Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
-
Chương 2: Đã nói là một trăm bốn mươi chữ đâu hả? Cái tên xấu xa này
Là một người thích lên mạng, Cố Thiên Thụ đọc tiểu thuyết trên internet không được một ngàn cũng có tám trăm. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ qua, loại chuyện như xuyên qua này lại xảy ra trên người mình. Cho nên khi hắn tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía, cả người đều ngây dại.
Cảnh sắc xung quanh rất đẹp: dưới thân là thảm cỏ xanh biếc, trên đầu là bầu trời trong xanh, trước mặt có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua.
Cố Thiên Thụ gian nan đứng lên, đang muốn phủi phủi bùn đất trên người liền triệt để ngây dại.
Khác với khi ngồi trước máy tính, giờ phút này hắn mặc một trường bào màu trắng. Khi cúi đầu, Cố Thiên Thụ còn phát hiện mình lại để tóc dài… Có biết loại biến hóa này có ý vị như thế nào không. Cố Thiên Thụ rùng mình một cái.
Sau đó hắn từ từ đi đến bên bờ suối. Dưới làn suối trong suốt, mơ hồ thấy được một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Đây không phải thân thể của hắn, Cố Thiên Thụ nghĩ. Hắn không có để tóc dài, không có đôi bàn tay xinh đẹp như vậy. Tuy hình ảnh phản chiếu dưới làn nước không được rõ ràng như khi soi gương, nhưng hắn có thể miễn cưỡng nhìn được khuôn mặt này. Đây không phải hắn.
“Là ai?” Cố Thiên Thụ vừa mở miệng, liền nhảy dựng. Xem ra không chỉ riêng thân thể, thậm chí ngay cả giọng nói cũng thay đổi. Giọng nói này hơi khàn khàn, nhưng lại rất dễ nghe.
“Chúc mừng ngài đi vào thế giới chủng mã*.” Một giọng nói bén nhọn lại kỳ quái vang lên trong đầu Cố Thiên Thụ.
* Chủng mã = harem: thể loại nội dung tập trung vào nhân vật chính có tình yêu gắn kết với hai hoặc nhiều hơn nhân vật khác giới hoặc cùng giới. Dạng phổ biến nhất của harem là một nhân vật nam chính và một nhóm nhân vật nữ.
“Gì?” Cố Thiên Thụ sửng sốt: “Không phải ta chọn ‘No’ sao!”
“Vì ngài đã tìm được thân thể thích hợp, hy vọng trong thời gian kế tiếp ngài sẽ hoàn thành hoàn mỹ kế hoạch hậu cung. Sau đây là tư liệu của ngài.”
Đáng tiếc giọng nói kia vẫn chưa trả lời sự nghi hoặc của Cố Thiên, tự nói mục đích của bản thân.
“Này, ngươi là ai? Sao ta trở về được đây? Này?!!” Cố Thiên Thụ gào thét. Nhưng còn chưa nói xong, trước mắt liền tối sầm.
Một màn hình giống như đang chiếu phim điện ảnh xuất hiện trước mặt Cố Thiên Thụ.
Đó là một nam nhân, mặc một thân cẩm y màu trắng thêu tường vân, trên vai khoác áo hồ cừu. Mặt mày hắn cực kỳ tinh xảo, thậm chí có thể nói là đẹp hơn cả nữ tử. Nhưng lại vì khí chất lạnh lùng kia nên không hề có chút nữ khí nào.
“Động thủ đi, hôm nay ta rất muốn xem thử kẻ được tất cả người trong giang hồ xưng là tôn thượng nơi biên cảnh Tây Vực mạnh đến cỡ nào. Ha ha, nhìn cái mặt như nữ nhân của ngươi kìa. Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ngược lại ta có thể buông tha ngươi.” Người khiêu khích mặc một thân màu đỏ, mặt mày không thấy rõ. Lời này vừa thốt ra, khí tức nam tử áo trắng chợt lạnh hơn. Mà ngay cả Cố Thiên Thụ, kẻ không hiểu mô tê gì hết cũng có thể cảm nhận được hàn ý thấu xương kia.
“Ngươi, hay lắm.” Nam tử áo trắng nghe vậy, không cười không giận, chỉ là buông bàn tay định rút kiếm ra.
“Xem ra ngươi thật sự chuẩn bị cầu xin ta?” Chẳng biết tại sao, những lời này của nam tử áo đỏ lại khó hiểu có vẻ pha thêm vài phần chột dạ.
Tay phải nam tử áo trắng chậm rãi nâng lên, sau đó xuất hồ ý liêu* nhìn về phía nam tử áo đỏ mỉm cười chói mắt. Hắn vốn đẹp, vừa cười lên tựa như cây cỏ đâm chồi nảy lộc. Cố Thiên Thụ há hốc mồm nhìn nam tử cười tươi như hoa. Những cây cỏ bị tuyết ôm chầm lại giống như đang hé lộc non, thoát khỏi cái ôm cứng ngắt của bông tuyết. Giống như chỉ cần nhìn thấy nụ cười này mà ngay cả sinh mệnh cũng không tiếc.
* Xuất hồ ý liêu: một cách bất ngờ
Tiếp đó, một nhánh cây màu đen đột ngột xuất hiện trong tay nam tử áo trắng. Nhánh cây kia điểm đầy những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt. Trong trực giác, Cố Thiên Thụ biết loài hoa này, nhưng trong phút chốc hắn lại không nghĩ ra hoa này tên gì.
“Hoa quế?” Nam tử áo đỏ bị một màn trước mắt làm kinh sợ đến ngây người: “Điều… điều này không có khả năng.”
Nam tử áo trắng không đáp lại, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy nhánh cây kia, sau đó chậm rãi giơ lên, lại chậm rãi thả xuống.
Động tác vốn cực kỳ đơn giản, chỉ là một động tác thôi mà lại khiến cho nam tử áo đỏ phía đối diện hiện lên vẻ hoảng sợ. Hắn la to: “Không có khả năng… Giờ là tháng mười hai, làm sao có thể có hoa quế… Không có khả năng!!!”
Hoa quế, nở hoa vào tháng chín, màu hoa trắng vàng, mùi thơm cực kỳ.
Vừa la xong, dường như trận đấu này cũng kết thúc.
Cố Thiên Thụ thấy một luồng ánh sáng. Đúng, là một luồng ánh sáng trực tiếp bổ thẳng về phía nam tử áo đỏ, sau đó chính là một tiếng nổ băng thiên liệt địa — nam tử áo đỏ không còn thấy đâu. Nhưng đây không phải là chuyện làm Cố Thiên Thụ kinh ngạc. Chuyện làm hắn kinh ngạc chính là… luồng ánh sáng kia lại tạo ra một khe nứt vừa dài vừa sâu.
Hai người giao thủ bên cạnh một con sông dài. Nam tử áo trắng này vừa bổ, lại trực tiếp chém con sông này thành một hình chữ thập, nước sông như tràn đê lao vào khe nứt. Cố Thiên Thụ nhìn đến ngây người.
“Tên của hắn là Cố Lân Đường, là người mà ngươi sắp trở thành.” Giọng nói quái dị lại vang lên trong đầu Cố Thiên Thụ: “Đây là cuộc chiến làm nên tên tuổi hắn. Chỉ cần một kiếm liền đánh chết người xếp thứ ba trên giang hồ bảng – Giang Tài.” Giọng nói kia tiếp tục nói: “Tiếp theo, chúng ta sẽ khắc tất cả tư liệu vào ký ức ngài. Mong ngài cố gắng hoàn thành hậu cung, chúc ngài sống vui vẻ trong thế giới hậu cung.”
“… Móa… đây rốt cuộc là cái gì?!! Ngươi là cái gì?!” Cả người Cố Thiên Thụ đều hỏng. Cho đến bây giờ, hắn đều cho rằng mình tồn tại giống như một người qua đường Giáp. Muốn hắn làm một người ngưu bức*, như vậy… không phải là muốn chết sao!!
*Ngưu bức: hung hãn, nguy hiểm (ý trong câu này thôi nhé)
“Bởi vì hệ thống đo lường được mong ước muốn có gấu của ngài quá mãnh liệt nên mới mang ngài đến thế giới này.” Giọng nói kia tiếp tục: “Mong ngài không quá tiêu cực dẫn đến bãi công.”
“… Ta thật sự rất muốn băm ngươi.” Cố Thiên Thụ ngơ ngác nói một câu. Hệ thống này quả thực phải bị băm nát, cái gì mà mong ước muốn có gấu quá mãnh liệt hả. Hắn không phải chỉ là muốn kết hôn sớm một chút thôi hay sao. Cái cảm giác mất thể diện này là sao đây!
Giọng nói kia không vang lên nữa, mà là trực tiếp bắt đầu truyền những cái được gọi là tư liệu vào trong đầu Cố Thiên Thụ. Tiếp đó, Cố Thiên Thụ sẽ biết hết tất cả về Cố Lân Đường.
Cố Lân Đường, người đứng đầu Kính thành. Ba tuổi bắt đầu tập kiếm, bảy tuổi nhập đạo, được khen là thiên nhân chi tư*. Khi hắn còn sống có thể nói là vô cùng truyền kỳ. Ở trung nguyên thì vô danh, nhưng sau khi bị Giang Tài khiêu khích, hắn lấy một kiếm bổ sông Khê Châu thành hai nửa. Về cái người khiêu khích thì ngay cả tro cốt cũng không tìm ra.
*Thiên nhân chi tư: thiên phú trời cho.
Kính thành ở trung tâm đại mạc, không người nào biết rõ vị trí, mà người đến được đó lại hiếm vô cùng. Nhưng không có một người nào từng đi qua nó không nói: cảnh sắc nơi này so với Giang Nam tháng ba càng đẹp hơn, mỹ nữ châu báu nhiều không đếm xuể. Lời miêu tả quả thực so động phủ tiên gia còn đẹp đẽ hơn gấp mấy trăm lần.
Lời đồn rốt cuộc là thật hay giả tạm thời không nói đến, nhưng có thể nhìn ra địa vị của Kính thành trong giang hồ không hề tầm thường. Hơn nữa Cố Lân Đường chỉ cần dùng một kiếm liền triệt để đoạn tuyệt hết những kẻ ảo tưởng ôm suy nghĩ ti tiện với Kính thành.
Người như vậy, một đời đã định trước là một truyền kỳ. Khí chất Cố Lân Đường tựa như băng, lại càng trầm mặc ít lời. Tương truyền, những lời mà thành chủ nói trong một năm chỉ cần một bàn tay là có thể đếm được.
Cố Thiên Thụ nhìn những tài liệu này, có thể nói là trăm mối ngổn ngang. Hắn nghĩ chọn ai không chọn, lại chọn phải một nhân vật bá khí trắc lậu, hắn có thể làm được mới là lạ.
“Không cần lo lắng.” Hệ thống nói: “Trên cái thế giới này, người hiểu biết Cố Lân Đường đã chết hết rồi. Ngươi chỉ cần ngụy trang một chút thì nhất định có thể trở thành một thành chủ tốt, kiếm được vô số bạn đời.”
“…” Ta tin ngươi được mới có quỷ, Cố Thiên Thụ vốn không tin lời hệ thống nói.
“Làm rất tốt, tiểu tử.” Hệ thống nhìn như rất yên tâm: “Nếu xuất hiện vấn đề gì lớn, ngươi có thể gọi ta. Nhưng bình thường thì ta sẽ không xuất hiện.”
“… Ta có thể trở về không?” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc, chậm rãi hỏi.
“Không được.” Hệ thống ôn nhu cự tuyệt yêu cầu của Cố Thiên Thụ.
“Được rồi.” Cố Thiên Thụ cũng không thấy có bao nhiêu uể oải — Hắn đã sớm đoán được hệ thống sẽ trả lời hắn như thế nào.
Âm thanh hệ thống không còn vang lên nữa, Cố Thiên Thụ lại nhanh chóng từ ảo cảnh trở về hiện thực. Hắn nhìn đôi bàn tay xa lạ, muốn cười khổ lại kỳ quái không thể làm ra được biểu tình tương tự.
“À, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết. Khuôn mặt Cố Lân Đường không thể thể hiện ra được nhiều biểu tình… Nói đúng hơn chính là nếu như không có tình cảm quá mức mãnh liệt thì bất cứ biểu tình gì cũng không làm ra.” Hệ thống như hồn ma xông ra.
“… Tình cảm mãnh liệt?” Cố Thiên Thụ đã triệt để chết lặng.
“Còn có…” Hệ thống do dự một lát, vẫn nói cho Cố Thiên Thụ biết một tin vô cùng tàn nhẫn: “Hệ thống đặt ra chính là trong một ngày, Cố Lân Đường chỉ có thể nói ra một trăm ba mươi chín chữ cái.”
“Một trăm ba mươi chín chữ!!!!” Cố Thiên Thụ rất muốn gào thét, nhưng lời buộc ra khỏi miệng từ thân thể này lại vô cùng bình tĩnh: “Mẫu thân nó, còn không nhiều chữ bằng Weibo nữa! Weibo nhà người ta dù ít dù nhiều cũng có một trăm bốn mươi chữ đó, phắc du!”
“Đây không phải là còn có một dấu chấm tròn hay sao.” Hệ thống nói.
“…” Dấu chấm tròn, dấu chấm tròn cả nhà ngươi chứ chấm tròn! Cố Thiên Thụ tiếp tục gào thét trong lòng.
Nhưng còn chưa chờ hắn triệt để dịu đi tâm tình, chợt nghe thấy giọng một nam nhân: “Tôn thượng.”
Cố Thiên Thụ quay đầu, thấy một nam nhân mặc áo đen, đeo mặt nạ.
Cảnh sắc xung quanh rất đẹp: dưới thân là thảm cỏ xanh biếc, trên đầu là bầu trời trong xanh, trước mặt có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua.
Cố Thiên Thụ gian nan đứng lên, đang muốn phủi phủi bùn đất trên người liền triệt để ngây dại.
Khác với khi ngồi trước máy tính, giờ phút này hắn mặc một trường bào màu trắng. Khi cúi đầu, Cố Thiên Thụ còn phát hiện mình lại để tóc dài… Có biết loại biến hóa này có ý vị như thế nào không. Cố Thiên Thụ rùng mình một cái.
Sau đó hắn từ từ đi đến bên bờ suối. Dưới làn suối trong suốt, mơ hồ thấy được một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Đây không phải thân thể của hắn, Cố Thiên Thụ nghĩ. Hắn không có để tóc dài, không có đôi bàn tay xinh đẹp như vậy. Tuy hình ảnh phản chiếu dưới làn nước không được rõ ràng như khi soi gương, nhưng hắn có thể miễn cưỡng nhìn được khuôn mặt này. Đây không phải hắn.
“Là ai?” Cố Thiên Thụ vừa mở miệng, liền nhảy dựng. Xem ra không chỉ riêng thân thể, thậm chí ngay cả giọng nói cũng thay đổi. Giọng nói này hơi khàn khàn, nhưng lại rất dễ nghe.
“Chúc mừng ngài đi vào thế giới chủng mã*.” Một giọng nói bén nhọn lại kỳ quái vang lên trong đầu Cố Thiên Thụ.
* Chủng mã = harem: thể loại nội dung tập trung vào nhân vật chính có tình yêu gắn kết với hai hoặc nhiều hơn nhân vật khác giới hoặc cùng giới. Dạng phổ biến nhất của harem là một nhân vật nam chính và một nhóm nhân vật nữ.
“Gì?” Cố Thiên Thụ sửng sốt: “Không phải ta chọn ‘No’ sao!”
“Vì ngài đã tìm được thân thể thích hợp, hy vọng trong thời gian kế tiếp ngài sẽ hoàn thành hoàn mỹ kế hoạch hậu cung. Sau đây là tư liệu của ngài.”
Đáng tiếc giọng nói kia vẫn chưa trả lời sự nghi hoặc của Cố Thiên, tự nói mục đích của bản thân.
“Này, ngươi là ai? Sao ta trở về được đây? Này?!!” Cố Thiên Thụ gào thét. Nhưng còn chưa nói xong, trước mắt liền tối sầm.
Một màn hình giống như đang chiếu phim điện ảnh xuất hiện trước mặt Cố Thiên Thụ.
Đó là một nam nhân, mặc một thân cẩm y màu trắng thêu tường vân, trên vai khoác áo hồ cừu. Mặt mày hắn cực kỳ tinh xảo, thậm chí có thể nói là đẹp hơn cả nữ tử. Nhưng lại vì khí chất lạnh lùng kia nên không hề có chút nữ khí nào.
“Động thủ đi, hôm nay ta rất muốn xem thử kẻ được tất cả người trong giang hồ xưng là tôn thượng nơi biên cảnh Tây Vực mạnh đến cỡ nào. Ha ha, nhìn cái mặt như nữ nhân của ngươi kìa. Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ngược lại ta có thể buông tha ngươi.” Người khiêu khích mặc một thân màu đỏ, mặt mày không thấy rõ. Lời này vừa thốt ra, khí tức nam tử áo trắng chợt lạnh hơn. Mà ngay cả Cố Thiên Thụ, kẻ không hiểu mô tê gì hết cũng có thể cảm nhận được hàn ý thấu xương kia.
“Ngươi, hay lắm.” Nam tử áo trắng nghe vậy, không cười không giận, chỉ là buông bàn tay định rút kiếm ra.
“Xem ra ngươi thật sự chuẩn bị cầu xin ta?” Chẳng biết tại sao, những lời này của nam tử áo đỏ lại khó hiểu có vẻ pha thêm vài phần chột dạ.
Tay phải nam tử áo trắng chậm rãi nâng lên, sau đó xuất hồ ý liêu* nhìn về phía nam tử áo đỏ mỉm cười chói mắt. Hắn vốn đẹp, vừa cười lên tựa như cây cỏ đâm chồi nảy lộc. Cố Thiên Thụ há hốc mồm nhìn nam tử cười tươi như hoa. Những cây cỏ bị tuyết ôm chầm lại giống như đang hé lộc non, thoát khỏi cái ôm cứng ngắt của bông tuyết. Giống như chỉ cần nhìn thấy nụ cười này mà ngay cả sinh mệnh cũng không tiếc.
* Xuất hồ ý liêu: một cách bất ngờ
Tiếp đó, một nhánh cây màu đen đột ngột xuất hiện trong tay nam tử áo trắng. Nhánh cây kia điểm đầy những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt. Trong trực giác, Cố Thiên Thụ biết loài hoa này, nhưng trong phút chốc hắn lại không nghĩ ra hoa này tên gì.
“Hoa quế?” Nam tử áo đỏ bị một màn trước mắt làm kinh sợ đến ngây người: “Điều… điều này không có khả năng.”
Nam tử áo trắng không đáp lại, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy nhánh cây kia, sau đó chậm rãi giơ lên, lại chậm rãi thả xuống.
Động tác vốn cực kỳ đơn giản, chỉ là một động tác thôi mà lại khiến cho nam tử áo đỏ phía đối diện hiện lên vẻ hoảng sợ. Hắn la to: “Không có khả năng… Giờ là tháng mười hai, làm sao có thể có hoa quế… Không có khả năng!!!”
Hoa quế, nở hoa vào tháng chín, màu hoa trắng vàng, mùi thơm cực kỳ.
Vừa la xong, dường như trận đấu này cũng kết thúc.
Cố Thiên Thụ thấy một luồng ánh sáng. Đúng, là một luồng ánh sáng trực tiếp bổ thẳng về phía nam tử áo đỏ, sau đó chính là một tiếng nổ băng thiên liệt địa — nam tử áo đỏ không còn thấy đâu. Nhưng đây không phải là chuyện làm Cố Thiên Thụ kinh ngạc. Chuyện làm hắn kinh ngạc chính là… luồng ánh sáng kia lại tạo ra một khe nứt vừa dài vừa sâu.
Hai người giao thủ bên cạnh một con sông dài. Nam tử áo trắng này vừa bổ, lại trực tiếp chém con sông này thành một hình chữ thập, nước sông như tràn đê lao vào khe nứt. Cố Thiên Thụ nhìn đến ngây người.
“Tên của hắn là Cố Lân Đường, là người mà ngươi sắp trở thành.” Giọng nói quái dị lại vang lên trong đầu Cố Thiên Thụ: “Đây là cuộc chiến làm nên tên tuổi hắn. Chỉ cần một kiếm liền đánh chết người xếp thứ ba trên giang hồ bảng – Giang Tài.” Giọng nói kia tiếp tục nói: “Tiếp theo, chúng ta sẽ khắc tất cả tư liệu vào ký ức ngài. Mong ngài cố gắng hoàn thành hậu cung, chúc ngài sống vui vẻ trong thế giới hậu cung.”
“… Móa… đây rốt cuộc là cái gì?!! Ngươi là cái gì?!” Cả người Cố Thiên Thụ đều hỏng. Cho đến bây giờ, hắn đều cho rằng mình tồn tại giống như một người qua đường Giáp. Muốn hắn làm một người ngưu bức*, như vậy… không phải là muốn chết sao!!
*Ngưu bức: hung hãn, nguy hiểm (ý trong câu này thôi nhé)
“Bởi vì hệ thống đo lường được mong ước muốn có gấu của ngài quá mãnh liệt nên mới mang ngài đến thế giới này.” Giọng nói kia tiếp tục: “Mong ngài không quá tiêu cực dẫn đến bãi công.”
“… Ta thật sự rất muốn băm ngươi.” Cố Thiên Thụ ngơ ngác nói một câu. Hệ thống này quả thực phải bị băm nát, cái gì mà mong ước muốn có gấu quá mãnh liệt hả. Hắn không phải chỉ là muốn kết hôn sớm một chút thôi hay sao. Cái cảm giác mất thể diện này là sao đây!
Giọng nói kia không vang lên nữa, mà là trực tiếp bắt đầu truyền những cái được gọi là tư liệu vào trong đầu Cố Thiên Thụ. Tiếp đó, Cố Thiên Thụ sẽ biết hết tất cả về Cố Lân Đường.
Cố Lân Đường, người đứng đầu Kính thành. Ba tuổi bắt đầu tập kiếm, bảy tuổi nhập đạo, được khen là thiên nhân chi tư*. Khi hắn còn sống có thể nói là vô cùng truyền kỳ. Ở trung nguyên thì vô danh, nhưng sau khi bị Giang Tài khiêu khích, hắn lấy một kiếm bổ sông Khê Châu thành hai nửa. Về cái người khiêu khích thì ngay cả tro cốt cũng không tìm ra.
*Thiên nhân chi tư: thiên phú trời cho.
Kính thành ở trung tâm đại mạc, không người nào biết rõ vị trí, mà người đến được đó lại hiếm vô cùng. Nhưng không có một người nào từng đi qua nó không nói: cảnh sắc nơi này so với Giang Nam tháng ba càng đẹp hơn, mỹ nữ châu báu nhiều không đếm xuể. Lời miêu tả quả thực so động phủ tiên gia còn đẹp đẽ hơn gấp mấy trăm lần.
Lời đồn rốt cuộc là thật hay giả tạm thời không nói đến, nhưng có thể nhìn ra địa vị của Kính thành trong giang hồ không hề tầm thường. Hơn nữa Cố Lân Đường chỉ cần dùng một kiếm liền triệt để đoạn tuyệt hết những kẻ ảo tưởng ôm suy nghĩ ti tiện với Kính thành.
Người như vậy, một đời đã định trước là một truyền kỳ. Khí chất Cố Lân Đường tựa như băng, lại càng trầm mặc ít lời. Tương truyền, những lời mà thành chủ nói trong một năm chỉ cần một bàn tay là có thể đếm được.
Cố Thiên Thụ nhìn những tài liệu này, có thể nói là trăm mối ngổn ngang. Hắn nghĩ chọn ai không chọn, lại chọn phải một nhân vật bá khí trắc lậu, hắn có thể làm được mới là lạ.
“Không cần lo lắng.” Hệ thống nói: “Trên cái thế giới này, người hiểu biết Cố Lân Đường đã chết hết rồi. Ngươi chỉ cần ngụy trang một chút thì nhất định có thể trở thành một thành chủ tốt, kiếm được vô số bạn đời.”
“…” Ta tin ngươi được mới có quỷ, Cố Thiên Thụ vốn không tin lời hệ thống nói.
“Làm rất tốt, tiểu tử.” Hệ thống nhìn như rất yên tâm: “Nếu xuất hiện vấn đề gì lớn, ngươi có thể gọi ta. Nhưng bình thường thì ta sẽ không xuất hiện.”
“… Ta có thể trở về không?” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc, chậm rãi hỏi.
“Không được.” Hệ thống ôn nhu cự tuyệt yêu cầu của Cố Thiên Thụ.
“Được rồi.” Cố Thiên Thụ cũng không thấy có bao nhiêu uể oải — Hắn đã sớm đoán được hệ thống sẽ trả lời hắn như thế nào.
Âm thanh hệ thống không còn vang lên nữa, Cố Thiên Thụ lại nhanh chóng từ ảo cảnh trở về hiện thực. Hắn nhìn đôi bàn tay xa lạ, muốn cười khổ lại kỳ quái không thể làm ra được biểu tình tương tự.
“À, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết. Khuôn mặt Cố Lân Đường không thể thể hiện ra được nhiều biểu tình… Nói đúng hơn chính là nếu như không có tình cảm quá mức mãnh liệt thì bất cứ biểu tình gì cũng không làm ra.” Hệ thống như hồn ma xông ra.
“… Tình cảm mãnh liệt?” Cố Thiên Thụ đã triệt để chết lặng.
“Còn có…” Hệ thống do dự một lát, vẫn nói cho Cố Thiên Thụ biết một tin vô cùng tàn nhẫn: “Hệ thống đặt ra chính là trong một ngày, Cố Lân Đường chỉ có thể nói ra một trăm ba mươi chín chữ cái.”
“Một trăm ba mươi chín chữ!!!!” Cố Thiên Thụ rất muốn gào thét, nhưng lời buộc ra khỏi miệng từ thân thể này lại vô cùng bình tĩnh: “Mẫu thân nó, còn không nhiều chữ bằng Weibo nữa! Weibo nhà người ta dù ít dù nhiều cũng có một trăm bốn mươi chữ đó, phắc du!”
“Đây không phải là còn có một dấu chấm tròn hay sao.” Hệ thống nói.
“…” Dấu chấm tròn, dấu chấm tròn cả nhà ngươi chứ chấm tròn! Cố Thiên Thụ tiếp tục gào thét trong lòng.
Nhưng còn chưa chờ hắn triệt để dịu đi tâm tình, chợt nghe thấy giọng một nam nhân: “Tôn thượng.”
Cố Thiên Thụ quay đầu, thấy một nam nhân mặc áo đen, đeo mặt nạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook