Ta Cần Vẻ Đẹp Này Để Làm Gì
-
3: Lưu Lại
Editor: Yumi
***
Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở lại bên cạnh bổn vương.
***
Tấn vương thanh âm không cao, nhưng nội dung đối với Thẩm Tiêm Tiêm mà nói không khác gì sét đánh ngang trời.
Sắc mặt nàng trắng bệch, thầm nói một tiếng không tốt, nàng không muốn chết ở đây.
Ngay cả nàng vài giờ trước cũng vừa mới biết mình sẽ được tặng cho Lỗ vương làm quà sinh thần, vị Tấn vương này làm sao biết được? Chẳng lẽ là mánh khóe qua mặt không thành?
Thẩm Tiêm Tiêm vốn định phản bác rằng Thẩm gia không chỉ có một dưỡng nữ, muốn tặng cho Lỗ vương là một người khác, nhưng lại không rõ rốt cuộc Tấn vương nắm được bao nhiêu tin tức của Thẩm gia.
Vạn nhất biến khéo thành vụn, chẳng phải thảm hại hơn sao? Nhưng nếu nói ra sự thật, liệu Tấn vương có mở lòng từ bi mà buông tha cho nàng?
— nếu hắn thật sự có có ý tốt như vậy, vừa rồi sẽ không vạch trần thân phận của nàng, mà là yên lặng thả nàng rời đi.
Rõ ràng đối với hắn, chỉ là vấn đề lời nói.
Quách Minh trố mắt một chút, vẻ mặt ngưng trọng, lúc quay sang Thẩm Tiêm Tiêm, ánh mắt tràn ngập tìm tòi và cảnh giác.
Lưỡi kiếm sắc bén trong tay thị vệ thậm chí phát ra một tiếng "ong" rất thấp.
"Thành thật khai báo, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!"
Lời nói dối bị tàn nhẫn chọc thủng, lúc này lại phải đối mặt với tra hỏi.
Thẩm Tiêm Tiêm hít sâu một hơi, lông mi buông xuống, hạ giọng chậm rãi nói: "Vương gia minh giám, nghĩa phụ quả thật muốn tặng tiểu nữ cho Lỗ vương.
Nhưng tiểu nữ thề chết cũng không muốn vào Lỗ vương phủ, nên đêm khuya mới lặng lẽ tới đây.
Khẩn mong vương gia đại nhân đại lượng, tha thứ cho hành vi mạo phạm và lừa gạt của tiểu nữ."
Đối với kế sách hôm nay, chỉ có thể gặp chiêu nào phá chiêu đó, đi một bước tính một bước.
Khi nói chuyện, nàng hết sức cuối người hành lễ, vòng eo tinh tế, chiếc cổ tuyệt đẹp, nhất thời khiến người ta không khỏi thương tiếc.
— nàng đã từng học cách làm cho dáng vẻ của mình thoạt nhìn trông thanh lịch và hào phóng hơn, ở tại đây ba năm, cũng đã luyện qua vô số lần.
Đáng tiếc Tấn vương chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh giọng nói: "Ồ? Thề chết cũng không muốn vào Lỗ vương phủ? Tại sao?"
Hắn lẳng lặng đứng ở cửa phòng, ngũ quan tinh xảo chìm vào ánh sáng, vẻ mặt vô cảm, cao cao tại thượng.
Nội tâm Thẩm Tiêm Tiêm bỗng trùng xuống, thầm nghĩ, điều này còn phải hỏi sao? Thúc thúc của ngươi có đức hạnh gì, chính ngươi còn không rõ? Ai lại nguyện ý bị biến thành lễ vật mà ném vào trong hố lửa? Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ tuyệt đối không thể nói ra lời này.
Dù sao Tấn vương lần này đặc biệt tới thành Duyện Châu là để chúc thọ Lỗ vương.
Nàng cũng không phải chán sống, dám ở trước mặt nói xấu thúc thúc của hắn.
Nếu không thể nói tật xấu của Lỗ vương, vậy chỉ có thể tự tìm nguyên nhân trên người mình.
"Đó là bởi vì..." Trái tim Thẩm Tiêm Tiêm lắc lư, "Đó là bởi vì tiểu nữ ngưỡng mộ vương gia đã lâu, không muốn chịu sự sai khiến, hầu hạ người khác."
Điều này có thể miễn cưỡng giải thích tại sao nàng lại lẻn vào Ngọc Kinh Viên vào đêm muộn Hơn nữa, nàng từng nghe nữ phu tử nói rằng phần lớn nam nhân trên thế gian đối với người ngưỡng mộ mình mặc dù không thích cũng sẽ không dễ dàng hạ thủ.
Tấn vương hơi nâng mi mắt: "Đúng không?"
Thẩm Tiêm Tiêm trông cực kì thành khẩn: "Đúng vậy, năm đó vương gia bình định phản loạn, lập được công lớn, cứu dân Tây Nam khỏi thủy hỏa.
Đại nhân đại nghĩa như thế, có cô gái nào không ngưỡng mộ?"
— lời này tất cả đều không phải hư ngôn.
Mùa xuân bốn năm trước, Tây Nam biên cảnh thủ thành Bùi Mậu Thông tạo phản, dẫn binh Tây Nhung nhập cảnh, trong vòng nửa tháng chiếm được một số quận huyện.
Đi đến đâu cũng cướp phá giết chóc, thương vong vô số.
Ngay cả tổ tôn Thẩm gia ở Duyện Châu cũng nghe thấy.
Tin tức truyền tới trong kinh, hoàng đế tức giận nhiễm bệnh nhẹ.
Tấn vương Tiêu Thịnh 19 tuổi cùng đại tướng quân Triệu Kiến Trung đi về phía Tây Nam dẹp loạn.
Triệu tướng quân không may tử trận, Tấn vương trẻ tuổi lúc lâm nguy nhận lệnh tiếp tục dẫn binh bình định phản loạn.
Cuối cùng sau nhiều tháng, rốt cuộc cũng tiêu diệt được phản quân, ngược lại bức cho Bùi Mậu Thông tự sát, binh sĩ Tây Nhung đầu hàng, không dám quay lại xâm chiếm trung thổ dù một bước.
Triều đình trong ngoài nhắc đến Tấn vương, đều không tiếc lời khen ngợi.
Thẩm Tiêm Tiêm nhớ gia gia cũng từng khen qua, nói người này là "Thiếu niên anh tài".
Duy trì cương thổ, bảo vệ dân chúng, xứng được ngưỡng mộ.
Đáng tiếc một người anh hùng như thế, lại thật sự muốn chúc thọ lão súc sinh bạo ngược Lỗ vương kia.
"Hừm." Tấn vương trên mặt không nhìn ra hỉ nộ, giống như chỉ đơn thuần đang suy tư lời nàng nói, "Ngưỡng mộ bổn vương đã lâu, không muốn vào Lỗ vương phủ..."
Thẩm Tiêm Tiêm mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng vết xe đổ lúc trước còn đó, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ cười một cái, hàm hồ nói một câu: "Kính xin vương gia thương xót."
Nàng âm thầm cầu nguyện, tốt nhất Tấn vương có thể mở lòng từ bi, dựa theo lệ cũ, trục xuất nàng ra khỏi Thẩm trạch.
Nào ngờ, Tấn vương tiến lại gần nàng vài bước, suy ngẫm một lúc: "Nếu là như vậy, từ nay về sau ngươi liền ở lại bên người bổn vương."
Thẩm Tiêm Tiêm trợn mắt há mồm, nghi ngờ chính mình nghe nhầm.
Tấn vương luôn không gần nữ sắc, lại nói muốn giữ lại nàng?!
Không chỉ nàng, mà những thị vệ có mặt ở đây đều hết sức kinh ngạc: "Vương gia!"
Quách Minh thậm chí còn dùng ngón út ngoáy lỗ tai: "Cái gì?" Hắn quay đầu hỏi Chu Lượng bên cạnh: "Ngươi nghe rõ không? Vương gia vừa mới nói cái gì?"
Chu Lượng không nói một tiếng, không phải vì mặc kệ hắn, mà là vẫn đang đắm chìm trong khiếp sợ.
Chúng thị vệ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt không hẹn mà cùng dừng trên người mỹ nhân trong viện.
Lúc này Thẩm Tiêm Tiêm đang kinh ngạc ngước mắt lên.
Tóc nàng đen như mực, da trắng hơn tuyết, duyên dáng tựa ngọc đứng dưới trăng, có thể nói là cảnh tượng hiếm thấy trên đời.
Công bằng mà nói, quả thực nàng so với các quý nữ bày tỏ bên đường trong kinh đẹp hơn không ít.
Vậy nên khi đối mặt với bậc giai lệ này, vương gia đã phá lệ động tâm?
"Vương gia..." Thẩm Tiêm Tiêm có chút choáng váng.
Sớm biết như thế, nàng chỉ nên qua loa với người khác.
Nhưng giờ phút này không phải lúc để hối hận, nàng vội vàng hành lễ uyển chuyển từ chối: "Tiểu nữ xuất thân thấp hèn, dung mạo bỉ lậu, nào xứng đồng hành lâu dài bên cạnh vương gia? Chỉ cầu vương gia có thể chấp thuận cho tiểu nữ rời khỏi Thẩm gia, sau này nhất định ngày ngày dâng hương cầu nguyện, khẩn cầu trời xanh phù hộ vương gia cả đời bình an hỉ nhạc, tuyệt không dám có suy nghĩ khác, thỉnh cầu vương gia thành toàn."
"Có xứng hay không, người khác nói không tính, bổn vương nói mới tính." Tấn vương cười nhẹ, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, "Bổn vương chấp thuận ngươi có suy nghĩ khác."
Thanh âm hắn thanh lãnh, không nghe ra tình cảm sắc thái gì.
Thẩm Tiêm Tiêm nên trả lời như nào cho phải đây?
Tấn vương đạp ánh trăng thanh lãnh bước về phía nàng, đứng vững trước mặt, mày dài thoáng nhướn: "Thế nào? Vui phát ngốc? Không phải ngươi tự xưng đối với bổn vương ngưỡng mộ đã lâu sao?
Má tuyết Thẩm Tiêm Tiêm ửng đỏ, hướng đi này quả thật ly kỳ khó có thể tin được.
Nàng không nghĩ rằng mình dựa vào mỹ mạo và "thâm tình" mà có thể làm cho Tấn vương biết được nàng là lễ vật tặng cho Lỗ vương, còn quyết định giữ lại nàng.
Khẳng định là có nguyên nhân khác mà hiện nàng không biết.
Nhưng mà không cần đến Lỗ vương phủ chịu chết, chẳng phải là điều nàng muốn sao? Còn gì khó tiếp nhận hơn so với bị Lỗ vương tra tấn đến chết?
Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân, tuy tình hình trước mắt không như nàng mong muốn, nhưng còn tốt hơn kết cục phải chết.
Thẩm Tiêm Tiêm đè nén đủ loại suy nghĩ trong lòng, kéo khóe miệng ra: "Vương gia nói vậy, tiểu nữ thật sự là...!Chịu không nổi vui vẻ."
Nhưng trong lòng lại không nhịn được nghĩ: Vui vẻ chỗ nào? Rõ ràng là đáng tiếc! Chỉ một xíu nữa thôi.
Nếu Tấn vương và người của hắn không ở Ngọc Kinh Viên vào đêm nay, nàng đã sớm bỏ trốn mất dạng.
"Canh thâm lộ trọng, đêm đẹp khổ đoản." Tấn vương duỗi tay cầm lấy cổ tay nàng.
Nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lực đạo lại rất lớn, khiến Thẩm Tiêm Tiêm không dễ dàng tránh được, "Khanh khanh, cùng bổn vương vào phòng nói chuyện."
"Khanh khanh" cái tên thân mật vừa nói ra khỏi miệng, thủ vệ trong viện đều lộ ra thần sắc cổ quái.
Quách Minh thậm chí còn nhẹ nhàng "Tê" một tiếng, không biết là do ê hay đau răng.
Thẩm Tiêm Tiêm cũng bị câu "khanh khanh" này làm cho tê rần một chút, giật mình liền ớn lạnh.
Hai mắt nàng trợn lên, trong lòng âm thầm kêu khổ, đồn đãi lầm người.
Đây mới chính là Tấn vương không gần nữ sắc trong truyền thuyết sao?
Một đám thị vệ trong viện thần sắc dị thường, nhưng không dám nói nhiều lời.
Khí lực của Thẩm Tiêm Tiêm lớn hơn những nữ tử bình thường, nhưng dưới bàn tay mạnh mẽ của Tấn vương, một chút cũng không gỡ ra được, đành phải từng bước theo hắn đến chính phòng của Ngọc Kinh Viên.
Trong viện thủ vệ liếc nhau, hiểu biết lùi xa một chút.
Quách Minh làm bộ làm tịch nhìn trời, dô, đêm nay trăng sáng thật tốt.
Hai người hai chân vừa bước vào, Tấn vương liền trực tiếp gài then chốt cửa.
Tiếng động này vang lên, tim Thẩm Tiêm Tiêm bỗng nhảy lên một cái, chợt cảm thấy khẩn trương.
Nàng ở Thẩm gia ba năm, tối nay là lần đầu tiên tới chính phòng Ngọc Kinh Viên.
Bố cục rõ ràng trống trải nhưng vì nam nhân bên cạnh mà lộ ra vẻ chật chội.
Không khí trong phòng tựa hồ có chút mỏng manh, nàng mơ hồ ngửi được mùi ám hương truyền đến từ trên người Tấn vương, giống như bạch đàn hương lại vừa như hỗn hợp huân hương khác, nhạt mà thanh mát.
Nơi đây không có người thứ ba, Tấn vương lập tức bỏ tay nàng, lấy xuống tấm khăn trên giá, nghiêm túc chà lau ngón tay, giống như vừa chạm vào thứ gì đó không sạch sẽ.
Thẩm Tiêm Tiêm ngẩn người, cúi đầu nhìn cổ tay mình vừa mới bị hắn nắm chặt.
Nàng băng cơ ngọc cốt, làn da trắng cực kỳ, cổ tay bình thường lại càng giống quả cầu tuyết, được chạm khắc tinh xảo.
Giờ phút này nhìn lại, vẫn còn vết dấu tay nhợt nhạt, đối chiếu hai bên, càng làm cổ tay nàng trở nên mềm mại tinh tế.
Truyện Dị Giới
Tấn vương biểu hiện ra như vậy sao có thể dễ dàng tha thứ cho nàng?
Bất quá, chính vì vậy mà Thẩm Tiêm Tiêm càng xác định Tấn vương khẳng định có mục đích khác.
Sau khi lập lại động tác chà lau ngón tay Tấn vương mới bỏ tấm khăn xuống, mí mắt thoáng nhấc lên, ánh mắt dò xét dừng trên người nàng: "Thẩm Tiêm Tiêm?"
Tùy tiện bị gọi tên, còn bị người như vậy đánh giá, Thẩm Tiêm Tiêm trong lòng căng thẳng: "Dạ."
"Năm nay 16, quê quán không rõ, nguyên là một người bán nghệ trên đường, cùng tổ phụ sống nương tựa lẫn nhau.
Thái Tề năm thu thứ 13, bị xe ngựa của Thẩm Chi Viễn đâm bị thương, sau được đưa về Thẩm gia.
Hai tháng sau được phu thê Thẩm Minh Thông nhận làm dưỡng nữ, giáo dưỡng ba năm, ngày mai sẽ tặng cho Lỗ vương chúc thọ lễ."
Giữa hè ban đêm không tính là lạnh, nhưng nghe được Tấn vương từng chữ nói ra thân thế nguồn gốc của mình, lòng bàn tay nàng không khỏi có chút lạnh: Hắn cái gì cũng đều biết.
Nàng nhanh chóng thu hồi tạp niệm trong lòng, mỉm cười, vẻ mặt kính nể: "Vương gia anh minh, quả thật chuyện gì cũng không thể gạt được vương gia."
Tấn vương cười khẽ, chậm rãi đi tới bên bàn, lấy xuống chụp đèn, khảy lộng một chút rồi bậc lên.
Căn phòng ảm đạm ban đầu nháy mắt sáng sủa hơn vài phần.
Lần này hắn tới Duyện Châu, gọi là chúc thọ, thật ra là có chuyện quan trọng khác phải làm.
Tạm thời ở tại Thẩm gia, chỉ là để tiện làm việc.
Hành động của Thẩm gia, sao có thể giấu diếm được tai mắt của hắn?
Ngược lại Thẩm gia dưỡng nữ này, dạy cho hắn một số điều bất ngờ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook