Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
-
Chương 81: Ký ức phủ bụi (chém)
Nếu mục tiêu của hai người đã khác biệt ngay từ lúc đầu thì đã định trước bọn họ không thể giải hòa.
Điều Cố Thiên Thụ muốn chính là giải thoát bọn họ khỏi luân hồi vô tận, mà điều Sở Địa Tàng muốn lại là trải qua một cuộc đời bình an cùng nhau. Suy nghĩ như hai đường thẳng song song không thể giao nhau khiến Cố Thiên Thụ dù có khuyên bảo giải thích thế nào thì Sở Địa Tàng cũng không hề quan tâm đến.
Từ khi Sở Thiên Hoàng chết đi, mục tiêu của Sở Địa Tàng đã biến thành phải giữ Cố Thiên Thụ ở lại nơi này mãi mãi.
Cố Thiên Thụ đã tỉnh lại, nhưng hắn thà rằng mình không bao giờ tỉnh lại.
Lần này sau khi tỉnh lại, hắn giống như đã đánh mất tất cả động lực. Cố Thiên Thụ đã nhìn thấu thái độ của Sở Địa Tàng — Sở Địa Tàng sẽ không để cho hắn đi… không bao giờ.
Tiết trời không lạnh nhưng Cố Thiên Thụ lại cảm nhận được cái lạnh lẽo thấu xương tỏa ra từ sâu thẳm trong linh hồn. Giống như là hắn thấy được viễn cảnh mình và Sở Địa Tàng chậm rãi già đi, cuối cùng lìa đời — đây là chuyện so với ác mộng còn đáng sợ hơn.
“Ngươi không phát hiện ra rằng hắn đã mềm lòng với ngươi sao?” Ngay khi tâm tình Cố Thiên Thụ đang suy sụp đến cực điểm thì hệ thống lặng lẽ mở miệng. Âm thanh của nó vẫn sắc nhọn như lúc ban đầu, khiến người nghe thấy liền tâm sinh không vui: “Nếu hắn thật sự vô tình… thì chỉ sợ hắn đã hạ độc để ngươi quên đi tất cả rồi.”
Cố Thiên Thụ không trả lời, hắn biết hệ thống có chuyện muốn nói.
“Với lại nếu ngươi tự sát thì sẽ tiếp tục một vòng luân hồi mới.” Hệ thống nói: “Sở Địa Tàng không dám mạo hiểm…”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Cố Thiên Thụ mỏi mệt, hắn nói: “Nói thẳng đi.”
“Ta có thể giúp ngươi.” Âm thanh hệ thống mang theo ý cười cổ quái, như là cực khổ lắm mới kiềm nén được hưng phấn của mình: “… Giúp ngươi khôi phục nội lực.”
“Sao lúc này ngươi mới giúp ta?” Cố Thiên Thụ chất vấn: “Sao không giúp sớm?!”
“Vì ta thích.” Hệ thống vẫn mặt dày như cũ, nó nói: “Có ý kiến?”
“…” Không ý kiến — mới là lạ. Cố Thiên Thụ điều hòa hơi thở, tự nhủ với lòng phải bình tĩnh — Bình tĩnh cái beep. Các hệ thống ngu si này vốn nên sớm kéo đi hủy diệt cho rồi.
“Ngươi có thể khôi phục lại nội lực trong một phần tư nén nhang.” Hệ thống nói: “Sau thời gian đó, ngươi sẽ không còn nội lực nữa.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Cố Thiên Thụ nói: “Ngươi muốn lợi dụng ta lần nữa sao?”
“Sao có thể nói là lợi dụng chứ.” Hệ thống thản nhiên đáp: “Chẳng lẽ ngươi không muốn?”
“…” Cố Thiên Thụ trầm mặc.
“Bây giờ ngươi nên tự hỏi thử nên làm gì với cơ hội đó đi.” Hệ thống bổ sung một câu.
Cố Thiên Thụ trầm mặc hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Ngươi muốn ta sử dụng cành hoa quế chứ gì.”
“Đó là chuyện của ngươi, ta không thể xen vào.” Hệ thống bắt đầu quỷ biện: “Nhưng ta phải nhắc ngươi biết một điều. Dù ngươi có giết Sở Địa Tàng thì… cuộc sống sau này thế nào, ngươi hiểu rồi đó.”
Trên thế giới này, Cố Thiên Thụ là Cố Lân Đường, một thành chủ không có thành, không có võ công, không có Kính thành. Vậy thì… trên cái thế giới này hắn là cái gì chứ.
“Đây là kế hoạch của ngươi đúng không?” Đương nhiên Cố Thiên Thụ sẽ không ngốc đến nổi cho rằng hệ thống đang giúp hắn. Hắn nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu ta dùng cành hoa quế cứu Sở Thiên Hoàng thì có phải thế giới này sẽ không còn luân hồi, sẽ kết thúc đúng không?”
“Để lộ nội dung, chết cả nhà.” Hệ thống rất vui vẻ đáp một câu rồi biến mất.
Cố Thiên Thụ: “… … Ha hả.”
Tuy hệ thống không có đề cập đến cái gì mới là kết cục hoàn mỹ nhưng Cố Thiên Thụ cũng đoán được đại khái — Hệ thống cũng rất muốn kết thúc cái luân hồi chết tiệt này. Từ điểm này mà nói, chắc chắn nó sẽ không gạt mình.
Nhưng tại sao hắn vẫn thấy bất an đây.
Cố Thiên Thụ nằm trên giường, cảm thấy cả người vô lực. Từ khi hắn tỉnh lại thì hắn luôn cảm mỏi mệt.
“Ngươi tỉnh rồi.” Sở Địa Tàng bước vào, mặt mày không còn ý cười như trước nữa mà thái độ y hệt Sở Thiên Hoàng.
Vừa nghĩ tới Sở Thiên Hoàng, Cố Thiên Thụ liền cảm thấy bất lực. Ác mộng đêm qua luôn hiện hữu trong đầu hắn — Tuy hắn biết cho dù Sở Thiên Hoàng có chết cũng không biến thành quỷ tới tìm hắn như Cố Thiên Thụ vẫn thấy bất an.
Bầu không khí giữa hai người vẫn rất xấu hổi, Sở Địa Tàng không mở miệng nói chuyện, Cố Thiên Thụ cũng không biết nói cái gì. Nhưng rõ ràng — gương mặt hai người đều hiện lên vẻ mệt mỏi. Đây không phải là mệt mỏi trên thân thể mà giống như là linh hồn bị giam vào bùn lầy không lối thoát.
“Ta trở về là muốn tìm các ngươi.” Một lát sau, Cố Thiên Thụ cảm thấy mình vẫn nên nói chuyện này thật rõ ràng. Ở thế giới này, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng ở thế giới kia thì hắn lại là người lầm lỗi với hai anh em Sở gia: “Ta không lừa các ngươi.”
“Ngươi hận chúng ta sao.” Sở Địa Tàng nhẹ giọng hỏi: “Tại thế giới này.”
Cố Thiên Thụ im lặng một hồi, sau đó gật gật đầu — Nếu như không nhớ lại những ký ức đó thì chắc chắn hắn sẽ tiếp tục hận. Nhưng bây giờ, cảm xúc hận thù thuần túy này lại chuyển biến thành một tình cảm vô cùng phức tạp. Không giống yêu, cũng không phải đơn thuần là hận.
“Ta thấy áy náy.” Sở Địa Tàng trầm giọng nói: “Ở trên cái thế giới này.”
“Ta cũng rất áy náy.” — Ở tại thế giới kia, Cố Thiên Thụ nhủ thầm.
Nhưng áy náy thì có ích gì, nó không thể thay đổi hiện thực. Ở trên cái thế giới này, Sở Địa Tàng đã không thể tin Cố Thiên Thụ một lần nào nữa.
Bỗng nhiên Sở Địa Tàng vươn tay, sờ sờ mặt Cố Thiên Thụ, ánh mắt hắn ánh lên tia bi ai khó tả: “Nếu có thể, ta thật sự hy vọng cứ như thế này cùng ngươi sống đến cuối đời.” Cho dù là tự lừa mình dối người.
“…” Cố Thiên Thụ không đáp. Thứ hắn muốn, không phải là cuộc sống như thế này.
“Ngươi thấy mộ Sở Thiên Hoàng chưa?” Sở Địa Tàng lại hỏi một câu.
Cố Thiên Thụ gật gật đầu.
“Giờ ta mới thấy, hắn chọn đúng.” Quả thật, Sở Thiên Hoàng thông minh hơn Sở Địa Tàng — Hắn sáng suốt lựa chọn một cách thức đơn giản, quăng gánh nặng lên người Sở Địa Tàng.
“…” Có thể đối với Cố Thiên Thụ mà nói, sinh mệnh rất quý giá. Nếu không thì hắn sẽ không 5 lần 7 lượt nhường nhìn Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng. Nhưng cũng bởi vì thế, lựa chọn của Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng lại khiến Cố Thiên Thụ mê mang.
“Đừng thấy kỳ quái.” Sở Địa Tàng nhìn tia mờ mịt trong mắt Cố Thiên Thụ, nở nụ cười: “Ngươi sẽ không thể hiểu được chúng ta đang suy nghĩ gì đâu.”
— Vì chúng ta đều là kẻ điên.
Nói xong, Sở Địa Tàng rời đi, để lại Cố Thiên Thụ một mình.
Vì chuyện này, Cố Thiên Thụ lại càng thêm quyết tâm. Hắn hỏi hệ thống một lần nữa để xác nhận mọi chuyện: “Hệ thống, lúc nào ta cũng có thể khôi phục lại nội lực sao?”
“Ba ngày.” Hệ thống đáp: “Ba ngày sau, ngươi có thể khôi phục lại nội lực.” Tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng cũng đủ để ngươi dùng cành hoa quế hồi sinh Sở Thiên Hoàng.
Đây mới là kết cục hoàn mỹ, tự nguyện ở lại thế giới này, cùng người mình thương trải sinh lão bệnh tử, cuối cùng mai một với trần thế.
Nghe câu trả lời từ hệ thống, Cố Thiên Thụ bắt đầu cuộc sống một ngày mà hơn một năm. Theo lý thuyết, kẻ đã quen thuộc với sự cầm tù nhiều năm như Cố Thiên Thụ thig chờ đợi ba ngày không phải là chuyện gì khó. Nhưng đối với Cố Thiên Thụ mà nói thì ba ngày này còn dài hơn của tống số ngày hắn sống ở thế giới này.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, mỗi một phút một giây đều khiến ngày cảm thấy nôn nóng khó nhịn.
Sở Địa Tàng lại cho rằng thái độ dị thường của Cố Thiên Thụ là chuyện bình thường, nhưng hắn lại âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Cố Thiên Thụ — Cố Thiên Thụ không thể chết được, hắn phải cam đoan Cố Thiên Thụ còn sống.
Mà thật sự thì Cố Thiên Thụ cũng không muốn chết. Ba ngày qua hắn đều ở trong phòng, ngồi yên trên ghế — Tuy không thể nhìn thấy sự thất thần trên gương mặt lạnh lẽo như băng kia.
Hắn đã đến thế giới này bao lâu rồi? Đến ngay cả bản thân Cố Thiên Thụ cũng không nhớ rõ. Từ khi có những ký ức đó thì kiếp sống yên bình lại như phủ một tầng sương mờ ảo. Cố Thiên Thụ còn cho rằng mình vĩnh viễn nhớ đến ký ức của thế giới kia nhưng đến tận ngày hôm nay khi bình tâm nhớ lại thì lại phát hiện toàn bộ ký ức đều mơ hồ.
Phòng mình ra sao? Máy tính ở bên trái hay bên phải của giường? Treo poster ngôi sao nào? Bà dì cạnh nhà tên gì? Và điều quan trọng nhất chính là… Cố Thiên Thụ phát hiện, hắn bắt đầu không còn nhớ mẹ mình ra sao nữa.
Gương mặt thân thuộc lại trở nên lông lung không rõ.
Bỗng Cố Thiên Thụ có xúc động muốn khóc nhưng hắn vẫn nhịn được, vươn tay lau mặt một phen.
Sao hắn có thể quên chứ, hay nói đúng hơn là — đây chính là nguyên nhân mà lúc trước hắn kiên trì phải trở về? Sợ mình quên mặt mẹ, thế nên mới quên đi thế giới kia?
Được rồi, dù có quên thật thì có sao đâu. Ở thế giới này, hắn vốn không phải là Cố Lân Đường. Vậy nếu hắn biết chỉ vì mình mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, cứ an tĩnh chấp nhận thì cũng không phải là không thể làm được.
Nhưng giờ có nói gì thì đã muộn rồi.
Cố Thiên Thụ nhìn tay mình. Hai tay trắng nõn, thon dài, không chút chai sạn, tựa như là tay của người làm nghệ thuật chứ không phải là tay của một kiếm khách.
Nhưng chính đôi tay này đã giết chết Sở Thiên Hoàng. Không những giết mà còn chặt đầu người ta.
Nhưng không sao cả, hắn sẽ nhanh chóng cứu sống Sở Thiên Hoàng. Sau đó mọi chuyện sẽ đi theo hướng mà hệ thống mong muốn, cũng chính là kết cục hoàn mỹ…
Rốt cuộc hoàn mỹ là gì đây. Đối với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng mà nói, nếu như mình không xuất hiện ở thế giới này, có phải đó chính là hoàn mỹ? Đối với Cố Thiên Thụ mà nói, có phải không xuyên đến nới đây thì đó là hoàn mỹ chăng?
Cố Thiên Thụ không biết, hắn cũng đoán không ra. Hắn lại nghĩ tới cảnh tượng lúc trước Cố Lân Đường dùng một cành hoa bổ đôi con sông — Chỉ cần một cành hoa là đã đủ để mang lại kỳ tích đi.
Cố Thiên Thụ đến bên cạnh giường, mắt nhìn về hướng mộ của Sở Thiên Hoàng, bắt đầu thì thầm nguyện — Hãy làm cho tất cả mọi chuyện nhanh chóng kết thúc, kết thúc đi.
Sở Thiên Hoàng, ngươi nói đi?
Điều Cố Thiên Thụ muốn chính là giải thoát bọn họ khỏi luân hồi vô tận, mà điều Sở Địa Tàng muốn lại là trải qua một cuộc đời bình an cùng nhau. Suy nghĩ như hai đường thẳng song song không thể giao nhau khiến Cố Thiên Thụ dù có khuyên bảo giải thích thế nào thì Sở Địa Tàng cũng không hề quan tâm đến.
Từ khi Sở Thiên Hoàng chết đi, mục tiêu của Sở Địa Tàng đã biến thành phải giữ Cố Thiên Thụ ở lại nơi này mãi mãi.
Cố Thiên Thụ đã tỉnh lại, nhưng hắn thà rằng mình không bao giờ tỉnh lại.
Lần này sau khi tỉnh lại, hắn giống như đã đánh mất tất cả động lực. Cố Thiên Thụ đã nhìn thấu thái độ của Sở Địa Tàng — Sở Địa Tàng sẽ không để cho hắn đi… không bao giờ.
Tiết trời không lạnh nhưng Cố Thiên Thụ lại cảm nhận được cái lạnh lẽo thấu xương tỏa ra từ sâu thẳm trong linh hồn. Giống như là hắn thấy được viễn cảnh mình và Sở Địa Tàng chậm rãi già đi, cuối cùng lìa đời — đây là chuyện so với ác mộng còn đáng sợ hơn.
“Ngươi không phát hiện ra rằng hắn đã mềm lòng với ngươi sao?” Ngay khi tâm tình Cố Thiên Thụ đang suy sụp đến cực điểm thì hệ thống lặng lẽ mở miệng. Âm thanh của nó vẫn sắc nhọn như lúc ban đầu, khiến người nghe thấy liền tâm sinh không vui: “Nếu hắn thật sự vô tình… thì chỉ sợ hắn đã hạ độc để ngươi quên đi tất cả rồi.”
Cố Thiên Thụ không trả lời, hắn biết hệ thống có chuyện muốn nói.
“Với lại nếu ngươi tự sát thì sẽ tiếp tục một vòng luân hồi mới.” Hệ thống nói: “Sở Địa Tàng không dám mạo hiểm…”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Cố Thiên Thụ mỏi mệt, hắn nói: “Nói thẳng đi.”
“Ta có thể giúp ngươi.” Âm thanh hệ thống mang theo ý cười cổ quái, như là cực khổ lắm mới kiềm nén được hưng phấn của mình: “… Giúp ngươi khôi phục nội lực.”
“Sao lúc này ngươi mới giúp ta?” Cố Thiên Thụ chất vấn: “Sao không giúp sớm?!”
“Vì ta thích.” Hệ thống vẫn mặt dày như cũ, nó nói: “Có ý kiến?”
“…” Không ý kiến — mới là lạ. Cố Thiên Thụ điều hòa hơi thở, tự nhủ với lòng phải bình tĩnh — Bình tĩnh cái beep. Các hệ thống ngu si này vốn nên sớm kéo đi hủy diệt cho rồi.
“Ngươi có thể khôi phục lại nội lực trong một phần tư nén nhang.” Hệ thống nói: “Sau thời gian đó, ngươi sẽ không còn nội lực nữa.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Cố Thiên Thụ nói: “Ngươi muốn lợi dụng ta lần nữa sao?”
“Sao có thể nói là lợi dụng chứ.” Hệ thống thản nhiên đáp: “Chẳng lẽ ngươi không muốn?”
“…” Cố Thiên Thụ trầm mặc.
“Bây giờ ngươi nên tự hỏi thử nên làm gì với cơ hội đó đi.” Hệ thống bổ sung một câu.
Cố Thiên Thụ trầm mặc hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Ngươi muốn ta sử dụng cành hoa quế chứ gì.”
“Đó là chuyện của ngươi, ta không thể xen vào.” Hệ thống bắt đầu quỷ biện: “Nhưng ta phải nhắc ngươi biết một điều. Dù ngươi có giết Sở Địa Tàng thì… cuộc sống sau này thế nào, ngươi hiểu rồi đó.”
Trên thế giới này, Cố Thiên Thụ là Cố Lân Đường, một thành chủ không có thành, không có võ công, không có Kính thành. Vậy thì… trên cái thế giới này hắn là cái gì chứ.
“Đây là kế hoạch của ngươi đúng không?” Đương nhiên Cố Thiên Thụ sẽ không ngốc đến nổi cho rằng hệ thống đang giúp hắn. Hắn nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu ta dùng cành hoa quế cứu Sở Thiên Hoàng thì có phải thế giới này sẽ không còn luân hồi, sẽ kết thúc đúng không?”
“Để lộ nội dung, chết cả nhà.” Hệ thống rất vui vẻ đáp một câu rồi biến mất.
Cố Thiên Thụ: “… … Ha hả.”
Tuy hệ thống không có đề cập đến cái gì mới là kết cục hoàn mỹ nhưng Cố Thiên Thụ cũng đoán được đại khái — Hệ thống cũng rất muốn kết thúc cái luân hồi chết tiệt này. Từ điểm này mà nói, chắc chắn nó sẽ không gạt mình.
Nhưng tại sao hắn vẫn thấy bất an đây.
Cố Thiên Thụ nằm trên giường, cảm thấy cả người vô lực. Từ khi hắn tỉnh lại thì hắn luôn cảm mỏi mệt.
“Ngươi tỉnh rồi.” Sở Địa Tàng bước vào, mặt mày không còn ý cười như trước nữa mà thái độ y hệt Sở Thiên Hoàng.
Vừa nghĩ tới Sở Thiên Hoàng, Cố Thiên Thụ liền cảm thấy bất lực. Ác mộng đêm qua luôn hiện hữu trong đầu hắn — Tuy hắn biết cho dù Sở Thiên Hoàng có chết cũng không biến thành quỷ tới tìm hắn như Cố Thiên Thụ vẫn thấy bất an.
Bầu không khí giữa hai người vẫn rất xấu hổi, Sở Địa Tàng không mở miệng nói chuyện, Cố Thiên Thụ cũng không biết nói cái gì. Nhưng rõ ràng — gương mặt hai người đều hiện lên vẻ mệt mỏi. Đây không phải là mệt mỏi trên thân thể mà giống như là linh hồn bị giam vào bùn lầy không lối thoát.
“Ta trở về là muốn tìm các ngươi.” Một lát sau, Cố Thiên Thụ cảm thấy mình vẫn nên nói chuyện này thật rõ ràng. Ở thế giới này, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng ở thế giới kia thì hắn lại là người lầm lỗi với hai anh em Sở gia: “Ta không lừa các ngươi.”
“Ngươi hận chúng ta sao.” Sở Địa Tàng nhẹ giọng hỏi: “Tại thế giới này.”
Cố Thiên Thụ im lặng một hồi, sau đó gật gật đầu — Nếu như không nhớ lại những ký ức đó thì chắc chắn hắn sẽ tiếp tục hận. Nhưng bây giờ, cảm xúc hận thù thuần túy này lại chuyển biến thành một tình cảm vô cùng phức tạp. Không giống yêu, cũng không phải đơn thuần là hận.
“Ta thấy áy náy.” Sở Địa Tàng trầm giọng nói: “Ở trên cái thế giới này.”
“Ta cũng rất áy náy.” — Ở tại thế giới kia, Cố Thiên Thụ nhủ thầm.
Nhưng áy náy thì có ích gì, nó không thể thay đổi hiện thực. Ở trên cái thế giới này, Sở Địa Tàng đã không thể tin Cố Thiên Thụ một lần nào nữa.
Bỗng nhiên Sở Địa Tàng vươn tay, sờ sờ mặt Cố Thiên Thụ, ánh mắt hắn ánh lên tia bi ai khó tả: “Nếu có thể, ta thật sự hy vọng cứ như thế này cùng ngươi sống đến cuối đời.” Cho dù là tự lừa mình dối người.
“…” Cố Thiên Thụ không đáp. Thứ hắn muốn, không phải là cuộc sống như thế này.
“Ngươi thấy mộ Sở Thiên Hoàng chưa?” Sở Địa Tàng lại hỏi một câu.
Cố Thiên Thụ gật gật đầu.
“Giờ ta mới thấy, hắn chọn đúng.” Quả thật, Sở Thiên Hoàng thông minh hơn Sở Địa Tàng — Hắn sáng suốt lựa chọn một cách thức đơn giản, quăng gánh nặng lên người Sở Địa Tàng.
“…” Có thể đối với Cố Thiên Thụ mà nói, sinh mệnh rất quý giá. Nếu không thì hắn sẽ không 5 lần 7 lượt nhường nhìn Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng. Nhưng cũng bởi vì thế, lựa chọn của Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng lại khiến Cố Thiên Thụ mê mang.
“Đừng thấy kỳ quái.” Sở Địa Tàng nhìn tia mờ mịt trong mắt Cố Thiên Thụ, nở nụ cười: “Ngươi sẽ không thể hiểu được chúng ta đang suy nghĩ gì đâu.”
— Vì chúng ta đều là kẻ điên.
Nói xong, Sở Địa Tàng rời đi, để lại Cố Thiên Thụ một mình.
Vì chuyện này, Cố Thiên Thụ lại càng thêm quyết tâm. Hắn hỏi hệ thống một lần nữa để xác nhận mọi chuyện: “Hệ thống, lúc nào ta cũng có thể khôi phục lại nội lực sao?”
“Ba ngày.” Hệ thống đáp: “Ba ngày sau, ngươi có thể khôi phục lại nội lực.” Tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng cũng đủ để ngươi dùng cành hoa quế hồi sinh Sở Thiên Hoàng.
Đây mới là kết cục hoàn mỹ, tự nguyện ở lại thế giới này, cùng người mình thương trải sinh lão bệnh tử, cuối cùng mai một với trần thế.
Nghe câu trả lời từ hệ thống, Cố Thiên Thụ bắt đầu cuộc sống một ngày mà hơn một năm. Theo lý thuyết, kẻ đã quen thuộc với sự cầm tù nhiều năm như Cố Thiên Thụ thig chờ đợi ba ngày không phải là chuyện gì khó. Nhưng đối với Cố Thiên Thụ mà nói thì ba ngày này còn dài hơn của tống số ngày hắn sống ở thế giới này.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, mỗi một phút một giây đều khiến ngày cảm thấy nôn nóng khó nhịn.
Sở Địa Tàng lại cho rằng thái độ dị thường của Cố Thiên Thụ là chuyện bình thường, nhưng hắn lại âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Cố Thiên Thụ — Cố Thiên Thụ không thể chết được, hắn phải cam đoan Cố Thiên Thụ còn sống.
Mà thật sự thì Cố Thiên Thụ cũng không muốn chết. Ba ngày qua hắn đều ở trong phòng, ngồi yên trên ghế — Tuy không thể nhìn thấy sự thất thần trên gương mặt lạnh lẽo như băng kia.
Hắn đã đến thế giới này bao lâu rồi? Đến ngay cả bản thân Cố Thiên Thụ cũng không nhớ rõ. Từ khi có những ký ức đó thì kiếp sống yên bình lại như phủ một tầng sương mờ ảo. Cố Thiên Thụ còn cho rằng mình vĩnh viễn nhớ đến ký ức của thế giới kia nhưng đến tận ngày hôm nay khi bình tâm nhớ lại thì lại phát hiện toàn bộ ký ức đều mơ hồ.
Phòng mình ra sao? Máy tính ở bên trái hay bên phải của giường? Treo poster ngôi sao nào? Bà dì cạnh nhà tên gì? Và điều quan trọng nhất chính là… Cố Thiên Thụ phát hiện, hắn bắt đầu không còn nhớ mẹ mình ra sao nữa.
Gương mặt thân thuộc lại trở nên lông lung không rõ.
Bỗng Cố Thiên Thụ có xúc động muốn khóc nhưng hắn vẫn nhịn được, vươn tay lau mặt một phen.
Sao hắn có thể quên chứ, hay nói đúng hơn là — đây chính là nguyên nhân mà lúc trước hắn kiên trì phải trở về? Sợ mình quên mặt mẹ, thế nên mới quên đi thế giới kia?
Được rồi, dù có quên thật thì có sao đâu. Ở thế giới này, hắn vốn không phải là Cố Lân Đường. Vậy nếu hắn biết chỉ vì mình mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, cứ an tĩnh chấp nhận thì cũng không phải là không thể làm được.
Nhưng giờ có nói gì thì đã muộn rồi.
Cố Thiên Thụ nhìn tay mình. Hai tay trắng nõn, thon dài, không chút chai sạn, tựa như là tay của người làm nghệ thuật chứ không phải là tay của một kiếm khách.
Nhưng chính đôi tay này đã giết chết Sở Thiên Hoàng. Không những giết mà còn chặt đầu người ta.
Nhưng không sao cả, hắn sẽ nhanh chóng cứu sống Sở Thiên Hoàng. Sau đó mọi chuyện sẽ đi theo hướng mà hệ thống mong muốn, cũng chính là kết cục hoàn mỹ…
Rốt cuộc hoàn mỹ là gì đây. Đối với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng mà nói, nếu như mình không xuất hiện ở thế giới này, có phải đó chính là hoàn mỹ? Đối với Cố Thiên Thụ mà nói, có phải không xuyên đến nới đây thì đó là hoàn mỹ chăng?
Cố Thiên Thụ không biết, hắn cũng đoán không ra. Hắn lại nghĩ tới cảnh tượng lúc trước Cố Lân Đường dùng một cành hoa bổ đôi con sông — Chỉ cần một cành hoa là đã đủ để mang lại kỳ tích đi.
Cố Thiên Thụ đến bên cạnh giường, mắt nhìn về hướng mộ của Sở Thiên Hoàng, bắt đầu thì thầm nguyện — Hãy làm cho tất cả mọi chuyện nhanh chóng kết thúc, kết thúc đi.
Sở Thiên Hoàng, ngươi nói đi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook