Ngày đó nhìn thấy Hoa Ly tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh lập tức mang y rời khỏi Thanh Vụ động, trở về chỗ ở của mình.

Các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông khẩn trương đứng chờ một lúc lâu bên ngoài sơn động, cuối cùng chỉ thấy được một thân ảnh đột nhiên xẹt qua, đi về rừng hoa lê phía xa.

Mọi người mờ mịt nhìn chung quanh, chỉ có chưởng môn Tô Hành thấy rõ bóng dáng vừa rồi, hắn ngưng mắt nhìn bóng người đã đi xa, một lúc lâu sau mới thở dài, đuôi lông mày hiện ra chút vui vẻ.

Hắn xoay người nói với tất cả mọi người, "Không có việc gì, tất cả giải tán đi."

Mọi người bối rối, họ đứng đợi ở đây một thời gian dài, vẫn chưa hiểu chính xác những gì đã xảy ra.

Chỉ đến khi mọi người vào hang động, mới phát hiện ra vách băng tồn tại hàng trăm năm đã sớm tan chảy, Thanh Vụ động trống rỗng, người ở trong lớp băng không thấy tung tích, chỉ có một cành hoa lê ở góc đang trổ nhụy tỏa hương.

*

Lúc này, toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông có long trời lở đất cũng không liên quan gì tới Cố Nhàn Ảnh, từ sau khi đưa Hoa Ly trở về chỗ ở của mình, nàng không còn rời khỏi đây nữa.

Mà điều khiến nàng lo lắng là, kể từ giây phút ngắn ngủi Hoa Ly mở mắt sau khi lớp băng tan chảy, thì không tỉnh lại thêm một lần nào nữa.

Bây giờ đã ba ngày trôi qua, Hoa Ly lẳng lặng nằm trên giường, nhưng ngay cả một chút dấu hiệu mở mắt cũng không có.

Chuyện Cố Nhàn Ảnh đưa người trong Thanh Vụ động đi, rất nhanh đã truyền ra khắp Bạch Vũ Kiếm Tông, từ đó có không ít người vụng trộm tới bên ngoài rừng hoa lê này để tìm hiểu, Cố Nhàn Ảnh biết tâm tư của họ, nhưng cũng không để ý. Cứ vậy, mấy ngày trôi qua, rốt cuộc đến một ngày, khi lau hai tay cho Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh phát hiện người trên giường dần trở nên trong suốt, đôi tay nhẹ như thể không có trọng lượng.

Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc ngẩn ra, hồi tưởng lại xuất thân của Hoa Ly, nhận ra có điều không đúng.

Giờ nàng mới hiểu, mấy ngày qua nàng cứ chạy tới chạy lui mà không biết rằng bản thân đã bỏ qua một chuyện quan trọng nhất.

Nhận ra điều này, Cố Nhàn Ảnh lập tức đưa Hoa Ly rời khỏi phòng, vội vàng chạy tới hồ Thanh Trì phía sau rừng lê. Bây giờ đã là mùa xuân, thời tiết bắt đầu ấm áp, nước trong hồ sạch sẽ, trong trẻo, phản chiếu mọi cảnh vật xung quanh xuống dưới mặt hồ.

Đi tới bên hồ, Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng cúi người, động tác cẩn thận, để người Hoa Ly chìm vào nước.


Mặt nước gợn sóng nhẹ, toàn thân Hoa Ly là một màu trắng muốt, dần dần nhập vào làn nước, Cố Nhàn Ảnh nhẹ nhàng đỡ y tựa vào bên hồ, nàng không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, nhưng với tình hình hiện tại thì cách gì cũng phải thử, nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoa Ly, không biết vì sao lại cảm thấy, đây mới là bộ dáng nguyên bản của Hoa Ly.

Y vốn nên ở trong nước, thay vì bị mắc kẹt trên ngọn núi mênh mông này với nàng.

Đáy lòng Cố Nhàn Ảnh không khỏi thở dài, nàng giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má lạnh lẽo của Hoa Ly, hồi tưởng lại bộ dáng lúc mới gặp, cái liếc mắt kia dường như chỉ mới đây thôi.

Không biết có phải do rừng núi nên gió từ bốn phía ùa tới hay không, hoặc là sự ấm áp của đầu ngón tay Cố Nhàn Ảnh quấy nhiễu người đang ngủ, mí mắt của Hoa Ly, người đã ngủ say mấy ngày nhẹ nhàng rung động, sau đó chậm rãi mở ra.

Cố Nhàn Ảnh bỗng nhiên đối diện với đôi mắt sâu kia, bàn tay đang đặt trên má người nọ thoáng ngừng lại, nhất thời không biết có nên buông xuống hay không.

Hoa Ly vừa tỉnh lại, dường như còn mờ mịt, chớp chớp mắt nhìn Cố Nhàn Ảnh không rời.

Một làn gió thổi qua, lá của cây rừng xào xạc rơi xuống mặt hồ, Cố Nhàn Ảnh bất động, đôi mắt giật giật, trực giác nàng mách bảo nên nói gì đó, nhưng hết lý do này đến lý do khác, mãi vẫn không thốt thành lời, cuối cùng, với dòng cảm xúc bề bộn không biết đã cất chứa bao lâu, chỉ còn lại hai chữ nhẹ tênh thoát ra: "Hoa Ly."

Người trong hồ nghe được Cố Nhàn Ảnh khẽ gọi, bằng mắt thường có thể thấy được hai gò má trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ, y kinh ngạc nhìn Cố Nhàn Ảnh, không đợi nàng nói thêm, thân hình khẽ động, xoay người chìm sâu xuống hồ.

"..." Cố Nhàn Ảnh thậm chí còn không kịp thu hồi cánh tay.

Nước hồ vốn trong suốt, mặt hồ được điểm xuyết bằng cánh hoa rừng, Cố Nhàn Ảnh nhìn bóng dáng kia ở dưới nước, trong lòng bồi hồi, bạch y của người nọ tản ra dưới nước giống như một đám mây. Một lúc lâu sau mới thấy bọt nước nổi lên, thân thể Hoa Ly vẫn chìm dưới đó, chỉ lộ ra đôi mắt ẩn chứa hơi nước, nhút nhát nhìn nàng.

Cố Nhàn Ảnh lo lắng cho Hoa Ly suốt mấy ngày, tình hình lúc này thành ra như vậy, tâm tình thoáng chốc vui vẻ, nhướng mày cười ra tiếng.

Hoa Ly nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh, dường như đã khôi phục tinh thần, lại bị tiếng cười của nàng quấy nhiễu, làm cho tâm tư khó bình tĩnh, giật mình rồi một lúc lâu sau mới nổi đầu lên trên mặt nước, nhỏ giọng hỏi: "A Nhàn?"

Có lẽ đã ngủ quá lâu, giọng nói của người đàn ông trong nước trầm ấm, mềm mại, khiến trái tim nàng đột nhiên rung động.

Đó thực sự là giọng nói mà nàng đã quá quen thuộc.


Cố Nhàn Ảnh vốn đã chuẩn bị xong lời trêu chọc, đến lúc này lại thay đổi chủ ý, ý cười của nàng trở nên nhu hòa, lấy ra một con ốc biển màu trắng từ trong ngực, đưa cho Hoa Ly nói: "Là ta."

Hoa Ly chỉ liếc qua con ốc trắng kia một cái, nháy mắt sau lại đưa tầm mắt trở về mặt của Cố Nhàn Ảnh, cảm xúc của y lúc này đang rất hỗn tạp, sắc mặt đỏ ửng, không biết vì sao bỗng dưng lại chui xuống nước.

"Này." Còn chưa nói được hai câu đã trốn đi, Cố Nhàn Ảnh ngồi xổm bên bờ hồ, buồn cười gọi tên người nọ.

Nàng chưa kịp nói thêm, người trong nước đã bơi đến gần nàng, một lần nữa nổi lên mặt nước, có chút cẩn thận, lại có chút ngượng ngùng, nói: "A Nhàn, ta là Hoa Ly."

"Ừm, ta biết." Thực ra, Cố Nhàn Ảnh vốn cũng rất khẩn trương, Hoa Ly ngủ say mấy trăm năm, nàng ở trên thế gian này cũng đã trải qua thiên biến vạn hóa, nàng sớm đã không nhớ được bộ dáng trước kia của mình như thế nào nữa rồi, cũng không biết bộ dáng trong trí nhớ của mình và Hoa Ly rốt cuộc kém bao nhiêu.

Nhưng bây giờ, thấy Hoa Ly căng thẳng như vậy, nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Nàng cất ốc trắng đi, nhếch khóe môi cười, nụ cười này có vài phần bất đắc dĩ, nàng đưa tay về phía Hoa Ly nói: "Cho nên, chúng ta có thể lên bờ nói chuyện không?"

Hoa Ly lại ngẩn ra, hình như nghĩ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống dưới thân, có chút ngờ vực mà sờ hai chân mình, không biết rốt cuộc nghĩ đến cái gì, sắc mặt càng thêm đỏ.

"Ta..."

Cố Nhàn Ảnh mặc dù không thể nhìn thấu tâm tư của người này, nhưng hành động vừa rồi thì nàng hiểu được đại khái, ý cười của nàng càng thêm rõ ràng, thu lại cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Đứng lên thử xem."

Hoa Ly do dự không quá một cái chớp mắt, tiếp xúc với ánh mắt của Cố Nhàn Ảnh, rốt cuộc cũng gật đầu đáp: "Ừm."

Hắn vốn ở trên bờ, lúc này giơ tay ra để Cố Nhàn Ảnh đỡ, chậm rãi rời khỏi mặt nước. Sau khi lên đến bờ, hắn không đứng dậy ngay lập tức, bàn tay kia đặt trên đùi, như thể đang lo lắng điều gì.

Cố Nhàn Ảnh cong cong khóe môi, dứt khoát nắm lấy tay kia của hắn.

Vừa mới từ trong nước ra, quần áo dính sát vào người Hoa Ly, trên tay cũng dính đầy nước, bộ dáng đáng lẽ phải có vài phần chật vật, nhưng hắn lại không hề có, hắn và nước, trời ban có một sự hòa hợp đặc biệt, Cố Nhàn Ảnh túm lấy đôi tay kia, cảm giác được sự lạnh lẽo khi đầu ngón tay hai người giao nhau.


Hoa Ly dựa theo sức lực như có như không của nàng, từ từ đứng lên bên hồ.

Bộ dáng lảo đảo không vững, hai chân mềm nhũn không biết làm thế nào để chống đỡ sức nặng thân người, Hoa Ly tốn một lúc khá lâu mới có thể run rẩy bước một bước, hắn vui vẻ ngước mắt lên, đụng phải nụ cười yếu ớt của Cố Nhàn Ảnh.

*

Cho dù Hoa Ly không sợ lạnh, nhưng nếu đã lên bờ, Cố Nhàn Ảnh tất nhiên không thể để hắn mặc xiêm y ướt sũng này nữa, sau khi nàng đưa người về chỗ ở của mình, suy nghĩ một hồi quyết định gọi người tới.

Nhưng nàng không thể tưởng tượng được, người tới lại là chưởng môn của Bạch Vũ Kiếm Tông, Tô Hành.

Cảm giác được tầm mắt của Cố Nhàn Ảnh, Tô Hành sờ sờ mũi, nhìn trái nhìn phải, liếc mắt một cái liền thấy Hoa Ly đang ngồi trên giường.

Tô Hành ngẩn người, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Ly sau khi tỉnh lại, hắn có chút bần thần: "Sư Thúc Tổ, hắn..."

Hoa Ly cũng đang nhìn Tô Hành, nghe hắn hỏi thì lập tức lên tiếng nói: "Ta là Hoa Ly."

"Hoa..." Tô Hành do dự trong chớp mắt, nhìn Cố Nhàn Ảnh bên cạnh, sau đó mới nói: "Hoa Ly tiền bối."

Tô Hành nhìn dáng dấp, lại so sánh tuổi tác của hai người, sao lại có thể tương xứng như thế, Hoa Ly đối với cách xưng hô này, hiển nhiên có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn về phía Cố Nhàn Ảnh.

Cố Nhàn Ảnh chỉ cười chứ không giải thích, rồi dặn dò Tô Hành hai câu, nói là muốn tìm mấy bộ xiêm y sạch sẽ cho Hoa Ly thay, thuận tiện sắp xếp cho hắn một chỗ ở thật tốt.

Nói xong những lời này, thấy Tô Hành tìm quần áo lại đây, nàng nhìn Hoa Ly một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng, chờ hắn thay quần áo.

Trong phòng truyền đến tiếng quần áo sột soạt, Cố Nhàn Ảnh đi không quá xa, dựa vào vách tường phòng bên cạnh, nhẹ nhàng che ngực, tiếng tim đập tựa hồ còn chưa bình phục lại.

Cho dù sắc mặt vẫn như bình thường, nhưng chỉ có nàng biết, tâm trạng mình đang mất bình tĩnh đến nhường nào.

Quá lâu, thời gian chờ đợi đã quá dài, lâu tới mức người ở trước mắt nàng hiện tại, khiến nàng cảm thấy mọi chuyện đều không được chân thực.

Hơn 400 năm mong đợi, nghĩ về muôn vàn những điều sau khi thức dậy Hoa Ly sẽ nói, những điều nên làm và không nên làm, nàng cứ đứng đó, lắng nghe âm thanh chỉ thuộc về Hoa Ly ở phía sau bức tường mà nàng đang dựa lưng, trái tim dần dần ổn định.


Nàng nghe thấy Tô Hành đang nói chuyện với Hoa Ly.

Tô Hành vô cùng tò mò về lai lịch của Hoa Ly, thừa dịp nàng ra khỏi phòng, thấp giọng hỏi: "Hoa Ly tiền bối, quần áo này đều còn mới, vốn chuẩn bị cho trưởng lão của Bạch Vũ Kiếm Tông, tiền bối xem có vừa người không, không vừa ta sẽ tìm người sửa lại?"

Hoa Ly đối mặt với người lạ còn có chút câu nệ, chậm một nhịp mới thấp giọng trả lời: "Không cần, rất vừa người, cảm ơn."

"Tiền bối..."

Hẳn đã nhận ra điều gì đó, Hoa Ly cuối cùng cũng hỏi: "Ta... Hôn mê bao lâu rồi?"

Tô Hành khựng lại, suy nghĩ một chút, nói: "Theo như ta được biết, ít nhất cũng phải ba, bốn trăm năm."

Cố Nhàn Ảnh vốn định sau này sẽ chậm rãi kể lại cho Hoa Ly nghe, không ngờ Tô Hành đã nói ra nhanh vậy, nàng không kịp ngăn cản, xoay người muốn trở lại phòng, lại cố kỵ không đẩy cửa ra.

Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.

Mơ hồ cảm giác được không khí có chút không đúng, Tô Hành do dự trong nháy mắt, sau đó lại nói: "Hoa Ly tiền bối, thật ra trên dưới Bạch Vũ Kiếm Tông chúng ta đều từng nhìn thấy ngươi, không biết tiền bối có biết không, năm đó ta bái sư, cũng là ở trong Thanh Vụ động, được tiền bối chứng kiến."

Lời này cuối cùng cũng khiến Hoa Ly lên tiếng, hắn lẩm bẩm hỏi: "Ta?"

Cho dù không nhìn thấy bộ dáng của Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt mờ mịt lại khó hiểu của hắn.

"..."

Cố Nhàn Ảnh cảm thấy đã đến lúc ngăn cuộc đối thoại này lại.

Nàng biết Hoa Ly xưa nay trầm tĩnh, rất ít khi nói chuyện với người khác, nếu như nói cho hắn biết, mấy trăm năm nay, toàn bộ người trong Bạch Vũ Kiếm Tông, bái sư, kết thân, cầu tử đều chạy vào sơn động của hắn, không chừng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Người này khó khăn lắm mới tỉnh dậy, nàng không thể để người khác dọa hắn sợ hãi rồi ngất đi lần nữa.

Lúc này nàng đã đến bên cửa, bàn tay muốn đẩy cửa vào, nhưng một câu của Tô Hành truyền tới khiến nàng ngừng lại.

"Hoa Ly tiền bối, người và Sư Thúc Tổ, rốt cuộc là..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương