“Bác sĩ… con trai và con dâu ta…” Tiêu lão gia vội vã chạy đến trước mặt bác sĩ.

 

“Tiêu lão gia, Tiêu tiên sinh bị mảnh thủy tinh vỡ của cửa kính đâm vào mắt… giác mạc… bị thương nghiêm trọng… cho nên…”

“Cho nên hắn sẽ mù đúng không, có đúng không?” Tiêu lão gia hét ầm lên với bác sĩ, “Ngươi trả lời ta, trả lời ta.”

“… Đúng vậy!” Bác sĩ bất đắc dĩ lên tiếng trả lời, “Tiêu tiên sinh bây giờ hai mắt đã bị mù, cần có người hiến giác mạc hắn mới có hy vọng nhìn thấy ánh sáng.”

“… Vậy… ta…” Tiêu lão gia thừ người ra, sững sờ lùi về đằng sau vài bước mới có thể đứng vững được.

“Con gái ta đâu? Con gái ta sao rồi?” Lâm phu nhân trong mắt tràn đầy hy vọng hỏi.

“Lâm tiểu thư bất hạnh bị tổn thương xương sống, cho nên… Lâm tiểu thư…. đã bị cao vị tê liệt.”

“Cao vị tê liệt? Là sao, ta không hiểu, không hiểu, ngươi nói cho ta biết, nàng có sao không, hả? Hả?”

“Nói đúng hơn là sau khi Lâm tiểu thư bình phục, ngoại trừ có thể di chuyển đầu một chút, còn lại hoàn toàn bị liệt. Hơn nữa vì Lâm tiểu thư lúc tai nạn bị bắn ra ngoài, đầu đập xuống đất cho nên nàng bị chấn thương sọ não, cụ thể tình hình thế nào cũng rất khó nói, phải chờ bọn họ tỉnh lại mới biết chính xác được.”

“Ta muốn chuyển viện, chuyển viện.” Lâm phu nhân điên cuồng quát lên, “Ta muốn bác sĩ tốt nhất, bệnh viện tốt nhất, ngươi là đồ lang băm nói bậy! Ta không tin! Một chữ ta cũng không tin!”

“Lâm phu nhân, xin ngươi đừng lớn tiếng như vậy, nơi này là bệnh viện.” Bác sĩ đau đầu nhắc nhở vị phu nhân cơ hồ đã mất đi lý trí kia.

“Để ta… nhìn con ta một chút…” Tiêu lão gia đột nhiên lên tiếng.

“Tiêu lão gia, người bệnh vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, không thể gặp khách được. Tốt nhất các ngươi nên về nghỉ ngơi chuẩn bị, dù sao sau này chăm sóc người bệnh sẽ rất vất vả.”

“Ta… không thể… ở lại… cùng hắn sao?”

“Tiêu lão gia, ngài yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc bọn họ, dù sao bệnh viện này cũng là tốt nhất ở đây, các y tá sẽ tận tâm chăm sóc, ngài cùng Lâm phu nhân cứ yên tâm.”

“Cha, chúng ta nên về thôi.” Tiêu Cương tiến lên đỡ lấy Tiêu lão gia.

Hai gia đình lủi thủi rời khỏi bệnh viện.

__________________________

Ngay sau khi nghe Tử Dạ báo tin, cả người ta choáng váng sững sờ ngồi yên đến tận bây giờ.

Tại sao lại thế?

Trong lòng ta điên cuồng hét lên. Nhân ca ca bị mù, làm sao hắn có thể chịu nổi đả kích thế này chứ. Nếu hắn không thể tìm được giác mạc thích hợp, vậy cả đời sẽ sống trong bóng tối sao, vậy có khác gì không có tương lai nữa.

“Tiểu Quân, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Tử Dạ ngồi xuống bên cạnh nhẹ giọng an ủi ta.

“Tử Dạ, nếu như Nhân ca ca không thể nhìn được nữa, hắn sẽ sống sao đây?”

“Tiểu Quân… sẽ không sao đâu, Tiêu gia sẽ dốc hết sức chữa trị cho hắn, ngươi cứ yên tâm.”

“Ta là nói nếu như…. Tử Dạ, ngươi nói đi, nếu như Nhân ca ca không thể nhìn được nữa, hắn sẽ ra sao?”

“Tiêu gia sẽ tìm một người kế thừa khác, chắc sẽ là Tiêu Cương.”

“Còn sao nữa?”

“Không còn, nếu như Tiêu gia tìm người thừa kế khác, Nhân sẽ không còn chút tiền đồ nào cả.”

“Không thể được!” Ta kích động đứng lên, “Nhân ca ca sao có thể sống một cuộc sống ảm đạm u ám đó chứ, hắn có năng lực, có lý tưởng, sao có thể cứ mất đi như vậy được, không thể, tuyệt đối không thể.”

“Ngươi đừng kích động.”

Ta khẩn trương như một con ruồi không đầu chạy tới chạy lui, suýt chút nữa đụng cả vào đồ đạc, Tử Dạ thấy vậy vội vàng kéo ta ngồi vào ghế salon.

“Tử Dạ, ta biết ngươi có cách, đúng không? Có đúng không? Ngươi mau nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể chữa được cho hắn?”

“Chỉ có cách chờ ai đó tự nguyện hiến giác mạc thôi, chưa kể còn phải thích hợp với Nhân.”

“Giác mạc, giác mạc…” Ta như nổi điên mà không ngừng lặp đi lặp lại, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng kéo tay Tử Dạ rồi hét lớn, “Có phải có giác mạc thì Nhân ca ca mới có hy vọng sáng mắt, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì dùng của ta đi, không phải bác sĩ nói giác mạc của ta rất tốt sao, ta không nhìn thấy bởi vì do tâm lý của ta, cho nên ta có thể tặng Nhân ca ca giác mạc của ta, Tử Dạ, có được không?”

“Sao thế được!” Tử Dạ giận dữ hét lên với ta, “Ngươi còn có hy vọng phục hồi, sẽ có một ngày ngươi lại nhìn được thế giới này, ta không cho phép ngươi làm vậy!”

“Tử Dạ, ngươi không hiểu Nhân ca ca có ý nghĩa như thế nào đối với ta đâu. Từ nhỏ ta đã bị chính ba mẹ đẻ của mình bán cho Lam Nhan lâu, ta đã từng chạy trốn rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị bắt lại, tuy vậy không hiểu sao ta vẫn hy vọng, cứ hy vọng rồi lại bị hành hạ liên tục mà vỡ nát, cái cảm giác rơi vào địa ngục hắc ám vô tận đó, ngươi có biết không?”

“Tiểu Quân, đừng… đừng nói nữa.”

“Ngươi để ta nói hết.” Ta cắt ngang câu nói của Tử Dạ rồi tiếp tục nói, “Có lẽ ta cứ chấp nhận số mệnh thì sẽ không phát sinh chuyện ngày hôm nay, nhưng mấy năm gần đây, cứ có cơ hội ta lại chạy trốn, cho đến khi gặp ngươi và Nhân ca ca… Đôi khi ta nghĩ, nếu ta không gặp các ngươi thì bây giờ ta sẽ ra sao? Nhưng các ngươi lại xuất hiện, ngươi giống như bằng hữu, như người thân của ta, chăm sóc ta, rất tốt với ta, còn Nhân ca ca lại như ánh sáng, như vị thần cứu vớt đời ta, vươn tay dẫn ta đến ánh sáng hạnh phúc… cảm giác khi đó… thật sự rất vui vẻ… tựa như một người sắp chết đuối đột nhiên tóm được khúc gỗ vậy.”

“Ta biết… Nhân đối với ngươi quan trọng đến mức nào…. cho nên ta…”

“Ngay lúc ta tưởng mình đã đến gần với hạnh phúc, thì hắn lại nói cho ta biết… ta không xứng có được hạnh phúc đó, tất cả là do ta mơ tưởng… mà Lâm Nguyệt chỉ là giúp hắn đuổi ta về nơi xứng với ta mà thôi…”

“Tiểu Quân… Tiểu Quân… Tiểu Quân….” Tử Dạ thống khổ không ngừng gọi tên ta.

“Nhưng ta vẫn thương hắn, hắn cho ta một khắc hạnh phúc, nhưng đáng giá để ta vì hắn nỗ lực tất cả, cho nên Tử Dạ, xin ngươi thành toàn cho ta được không?”

“Ta… ta làm sao có thể…. không được…” Tử Dạ thì thào tự nói.

“Chỉ có như vậy ta mới có thể vĩnh viễn được ở bên hắn, có đúng không?” Ta thỏa mãn mỉm cười.



Cont…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương