Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính
-
Chương 49: Đang đợi một kẻ nịnh nọt mà thôi
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Trong lòng anh em Trương Hạo muốn hỏng mất, thiên phú tu đạo mà bọn họ luôn lấy làm kiêu ngạo đã bị Vương Bình nghiền nát thành cặn bã.
Thời gian năm năm tu đạo, hiện tại có thể liều mạng với lệ quỷ, thực lực bực này đã không kém, mạnh mẽ đến đáng sợ.
"Bởi vì có chút nguyên nhân, rất ít khi tôi tiếp xúc với bên ngoài, tôi nghĩ phải có rất nhiều người tu luyện không tới một năm đã đạt tới trình độ giống tôi đây chứ nhỉ?"
Vương Bình muốn biết, nếu đặt ở thế gia đạo sĩ, trình độ của bản thân mình hôm nay được tính vào cấp bậc nào.
Từ nhỏ Vương Bình đã đắm chìm trong tiểu thuyết. Trong ấn tượng của hắn, các môn các phái ngoại trừ đệ tử kiệt xuất hành tẩu bên ngoài, khẳng định còn có đám đệ tử quan môn lánh đời không ra.
Những đệ tử quan môn này mới thật sự là nhân tài kiệt xuất.
Không phải trong tiểu thuyết thường phát sinh như vậy sao?
Một vai chính diệt đại sư huynh ưu tú nhất thánh địa, đại giáo, tiếp đó tám chín phần mười sẽ có một tên yêu nghiệt vô cực của thánh địa, đại giáo không xuất thế hiện thân.
Hai người Trương Hạo kinh ngạc.
Thế nào? Anh cảm thấy yêu nghiệt là thương phẩm, hàng bán sỉ sao?
"Vương Bình tiên sinh, theo tôi biết, các đại thế gia đạo sĩ hiện nay thật không có một đời tuổi trẻ nào có thể mạnh mẽ như anh." Trương Hạo bình phục tâm tình nói.
Hắn ta tự an ủi mình, Vương Bình thuộc về loại yêu nghiệt trong truyền thuyết, nghìn năm không xuất hiện.
Hơn nữa hắn còn là loại đệ tử quan môn, phải dốc hết toàn bộ thế gia mới bồi dưỡng ra được.
Nếu không sao Vương Bình có thể không hiểu rõ hiện trạng, đoán chừng từ nhỏ hắn đã được hun đúc, sau khi lớn lên liền bật người tiếp xúc với thần quái, bởi vậy chỉ dùng một năm hắn đã đạt đến tiêu chuẩn ngày hôm nay.
"Ah? Nói như vậy tôi là mạnh nhất?" Vương Bình kinh hỉ nói.
Anh em Trương Hạo miễn cưỡng cười vui nói: "Hẳn là cực mạnh, cho dù không phải mạnh nhất nhưng chắc chắn phải được xếp vào top 3."
Bọn họ âm thầm thề, không bao giờ thảo luận chuyện đạo sĩ với Vương Bình lần nào nữa.
Rõ ràng hắn mạnh đến mức không còn gì để nói, đảm nhiệm xưng hào mạnh nhất, lại có thể hỏi người khác xem có phải mình là mạnh nhất không, quá đâm tim!
Nghĩ thế, anh em Trương Hạo lập tức cảm thấy không cười nổi nữa, u oán nói.
"Yêu nghiệt giống Vương Bình tiên sinh, nghìn năm cũng không xuất hiện một."
"Quá khen, quá khen, tôi có được thành tựu ngày hôm nay phải cảm ơn cha mẹ tôi, cảm ơn người thân tôi." Vương Bình khiêm tốn nói.
Với tư cách là con Husky trèo lên bảo tọa mạnh nhất trong đám sói, Vương Bình cảm thấy lúc này mình nên phát biểu một chút, để bày tỏ phong phạm cường giả.
Đầu tiên phải cảm ơn cha mẹ một chút.
Không phải mỗi lần đi nhận giải kim kê kim ngưu (thật ra là giải Kim Mã) gì ấy đều theo trình tự như vậy sao? Đầu tiên là lên đài lãnh thưởng, sau đó cảm ơn cha mẹ, rồi lại cảm ơn CCTV.
"Cảm ơn cha mẹ?" Anh em Trương Hạo không giải thích được.
Hắn muốn nói cha mẹ hắn đã ban cho hắn gien tốt sao?
Hay là hắn còn có ý gì khác?
Không đợi hỏi, Sở Lỵ Lỵ bên cạnh Trương Nghiên đã nhỏ giọng nói.
"Cha Vương Bình rất biến thái, sai rồi, rất nghiêm khắc."
"Nghiêm khắc? Thật ra cha mẹ tôi cũng rất nghiêm khắc với chúng tôi." Trương Nghiên đáp lại.
Truyền thừa Long Hổ Sơn đến nay vẫn bất diệt, không phải không có đạo lý.
Nhằm vào một đời tuổi trẻ, Long Hổ Sơn nghiêm khắc không gì sánh được, có một bộ phương thức giáo dục nghiêm khắc.
Sở Lỵ Lỵ đưa miệng kề sát lỗ tai Trương Nghiên, nhỏ giọng nói chuyện ngày ấy Vương Bình nói cho bọn họ cho hai anh em Trương Nghiên nghe.
Sau đó, anh em Trương Hạo kinh ngạc.
"Mạnh như vậy sao?"
"Đúng vậy, sau đó tôi còn hỏi Vương Bình chuyện cha hắn, Vương Bình nói với tôi thịt đầu thỏ chỉ tính là bình thường thôi, cha hắn còn có phương thức hung tàn hơn để đối đãi với Vương Bình."
"Phương thức gì?"
Anh em Trương Hạo hoàn toàn bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Sở Lỵ Lỵ nhỏ giọng nói: "Nghe Vương Bình nói, con cái của người khác không phải được nuông chiều từ bé, cũng được cực lực bồi dưỡng, mà hắn lại được thả rông."
Thả rông?
Anh em Trương Hạo sợ ngây người.
Đã từng nghe nói tới thả rông gia cầm, nhưng chưa từng nghe tới thả rông người.
Cha Vương Bình đang coi Vương Bình là gia cầm!
Hai người không tự chủ được nhìn về phía Vương Bình đang nói xạo với Lão Trần, trong mắt lại có vẻ tôn kính (đồng tình).
Từ nhỏ tới nay, anh em Trương Hạo sinh ra trong Long Hổ Sơn vẫn cho rằng, cha mẹ mình đối đãi với hai người mình đã rất nghiêm khắc rồi, làm sai lập tức bị la mắng, thậm chí còn bị phạt quỳ giơ tay lên các loại.
Vì thế, khi bọn họ còn bé bọn họ đã nghĩ, liệu đây có phải cha mẹ ruột của bọn họ hay không.
Thế nhưng so với Vương Bình, hai người mình tuyệt đối là thân sinh.
Chẳng trách Vương Bình lại có thành tựu như thế, hẳn đây cũng là bị bức ra, quả nhiên thiên tài phải trả giá đắt, thiên phú và mồ hôi, cái nào cũng không thiếu được.
Anh em Trương Hạo im lặng, bọn họ yên lặng cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn về số điện thoại của cha mẹ mình.
Cha mẹ, cám ơn hai người đã đối tốt với chúng con như vậy, con yêu hai người.
...
Ngày mai sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu khắp.
Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ, anh em Trương Hạo đi tới sân bay, bay đến thủ đô.
Vì Lão Trần còn phải làm việc, không theo bọn họ rời đi.
Trong lúc chờ chuyến bay ở sân bay, khóe miệng Vương Bình chưa từng khép lại, vui vẻ ra mặt, tâm tình rất tốt.
Chuyến tới Sở gia thôn này, gặt hái được 200 ngàn thù lao.
Quỷ nước hại chết rất nhiều người Sở gia thôn, trong Sở gia thôn, không người nào không thống hận nó. Sau khi bọn họ biết được Vương Bình đã giết chết quỷ nước, những thôn dân Sở gia thôn có người thân bị quỷ nước hại chết tự phát gom tiền, một nhà năm nghìn, kiếm tròn ra 200 nghìn cho Vương Bình.
Con số này nhiều gấp đôi so với khoản một trăm nghìn mà Vương Bình tính trước đó.
Hắn còn tưởng rằng tốn hao mười vạn mua Trảm Mã Đao, sau đó mình sẽ phải sống những ngày tháng túng quẫn. Hiện tại xem ra mình hoàn toàn không cần túng quẫn gì.
Trong lúc chờ tới giờ lên máy bay, Vương Bình quyết định sống cuộc sống của người có tiền.
Cái gì gọi là có tiền?
Rất đơn giản, mở QQ, tạm thời thêm hội viên mười năm.
Sau đó mở mỗi nhóm QQ, dùng phương thức phát hồng bao nói chuyện phiếm, tạm thời trò chuyện chừng trăm câu.
Lại nói tiếp, mở tài khoản LOL, mua hết toàn bộ da và anh hùng có thể mua được!
Cuối cùng, mở trang tiểu thuyết Internet b.faloo, ấn mở 【 Ta Trên Thân Quỷ Xoát Thuộc Tính 】, tặng một trăm vạn VIP điểm khen thưởng, sau đó lại bình luận một câu: "Chó tác giả còn không mau thêm chương?"
Tiếp đó chỉ cần ngồi đợi, đợi tác giả hóa thân thành một tên nịnh bợ bình luận.
Giờ khắc này, Vương Bình có một loại cảm giác, thoải mái!
"Vương Bình tiên sinh đang cười cái gì vậy?" Trương Hạo hiếu kỳ, không hiểu vì sao Vương Bình lại cười.
"Không có gì, đang đợi một tên nịnh bợ thôi."
Vương Bình xua tay, đổi chủ đề hỏi.
"Đúng rồi, Trương Hạo, tôi hỏi anh chuyện này, trước anh có nói các môn các phái đuổi quỷ không truyền đạo thuật ra ngoài đúng không?"
"Đúng vậy, các môn các phái đuổi quỷ đều có đạo thuật khác nhau, không phải đệ tử bản môn thì không thể học, một đại môn phái truyền thừa quan trọng nhất là kế thừa hương hỏa, đạo thuật là cơ sở, nếu như truyền đạo thuật ra ngoài, chẳng phải đạo sĩ đứng đầy đường sao? Như vậy, ngày môn phái xuống dốc cũng không còn xa nữa."
Vương Bình công nhận gật đầu.
Người là một loại sinh vật ích kỷ, một khi có thứ tốt, sao có thể chia sẻ với người khác được, bản thân chỉ ước gì có thể giấu đi thật kỹ.
Nói xong, Vương Bình hiếu kỳ nói.
"Nếu các môn phái đuổi quỷ lớn không truyền đạo thuật ra ngoài, tôi nhớ trước đây anh đã nói thật ra chính phủ cũng có đạo sĩ của mình, vậy đạo thuật đuổi quỷ của bọn họ từ đâu tới?"
Hắn không tin sẽ có thế gia đạo sĩ nào bị chính phủ hợp nhất, khả năng không lớn.
Bởi vì một khi bọn họ trở thành cơ cấu quốc gia, tính chất sẽ biến đổi.
Vương Bình hết sức tò mò, phương thức đuổi quỷ của đạo sĩ chính phủ là gì? Không phải là tự mình khai sáng đó chứ? Nếu vậy thật thì quá đáng sợ.
...
Trong lòng anh em Trương Hạo muốn hỏng mất, thiên phú tu đạo mà bọn họ luôn lấy làm kiêu ngạo đã bị Vương Bình nghiền nát thành cặn bã.
Thời gian năm năm tu đạo, hiện tại có thể liều mạng với lệ quỷ, thực lực bực này đã không kém, mạnh mẽ đến đáng sợ.
"Bởi vì có chút nguyên nhân, rất ít khi tôi tiếp xúc với bên ngoài, tôi nghĩ phải có rất nhiều người tu luyện không tới một năm đã đạt tới trình độ giống tôi đây chứ nhỉ?"
Vương Bình muốn biết, nếu đặt ở thế gia đạo sĩ, trình độ của bản thân mình hôm nay được tính vào cấp bậc nào.
Từ nhỏ Vương Bình đã đắm chìm trong tiểu thuyết. Trong ấn tượng của hắn, các môn các phái ngoại trừ đệ tử kiệt xuất hành tẩu bên ngoài, khẳng định còn có đám đệ tử quan môn lánh đời không ra.
Những đệ tử quan môn này mới thật sự là nhân tài kiệt xuất.
Không phải trong tiểu thuyết thường phát sinh như vậy sao?
Một vai chính diệt đại sư huynh ưu tú nhất thánh địa, đại giáo, tiếp đó tám chín phần mười sẽ có một tên yêu nghiệt vô cực của thánh địa, đại giáo không xuất thế hiện thân.
Hai người Trương Hạo kinh ngạc.
Thế nào? Anh cảm thấy yêu nghiệt là thương phẩm, hàng bán sỉ sao?
"Vương Bình tiên sinh, theo tôi biết, các đại thế gia đạo sĩ hiện nay thật không có một đời tuổi trẻ nào có thể mạnh mẽ như anh." Trương Hạo bình phục tâm tình nói.
Hắn ta tự an ủi mình, Vương Bình thuộc về loại yêu nghiệt trong truyền thuyết, nghìn năm không xuất hiện.
Hơn nữa hắn còn là loại đệ tử quan môn, phải dốc hết toàn bộ thế gia mới bồi dưỡng ra được.
Nếu không sao Vương Bình có thể không hiểu rõ hiện trạng, đoán chừng từ nhỏ hắn đã được hun đúc, sau khi lớn lên liền bật người tiếp xúc với thần quái, bởi vậy chỉ dùng một năm hắn đã đạt đến tiêu chuẩn ngày hôm nay.
"Ah? Nói như vậy tôi là mạnh nhất?" Vương Bình kinh hỉ nói.
Anh em Trương Hạo miễn cưỡng cười vui nói: "Hẳn là cực mạnh, cho dù không phải mạnh nhất nhưng chắc chắn phải được xếp vào top 3."
Bọn họ âm thầm thề, không bao giờ thảo luận chuyện đạo sĩ với Vương Bình lần nào nữa.
Rõ ràng hắn mạnh đến mức không còn gì để nói, đảm nhiệm xưng hào mạnh nhất, lại có thể hỏi người khác xem có phải mình là mạnh nhất không, quá đâm tim!
Nghĩ thế, anh em Trương Hạo lập tức cảm thấy không cười nổi nữa, u oán nói.
"Yêu nghiệt giống Vương Bình tiên sinh, nghìn năm cũng không xuất hiện một."
"Quá khen, quá khen, tôi có được thành tựu ngày hôm nay phải cảm ơn cha mẹ tôi, cảm ơn người thân tôi." Vương Bình khiêm tốn nói.
Với tư cách là con Husky trèo lên bảo tọa mạnh nhất trong đám sói, Vương Bình cảm thấy lúc này mình nên phát biểu một chút, để bày tỏ phong phạm cường giả.
Đầu tiên phải cảm ơn cha mẹ một chút.
Không phải mỗi lần đi nhận giải kim kê kim ngưu (thật ra là giải Kim Mã) gì ấy đều theo trình tự như vậy sao? Đầu tiên là lên đài lãnh thưởng, sau đó cảm ơn cha mẹ, rồi lại cảm ơn CCTV.
"Cảm ơn cha mẹ?" Anh em Trương Hạo không giải thích được.
Hắn muốn nói cha mẹ hắn đã ban cho hắn gien tốt sao?
Hay là hắn còn có ý gì khác?
Không đợi hỏi, Sở Lỵ Lỵ bên cạnh Trương Nghiên đã nhỏ giọng nói.
"Cha Vương Bình rất biến thái, sai rồi, rất nghiêm khắc."
"Nghiêm khắc? Thật ra cha mẹ tôi cũng rất nghiêm khắc với chúng tôi." Trương Nghiên đáp lại.
Truyền thừa Long Hổ Sơn đến nay vẫn bất diệt, không phải không có đạo lý.
Nhằm vào một đời tuổi trẻ, Long Hổ Sơn nghiêm khắc không gì sánh được, có một bộ phương thức giáo dục nghiêm khắc.
Sở Lỵ Lỵ đưa miệng kề sát lỗ tai Trương Nghiên, nhỏ giọng nói chuyện ngày ấy Vương Bình nói cho bọn họ cho hai anh em Trương Nghiên nghe.
Sau đó, anh em Trương Hạo kinh ngạc.
"Mạnh như vậy sao?"
"Đúng vậy, sau đó tôi còn hỏi Vương Bình chuyện cha hắn, Vương Bình nói với tôi thịt đầu thỏ chỉ tính là bình thường thôi, cha hắn còn có phương thức hung tàn hơn để đối đãi với Vương Bình."
"Phương thức gì?"
Anh em Trương Hạo hoàn toàn bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Sở Lỵ Lỵ nhỏ giọng nói: "Nghe Vương Bình nói, con cái của người khác không phải được nuông chiều từ bé, cũng được cực lực bồi dưỡng, mà hắn lại được thả rông."
Thả rông?
Anh em Trương Hạo sợ ngây người.
Đã từng nghe nói tới thả rông gia cầm, nhưng chưa từng nghe tới thả rông người.
Cha Vương Bình đang coi Vương Bình là gia cầm!
Hai người không tự chủ được nhìn về phía Vương Bình đang nói xạo với Lão Trần, trong mắt lại có vẻ tôn kính (đồng tình).
Từ nhỏ tới nay, anh em Trương Hạo sinh ra trong Long Hổ Sơn vẫn cho rằng, cha mẹ mình đối đãi với hai người mình đã rất nghiêm khắc rồi, làm sai lập tức bị la mắng, thậm chí còn bị phạt quỳ giơ tay lên các loại.
Vì thế, khi bọn họ còn bé bọn họ đã nghĩ, liệu đây có phải cha mẹ ruột của bọn họ hay không.
Thế nhưng so với Vương Bình, hai người mình tuyệt đối là thân sinh.
Chẳng trách Vương Bình lại có thành tựu như thế, hẳn đây cũng là bị bức ra, quả nhiên thiên tài phải trả giá đắt, thiên phú và mồ hôi, cái nào cũng không thiếu được.
Anh em Trương Hạo im lặng, bọn họ yên lặng cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn về số điện thoại của cha mẹ mình.
Cha mẹ, cám ơn hai người đã đối tốt với chúng con như vậy, con yêu hai người.
...
Ngày mai sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu khắp.
Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ, anh em Trương Hạo đi tới sân bay, bay đến thủ đô.
Vì Lão Trần còn phải làm việc, không theo bọn họ rời đi.
Trong lúc chờ chuyến bay ở sân bay, khóe miệng Vương Bình chưa từng khép lại, vui vẻ ra mặt, tâm tình rất tốt.
Chuyến tới Sở gia thôn này, gặt hái được 200 ngàn thù lao.
Quỷ nước hại chết rất nhiều người Sở gia thôn, trong Sở gia thôn, không người nào không thống hận nó. Sau khi bọn họ biết được Vương Bình đã giết chết quỷ nước, những thôn dân Sở gia thôn có người thân bị quỷ nước hại chết tự phát gom tiền, một nhà năm nghìn, kiếm tròn ra 200 nghìn cho Vương Bình.
Con số này nhiều gấp đôi so với khoản một trăm nghìn mà Vương Bình tính trước đó.
Hắn còn tưởng rằng tốn hao mười vạn mua Trảm Mã Đao, sau đó mình sẽ phải sống những ngày tháng túng quẫn. Hiện tại xem ra mình hoàn toàn không cần túng quẫn gì.
Trong lúc chờ tới giờ lên máy bay, Vương Bình quyết định sống cuộc sống của người có tiền.
Cái gì gọi là có tiền?
Rất đơn giản, mở QQ, tạm thời thêm hội viên mười năm.
Sau đó mở mỗi nhóm QQ, dùng phương thức phát hồng bao nói chuyện phiếm, tạm thời trò chuyện chừng trăm câu.
Lại nói tiếp, mở tài khoản LOL, mua hết toàn bộ da và anh hùng có thể mua được!
Cuối cùng, mở trang tiểu thuyết Internet b.faloo, ấn mở 【 Ta Trên Thân Quỷ Xoát Thuộc Tính 】, tặng một trăm vạn VIP điểm khen thưởng, sau đó lại bình luận một câu: "Chó tác giả còn không mau thêm chương?"
Tiếp đó chỉ cần ngồi đợi, đợi tác giả hóa thân thành một tên nịnh bợ bình luận.
Giờ khắc này, Vương Bình có một loại cảm giác, thoải mái!
"Vương Bình tiên sinh đang cười cái gì vậy?" Trương Hạo hiếu kỳ, không hiểu vì sao Vương Bình lại cười.
"Không có gì, đang đợi một tên nịnh bợ thôi."
Vương Bình xua tay, đổi chủ đề hỏi.
"Đúng rồi, Trương Hạo, tôi hỏi anh chuyện này, trước anh có nói các môn các phái đuổi quỷ không truyền đạo thuật ra ngoài đúng không?"
"Đúng vậy, các môn các phái đuổi quỷ đều có đạo thuật khác nhau, không phải đệ tử bản môn thì không thể học, một đại môn phái truyền thừa quan trọng nhất là kế thừa hương hỏa, đạo thuật là cơ sở, nếu như truyền đạo thuật ra ngoài, chẳng phải đạo sĩ đứng đầy đường sao? Như vậy, ngày môn phái xuống dốc cũng không còn xa nữa."
Vương Bình công nhận gật đầu.
Người là một loại sinh vật ích kỷ, một khi có thứ tốt, sao có thể chia sẻ với người khác được, bản thân chỉ ước gì có thể giấu đi thật kỹ.
Nói xong, Vương Bình hiếu kỳ nói.
"Nếu các môn phái đuổi quỷ lớn không truyền đạo thuật ra ngoài, tôi nhớ trước đây anh đã nói thật ra chính phủ cũng có đạo sĩ của mình, vậy đạo thuật đuổi quỷ của bọn họ từ đâu tới?"
Hắn không tin sẽ có thế gia đạo sĩ nào bị chính phủ hợp nhất, khả năng không lớn.
Bởi vì một khi bọn họ trở thành cơ cấu quốc gia, tính chất sẽ biến đổi.
Vương Bình hết sức tò mò, phương thức đuổi quỷ của đạo sĩ chính phủ là gì? Không phải là tự mình khai sáng đó chứ? Nếu vậy thật thì quá đáng sợ.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook