Editor: Yumi
***
Rốt cuộc sao nó lại có thể thông đồng với Tấn vương?
***
Trời còn chưa sáng, phu thê Thẩm Minh Thông đã tỉnh.
"Đi gọi tiểu thư đến đây." Chu thị ngồi trước bàn trang điểm, để nha hoàn hỗ trợ trang điểm.
"Dạ." Tiểu nha hoàn đáp ứng một tiếng, nhận lệnh mà đi.
Thẩm Minh Thông thấp giọng hỏi thê tử: "Chúng ta trực tiếp đi mừng thọ Lỗ vương hay là bái kiến Tấn vương điện hạ rồi cùng đi?"
Chu thị nhẹ nhàng vuốt ve trâm phượng ngậm châu trên đầu, ngắm mình trong gương: "Cùng đi với Tấn vương điện hạ để chúng ta có vẻ thân cận đúng không?"
"Nói có lý." Thẩm Minh Thông vuốt chòm râu thưa thớt, có chút tự đắc.

Không phải chính là thân cận sao? Nếu không Tấn vương điện hạ tới Duyện Châu chúc thọ, sao lại ở tại Thẩm gia?
Đáng tiếc Tấn vương đất phong không ở nơi này bằng không dựa vào giao tình này, bọn họ cần phải hao tổn tâm tư bám vào Lỗ vương sao?
Hai vợ chồng nói nhỏ vài câu, tiếp nhận cháo tổ yến vú già đưa tới, vừa mới ăn được vài hớp, liền nghe một trận huyên náo.
"Không xong, đã xảy ra chuyện!"
Chu thị buông bát đũa xuống: "Chuyện gì kinh hoảng?"
Thẩm Minh Thông cau mày quát hỏi: "Hô to gọi nhỏ thành bộ dáng gì? Không biết trong nhà đang có khách quý sao?"
—— tuy rằng khách quý ở xa, không hẳn có thể nghe.

Khi nói chuyện, Lưu mụ mụ vẻ mặt chật vật bước nhanh vào: "Tiểu thư nửa đêm đánh lão nô cùng đại dũng bất tỉnh, trói lại, rồi bỏ chạy!"
"Chạy?" Chu thị sững sốt "Hai người các ngươi nhìn xem thế mà lại để nó chạy thoát!"
"Phu nhân tha mạng, lão nô cũng không biết nàng gian xảo như vậy..."
Thẩm Minh Thông đột ngột đứng dậy, giận dữ mắng ra tiếng: "Tiện nhân đó dám làm chuyện này? Ta cho nó ăn ngon uống tốt nuôi dưỡng ba năm, vậy mà nó cũng dám trốn?"
Hạ nhân ở đây ai cũng không dám lên tiếng.
Thẩm Minh Thông tâm phiền ý loạn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chóng đi tìm!" Hắn không khỏi oán trách phu nhân, "Ta đã sớm nói qua, cần trói chặt lại để tránh nó có dị tâm.

Nhưng bà lại không nghe.

Bây giờ phải làm sao đây?"

Chu thị ổn định tâm tình: "Đừng hoảng, nói không chừng nó đang trốn ở chỗ nào đó trong phủ, phái thêm nhiều người đi tìm, nhất định có thể tìm được nó!"
Sau khi hạ lệnh, trên dưới trong phủ công việc bù loa.

Thời gian trôi qua một lúc, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Tiêm Tiêm.
Chu thị đề nghị: "Không thì như vầy, đi bái kiến Tấn vương điện hạ trước? Về phần Lỗ vương bên kia, đến khố phòng lấy ít vật phẩm giá trị thay thế tạm thời.

Đợi sau khi tìm được Thẩm Tiêm Tiêm, lại tặng đi cũng không muộn, đừng để lỡ đại sự hôm nay."
Thẩm Minh Thông tán thành.
Tấn vương tuy rằng ở tại Thẩm gia, nhưng khi hắn vừa vào ở, liền công bố thích yên tĩnh, không hy vọng có người quấy rầy.

Vì vậy, mặc dù cửa nách hoa viên nối thẳng đến Ngọc Kinh Viên, phu thê Thẩm gia cũng không dám trực tiếp mở cửa đi vào, mà là kính cẩn gõ cửa chờ bên ngoài.

Mở cửa là một tiểu tử mặt tròn, tên gọi Quách Minh.

Vừa nhìn thấy phu thê bọn họ, ánh mắt của hắn lập tức trở nên cổ quái.
Thẩm Minh Thông chắp tay, cười hỏi: "Vương gia đã tỉnh hay chưa? Phu thê bọn ta..."
Quách Minh ngắt lời hắn: "Vương gia đang đợi các ngươi."
Nghe được nửa câu sau, trong lòng Thẩm Minh Thông vui mừng, sửa sang quần áo một chút, cùng thê tử cất bước vào Ngọc Kinh Viên.
Đây là khoảng sân yên tĩnh và tao nhã nhất Thẩm gia, là nơi năm đó lão thái gia tịnh dưỡng.

Bởi vậy khi Tấn vương đề nghị không muốn bị quấy rầy, Thẩm phu nhân đã nghĩ đến nơi này đầu tiên.
Thẩm Minh Thông vừa bước vào Ngọc Kinh Viên, liền nhìn thấy một thân ảnh, hắn cao giọng gầm lên: "Ai cho ngươi lá gan dám trốn tới chỗ này?"
Hắn thế mà nhìn thấy Thẩm Tiêm Tiêm ở đây!
Chu thị nhỏ giọng nhắc nhở trượng phu: "Vương gia trước mặt, cẩn thận một chút."
Thẩm Minh Thông âm thầm kinh ngạc, chú ý tới Tấn vương điện hạ đang lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt nặng nề, chậm rãi nói: "Thẩm lão gia tính tình thật lớn, mới sáng sớm đã đến nơi này của bổn vương thể hiện uy phong.

Thanh âm không lớn, không giận tự uy.
Thẩm Minh Thông trong lòng sợ hãi, không dám lỗ mãng.

Hắn chỉ vào Thẩm Tiêm Tiêm: "Vương gia có điều không biết, nàng ta nửa đêm chạy trốn, suýt nữa làm lỡ đại sự.


Cho nên lão phu nhất thời thất thố, xin vương gia thứ tội."
Bị hắn chỉ một chút, Thẩm Tiêm Tiêm giống như bị dọa, nửa người trốn sau lưng Tấn vương, ngón tay xanh nhạt nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, liếc mắt đưa tình, kiều mị hoặc nhân: "Vương gia, ta sợ."
Giọng của nàng vốn đã kiều uyển, sau khi cố tình kéo nhẹ, càng thêm ngọt ngào tinh tế, người nghe được đều muốn mềm xương.

Chu thị nheo mắt như có chỗ nào không đúng.
Thẩm Minh Thông cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đúng là chán sống.

Ai không biết Tấn vương chán ghét nhất nữ nhân động tay động chân? Nếu vương gia cũng thích mỹ nhân thì hắn đã sớm nghĩ cách an bài.
Hắn mang theo nồng đậm ác ý, muốn nhìn Tấn vương hạ lệnh đem tiểu tiện nhân Thẩm Tiêm Tiêm quăng ra ngoài.

Tốt nhất có thể giữ cho nó một cái mạng, hắn còn có tính toán tặng cho Lỗ vương, không thể lãng phí.
Nhưng một màn tiếp theo lại khiến hắn mở to hai mắt nhìn.
Tấn vương luôn luôn lạnh nhạt lại giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai Thẩm Tiêm Tiêm, động tác cực nhẹ, gương mặt thanh tú của hắn lúc này nhìn qua trông cực kỳ ôn nhu: "Khanh khanh đừng sợ, có bổn vương ở đây."
Thẩm Tiêm Tiêm mạnh mẽ gật đầu, trên mặt toàn là tin tưởng: "Ừm, có vương gia ở đây, ta không sợ."
Dưới ánh mặt trời, đôi má trắng như ngọc của nàng lộ ra chút ửng đỏ, so với hoa mẫu đơn còn minh diễm hơn vài phần.

Đứng cùng chỗ với Tấn vương thanh lãnh tuấn mỹ, nghiễm nhiên là một đôi bích nhân.

Phu thê Thẩm Minh Thông nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không thể tin.
Tấn vương nhìn giai nhân bên cạnh bất đắc dĩ mà cưng chiều: "Tối qua không phải đã nói với nàng rồi sao? Bổn vương xếp hàng thứ chín, cứ gọi ta là Cửu Lang."
Thẩm Tiêm Tiêm chửi thầm, ngươi đêm qua có từng nói sao? Nhưng trên mặt lại là thẹn thùng vô hạn, nàng nghe lời, gọi một tiếng "Cửu Lang".
Sau khi trấn an mỹ nhân, Tấn vương như mới nhớ tới phu thê Thẩm gia.

Ôn nhu phảng phất vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của mọi người, hắn vẫn là Tấn vương điện hạ lạnh lùng cao ngạo: "Thẩm tiên sinh và phu nhân, vừa mới nói gì nhỉ?"
"Vương gia..." Thẩm Minh Thông bối rối.
Tấn vương đại khái chỉ là thuận miệng hỏi, không đợi họ trả lời, liền tự nói: "À, có chuyện quên nói cho hai vị, tối qua Tiêm Tiêm vào nhầm Ngọc Kinh Viên cùng bổn vương nhất kiến chung tình.


Bổn vương muốn mang nàng hồi kinh, không biết ý hai vị như nào?"
"Này, này..." Thẩm Minh Thông hai mắt trợn lên, cảm thấy có lẽ mình còn chưa tỉnh, không thì giữa ban ngày ban mặt sao lại gặp chuyện kỳ lạ như vậy? "Nhưng mà, nó sẽ được tặng cho..."
Hắn vừa nói được một nửa, liền bị thê tử Chu thị dùng cùi chỏ hung hăng chọc một cái.

Thẩm Minh Thông trong lòng rùng mình, lập tức im lặng.
Chu thị cố cười nói: "Vương gia coi trọng nó, chính là phúc khí của nó.

Bọn ta nào dám có ý kiến gì? Tất nhiên là chúc mừng vương gia chúc mừng vương gia.

Phu thê bọn ta vẫn luôn xem Thẩm Tiêm Tiêm như nữ nhi ruột thịt, hiện giờ nó có chỗ nương thân cũng thay nó vui mừng."
Trên mặt ý cười ấm áp nhưng trong lòng hai người cơ hồ muốn rỉ máu.

Đây là lễ vật tỉ mỉ bồi dưỡng ba năm muốn tặng cho Lỗ vương! Bây giờ lại bị Tấn vương chặn ngang một chân, rốt cuộc có tính toán gì? Có cho phu thê bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám nói "không".
Đây là Tấn vương, đệ đệ của đương kim hoàng đế, thậm chí dân gian còn đồn đại, nói sở dĩ hoàng đế không lập thái tử, không cho Tấn vương đến đất phong, chính là muốn lập hoàng thái đệ.

Thẩm gia dốc hết tâm tư bám vào Lỗ vương chẳng lẽ lại dám đắc tội với Tấn vương sao?
Thẩm Minh Thông chỉ có thể cắn răng nuốt máu, từ kẽ răng nói ra một câu: "Thật tốt."
"Cửu lang, mặt trời phơi ta có chút choáng, không phải nói muốn đi chúc thọ Lỗ vương sao?" Thẩm Tiêm Tiêm tay che giữa mày, tỏ vẻ khó chịu.
Thẩm Minh Thông trong lòng thầm mắng, bây giờ còn chưa đến giờ Tỵ, ánh mặt trời có bao nhiêu độc ác?
Nhưng Tấn vương xưa nay lạnh nhạt, ngày thường anh minh thần võ, lại lộ ra vẻ mặt lo lắng còn vươn ống tay áo giúp nàng ngăn ánh mặt trời: "Tốt hơn chút nào không?"
"Khá hơn nhiều." Thẩm Tiêm Tiêm dịu dàng ôn nhu, đáy mắt xẹt qua ý cười, thấy cha mẹ nuôi mặt như đáy nồi, trong lòng vui sướng không tả được.
Tấn vương ho nhẹ một tiếng: "Bổn vương hôm nay còn muốn đi chúc thọ hoàng thúc, nên không giữ lại hai vị nữa."
Vương gia mở miệng hạ lệnh đuổi khách, phu thê Thẩm Minh Thông đành phải cáo từ.
Mới vừa ra khỏi Ngọc Kinh Viên, Thẩm Minh Thông trước mắt liền tối sầm, cũng may có phu nhân đỡ mới không té ngã.

Hắn hít sâu một hơi: “Tiểu tiện nhân này rốt cuộc sử thủ đoạn gì, thế mà thông đồng với Tấn Vương!”
Chu thị mở miệng an ủi: "Tấn vương thân phận cao quý, kết giao với hắn, tuy không tốt bằng Lỗ vương nhưng cũng không kém.

E rằng chỉ sợ..."
"Cái gì?"
"Đêm qua vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nói muốn đem Thẩm Tiêm Tiêm hiến cho Lỗ Vương.

Chỉ sợ trong lòng nó ghi hận, sẽ gièm pha chúng ta trước mặt Tấn Vương."
Thẩm Minh Thông "ai da" một tiếng, quên mất điểm này: "Thế làm sao bây giờ?"

Cảnh tượng vừa rồi hiện rõ trước mắt, Tấn Vương rõ ràng chính là bị tiểu tiện nhân kia mê hoặc.

Xưa nay gió bên gối là lợi hại nhất.

Nếu nó thật sự muốn nói xấu Thẩm gia nào biết Tấn vương sẽ không tin tưởng? Quan hệ của Tấn vương với Thẩm gia, xem xét kỹ cũng không quá thân thiết.

Giết chết? Không được, không có can đảm này, cũng không có năng lực này.
Chu thị suy nghĩ một chút: "Ta nghĩ, chỉ có một cách.

Nó là đứa bé mồ côi, không nơi nương tựa.

Chẳng thà đưa nhiều tiền một chút, nói là của hồi môn Thẩm gia cấp cho dưỡng nữ.

Thứ nhất nàng có nhà mẹ đẻ dựa vào, còn có mặt mũi.

Thứ hai bắt người tay ngắn, cũng không dễ làm khó chúng ta."
"Cũng được." Thẩm Minh Thông chậm rãi gật đầu, sau đó lại cảm thấy đau lòng.
Đều là tiền a!
Trăm phương ngàn kế giữ lại, cẩn thận chỉnh đốn dạy dỗ ba năm, chỉ để bám lấy Lỗ vương, đáng tiếc thất bại trong gang tấc còn phải bồi phụng một ít tiền bạc.

Thẩm Minh Thông chỉ có thể an ủi chính mình, bám lấy Tấn vương cũng không tệ, tốt xấu gì cũng là đệ đệ của hoàng đế.

Tuy nói "Cường long không áp địa đầu xà" nhưng rốt cuộc đó cũng là con rồng mạnh phải không?
Đáng tiếc muốn chết là còn phải chuẩn bị lễ vật khác cho Lỗ vương.
Bên trong Ngọc Kinh Viên.
Sau khi phu thê Thẩm Minh Thông cáo từ rời đi, Tấn vương liền nhẹ nhàng buông tay Thẩm Tiêm Tiêm ra, gọi tâm phúc Chương Tòng tiến tới, gương mặt lạnh lùng, thản nhiên hỏi: "Thọ lễ cho Lỗ vương, chuẩn bị thế nào rồi?"
Cảnh tượng vừa rồi, Chương Tòng tận mắt nhìn thấy, còn tưởng rằng vương gia tìm được giai nhân, đắm chìm trong chốn ôn nhu mà quên mất đại sự.

Lúc này thấy hắn cũng không khác gì bình thường, thần sắc chấn động, cung kính trả lời: "Mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ lệnh của vương gia."
Vừa lúc một tia nắng xuyên qua những tầng mây chiếu xuống khuôn mặt Tấn vương, làm gương mặt hắn nhiễm ánh vàng nhạt.

Khóe môi hắn khẽ cong: "Tốt lắm, chúng ta đi tặng hoàng thúc một phần đại lễ."
Thẩm Tiêm Tiêm nghe bọn họ đối thoại, suy nghĩ khẽ nhúc nhích, mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương