mãng, biết Trụ vương nghi ngờ phụ tử Cơ thị có lòng bất trung, liền đáp: “Hồi đại vương, Tây Kỳ mười hai vạn hộ, nông điền hai mươi bảy vạn mẫu, trong quân đã giải giáp quy điền tám vạn người, một vạn bốn ngàn còn lại đảm nhiệm trọng trách thủ thành. Về chuyện thiết phường, đều là do Bá Ấp Khảo không biết cách quản giáo, để đồ chơi của nhị đệ gây rối, mấy đời Cơ gia ta phụng mệnh Thương thiên tử quản lý Tây thùy. Đại vương uy chấn tứ hải, bát phương thần phục, Cơ gia tuyệt không dám có chút tự đại”
Lại nói: “Phụ thân tội thần Cơ Xương xưa nay thẳng thắn, tại vị không để ý tới chính sự, cả ngày lấy bát quái thuật số làm niềm vui; năm trước bị nhân gian mê hoặc, mạo phạm đại vương trước điện thực sự là vô ý, khẩn cầu đại vương niệm tình Cơ Xương tuổi già sức yếu, thả ông ấy trở về Tây Kỳ, Bá Ấp Khảo nguyện thay phụ thân chuộc tội, gánh hình phạt lao dịch”
Trụ vương chỉ nói: “Ngươi một đường phong trần mệt mỏi tới Triều Ca, đủ thấy hiếu tâm, lui xuống trước đi” Nhưng đối với chuyện phóng thích Cơ Xương lại chẳng tỏ rõ ý kiến, truyền lệnh bãi triều.
Quần thần thối lui, Phí Trọng đã bị hối lộ lôi kéo tay áo Bá Ấp Khảo, nói: “Tô hậu có chuyện muốn thương lượng với ngươi”
Bá Ấp Khảo nghe vậy mừng rỡ, trưởng tử Cơ thị thời niên thiếu có giảo hảo cùng Đát Kỷ, vốn đã định hôn ước, không ngờ Đát Kỷ lại bị Trụ vương nạp vào nội cung. Hiện giờ Cơ gia sa sút, phụ thân bị giam, Đát Kỷ tuyên gặp không khác gì trời hạn gặp mưa, muốn bảo trụ tính mệnh Cơ Xương, thì chỉ còn cách dựa vào sủng phi này của Trụ vương, đang lúc thổn thức thì Phí Trọng truyền tới một cung thị, dẫn Bá Ấp Khảo đi tới Trung cung.
Trong chậu đồng lửa than cháy hừng hực, cả phòng xuân ý ấm áp, từ một thân khinh sa của Đát Kỷ, Khuynh thế nguyên nang rũ xuống, khoác trước gối, cả điện u hương mãnh liệt, Bá Ấp Khảo vừa thấy nửa đoạn chân ngọc như phấn mài lộ ra dưới váy Đát Kỷ, một cây thanh trâm vấn gọn suối tóc mềm, liền nhìn đến quên hành lễ.
Đát Kỷ cũng không lấy làm lạ, tựa trên tháp, nghiêng người, trút một cái chén nhỏ, trong chén không biết đựng hoa gì, nước hoa hơi bắn ra ngoài, nhuộm ngón tay đỏ sẫm, nói: “Ngươi tới rồi”
Bá Ấp Khảo giũ tiền khâm, đỏ mặt, quỳ bái: “Tham kiến vương hậu nương nương” Trong lúc nói u hương cuồn cuộn xông tới, chỉ cảm thấy cước bộ hư phù, tinh thần hoảng hốt.
Đát Kỷ mỉm cười, vẫy tay với hắn: “Gặp lại cố nhân, hãy gạt bỏ những lễ nghi phiền toái trong cung đi, ta và ngươi hãy cứ xưng huynh gọi muội thôi”
Bá Ấp Khảo chỉ nói: “Tội thần không dám” Lập tức có thị tỳ lấy ghế qua, Bá Ấp Khảo liền ngồi xuống.
Đang không biết phải mở miệng thế nào, Đát Kỷ lại nói: “Tây hầu vốn bị nhốt tại Dũ Lý, mấy ngày trước đại vương sai Ân Phá Bại giải ông ấy về Triều Ca, hiện đang bị giam lỏng trong một gian phòng phía tây ngọ môn. Đại ca có đến thăm không?”
Bá Ấp Khảo nói: “Tội thần mới tới Triều Ca, vẫn chưa đến thăm, kính xin nương nương nói tốt vài câu trước mặt đại vương, miễn cho phụ thân ta khỏi nỗi khổ lao ngục”
Đát Kỷ sâu kín thở dài, ưu sầu nói: “Nói dễ hơn làm, đại ca cứ nghĩ Đát Kỷ thân mông thánh quyển, thiên tử đối với ta bảo sao nghe vậy, nhưng nói cho cùng, tiểu muội bất quá cũng chỉ là một nữ nhân bị ruồng bỏ trong chốn thâm cung mà thôi”
Bá Ấp Khảo ngạc nhiên: “Sao nương nương lại nói vậy?”
Đát Kỷ cũng không che giấu, bèn đem chuyện Trụ vương chuyên sủng nam tử tường tận kể ra, chi tiết trong đó, tất nhiên đã khuếch đại lên gấp trăm lần, sau cùng nói: “Đại vương nhất định không chịu phóng thích Tây hầu gia đâu, chuyển ông ấy đến ngọ môn ngoại, vốn là để cho Ti mặc Hạo Nhiên nọ gặng hỏi về chuyện Hiên Viên kiếm Cơ gia, đợi đến khi hỏi được tung tích rồi, chỉ sợ…”
Bá Ấp Khảo trầm ngâm nửa ngày, đáp: “Ta đã quyết ý đổi mạng phụ thân, lần này tới Triều Ca diện yết thiên tử, cũng không trông đợi may mắn gì, nếu đại vương muốn trảm, ta liền tan xương nát thịt, lấy mạng can gián thôi. Mong đại vương niệm một mảnh hiếu tâm của ta, thả phụ thân trở về Tây Kỳ là được”
Đát Kỷ xót thương nói: “Đại ca ngàn vạn chớ noi theo Mai Bá cứng đầu kia, thiên tử hành sự không thể đoán theo lẽ thường, năm ngoái đến nay đã chết hai vị đại thần, chỉ sợ cho dù ngươi bỏ mạng cũng cứu không được hầu gia, vậy thì phải làm sao mới tốt?”
Hai người nhìn nhau thật lâu, đều vô thoại, lệ thủy tràn đầy trong đôi mỹ mục của Đát Kỷ, thút thít: “Tiếc rằng tiểu muội thân là nữ tử, bằng không đã giết tiểu nhân kia…”
Bá Ấp Khảo thở dài: “Nói dễ hơn làm”
Đát Kỷ lại nói: “Tiểu muội có sẵn một kế, có thể giữ được tính mệnh hầu gia, trừ khử tiểu nhân trước tọa thiên tử, nhưng ngặt nỗi trong cung đầy rẫy tai mắt kẻ khác…Đợi ta đi cầu đại vương…Liều chết cùng tên luyến sủng kia” Nói xong liền đứng dậy, Bá Ấp Khảo vội vàng kéo Đát Kỷ lại, nói: “Không được! Ta thân cô nhập cung, người quen biết trong cung chỉ có một mình ngươi mà thôi, nếu có gì bất trắc, ta sẽ tự trách suốt đời, ngươi nói kế kia là gì?”
Đát Kỷ nghẹn ngào, nhỏ giọng trình bày kế sách, Bá Ấp Khảo nghe xong biến sắc: “Tô muội, ta nghe nói ngươi gả vào Triều Ca, thân làm phụ nhân, tính tình đã thay đổi; nay vừa thấy, tính ngươi vẫn cương liệt như trước, quả thật là…”
Bá Ấp Khảo lập tức hạ quyết tâm: “Nếu đã quyết đánh đến cùng, vậy cứ để thần đi”
Đát Kỷ lệ rơi đầy mặt, bi thương nói: “Như thế vừa nguy đến tính mệnh đại ca, lại hại ngươi mang tội danh bất trung…” Lời chưa dứt đã nghe Bá Ấp Khảo nói: “Không sao, nếu Ti mặc kia đúng như lời ngươi nói, thì ta đây cũng là đại trung rồi” Đát Kỷ xoay người lấy qua một cái hộp gỗ nho nhỏ, giao vào tay Bá Ấp Khảo, rồi lại lã chã nói: “Tiểu muội sẽ lập tức sai người dẫn đại ca đến gặp mặt hầu gia, Hạo Nhiên thân có tiên gia chân khí, nhớ kỹ không được hành sự lỗ mãng”
.
Trong ngự hoa viên, thân hình thiên tử như du long mạnh mẽ, hét lớn một tiếng, cầm thương quét ngang; Hạo Nhiêm cầm đoản kiếm bên hông, kim thiết giao nhau, khó khăn ngăn cản trường thương, Trụ vương cảm thấy một cổ đại lực men theo mũi thương truyền tới cổ tay, chấn đến lòng bàn tay ẩn ẩn phát run, thu thương đứng nghiêm, cười nói: “Ngươi quả thật rất có tư chất luyện võ. Nếu còn dạy nữa, chỉ sợ có một ngày Cô sẽ đánh không lại ngươi mất”
Hạo Nhiên hiểu ý mỉm cười, thu hồi binh khí, nói: “Hậu sinh khả úy vốn là chuyện thường tình, lúc Văn thái sư dạy đại vương tập võ cũng nhỏ mọn như thế phải không?”
Trụ vương cười nói: “Văn thái sư trời sinh lương tài, đương thời ngoại trừ Tam Thanh, không người nào có thể so được. Chỉ sợ ta luyện thêm trăm năm nữa cũng không bằng người”
Hạo Nhiên mới biết vị thái sư Ân thương này có tu vi cao như vậy, lúc đang kinh ngạc thì Trụ vương lại nói: “Thấy ngươi cả ngày nay thần tình hoảng hốt, không phải trên điện bị kẻ nào câu mất hồn phách rồi chứ?”
Hạo Nhiên đầu tiên là kinh ngạc, sau mới minh bạch Trụ vương là đang nói về chuyện Bá Ấp Khảo trên điện. Sử thư ghi chép chẳng ngoa, Bá Ấp Khảo mặt như quan ngọc, dáng vẻ đường đường, tiêu sái đại khí, là đệ nhất mỹ nam tử Tây Chu. So với Trụ vương, Bá Ấp Khảo nhiều hơn vài phần phong thái nho thần, thiếu đi vài phần khí phách đế vương, Trụ vương tuy ngoài miệng trêu ghẹo, nhưng trong lòng đã ẩn ẩn ghen tuông.
Hạo Nhiên buồn cười đến tột điểm, ngừng chốc lát mới nói: “Thần đang nghĩ tới Hiên Viên kiếm, lần trước chưa kịp hỏi kỹ, thì gà con đã bị bắt đi mất rồi”
Trụ vương nghiêm giọng nói: “Bá Ấp Khảo muốn thay phụ thân chuộc tội, nhưng Cơ Xương quyết không thể thả. Ngươi hiểu chưa?”
Hạo Nhiên không biết thiên tử nói vậy là ý gì, lại nghe Trụ vương nói: “Chuyện này Cô tự có quyết định, nội tình trong đó, sau này sẽ giải thích tường tận cho ngươi. Ngươi muốn hỏi Hiên Viên kiếm thì đi đi, nhớ rõ không được nhắc đến chuyện phóng thích Cơ Xương nữa”
Hạo Nhiên đành phải nói: “Thần biết rồi” Trụ vương lại tiếp: “Cô biết ngươi mềm lòng, chút nữa đừng có bị van xin mấy tiếng…” Trong lúc nói tiến đến gần, hôn đôi môi Hạo Nhiên, chốc lát rời môi, ngắm nhìn hắc mâu trong suốt của Hạo Nhiên, nói tiếp: “Rồi ỷ Cô không bỏ được ngươi mà lại tới đây cầu tình”
Trong lòng Hạo Nhiên ôn tình lan tỏa, cười nói: “Thần không dám, thần sẽ không liếc mắt tới Bá Ấp Khảo kia nữa”
Quân thần hai người chia tay, Trụ vương mỉm cười trở về Thọ Tiên cung, Hạo Nhiên xuyên qua ngự hoa viên, đi thẳng tới thiên điện – nơi giam giữ Cơ Xương trước ngọ môn.
.
Lúc này Bá Ấp Khảo đã đến nơi ở của Cơ Xương trước một bước, phụ tử hai người ôm đầu khóc nức nở, đang thổn thức khôn xiết thì ngoài cửa thị vệ báo Hạo Nhiên tới thăm.
Hạo Nhiên đối mặt cùng Bá Ấp Khảo ra cửa nghênh đón, hai bên đều ngẩn người, thấy Cơ Xương kéo khóa chân ngồi trước án, liền cung kính hành lễ, nói: “Hạo Nhiên tới thăm hầu gia đây”
Cơ Xương hốc mắt đỏ bừng, gật đầu nói: “Thời gian qua nhọc lòng đại nhân chiếu cố, Bá Ấp Khảo, qua đây bái kiến Ti mặc đại nhân đi”
Vì lúc trước từng nghe Đát Kỷ nói, nên ấn tượng ban đầu mà Bá Ấp Khảo đối với nam sủng này không mấy tốt đẹp, nhưng phụ thân có lệnh, đành phải nén giận mà quỳ xuống trước Hạo Nhiên, nói: “Bá Ấp Khảo vô năng, chỉ cầu đại nhân hết lòng tương trợ, trên dưới Tây Kỳ ta sẽ vĩnh viễn ghi khắc ân đức đại nhân”
Hạo Nhiên vốn chỉ muốn đến hỏi thăm tung tích Hiên Viên kiếm, không ngờ Bá Ấp Khảo lại đi thẳng vào vấn đề, hành đại lễ này, vội khom người đỡ hắn dậy, ngồi vào bên cạnh án. Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, đáp: “Hạo Nhiên không muốn lừa gạt hai vị, lần này Bá Ấp Khảo huynh có lẽ nên trở về đi, muốn thuyết phục đại vương, để hắn thả hầu gia, e rằng rất khó”
Bá Ấp Khảo vừa nghe xong biến sắc, lời Đát Kỷ chẳng sai, chỉ cho rằng Trụ vương thật sự muốn giết lão phụ mình, đang do dự thì lại nghe Hạo Nhiên nói: “Bá Ấp Khảo huynh đừng chấp nhất chuyện này quá, tiểu đệ nghĩ, thiên tử không muốn thả hầu gia đi, chắc cũng không định giết hầu gia, giờ thôi đành kéo dài trước rồi suy tính sau”
Trụ vương chỉ bảo là không được cầu tình thả người, Hạo Nhiên thầm nghĩ, bảo trụ tính mệnh Cơ Xương là có thể, bèn chân tâm thành ý mà hứa hẹn như vậy, dù sau tương lai còn dài, nhưng đâu biết rằng hồ yêu đã sớm rót hạ mê thang cho Bá Ấp Khảo. Lời Hạo Nhiên nói, lọt vào tai Bá Ấp Khảo đã biến thành vị đạo khác.
Song Cơ Xương lại không mấy quan tâm tới tính mạng mình, nói: “Sinh tử tại thiên, đành thuận theo thiên mệnh mà thôi” Lại nói: “Bá Ấp Khảo, dâng trà”
Hạo Nhiên cùng Cơ Xương hàn huyên vài câu, Bá Ấp Khảo rời đi, lát sau xách theo một cái bình sứ trở về, Hạo Nhiên cũng không để ý, mặc Bá Ấp Khảo châm trà cho mình, nói với Cơ Xương: “Ta nghe nói, thượng cổ Hiên Viên đế vốn cùng một nhà với Tây Kỳ Cơ thị, có đúng không?”
Cơ Xương cười khổ: “Ti mặc đại nhân muốn lão hủ giảm thọ sao, Cơ Xương sa sút đến nông nỗi này, đều do chuyện này ban tặng, nghịch tử trong nhà vô tri…”
Bá Ấp Khảo nghe xong thầm kinh hãi không thôi, cúi đầu, Hạo Nhiên không phát hiện, cười nói: “Hầu gia chớ sinh nghi, Hạo Nhiên tuyệt đối không phải đến để nói suông, cứ yên tâm”
Cơ Xương gật đầu, nói: “Nếu Ti mặc đại nhân muốn hại phụ tử ta, thì đã không cần khách sáo rồi, điểm này lão hủ hiểu rõ”
Hạo Nhiên hơi xấu hổ, dứt khoác lấy kim kiếm từ trong ngực ra, chính là Hiên Viên kiếm dỏm mà đệ nhị tử Cơ Xương – Cơ Phát – chế tạo. Hỏi: “Hôm nay Hạo Nhiên có một chuyện cầu giải, đó là lai lịch thanh kiếm này, hoàn thỉnh hầu gia vui lòng chỉ giáo”
Bá Ấp Khảo lại tiếp tục hoảng hốt, đang muốn lên tiếng ngăn cản thì Cơ Xương đã nói: “Không sao, vi phụ tin tưởng Ti mặc đại nhân”
Cơ Xương đưa tay lấy vật giả mạo trên bàn qua, Hạo Nhiên khẩn trương trong lòng, lực chú ý dồn hết vào tay Cơ Xương, Tây bá hầu suy tư thật lâu, sau từ tốn nói: “Hiên Viên kiếm là thượng cổ thần kiếm, truyền thuyết kể rằng được chế tạo từ vàng đen phía tây Côn Lôn, xuất từ tay thiên nữ Hạn Bạt, Hoàng Đế cùng Xi Vưu tranh giành Trung Nguyên, chiến mười năm, bất phân thắng bại, thiên nữ vì Nhân Hoàng dã luyện nên Hiên Viên kiếm, một kiếm xuyên thấu ***g ngực Xi Vưu, lấy đi mạng hắn. Từ đó định nên Thần Châu đại địa, muôn đời thịnh thế”
Hạo Nhiên biết lúc này không thể cắt ngang, liền lẳng lặng lắng nghe. Nhưng Bá Ấp Khảo kế bên lại đổ mồ hôi như mưa, bưng chén trà qua, cung kính đặt trước mặt Hạo Nhiên.
Lại nghe Cơ Xương nói: “Lúc Hoàng Đế giết Xi Vưu, Hiên Viên kiếm bị tiên thiên huyết khí của ma thần chấn động, gãy làm hai đoạn”
Lúc ấy Hạo Nhiên đã tận mắt chứng kiến, vội hỏi: “Cái đó ta biết, sau thế nào?”
Cơ Xương ngạc nhiên: “Chuyện này chỉ được ghi chép trong sách cổ Cơ thị thế gia, Ti mặc đại nhân làm sao biết được?”
Hạo Nhiên chẳng biết phải hồi đáp thế nào, cũng không thể nói chính mình đã từng đến chiến trường Trục Lộc rồi, nâng chung trà lên, uống một ngụm.
Lá trà nổi trên chung màu thúy lục, mùi vị chua xót.
Cơ Xương cười trừ, không hỏi tới nữa, tiếp tục nói: “Đoạn kiếm khi đó không rõ tung tích, nhưng ba mươi năm trước, lúc Cơ gia cúng tế tổ tiên Hoàng Đế thì huyền môn rộng mở, Hoàng Đế hiển linh”
Hoàng Đế hiển linh?! Hạo Nhiên biết điểm mấu chốt nhất trong chuyện này sắp được công bố rồi.
Chỉ nghe Cơ Xương nói: “Khi đó lão hủ còn là thiếu niên, thấy thiên địa huyền môn mở rộng, giữa ban ngày mà sao trời lóe sáng, quả thật là kỳ quan vạn năm hiếm thấy, hai đoạn hoàng kim kiếm kia từ trong huyền môn rơi xuống…”
Hạo Nhiên hít vào một hơi, ngồi thẳng người, khẩn trương đến nỗi dạ dày ẩn ẩn đau, hắn biết cái gọi “Huyền môn” nọ chính là đường hầm thời gian, vậy ra sau khi Hoàng Đế ném mình vào đường hầm thời gian, cũng đem Hiên Viên kiếm gãy ném vào luôn ư? Tại sao không đơn giản giao thẳng cho mình luôn đi?
Cơ Xương như đang đắm chìm trong hồi ức, một lát sau nói: “Kiếm gãy rơi xuống trước dàn tế, không ai dám động, cứ nghĩ rằng nó là vật mà tổ tiên ban tặng Cơ gia, nhưng, lúc đó trong hư không lại truyền đến giọng nói của Nữ Oa nương nương”
Hạo Nhiên mở to hai mắt, hỏi: “Sao hầu gia biết là Nữ Oa?”
Cơ Xương mỉm cười nói với Hạo Nhiên: “Khắp thiên địa hoảng hốt biến đổi hình dáng, một luồng hồng quang từ Lê Sơn Oa hoàng cung ngoài vạn lý bay tới, cả vùng hồi xuân, điểu ngữ hót vang; đứng trong đó, dưới chân toàn là tường vân, dõi mắt nhìn lại, non sông tráng lệ thu vào đáy mắt. Không phải thiên tiên chí bảo ‘Sơn hà xã tắc đồ’ thì là cái gì?”
“Sơn hà xã tắc đồ?” Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi.
Cơ Xương gật đầu, nói: “Di vật lúc thiên địa sơ khai, điểm chu sa ấn trên mi tâm đại thần Bàn Cổ, tiên thiên linh bảo tối cao hóa thành. Nữ Oa nương nương dùng Sơn hà xã tắc đồ lấy đi hai đoạn kiếm gãy, nói với tiên phụ: Kiếm này liên quan đến trận đại công đức vạn tiên phong thần mấy chục năm sau, ta phải lấy đá ngũ sắc vá trời còn dư nối nó lại’, tất nhiên tiên phụ đáp ứng, thế là kiếm gãy kia liền bị Nữ Oa nương nương mang đi mất”
Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng tra được tung tích Hiên Viên kiếm, đau đớn trong bụng chưa tan, nhưng tâm tình đã tốt lên, đáp: “Thì ra đã bị Nữ Oa nương nương lấy đi rồi, còn sửa lành lại nữa, khó trách. Xem ra ta phải đến Oa hoàng cung thêm một chuyến. Sơn hà xã tắc đồ kia…”
Cơ Xương mỉm cười nói: “Sơn hà xã tắc đồ ở ngay phía sau ngọc tượng, bị thiên tử đề thơ, Hạo Nhiên không ngại thì đến chùi sạch nó đi, bày tỏ chút lòng thành”
Hạo Nhiên thất thanh nói: “Cái gì? Bích họa kia chính là thiên tiên linh bảo sao? Là chu sa ấn trên mi tâm Bàn Cổ?”
Cơ Xương gật đầu nói: “Tất nhiên, khi Nữ Oa nương nương ngủ say thì nó chỉ là vật chết”
Hạo Nhiên buông xuống một tảng đá lớn, yên lòng vô cùng, cười nói: “Đi mòn cả giày tìm không thấy, đến khi gặp được lại chả tốn chút công sức, sớm biết thì khi đó…”
“Vô luận thế nào” Hạo Nhiên cung kính bái Cơ Xương một cái, “Cảm tạ hầu gia chỉ điểm”
Bá Ấp Khảo rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Ngươi tìm Hiên Viên kiếm làm gì? Là thiên tử phân phó sao?”
Hạo Nhiên lắc đầu cười nói: “Đó vốn là một trong những sứ mệnh ta phải gánh vác, hầu gia thật sự đã giúp ta một đại ân rồi”
Nói xong định đứng dậy, lại cảm thấy dưới chân mềm nhũn, khó thở, lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn, chân khí khắp người loạn thành một đoàn, đang hoảng hốt thì lại nghe Bá Ấp Khảo cười lạnh nói: “Ngươi muốn soán vị?”
Cơ Xương cả kinh: “Ti mặc đại nhân thân thể không khỏe sao? Bá Ấp Khảo, mau đưa đại nhân trở về Thọ Tiên cung”
Bá Ấp Khảo kéo Hạo Nhiên dậy, một chân giẫm lên mộc án, chén bình trên bàn nghiêng đổ, kim kiếm bay lên, hoa một vòng trong không trung, Bá Ấp Khảo đưa tay bắt lấy, kề vào cổ Hạo Nhiên, trầm giọng nói: “Đưa hắn trở về, để hắn mang người tới giết chúng ta à? Phụ thân! Đi theo ta!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook