Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
-
Chương 84: Ngươi đã hủy đi cơ hội để ta làm người tốt…
Hệ thống… Họ Hệ tên Thống, là một AI thực ưu tú.
Ở trong ngành bọn nó, nó chính là đứa con được lãnh đạo yêu nhất — Bởi vì nó hoàn thành nhiệm vụ luôn mau lẹ, sạch sẽ. Lần nào cũng có thể trợ giúp kí chủ tìm được điểm kết trong sinh mệnh — Được rồi, dùng một cách nói khác chính là nó rất tiện. Lần nào cũng có thể làm cho kí chủ cam tâm tình nguyện ở lại cái thế giới cực khổ lao lực kia.
Nhưng với một công nhân luôn thành công thuận lợi trong mọi mặt như nó lại gặp phải một suy sụp lớn nhất trong đời — Đúng vậy, nó gặp Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ. Trước khi gặp phải những chuyện sốt ruột đó thì hệ thống vẫn không thể nhìn ra được Cố Thiên Thụ lại có thể cố chấp như một tảng đá — Không, cho dù có là đá thì khi đứng trước mặt Cố Thiên Thụ cũng chỉ là ruồi muỗi!
“Ta muốn trở về.” Kiên trì muốn trở về của Cố Thiên Thụ có thể nói là gian ngoan không đổi, làm hệ thống hận đến nổi không thể trực tiếp xông ra quất lên đầu hắn vài cái.
“Ngươi trở về làm gì?” Hệ thống không thể không nói theo lời kịch bản, chỉ có thể kiên nhẫn khuyên bảo Cố Thiên Thụ, muốn hắn bỏ cái chủ ý này đi: “… Ngươi không yêu Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng sao?”
“Yêu chứ.” Cố Thiên Thụ trả lời vô cùng đương nhiên, không một chút rối rắm: “Nhưng không phải ngươi đã nói là ta có thể trở về sao.”
“……” Hệ thống, nó rất muốn nói cho Cố Thiên Thụ biết, cái gọi là trở về kia có nghĩa là gì. Nhưng nó không thể nói được, cũng không thể nói dối. Vì thế, khi vào tai Cố Thiên Thụ liền trở thành — có thể trở về.
Khuyên bảo không có hiệu quả, hệ thống quyết định buông tha chữa trị cho Cố Thiên Thụ. Nó nghĩ, dù sao cũng còn nhiều thời gian, để Cố Thiên Thụ chịu khổ một chút cũng không phải là không tốt. Vì thế nó liền cho Cố Thiên Thụ trở về.
Đây là quyết định sai lầm nhất của hệ thống trong cuộc đời này — không có cái thứ hai.
AI nào biết vì chọn sai một lần lại khiến cho ba người đau khổ dây dưa cùng AI thêm mấy trăm năm.
Sau khi Cố Thiên Thụ đi, thời gian vốn nên ngừng lại nhưng vì bị Cố Thiên Thụ ảnh hưởng nên xuất hiện BUG lên Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, khiến hệ thống cực kỳ đau bi — Thời gian của bọn họ không ngờ vẫn trôi qua.
Hệ thống không phải người, thế nên nó không thể cảm nhận được cảm giác của anh em Sở gia là như thế nào. Nhưng nó lại mơ hồ cảm nhận được điềm xấu — Mọi chuyện không hề đơn giản giống như nó nghĩ.
Hệ thống đã đoán đúng, chẳng những đoán đúng, mà còn vô cùng chính xác — Cố Thiên Thụ và đôi song sinh Sở gia đã rơi vào một vòng tuần hoàn vô cùng quỷ dị.
Mới đầu nó còn muốn thử thay đổi kết cục nhưng sau đó nó phát hiện — nó bất lực.
Cố Thiên Thụ đã đi vào một vòng tuần hoàn chết. Một là xuyên vào không đúng thời gian, hai thì không đúng địa điểm, hoặc vất vả cố gắng sống đến cuối những vẫn đưa ra một quyết định — trở về.
“Rốt cuộc ngươi về làm gì?” Hệ thống đã tuyệt vọng đối với kẻ gian ngoan mất linh như Cố Thiên Thụ. Nó cảm thấy nếu nó có thân thể thì nhất định nó sẽ ôm đùi Cố Thiên Thụ khóc rống lên: “Nơi đó có ai chờ ngươi sao!”
“Có chứ.” Cố Thiên Thụ trả lời vô cùng thuần thục, như là đã trả lời vô số lần. Hắn nói: “Ta nhớ… có người đang chờ ta.”
“…” Hệ thống nghe nói thế, lại trầm mặc. Lần đầu tiên nó bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình — lúc trước để Cố Thiên Thụ trở lại thế giới kia, là đúng sao.
Vì Cố Thiên Thụ cứ trở về mãi nên khiến Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không ngừng vặn vẹo. Cuối cùng, đến cả hệ thống cũng không đành lòng nhìn nữa.
Ở thế giới thứ nhất, phụ thân Sở Thiên Hoàng là một người thích trêu người khác. Đúng vậy, trêu — hệ thống học được từ này từ Cố Thiên Thụ.
Một nhà ba người vô cùng hạnh phúc, trừ chuyện bị kẻ thù bắt đi một đứa con trai thì hầu như không hề có bất cứ phiền não nào. Trong môi trường như thế, Sở Thiên Hoàng trưởng thành thành một khiêm khiêm quân tử. Còn phụ thân Cố Thiên Thụ – Cố Uyên, cũng không phải mà một quái vật lãnh huyết vô tình.
Là một thế giới tốt đẹp đến cỡ nào. Dù có là Chúc Thanh Trạch, Ân Túy Mặc, hay những pháo hôi, đả tương du thì đều có cuộc sống hạnh phúc thuộc về mình. Quả thực giống hệt như trong tiểu thuyết.
Khoảnh khắc tươi đẹp đó lại gặp lại sự lựa chọn sai lầm.
Đến khi nội dụng bị vặn vẹo thì hệ thống đã không biết nên nói thế nào cho phải.
Số phận phụ thân Sở Thiên Hoàng đã thay đổi sau khi bị phụ thân Cố Thiên Thụ quấy rầy, lại còn trình diễn một mớ yêu hận tình thù. Nội dung kia quả thực máu cún đến nổi khiến hệ thống hận không thể chọt mù hai mắt của mình.
Trời ạ, chẳng lẽ cứ càng luân hồi thì thế giới càng gay sao? Đến đây, thậm chí hệ thống kinh hồn táng đảm bắt đầu hoài nghi lần luân hồi tiếp theo rất có thể cả đàn ông trên thế giới này sẽ trở thành gay hết.
Khác với hệ thống, Cố Thiên Thụ thì không biết gì hết.
Cũng vì không biết nên mới vô cùng bình tĩnh. Có khi hắn sẽ là bạn với Sở Thiên Hoàng, lại có khi là kẻ thù… Nhưng cho dù có thế nào thì cũng không thể trốn thoát được kết cục — luân hồi.
Hệ thống triệt để phát điên, nó quyết định phải nhúng tay vào chuyện này!
Vì thế lại thêm một lần luân hồi, hệ thống quyết định ngăn cản hành vi trả thù xã hội của Cố Thiên Thụ.
Dưới hành vi như cổ vũ của hệ thống, cuối cùng Cố Thiên Thụ cũng không có xuyên đến lúc đang đánh nhau, hay bị một sinh vật kỳ quái nào đó một kích tất sát — Hắn bình tĩnh xuyến đến bên bờ sông, bình tĩnh tiếp nhận tất cả mọi chuyện.
Ừm, đây là một khởi đầu tốt… hệ thống nghĩ. Lỡ như lúc này Cố Thiên Thụ thông suốt…
Nhưng không chờ hệ thống ảo tưởng xong, Cố Thiên Thụ liền nói, hắn muốn về nhà.
Về nhà cái beep… Sau khi nghe thế, xem chút nữa là hệ thống văng tục rồi. Nhưng nhờ đạo đức nghề nghiệp ngăn cản nên nó mới có thể nhẫn nhịn hạ giọng xuống, cắn răng nói với Cố Thiên Thụ — Được chứ, đương nhiên ngươi có thể về nhà.
Chỉ cần có hai người yêu người đến sống đi chết lại thì ta cho ngươi về.
Cố Thiên Thụ cực kỳ vui vẻ đồng ý.
Vui đi, cứ vui vẻ đi. Hệ thống ngồi trong góc vừa nhìn Cố Thiên Thụ vừa đếm nấm — tiện thể còn đào hố hại kí chủ của mình một phen. Giờ không lo vui thì sau này sẽ không thể vui được nữa đâu.
Hệ thống đúng, hắn đúng là đã sụp xuống cái hố do nó đào. Dưới tác dụng của hệ thống mị hoặc, Cố Thiên Thụ chẳng những không ngừng phạm sai lầm mà còn làm cho Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng ăn tươi nuốt sống hắn.
Ha, kết cục này thật đẹp, hệ thống không chút phụ trách nghĩ — Ngươi nhìn đi, đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ mà. Nếu ngày trước ngươi nghe lời ta thì… hừ hừ.
Sự thật chứng minh, dười guồng quay luân hồi không ngừng, không chỉ có Sở Thiên Hoàng hắc hóa mà ngay cả hệ thống không có một chút cảm giác tồn tại này cũng thế.
Từ một AI đạo đức trọng danh dự đã trở thành một AI đáng khinh. Hệ thống cũng có xúc động muốn gạt lệ — dù phim rất phấn khích nhưng cũng không chịu nổi diễn viên một màu và kết cục như nhau.
Hệ thống sa đọa càng thêm dốc sức, lần thứ hai đào hố cho Cố Thiên Thụ nhảy — nó thông đồng với Sở Thiên Hoàng.
Thật ra hệ thống đã phạm quy khi tham dự vào nội dung vở kịch, nhưng xét thấy Sở Thiên Hoàng đã là BUG nên hệ thống cũng mặc kệ. Nó chẳng những giúp Sở Thiên Hoàng khôi phục lại ký ức, mà còn giựt giây hắn đi chết.
“Ngươi chết đi. Nếu ngươi không chết mà còn yêu Cố Thiên Thụ thì làm sao đây.” Hệ thống rất có điểm tận tình khuyên bảo hương vị: “Nếu ngươi lại bị bỏ lại, thời gian sẽ ngưng đọng.”
Vì thế Sở Thiên Hoàng liền nghĩa vô phản cố đi chết.
Nói thật, hệ thống cũng không nghĩ tới lời khuyên bảo của nó lại thuận lợi đến vậy, nó còn cho rằng Sở Thiên Hoàng sẽ phân vân hồi lâu.
Ừm, tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch. Hệ thống tiếp thu thôi miên mình, nó lại phạm quy lần nữa giúp Cố Thiên Thụ khôi phục lại ký ức.
Hành vi này khiến hệ thống bị sếp mắng một trận, không những bị phạt tiền mà xém chút nữa là bị đuổi việc — Nhưng không sao cả, hệ thống thề, nếu nó cứ bỏ mặc nữa thì không biết chừng thế giới này sẽ trở thành thế giới biến thái hay gay mất thôi. Tuy AI không có giới tính cố định nhưng hệ thống kiên định cho rằng mình là trai thẳng.
Trả một cái giá đắt đỏ, cuối cùng hệ thống cũng tìm được cơ hội thay đổi. Nó bắt đầu thúc giục Cố Thiên Thụ đi hồi sinh Sở Thiên Hoàng.
Đúng vậy, chỉ có sử dụng cành hoa quế thì mới có thể giải được tử cục này mà thôi.
Mèn đét ơi, ta đúng là thiên tài. Nghĩ vậy, hệ thống nhìn Cố Thiên Thụ dùng cành hoa quế hồi sinh Sở Thiên Hoàng, nhìn thế giới này từ từ tan biến, nhìn bọn họ trở về điểm khởi đầu.
Cố Thiên Thụ vẫn là thành chủ cao lãnh kia, nhưng lần này hắn không vứt bỏ Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng mà là trở lại thế giới ngưng đọng.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng cũng không có ở thế giới kia mà hắc hóa, mà cùng Cố Thiên Thụ răng long đầu bạc, làm bạn một đời.
Kết cục hoàn mỹ, là hình ảnh mà tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy.
Đột nhiên hệ thống lại có cảm giác giống như người cha gả con gái, nó xoa xoa đôi mắt không có một chút nước mắt nào, từ biệt Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ còn đang rối rắm về hình xăm kỉ niệm và hạn chế 139 từ mà hệ thống để lại, hoàn toàn không cảm giác được thương cảm của hệ thống.
Đến khi Cố Thiên Thụ nhận ra thì hệ thống đã rời đi —rốt cục nó cũng có thể đi rồi.
Hệ thống thề, đây là kí chủ mà nó thấy đau bị nhức trứng nhất, không có nhất chỉ có hơn. Sau này nhất định nó sẽ chọn một kí chủ có thể dễ dàng thay đổi chủ ý, kiên quyết không chọn kí chủ như Cố Thiên Thụ nữa.
Vì thế hệ thống bắt đầu tiếp tục công việc của mình. Lần này nó chọn một anh chàng đẹp trai, nghe nói là một ngôi sao — Lúc anh ta tự sát thì nó cứu anh ta, kéo vào một thế giới khác.
Nhưng hệ thống lại không biết cái gì gọi là tự ném đá vào chân mình.
Anh đẹp trai kia nói, ta không cần ai cả, chỉ cần người. Một là ngươi cùng ta một chỗ, hai là ta tự sát.
“…” Hệ thống.
Giỡn hả ba? Hình như anh đẹp trai không hề nói giỡn.
“…” Hệ thống không nói lời nào, chỉ muốn khóc — Đột nhiên nó phát hiện, chắc cả đời này nó sẽ không trốn thoát khỏi vận mệnh làm gay. So với tên phúc hắc trước mắt thì Cố Thiên Thụ tốt hơn nhiều lắm!!
“Ừm, cứ vậy đi.” Anh đẹp trai cười, còn cười vô cùng xán lạn — Cười đến nổi hệ thống xém chút nữa là khóc thét lên.
Ở trong ngành bọn nó, nó chính là đứa con được lãnh đạo yêu nhất — Bởi vì nó hoàn thành nhiệm vụ luôn mau lẹ, sạch sẽ. Lần nào cũng có thể trợ giúp kí chủ tìm được điểm kết trong sinh mệnh — Được rồi, dùng một cách nói khác chính là nó rất tiện. Lần nào cũng có thể làm cho kí chủ cam tâm tình nguyện ở lại cái thế giới cực khổ lao lực kia.
Nhưng với một công nhân luôn thành công thuận lợi trong mọi mặt như nó lại gặp phải một suy sụp lớn nhất trong đời — Đúng vậy, nó gặp Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ. Trước khi gặp phải những chuyện sốt ruột đó thì hệ thống vẫn không thể nhìn ra được Cố Thiên Thụ lại có thể cố chấp như một tảng đá — Không, cho dù có là đá thì khi đứng trước mặt Cố Thiên Thụ cũng chỉ là ruồi muỗi!
“Ta muốn trở về.” Kiên trì muốn trở về của Cố Thiên Thụ có thể nói là gian ngoan không đổi, làm hệ thống hận đến nổi không thể trực tiếp xông ra quất lên đầu hắn vài cái.
“Ngươi trở về làm gì?” Hệ thống không thể không nói theo lời kịch bản, chỉ có thể kiên nhẫn khuyên bảo Cố Thiên Thụ, muốn hắn bỏ cái chủ ý này đi: “… Ngươi không yêu Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng sao?”
“Yêu chứ.” Cố Thiên Thụ trả lời vô cùng đương nhiên, không một chút rối rắm: “Nhưng không phải ngươi đã nói là ta có thể trở về sao.”
“……” Hệ thống, nó rất muốn nói cho Cố Thiên Thụ biết, cái gọi là trở về kia có nghĩa là gì. Nhưng nó không thể nói được, cũng không thể nói dối. Vì thế, khi vào tai Cố Thiên Thụ liền trở thành — có thể trở về.
Khuyên bảo không có hiệu quả, hệ thống quyết định buông tha chữa trị cho Cố Thiên Thụ. Nó nghĩ, dù sao cũng còn nhiều thời gian, để Cố Thiên Thụ chịu khổ một chút cũng không phải là không tốt. Vì thế nó liền cho Cố Thiên Thụ trở về.
Đây là quyết định sai lầm nhất của hệ thống trong cuộc đời này — không có cái thứ hai.
AI nào biết vì chọn sai một lần lại khiến cho ba người đau khổ dây dưa cùng AI thêm mấy trăm năm.
Sau khi Cố Thiên Thụ đi, thời gian vốn nên ngừng lại nhưng vì bị Cố Thiên Thụ ảnh hưởng nên xuất hiện BUG lên Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, khiến hệ thống cực kỳ đau bi — Thời gian của bọn họ không ngờ vẫn trôi qua.
Hệ thống không phải người, thế nên nó không thể cảm nhận được cảm giác của anh em Sở gia là như thế nào. Nhưng nó lại mơ hồ cảm nhận được điềm xấu — Mọi chuyện không hề đơn giản giống như nó nghĩ.
Hệ thống đã đoán đúng, chẳng những đoán đúng, mà còn vô cùng chính xác — Cố Thiên Thụ và đôi song sinh Sở gia đã rơi vào một vòng tuần hoàn vô cùng quỷ dị.
Mới đầu nó còn muốn thử thay đổi kết cục nhưng sau đó nó phát hiện — nó bất lực.
Cố Thiên Thụ đã đi vào một vòng tuần hoàn chết. Một là xuyên vào không đúng thời gian, hai thì không đúng địa điểm, hoặc vất vả cố gắng sống đến cuối những vẫn đưa ra một quyết định — trở về.
“Rốt cuộc ngươi về làm gì?” Hệ thống đã tuyệt vọng đối với kẻ gian ngoan mất linh như Cố Thiên Thụ. Nó cảm thấy nếu nó có thân thể thì nhất định nó sẽ ôm đùi Cố Thiên Thụ khóc rống lên: “Nơi đó có ai chờ ngươi sao!”
“Có chứ.” Cố Thiên Thụ trả lời vô cùng thuần thục, như là đã trả lời vô số lần. Hắn nói: “Ta nhớ… có người đang chờ ta.”
“…” Hệ thống nghe nói thế, lại trầm mặc. Lần đầu tiên nó bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình — lúc trước để Cố Thiên Thụ trở lại thế giới kia, là đúng sao.
Vì Cố Thiên Thụ cứ trở về mãi nên khiến Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không ngừng vặn vẹo. Cuối cùng, đến cả hệ thống cũng không đành lòng nhìn nữa.
Ở thế giới thứ nhất, phụ thân Sở Thiên Hoàng là một người thích trêu người khác. Đúng vậy, trêu — hệ thống học được từ này từ Cố Thiên Thụ.
Một nhà ba người vô cùng hạnh phúc, trừ chuyện bị kẻ thù bắt đi một đứa con trai thì hầu như không hề có bất cứ phiền não nào. Trong môi trường như thế, Sở Thiên Hoàng trưởng thành thành một khiêm khiêm quân tử. Còn phụ thân Cố Thiên Thụ – Cố Uyên, cũng không phải mà một quái vật lãnh huyết vô tình.
Là một thế giới tốt đẹp đến cỡ nào. Dù có là Chúc Thanh Trạch, Ân Túy Mặc, hay những pháo hôi, đả tương du thì đều có cuộc sống hạnh phúc thuộc về mình. Quả thực giống hệt như trong tiểu thuyết.
Khoảnh khắc tươi đẹp đó lại gặp lại sự lựa chọn sai lầm.
Đến khi nội dụng bị vặn vẹo thì hệ thống đã không biết nên nói thế nào cho phải.
Số phận phụ thân Sở Thiên Hoàng đã thay đổi sau khi bị phụ thân Cố Thiên Thụ quấy rầy, lại còn trình diễn một mớ yêu hận tình thù. Nội dung kia quả thực máu cún đến nổi khiến hệ thống hận không thể chọt mù hai mắt của mình.
Trời ạ, chẳng lẽ cứ càng luân hồi thì thế giới càng gay sao? Đến đây, thậm chí hệ thống kinh hồn táng đảm bắt đầu hoài nghi lần luân hồi tiếp theo rất có thể cả đàn ông trên thế giới này sẽ trở thành gay hết.
Khác với hệ thống, Cố Thiên Thụ thì không biết gì hết.
Cũng vì không biết nên mới vô cùng bình tĩnh. Có khi hắn sẽ là bạn với Sở Thiên Hoàng, lại có khi là kẻ thù… Nhưng cho dù có thế nào thì cũng không thể trốn thoát được kết cục — luân hồi.
Hệ thống triệt để phát điên, nó quyết định phải nhúng tay vào chuyện này!
Vì thế lại thêm một lần luân hồi, hệ thống quyết định ngăn cản hành vi trả thù xã hội của Cố Thiên Thụ.
Dưới hành vi như cổ vũ của hệ thống, cuối cùng Cố Thiên Thụ cũng không có xuyên đến lúc đang đánh nhau, hay bị một sinh vật kỳ quái nào đó một kích tất sát — Hắn bình tĩnh xuyến đến bên bờ sông, bình tĩnh tiếp nhận tất cả mọi chuyện.
Ừm, đây là một khởi đầu tốt… hệ thống nghĩ. Lỡ như lúc này Cố Thiên Thụ thông suốt…
Nhưng không chờ hệ thống ảo tưởng xong, Cố Thiên Thụ liền nói, hắn muốn về nhà.
Về nhà cái beep… Sau khi nghe thế, xem chút nữa là hệ thống văng tục rồi. Nhưng nhờ đạo đức nghề nghiệp ngăn cản nên nó mới có thể nhẫn nhịn hạ giọng xuống, cắn răng nói với Cố Thiên Thụ — Được chứ, đương nhiên ngươi có thể về nhà.
Chỉ cần có hai người yêu người đến sống đi chết lại thì ta cho ngươi về.
Cố Thiên Thụ cực kỳ vui vẻ đồng ý.
Vui đi, cứ vui vẻ đi. Hệ thống ngồi trong góc vừa nhìn Cố Thiên Thụ vừa đếm nấm — tiện thể còn đào hố hại kí chủ của mình một phen. Giờ không lo vui thì sau này sẽ không thể vui được nữa đâu.
Hệ thống đúng, hắn đúng là đã sụp xuống cái hố do nó đào. Dưới tác dụng của hệ thống mị hoặc, Cố Thiên Thụ chẳng những không ngừng phạm sai lầm mà còn làm cho Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng ăn tươi nuốt sống hắn.
Ha, kết cục này thật đẹp, hệ thống không chút phụ trách nghĩ — Ngươi nhìn đi, đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ mà. Nếu ngày trước ngươi nghe lời ta thì… hừ hừ.
Sự thật chứng minh, dười guồng quay luân hồi không ngừng, không chỉ có Sở Thiên Hoàng hắc hóa mà ngay cả hệ thống không có một chút cảm giác tồn tại này cũng thế.
Từ một AI đạo đức trọng danh dự đã trở thành một AI đáng khinh. Hệ thống cũng có xúc động muốn gạt lệ — dù phim rất phấn khích nhưng cũng không chịu nổi diễn viên một màu và kết cục như nhau.
Hệ thống sa đọa càng thêm dốc sức, lần thứ hai đào hố cho Cố Thiên Thụ nhảy — nó thông đồng với Sở Thiên Hoàng.
Thật ra hệ thống đã phạm quy khi tham dự vào nội dung vở kịch, nhưng xét thấy Sở Thiên Hoàng đã là BUG nên hệ thống cũng mặc kệ. Nó chẳng những giúp Sở Thiên Hoàng khôi phục lại ký ức, mà còn giựt giây hắn đi chết.
“Ngươi chết đi. Nếu ngươi không chết mà còn yêu Cố Thiên Thụ thì làm sao đây.” Hệ thống rất có điểm tận tình khuyên bảo hương vị: “Nếu ngươi lại bị bỏ lại, thời gian sẽ ngưng đọng.”
Vì thế Sở Thiên Hoàng liền nghĩa vô phản cố đi chết.
Nói thật, hệ thống cũng không nghĩ tới lời khuyên bảo của nó lại thuận lợi đến vậy, nó còn cho rằng Sở Thiên Hoàng sẽ phân vân hồi lâu.
Ừm, tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch. Hệ thống tiếp thu thôi miên mình, nó lại phạm quy lần nữa giúp Cố Thiên Thụ khôi phục lại ký ức.
Hành vi này khiến hệ thống bị sếp mắng một trận, không những bị phạt tiền mà xém chút nữa là bị đuổi việc — Nhưng không sao cả, hệ thống thề, nếu nó cứ bỏ mặc nữa thì không biết chừng thế giới này sẽ trở thành thế giới biến thái hay gay mất thôi. Tuy AI không có giới tính cố định nhưng hệ thống kiên định cho rằng mình là trai thẳng.
Trả một cái giá đắt đỏ, cuối cùng hệ thống cũng tìm được cơ hội thay đổi. Nó bắt đầu thúc giục Cố Thiên Thụ đi hồi sinh Sở Thiên Hoàng.
Đúng vậy, chỉ có sử dụng cành hoa quế thì mới có thể giải được tử cục này mà thôi.
Mèn đét ơi, ta đúng là thiên tài. Nghĩ vậy, hệ thống nhìn Cố Thiên Thụ dùng cành hoa quế hồi sinh Sở Thiên Hoàng, nhìn thế giới này từ từ tan biến, nhìn bọn họ trở về điểm khởi đầu.
Cố Thiên Thụ vẫn là thành chủ cao lãnh kia, nhưng lần này hắn không vứt bỏ Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng mà là trở lại thế giới ngưng đọng.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng cũng không có ở thế giới kia mà hắc hóa, mà cùng Cố Thiên Thụ răng long đầu bạc, làm bạn một đời.
Kết cục hoàn mỹ, là hình ảnh mà tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy.
Đột nhiên hệ thống lại có cảm giác giống như người cha gả con gái, nó xoa xoa đôi mắt không có một chút nước mắt nào, từ biệt Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ còn đang rối rắm về hình xăm kỉ niệm và hạn chế 139 từ mà hệ thống để lại, hoàn toàn không cảm giác được thương cảm của hệ thống.
Đến khi Cố Thiên Thụ nhận ra thì hệ thống đã rời đi —rốt cục nó cũng có thể đi rồi.
Hệ thống thề, đây là kí chủ mà nó thấy đau bị nhức trứng nhất, không có nhất chỉ có hơn. Sau này nhất định nó sẽ chọn một kí chủ có thể dễ dàng thay đổi chủ ý, kiên quyết không chọn kí chủ như Cố Thiên Thụ nữa.
Vì thế hệ thống bắt đầu tiếp tục công việc của mình. Lần này nó chọn một anh chàng đẹp trai, nghe nói là một ngôi sao — Lúc anh ta tự sát thì nó cứu anh ta, kéo vào một thế giới khác.
Nhưng hệ thống lại không biết cái gì gọi là tự ném đá vào chân mình.
Anh đẹp trai kia nói, ta không cần ai cả, chỉ cần người. Một là ngươi cùng ta một chỗ, hai là ta tự sát.
“…” Hệ thống.
Giỡn hả ba? Hình như anh đẹp trai không hề nói giỡn.
“…” Hệ thống không nói lời nào, chỉ muốn khóc — Đột nhiên nó phát hiện, chắc cả đời này nó sẽ không trốn thoát khỏi vận mệnh làm gay. So với tên phúc hắc trước mắt thì Cố Thiên Thụ tốt hơn nhiều lắm!!
“Ừm, cứ vậy đi.” Anh đẹp trai cười, còn cười vô cùng xán lạn — Cười đến nổi hệ thống xém chút nữa là khóc thét lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook