Lưu Thiệu Kiệt hít sâu vài hơi khí lạnh, sau khi vết thương trên tay dịu đi, anh ta mới nói với giọng run run: “Con của anh không phải bị bán cho những kẻ buôn nội tạng mà bị đưa đến bờ biển, giao cho một thuyền trưởng.”

“Thuyền trưởng tên là gì? Thuyền số mấy?” Long Cửu Thần hỏi.

Lưu Thiệu Kiệt muốn khóc nhưng không ra nước mắt: “Tôi cũng không biết, bọn họ đeo mặt nạ, thuyền không có số.”

“Là người sai khiến tôi gọi họ đến đón hai con của anh, sau đó thuyền lập tức rời đi.”

Dương Tử Hi túm lấy cổ áo Lưu Thiệu Kiệt, điên cuồng hét lên: “Ai đã sai anh bắt cóc hai đứa con tôi! Nói mau! Nói mau!”

Lưu Thiệu Kiệt sợ hãi nói: “Tôi không dám nói, nhưng tôi có thể gọi điện thoại cho anh ta, có thể anh ta sẽ tự mình dẫn người đến đây. Nếu người đàn ông của cô có bản lĩnh thì có thể cạy được miệng anh ta, nhất định anh ta sẽ biết nhiều hơn tôi.”

Dương Tử Hi đang định nói gì đó, Long Cửu Thần đã lên tiếng trước: “Gọi đi!”

Lưu Thiệu Kiệt gật đầu đồng ý, bấm một dãy số, rất nhanh đã nghe thấy một giọng nói.

“Tôi vừa mới nhận được tin tức, tên đàn ông đó đã cứu Dương Tử Hi đi, anh đã giết anh ta chưa?”

Lưu Thiệu Kiệt khóc ròng: “Tên đàn ông này đánh rất giỏi, đã đánh chết đám tay chân của tôi rồi, tôi cũng bị rơi vào tay anh ta, anh có thể dẫn người đến cứu tôi được không?”

“Một đám vô dụng!”

Đối phương mắng mấy câu, sau đó tức giận nói: “Tìm cách giữ anh ta lại, tôi sẽ dẫn người đến ngay, sẽ giết chết anh ta.”

Lưu Thiệu Kiệt đồng ý, cúp điện thoại, nói với Long Cửu Thần: “Anh ta bảo tôi giữ chân anh lại, anh ta sẽ dẫn người đến đây.”

“Đương nhiên tôi không dám chắc là anh ta có đến thật không.”

“Cho nên, anh cũng đừng vội giết tôi, lỡ anh ta sợ không dám đến thì lúc đó anh có thể tiếp tục cạy miệng tôi.”

Lưu Thiệu Kiệt sợ nếu mất giá trị, Long Cửu Thần sẽ đánh chết anh ta.

“Tôi sẽ làm theo anh mong muốn.”

Long Cửu Thần túm tóc anh ta, kéo vào thang máy, cùng Dương Tử Hi đi xuống lầu.


Đến tầng một của bệnh viện tâm thần.

Long Cửu Thần ném Lưu Thiệu Kiệt sang một bên, ngồi trên ghế sô pha, hút thuốc với vẻ mặt lạnh lùng dị thường.

Anh mơ hồ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, có lẽ có một bàn tay lớn nào đó đang thao túng tất cả chuyện này!

“Con gái! Con ổn chứ con gái?”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng hét.

Một cặp vợ chồng vội vã chạy tới.

“Cha mẹ, hai người sao vậy?”

Dương Tử Hi nhìn thấy đầu cha mẹ chảy máu, trên người có vết máu, vội vàng chạy tới hỏi.

Trương Ngọc Lan khóc lóc: “Tên súc sinh Lưu Thiệu Kiệt kia kêu mấy tên giang hồ đến đánh cha mẹ rất thảm.”

“Cũng may Long Cửu Thần kịp thời tới nhà chúng ta, đánh chết hết đám côn đồ đó. Giờ cha mẹ không sao, nếu không không bị đánh chết thì cũng bị tàn phế!”

“Trời ơi!”

Dương Tử Hi sợ ngây người!

“Anh ta… anh ta… còn đánh chết mấy tên côn đồ ư?”

“Đúng vậy, bảy tám tên đều bị giết. Một nữ tướng quân đã dẫn cảnh sát đến nhà chúng ta xử lý thi thể.” Trương Ngọc Lan nói.

Ầm!

Dương Tử Hi sửng sốt như bị năm tia sét đánh trúng.

Nhưng rất nhanh, cô lại khẩn trương thúc giục Long Cửu Thần: “Mau tìm cách trốn ra nước ngoài nhanh nhất có thể!”


“Nếu không, anh đã đánh chết hơn hai mươi người, chắc chắn sẽ bị xử bắn!”

“Cái gì?”

Dương Nghĩa Sơn và Trương Ngọc Lan cũng bị sốc!

“Cậu… cậu ta cũng đánh chết người ở đây à?” Trương Ngọc Lan kinh hãi hỏi.

Dương Tử Hi khóc không ra nước mắt: “Anh ta đã đánh chết viện trưởng và người của Lưu Thiệu Kiệt, tổng cộng có khoảng mười bảy người!”

“Má ơi!”

Trương Ngọc Lan kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng kéo Long Cửu Thần từ trên ghế sô pha đứng dậy.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Mau lên! Mau cùng Tử Hi lên lầu, tìm một phòng bệnh nào đó rồi để lại giống cho Tử Hi, xem thử con bé có thể sinh ra Nhạc Nhạc và Phi Phi nữa không.”

“Nếu không thì sẽ muộn mất, cậu sẽ bị cảnh sát bắt giữ, ngay cả cơ hội gieo hạt cũng không có!”

“Tuy tôi rất hận cậu, nhưng cũng phải thừa nhận gen của cậu rất tốt. Tôi rất thích Nhạc Nhạc và Phi Phi, đáng tiếc chúng đã bị kẻ xấu hại chết. Tôi hy vọng cậu và Tử Hi có thể lại sinh thêm cho tôi một cặp song sinh nam nữ nữa, để tôi lại có cháu ngoại ẵm bồng.”

Thứ nhất, bà đã tưởng tượng Long Cửu Thần có thể khiến Dương Tử Hi mang thai thêm một đôi song sinh nam nữ nữa.

Thứ hai, bà cũng hy vọng con gái mình có thể mang thai lần nữa, để con gái không phải suy nghĩ lung tung, nếu không bà thực sự sợ con gái mình không chịu nổi nỗi đau mất con mà làm điều khờ dại.

“Dì, bây giờ không phải lúc gieo hạt.” Long Cửu Thần nào còn tâm tư đó nữa?

Trương Ngọc Lan lo lắng nói: “Loại này không giống như gieo hạt giống rau, thời vụ nào cũng thích hợp gieo trồng, chỉ cần Tử Hi không ở thời kỳ an toàn là được.”


Nói đến đây, bà nhìn về phía Dương Tử Hi: “Hôm nay thích hợp gieo hạt không?”

“Ha ha ha!”

Dương Tử Hi còn chưa kịp mở miệng thì đã truyền đến một trận cười điên cuồng.

“Bà đúng là một người phụ nữ kỳ lạ. Đã bao lâu rồi mà bà vẫn muốn để một tù nhân trong trại cải tạo gieo hạt giống cho con gái mình hả?”

“Trễ rồi!”

“Tôi đã dẫn người tới đây, chuẩn bị tiễn anh ta xuống địa ngục!”

Chỉ nhìn thấy một thanh niên và gần trăm người đổ vào đại sảnh như nước lũ.

“Ôi trời ơi, sao đông người thế?”

Trương Ngọc Lan và Dương Nghĩa Sơn sợ hãi đến mức sắp vỡ cả gan mật, sắc mặt tái nhợt.

“Tiêu rồi, lần này tiêu rồi!”

Dương Tử Hi cảm giác như linh hồn của mình đã trống rỗng, trong nháy mắt trở nên bất lực.

“Ha ha ha!”

Lưu Thiệu Kiệt đang giống như một con chó chết, lúc này lại giống như một con gà chọi đang hăng máu, vô cùng kích động, hét vào mặt Long Cửu Thần: “Cậu chủ điên cuồng nhất Giang Châu của bọn tao là Diệp Mặc đã dẫn người tới xử lý mày, mày chết chắc rồi!”

Thân thể mảnh khảnh của Dương Tử Hi run rẩy kịch liệt, vội vàng thúc giục: “Long Cửu Thần, chạy ra cửa sau trốn đi, nhanh lên!”

“Không sao đâu, chỉ cần có tôi ở đây, trời sẽ không sụp được.”

Long Cửu Thần nhìn Dương Tử Hi bằng ánh mắt trấn an, đang chuẩn bị đi tới xử lý những người này.

Điện thoại di động bất chợt vang lên.

Anh bấm trả lời điện thoại.

Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

“Thế tử, Long Miêu nhớ anh muốn chết.”


“Long soái nhờ tôi dẫn ba ngàn vệ binh đến Giang Nam, thay thế tử đặt sính lễ với cô Dương. Tôi đã đến Giang Châu rồi, thế tử đang ở đâu?”

“Tôi đang ở bệnh viện số 2 Giang Châu.”

“Cái gì? Thế tử bị bệnh à?”

“Không, đang đánh nhau.”

“Đánh nhau? Tôi thích! Thế tử bảo đối phương chờ đó, tôi sẽ mang vệ binh tới giết anh ta.”

Điện thoại cúp máy.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Diệp Mặc nhịn không được nói: “Thế nào? Gọi điện kêu viện binh tới à?”

Long Cửu Thần đi tới trước Diệp Mặc, lạnh lùng hỏi: “Là anh xúi giục Lưu Thiệu Kiệt bắt cóc hai đứa con của tôi à?”

“Phải thì sao?” Diệp Mặc cười mỉa: “Mày định đánh tao chắc?”

Long Cửu Thần dừng lại trước mặt Diệp Mặc, dùng giọng ra lệnh quát: “Lập tức nói ngay cho tôi biết hiện hai đứa nhỏ đang ở đâu?”

“Tao không nói đấy, mày làm gì được tao?” Diệp Mặc chống tay lên hông, ra vẻ uy hiếp.

“Vậy tôi sẽ cạy miệng anh.”

Nói xong, Long Cửu Thần nhanh chóng giơ chân phải lên quá đầu, bổ mạnh xuống.

“Cậu Diệp, cẩn thận!”

Giọng nói nhắc nhở vừa vang lên.

Chân đao đã bổ vào đầu Diệp Mặc.

Diệp Mặc chợt cảm thấy mình bị một tảng đá lớn đập trúng, đầu gối vô tình khuỵu xuống, quỳ xuống trước mặt Long Cửu Thần, rồi ngã xuống, máu bắn tung tóe.

Toàn trường đều bị sốc!

Mọi người còn chưa kịp định thần lại, Long Cửu Thần đã giẫm lên đầu Diệp Mặc, cúi đầu nhìn anh ta như một con kiến, nghiến răng nói:

“Hoặc nói, hoặc chết, chọn một đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương