Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
-
Chương 76: Hôm nay cũng cố gắng hạnh phúc nhé =3= (chém bừa)
Cuộc sống như thế cho dù có ở thế giới nào cũng được xem là xa xỉ.
Từ khi Cố Thiên Thụ tỉnh lại, thái độ của Sở Địa Tàng đối với hắn hoàn toàn thay đổi. Cố Thiên Thụ có thể mình một đi lại tự do đi ở nơi này.
Mà Sở Địa Tàng thì dường như đã cho rằng bản thân thật sự là người hầu.
Tóc Cố Thiên Thụ rất dài nên ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại hắn liền quyết định cắt nó — Sở dĩ làm thế, thứ nhất là vì rất ghét tóc dài, thứ hai là hắn muốn xem thử thái độ của Sở Địa Tàng.
Nhưng mọi chuyện lại không như Cố Thiên Thụ nghĩ, đối với chuyện Cố Thiên Thụ muốn cắt tóc, Sở Địa Tàng lại lạnh nhạt đồng ý.
Chẳng những đồng ý mà còn lấy kéo ra giúp Cố Thiên Thụ cắt tóc. Thái độ này của hắn khiến Cố Thiên Thụ sợ hãi vô cùng — giống như con người chân thật của Sở Địa Tàng đã bị giấu kín đi.
Nếu không có những chuyện trước đó, có lẽ Cố Thiên Thụ sẽ thật sự ở lại nơi khe sâu phong cảnh hữu tình này. Nhưng hiện tại hắn lại nhớ lại những ký ức đã qua, điều này đã định trước hắn và Sở Địa Tàng đã không thể sống một cuộc sống an bình được nữa.
Bộ dạng chết đi của Chúc Thanh Trạch cùng Sở Thiên Hoàng luôn in sâu trong trí óc hắn, dù có trong mơ hắn cũng không thể nào quên đi được.
Những điều này, Sở Địa Tàng không biết. Hắn chỉ biết tôn thượng nhà mình đang chuẩn bị làm chuyện gì đó, chứ hắn không biết người nọ cũng như hắn, bị những ký ức xưa cũ ám ảnh.
Dù có đang ở sơn cốc nhưng thức ăn của cả hai vẫn vô cùng phong phú. Tài nấu ăn của Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ đã được thưởng thức. Nhưng ở nơi đây, Cố Thiên Thụ mới biết nó tuyệt diệu đến cỡ nào.
Cá hấp gừng, gà rừng hầm nấm, rau tự trồng xào dầu. Tuy chỉ là món ăn gia đình đơn giản nhưng lại có thể ăn ra hương vị của những bữa yến tiệc lớn.
Cố Thiên Thụ ăn ngon, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Tuy cuộc sống chỉ có hai người nhưng cũng không thấy bất tiện. Lúc Sở Địa Tàng đối mặt với Cố Thiên Thụ, thái độ của hắn như đang buông thả tất cả. hắn không còn hèn mọn như trước, ánh mắt cũng không còn cuồng nhiệt hay mê luyến như trước — có lẽ là đã bị mài mòn, hay cũng có lẽ là do hắn ẩn giấu quá tốt thôi.
Nói tóm lại, nếu Cố Thiên Thụ có thể nói, nếu hắn thật sự mất trí nhớ thì chắc là hắn đã tin lời Sở Địa Tàng — bị người trong giang hồ đuổi giết, vì trúng độc nên mất trí nhớ.
Nhưng đáng tiếc Cố Thiên Thụ lại không hề quên, chẳng những ký ức đó không bị mài mòn theo năm tháng mà nó còn in sâu theo thời gian.
Có đối lập mới biết được khác biệt. Điều in hằn trong ký ức Cố Thiên Thụ chính là nụ cười ôn nhu lẫn lãnh huyết của Sở Thiên Hoàng. Thời gian quả thật có thể thay đổi một con người theo mặt tốt hay là mặt xấu, nhưng Sở Thiên Hoàng lại là người sau.
Không ai có thể trốn chạy khỏi thời gian yên lặng vĩnh hằng kia, ngay cả Cố Thiên Thụ cũng không thể. Hắn tự đặt mình vào vị trí của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, và cực kỳ bi thương đưa ra một kết luận — Nếu như là hắn, nếu vì Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng mà bị nhốt mấy trăm năm ở nơi đó, chỉ sợ hắn cũng sẽ hận đôi anh em nhà này mất thôi.
Hận bọn họ lừa gạt mình, hận thế giới bất công. Chợt Cố Thiên Thụ nhớ tới một câu mà hệ thống từng nói — Không có ai mà hận vô duyên vô cớ, cũng như không ai mà yêu vô cớ vô duyên.
Ngoài cửa sổ, hoa đào nở rộ như đang đang dệt một biển lụa màu hồng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể nhìn thấy hoa đào bay đầy trời, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Ở bên ngoài, Sở Địa Tàng đang cuốc đất trồng rau, xem ra là đang định ở đây lâu dài.
Đan điền trống rỗng, Cố Thiên Thụ cũng không thấy kinh ngạc chút nào — chắc đây là thủ đoạn để Sở Địa Tàng giam cầm hắn. Ở nơi khe sâu thăm thẳm, nếu không có võ công mà dám rời núi, chắc chắn sẽ táng thân nơi miệng thú rừng sâu.
Nếu đã không thể ra ngoài, vậy thì cứ tĩnh tâm suy nghĩ nên làm gì sau này, Cố Thiên Thụ tự nhủ với lòng.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, màu hồng đào nhanh chóng được thay thế bởi sắc xanh của lá cây. Bên cạnh khe suối trong vắt kia, có khi còn có thể nhìn thấy tôm nhỏ nhảy nhót.
Sở Địa Tàng càng ngày càng lên tay nghề. Cứ mười ngày thì hắn sẽ đi ra bên ngoài kiếm thêm đồ ăn, không ngờ lần này hắn lại mang ngó sen trở về.
Ở một thế giới không có nhà kính, chỉ có mùa hè mới có ngó sen. Cố Thiên Thụ khá ngạc nhiên nhưng không hỏi gì thêm. Hiện tại hắn rất thích vây xem quá trình Sở Địa Tàng nấu cơm, nhìn kỹ thuật cắt rau điêu luyện cùng kỹ xảo múa chảo của Sở Địa Tàng dường như đã trở thành một chương trình giải trí hằng ngày.
Người ta nói quân tử thường tránh xa nhà bếp nhưng câu này lại không áp dụng với Sở Địa Tàng. Hắn thuần thục rửa sạch ngó sen, sau đó cắt thành mảnh nhỏ, rồi lại cầm dao cắt thịt.
Muốn làm gì đây? Cố Thiên Thụ nhìn, khi món ăn chưa hoàn thành thì hắn ngẩn tò te, do dự một hồi nhưng hắn vẫn không mở miệng.
“Thịt rán ngó sen.” Nhìn biểu tình Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng cười cười: “Tôn thượng thích không?”
Thích, đương nhiên thích, chỉ cần là thịt thì Cố Thiên Thụ đều nhiệt tình. Hắn nhìn Sở Địa Tàng nhét thịt vào trong ngó sen, sau đó thả vào chảo dầu.
Mùi hương xông vào mũi, Cố Thiên Thụ mặc một bộ quần áo màu trắng tinh không hề hợp với nhà bếp chút nào, cái mũi nhỏ khẽ động đậy. Đương nhiên Sở Địa Tàng cũng thấy hành động nhỏ này, ánh mắt lướt qua ý cười không rõ, tay thì nhanh nhẹn vớt những miếng đã chín vàng.
“…” Nhất định ăn ngon! Nhìn những miếng ngó sen chín vàng, Cố Thiên Thụ âm thầm nắm chặt tay.
Sau khi chiên xong, Sở Địa Tàng nhìn Cố Thiên Thụ, kêu một tiếng: “Tôn thượng?”
“… Hả?” Cố Thiên Thụ không biết Sở Địa Tàng gọi hắn làm chi.
Sở Địa Tàng cũng không đáp lại, chỉ cười cười, sau đó dùng đũa một miếng ngó sen đã nguội đưa đến trước mặt Cố Thiên Thụ: “Nếm thử xem?”
“…” Cố Thiên Thụ không chút tiết tháo nào, trực tiếp há mồm cắn. Mùi sen thơm ngát hòa quyện với thơm, da giòn trong mềm — ăn ngon!
Sở Địa Tàng kép một miếng cho Cố Thiên Thụ xong rồi quay người nấu tiếp. Người nào đó sau khi được thỏa mãn thì nuốt một ngụm nước rời nhà bếp, sau đó lại bắt đầu đi dạo.
Lúc rảnh rỗi thì hắn thường hay đến cạnh con suối nhỏ, ngắm tôm ngắm cá, có khi còn làm quần áo bị ướt. Nhưng mặt mày vẫn cao ngạo lạnh lùng như trước, giống như là người làm ra việc này không phải là hắn vậy.
Đối với những hành vi ấu trĩ của Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng chỉ nhắm mắt làm ngơ. Nhưng không thấy quần áo Cố Thiên Thụ bị ướt thì vội vàng bảo hắn đi thay.
Cơm do Sở Địa Tàng nấu, quần áo do Sở Địa Tàng giặt, đến ngay cả nước tắm cũng do Sở Địa Tàng nấu luôn. Cuộc sống ở sơn cốc, Cố Thiên Thụ chỉ là một con sâu gạo — Ờ thì, dù có không ở trong sơn cốc thì mỗi khi có mặt Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ đều là sâu gạo.
Cơm tốt rất phong phú, ngó sen rán thịt, canh gà, thịt trâu kho tàu, còn có cả rau trộn. Cố Thiên Thụ vừa lòng ăn một chén cơm lớn, mặt không đổi sắc cầm chén đưa cho Sở Địa Tàng.
“Tôn thượng, tối nên ăn ít thôi.” Nhưng bất ngờ là Sở Địa Tàng lại từ chối, hắn nói: “Ngài quên hôm qua…?”
Cố Thiên Thụ cứng người lại. Nếu không phải đã quen với gương mặt than thì hắn chắc chắn sẽ đỏ mặt — Vì hôm qua hắn ăn quá nhiều nên ngủ không được.
Ui, rất mất hình tượng. Cố Thiên Thụ yên lặng cầm chén về, mặt không đổi sắc nhìn thức ăn dư trên bàn.
Sở Địa Tàng thấy thế liền bưng dĩa hoa quả đã cắt sẵn ra, để trước mặt Cố Thiên Thụ.
“…” Cố Thiên Thụ trầm mặc hồi lâu, không chút tình nguyện cầm một miếng.
Sau đó Sở Địa Tàng dọn bàn, để lại Cố Thiên Thụ ngồi ngẩn người một mình.
Nếu ngay từ đầu hắn có ký ức thì cuộc sống thế này chẳng phải rất tốt đẹp hay sao. Có người yêu bầu bạn, có cơm ăn áo mặc, thân thể khỏe mạnh, tất cả đều thật tốt đẹp.
Nhưng hiện tại thì sao. Cố Thiên Thụ đặt miếng hoa quả xuống, cúi đầu nhìn tay phải của mình — chính cánh tay kia đã chặt đầu Sở Thiên Hoàng xuống.
Máu tươi văng xa hai thước, mái tóc bạc của Sở Địa Tàng lúc nào cũng nhắc nhở Cố Thiên Thụ nhớ chuyện gì đã từng xảy ra. Tuy sự thật là do Sở Thiên Hoàng muốn chết, nhưng điều này cũng không đại biểu Cố Thiên Thụ có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này.
Nếu không do hắn thì Chúc Thanh Trạch sẽ không chết. Chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm. Thế giới thứ nhất chọn sai nên dẫn đến các thế giới tiếp theo cũng tan vỡ theo.
Vậy thì hắn ở thế giới này cũng phải phụ trách những gì hắn đã gây ra hay sao? — Đó là điều đương nhiên thôi.
Sở Địa Tàng đối xử với Cố Thiên Thụ rất tự nhiên, tự nhiên đến nổi khiến Cố Thiên Thụ sinh ra một loại ảo giác chính là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ảo giác thì cũng chỉ là ảo giác, chỉ có thể sinh ra trong nháy mắt, lại không thể vĩnh hằng.
Mái tóc bạc màu cùng những ánh mắt bi ai của Sở Địa Tàng khiến Cố Thiên Thụ phải chấp nhận sự thật. Hắn phải phụ trách vì lựa chọn sai lầm của mình.
Nếu nói đây là một trò chơi, mà hắn là một người chơi, có lẽ dù Cố Thiên Thụ có làm chuyện gì thì cũng không sao cả.
Nhưng hiện tại bản thân hắn đang ở trong trò chơi, mà lại còn gây ra vô số tử cục.
Sở Thiên Hoàng nói đúng — Thế giới này, chính là vì Cố Thiên Thụ mà tồn tại. Nếu như không có hắn, thời gian ở thế giới này sẽ bị ngừng lại, tất cả đều không tồn tại.
Nếu thế thì ngươi phải phụ trách thế nào đây, Cố Thiên Thụ nhìn miếng hoa quả trên tay mình, mờ mịt xuất hiện trong nháy mắt, sau đó… Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.
Nhớ tới hệ thống từng nói giỡn một câu.
“Này, ngươi có biết ‘nguyên tổ nguyệt bính’ không?” — Đây chính là thứ tốt đó.
Cây hoa quế, định sinh tử, sống lại bạch cốt. Lúc này Cố Thiên Thụ mới hiểu được cây hoa quế ở trong thân thể hắn có ý nghĩ thế nào.
Cái này… dường như đã trở thành hy vọng duy nhất để hắn phá hủy tử cục này.
“Xin lỗi, Địa Tàng.” Thay mặt thế giới thứ nhất của mình nói một tiếng xin lỗi, Cố Thiên Thụ cúi đầu: “Ta… ta cũng không muốn như thế đâu.”
Thật ra dù là ai thì cũng không muốn như vậy.
Từ khi Cố Thiên Thụ tỉnh lại, thái độ của Sở Địa Tàng đối với hắn hoàn toàn thay đổi. Cố Thiên Thụ có thể mình một đi lại tự do đi ở nơi này.
Mà Sở Địa Tàng thì dường như đã cho rằng bản thân thật sự là người hầu.
Tóc Cố Thiên Thụ rất dài nên ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại hắn liền quyết định cắt nó — Sở dĩ làm thế, thứ nhất là vì rất ghét tóc dài, thứ hai là hắn muốn xem thử thái độ của Sở Địa Tàng.
Nhưng mọi chuyện lại không như Cố Thiên Thụ nghĩ, đối với chuyện Cố Thiên Thụ muốn cắt tóc, Sở Địa Tàng lại lạnh nhạt đồng ý.
Chẳng những đồng ý mà còn lấy kéo ra giúp Cố Thiên Thụ cắt tóc. Thái độ này của hắn khiến Cố Thiên Thụ sợ hãi vô cùng — giống như con người chân thật của Sở Địa Tàng đã bị giấu kín đi.
Nếu không có những chuyện trước đó, có lẽ Cố Thiên Thụ sẽ thật sự ở lại nơi khe sâu phong cảnh hữu tình này. Nhưng hiện tại hắn lại nhớ lại những ký ức đã qua, điều này đã định trước hắn và Sở Địa Tàng đã không thể sống một cuộc sống an bình được nữa.
Bộ dạng chết đi của Chúc Thanh Trạch cùng Sở Thiên Hoàng luôn in sâu trong trí óc hắn, dù có trong mơ hắn cũng không thể nào quên đi được.
Những điều này, Sở Địa Tàng không biết. Hắn chỉ biết tôn thượng nhà mình đang chuẩn bị làm chuyện gì đó, chứ hắn không biết người nọ cũng như hắn, bị những ký ức xưa cũ ám ảnh.
Dù có đang ở sơn cốc nhưng thức ăn của cả hai vẫn vô cùng phong phú. Tài nấu ăn của Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ đã được thưởng thức. Nhưng ở nơi đây, Cố Thiên Thụ mới biết nó tuyệt diệu đến cỡ nào.
Cá hấp gừng, gà rừng hầm nấm, rau tự trồng xào dầu. Tuy chỉ là món ăn gia đình đơn giản nhưng lại có thể ăn ra hương vị của những bữa yến tiệc lớn.
Cố Thiên Thụ ăn ngon, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Tuy cuộc sống chỉ có hai người nhưng cũng không thấy bất tiện. Lúc Sở Địa Tàng đối mặt với Cố Thiên Thụ, thái độ của hắn như đang buông thả tất cả. hắn không còn hèn mọn như trước, ánh mắt cũng không còn cuồng nhiệt hay mê luyến như trước — có lẽ là đã bị mài mòn, hay cũng có lẽ là do hắn ẩn giấu quá tốt thôi.
Nói tóm lại, nếu Cố Thiên Thụ có thể nói, nếu hắn thật sự mất trí nhớ thì chắc là hắn đã tin lời Sở Địa Tàng — bị người trong giang hồ đuổi giết, vì trúng độc nên mất trí nhớ.
Nhưng đáng tiếc Cố Thiên Thụ lại không hề quên, chẳng những ký ức đó không bị mài mòn theo năm tháng mà nó còn in sâu theo thời gian.
Có đối lập mới biết được khác biệt. Điều in hằn trong ký ức Cố Thiên Thụ chính là nụ cười ôn nhu lẫn lãnh huyết của Sở Thiên Hoàng. Thời gian quả thật có thể thay đổi một con người theo mặt tốt hay là mặt xấu, nhưng Sở Thiên Hoàng lại là người sau.
Không ai có thể trốn chạy khỏi thời gian yên lặng vĩnh hằng kia, ngay cả Cố Thiên Thụ cũng không thể. Hắn tự đặt mình vào vị trí của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, và cực kỳ bi thương đưa ra một kết luận — Nếu như là hắn, nếu vì Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng mà bị nhốt mấy trăm năm ở nơi đó, chỉ sợ hắn cũng sẽ hận đôi anh em nhà này mất thôi.
Hận bọn họ lừa gạt mình, hận thế giới bất công. Chợt Cố Thiên Thụ nhớ tới một câu mà hệ thống từng nói — Không có ai mà hận vô duyên vô cớ, cũng như không ai mà yêu vô cớ vô duyên.
Ngoài cửa sổ, hoa đào nở rộ như đang đang dệt một biển lụa màu hồng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể nhìn thấy hoa đào bay đầy trời, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Ở bên ngoài, Sở Địa Tàng đang cuốc đất trồng rau, xem ra là đang định ở đây lâu dài.
Đan điền trống rỗng, Cố Thiên Thụ cũng không thấy kinh ngạc chút nào — chắc đây là thủ đoạn để Sở Địa Tàng giam cầm hắn. Ở nơi khe sâu thăm thẳm, nếu không có võ công mà dám rời núi, chắc chắn sẽ táng thân nơi miệng thú rừng sâu.
Nếu đã không thể ra ngoài, vậy thì cứ tĩnh tâm suy nghĩ nên làm gì sau này, Cố Thiên Thụ tự nhủ với lòng.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, màu hồng đào nhanh chóng được thay thế bởi sắc xanh của lá cây. Bên cạnh khe suối trong vắt kia, có khi còn có thể nhìn thấy tôm nhỏ nhảy nhót.
Sở Địa Tàng càng ngày càng lên tay nghề. Cứ mười ngày thì hắn sẽ đi ra bên ngoài kiếm thêm đồ ăn, không ngờ lần này hắn lại mang ngó sen trở về.
Ở một thế giới không có nhà kính, chỉ có mùa hè mới có ngó sen. Cố Thiên Thụ khá ngạc nhiên nhưng không hỏi gì thêm. Hiện tại hắn rất thích vây xem quá trình Sở Địa Tàng nấu cơm, nhìn kỹ thuật cắt rau điêu luyện cùng kỹ xảo múa chảo của Sở Địa Tàng dường như đã trở thành một chương trình giải trí hằng ngày.
Người ta nói quân tử thường tránh xa nhà bếp nhưng câu này lại không áp dụng với Sở Địa Tàng. Hắn thuần thục rửa sạch ngó sen, sau đó cắt thành mảnh nhỏ, rồi lại cầm dao cắt thịt.
Muốn làm gì đây? Cố Thiên Thụ nhìn, khi món ăn chưa hoàn thành thì hắn ngẩn tò te, do dự một hồi nhưng hắn vẫn không mở miệng.
“Thịt rán ngó sen.” Nhìn biểu tình Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng cười cười: “Tôn thượng thích không?”
Thích, đương nhiên thích, chỉ cần là thịt thì Cố Thiên Thụ đều nhiệt tình. Hắn nhìn Sở Địa Tàng nhét thịt vào trong ngó sen, sau đó thả vào chảo dầu.
Mùi hương xông vào mũi, Cố Thiên Thụ mặc một bộ quần áo màu trắng tinh không hề hợp với nhà bếp chút nào, cái mũi nhỏ khẽ động đậy. Đương nhiên Sở Địa Tàng cũng thấy hành động nhỏ này, ánh mắt lướt qua ý cười không rõ, tay thì nhanh nhẹn vớt những miếng đã chín vàng.
“…” Nhất định ăn ngon! Nhìn những miếng ngó sen chín vàng, Cố Thiên Thụ âm thầm nắm chặt tay.
Sau khi chiên xong, Sở Địa Tàng nhìn Cố Thiên Thụ, kêu một tiếng: “Tôn thượng?”
“… Hả?” Cố Thiên Thụ không biết Sở Địa Tàng gọi hắn làm chi.
Sở Địa Tàng cũng không đáp lại, chỉ cười cười, sau đó dùng đũa một miếng ngó sen đã nguội đưa đến trước mặt Cố Thiên Thụ: “Nếm thử xem?”
“…” Cố Thiên Thụ không chút tiết tháo nào, trực tiếp há mồm cắn. Mùi sen thơm ngát hòa quyện với thơm, da giòn trong mềm — ăn ngon!
Sở Địa Tàng kép một miếng cho Cố Thiên Thụ xong rồi quay người nấu tiếp. Người nào đó sau khi được thỏa mãn thì nuốt một ngụm nước rời nhà bếp, sau đó lại bắt đầu đi dạo.
Lúc rảnh rỗi thì hắn thường hay đến cạnh con suối nhỏ, ngắm tôm ngắm cá, có khi còn làm quần áo bị ướt. Nhưng mặt mày vẫn cao ngạo lạnh lùng như trước, giống như là người làm ra việc này không phải là hắn vậy.
Đối với những hành vi ấu trĩ của Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng chỉ nhắm mắt làm ngơ. Nhưng không thấy quần áo Cố Thiên Thụ bị ướt thì vội vàng bảo hắn đi thay.
Cơm do Sở Địa Tàng nấu, quần áo do Sở Địa Tàng giặt, đến ngay cả nước tắm cũng do Sở Địa Tàng nấu luôn. Cuộc sống ở sơn cốc, Cố Thiên Thụ chỉ là một con sâu gạo — Ờ thì, dù có không ở trong sơn cốc thì mỗi khi có mặt Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ đều là sâu gạo.
Cơm tốt rất phong phú, ngó sen rán thịt, canh gà, thịt trâu kho tàu, còn có cả rau trộn. Cố Thiên Thụ vừa lòng ăn một chén cơm lớn, mặt không đổi sắc cầm chén đưa cho Sở Địa Tàng.
“Tôn thượng, tối nên ăn ít thôi.” Nhưng bất ngờ là Sở Địa Tàng lại từ chối, hắn nói: “Ngài quên hôm qua…?”
Cố Thiên Thụ cứng người lại. Nếu không phải đã quen với gương mặt than thì hắn chắc chắn sẽ đỏ mặt — Vì hôm qua hắn ăn quá nhiều nên ngủ không được.
Ui, rất mất hình tượng. Cố Thiên Thụ yên lặng cầm chén về, mặt không đổi sắc nhìn thức ăn dư trên bàn.
Sở Địa Tàng thấy thế liền bưng dĩa hoa quả đã cắt sẵn ra, để trước mặt Cố Thiên Thụ.
“…” Cố Thiên Thụ trầm mặc hồi lâu, không chút tình nguyện cầm một miếng.
Sau đó Sở Địa Tàng dọn bàn, để lại Cố Thiên Thụ ngồi ngẩn người một mình.
Nếu ngay từ đầu hắn có ký ức thì cuộc sống thế này chẳng phải rất tốt đẹp hay sao. Có người yêu bầu bạn, có cơm ăn áo mặc, thân thể khỏe mạnh, tất cả đều thật tốt đẹp.
Nhưng hiện tại thì sao. Cố Thiên Thụ đặt miếng hoa quả xuống, cúi đầu nhìn tay phải của mình — chính cánh tay kia đã chặt đầu Sở Thiên Hoàng xuống.
Máu tươi văng xa hai thước, mái tóc bạc của Sở Địa Tàng lúc nào cũng nhắc nhở Cố Thiên Thụ nhớ chuyện gì đã từng xảy ra. Tuy sự thật là do Sở Thiên Hoàng muốn chết, nhưng điều này cũng không đại biểu Cố Thiên Thụ có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này.
Nếu không do hắn thì Chúc Thanh Trạch sẽ không chết. Chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm. Thế giới thứ nhất chọn sai nên dẫn đến các thế giới tiếp theo cũng tan vỡ theo.
Vậy thì hắn ở thế giới này cũng phải phụ trách những gì hắn đã gây ra hay sao? — Đó là điều đương nhiên thôi.
Sở Địa Tàng đối xử với Cố Thiên Thụ rất tự nhiên, tự nhiên đến nổi khiến Cố Thiên Thụ sinh ra một loại ảo giác chính là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ảo giác thì cũng chỉ là ảo giác, chỉ có thể sinh ra trong nháy mắt, lại không thể vĩnh hằng.
Mái tóc bạc màu cùng những ánh mắt bi ai của Sở Địa Tàng khiến Cố Thiên Thụ phải chấp nhận sự thật. Hắn phải phụ trách vì lựa chọn sai lầm của mình.
Nếu nói đây là một trò chơi, mà hắn là một người chơi, có lẽ dù Cố Thiên Thụ có làm chuyện gì thì cũng không sao cả.
Nhưng hiện tại bản thân hắn đang ở trong trò chơi, mà lại còn gây ra vô số tử cục.
Sở Thiên Hoàng nói đúng — Thế giới này, chính là vì Cố Thiên Thụ mà tồn tại. Nếu như không có hắn, thời gian ở thế giới này sẽ bị ngừng lại, tất cả đều không tồn tại.
Nếu thế thì ngươi phải phụ trách thế nào đây, Cố Thiên Thụ nhìn miếng hoa quả trên tay mình, mờ mịt xuất hiện trong nháy mắt, sau đó… Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.
Nhớ tới hệ thống từng nói giỡn một câu.
“Này, ngươi có biết ‘nguyên tổ nguyệt bính’ không?” — Đây chính là thứ tốt đó.
Cây hoa quế, định sinh tử, sống lại bạch cốt. Lúc này Cố Thiên Thụ mới hiểu được cây hoa quế ở trong thân thể hắn có ý nghĩ thế nào.
Cái này… dường như đã trở thành hy vọng duy nhất để hắn phá hủy tử cục này.
“Xin lỗi, Địa Tàng.” Thay mặt thế giới thứ nhất của mình nói một tiếng xin lỗi, Cố Thiên Thụ cúi đầu: “Ta… ta cũng không muốn như thế đâu.”
Thật ra dù là ai thì cũng không muốn như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook