Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi Sợ Như Vậy Làm Gì
-
C10: Anh ta còn chưa nói hết
Long Cửu Thần đi tới hành lễ.
“Ông nội Tần, Ngô Tam Quế có thể nổi giận vì hồng nhan thì Long Cửu Thần tôi cũng có thể nổi giận vì con gái, làm kinh động đến ngài, mong ngài thấu hiểu.”
Hôn sự của anh và Tần Tử Khanh là do Tần Chính Thanh và Long Ngạo – ông nội của anh quyết định. Hai người già đã đánh rất nhiều cuộc chiến lớn, người mang công trạng. Từ bé Long Cửu Thần đã cực kỳ kính trọng ông ta.
“Ông nội của cậu đã nói với tôi rồi, nên tôi có thể thấu hiểu.”
Tần Chính Thanh mỉm cười nói, sau đó lại nhìn Lưu tổng binh bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Lưu Năng, cậu lăn đến đây cho tôi.”
Lưu tổng binh che gương mặt bị Long Cửu Thần đánh, bước nhanh đến trước mặt Tần Chính Thanh, ấm ức nói: “Tần lão tướng, Long Cửu Thần không hề báo cáo đã dẫn vệ binh hành hung khắp Giang Châu. Tôi làm tổng binh Giang Châu, đàn áp hành vi của anh ta là hợp tình hợp lí, mong Tần lão tướng...”
Anh ta còn chưa nói hết, Tần Chính Thanh đã tát anh ta ngã nhào xuống sàn, giận dữ mắng: “Chia vũ khí cho Đồ Long xã. Tham gia kế hoạch giết Cửu Thần. Dưới tình huống biết Long Miêu là quân tọa của Long Đằng Vệ quân Tây Lương vẫn muốn bắn giết bọn họ. Biết Cửu Thần là thế tử Tây Lương nhưng vẫn khăng khăng tiếp tục cử thêm binh mã. Vậy mà cậu còn dám nói với tôi rằng, hành vi của cậu là hợp tình hợp lí. Cậu hãy nói cho tôi biết, cậu dựa vào thế lực của ai mà dám coi trời bằng vung như vậy?”
Lưu tổng binh vô cùng lo sợ, đầu đầy mồ hôi lạnh, run rẩy kịch liệt, chẳng dám hó hé nửa lời.
Long Cửu Thần xoay người nhìn Diệp Nguyên Khôn: “Ông hãy nói tiếp những lời mà ban nãy ông vẫn chưa nói hết đi.”
Diệp Nguyên Khôn run lẩy bẩy: “Thang Lập Võ nói, ý của chủ nhân ông ta là muốn nhà họ Long đoạn tử tuyệt tôn.”
Ầm!
Trên người Long Cửu Thần bùng nổ sát khí ngút trời. Trong nháy mắt cuồng phong nổi lên tứ phía, sóng lớn vỗ bờ, một luồng khí xơ xác tiêu diều nồng nặc nhanh chóng lan ra.
“Nói vậy là con của Cửu Thần đã bị sát hại rồi sao?” Tần Chính Thanh vội hỏi.
Diệp Nguyên Khôn lắc đầu: “Thang Lập Võ từng nói, Long Cửu Thần không chết thì sẽ lấy con của cậu ta để dụ cậu ta ra rồi giết. Cho nên nhất định con của cậu ta vẫn còn sống.”
“Thang Lập Võ này đúng là chán sống rồi mà.”
Tần Chính Thanh giận dữ, căn dặn: “Tử Khanh, dẫn người đi tới nhà họ Thang bắt Thang Lập Võ ngay cho ông.”
“Vâng, ông nội.” Tần Tử Khanh xoay người chuẩn bị rời đi.
Diệp Nguyên Khôn lên tiếng: “Đừng đi, con người Thang Lập Võ thận trọng lại xảo quyệt. Ông ta sẽ không ngu ngốc ngồi ở nhà đợi mọi người đến ông ta đi đâu. Chắc chắn bây giờ ông ta đã lẩn trốn rồi.”
Long Cửu Thần hỏi: “Chủ của ông ta là ai?”
“Tôi không biết, hay là cậu đi hỏi Lưu tổng binh đi. Cậu ta là em vợ của Thang Lập Võ, chắc sẽ biết nhiều hơn tôi.”
Long Cửu Thần cầm khẩu súng trong tay vệ binh, chĩa vào đầu Lưu Năng: “Nói đi! Bằng không tôi sẽ bắn nát đầu chó của anh.”
Lưu Năng run rẩy, đang định lên tiếng.
Đột nhiên một giọng nói uy nghiêm truyền đến: “Là kẻ nào to gan như vậy, dám cầm súng chĩa vào đầu cấp dưới của tôi. Cậu chán sống rồi đúng không?”
Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng.
Chỉ thấy một vị tướng quân trên vai mang một ngôi sao lấp lánh. Còn có vài sĩ quan đi theo, hiên ngang đi tới.
Lưu Năng giống như quả cà mềm nhất thời sáng mắt, cực kỳ phấn chấn gọi: “Đại đô đốc, sao ngài lại đến đây?”
Đại đô đốc quân đội Giang Nam đáp: “Tôi đến Giang Châu thị sát quân vụ. Nghe nói cậu đã điều động toàn bộ binh mã đến bến tàu, nên đã đến đây xem thử. Cậu hãy nói cho tôi rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao lại giương cung bạt kiếm với nhà họ Tần?”
Lưu Năng vội trả lời: “Đại đô đốc, chuyện là thế này. Tôi nghe nói có vệ binh đang hành hung ở bến tàu nên đã dẫn binh đến đây. Ai dè Tần lão tướng cũng dẫn binh đến, không những không giúp tôi, mà còn giúp hung thủ đối phó tôi. Mong đại đô đốc làm chủ giúp tôi.”
Tần Tử Khanh nổi giận: “Lưu Năng, những chuyện mà anh đã làm kia đủ để anh bị bắn chết một trăm lần rồi, vậy mà anh còn dám làm kẻ ác cáo trạng trước. Anh không biết xấu hổ à?”
“Câm mồm!” Đại đô đốc lạnh lùng quát: “Tần Tử Khanh, nơi này là địa bàn của bản tướng, không phải là nơi để cô ngang ngược.”
Sau đó ông ta nhìn về phía Tần Chính Thanh: “Nếu đã nghỉ hưu rồi thì nên an hưởng tuổi già, đừng nên tham gia vào chuyện gì khác, kẻo gây rắc rối cho mình. Mong ông mau chóng dẫn quân nhà họ Tần rời đi, chuyện còn lại cứ để bản tướng giải quyết.”
Long Cửu Thần bỗng khó chịu lên tiếng: “Mẹ nó, ông là cái thá gì mà dám ăn nói với ông nội Tần của tôi như thế hả?”
Triệu Thiên Dũng nhìn về phía Long Cửu Thần, trừng mắt nói: “Bản tướng là Triệu Thiên Dũng – đại đô đốc quân đội Giang Nam, ái tướng của thần soái biên giới phía Đông Tô Định Ngạc. Còn cậu là cái thá gì mà dám lỗ mãng trước mặt bản tướng, có tin bản tướng tống vào tù không hả?”
Long Miêu tiến lên một bước: “Triệu Thiên Dũng, ông hãy dựng lỗ tai lên mà nghe kỹ cho ông. Anh ấy là Long Cửu Thần – thế tử Tây Lương, con ruột của tướng Long. Ông lấy đâu ra dũng khí mà dám tống anh ấy vào tù thế hả?”
Trong mắt Triệu Thiên Dũng lóe lên tia hoảng loạn. Rõ ràng ông ta không ngờ rằng, người mà bên trên bảo ông ta giết lại là con trai của Long Kiêu.
Nhưng mệnh lệnh không dám cãi.
Ông ta đánh bạo nói: “Con trai của Long Kiêu thì sao chứ? Trận chiến ở biên giới phía Đông đã khiến Tây Lương bị thương vong nặng nề, chỉ còn lại chưa đến hai trăm nghìn. Mà thần soái nắm trong tay năm trăm nghìn bộ đội chính quy. Trong tay tôi còn có mấy trăm nghìn quân địa phương. Là ái tướng tâm phúc của thần soái, tôi còn sợ Long Kiêu nhà cậu chắc?”
Nói đến đây, ông ta dùng giọng điệu mệnh lệnh, nói với Long Cửu Thần: “Mau thả Lưu Năng ra cho tôi.”
Long Cửu Thần hờ hững hỏi ngược lại: “Nếu tôi không thả thì sao?”
Triệu Thiên Dũng giậm mạnh chân.
Ầm!
Sàn xi măng dưới chân bỗng nứt toát, vết nứt như mạng nhện nhanh chóng lan ra xung quanh, một luồng hơi thở mạnh mẽ bao phủ nơi này.
Sau đó trong miệng ông ta lạnh lùng thốt ra một câu: “Nếu cậu dám không thả thì tôi dám giết cậu.”
“Mẹ kiếp!”
Long Miêu và Lôi Báo đâu cho phép người khác láo xược với thế tử gia của bọn họ như vậy, nên lao tới ngay.
“Muốn chết à?”
Ánh mắt Triệu Thiên Dũng lạnh băng, song quyền vung ra, va chạm với nắm đấm của Long Miêu và Lôi Báo.
Ầm ầm, Long Miêu và Lôi Báo bị đánh bay trở lại, sau khi tiếp đất thì lùi về sau mấy bước mới đứng vững. Còn Triệu Thiên Dũng vẫn đứng im như núi.
“Hít!” Long Miêu hít ngụm khí lạnh: “Thế tử, tên này khá mạnh.”
“Ha ha ha!” Lưu Năng bỗng cười to: “Đại đô đốc của bọn tao sáu tuổi đã lên Thiếu Lâm Tự tập võ, là đệ tử ngoại môn thân truyền của Phương Trượng đại sư. Luyện thành mình đồng da sắt, chiêu La Hán Quyền càng không thể xuyên thủng. Làm sao hai người có thể đánh lại cơ chứ? Long Cửu Thần, biết điều thì mau thả tôi ra đi, bằng không...”
Anh ta còn chưa nói hết.
Cạch cạch...
Long Cửu Thần hung hãn kéo cò. Một viên đạn bắn nát đùi Lưu Năng, khiến anh ta đau đến mức hét thảm thiết.
“Mẹ kiếp, cậu chán sống rồi à?”
Triệu Thiên Dũng giận tím mặt: “Hôm nay nếu tôi không giết chết cậu thì tôi sẽ không tên là Triệu Thiên Dũng.”
Tần Chính Thanh giận dữ quát: “Triệu Thiên Dũng, nếu giết chết Long Cửu Thần, liệu cậu có thể chịu nổi lửa giận của Long Kiêu và Long Ngạo hay không?”
Triệu Thiên Dũng cười lớn: “Long Ngạo và Long Kiêu cầm binh tự trọng, trong mắt không có quân chủ. Nếu không giết chết Long Cửu Thần, sớm muộn gì ấn tướng Tây Lương cũng sẽ truyền vào tay cậu ta. Trái lại sau khi tôi giết cậu ta sẽ là công thần của Hoa Hạ, được nhiều người bảo vệ tôi, thế thì tôi còn sợ cái gì?”
Tần Chính Thanh híp mắt lại: “Nói vậy là cậu khăng khăng muốn giết cậu ấy đúng không?”
“Chính xác.” Vẻ mặt Triệu Thiên Dũng kiên quyết: “Đây là cơ hội cực kỳ tốt để tôi một bước lên mây, làm sao tôi có thể bỏ lỡ cơ chứ? Long Cửu Thần, tôi phải để cậu trở thành hòn đá kê chân giúp tôi tiến vào chiến bộ nhậm chức.”
Dứt lời, ông ta mang theo uy thế cuồng bạo, lao nhanh về phía Long Cửu Thần.
Tần Chính Thanh nổi giận hét lớn: “A Phúc, xông lên cho tôi, chém đầu của Triệu Thiên Dũng.”
“Vâng, ông chủ.”
Ông lão tên là A Phúc nhún mũi chân, bay vút ra ngoài. Đối đầu với trận quyền của Triệu Thiên Dũng, đánh đến mức Triệu Thiên Dũng liên tục bại lui.
“Mau lên giúp tôi.” Triệu Thiên Dũng hét lên.
Mấy vị sĩ quan đi cùng ông ta vội vã xông lên, phát động tấn công mãnh liệt về phía A Phúc.
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, A Phúc đã bị đánh bại rơi xuống thế hạ phong, bị một quyền đánh vào ngực, văng ra mấy mét, miệng hộc máu tươi.
“Không ổn rồi.” Sắc mặt Tần Chính Thanh thay đổi: “Trong quân đội Giang Nam không có sĩ quan nào ở cảnh giới Võ Hầu tứ phẩm, cho nên đám người này không phải là sĩ quan mà là võ giả. Triệu Thiên Dũng có chuẩn bị mà đến, mục đích là để giết chết Cửu Thần. Lần này tiêu rồi.”
“Ha ha ha!” Triệu Thiên Dũng đắc ý cười to: “Tần Chính Thanh, ông đoán đúng rồi đó. Tôi đến đây là để giết chết Long Cửu Thần. Hiện tôi đang ở trong đại quân, liệu ông có dám hạ lệnh nổ súng hay không? Một khi ông ra lệnh nổ súng thì mọi người sẽ cùng chết. Tôi cá là ông không dám đấy. Cho nên Long Cửu Thần à, giờ chết của cậu đã đến rồi, mau nộp mạng đi.”
Dứt lời, ông ta dẫn theo mấy kẻ mạnh, tiếp tục lao về phía Long Cửu Thần một cách điên cuồng.
Tần Tử Khanh thay đổi sắc mặt, hét lớn: “Long Miêu, mau dẫn Long Cửu Thần rời khỏi đây đi. Toàn bộ quân nhà họ Tần hãy cùng tôi ngăn cản Triệu Thiên Dũng, để Long Cửu Thần có đường rút lui.”
Cô ta chuẩn bị dũng cảm quên mình xông lên. Nhưng Long Cửu Thần đã kéo cô ta lại, lạnh nhạt nói: “Chỉ là mấy con giun đế mà thôi, không cần cô phải liều mạng giúp tôi rút lui đâu.”
Dứt lời, anh tiến lên vài bước.
“Long Cửu Thần, anh điên rồi, mau lui về đi.” Tần Tử Khanh kinh ngạc thốt lên, rồi đuổi theo.
Long Miêu và tướng Long vệ binh cũng liều mạng lao tới.
Lúc đám người Triệu Thiên Dũng đến gần Long Cửu Thần thì một cảnh tượng kinh hãi đã xuất hiện.
Chỉ nghe thấy Long Cửu Thần lạnh lùng quát: “Lũ giun dế, hãy run rẩy đi!”
Trong nháy mắt, trên người anh bùng nổ sát khí ngút trời, tập hợp thành núi trên đỉnh đầu, mang theo trọng lực triệu cân đè xuống một cách cuồng bạo nghiền ép.
“Hả? Không!”
Triệu Thiên Dũng và vài võ giả có cảm giác như trời sập, phát ra tiếng hét thảm thiết. Hai chân chợt uốn cong, quỳ phịch xuống sàn. Quần áo trên người nổ tung, cả người chằng chịt vết nứt, đồng thời máu tươi phun ra từ thất khiếu.
“Trời ơi! Chuyện này làm sao có thể?” Tần Tử Khanh sợ ngây người.
Tần Chính Thanh cũng hóa đá, mọi người có mặt tại đây cũng không ngoại lệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook