Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ
29: Cấp Bậc Của Ngươi Chỉ Sợ Không Đủ


Giấy cổ đại, là chế tác thuần thủ công, sợi dài ngắn không đồng nhất, trang giấy dày thô hơn.

Cũng chính vì nguyên nhân này, tranh chữ thời cổ đại mới có thể giữ gìn lâu dài mấy trăm, mấy ngàn năm.

So ra mà nói.

Trang giấy hiện đại, đều là từ bột giấy đánh nát ngưng kết mà thành, để 50 năm cơ bản liền nát mất.

Giấy dầu cùng da trâu bao bọc lấy giấy Tuyên Thành, cất giữ rất hoàn hảo.

Cho dù là qua thời gian 300 năm.

Ngoại trừ màu sắc ố vàng ra, trang giấy thô dày không có bất cứ hư hao gì.

"Hồi thứ tám mười mốt.

.

"

Lâm Huyền đọc mà mê mẩn.

Đây chính là bút tích thực 40 hồi sau của Hồng Lâu Mộng thất truyền đã lâu.

Còn Lâm Huyền, là độc giả đầu tiên của bộ tác phẩm đồ sộ này.

.....

"Thì ra.

..

chuyện phát triển là như vậy, hoàn toàn không giống như Cao Ngạc viết tiếp."

"Chẳng trách.

..

Thì ra là thế...!"


"Còn có chuyện như vậy...

Lâm Huyền càng xem càng mê muội.

Hắn hiểu ra, tại sao duy chỉ có 40 hồi sau của Hồng Lâu Mộng là thất truyền trong lịch sử.

Bộ phận nội dung trên này.

.

.

Có những người, cũng không hi vọng nó tồn tại.

Lâm Huyền lúc đầu định xem mấy chương rồi đi ngủ, nhưng đợi đến khi hắn xem đến trang thứ hai ngược từ cuối lên.

..

Sắc trời đã tối, một ngày cứ như vậy mà qua đi.

"Bảo ngọc nơi đây, tức cảnh sinh tình, cười mà rơi lệ—— "

Soạt.

Lâm Huyền lật đến một trang cuối cùng, đây là một bài tái bút đề thư của Tào Tuyết Cần, dùng cái này làm kết cục cuối cùng của Hồng Lâu Mộng——

"Đạo là con đường phù sinh, hoang đường mà lại đáng buồn.

Đã có cùng một giấc mộng, thôi cười thế nhân si...!" Một hơi đọc xong kết cục chân chính của tác phẩm hùng vĩ bi thảm Hồng Lâu Mộng, phối hợp với bài thơ tự giêu thê thảm.

"Haizz..

-"

Lâm Huyền thổn thức không thôi.

"Không hổ là tác phẩm có tính văn học cùng tính nghệ thuật cao nhất từ trước tới nay, thật sự là thần tác không có chút tranh cãi nào."

Lâm Huyền sau khi trì hoãn một hồi thật lâu, chuẩn bị thu lại hết giấy Tuyên Thành.

"22"

Lâm Huyền phát hiện...

Trên một trang giấy Tuyên Thành cuối cùng, ngoại trừ bài thơ kia ra, nửa trang giấy còn lại, lại còn viết vài câu "Thư cảm tạ" !I1

"Gửi đến Lâm Thị tiên sinh của hậu thế 300 năm sau."

"Khấu tạ ơn tri ngộ, ta làm trâu làm ngựa báo đáp!"

Phốc!

Lâm Huyền huyết áp tăng cao!

Suýt chút nữa phun ra một ngụm máu già!

Cái tên Tào Tuyết Cần này!

Sao lại bán đứng mình rồi!

May mà trước khi mình nộp lên quốc gia, hiếu kì xem qua một lượt!

"Haizz, độ đáng tin của người làm văn học chính là không bằng vật lý học."

Einstein vì giữ gìn "bí mật của Người tương lai", đảm bảo "Lịch sử phát triển như thường", ngay cả một số công thức đủ để thay đổi thế giới cũng không dám công bố.

Còn Tào Tuyết Cần lại trực tiếp đem thư cảm tạ viết đến kết cục cuối cùng của chính văn!

"Ngài lấy trang giấy khác viết cũng được mài! Có cần phải tiết kiệm như thế không?"

Lâm Huyền gãi gãi đầu.


Có lễ...

Đây cũng là một loại phương thức mà Tào Tuyết Cần muốn biểu đạt kính ý đối với mình.

Đem lời cảm tạ đối với mình viết vào phần sau cùng của Hồng Lâu Mộng, vậy tên của mình cũng sẽ theo bộ này mà lưu danh thiên cổ.

Nhưng mà...!Tào Tuyết Cần không hiểu được rằng.

Việc mình có thể xuyên qua thời không này một khi bại lộ, thứ dẫn tới tuyệt đối không chỉ là họa sát thân.

Thậm chí, một cái hòm thư nhỏ bé này đủ để dẫn phát chiến tranh thế giới!

"Không được, không thể để cho tờ giấy này tồn tại."

Lâm Huyền lấy một trang giấy Tuyên Thành cuối cùng ra, dùng diêm khách sạn thiêu đốt.

Đợi đến khi thiêu đốt sạch, ném vào trong bồn cầu, cuốn tro giấy đi.

Mặc dù không thể lưu lại bài thơ kết cục của Hồng Lâu Mộng kia, rất đáng tiếc.

Nhưng vì lý do an toàn 100%, Lâm Huyền không muốn lưu lại bất cứ một nhược điểm nào.

"Thứ không nên xuất hiện, cứ để lại trong dòng chảy thời không đi.

.

"

Lâm Huyền đem giấy Tuyên Thành một lần nữa bọc lại trong da trâu cùng vải dầu ướt, đóng rương gỗ nhỏ lại, đặt thức ăn ngoài, sau khi ăn xong liền ngã đầu đi ngủ.......

Ngày hôm sau.

Lâm Huyền sau khi thức dậy, ăn điểm tâm buffet ở khách sạn.

Sau đó xách rương gỗ xuống lầu, xe chuyên dụng đã chờ sẵn ở dưới lầu.

"Xin chào Lâm tiên sinh, tài xế xe chuyên dụng XX xin hân hạnh được phục vụ ngài."

"Đi thôi, đi cố cung."

Lâm Huyền sau khi lên xe, ngồi ở hàng ghế phía sau.

Tài xế xe chuyên dụng bẻ lái khởi động xe, có lòng tốt dò hỏi:

"Lâm tiên sinh muốn tới cố cung du lịch sao?"

Lâm Huyền mỉm cười, lắc đầu:

"Không, ta đi tìm người phụ trách bảo tàng.

Hay là anh dừng ở Thiên An Môn, chúng ta đi đến chỗ quản lý phía tây cố cung."


Tài xế xe chuyên dụng gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

.....

Sau 1 giờ, xe dừng ở chỗ quản lý của cố cung.

Lâm Huyền sau khi xuống xe, đeo khẩu trang lên, đi vào đại viện của cơ quan.

Nhân viên tiếp đón ở quầy lễ tân rất khách khí, nhìn thấy Lâm Huyền đi tới, mỉm cười đứng dậy chào đón:

"Tiên sinh chào ngài, ta có thể giúp gì được ngài."

"Ta muốn nộp di vật văn hoá, giúp ta đặt một cuộc hẹn với người phụ trách bảo tàng." Nhân viên tiếp đón rất kinh ngạc!

Đầu năm nay, người chịu chủ động nộp lên di vật văn hoá quá ít!

Quá nhiều người thấy lợi quên nghĩa, vì tiền trộm văn vật quý giá bán đến nước ngoài, cơ cấu tương quan vì truy tìm lại di vật văn hoá, phải tốn nhân lực, vật lực và tài lực rất lớn.

Người phụ trách trước đây cũng từng có căn dặn, gặp được khách tới thăm muốn nộp lên di vật văn hoá, nhất định phải tiếp đãi quy cách caol

Đồng thời nhất định phải thông báo để ông ta tự mình đến tiếp đãi!

"Được rồi tiên sinh, ta sẽ liên hệ với Ngô quán trưởng."

"Tiên sinh, ta giúp ngài đăng ký một chút, ngài muốn nộp lên loại di vật văn hoá gì vậy? Có thể cho ta xem một chút được không?"

Lâm Huyền đặt rương gỗ nhỏ lên bàn.

Nhân viên tiếp đãi vừa muốn mở ra, Lâm Huyền giữ nắp lại.

Hắn kéo khẩu trang xuống.

Cười thân thiện:

"Ta thấy.

..

Vẫn là để quán trưởng của các người tới đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương