Ta Bị Lừa Hôn!!!
-
Chương 36: Thầy Mặc, xin đừng chơi lưu manh
Editor: Xoài
Beta: Bô
Ngày hôm sau, khi Linh Duyệt tỉnh dậy, cậu ngồi trên giường và cầm điện thoại, căng thẳng giải thích với Ngô Cẩm Vinh: "Anh Vinh, sau khi em tỉnh dậy thì thấy anh chưa tỉnh nên không có kêu anh."
"Anh cứ tưởng nửa đêm cậu bị chó tha đi mất rồi!" Ngô Cẩm Vinh bị sốc, buổi sáng anh thức dậy chiên sủi cảo và nấu cháo. Sau khi chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, anh đi kêu Linh Duyệt xuống ăn thì. Lúc mở cửa ra thì anh bị dọa cho hết hồn, giày vẫn ở đấy nhưng người thì không thấy đâu! Làm sao mà một người lớn đang sống sờ sờ lại bỗng nhiên biến mất được?
Anh mau chóng gọi điện hỏi Linh Duyệt, anh nghe thấy giọng điệu cậu vẫn còn đang ngáy ngủ nên Ngô Cẩm Vinh tức tối, đứa nhỏ này làm việc chẳng đáng tin gì cả!
Linh Duyệt xin lỗi, "Thật sự xin lỗi anh, lần sau em không dám nữa đâu."
Ngô Cẩm Vinh nhìn bộ quần áo đang nằm trong nhà anh, chân mày vừa giãn ra lần nữa chau lại, "Cậu mặc quần áo ngủ, quấn chăn và đi chân trần ra ngoài à?"
Linh Duyệt:!!!
Cậu phải giải thích thế nào đây? Linh Duyệt sắp khóc tới nơi. Dưới tình thế cấp bách, cậu đành giả bộ bệnh để trốn thoát: "Em... Em... anh Vinh, đầu em nhức quá! Em chết mất, ôi, muốn xỉu rồi, em đi chết đây!"
Ngô cẩm Vinh: "..."
Mặc Diễm nghe vầy bèn "Phụt" một tiếng, một đám lửa lập tức bùng lên trên đầu Linh Duyệt, tức ghê!
Phòng ngủ mà Linh Duyệt đang nằm chính là căn phòng mà con tiểu Hắc long đã đục lỗ. Ở giữa là phòng khách được kết nối với căn phòng này, xuyên qua bức rèm sẽ thấy Mặc Diễm, người mặc quần áo thoải mái đang đốt nến thơm, uống trà và đọc sách.
Cậu muốn cúp máy rồi lao vào bóp chết anh ta ghê!
Ngô Cẩm Vinh đang chờ Linh Duyệt giải thích, "Cậu đừng giả bộ nữa, tự cậu xem bản thân mình có giống người bình thường không? Làm chuyện gì cũng phải có giới hạn thôi chứ!"
Linh Duyệt sắp khóc, cậu nên giải thích thế nào đây! Mặc Diễm đột nhiên lên tiếng: "Buổi sáng tôi đi đón cậu ấy, cậu ấy kích động quá nên quên mang giày đã chạy theo tôi."
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Ngô Cẩm Vinh chẳng nói câu nào bèn trực tiếp cúp máy, không biết vì sao mà Linh Duyệt cảm thấy càng giải thích càng tồi tệ hơn.
Linh Duyệt nhìn chằm chằm Mặc Diễm, đỉnh đầu cậu vẫn đang bốc lửa!
Mặc Diễm chẳng sợ hãi chút nào, anh lật một trang sách, nói bằng giọng điệu lười biếng: "Yêu tinh không thể ngủ trong nhà loài người để tránh bị bại lộ thân phận. Tôi làm vậy vì muốn tốt cho cậu thôi."
Linh Duyệt hít một hơi thật sâu, cậu từ trên giường nhảy vèo xuống đất, hùng hổ chạy ra ngoài, "Mặc Diễm! Có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không? Tôi cảm thấy như mình bị bắt cóc ấy!"
Linh Duyệt tức giận bèn vung quả đấm lên, cậu chưa kịp đánh thì đã bị linh khí trên người Mặc Diễm trấn áp. Cậu tức muốn đánh anh ta nhưng đánh không lại!
Mặc Diễm đặt sách xuống, nhướng mày, mỉm cười, "Chẳng phải cậu nói muốn qua nhà tôi chơi sao, không đi thăm quan à?"
"Anh đừng nói sang chuyện khác!"
"Cậu thích gì tôi đưa cho cậu, xem như lời xin lỗi của tôi."
"Tôi chẳng lạ gì mấy thứ đó!"
Tuy Linh Duyệt nói thế nhưng vẫn liếc mắt đánh giá xung quanh. Sau đó cậu đột nhiên bị nhồi máu cơ tim. Giường chạm khắc hoa bằng gỗ lim, nóc nhà điêu khắc hình long phượng, bàn ghế cùng đồ trang trí theo phong cách cổ điển, không cái nào là không tinh xảo. Cậu không nhận ra từ triều đại nào nhưng trực giác mách bảo cậu toàn bộ đều là đồ cổ! Mỗi một thứ đều bán được rất nhiều tiền!
Linh Duyệt nhớ lại căn nhà của mình, cậu ôm ngực rồi phất tay, "Ông đây không thèm chơi với anh, tạm biệt!"
"Trở lại cho tôi." Mặc Diễm túm lấy phía sau cổ áo Linh Duyệt, kéo cậu vào phòng bất chấp sự phản kháng, "Tôi bảo cho cậu thì chắc chắn sẽ cho cậu, tôi muốn xin lỗi cậu."
"Anh đưa tôi đồ thì tôi sẽ tha thứ chuyện bị anh bắt cóc ư?" Chân mày Linh Duyệt giương lên. Cậu định duỗi móng ra cào nhưng không dám vì khác cấp bậc chiến đấu nên cậu sợ bị ăn đòn.
"Tôi vì cậu mà đến loài người cũng đánh, cậu lại không thể tha thứ cho tôi lần này sao?" Mặc Diễm bất mãn, "Lúc tôi ôm cậu, rõ ràng cậu vẫn còn mở mắt. Tôi thấy cậu im lặng nên tôi mới ôm cậu về."
Linh Duyệt: "..."
Cậu cảm thấy hơi sai sai nhưng chẳng tìm ra được lý do để phản bác!
Sau một hồi do dự, Linh Duyệt thấy Mặc Diễm vì cậu mà ngay cả mặt mũi con người cũng dám dạy dỗ bèn quyết định cho đối phương thêm một cơ hội, "Anh muốn đưa tôi cái gì? Màu gì? Quà mà thiếu thành ý là chuyện này không xong với tôi đâu đấy."
"Bảy màu."
"Oa!"
Mặc Diễm cảm giác mình chẳng cần dùng nhiều sức lực để túm Linh Duyệt thì cậu đã chủ động chạy đằng trước. Anh khẽ mỉm cười, dụ bắt chim non quả nhiên như săn bắt thú, giăng bẫy rồi từng bước dẫn dụ vào. Cuối cùng anh thu lưới lại là có thể trực tiếp tha về nhà.
Linh Duyệt quan sát căn phòng trưng bày toàn những đồ vật kỳ lạ. Cậu tò mò nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút. Cuối cùng, cậu lấy cái bình sứ màu xanh trắng lên, hỏi: "Thầy Mặc, cái này ở triều đại nào?"
"Hình như là thời Ðường."
"Ðoản đao đó thì sao?"
"Có lẽ là triều đại nhà Tống."
"Thế còn cái ly lớn màu xanh kia!"
"Ðấy là đồng thau, hình như thời nhà Thương?" Niên đại quá lâu, cũng không phải vật gì quan trọng nên Mặc Diễm không nhớ rõ.
Linh Duyệt hoài nghi nhìn anh, đời nhà Thương chắc chắn cách thời đại này hơn nghìn năm, "Chẳng phải anh một nghìn tuổi rồi sao?"
Mặc Diễm cau mày, "Việc đấy quan trọng sao? Liên quan gì đến tuổi tác của tôi?"
"Ðược rồi, chẳng liên quan gì cả." Linh Duyệt càng thấy kỳ quái, nhưng cậu tạm thời bỏ qua chủ đề này. Linh Duyệt cầm một cùm răng trông lạ lạ lên, tò mò, "Ðây là răng ai thế? Người thời đồ đá à?"
"Tôi quên rồi, chắc là chiến lợi phẩm." Mặc Diễm thật sự chẳng hiểu nổi mình lấy răng người đồ đá có ích lợi gì, nhưng hình như nó thuộc về một con thú dữ.
Linh Duyệt đang lang thang khắp phòng thì cậu bỗng dưng cảm nhận được một luồng linh lực hỏa quen thuộc. Linh Duyệt bước vào căn phòng trong cùng dựa theo cảm giác, cậu vừa mở cửa thì sợ ngây người. Treo trên tường là một cây quạt năm màu rực rỡ xinh đẹp với màu sắc vô cùng diễm lệ, Linh Duyệt nhìn một phát đã nhận ra chất liệu ngay. Chuyện đoó khiến cậu nổi điên, một nửa vì phẫn nộ, còn một nửa vì sợ hãi.
Lông đuôi Phượng Hoàng! Không phải một cái! Lại còn không phải cùng một con!
"Anh lấy đuôi Phượng Hoàng từ đâu ra! Ðây cũng là chiến lợi phẩm à? Hay anh thích nhổ lông đuôi Phượng Hoàng?!"
Mặc Diễm nheo mắt, thoáng chốc anh đã ở ngay sau lưng Linh Duyệt, gần như dán lên người cậu, "Phượng Hoàng đã mấy trăm năm nay chưa hiện thế, cậu mới bây lớn sao biết đấy là lông đuôi Phượng hoàng?"
Cơn tức giận của Linh Duyệt lập tức bị dập tắt, "Tôi.. Tôi đọc trong sách."
Mặc Diễm giữ tay cậu để đề phòng cậu chạy trốn, "Không liên quan gì tới cậu, tại sao cậu lại kích động đến thế?"
Linh Duyệt bị khí tức của yêu tinh mạnh mẽ hơn mình bao phủ. Cậu muốn chạy nhưng không thể nên Linh Duyệt trợn mắt, "Nhảm nhí! Ðấy là vua của loài chim! Một con chim hỉ thước như tôi đương nhiên phải ủng hộ vua của loài chim rồi!"
Mặc Diễm ấn cậu vào tường, nói: "Cậu biến thành chim hỉ thước cho tôi xem đi."
Chân Linh Duyệt mềm nhũn, "Không được không được không được, tôi không thể biến, nguyên thân sao có thể tùy tiện biến được. Anh chẳng phải vợ tôi, tôi không thèm cho anh xem đâu."
Thần sắc Mặc Diễm chợt khựng lại vì anh đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, Linh Duyệt còn một vị hôn thê chưa tìm thấy. Lửa trong lòng Mặc Diễm bùng cháy, hôm nay, anh nhất định phải hỏi cho ra lẽ rốt cuộc nguyên thân Linh Duyệt có đúng là Phượng Hoàng hay không. Nếu đúng thế thì anh khỏi cần tìm nữa, danh chính ngôn thuận cướp cậu về nhà.
Linh Duyệt cảm giác được một luồng hơi nóng bao quanh mình khiến linh hồn run rẩy, chân cậu mềm đi. Linh Duyệt dán vào tường, lặng lẽ trượt xuống, mình sẽ bị ăn thịt sao?
Ngay sau đó, Mặc Diễm đỡ Linh Duyệt lên, "Cậu làm gì thế?"
Linh Duyệt sợ đến sắp khóc, "Biểu cảm anh dọa người quá, ngọn lửa anh màu đen đúng không? Lửa mà sẽ bị hồn phi phách tán khi đụng vào ấy?"
Mặc Diễm mau chóng buông cậu ra, anh híp mắt cười, sờ đầu cậu rồi dỗ dành: "Xin lỗi cậu, tôi thu lửa vào rồi."
Linh Duyệt hít một hơithở sâu, kinh khủng quá, yêu nghìn năm đã đáng sợ như vậy thì rốt cuộc nguyên thân Mặc Diễm còn đáng sợ hơn gấp mấy lần nữa?
Linh Duyệt làm biểu cảm đáng thương khiến Mặc Diễm chẳng dám nặng lời, anh rất sợ giây kế tiếp sẽ dọa cậu bật khóc.
Linh Duyệt rối rắm: "Tôi muốn hỏi những thứ đó anh lấy đâu ra vậy?"
Mặc Diễm nói bậy nói bạ một cách nghiêm túc, "Tôi thắng cược với người khác nên lấy được."
"Thật sự không phải anh nhổ?"
"Tôi nhổ lông nó làm gì? Tuy lông đấy dùng làm trang sức rất đẹp nhưng tôi cũng đâu cần nhổ ra."
Mặc Diễm trông vô cùng nghiêm túc, "Cá cược thắng hết đấy, có vài cái tôi trao đổi với người ta. Tôi thề là tôi ghét đánh chim nhất, chim đẹp như thế sao nỡ lòng nào mà đánh."
Linh Duyệt che ngực, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy bản thân đã bảo vệ được mông mình rồi.
Mặc Diễm gỡ cây quạt kia xuống, hào phóng nói: " Tôi cho cậu quạt lông chim này."
Linh Duyệt ngây người, "Anh đưa cho tôi thứ giá trị như thế?"
"Dù sao cũng là người khác thua cược nên tôi chưa dùng tới bao giờ. Ðúng lúc nó hợp với hỏa linh lực của cậu, mỗi ngày cậu gối đầu ngủ để hấp thụ chút linh khí đi." Mặc Diễm dứt khoát nhét vào ngực Linh Duyệt, cậu không muốn cũng phải lấy.
Tay Linh Duyệt run rẩy, hấp thụ xong cậu chắc chắn sẽ lớn thêm một vòng, tốt hơn nữa cậu sẽ điều khiển được lửa của mình, "Ðây là anh đền bù cho việc bắt cóc tôi? Cho rồi thì không được đòi về đâu đấy."
"Chẳng những vậy," Mặc Diễm lấy ra một cái vòng tay bảy màu, "Cái này tôi cũng cho cậu nốt. Nó cứng và lỳ đòn, ai bắt nạt cậu thì rót linh khí vào và ném lên trời, nó sẽ tạo thành lá chắn xung quanh để bảo vệ cậu."
"Làm cái gì?" Linh Duyệt chạm vào chiếc vòng. Sau đó, cậu suýt nữa đã quỳ xuống, ðây là vảy rồng! Trưởng thành với thuộc tính khác nhau! Làm từ nhiều con rồng gộp lại!
Mặc Diễm biểu diễn cho Linh Duyệt xem cách sử dụng. Anh đảm bảo với động tác ngu ngốc này thì một yêu tinh có IQ thấp như tiểu yêu vẫn học được.
Linh Duyệt ngửi chiếc vảy màu tím, con mẹ nó, cậu chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. Bấy giờ, cậu mới yên tâm, "Thầy Mặc, anh lấy từ đâu ra thế?"
Mặc Diễm im lặng rồi nói: "Cá cược, người khác bị tôi đánh bại. Thêm vào hai món xem như là lời xin lỗi của tôi, nếu lần sau tôi bắt cóc cậu nữa thì tôi sẽ cho hai món đồ."
Mặc Diễm chỉ vào căn phòng đầy chiến lợi phẩm. Ở đây vẫn còn nhiều đồ nên anh có thể trói cậu thêm nhiều lần. Nếu cậu còn dám ngủ qua đêm ở nhà người khác, anh gặp lần nào sẽ trói lần ấy.
Tay Linh Duyệt run lẩy bẩy, dám dùng mấy vật đó ra cá cược, yêu tinh đó chắc chắn bị ngu. Cậu nhanh chóng cất vào trong ngực.
Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, dùng giọng điệu dụ dỗ người bạn nhỏ thương lượng với Linh Duyệt, "Nguyên thân cậu là gì?Cho tôi xem một lần đi."
"Không cho, không cho, không cho," Linh Duyệt lắc đầu như trống bỏi, cậu định chạy thì Mặc Diễm nhanh chóng duỗi tay ôm lấy eo Linh Duyệt, "Cậu tính chạy đi đâu?"
Linh Duyệt không thể thoát khỏi vòng tay anh. Trong lúc cậu đang nghĩ cách để trốn thì nghe thấy tiếng ai đó ngoài cửa: "Tôi, tôi đến không đúng lúc à?"
Phan Văn đứng trước cửa một cách khó xử. Y lén nhìn Mặc Diễm, dưới đáy mắt che giấu hai chữ: Cầm thú!
Nhanh như vậy đã hạ thủ, y còn có thể nói gì?
Linh Duyệt nhân cơ hội này chui ra khỏi ngực Mặc Diễm. Bây giờ, cậu cảm giác cả người trên dưới đều là mùi của anh. Hồi nãy, suýt nữa làcậu sợ đến hóa thành nguyên thân.
Mặc Diễm trừng Phan Văn, đồ cản trở!
Hôm nay dụ không ðược, Mặc Diễm nói nghiêm túc: "Ăn sáng trước đi."
Linh Duyệt ôm bảo vật trong ngực, không dám đứng lại, "Tôi qua công ty ăn luôn."
Mặc Diễm lại duỗi tay kéo cậu về, "Ăn no rồi hãy đi."
Linh Duyệt: "..."
Ảo giác à, dường như cậu chẳng hề chống cự tí nào.
Lúc ăn cơm, Phan Văn hỏi: "Gần ðây cậu không nhận lịch trình, bước tiếp theo cậu tính làm gì?"
Linh Duyệt ngoan ngoãn đáp: "Bước tiếp theo tôi sẽ ngưng diễn xuất. Anh Vinh bảo muốn tôi lắng đọng thêm chút kinh nghiệm nữa nên cần tiếp tục học tập."
Phan Vãn đã biết chuyện gì xảy ra lúc livestream, y gật ðầu tán đồng, "Ngô Cẩm Vinh quyết định đúng đắn, anh ta không ép cậu đi kiếm tiền trong lúc này chứng tỏ tâm tính con người đó rất tốt."
Linh Duyệt gật đầu, "Anh Vinh là người cực kỳ tốt."
Mặc Diễm nhướng mày, Ngô Cẩm Vinh là một ông chú thì có gì đáng khen?
Linh Duyệt nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Sau khi cảm ơn Phan Văn, cậu vẫy tay với Mặc Diễm, "Tôi đi đây."
Mặc Diễm: "Tôi chở cậu đi ðược không?"
"Khỏi cần, anh Vương sẽ đến đón tôi." Linh Duyệt nói xong bèn co giò lên chạy, chân không chạm đất gần như bay ra ngoài.
Phan Văn nhịn cười, "Anh làm chuyện cầm thú gì mà khiến người ta sợ thế?"
Mặc Diễm thở dài, anh chưa kịp cầm thú thì cậu đã chạy mất tiêu.
Phan Văn nói chuyện như người từng trải: "Anh kiên nhẫn đi, dọa làm người ta chạy mất sẽ khó dỗ lắm đấy!"
Mặc Diễm cười nhạo, "Khắp đất nước chẳng có gấu trúc cái nào thành tinh thì cậu lấy kinh nghiệm ở đâu ra?"
"Anh xem thường gấu trúc độc thân!"
"Sai rồi," Mặc Diễm giải thích: "Tôi không xem thường người độc thân mà tôi xem thường giống loài cậu chỉ có mình cậu là thành tinh. Tuy loài tôi chỉ có mình tôi nhưng xác suất thành tinh là trăm phần trăm mỗi khi xuất hiện."
Phan Văn trông thấy sự khinh bỉ trong mắt Mặc Diễm, y đau lòng nên ôm ngực, tim bị đâm một nhát!
Linh Duyệt vừa bước vào công ty thì anh thư ký lập tức nói: "Duyệt Duyệt, cậu tới trễ hai phút nên bị trừ hai điểm, giảm hai trăm đồng."
Linh Duyệt nghe đến trừ tiền thì cậu vờ đáng thương để lôi kéo đối phương, "Anh Phương, anh không biết hôm nay em chịu nhiều đả kích cỡ nào đâu. Em mới mở mắt ra đã bị kích ðộng đến nổi điên. Sau đó còn kích động hơn nữa nhưng nói chung là cực kỳ kích động nên em mới tới trễ."
Thư ký Phương chẳng hiểu rốt cuộc cậu chịu bao nhiêu kích động nhưng nhìn nhan sắc của cậu, y quả thật không nỡ làm khó, "Xét thấy cậu vi phạm lần đầu nên anh tha. Hôm nay công ty mời thầy vũ công mới, rất nổi tiếng và cực kỳ nghiêm khắc. Lát nữa, cậu khôn khéo một chút, giải thích thật rõ nguyên nhân vì sao tới trễ."
Linh Duyệt vỗ trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình, "Em cảm ơn anh Phương."
Thiếu chút nữa cậu mất hai trăm đồng rồi!
Linh Duyệt tính chạy thì thấy Ngô Cẩm Vinh đứng ngay đầu cầu thang, ngoắc cậu lại, "Tới đây."
"Anh Vinh! Em đến trễ!" Linh Duyệt chột dạ định bỏ chạy, nhưng cậu thấy sắc mặt Ngô Cẩm Vinh lạnh lùng nên chậm chạp đi qua.
Sau khi Ngô Cảm Vinh ngồi xuống, anh hỏi một cách ôn hòa: "Cậu nói đi, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Mặc Diễm tới đón cậu à?"
Linh Duyệt: "... Vâng!"
Ngô Cẩm Vinh cau mày: "Rốt cuộc hai người đã làm cái quái gì thế?"
Linh Duyệt nhanh trí móc cây quạt từ trong ngực ra, "Thầy Mặc mua cho em cây quạt ở nước ngoài, anh thấy đẹp không? Cực kỳ đẹp ðúng không? Em thấy nó thì kích động quá nên... Chạy xuống."
Ngô Cẩm Vinh bóp trán, "Cậu chú ý chút đi, đừng tạo tin đồn. Anh không muốn xía chuyện tình cảm của cậu nhưng anh không muốn thấy người trẻ tuổi như cậu bị tình cảm làm cho đầu óc mê muôi. Cậu hãy lý trí hơn, còn cả vị hôn thê của cậu nữa đấy, trước khi chưa xác định đó là ai thì đừng ở chung..." Ngô Cẩm Vinh nói đến đây, khóe miệng lập tức giật giật, rốt cuộc anh đang nói gì! Sao anh lại thấy mình như người cha già vậy?
Ngô Cẩm Vinh không mở miệng được, "Cậu... Ði học đi. Nói chung là cậu cứ chú ý giữ khoảng cách! Về sau.. Về sau cũng thế! Cậu tự suy nghĩ đi, trước khi yêu đương thì nên báo cho công ty biết, đừng quên đấy."
"Dạ vâng."
Linh Duyệt nghe mà đầu óc cứ mơ hồ, cuối cùng ý anh Vinh là gì. Cậu chưa tìm ra vợ thì sao sống chung được? Dù tìm thấy thì cậu cũng sẽ không ngủ chung với người ta vì lỡ con gái người ta ghét thì cậu sẽ nghĩ cách giải trừ hôn ước. Trách nhiệm của cậu là tìm cô ấy nhưng quan trọng là không ép buộc, cậu hiểu đạo lý đó.
Vậy nên anh Vinh giáo dục cậu nửa ngày thì liên quan gì ðến chuyện sáng sớm cậu đi theo Mặc Diễm? Linh Duyệt không hỏi nhiều, cậu nghe thấy anh Vinh cho mình đi bèn chạy như bay. Khi chạy một mạch vào phòng luyện nhảy, cậu bắt gặp thầy đội khăn trùm đầu. Thầy có vóc người khá thấp, mặc áo luyện công màu đen. Tuy thầy gầy gò nhưng để lộ ra cơ bắp rắn chắc, không khoa trương nhưng mạnh mẽ.
Y khoảng 30 tuổi, có nước da ngăm, sắc mặt lạnh lùng trông hơi hung dữ. Linh Duyệt lo lắng bước qua, cậu cẩn thận quan sát đầu ðối phương dưới cái khăn trùm, hình như... Ðầu y bị hói?
Linh Duyệt kìm nén sự tò mò trong lòng, cúi người nhận sai: "Chào thầy, em tên là Linh Duyệt, hồi nãy anh Vinh tìm em nói chuyện nên đến trễ, thật sự xin lỗi ạ!"
Ðối phương thấy thái độ nhận sai của cậu tốt bèn gật ðầu, không so đo với cậu, "Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Vưu Kiện Thành, học về múa dân gian. Tôi thích kết hợp điệu múa dân gian và múa đương đại với nhau để tạo nên vũ đạo mới. Tổ tiên tôi chuyên hát Kinh kịch nên tôi có nghiên cứu một chút về Kinh kịch. Trong ba tháng tiếp theo, những gì có thể dạy tôi sẽ dạy cho cậu một lần, học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của cậu."
Linh Duyệt lập tức hiểu rõ, anh Vinh đã giao tiền, nếu cậu không học thì cũng không thể trả lại nên Linh Duyệt trả lời: "Thầy yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng học, thầy dạy cái gì thì em học cái đó."
Mặt thầy Vưu vô cảm, lần đầu tiên y mới thấy một học sinh điên cuồng như thế. Xem ra y phải áp chế sự xóc nổi của cậu trong tiết thứ nhất.
"Ðây là video vũ đạo tôi mới quay hôm qua, cậu xem trước đi. Sau khi xem xong, tôi sẽ dạy cậu ba lần rồi sau ðó tôi yêu cầu cậu phải thực hiện được nó."
Màn hình lớn phía bên trái phòng luyện nhảy bắt đầu chiếu video, Linh Duyệt vừa xem vừa cởi bỏ áo khoác. Sau khi xem xong năm phút vũ đạo, Linh Duyệt nói nghiêm túc: "Thưa thầy, em nhảy thử một lần, thầy thấy chỗ nào sai thì thầy chỉ ra, em sẽ sửa nó ngay lập tức."
Thầy Vưu tưởng mình nghe lầm, "Cái gì?"
Linh Duyệt vừa nhảy vừa nói: "Em nhảy cho thầy xem, điệu múa dân gian khá mạnh mẽ nên em thấy thú vị lắm!"
Ðộng tác Linh Duyệt đều rất chuẩn xác, hình thể cậu đẹp, cộng thêm sự linh hoạt tốt nên mỗi một động tác cậu làm đều đẹp hơn so với thầy Vưu. Chuyện này khiến Vưu Kiện Thành chết lặng, cậu ta biết nhảy thật sao?!
Suy cho cùng thì cậu ta là loại thiên tài gì mà có thể nhảy vũ đạo dài nãm phút dù chỉ xem qua một lần?
"Thầy thấy thế nào?" Sau khi nhảy xong, Linh Duyệt vẫn hít thở đều đều, cậu ngoan ngoãn hỏi thầy, "Thầy muốn em nhảy thềm lần nữa không?"
Thầy Vưu kích động đến đỏ mặt, "Ðủ rồi! Cậu giỏi lắm!"
Các giáo viên khác từng dạy Linh Duyệt đều từ phòng học khác chạy tới vây xem, ánh mắt bọn họ nhìn thầy Vưu chẳng khác gì nhau: Vui sướng khi người gặp họa.
Họ hông biết thầy Vưu sẽ kiên trì bao lâu nhưng Linh Duyệt đã từng dùng thiên bẩm biến thái của mình làm các giáo viên khóc hết người này đến người nọ.
- ------------------------------------
Trong lúc Linh Duyệt đang học tập, thế giới bên ngoài chẳng hề yên tĩnh vì chủ đề liên quan đến Linh Duyệt chưa từng bị đứt đoạn.
Fans cãi cọ ầm ĩ, ngóng trông phim mới của Linh Duyệt. Còn antifan nhảy nhót khắp nơi, lấy Linh Duyệt ra so sánh với mấy nghệ sĩ khác. Họ còn đăng bài nói nhân vật mà Linh Duyệt diễn hay hơn ai, bài đăng này thế mà vẫn có fan não tàn tán thành.
Một số người cũng nói Linh Duyệt trông xấu xí, kém hơn ai đó.
Fan hâm mộ bất mãn bèn đáp trả lại: Người chỉnh mặt còn chẳng đẹp bằng Duyệt Duyệt nhà chúng tôi! Mấy người bị thiểu năng hết rồi!
Dưới sự kiểm soát bình luận của Ngô Cẩm Vinh, các cuộc thảo luận trên mạng dần dần ôn hòa hơn rất nhiều, người hâm mộ cũng ngày càng lý trí hơn.
Nếu người nào đó đăng lại đề tài này, fans Linh Duyệt sẽ nói: "Cục cưng à! Dù người ta bịa đặt cái gì thì chúng ta đều sẽ xem người đó như tên ngu! Ðây rõ ràng là bôi nhọ cậu ấy nên chúng ta đừng để bị lừa. Có lẽ họ đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta mà đáp trả sẽ chuốc tiếng xấu về cho Duyệt Duyệt đấy!"
"Thật sự xin lỗi, nhưng Duyệt Duyệt nhà tôi không muốn so sánh cùng các đàn anh, đây là muốn hại chết cậu ấy. Hai người đều khác nhau, tuổi Duyệt Duyệt còn nhỏ nên không thể hiện được phong thái như các đàn anh nên hi vọng fans nhà bên đừng tức giận nữa."
"Các chị em, đừng bị anhtifan làm lệch lạc. Duyệt Duyệt nhà chúng ta đẹp hay không chẳng cần người khác phán xét. Dù cậu ấy ngưng diễn xuất đi chăng nữa thì vẫn còn đi hát, Duyệt Duyệt có tài hoa nên mọi người ðừng sợ."
Thời gian dài, fan nhà bên bị liên lụy cũng cảm thấy người viết bài đăng này thật quá đáng. Người hâm mộ Linh Duyệt vô cùng lý trí, bản thân cậu còn khiêm tốn, họ bôi nhọ cậu lâu như thế mà Linh Duyệt đều chưa từng lên mạng để giữ độ hot. Họ vừa đọc bài đăng thì đã biết ngay mấy người này là antifan!
Oán hận antifan ngày càng ít thì fan Linh Duyệt ngày càng đoàn kết. Ðương nhiên, trong đó cũng có khá nhiều fan rời đi. Weibo Linh Duyệt vẫn luôn im ắng, các fan thấy đã hết drama nên người nào yêu không sâu tất sẽ rời đi.
Hiện giờ, Linh Duyệt dựa vào việc thầy đã nhận tiền nên cậu cố gắng móc sạch bách ý tưởng của thầy Vưu. Cậu nghe nói thầy ấy chẳng những biết nhảy dân gian mà còn biết hát Kinh kịch nên ngày nào cậu cũng quấn lấy thầy Vưu học vài ba câu.
Ba tháng sau, đoàn phim ngoài Mặc Diễm và Linh Duyệt ra thì mấy người khác đều đã nhận kịch bản mới. Dương Hoằng Bác tiếp tục sắm vai phản diện, nhưng lần này lấy bối cảnh là phim hiện đại, còn Hình tuấn Phong đảm nhận vai chính. Chẳng biết nghiệt duyên gì mà hai người lần nữa vào cùng một đoàn phim.
Bình Ðịch thuận lợi giành lấy nhân vật giàu có mà Linh Duyệt trả về, cậu ta cũng đang chuẩn bị quay phim.
Cuộc sống của Linh Duyệt khá đơn giản vì cậu chỉ có hai nơi để đi. Năm giờ chiều hôm đó, Linh Duyệt bị thầy Vưu đuổi ra khỏi phòng học. Lần ðầu tiên y mới thấy loại học sinh có thể nhảy hai mươi bốn tiếng mà không biết mệt mỏi, không biết nghỉ ngơi. Thầy Vưu hơi hoang mang về nghiệp dạy của mình, nếu học sinh đều như thế thì dù làm bằng sắt y cũng không gánh nổi!
Linh Duyệt vừa bước ra khỏi cửa thì lập tức nhận được cuộc điện thoại từ Mặc Diễm: "Nhóc con, tới nhà tôi ăn cơm đi."
Cậu cảnh giác: "Tôi không đi đâu. Gần đây trời nóng bức làm tôi mất khẩu vị, tôi ăn kem là đủ rồi."
Mặc Diễm dụ dỗ cậu bằng giọng điệu ôn hòa: "Tôi mới mời đến một đầu bếp yêu tinh có hơn ba trăm năm kinh nghiệm nấu ăn và từng làm đầu bếp cho hoàng đế. Hôm nay, tất cả đều là món thịt nên chúng ta cùng nếm thử đi."
Linh Duyệt nuốt nước miếng, hỏi dò: "Anh vẫn muốn xem nguyên thân của tôi đúng không?" Mặc Diễm nghiêm túc thậm chí còn hơi giận dữ, "Cậu nghĩ cái gì vậy? Tại sao tôi lại cố chấp xem nguyên thân của cậu? Tôi đâu phải hạng lưu manh!"
Lần trước, Linh Duyệt thật sự hoảng sợ nên trong lòng cậu hơi phòng bị, "Nếu anh đòi xem nữa thì về sau tôi sẽ không đến đâu."
Mặc Diễm: "...Tôi không đòi, cậu sẽ tới chứ?"
Linh Duyệt đắn đo, dù sao thì trước đây Mặc Diễm luôn quan tâm đến cậu nên Linh Duyệt quyết định tin anh lần này, "Tôi sẽ tới, anh chờ tôi một chút."
Mặc Diễm bật cười, "Tôi đã mua đồ chơi cậu thích, còn lắp đặt xong xuôi trong sân nhà cậu."
"Lắp đặt xong rồi ư?"
"Ừ, tôi trèo tường vô."
Linh Duyệt móc chìa khóa nhà ra quan sát, cậu cảm thấy nó mất tác dụng rồi.
Linh Duyệt về tới nhà thì thấy trong sân có một cái bập bênh. Cậu vui vẻ nhảy lên, cảm giác so với lúc quay hình còn vui hơn nhiều.
Mặc Diễm mỉm cười ngồi trên nóc nhà, anh ôm tay xem Linh Duyệt chơi. Quả nhiên lúc cậu vui vẻ trông rất đáng yêu.
Sau khi Linh Duyệt chơi xong đồ mà Mặc Diễm mua, cậu nghĩ về đầu bếp nấu bữa tối. Dưới sự ðảm bảo "Nếu ép cậu biến về nguyên thân, tôi sẽ thành lưu manh" của Mặc Diễm, Linh Duyệt lựa chọn tin anh.
Sau khi ăn xong, Linh Duyệt ngồi ngắm sao trong sân nhỏ của Mặc Diễm và cân nhắc về bài hát mới được cải biên sáng nay, cậu phải hát làm sao để người nghe yêu thích hơn. Mặc Diễm ngồi kế bên, chọc vào bụng cậu. Nhóc con ăn nhiều như thế mà bụng chẳng hề phình ra, có khi nào dù anh ssút ăn cấp mấy cậu cũng chẳng mập lên hay không?
Hai tay Linh Duyệt ôm bụng, "Anh đừng quậy, tôi đang suy tư."
"Ðừng, tôi sợ một khi suy tư cậu sẽ phát sốt đấy."
Linh Duyệt liếc mắt, cậu đần vậy sao?
"Tôi cảm thấy mình học quá ít nên định tìm một vị tiền bối có kinh nghiệm phong phú dạy tôi hát," Linh Duyệt chợt nhớ ra, "Thầy Mặc, chẳng phải trước kia anh là ca sĩ sao?"
Mặc Diễm nói: "Cậu đừng tìm tôi, ca hát không phải sở trường của tôi, cậu muốn hỏi kinh nghiệm thì tìm người khác đi."
"Tôi không quen với mấy vị tiền bối," Linh Duyệt lục soát danh bạ, cậu đột nhiên phát hiện bà Lưu, "A! Tôi thật sự có quen một người!" Linh Duyệt nghĩ đi nghĩ lại rồi xìu xuống, "Tuổi tác của đối phương khá lớn, tôi cũng đâu quen biết gì người ta." Linh Duyệt cau mày, "Có quá đột ngột nếu tôi hỏi bà không?"
Mặc Diễm thờ ơ, "Hỏi thì sẽ biết ngay thôi."
"Ðâu được, tôi có vốn liếng gì để xin người ta chỉ bảo. Tôi không thể nói bà là ca sĩ hay thần tượng vì bà là ca sĩ nằm trong hàng ngũ bảo vật quốc gia! Bà Lưu Giai Trăn, anh biết chứ?"
Mặc Diễm vẫn câu nói đó, "Cậu không thử thì sao biết được? Tôi biết bà lão này, tính tình bà rất hiền, cực kỳ thích dẫn dắt người mới nên cậu cứ hỏi thử đi."
Dưới sự khích lệ của Mặc Diễm, Linh Duyệt lấy hết cam ðảm nhắn tin cho bà: "Bà Lưu, con là Linh Duyệt đây, bà còn nhớ con không?"
Linh Duyệt nhắn xong, cậu thấp thỏm chờ đợi trong khi cầm điện thoại. Chẳng bao lâu sau, Lưu Giai Trăn trả lời: "Bà nhớ chứ, cậu ca sĩ hiền lành."
Linh Duyệt kích động đến đôi mắt phát sáng, "Bà Lưu trả lời tôi kìa!"
Mặc Diễm nhíu mày, bộ dáng cậu phấn kích như thế thì anh có nên đi học hát không?
Linh Duyệt kích động: "Bà chỉ con một vấn đề được không? Vấn đề liên quan đến ca hát."
Bà Lưu gọi thẳng qua, nói bằng giọng điệu hiền hòa, "Chiều mai, bà có một tiết dạy nửa tiếng ở đại học nhạc viện thành phố, con tới nghe được không?"
"Ðại... Ðại học..." Mặt Linh Duyệt đỏ bừng, đến trường mẫu giáo của con người cậu còn chưa đi chứ đừng nói gì đến nơi thần thánh như đại học. Cậu kích động, hiểu ý bà, "Con cảm ơn bà vì đã cho con một cơ hội!"
Lưu Giai Trãn bật cười, "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, con đừng xúc động như thế. Bắt đầu từ hai giờ chiều mai, con đến lúc một giờ rưỡi, bà sẽ tìm người dẫn con vào lớp học. À quên mất, con phải ngụy trang đừng ðể bị nhận ra, vì bây giờ con đã nổi tiếng hơn trước kia."
"Dạ, con nhớ rồi, con nhất định sẽ giấu kỹ càng để không bị phát hiện, " Sau khi cúp máy, Linh Duyệt hỏi Mặc Diễm: "Thầy Mặc, anh từng học đại học chưa?"
Khóe miệng Mặc Diễm giật giật, "Rồi."
"Ðều là yêu tinh như nhau, tại sao anh từng học đại học của loài người?"
"Tôi chẳng những học qua đại học mà tôi còn đi du học nữa kìa. Tôi có bằng cấp của một số trường đại học ở nước ngoài đấy." Mặc Diễm bó tay, "Bộ trước khi xuống núi cậu chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ làm loại người gì ở nhân gian sao? Trước tiên, cậu để bộ phận quản lý tạo một trình độ học vấn cho mình. Sau đó cậu cứ học qua loa là sẽ lấy được một tấm bằng tốt nghiệp đại học."
Linh Duyệt: "...Tôi không biết còn có chuyện như vậy?"
Chẳng trách tại sao Mặc Diễm quá nổi tiếng, lúc mới xuống núi, cậu chỉ biết uống sương thôi.
Mặc Diễm than thở, "Quên đi, tôi tìm người làm hộ cậu. Ngày nào đó giới truyền thông hỏi về trình độ học vấn thì cậu đừng nói mình chưa từng đi học. Nhân gian đã sớm bắt buộc giáo dục chín năm. Ngoài ra, những người nghèo khó sẽ xin trợ cấp, vay tiền để học nên chưa từng đi học quá là phi thực tế, cậu hiểu chưa?"
Linh Duyệt cảm động, kéo tay Mặc Diễm, "Thầy Mặc, anh đối xử tốt với tôi như thế nhưng tôi lại xem anh như tên lưu manh, xin lỗi anh."
Beta: Bô
Ngày hôm sau, khi Linh Duyệt tỉnh dậy, cậu ngồi trên giường và cầm điện thoại, căng thẳng giải thích với Ngô Cẩm Vinh: "Anh Vinh, sau khi em tỉnh dậy thì thấy anh chưa tỉnh nên không có kêu anh."
"Anh cứ tưởng nửa đêm cậu bị chó tha đi mất rồi!" Ngô Cẩm Vinh bị sốc, buổi sáng anh thức dậy chiên sủi cảo và nấu cháo. Sau khi chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, anh đi kêu Linh Duyệt xuống ăn thì. Lúc mở cửa ra thì anh bị dọa cho hết hồn, giày vẫn ở đấy nhưng người thì không thấy đâu! Làm sao mà một người lớn đang sống sờ sờ lại bỗng nhiên biến mất được?
Anh mau chóng gọi điện hỏi Linh Duyệt, anh nghe thấy giọng điệu cậu vẫn còn đang ngáy ngủ nên Ngô Cẩm Vinh tức tối, đứa nhỏ này làm việc chẳng đáng tin gì cả!
Linh Duyệt xin lỗi, "Thật sự xin lỗi anh, lần sau em không dám nữa đâu."
Ngô Cẩm Vinh nhìn bộ quần áo đang nằm trong nhà anh, chân mày vừa giãn ra lần nữa chau lại, "Cậu mặc quần áo ngủ, quấn chăn và đi chân trần ra ngoài à?"
Linh Duyệt:!!!
Cậu phải giải thích thế nào đây? Linh Duyệt sắp khóc tới nơi. Dưới tình thế cấp bách, cậu đành giả bộ bệnh để trốn thoát: "Em... Em... anh Vinh, đầu em nhức quá! Em chết mất, ôi, muốn xỉu rồi, em đi chết đây!"
Ngô cẩm Vinh: "..."
Mặc Diễm nghe vầy bèn "Phụt" một tiếng, một đám lửa lập tức bùng lên trên đầu Linh Duyệt, tức ghê!
Phòng ngủ mà Linh Duyệt đang nằm chính là căn phòng mà con tiểu Hắc long đã đục lỗ. Ở giữa là phòng khách được kết nối với căn phòng này, xuyên qua bức rèm sẽ thấy Mặc Diễm, người mặc quần áo thoải mái đang đốt nến thơm, uống trà và đọc sách.
Cậu muốn cúp máy rồi lao vào bóp chết anh ta ghê!
Ngô Cẩm Vinh đang chờ Linh Duyệt giải thích, "Cậu đừng giả bộ nữa, tự cậu xem bản thân mình có giống người bình thường không? Làm chuyện gì cũng phải có giới hạn thôi chứ!"
Linh Duyệt sắp khóc, cậu nên giải thích thế nào đây! Mặc Diễm đột nhiên lên tiếng: "Buổi sáng tôi đi đón cậu ấy, cậu ấy kích động quá nên quên mang giày đã chạy theo tôi."
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Ngô Cẩm Vinh chẳng nói câu nào bèn trực tiếp cúp máy, không biết vì sao mà Linh Duyệt cảm thấy càng giải thích càng tồi tệ hơn.
Linh Duyệt nhìn chằm chằm Mặc Diễm, đỉnh đầu cậu vẫn đang bốc lửa!
Mặc Diễm chẳng sợ hãi chút nào, anh lật một trang sách, nói bằng giọng điệu lười biếng: "Yêu tinh không thể ngủ trong nhà loài người để tránh bị bại lộ thân phận. Tôi làm vậy vì muốn tốt cho cậu thôi."
Linh Duyệt hít một hơi thật sâu, cậu từ trên giường nhảy vèo xuống đất, hùng hổ chạy ra ngoài, "Mặc Diễm! Có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không? Tôi cảm thấy như mình bị bắt cóc ấy!"
Linh Duyệt tức giận bèn vung quả đấm lên, cậu chưa kịp đánh thì đã bị linh khí trên người Mặc Diễm trấn áp. Cậu tức muốn đánh anh ta nhưng đánh không lại!
Mặc Diễm đặt sách xuống, nhướng mày, mỉm cười, "Chẳng phải cậu nói muốn qua nhà tôi chơi sao, không đi thăm quan à?"
"Anh đừng nói sang chuyện khác!"
"Cậu thích gì tôi đưa cho cậu, xem như lời xin lỗi của tôi."
"Tôi chẳng lạ gì mấy thứ đó!"
Tuy Linh Duyệt nói thế nhưng vẫn liếc mắt đánh giá xung quanh. Sau đó cậu đột nhiên bị nhồi máu cơ tim. Giường chạm khắc hoa bằng gỗ lim, nóc nhà điêu khắc hình long phượng, bàn ghế cùng đồ trang trí theo phong cách cổ điển, không cái nào là không tinh xảo. Cậu không nhận ra từ triều đại nào nhưng trực giác mách bảo cậu toàn bộ đều là đồ cổ! Mỗi một thứ đều bán được rất nhiều tiền!
Linh Duyệt nhớ lại căn nhà của mình, cậu ôm ngực rồi phất tay, "Ông đây không thèm chơi với anh, tạm biệt!"
"Trở lại cho tôi." Mặc Diễm túm lấy phía sau cổ áo Linh Duyệt, kéo cậu vào phòng bất chấp sự phản kháng, "Tôi bảo cho cậu thì chắc chắn sẽ cho cậu, tôi muốn xin lỗi cậu."
"Anh đưa tôi đồ thì tôi sẽ tha thứ chuyện bị anh bắt cóc ư?" Chân mày Linh Duyệt giương lên. Cậu định duỗi móng ra cào nhưng không dám vì khác cấp bậc chiến đấu nên cậu sợ bị ăn đòn.
"Tôi vì cậu mà đến loài người cũng đánh, cậu lại không thể tha thứ cho tôi lần này sao?" Mặc Diễm bất mãn, "Lúc tôi ôm cậu, rõ ràng cậu vẫn còn mở mắt. Tôi thấy cậu im lặng nên tôi mới ôm cậu về."
Linh Duyệt: "..."
Cậu cảm thấy hơi sai sai nhưng chẳng tìm ra được lý do để phản bác!
Sau một hồi do dự, Linh Duyệt thấy Mặc Diễm vì cậu mà ngay cả mặt mũi con người cũng dám dạy dỗ bèn quyết định cho đối phương thêm một cơ hội, "Anh muốn đưa tôi cái gì? Màu gì? Quà mà thiếu thành ý là chuyện này không xong với tôi đâu đấy."
"Bảy màu."
"Oa!"
Mặc Diễm cảm giác mình chẳng cần dùng nhiều sức lực để túm Linh Duyệt thì cậu đã chủ động chạy đằng trước. Anh khẽ mỉm cười, dụ bắt chim non quả nhiên như săn bắt thú, giăng bẫy rồi từng bước dẫn dụ vào. Cuối cùng anh thu lưới lại là có thể trực tiếp tha về nhà.
Linh Duyệt quan sát căn phòng trưng bày toàn những đồ vật kỳ lạ. Cậu tò mò nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút. Cuối cùng, cậu lấy cái bình sứ màu xanh trắng lên, hỏi: "Thầy Mặc, cái này ở triều đại nào?"
"Hình như là thời Ðường."
"Ðoản đao đó thì sao?"
"Có lẽ là triều đại nhà Tống."
"Thế còn cái ly lớn màu xanh kia!"
"Ðấy là đồng thau, hình như thời nhà Thương?" Niên đại quá lâu, cũng không phải vật gì quan trọng nên Mặc Diễm không nhớ rõ.
Linh Duyệt hoài nghi nhìn anh, đời nhà Thương chắc chắn cách thời đại này hơn nghìn năm, "Chẳng phải anh một nghìn tuổi rồi sao?"
Mặc Diễm cau mày, "Việc đấy quan trọng sao? Liên quan gì đến tuổi tác của tôi?"
"Ðược rồi, chẳng liên quan gì cả." Linh Duyệt càng thấy kỳ quái, nhưng cậu tạm thời bỏ qua chủ đề này. Linh Duyệt cầm một cùm răng trông lạ lạ lên, tò mò, "Ðây là răng ai thế? Người thời đồ đá à?"
"Tôi quên rồi, chắc là chiến lợi phẩm." Mặc Diễm thật sự chẳng hiểu nổi mình lấy răng người đồ đá có ích lợi gì, nhưng hình như nó thuộc về một con thú dữ.
Linh Duyệt đang lang thang khắp phòng thì cậu bỗng dưng cảm nhận được một luồng linh lực hỏa quen thuộc. Linh Duyệt bước vào căn phòng trong cùng dựa theo cảm giác, cậu vừa mở cửa thì sợ ngây người. Treo trên tường là một cây quạt năm màu rực rỡ xinh đẹp với màu sắc vô cùng diễm lệ, Linh Duyệt nhìn một phát đã nhận ra chất liệu ngay. Chuyện đoó khiến cậu nổi điên, một nửa vì phẫn nộ, còn một nửa vì sợ hãi.
Lông đuôi Phượng Hoàng! Không phải một cái! Lại còn không phải cùng một con!
"Anh lấy đuôi Phượng Hoàng từ đâu ra! Ðây cũng là chiến lợi phẩm à? Hay anh thích nhổ lông đuôi Phượng Hoàng?!"
Mặc Diễm nheo mắt, thoáng chốc anh đã ở ngay sau lưng Linh Duyệt, gần như dán lên người cậu, "Phượng Hoàng đã mấy trăm năm nay chưa hiện thế, cậu mới bây lớn sao biết đấy là lông đuôi Phượng hoàng?"
Cơn tức giận của Linh Duyệt lập tức bị dập tắt, "Tôi.. Tôi đọc trong sách."
Mặc Diễm giữ tay cậu để đề phòng cậu chạy trốn, "Không liên quan gì tới cậu, tại sao cậu lại kích động đến thế?"
Linh Duyệt bị khí tức của yêu tinh mạnh mẽ hơn mình bao phủ. Cậu muốn chạy nhưng không thể nên Linh Duyệt trợn mắt, "Nhảm nhí! Ðấy là vua của loài chim! Một con chim hỉ thước như tôi đương nhiên phải ủng hộ vua của loài chim rồi!"
Mặc Diễm ấn cậu vào tường, nói: "Cậu biến thành chim hỉ thước cho tôi xem đi."
Chân Linh Duyệt mềm nhũn, "Không được không được không được, tôi không thể biến, nguyên thân sao có thể tùy tiện biến được. Anh chẳng phải vợ tôi, tôi không thèm cho anh xem đâu."
Thần sắc Mặc Diễm chợt khựng lại vì anh đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, Linh Duyệt còn một vị hôn thê chưa tìm thấy. Lửa trong lòng Mặc Diễm bùng cháy, hôm nay, anh nhất định phải hỏi cho ra lẽ rốt cuộc nguyên thân Linh Duyệt có đúng là Phượng Hoàng hay không. Nếu đúng thế thì anh khỏi cần tìm nữa, danh chính ngôn thuận cướp cậu về nhà.
Linh Duyệt cảm giác được một luồng hơi nóng bao quanh mình khiến linh hồn run rẩy, chân cậu mềm đi. Linh Duyệt dán vào tường, lặng lẽ trượt xuống, mình sẽ bị ăn thịt sao?
Ngay sau đó, Mặc Diễm đỡ Linh Duyệt lên, "Cậu làm gì thế?"
Linh Duyệt sợ đến sắp khóc, "Biểu cảm anh dọa người quá, ngọn lửa anh màu đen đúng không? Lửa mà sẽ bị hồn phi phách tán khi đụng vào ấy?"
Mặc Diễm mau chóng buông cậu ra, anh híp mắt cười, sờ đầu cậu rồi dỗ dành: "Xin lỗi cậu, tôi thu lửa vào rồi."
Linh Duyệt hít một hơithở sâu, kinh khủng quá, yêu nghìn năm đã đáng sợ như vậy thì rốt cuộc nguyên thân Mặc Diễm còn đáng sợ hơn gấp mấy lần nữa?
Linh Duyệt làm biểu cảm đáng thương khiến Mặc Diễm chẳng dám nặng lời, anh rất sợ giây kế tiếp sẽ dọa cậu bật khóc.
Linh Duyệt rối rắm: "Tôi muốn hỏi những thứ đó anh lấy đâu ra vậy?"
Mặc Diễm nói bậy nói bạ một cách nghiêm túc, "Tôi thắng cược với người khác nên lấy được."
"Thật sự không phải anh nhổ?"
"Tôi nhổ lông nó làm gì? Tuy lông đấy dùng làm trang sức rất đẹp nhưng tôi cũng đâu cần nhổ ra."
Mặc Diễm trông vô cùng nghiêm túc, "Cá cược thắng hết đấy, có vài cái tôi trao đổi với người ta. Tôi thề là tôi ghét đánh chim nhất, chim đẹp như thế sao nỡ lòng nào mà đánh."
Linh Duyệt che ngực, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy bản thân đã bảo vệ được mông mình rồi.
Mặc Diễm gỡ cây quạt kia xuống, hào phóng nói: " Tôi cho cậu quạt lông chim này."
Linh Duyệt ngây người, "Anh đưa cho tôi thứ giá trị như thế?"
"Dù sao cũng là người khác thua cược nên tôi chưa dùng tới bao giờ. Ðúng lúc nó hợp với hỏa linh lực của cậu, mỗi ngày cậu gối đầu ngủ để hấp thụ chút linh khí đi." Mặc Diễm dứt khoát nhét vào ngực Linh Duyệt, cậu không muốn cũng phải lấy.
Tay Linh Duyệt run rẩy, hấp thụ xong cậu chắc chắn sẽ lớn thêm một vòng, tốt hơn nữa cậu sẽ điều khiển được lửa của mình, "Ðây là anh đền bù cho việc bắt cóc tôi? Cho rồi thì không được đòi về đâu đấy."
"Chẳng những vậy," Mặc Diễm lấy ra một cái vòng tay bảy màu, "Cái này tôi cũng cho cậu nốt. Nó cứng và lỳ đòn, ai bắt nạt cậu thì rót linh khí vào và ném lên trời, nó sẽ tạo thành lá chắn xung quanh để bảo vệ cậu."
"Làm cái gì?" Linh Duyệt chạm vào chiếc vòng. Sau đó, cậu suýt nữa đã quỳ xuống, ðây là vảy rồng! Trưởng thành với thuộc tính khác nhau! Làm từ nhiều con rồng gộp lại!
Mặc Diễm biểu diễn cho Linh Duyệt xem cách sử dụng. Anh đảm bảo với động tác ngu ngốc này thì một yêu tinh có IQ thấp như tiểu yêu vẫn học được.
Linh Duyệt ngửi chiếc vảy màu tím, con mẹ nó, cậu chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. Bấy giờ, cậu mới yên tâm, "Thầy Mặc, anh lấy từ đâu ra thế?"
Mặc Diễm im lặng rồi nói: "Cá cược, người khác bị tôi đánh bại. Thêm vào hai món xem như là lời xin lỗi của tôi, nếu lần sau tôi bắt cóc cậu nữa thì tôi sẽ cho hai món đồ."
Mặc Diễm chỉ vào căn phòng đầy chiến lợi phẩm. Ở đây vẫn còn nhiều đồ nên anh có thể trói cậu thêm nhiều lần. Nếu cậu còn dám ngủ qua đêm ở nhà người khác, anh gặp lần nào sẽ trói lần ấy.
Tay Linh Duyệt run lẩy bẩy, dám dùng mấy vật đó ra cá cược, yêu tinh đó chắc chắn bị ngu. Cậu nhanh chóng cất vào trong ngực.
Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, dùng giọng điệu dụ dỗ người bạn nhỏ thương lượng với Linh Duyệt, "Nguyên thân cậu là gì?Cho tôi xem một lần đi."
"Không cho, không cho, không cho," Linh Duyệt lắc đầu như trống bỏi, cậu định chạy thì Mặc Diễm nhanh chóng duỗi tay ôm lấy eo Linh Duyệt, "Cậu tính chạy đi đâu?"
Linh Duyệt không thể thoát khỏi vòng tay anh. Trong lúc cậu đang nghĩ cách để trốn thì nghe thấy tiếng ai đó ngoài cửa: "Tôi, tôi đến không đúng lúc à?"
Phan Văn đứng trước cửa một cách khó xử. Y lén nhìn Mặc Diễm, dưới đáy mắt che giấu hai chữ: Cầm thú!
Nhanh như vậy đã hạ thủ, y còn có thể nói gì?
Linh Duyệt nhân cơ hội này chui ra khỏi ngực Mặc Diễm. Bây giờ, cậu cảm giác cả người trên dưới đều là mùi của anh. Hồi nãy, suýt nữa làcậu sợ đến hóa thành nguyên thân.
Mặc Diễm trừng Phan Văn, đồ cản trở!
Hôm nay dụ không ðược, Mặc Diễm nói nghiêm túc: "Ăn sáng trước đi."
Linh Duyệt ôm bảo vật trong ngực, không dám đứng lại, "Tôi qua công ty ăn luôn."
Mặc Diễm lại duỗi tay kéo cậu về, "Ăn no rồi hãy đi."
Linh Duyệt: "..."
Ảo giác à, dường như cậu chẳng hề chống cự tí nào.
Lúc ăn cơm, Phan Văn hỏi: "Gần ðây cậu không nhận lịch trình, bước tiếp theo cậu tính làm gì?"
Linh Duyệt ngoan ngoãn đáp: "Bước tiếp theo tôi sẽ ngưng diễn xuất. Anh Vinh bảo muốn tôi lắng đọng thêm chút kinh nghiệm nữa nên cần tiếp tục học tập."
Phan Vãn đã biết chuyện gì xảy ra lúc livestream, y gật ðầu tán đồng, "Ngô Cẩm Vinh quyết định đúng đắn, anh ta không ép cậu đi kiếm tiền trong lúc này chứng tỏ tâm tính con người đó rất tốt."
Linh Duyệt gật đầu, "Anh Vinh là người cực kỳ tốt."
Mặc Diễm nhướng mày, Ngô Cẩm Vinh là một ông chú thì có gì đáng khen?
Linh Duyệt nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Sau khi cảm ơn Phan Văn, cậu vẫy tay với Mặc Diễm, "Tôi đi đây."
Mặc Diễm: "Tôi chở cậu đi ðược không?"
"Khỏi cần, anh Vương sẽ đến đón tôi." Linh Duyệt nói xong bèn co giò lên chạy, chân không chạm đất gần như bay ra ngoài.
Phan Văn nhịn cười, "Anh làm chuyện cầm thú gì mà khiến người ta sợ thế?"
Mặc Diễm thở dài, anh chưa kịp cầm thú thì cậu đã chạy mất tiêu.
Phan Văn nói chuyện như người từng trải: "Anh kiên nhẫn đi, dọa làm người ta chạy mất sẽ khó dỗ lắm đấy!"
Mặc Diễm cười nhạo, "Khắp đất nước chẳng có gấu trúc cái nào thành tinh thì cậu lấy kinh nghiệm ở đâu ra?"
"Anh xem thường gấu trúc độc thân!"
"Sai rồi," Mặc Diễm giải thích: "Tôi không xem thường người độc thân mà tôi xem thường giống loài cậu chỉ có mình cậu là thành tinh. Tuy loài tôi chỉ có mình tôi nhưng xác suất thành tinh là trăm phần trăm mỗi khi xuất hiện."
Phan Văn trông thấy sự khinh bỉ trong mắt Mặc Diễm, y đau lòng nên ôm ngực, tim bị đâm một nhát!
Linh Duyệt vừa bước vào công ty thì anh thư ký lập tức nói: "Duyệt Duyệt, cậu tới trễ hai phút nên bị trừ hai điểm, giảm hai trăm đồng."
Linh Duyệt nghe đến trừ tiền thì cậu vờ đáng thương để lôi kéo đối phương, "Anh Phương, anh không biết hôm nay em chịu nhiều đả kích cỡ nào đâu. Em mới mở mắt ra đã bị kích ðộng đến nổi điên. Sau đó còn kích động hơn nữa nhưng nói chung là cực kỳ kích động nên em mới tới trễ."
Thư ký Phương chẳng hiểu rốt cuộc cậu chịu bao nhiêu kích động nhưng nhìn nhan sắc của cậu, y quả thật không nỡ làm khó, "Xét thấy cậu vi phạm lần đầu nên anh tha. Hôm nay công ty mời thầy vũ công mới, rất nổi tiếng và cực kỳ nghiêm khắc. Lát nữa, cậu khôn khéo một chút, giải thích thật rõ nguyên nhân vì sao tới trễ."
Linh Duyệt vỗ trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình, "Em cảm ơn anh Phương."
Thiếu chút nữa cậu mất hai trăm đồng rồi!
Linh Duyệt tính chạy thì thấy Ngô Cẩm Vinh đứng ngay đầu cầu thang, ngoắc cậu lại, "Tới đây."
"Anh Vinh! Em đến trễ!" Linh Duyệt chột dạ định bỏ chạy, nhưng cậu thấy sắc mặt Ngô Cẩm Vinh lạnh lùng nên chậm chạp đi qua.
Sau khi Ngô Cảm Vinh ngồi xuống, anh hỏi một cách ôn hòa: "Cậu nói đi, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Mặc Diễm tới đón cậu à?"
Linh Duyệt: "... Vâng!"
Ngô Cẩm Vinh cau mày: "Rốt cuộc hai người đã làm cái quái gì thế?"
Linh Duyệt nhanh trí móc cây quạt từ trong ngực ra, "Thầy Mặc mua cho em cây quạt ở nước ngoài, anh thấy đẹp không? Cực kỳ đẹp ðúng không? Em thấy nó thì kích động quá nên... Chạy xuống."
Ngô Cẩm Vinh bóp trán, "Cậu chú ý chút đi, đừng tạo tin đồn. Anh không muốn xía chuyện tình cảm của cậu nhưng anh không muốn thấy người trẻ tuổi như cậu bị tình cảm làm cho đầu óc mê muôi. Cậu hãy lý trí hơn, còn cả vị hôn thê của cậu nữa đấy, trước khi chưa xác định đó là ai thì đừng ở chung..." Ngô Cẩm Vinh nói đến đây, khóe miệng lập tức giật giật, rốt cuộc anh đang nói gì! Sao anh lại thấy mình như người cha già vậy?
Ngô Cẩm Vinh không mở miệng được, "Cậu... Ði học đi. Nói chung là cậu cứ chú ý giữ khoảng cách! Về sau.. Về sau cũng thế! Cậu tự suy nghĩ đi, trước khi yêu đương thì nên báo cho công ty biết, đừng quên đấy."
"Dạ vâng."
Linh Duyệt nghe mà đầu óc cứ mơ hồ, cuối cùng ý anh Vinh là gì. Cậu chưa tìm ra vợ thì sao sống chung được? Dù tìm thấy thì cậu cũng sẽ không ngủ chung với người ta vì lỡ con gái người ta ghét thì cậu sẽ nghĩ cách giải trừ hôn ước. Trách nhiệm của cậu là tìm cô ấy nhưng quan trọng là không ép buộc, cậu hiểu đạo lý đó.
Vậy nên anh Vinh giáo dục cậu nửa ngày thì liên quan gì ðến chuyện sáng sớm cậu đi theo Mặc Diễm? Linh Duyệt không hỏi nhiều, cậu nghe thấy anh Vinh cho mình đi bèn chạy như bay. Khi chạy một mạch vào phòng luyện nhảy, cậu bắt gặp thầy đội khăn trùm đầu. Thầy có vóc người khá thấp, mặc áo luyện công màu đen. Tuy thầy gầy gò nhưng để lộ ra cơ bắp rắn chắc, không khoa trương nhưng mạnh mẽ.
Y khoảng 30 tuổi, có nước da ngăm, sắc mặt lạnh lùng trông hơi hung dữ. Linh Duyệt lo lắng bước qua, cậu cẩn thận quan sát đầu ðối phương dưới cái khăn trùm, hình như... Ðầu y bị hói?
Linh Duyệt kìm nén sự tò mò trong lòng, cúi người nhận sai: "Chào thầy, em tên là Linh Duyệt, hồi nãy anh Vinh tìm em nói chuyện nên đến trễ, thật sự xin lỗi ạ!"
Ðối phương thấy thái độ nhận sai của cậu tốt bèn gật ðầu, không so đo với cậu, "Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Vưu Kiện Thành, học về múa dân gian. Tôi thích kết hợp điệu múa dân gian và múa đương đại với nhau để tạo nên vũ đạo mới. Tổ tiên tôi chuyên hát Kinh kịch nên tôi có nghiên cứu một chút về Kinh kịch. Trong ba tháng tiếp theo, những gì có thể dạy tôi sẽ dạy cho cậu một lần, học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của cậu."
Linh Duyệt lập tức hiểu rõ, anh Vinh đã giao tiền, nếu cậu không học thì cũng không thể trả lại nên Linh Duyệt trả lời: "Thầy yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng học, thầy dạy cái gì thì em học cái đó."
Mặt thầy Vưu vô cảm, lần đầu tiên y mới thấy một học sinh điên cuồng như thế. Xem ra y phải áp chế sự xóc nổi của cậu trong tiết thứ nhất.
"Ðây là video vũ đạo tôi mới quay hôm qua, cậu xem trước đi. Sau khi xem xong, tôi sẽ dạy cậu ba lần rồi sau ðó tôi yêu cầu cậu phải thực hiện được nó."
Màn hình lớn phía bên trái phòng luyện nhảy bắt đầu chiếu video, Linh Duyệt vừa xem vừa cởi bỏ áo khoác. Sau khi xem xong năm phút vũ đạo, Linh Duyệt nói nghiêm túc: "Thưa thầy, em nhảy thử một lần, thầy thấy chỗ nào sai thì thầy chỉ ra, em sẽ sửa nó ngay lập tức."
Thầy Vưu tưởng mình nghe lầm, "Cái gì?"
Linh Duyệt vừa nhảy vừa nói: "Em nhảy cho thầy xem, điệu múa dân gian khá mạnh mẽ nên em thấy thú vị lắm!"
Ðộng tác Linh Duyệt đều rất chuẩn xác, hình thể cậu đẹp, cộng thêm sự linh hoạt tốt nên mỗi một động tác cậu làm đều đẹp hơn so với thầy Vưu. Chuyện này khiến Vưu Kiện Thành chết lặng, cậu ta biết nhảy thật sao?!
Suy cho cùng thì cậu ta là loại thiên tài gì mà có thể nhảy vũ đạo dài nãm phút dù chỉ xem qua một lần?
"Thầy thấy thế nào?" Sau khi nhảy xong, Linh Duyệt vẫn hít thở đều đều, cậu ngoan ngoãn hỏi thầy, "Thầy muốn em nhảy thềm lần nữa không?"
Thầy Vưu kích động đến đỏ mặt, "Ðủ rồi! Cậu giỏi lắm!"
Các giáo viên khác từng dạy Linh Duyệt đều từ phòng học khác chạy tới vây xem, ánh mắt bọn họ nhìn thầy Vưu chẳng khác gì nhau: Vui sướng khi người gặp họa.
Họ hông biết thầy Vưu sẽ kiên trì bao lâu nhưng Linh Duyệt đã từng dùng thiên bẩm biến thái của mình làm các giáo viên khóc hết người này đến người nọ.
- ------------------------------------
Trong lúc Linh Duyệt đang học tập, thế giới bên ngoài chẳng hề yên tĩnh vì chủ đề liên quan đến Linh Duyệt chưa từng bị đứt đoạn.
Fans cãi cọ ầm ĩ, ngóng trông phim mới của Linh Duyệt. Còn antifan nhảy nhót khắp nơi, lấy Linh Duyệt ra so sánh với mấy nghệ sĩ khác. Họ còn đăng bài nói nhân vật mà Linh Duyệt diễn hay hơn ai, bài đăng này thế mà vẫn có fan não tàn tán thành.
Một số người cũng nói Linh Duyệt trông xấu xí, kém hơn ai đó.
Fan hâm mộ bất mãn bèn đáp trả lại: Người chỉnh mặt còn chẳng đẹp bằng Duyệt Duyệt nhà chúng tôi! Mấy người bị thiểu năng hết rồi!
Dưới sự kiểm soát bình luận của Ngô Cẩm Vinh, các cuộc thảo luận trên mạng dần dần ôn hòa hơn rất nhiều, người hâm mộ cũng ngày càng lý trí hơn.
Nếu người nào đó đăng lại đề tài này, fans Linh Duyệt sẽ nói: "Cục cưng à! Dù người ta bịa đặt cái gì thì chúng ta đều sẽ xem người đó như tên ngu! Ðây rõ ràng là bôi nhọ cậu ấy nên chúng ta đừng để bị lừa. Có lẽ họ đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta mà đáp trả sẽ chuốc tiếng xấu về cho Duyệt Duyệt đấy!"
"Thật sự xin lỗi, nhưng Duyệt Duyệt nhà tôi không muốn so sánh cùng các đàn anh, đây là muốn hại chết cậu ấy. Hai người đều khác nhau, tuổi Duyệt Duyệt còn nhỏ nên không thể hiện được phong thái như các đàn anh nên hi vọng fans nhà bên đừng tức giận nữa."
"Các chị em, đừng bị anhtifan làm lệch lạc. Duyệt Duyệt nhà chúng ta đẹp hay không chẳng cần người khác phán xét. Dù cậu ấy ngưng diễn xuất đi chăng nữa thì vẫn còn đi hát, Duyệt Duyệt có tài hoa nên mọi người ðừng sợ."
Thời gian dài, fan nhà bên bị liên lụy cũng cảm thấy người viết bài đăng này thật quá đáng. Người hâm mộ Linh Duyệt vô cùng lý trí, bản thân cậu còn khiêm tốn, họ bôi nhọ cậu lâu như thế mà Linh Duyệt đều chưa từng lên mạng để giữ độ hot. Họ vừa đọc bài đăng thì đã biết ngay mấy người này là antifan!
Oán hận antifan ngày càng ít thì fan Linh Duyệt ngày càng đoàn kết. Ðương nhiên, trong đó cũng có khá nhiều fan rời đi. Weibo Linh Duyệt vẫn luôn im ắng, các fan thấy đã hết drama nên người nào yêu không sâu tất sẽ rời đi.
Hiện giờ, Linh Duyệt dựa vào việc thầy đã nhận tiền nên cậu cố gắng móc sạch bách ý tưởng của thầy Vưu. Cậu nghe nói thầy ấy chẳng những biết nhảy dân gian mà còn biết hát Kinh kịch nên ngày nào cậu cũng quấn lấy thầy Vưu học vài ba câu.
Ba tháng sau, đoàn phim ngoài Mặc Diễm và Linh Duyệt ra thì mấy người khác đều đã nhận kịch bản mới. Dương Hoằng Bác tiếp tục sắm vai phản diện, nhưng lần này lấy bối cảnh là phim hiện đại, còn Hình tuấn Phong đảm nhận vai chính. Chẳng biết nghiệt duyên gì mà hai người lần nữa vào cùng một đoàn phim.
Bình Ðịch thuận lợi giành lấy nhân vật giàu có mà Linh Duyệt trả về, cậu ta cũng đang chuẩn bị quay phim.
Cuộc sống của Linh Duyệt khá đơn giản vì cậu chỉ có hai nơi để đi. Năm giờ chiều hôm đó, Linh Duyệt bị thầy Vưu đuổi ra khỏi phòng học. Lần ðầu tiên y mới thấy loại học sinh có thể nhảy hai mươi bốn tiếng mà không biết mệt mỏi, không biết nghỉ ngơi. Thầy Vưu hơi hoang mang về nghiệp dạy của mình, nếu học sinh đều như thế thì dù làm bằng sắt y cũng không gánh nổi!
Linh Duyệt vừa bước ra khỏi cửa thì lập tức nhận được cuộc điện thoại từ Mặc Diễm: "Nhóc con, tới nhà tôi ăn cơm đi."
Cậu cảnh giác: "Tôi không đi đâu. Gần đây trời nóng bức làm tôi mất khẩu vị, tôi ăn kem là đủ rồi."
Mặc Diễm dụ dỗ cậu bằng giọng điệu ôn hòa: "Tôi mới mời đến một đầu bếp yêu tinh có hơn ba trăm năm kinh nghiệm nấu ăn và từng làm đầu bếp cho hoàng đế. Hôm nay, tất cả đều là món thịt nên chúng ta cùng nếm thử đi."
Linh Duyệt nuốt nước miếng, hỏi dò: "Anh vẫn muốn xem nguyên thân của tôi đúng không?" Mặc Diễm nghiêm túc thậm chí còn hơi giận dữ, "Cậu nghĩ cái gì vậy? Tại sao tôi lại cố chấp xem nguyên thân của cậu? Tôi đâu phải hạng lưu manh!"
Lần trước, Linh Duyệt thật sự hoảng sợ nên trong lòng cậu hơi phòng bị, "Nếu anh đòi xem nữa thì về sau tôi sẽ không đến đâu."
Mặc Diễm: "...Tôi không đòi, cậu sẽ tới chứ?"
Linh Duyệt đắn đo, dù sao thì trước đây Mặc Diễm luôn quan tâm đến cậu nên Linh Duyệt quyết định tin anh lần này, "Tôi sẽ tới, anh chờ tôi một chút."
Mặc Diễm bật cười, "Tôi đã mua đồ chơi cậu thích, còn lắp đặt xong xuôi trong sân nhà cậu."
"Lắp đặt xong rồi ư?"
"Ừ, tôi trèo tường vô."
Linh Duyệt móc chìa khóa nhà ra quan sát, cậu cảm thấy nó mất tác dụng rồi.
Linh Duyệt về tới nhà thì thấy trong sân có một cái bập bênh. Cậu vui vẻ nhảy lên, cảm giác so với lúc quay hình còn vui hơn nhiều.
Mặc Diễm mỉm cười ngồi trên nóc nhà, anh ôm tay xem Linh Duyệt chơi. Quả nhiên lúc cậu vui vẻ trông rất đáng yêu.
Sau khi Linh Duyệt chơi xong đồ mà Mặc Diễm mua, cậu nghĩ về đầu bếp nấu bữa tối. Dưới sự ðảm bảo "Nếu ép cậu biến về nguyên thân, tôi sẽ thành lưu manh" của Mặc Diễm, Linh Duyệt lựa chọn tin anh.
Sau khi ăn xong, Linh Duyệt ngồi ngắm sao trong sân nhỏ của Mặc Diễm và cân nhắc về bài hát mới được cải biên sáng nay, cậu phải hát làm sao để người nghe yêu thích hơn. Mặc Diễm ngồi kế bên, chọc vào bụng cậu. Nhóc con ăn nhiều như thế mà bụng chẳng hề phình ra, có khi nào dù anh ssút ăn cấp mấy cậu cũng chẳng mập lên hay không?
Hai tay Linh Duyệt ôm bụng, "Anh đừng quậy, tôi đang suy tư."
"Ðừng, tôi sợ một khi suy tư cậu sẽ phát sốt đấy."
Linh Duyệt liếc mắt, cậu đần vậy sao?
"Tôi cảm thấy mình học quá ít nên định tìm một vị tiền bối có kinh nghiệm phong phú dạy tôi hát," Linh Duyệt chợt nhớ ra, "Thầy Mặc, chẳng phải trước kia anh là ca sĩ sao?"
Mặc Diễm nói: "Cậu đừng tìm tôi, ca hát không phải sở trường của tôi, cậu muốn hỏi kinh nghiệm thì tìm người khác đi."
"Tôi không quen với mấy vị tiền bối," Linh Duyệt lục soát danh bạ, cậu đột nhiên phát hiện bà Lưu, "A! Tôi thật sự có quen một người!" Linh Duyệt nghĩ đi nghĩ lại rồi xìu xuống, "Tuổi tác của đối phương khá lớn, tôi cũng đâu quen biết gì người ta." Linh Duyệt cau mày, "Có quá đột ngột nếu tôi hỏi bà không?"
Mặc Diễm thờ ơ, "Hỏi thì sẽ biết ngay thôi."
"Ðâu được, tôi có vốn liếng gì để xin người ta chỉ bảo. Tôi không thể nói bà là ca sĩ hay thần tượng vì bà là ca sĩ nằm trong hàng ngũ bảo vật quốc gia! Bà Lưu Giai Trăn, anh biết chứ?"
Mặc Diễm vẫn câu nói đó, "Cậu không thử thì sao biết được? Tôi biết bà lão này, tính tình bà rất hiền, cực kỳ thích dẫn dắt người mới nên cậu cứ hỏi thử đi."
Dưới sự khích lệ của Mặc Diễm, Linh Duyệt lấy hết cam ðảm nhắn tin cho bà: "Bà Lưu, con là Linh Duyệt đây, bà còn nhớ con không?"
Linh Duyệt nhắn xong, cậu thấp thỏm chờ đợi trong khi cầm điện thoại. Chẳng bao lâu sau, Lưu Giai Trăn trả lời: "Bà nhớ chứ, cậu ca sĩ hiền lành."
Linh Duyệt kích động đến đôi mắt phát sáng, "Bà Lưu trả lời tôi kìa!"
Mặc Diễm nhíu mày, bộ dáng cậu phấn kích như thế thì anh có nên đi học hát không?
Linh Duyệt kích động: "Bà chỉ con một vấn đề được không? Vấn đề liên quan đến ca hát."
Bà Lưu gọi thẳng qua, nói bằng giọng điệu hiền hòa, "Chiều mai, bà có một tiết dạy nửa tiếng ở đại học nhạc viện thành phố, con tới nghe được không?"
"Ðại... Ðại học..." Mặt Linh Duyệt đỏ bừng, đến trường mẫu giáo của con người cậu còn chưa đi chứ đừng nói gì đến nơi thần thánh như đại học. Cậu kích động, hiểu ý bà, "Con cảm ơn bà vì đã cho con một cơ hội!"
Lưu Giai Trãn bật cười, "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, con đừng xúc động như thế. Bắt đầu từ hai giờ chiều mai, con đến lúc một giờ rưỡi, bà sẽ tìm người dẫn con vào lớp học. À quên mất, con phải ngụy trang đừng ðể bị nhận ra, vì bây giờ con đã nổi tiếng hơn trước kia."
"Dạ, con nhớ rồi, con nhất định sẽ giấu kỹ càng để không bị phát hiện, " Sau khi cúp máy, Linh Duyệt hỏi Mặc Diễm: "Thầy Mặc, anh từng học đại học chưa?"
Khóe miệng Mặc Diễm giật giật, "Rồi."
"Ðều là yêu tinh như nhau, tại sao anh từng học đại học của loài người?"
"Tôi chẳng những học qua đại học mà tôi còn đi du học nữa kìa. Tôi có bằng cấp của một số trường đại học ở nước ngoài đấy." Mặc Diễm bó tay, "Bộ trước khi xuống núi cậu chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ làm loại người gì ở nhân gian sao? Trước tiên, cậu để bộ phận quản lý tạo một trình độ học vấn cho mình. Sau đó cậu cứ học qua loa là sẽ lấy được một tấm bằng tốt nghiệp đại học."
Linh Duyệt: "...Tôi không biết còn có chuyện như vậy?"
Chẳng trách tại sao Mặc Diễm quá nổi tiếng, lúc mới xuống núi, cậu chỉ biết uống sương thôi.
Mặc Diễm than thở, "Quên đi, tôi tìm người làm hộ cậu. Ngày nào đó giới truyền thông hỏi về trình độ học vấn thì cậu đừng nói mình chưa từng đi học. Nhân gian đã sớm bắt buộc giáo dục chín năm. Ngoài ra, những người nghèo khó sẽ xin trợ cấp, vay tiền để học nên chưa từng đi học quá là phi thực tế, cậu hiểu chưa?"
Linh Duyệt cảm động, kéo tay Mặc Diễm, "Thầy Mặc, anh đối xử tốt với tôi như thế nhưng tôi lại xem anh như tên lưu manh, xin lỗi anh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook