“Nhân ca, chúng ta đi xem cảnh đêm đi, phong cảnh buổi tối ở đây đẹp lắm a!” Lâm Nguyệt kéo tay Tiêu Nhân, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

 

“Tiểu Nguyệt, ngày mai ta đi cùng ngươi được không? Hôm nay… ta muốn đi…”

“Đi gặp cái tên tiện nhân Hà Á Quân phải không?” Lâm Nguyệt đột nhiên lộ ra vẻ mặt dữ tợn, làm Tiêu Nhân vốn xem nàng như một thiên sứ thiện lương lại càng hoảng sợ.

“Tiểu Nguyệt, ngươi…”

“… Xin lỗi… ta… ta chỉ vốn là… xin lỗi…” Lâm Nguyệt bất ngờ ý thức được mình lỡ mồm liền cúi đầu như một đứa bé mắc lỗi, cắn chặt môi dưới, nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt cố gắng không cho tràn ra.

“Không sao, không sao, là ta không tốt…” Tiêu Nhân nhìn Lâm Nguyệt ủy khuất mà sắp khóc, trong lòng một trận đau đớn, liền dang tay ôm nàng vào lòng, cẩn thận an ủi… Xem ra chuyện của Tiểu Quân để sau vậy…

Lâm Nguyệt trốn trong lòng Tiểu Quân không ngừng nghẹn ngào nhưng trong mắt nàng lại toát ra vẻ hung ác.

“Hà Á Quân, đừng trách ta tàn nhẫn, là ngươi chiếm người của ta, cho nên mời ngươi… đi tìm chết đi!”

Ngây ngốc mà nhìn bầu trời, ta ngồi trên xích đu ngoài hoa viên đung đưa, tờ báo trong tay bị gió thổi qua vang lên tiếng soàn soạt, nhưng tin tức Nhân ca ca đính hôn với Lâm Nguyệt ở trước mắt. Có lẽ ta nên nghĩ lại sau khi rời khỏi nhà Tử Dạ nên đi đâu thì hơn, dù sao ngày này cũng đến rồi.

“Hà tiên sinh, thư của ngài!” Người làm thuê đưa tới một bức thư không đề tên cho ta,

“Tiểu Quân, là ta… Nhân ca ca, ta muốn gặp ngươi, xế chiều hôm nay được không? Ta muốn gặp ngươi, ta ở địa chỉ XX phố XX chờ ngươi!”

Nhìn thư của Nhân ca ca, trái tim ta vốn gần như thành tro nay lại bừng tỉnh, mặc kệ thế nào, dù là nỗi nhớ nhung hay ly biệt ta cũng muốn gặp ngươi, muốn lập tức nhìn thấy ngươi, Nhân ca ca.

Ta gạt Tử Dạ một mình đi gặp Nhân ca ca, ngồi trên xe, trái tim ta chưa từng kích động sốt ruột đến mực này, ta hận không thể lập tức gặp hắn, nói cho hắn biết ta nhớ hắn rất nhiều.

Xe càng đi càng hẻo lánh, nhìn phong cảnh xa xa hai bên đường làm ta không khỏi nghĩ chuyện Nhân ca ca gặp ta cũng phải giấu diếm thế sao?

Đây là một nhà xưởng bỏ hoang, khi đứng ở cửa, trái tim ta bất an mà run rẩy, đây là cảm giác gì? Làm cho ta cơ hồ không có dũng khí mở cánh cửa sắt loang lổ rỉ sét ra.

“Kẹt…” Ta đẩy cánh cửa nặng nề.

“Hoan nghênh!” Khi vừa tiến vào trong, giọng nói lạnh lùng của Lâm Nguyệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta.

“A!” Ta giật mình, lập tức muốn quay đầu chạy trốn, nhưng lại bị hai bóng đen ấn ngã xuống mặt đất, “Buông ta ra.”

“Sao thế được?” Lâm Nguyệt giả bộ than sợ hãi, giống như đang cười nhạo ta ngây thơ vậy, “Thật vất vả ta mới ‘xin mời’ được ngươi đến đây, nếu chiêu đãi không tốt thì thật có lỗi a.”

Ta cố hết sức ngẩng đầu, mấy người nam nhân vừa cao vừa vạm vỡ đè nặng ta, bọn họ đem tay ta vặn ngược ra sau lưng, đầu gối ấn xuống sống lưng ta, làm cho ta gần như không thể hô hấp.

“Tại sao? Lại… lừa gạt ta…. khụ khụ…..”

“Bởi vì ngươi vốn không nên tồn tại trong tim Nhân ca!” Khuôn mặt của Lâm nguyệt đột nhiên dữ tợn.

“…” Chẳng lẽ Nhân ca ca vẫn còn yêu ta? Cảm giác ngọt ngào không nói nên lời nảy lên trong lòng làm cho ta gần như quên đi hoàn cảnh nguy hiểm lúc này.

“Cho nên, hôm nay ta muốn diễn một vở kịch. Ta muốn đem hình bóng của ngươi hoàn toàn biến mất khỏi trái tim Nhân ca…. một chút cũng không để lại!”

Ta mờ mịt nhìn Lâm Nguyệt đang điên cuồng, tâm lý âm thầm phỏng đoán ý đồ của nàng, nàng muốn giết ta? Chắc là không, nếu như vậy ngược lại sẽ càng làm Nhân ca ca nhớ ta hơn. Diễn kịch? Kịch gì? Diễn cho ai xem? Nhân ca ca cũng không ở chỗ này mà, cho dù nàng muốn diễn, cũng không có người xem, hơn nữa nàng muốn diễn trò gì mới làm cho Nhân ca ca chán ghét ta? Ta khẳng định sẽ không phối hợp với nàng…

Suy nghĩ của ta đang bay qua bay lại, rồi lại nghe Lâm Nguyệt lạnh lùng nói: “Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta chơi trò chơi trước đi. Các ngươi còn không làm?”

“Được!” Mấy tên nam nhân đang đè nặng ta đột nhiên hưng phấn kêu lên làm ta có chút dự cảm không tốt….



Cont…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương