Nhìn thấy đại hán kia đã đem Thiên Lôi chùy từ trên lưng xuống, Lệ Tinh Luân vội vàng nói: “Từ từ đã tiền bối, để ta đi vào trong xem thử.”

Nói xong lắc mình một cái bước vào trong sương mình dày đặc, sờ soạng lung tung vài cái, lại đụng phải cảm giác ôn nhuận như lúc trước.

“Sư phụ?” Lệ Tinh Luân cảm thấy xúc cảm vô cùng tốt, sờ soạng hai cái, nhưng lại không cảm giác được mình đang sờ bộ vị nào.

“Ân.” Trường Không Trác Ngọc nói, “Pháp khí của vi sư mới là tốt nhất.”

“Đó là tất nhiên.” Lệ Tinh Luân vội vàng trấn an Trường Không · ba tuổi · Trác Ngọc, “Nhưng mà sương mù dày đặc này là y phục của ngươi a, người nọ đang muốn đem cây búa tiến vào trong này, sư phụ ngươi là cao nhân như vậy, chẳng lẽ để cả người hắn tiến vào trong quần áo của ngươi? Như vậy quá vô lễ!”

Trường Không Trác Ngọc nhất thời tỉnh ngộ, “Ngươi nói quá đúng! Nếu là ngươi thì không tính, để bọn họ tiến vào trong quần áo của vi sư, quả thực làm càn!” (…)[…Cảm thấy vi diệu chỗ nào đó thì phải?]

Y vừa dứt lời, Lệ Tinh Luân cảm giác được một lực lượng cực mạnh, đem hắn đẩy ra khỏi đám sương trắng. Mà sương trắng ở trước mắt mọi người nhanh chóng biến mất, Trường Không Trác Ngọc trong tay cầm một cây quạt giấy xuất hiện trước mặt ba người.

Lệ Tinh Luân: “…”

Quạt giấy này mua lúc nào?

Chuyện này Lệ Tinh Luân đã sớm phát hiện, ở Trung Nguyên người đọc sách có địa vị cao, người tập võ thì bị xem là người thô lỗ. Thời điểm Trường Không Trác Ngọc đến các khách điếm, đều sẽ phát hiện những người phe phẩy quạt thuận miệng làm thơ luôn được ưu đãi, thi đậu công danh còn có thể gặp quan không quỳ. Trường Không ba tuổi vốn là người yêu thích khoe khoang, sao có thể bỏ qua cơ hội này? Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm áo dài và cây quạt của người ta đến mức mắt cũng phát xanh.

Nhượng Sầm Sầm nghĩ mình bị bọn họ gọi là yêu nữ, làm Trường Không Trác Ngọc bất mãn với người đọc sách, luôn dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ, trong lòng ngọt ngào vô cùng. Chỉ biết Huyết tông chủ nhất định là một người mặt lạnh tâm nóng, đối đãi với thuộc hạ khẳng định đặc biệt tốt, có thể đi theo Huyết tông chủ, nàng thực sự là phúc đức ba đời.

Nhưng mà Lệ Tinh Luân lại biết Trường Không Trác Ngọc cảm thấy phe phẩy cây quạt nhìn rất soái nên rất rất là muốn, nhưng mà hắn không có tiền. Kim Đan kỳ có thể tạo ra con rối, Lệ Tinh Luân công lực thấp, không có biện pháp dùng con rối kiếm tiền, đành phải trộm tìm bản sao của sách, thừa dịp nửa đêm chép một đống sách lớn, cuối cùng đủ bạc mua cho Trường Không Trác Ngọc một cây quạt giấy. Vốn tính toán tìm cơ hội đưa cho Trường Không Trác Ngọc, vẫn luôn cất trong ngực, ai ngờ y đã sớm có, Lệ Tinh Luân đột nhiên có chút mất mát.

Từ từ…. Quạt giấy kia như thế nào lại nhìn có chút quen mắt?

Lệ Tinh Luân sờ sờ ngực mình, quả nhiên cây quạt đã biến mất y như cây chủy thủ lần trước.

Vấn đề là, thời điểm nào Trường Không Trác Ngọc phát hiện mình mua quạt giấy? Ngoài ra, người khác không thể đưa tay vào y phục của ngươi, ngươi có thể tùy tiện đem tay đưa vào trong y phục người khác? Diệu thủ không không (công phu trộm cắp) cũng là dùng như vậy đi.

Mặc dù có rất nhiều vấn đề, nhưng là vừa nghĩ tới trước đó Trường Không Trác Ngọc nói mình (là Tiểu Tinh nha) không giống với những người khác, có thể để ý hắn vất vả kiếm tiền mua cây quạt… Lệ Tinh Luân đột nhiên phát hiện, hắn cùng Nhượng Sầm Sầm giống nhau, trong lòng đều xuất hiện một tia ngọt ngào.

“Vị … tiền bối này.” Đại hán vừa định gọi huynh đài, lại vô pháp nhìn thấy được người này sâu cạn như thế nào, trong lòng biết cảnh giới của người này so với mình cao hơn, lập tức đem huynh đài đổi thành tiền bối, “Sương mù này là bị ngài xua tan đi sao?”

Trường Không Trác Ngọc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, phù hợp với hình tượng cao lãnh của y.

“Dùng cây quạt này?” Đại hán vẻ mặt sợ hãi than, gã vừa mới dùng thần thức, cũng không nhìn ra pháp khí này sâu cạn như thế nào.

Trường Không Trác Ngọc “Xoát” một tiếng mở cây quạt ra, trầm giọng nói: “Huyền sương minh hỏa phiến.” (thuận miệng làm thơ, thuận miệng chế luôn tên cho em quạt:v)

Tu Chân giới hoàn toàn chưa nghe đến cái tên này.

Trường Không Trác Ngọc không phải là người biết bịa chuyện, vì thế y đối Lệ Tinh Luân nhíu mày, Lệ Tinh Luân còn đắm chìm trong suy nghĩ hắn tốn một lượng bạc mua cây quạt, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt Trường Không Trác Ngọc, vì thế Trường Không Trác Ngọc đi đến trước mặt Lệ Tinh Luân, lại nhíu mày nhìn hắn.

Mặt nạ thông thường lại lộ ra ánh mắt lấy lòng, Lệ Tinh Luân thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Chính là biểu tình này ở trên gương mặt vốn có của Trường Không Trác Ngọc, đúng là đẹp đến người ta không thể chống cự được.

Lệ Tinh Luân thân là đồ đệ của Trường Không Trác Ngọc, tất nhiên hiểu rõ nhất tâm ý của sư phụ mình, vì thế há mồm liền thổi phồng: “Huyền sương minh hỏa phiến, phiến cốt (sườn quạt) là sương, mặt quạt là hỏa. Phiến cốt dùng băng ngọc vạn năm ở cực bắc chế thành, người công lực kém cầm lấy cây quạt tay lập tức đóng thành băng. Mà mặt quạt nhìn giống như trang giấy tầm thường, trên thực tế là lấy từ minh hỏa từ luân hồi, đem minh hỏa ép vào bên trong phiến cốt. Trên đời này, minh hỏa có nhiệt độ thấp nhất, nhưng sẽ không bị băng ngọc dập tắt, hai thứ này đều là vật cực âm, luyện chế cùng một chỗ càng lạnh thấu xương. Người có công lực thấp hơn Hóa Thần kỳ, căn bản vô pháp đem quạt này thu vào trong đan điền. Mặc dù là cực âm, nhưng vật cực tất phản*(tức là sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại), nó ngược lại có công hiệu làm yêu tà phải kinh sợ, bởi vì yêu tà âm khí đều yếu hơn nó. Nhưng âm khí này lại không phải tà vật, mà là vật chí âm, minh hỏa có thể đốt chảy tất thảy nhân quả, bất luận tai họa gì trên thế gian đều không thể đến gần cây quạt này.” (Chém gió quá đỉnh!!!)

Lệ Tinh Luân bịa đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng lặp đi lặp lại “Đây không phải một lượng bạc ta mua đây không phải một lượng bạc ta mua đây không phải một lượng bạc ta mua”, nói tới nửa ngày, rốt cuộc có thể đem lời khoa trương này nói ra miệng.

“Cái đó!” Đại hán vẻ mặt khiếp sợ, “Minh hỏa không phải là vật của thế gian này, chẳng lẽ đây là tiên khí? Ta nhìn cây quạt này, giống như mấy cây quạt treo trong thư phòng dưới chân núi a…” [đại thúc, ngài chân tướng]

Quả nhiên không phải người dễ lừa gạt, may là Lệ Tinh Luân đi theo Trường Không Trác Ngọc một đoạn thời gian, đối với chuyện lừa gạt hãm hại linh tinh rất tâm đắc, hắn lập tức nói: “Pháp bảo cực phẩm, tất nhiên là trở về nguyên trạng. Cây quạt này dù không phải là tiên khí, nhưng là trong pháp bảo, cũng là cao nhất.”

Nhượng Sầm Sầm vẻ mặt sùng bái “Tông chủ của ta dùng vũ khí đều lợi hại như vậy”, hoàn toàn không hề nghi ngờ lời nói của Lệ Tinh Luân, nàng chỉ cảm thấy mình thật vô tri (không hiểu biết), lại bị Lệ Tinh Luân cướp lời. Vì thế nàng cố gắng nhớ kỹ từng chữ mà Lệ Tinh Luân nói, tính toán khi có người tiếp theo hỏi tới lai lịch của cây quạt này, đoạt lời của Lệ Tinh Luân trước mặt Huyết tông chủ để tăng thể diện.

Nghe được Nhượng Sầm Sầm nhiều lần ngâm nga lại lời mình vừa nói, Lệ Tinh Luân: …

Xong rồi, nếu đại hán này còn không tin, bảo Trường Không Trác Ngọc lấy ra khoa tay múa chân thì làm như thế nào a! Quạt giấy một lượng bạc, có thể cùng Thiên Lôi chùy có linh khí của người ta so sao?

Quả nhiên đại hán kia cũng không phải người ngốc, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, chắp tay đối Trường Không Trác Ngọc nói: “Tại hạ Nhung Giản, không biết tôn tính đại danh của tiền bối?”

“Trường Không Trác Ngọc.” Là vô danh trong Tu Chân giới. (ý là không nổi tiếng)

Nhượng Sầm Sầm vội vàng vì tông chủ của nàng giải thích, “Chúng ta tông… Trường Không công tử trước đây chính là cao nhân tiếng tăm lừng lẫy trong Tu Chân giới, chính là hiện tại không màng đến danh lợi, không muốn đề cập đến tên thật của mình, hiện tại y chính là Trường Không Trác Ngọc.”

Rất tốt, Trường Không Trác Ngọc rất vừa lòng, mặt không đổi sắc cho Nhượng Sầm Sầm một ánh mắt tán thưởng.

Toàn thân Nhượng môn chủ đều nổi lên phấn hồng!

Chỉ có người bình thường duy nhất Lệ Tinh Luân trong lòng đầy chua xót, chuyện này phải kết thúc như thế nào a.

Hắn kỳ thật có thể không thổi phồng, chính là lúc ấy nhìn ánh mắt chờ mong của Trường Không Trác Ngọc, Lệ Tinh Luân liền không khống chế được mà đem lời bịa chuyện nói ra. Vì phòng ngừa Nhung Giản mượn cây quạt để đánh giá, hắn còn cố ý bịa chuyện dưới Hóa Thần kỳ vô pháp khống chế.

Kỳ thật hắn cũng là có tật giật mình, pháp bảo chân chính của tu giả đều là pháp bảo bản mệnh (quan trọng như mạng), sao có thể cho người khác tùy tiện mượn nhìn, Nhung Giản cũng sẽ không nói ra yêu cầu vô lễ như vậy.

Mấy người vừa nói, cước bộ dần dần nhanh hơn, rất nhanh bỏ rơi du khách, đi lên vùng đỉnh núi của Thục Sơn, lại đi về phía trước chính là mê tung trận, qua mê tung trận, chính là Thục Sơn chân chính.

Truyền thuyết vào thời thượng cổ, có tổng cộng ba mươi ba tầng trời, đỉnh núi của Thục Sơn ở tầng trời thứ hai mươi tám, chỉ cần có thể trở thành Thục Sơn đệ tử, là đã bước một chân vào thần giới. Mà sau khi phân thành tam giới, Thục Sơn vẫn là rất cao, chính là trận gió ở độ cao tầng hai mươi tám trong truyền thuyết cảnh giới tiên nhân đều không chịu nổi, không còn ai nhìn thấy lần nữa.

Bọn họ rốt cuộc tiến vào môn phái từ thời thượng cổ đã có vô số truyền thuyết.

Mê tung trận cỡ này lừa gạt được phàm nhân căn bản vô pháp chống đỡ lại bọn họ, sau khi tiến vào trong trận pháp, Nhung Giản nhịn không được nói: “Nơi này đã không còn phàm nhân, tại hạ đối với Huyền sương minh hỏa phiến này của Trường Không công tử thật sự cảm thấy hứng thú, chẳng biết có thể hay không lãnh giáo Trường Không công tử một phen, nói dừng liền dừng, ta chỉ là muốn nhìn xem uy lực của cây quạt này thôi.”

Nói xong hai tay nắm chùy, Thiên Lôi chùy phát ra âm thanh vù vù kích động.

Lệ Tinh Luân nhất thời đầu đầy mồ hôi, hắn thực sự sợ hãi Trường Không Trác Ngọc nhịn không được mà đáp ứng.

“Không,” Trường Không Trác Ngọc thản nhiên nói, “Huyền sương minh hỏa phiến âm khí quá nặng, tuy là nói dừng liền dừng, cũng sợ lan ra bên ngoài, ngươi nếu muốn học hỏi, đợi chốc lát chúng ta phá trận xong hẵn nói.”

Lệ Tinh Luân vừa mới thả lỏng tâm lại nghe vậy, sư phụ người là định dùng cây quạt ta mua một lượng bạc đi đánh với tử thanh song kiếm sao?

Cũng tốt, ở thời điểm bị xé nát cũng có thể nói là do sức mạnh của thần khí, hủy thi diệt tích không còn chút dấu vết, thật không hổ là sư phụ diệu thủ không không của hắn.

“Di?” Nhung Giản vẻ mặt kinh ngạc, “Đại trận Thục Sơn hôm nay mở một thông đạo (lối vào) chư vị không biết sao? Ta cho rằng chư vị cũng giống như ta, nhận được anh hùng thiếp (thiệp mời) của Thục Sơn mới đến?”

“Cái này…” Trường Không Trác Ngọc ngơ ra, Nhượng Sầm Sầm ngơ ra, chỉ có Lệ Tinh Luân còn có thể nói chuyện khách sáo, hắn kiên trì hỏi: “Sư phụ ta từng là kiếm tu, đặc biệt hướng thiên hạ đệ nhất kiếm đạo Thục Sơn thỉnh giáo, cũng không biết đến việc này.”

“Ai, vừa thấy các ngươi chính là lánh đời không ra khỏi cửa, cũng không biết hiện tại thiên hạ đại loạn!” Nhung Giản nói ra lời kinh người.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thần trận Côn Lôn bị phá!” Nhung Giản nói, “Chưởng môn Côn Lôn phái Doãn Trường Không không có tung tích, Côn Lôn phái một mảnh hỗn loạn, còn có Ma tu thừa dịp Côn Lôn thần trận bị phá đánh lên Côn Lôn! Đây nhất định là âm mưu của ma đạo, không nghĩ tới sau chuyện Huyết Thiên Kiếp, thế nhưng có thể có người phá được Côn Lôn thần trận, hiện tại ma đạo bành trướng, các môn phái chính đạo liên tiếp gặp nạn, trước đó vài ngày, tiểu môn phái Lệ gia toàn bộ bị tàn sát!”

Lệ Tinh Luân sắc mặt lập tức lạnh xuống.

“Ý của ngươi là, đây là do ma đạo làm?”

“Nói không bằng chứng!” Nhung Giản thở dài một tiếng, “Tóm lại, vì ổn định chiến cuộc, Thục Sơn phái ra mặt chủ trì đại cục, phát ra anh hùng thiếp, chính ma đại chiến lại muốn bắt đầu!”

—————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  ta không có nếu không đi làm, ta chỉ là muốn đi đại gia đều không muốn đi ngành, lãnh đạo không cho.

Mặt khác, lãnh đạo không là cha ta, chính là ta vô dục vô cầu, hoàn toàn không có tiến tới ý tưởng, cũng không cầu tăng tiền lương, vì sao muốn tăng ca mệt chết mệt sống, ta liền không nghĩ tiến tới, ngươi bức ta làm gì ╮(╯▽╰)╭ [tác giả chan nói cái gì vậy a?!]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương