Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào
-
Chương 1: Chớp mắt liền có thể kiếm tiền?
Mùa hè năm 2015 nóng bức quá mức bình thường.
Toàn bộ thành phố Giang Trấn phảng phất như hóa thành một lò nướng khổng lồ.
Nắng gắt như lửa, không khí vặn vẹo khiến người ta sinh ra ảo giác như đường xá cũng phải bị hòa tan vậy.
Trên dải cây xanh hai bên đường không ngừng truyền đến từng đợt ve kêu cao thấp chập chùng, làm cho người đi đường vốn đang cảm thấy khô nóng lại càng thêm bực bội.
Trong một tiệm cơm giản dị ven đường, Lâm Nhàn đang ngồi sau quầy thu ngân, liên tục chớp mắt.
Vẻn vẹn chưa đến vài phút, hai mắt hắn đã cảm thấy hơi rát, hốc mắt thậm chí hơi phiếm hồng.
Bất chấp hai mắt truyền đến từng cơn khó chịu, tâm tình Lâm Nhàn vẫn đang rất vui mừng pha lẫn kinh ngạc..
Chớp mắt mà có thể kiếm tiền?
Thực sự quá thần kì!
Trong đầu hắn, từng hàng số liệu đang hiện ra...
Kí chủ: Lâm Nhàn
Đẳng cấp: LV1
LV1 đặc quyền ban thưởng: Mỗi lần chớp mắt đều sẽ được ban thưởng 0.1 nguyên.
Kinh nghiệm thăng cấp: 0/10000 (kinh nghiệm chỉ có thể thông qua tiêu phí mới thu hoạch được, thông qua vay mượn hoặc kiếm được tiền đều không cách nào nhận được EXP!)
Hệ Thống Thương Thành: Chưa mở ra
Đạo cụ: [ LV1 gói quà đặc quyền ] x1
Kỹ năng: Không
Kim ngạch: 23.3 nguyên
...
23 nguyên này chính là thành quả mấy cái nháy mắt vừa rồi.
Mỗi một lần chớp mắt đều có thể được thưởng một cắc …
Đại não của Lâm Nhàn cấp tốc tính toán, một người trưởng thành bình thường chớp mắt một lần ước chừng khoảng ba giây, một phút đồng hồ ước chừng chớp mắt hai mươi lần, trừ bỏ ngủ tám tiếng đi ngủ ra, như vậy một người mỗi ngày ước chừng chớp mắt 19.200 lần.
Lấy chẵn là 19.000 lần!
Một cắc một lần!
Nói cách khác, mỗi ngày, Lâm Nhàn chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể kiếm được 1.900 khối tiền.
Một tháng 57.000, một năm 684.000!
Khục … Tuy không chính xác lắm nhưng mà khoảng chừng đó.
Nói thực ra, một năm thu vào mấy trăm ngàn hoàn toàn không có gì quá ghê gớm đối với Lâm Nhàn.
Bởi vì tiệm cơm này do nhà hắn mở, mức sống ở thành phố vốn cao, lưu lượng người trong mấy văn phòng cho thuê bên cạnh lại không phải ít, công thêm nhà tay nghề cha già mình tốt, giá cả vừa phải, bởi vậy sinh ý mỗi ngày đều rất khá khẩm, một năm không nói giàu có, chí ít cũng có thể dễ dàng kiếm được mấy chục vạn.
Mặt khác, Lâm cha rất hào phóng, bình thường cho hắn không ít tiền tiêu vặt, ngày lễ ngày tết càng thêm nhiều bao lì xì. Bởi vậy, sau khi tính toán ra toàn bộ thu hoạch trong suốt cả năm từ hệ thống, Lâm Nhàn quả thật rất vui vẻ, tuy nhiên chưa đến mức kích động...
Đương nhiên, đây chỉ là ích lợi ở mốc LV1.
Theo đẳng cấp tăng lên, mỗi một lần chớp mắt lấy được tiền tài khẳng định cũng sẽ gia tăng, không biết cuối cùng sẽ tăng đến bao nhiêu?
"Trước tiên có nên tăng đẳng cấp lên tới LV2 hay không?"
Tiêu phí sẽ sinh ra EXP, tăng lên tới LV2 cần tiêu phí 10 ngàn khối, trong tài khoản tiết kiệm của Lâm Nhàn tích trữ đến hơn mười vạn, cho nên hắn chẳng cần lo lắng vấn đề lấy tiền đâu ra để tiêu phí.
Trong lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ có nên tăng đẳng cấp lên tới LV2 hay không, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh quan tâm của mẹ hắn - Vương Hồng Mai.
"Con trai, mắt con sao lại hồng hồng thế? Có phải là không thoải mái hay không?"
Lúc này, Lâm Quốc Đống từ sau bếp đi tới, vừa đốt một điếu thuốc vừa hỏi: "Thế nào? Tiểu Nhàn không thoải mái sao?"
"Không sao, vừa rồi mắt hơi ngứa chút nên con dụi mấy lần." Lâm Nhàn khoát khoát tay, thuận miệng bịa chuyện. Lâm Nhàn nhìn Lâm Quốc Đống đang hút thuốc, nhịn không được: "Cha, cho con một điếu thuốc!"
Nói thật, mặc dù năng lực tiếp nhận của Lâm Nhàn tương đối mạnh, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một đứa học sinh mới vừa thi đại học xong, bây giờ đột nhiên lấy được hệ thống, hiển nhiên trong lòng khó mà bình tĩnh, bởi vậy hắn định hút điếu thuốc để khiến mình tỉnh táo hơn một chút.
Vừa dứt lời, Vương Hồng Mai lập tức lên tiếng phản đối: "Không được!" Mới bao nhiêu lớn mà đã muốn hút thuốc? Vài hôm nữa chắc định bắc thang lên làm ông trời luôn phải không? Lâm Nhàn, mẹ thấy con ngứa da lắm rồi đấy, ba ngày không ăn đòn đã muốn lên trời. Chờ đó, đợi tới tối rồi mẹ mới xử lý con sau."
Lâm Nhàn nghe mẹ già quở trách tầng tầng không ngớt, trong lòng âm thầm bĩu bĩu môi, đưa mắt nhìn sang Lâm Quốc Đống.
Tính cách của Lâm Quốc Đống chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Phật hệ.
Không sai, chính là Phật hệ.
Sinh hoạt rất tùy tính, không quá mưu cầu danh lợi hay kiếm tiền, tuân theo nguyên tắc tiền không cần nhiều, vừa đủ là được.
Lúc trước từng có vài cơ hội mở rộng quy mô tiệm, mở thêm vài chi nhánh, nhưng Lâm Quốc Đống đều từ chối. Nếu không thì tài sản trong nhà đến bây giờ đoán chừng đã tăng gấp mấy lần.
Bởi vì tính cách Phật hệ nên Lâm Quốc Đống lựa chọn hình thức nuôi thả để giáo dục Lâm Nhàn.
Chỉ cần không làm chuyện xấu, không vi phạm pháp luật, làm tốt những việc ở độ tuổi này, vậy mặc cho con cái thích làm gì thì làm.
Không thể không thừa nhận, loại tính cách này ảnh hưởng cực lớn đến Lâm Nhàn, cho nên hắn mới có thể luôn duy trì tâm tính lạnh nhạt, không đến mức kích động kêu la om sòm lúc vừa nhận được hệ thống.
Quả nhiên, cha già nhà mình không làm cho Lâm Nhàn thất vọng.
Lâm Quốc Đống hơi trầm ngâm mấy giây, rồi móc ra một điếu thuốc đưa tới, nghiêm mặt nói: "Tiểu Nhàn thành niên rồi, thoáng cái sẽ đến lúc vào đại học, hút điếu thuốc cũng chẳng có gì lớn. Tuy nhiên dù sao con cũng còn nhỏ, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, tốt nhất nên hút ít thôi."
"Biết rõ có hại cho sức khỏe mà hàng ngày ông còn hút nhiều thế!" Vương Hồng Mai tức giận trách móc.
Hiển nhiên, điểm chú ý của phụ nữ luôn luôn kỳ lạ như vậy.
Lâm Quốc Đống nghe xong lập tức không vui: "Làm sao? tôi chỉ có chút niềm vui đó thôi, bà muốn tận diệt luôn mới vừa lòng phải không?"
Lời này không sai, Lâm Quốc Đống xem như đàn ông tiêu chuẩn ba tốt. Không đánh bạc, không uống rượu, không thích ra ngoài chơi, chỉ có mỗi sở thích hút thuốc lá.
Thấy ông xã ra đòn sát thủ, Vương Hồng Mai đành phải bực bội đáp: "Lâm Quốc Đống, ông chỉ biết nuông chiều nó."
Lâm Nhàn vừa hút thuốc vừa vui vẻ nhìn cha mẹ cãi nhau, trong lòng hắn cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Bản thân hắn vốn không có áp lực gì, học tập tuy không được xuất sắc, tuy nhiên vẫn vào được đại học loại hai. Gia cảnh mặc dù không nói đại phú đại quý, chỉ là không thiếu chút tiền trinh, chí ít sau khi tốt nghiệp đại học chẳng cần phải sầu lo vì nhà vì xe.
Hiện tại vô tình nhặt thêm hệ thống, quả thật là nằm ngủ cũng kiếm được tiền.
Lâm Nhàn chịu tâm tính Phật hệ của Lâm Quốc Đống ảnh hưởng nên cảm thấy dường như yên lặng làm thần hào cũng không tồi.
Mua mấy tòa biệt thự đẹp đẽ, chọn vài chiếc xe thể thao ngưỡng mộ đã lâu, rảnh rỗi thì du lịch, tán gái, làm những chuyện mình yêu thích.
Lâm Phàn nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi cảm thán: "Aizzz! Cuộc sống của người có tiền chính là vừa giản dị tự nhiên lại vừa buồn tẻ!"
...
Tiệm cơm thường chỉ bận rộn vào giữa trưa và buổi tối, buổi chiều không cần mở cửa.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp, Lâm Quốc Đống ngậm điếu thuốc đi qua cửa hàng dụng cụ sát vách để khoác lác, Vương Hồng Mai bá chiếm quầy thu ngân, kiểm kê giấy tờ buổi trưa.
Lâm Nhàn tùy tiện tìm một chỗ làm bộ như chơi điện thoại, kì thực hắn đang nhìn vào giao diện hệ thống, chuẩn bị mở ra gói quà đặc quyền.
"Keng!"
"Chúc mừng kí chủ mở ra [gói quà đặc quyền LV1], thu hoạch được kỹ năng."
Toàn bộ thành phố Giang Trấn phảng phất như hóa thành một lò nướng khổng lồ.
Nắng gắt như lửa, không khí vặn vẹo khiến người ta sinh ra ảo giác như đường xá cũng phải bị hòa tan vậy.
Trên dải cây xanh hai bên đường không ngừng truyền đến từng đợt ve kêu cao thấp chập chùng, làm cho người đi đường vốn đang cảm thấy khô nóng lại càng thêm bực bội.
Trong một tiệm cơm giản dị ven đường, Lâm Nhàn đang ngồi sau quầy thu ngân, liên tục chớp mắt.
Vẻn vẹn chưa đến vài phút, hai mắt hắn đã cảm thấy hơi rát, hốc mắt thậm chí hơi phiếm hồng.
Bất chấp hai mắt truyền đến từng cơn khó chịu, tâm tình Lâm Nhàn vẫn đang rất vui mừng pha lẫn kinh ngạc..
Chớp mắt mà có thể kiếm tiền?
Thực sự quá thần kì!
Trong đầu hắn, từng hàng số liệu đang hiện ra...
Kí chủ: Lâm Nhàn
Đẳng cấp: LV1
LV1 đặc quyền ban thưởng: Mỗi lần chớp mắt đều sẽ được ban thưởng 0.1 nguyên.
Kinh nghiệm thăng cấp: 0/10000 (kinh nghiệm chỉ có thể thông qua tiêu phí mới thu hoạch được, thông qua vay mượn hoặc kiếm được tiền đều không cách nào nhận được EXP!)
Hệ Thống Thương Thành: Chưa mở ra
Đạo cụ: [ LV1 gói quà đặc quyền ] x1
Kỹ năng: Không
Kim ngạch: 23.3 nguyên
...
23 nguyên này chính là thành quả mấy cái nháy mắt vừa rồi.
Mỗi một lần chớp mắt đều có thể được thưởng một cắc …
Đại não của Lâm Nhàn cấp tốc tính toán, một người trưởng thành bình thường chớp mắt một lần ước chừng khoảng ba giây, một phút đồng hồ ước chừng chớp mắt hai mươi lần, trừ bỏ ngủ tám tiếng đi ngủ ra, như vậy một người mỗi ngày ước chừng chớp mắt 19.200 lần.
Lấy chẵn là 19.000 lần!
Một cắc một lần!
Nói cách khác, mỗi ngày, Lâm Nhàn chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể kiếm được 1.900 khối tiền.
Một tháng 57.000, một năm 684.000!
Khục … Tuy không chính xác lắm nhưng mà khoảng chừng đó.
Nói thực ra, một năm thu vào mấy trăm ngàn hoàn toàn không có gì quá ghê gớm đối với Lâm Nhàn.
Bởi vì tiệm cơm này do nhà hắn mở, mức sống ở thành phố vốn cao, lưu lượng người trong mấy văn phòng cho thuê bên cạnh lại không phải ít, công thêm nhà tay nghề cha già mình tốt, giá cả vừa phải, bởi vậy sinh ý mỗi ngày đều rất khá khẩm, một năm không nói giàu có, chí ít cũng có thể dễ dàng kiếm được mấy chục vạn.
Mặt khác, Lâm cha rất hào phóng, bình thường cho hắn không ít tiền tiêu vặt, ngày lễ ngày tết càng thêm nhiều bao lì xì. Bởi vậy, sau khi tính toán ra toàn bộ thu hoạch trong suốt cả năm từ hệ thống, Lâm Nhàn quả thật rất vui vẻ, tuy nhiên chưa đến mức kích động...
Đương nhiên, đây chỉ là ích lợi ở mốc LV1.
Theo đẳng cấp tăng lên, mỗi một lần chớp mắt lấy được tiền tài khẳng định cũng sẽ gia tăng, không biết cuối cùng sẽ tăng đến bao nhiêu?
"Trước tiên có nên tăng đẳng cấp lên tới LV2 hay không?"
Tiêu phí sẽ sinh ra EXP, tăng lên tới LV2 cần tiêu phí 10 ngàn khối, trong tài khoản tiết kiệm của Lâm Nhàn tích trữ đến hơn mười vạn, cho nên hắn chẳng cần lo lắng vấn đề lấy tiền đâu ra để tiêu phí.
Trong lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ có nên tăng đẳng cấp lên tới LV2 hay không, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh quan tâm của mẹ hắn - Vương Hồng Mai.
"Con trai, mắt con sao lại hồng hồng thế? Có phải là không thoải mái hay không?"
Lúc này, Lâm Quốc Đống từ sau bếp đi tới, vừa đốt một điếu thuốc vừa hỏi: "Thế nào? Tiểu Nhàn không thoải mái sao?"
"Không sao, vừa rồi mắt hơi ngứa chút nên con dụi mấy lần." Lâm Nhàn khoát khoát tay, thuận miệng bịa chuyện. Lâm Nhàn nhìn Lâm Quốc Đống đang hút thuốc, nhịn không được: "Cha, cho con một điếu thuốc!"
Nói thật, mặc dù năng lực tiếp nhận của Lâm Nhàn tương đối mạnh, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một đứa học sinh mới vừa thi đại học xong, bây giờ đột nhiên lấy được hệ thống, hiển nhiên trong lòng khó mà bình tĩnh, bởi vậy hắn định hút điếu thuốc để khiến mình tỉnh táo hơn một chút.
Vừa dứt lời, Vương Hồng Mai lập tức lên tiếng phản đối: "Không được!" Mới bao nhiêu lớn mà đã muốn hút thuốc? Vài hôm nữa chắc định bắc thang lên làm ông trời luôn phải không? Lâm Nhàn, mẹ thấy con ngứa da lắm rồi đấy, ba ngày không ăn đòn đã muốn lên trời. Chờ đó, đợi tới tối rồi mẹ mới xử lý con sau."
Lâm Nhàn nghe mẹ già quở trách tầng tầng không ngớt, trong lòng âm thầm bĩu bĩu môi, đưa mắt nhìn sang Lâm Quốc Đống.
Tính cách của Lâm Quốc Đống chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Phật hệ.
Không sai, chính là Phật hệ.
Sinh hoạt rất tùy tính, không quá mưu cầu danh lợi hay kiếm tiền, tuân theo nguyên tắc tiền không cần nhiều, vừa đủ là được.
Lúc trước từng có vài cơ hội mở rộng quy mô tiệm, mở thêm vài chi nhánh, nhưng Lâm Quốc Đống đều từ chối. Nếu không thì tài sản trong nhà đến bây giờ đoán chừng đã tăng gấp mấy lần.
Bởi vì tính cách Phật hệ nên Lâm Quốc Đống lựa chọn hình thức nuôi thả để giáo dục Lâm Nhàn.
Chỉ cần không làm chuyện xấu, không vi phạm pháp luật, làm tốt những việc ở độ tuổi này, vậy mặc cho con cái thích làm gì thì làm.
Không thể không thừa nhận, loại tính cách này ảnh hưởng cực lớn đến Lâm Nhàn, cho nên hắn mới có thể luôn duy trì tâm tính lạnh nhạt, không đến mức kích động kêu la om sòm lúc vừa nhận được hệ thống.
Quả nhiên, cha già nhà mình không làm cho Lâm Nhàn thất vọng.
Lâm Quốc Đống hơi trầm ngâm mấy giây, rồi móc ra một điếu thuốc đưa tới, nghiêm mặt nói: "Tiểu Nhàn thành niên rồi, thoáng cái sẽ đến lúc vào đại học, hút điếu thuốc cũng chẳng có gì lớn. Tuy nhiên dù sao con cũng còn nhỏ, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, tốt nhất nên hút ít thôi."
"Biết rõ có hại cho sức khỏe mà hàng ngày ông còn hút nhiều thế!" Vương Hồng Mai tức giận trách móc.
Hiển nhiên, điểm chú ý của phụ nữ luôn luôn kỳ lạ như vậy.
Lâm Quốc Đống nghe xong lập tức không vui: "Làm sao? tôi chỉ có chút niềm vui đó thôi, bà muốn tận diệt luôn mới vừa lòng phải không?"
Lời này không sai, Lâm Quốc Đống xem như đàn ông tiêu chuẩn ba tốt. Không đánh bạc, không uống rượu, không thích ra ngoài chơi, chỉ có mỗi sở thích hút thuốc lá.
Thấy ông xã ra đòn sát thủ, Vương Hồng Mai đành phải bực bội đáp: "Lâm Quốc Đống, ông chỉ biết nuông chiều nó."
Lâm Nhàn vừa hút thuốc vừa vui vẻ nhìn cha mẹ cãi nhau, trong lòng hắn cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Bản thân hắn vốn không có áp lực gì, học tập tuy không được xuất sắc, tuy nhiên vẫn vào được đại học loại hai. Gia cảnh mặc dù không nói đại phú đại quý, chỉ là không thiếu chút tiền trinh, chí ít sau khi tốt nghiệp đại học chẳng cần phải sầu lo vì nhà vì xe.
Hiện tại vô tình nhặt thêm hệ thống, quả thật là nằm ngủ cũng kiếm được tiền.
Lâm Nhàn chịu tâm tính Phật hệ của Lâm Quốc Đống ảnh hưởng nên cảm thấy dường như yên lặng làm thần hào cũng không tồi.
Mua mấy tòa biệt thự đẹp đẽ, chọn vài chiếc xe thể thao ngưỡng mộ đã lâu, rảnh rỗi thì du lịch, tán gái, làm những chuyện mình yêu thích.
Lâm Phàn nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi cảm thán: "Aizzz! Cuộc sống của người có tiền chính là vừa giản dị tự nhiên lại vừa buồn tẻ!"
...
Tiệm cơm thường chỉ bận rộn vào giữa trưa và buổi tối, buổi chiều không cần mở cửa.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp, Lâm Quốc Đống ngậm điếu thuốc đi qua cửa hàng dụng cụ sát vách để khoác lác, Vương Hồng Mai bá chiếm quầy thu ngân, kiểm kê giấy tờ buổi trưa.
Lâm Nhàn tùy tiện tìm một chỗ làm bộ như chơi điện thoại, kì thực hắn đang nhìn vào giao diện hệ thống, chuẩn bị mở ra gói quà đặc quyền.
"Keng!"
"Chúc mừng kí chủ mở ra [gói quà đặc quyền LV1], thu hoạch được kỹ năng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook