Ta Bị Lừa Hôn!!!
-
Chương 13: Quan tâm và cưng chiều đến từ tiền bối
Phát hiện nét mặt Mặc Diễm sai sai Linh Duyệt bèn hấp tấp xin lỗi, buông mặt anh ra, cậu kích động nắm tay Mặc Diễm tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết khi tìm thấy đồng loại, "Trên người anh chả có chút yêu khí nào thế nên tôi cứ tưởng anh là người."
Mặc Diễm: "Tôi khi nào nói tôi là... Tôi không phải yêu?" ()
"Anh cũng chưa từng nói anh là yêu, chả trách anh quan tâm tôi như vậy, hóa ra chúng ta cùng tộc đó. " Linh Duyệt mặt đầy cảm khái, "Sớm biết thế, có cần phải làm khó xử nhau vậy không? Sống ở nhân gian bộ dễ lắm sao, đến uống sương cũng không sạch sẽ."
"Uống sương?" Mặc Diễm như vừa được khai sáng nên không tưởng tượng nổi cuộc sống khó khăn, anh ấn Linh Duyệt về ghế ngồi, thông cảm hỏi: "Cậu tới từ cốc trăm yêu?"
Linh Duyệt lắc đầu, "Sai rồi, đứa nhỏ trong cốc trăm yêu đều là yêu bị bỏ rơi, không người quan tâm sẽ chết vậy nên được lão tiền bối ở núi Côn Lôn nhặt về nuôi trong sơn cốc, còn tôi có ba mẹ."
Lúc này đến phiên Mặc Diễm giật mình, "Cậu là yêu đời thứ hai?"
Linh Duyệt bối rối, "Đời thứ hai là cái gì?"
Mặc Diễm nhức cả đầu, nguyên nhân khác mà yêu tinh mau tuyệt chủng chắc chắn là vì có quá nhiều ba mẹ không đáng tin cậy, khiến tiểu yêu đi vào chỗ chết. Ngay cả kiến thức cơ bản cũng chưa dạy còn dám cho tiểu yêu tinh này xuống núi, không biết cha mẹ nó nghĩ làm sao.
Mặc Diễm suy nghĩ sâu sắc, may mắn gặp trúng anh nếu không vì sao mình lạnh Linh Duyệt cũng chả biết.
Lần đầu tiên sau khi xuống núi Linh Duyệt gặp được đồng tộc như gặp người quen, cậu không nén nổi sự phấn khích nên nói nhiều hơn, "Thầy Mặc tu luyện bao nhiêu năm rồi? Mấy trăm năm?"
Khóe miệng Mặc Diễm giật giật, "Nhiều hơn mấy trăm một chút."
Linh Duyệt kinh ngạc, "Hơn ngàn năm ư?"
Mặc Diễm suy nghĩ chắc khoảng một ngàn năm, anh gật đầu, "Ừm."
Linh Duyệt lập tức bội phục, có thể tu hành một ngàn năm đều là đại yêu quái cao cấp! Chỉ tính chút sức chiến đấu giữa hai người đã xác định cậu không đánh bại được, Linh Duyệt chợt nhớ trước đây mình khiêu khích Mặc Diễm, nếu đối phương đánh cậu... Linh Duyệt tức khắc bày ra thái độ của tiểu bối, nghiêm túc ân hận nói: "Rất xin lỗi tiền bối, trước kia tôi thật vô lễ phép."
Mặc Diễm: "..." ()
Thái độ thay đổi nhanh như chớp, khiến anh chẳng kịp thích ứng.
Linh Duyệt tò mò hỏi: "Tiền bối, anh họ Mặc [1] thế nguyên thân là màu đen? Cá mực? Con lươn? Hay Quạ đen?"
(Xoài: 墨 = Mặc, mực, màu đen) ()
Trán Mặc Diễm nổi gân xanh, "Cậu mà còn so sánh tôi với những sinh vật cấp thấp kia, tôi sẽ cắn chết cậu!"
"Không hỏi nữa, tiền bối, thầy Mặc, đừng nóng giận, tôi biết sai rồi." Linh Duyệt không chút chần chừ, co được dãn được, giơ tay đầu hàng, "Về sau không hỏi nữa."
Có lẽ vì nguyên thân thầy Mặc khó coi nên mới tức giận. Mặc dù lông cậu đẹp nhưng cậu không có kỳ thị màu đen hay loài trọc lông.
Mặc Diễm bật cười giận dữ, day trán chừng nửa phút. Vật nhỏ này này tới để khắc anh, đánh không được chửi cũng không xong, anh mới trợn mắt đã sợ đầu hàng, không quản cậu thì cái gì cũng dám nói.
Mặc Diễm bất đắc dĩ hỏi: "Nguyên thân cậu là gì?"
Linh Duyệt bật thốt: "Chim Hỉ Thước [2], hay còn gọi là chim Ác Là, mặt đen như Trương Phi, kêu ríu rít... Ríu rít đó."
Mặc Diễm buồn cười vì câu nói đùa này, "Thật sao?"
Linh Duyệt nghiêm chỉnh, "Thật sự, gạt anh tôi là con chó nhỏ."
Mặc Diễm lại phẫn nộ cười, cậu nói mình là chim thì sao có thể làm chó? Nếu là giống hỉ thước, thế tại sao anh chẳng nhìn được nguyên thân? Vậy sao còn nhỏ thế mà chịu được bị huyết mạch anh áp chế? ()
Linh Duyệt khẩn trương nắm vạt áo, phòng bị trong lòng, Mặc Diễm im lặng thì cậu cũng im, lỡ thuộc tính hai người tương khắc, cậu thuộc phe thức ăn của đối phương thì phải làm sao? Cậu yếu hơn đối phương nhiều lắm.
Mặc Diễm nhận ra lòng phòng bị cậu nặng nên không hỏi nhiều, trở về khách sạn với Linh Duyệt rồi hai người cùng nhau nói chúc ngủ ngon.
Linh Duyệt đóng cửa lại, nhảy bắn lên ghế sofa. Cậu gửi tin nhắn cho mẹ mình: Con chưa tìm thấy vợ nhưng con và một yêu khác làm bạn, đối phương là đại minh tinh siêu nổi tiếng, siêu cấp đẹp trai, đối xử với con rất tốt.
Linh Duyệt chưa đợi bên kia trả lời đã đặt điện thoại xuống bỏ đi tắm.
Chờ khi Linh Duyệt rửa mặt xong, thấy điện thoại còn sáng rực bèn cầm lên nhìn, mẹ cậu trả lời cực nhanh: Nam hay nữ? Tên gì? Quê quán ở đâu? Người cao bao nhiêu? Mập ốm? Tính cách thế nào? Có nhà có xe chưa? Tiều gửi ngân hàng mỗi tháng bao nhiêu? Trước kia có bao nhiêu đối tượng?
Linh Duyệt dở khóc dở cười trả lời: Bạn bình thường, tên Mặc Diễm, hai người từng thấy trên ti vi đó.
Chẳng mấy chốc, mẹ cậu trả lời, dù cách màn hình nhưng vẫn cảm nhận được sự lo lắng của đối phương: Hỏng bét! Con cách xa hắn một chút! Hắn hung ác lắm! Nhai luôn cả xương yêu tinh đấy!
Linh Duyệt nhắn lại: Đâu có, tính cách hơi kém nhưng ngoài lạnh trong nóng, chẳng hung dữ xíu nào. ()
Mẹ Linh Duyệt: Ồ, thế thì không phải yêu thế con cứ việc chơi đi, bạn bè nên có sự thông cảm lẫn nhau, đừng đánh lộn. Còn nữa, ngọc trên cổ đừng gỡ xuống, mấy trăm năm nay chưa kết giao, không được để hắn biết thân phận thật sự của con.
Linh Duyệt: Dạ mẹ ⁓ giúp con hỏi thăm sức khỏe ba và ông ngoại và bảo với Tiêu Tiêu rằng anh trai nhớ em lắm.
Mặc Diễm bước vô phòng thì thấy một cái đầu gấu trúc, nhưng thân vẫn là người đang ngồi xếp bằng trên thảm, mặt vô cảm nhìn anh chằm chằm.
Mặc Diễm cười bước tới, vỗ lên đầu gấu trúc, "Đầu to mình nhỏ, thằng nhóc đầu to?"
Phan Văn phẫn nộ: "Chớ thương tổn em! Em hỏi anh, tại sao anh lại có hứng thú với con tiểu yêu kia? Anh có biết anh tăng thêm công việc cho em không?"
Mặc Diễm cong khoé miệng, "Vui vẻ đáng yêu."
"Đáng yêu?" Phan Văn kinh hãi nhìn Mặc Diễm, quen anh ta hơn ngàn năm, lần đầu tiên mới nghe anh ta nói từ đáng yêu, đáng sợ quá!
Sau khi Mặc Diễm ngồi xuống, anh vỗ vào đầu Phan Văn, biến đầu gấu trúc về lại đầu người. Đừng nghĩ đến chuyện dùng bảo vật quốc gia uy hiếp anh.
"Chuyện tôi cậu đừng xía vào, đồ vật tôi kêu cậu tra ra chưa? Hình xăm trên tay tôi là thứ gì?"
Mắt Phan Văn nổ đom đóm vì bị vỗ, "Nhờ người đi hỏi rồi, đang tìm kiếm ở núi Côn Lôn vẫn chưa trở lại."
Mặc Diêm sờ ngón áp út, cau mày, "Thế mà dính líu đến núi Côn Lôn. Cậu nói xem, có phải có yêu không an phận muốn hại tôi, hoặc muốn đấu với tôi một trận chăng?"
"Cha ơi! Không có! Bọn họ chả dám đâu!" Phan Văn bị lời nói này dọa thiếu chút nữa quỳ lạy Mặc Diễm. Lần trước Mặc Diễm rảnh rỗi sinh nông nổi nên tìm đại vài lý do chửi nhau với một đám thú dữ, chửi đến nỗi cả quần tộc toàn thú dữ cùng bọn họ kết thù. Tới bây giờ y chả dám rời Mặc Diễm quá trăm dặm vì sợ bị chúng nó bắt đi trút giận.
Rốt cuộc kẻ thua là đám chả biết xấu hổ tác phong như một kia.
Mặc Diễm đột nhiên thấy buồn chán, "Đậu tôi kêu cậu đã mua chưa?"
Phan Văn từ trong bao máy tính lấy ra một cái túi, "Hai cân, mua được từ tay con yêu tinh hoa. Nó nghe nói anh muốn mua nên giảm giá, hao tốn hơn trăm ngàn."
Mặc Diễm cong khóe miệng nhận lấy, tâm trạng vui vẻ nói: "Tôi thanh toán hộ cậu."
Sáng hôm sau, trời chưa sáng Linh Duyệt đã ra khỏi phòng, phỏng đoán thời gian đoàn phim mở máy, cậu nhắn tin cho Mặc Diễm: Hôm nay tôi không tới tổ kịch nên không đi nhờ xe tiền bối.
Mặc Diễm tựa vào đầu giường gọi cho Linh Duyệt, "Cậu đi đâu thế?"
Linh Duyệt: "Vinh ca kêu tôi đi chụp hình, buổi chiều mới cho về."
Mặc Diễm "Xì" một tiếng, bất mãn chuyện Linh Duyệt nói đi là đi, chả báo trước gì cả. Nếu anh biết cậu rời đi, anh đã thêm một lớp phòng vệ an toàn cho cậu để tất cả yêu quái đi ngang qua, chúng đều sẽ lui xa chín mươi dặm, chẳng dám bắt nạt cậu. ()
"Lần sau đi ra ngoài nhớ báo tôi sớm tí. Tôi mua xích quả cho cậu rồi, tối tới phòng tôi cầm về."
Linh Duyệt cạn lời bật cười, "Không cần thiết, mẹ tôi có gửi thêm."
"Đã mua nên bắt buộc phải tới."
"Đây cũng là sự quan tâm và sủng ái đến từ tiền bối?"
"Ừ." ()
"Vâng, cám ơn tiền bối."
Mặc Diễm nghe Linh Duyệt kêu tiền bối mãi, đau trứng một cách khó hiểu, "Tiền bối tiền bối, không thấy đau răng ư?"
Linh Duyệt haha cười đểu, "Biết rồi đại ca, lão đại, chụp xong sẽ tới cầm về."
Chờ Linh Duyệt cúp điện thoại, Vương Sao mới nói: "Quan hệ của cậu và Mặc Diễm phát triển tốt thật. Tôi đã bảo mà, đầu óc không bệnh đều sẽ thích cậu."
Linh Duyệt cảm kích nói: "Tấm lòng Mặc Diễm rất tốt, cực kỳ quan tâm tôi, mời tôi ăn cơm, thời điểm bị người khác mắng còn bảo vệ tôi, mua quà cho tôi, bây giờ tôi mới hiểu tại sao anh ta chăm sóc tôi như vậy."
Vương Sao nghi ngờ hỏi một cậu "Tại sao?"
Linh Duyệt ngạo nghễ hất cằm: "Vì tôi và anh ta là người cùng quê."
Đều không phải con người. ()
Vương Sao bồn chồn trong lòng, người cùng quê ở giới giải trí rất nhiều nhưng giống như Mặc Diễm quan tâm Linh Duyệt là người đầu tiên. Anh không lo lắng bị Mặc Diễm lừa, nhân phẩm anh ta trong vòng khá tốt và dễ hiểu. Cao ngạo nhưng đặc biệt trượng nghĩa với bạn bè, quay lưng với người khinh thường mình. Nói chung là Linh Duyệt trông như thiếu niên vô hại nhà bên nên khơi dậy ý muốn bảo vệ của anh ta?
Vương Sao tự dựng lên lý do hoàn mỹ về việc Mặc Diễm đối tốt với Linh Duyệt.
Nơi chụp hình cách khách sạn không xa. Tổng cộng có mười bộ đồ, trang điểm thay thêm quần áo rồi chụp hình, tốn hết năm tiếng đồng hồ. Nói cách khác, một bộ tốn khoảng nửa tiếng.
Linh Duyệt chụp từ tám giờ tới hơn một giờ trưa mới xong, leo lên xe, Vương Sao đưa cậu hộp cơm, "Mau thừa dịp lúc nóng ăn đi, ăn xong chúng ta đi về."
Linh Duyệt ăn được hai muỗng, Ngô Cẩm Vinh lại gọi đến, "Linh Duyệt, tôi vừa nhận được thiệp mời của một buổi dạ tiệc, tối nay họ tổ chức sự kiện từ thiện nhưng ca sĩ chính tạm thời có chuyện nên không tới vì thế ban tổ chức muốn mời cậu hát >, đang chờ cậu chạy qua, chỉ tập một lần cậu nhận không?"
Linh Duyệt nuốt cơm xuống, "Em nhận, Em có thể hát."
Ngô Cẩm Vinh nhắc nhở cậu: "Cậu hát miễn phí đó."
"Miễn phí em vẫn đi, liên quan tới từ thiện càng nhất định phải đi. " Linh Duyệt ăn thêm phần cơm, đây xem như là hành thiện tích đức.
Sau khi Mặc Diễm về khách sạn, phát hiện Linh Duyệt chưa trở lại bèn khó chịu đi vòng quanh phòng khách thật lâu, muốn nhắn tin hỏi cậu chạy đi đâu, phải chăng bị yêu quái bắt đi, nhưng lại sĩ diện. Ở đâu ra chuyện muốn đưa đồ cho tiểu yêu còn phải khổ cực chắp tay tiếp xúc? Anh lớn như vậy, lẽ nào không cần mặt mũi?
Trong lúc đó Linh Duyệt đã đến dạ tiệc, cậu xuống xe, bắt gặp một bà lão tóc bạc phơ đi trên bậc cầu thang, Linh Duyệt thấy bà lớn tuổi, bên người chẳng có ai theo, vội vã chạy hai bước, "Bà ơi, bà có muốn cháu đỡ bà không?"
Bà cụ nắm cánh tay Linh Duyệt, cười ha hả nói: "Thằng nhóc, con dám đỡ bà già bộ không phòng bị chút nào ư?"
Mặc Diễm: "Tôi khi nào nói tôi là... Tôi không phải yêu?" ()
"Anh cũng chưa từng nói anh là yêu, chả trách anh quan tâm tôi như vậy, hóa ra chúng ta cùng tộc đó. " Linh Duyệt mặt đầy cảm khái, "Sớm biết thế, có cần phải làm khó xử nhau vậy không? Sống ở nhân gian bộ dễ lắm sao, đến uống sương cũng không sạch sẽ."
"Uống sương?" Mặc Diễm như vừa được khai sáng nên không tưởng tượng nổi cuộc sống khó khăn, anh ấn Linh Duyệt về ghế ngồi, thông cảm hỏi: "Cậu tới từ cốc trăm yêu?"
Linh Duyệt lắc đầu, "Sai rồi, đứa nhỏ trong cốc trăm yêu đều là yêu bị bỏ rơi, không người quan tâm sẽ chết vậy nên được lão tiền bối ở núi Côn Lôn nhặt về nuôi trong sơn cốc, còn tôi có ba mẹ."
Lúc này đến phiên Mặc Diễm giật mình, "Cậu là yêu đời thứ hai?"
Linh Duyệt bối rối, "Đời thứ hai là cái gì?"
Mặc Diễm nhức cả đầu, nguyên nhân khác mà yêu tinh mau tuyệt chủng chắc chắn là vì có quá nhiều ba mẹ không đáng tin cậy, khiến tiểu yêu đi vào chỗ chết. Ngay cả kiến thức cơ bản cũng chưa dạy còn dám cho tiểu yêu tinh này xuống núi, không biết cha mẹ nó nghĩ làm sao.
Mặc Diễm suy nghĩ sâu sắc, may mắn gặp trúng anh nếu không vì sao mình lạnh Linh Duyệt cũng chả biết.
Lần đầu tiên sau khi xuống núi Linh Duyệt gặp được đồng tộc như gặp người quen, cậu không nén nổi sự phấn khích nên nói nhiều hơn, "Thầy Mặc tu luyện bao nhiêu năm rồi? Mấy trăm năm?"
Khóe miệng Mặc Diễm giật giật, "Nhiều hơn mấy trăm một chút."
Linh Duyệt kinh ngạc, "Hơn ngàn năm ư?"
Mặc Diễm suy nghĩ chắc khoảng một ngàn năm, anh gật đầu, "Ừm."
Linh Duyệt lập tức bội phục, có thể tu hành một ngàn năm đều là đại yêu quái cao cấp! Chỉ tính chút sức chiến đấu giữa hai người đã xác định cậu không đánh bại được, Linh Duyệt chợt nhớ trước đây mình khiêu khích Mặc Diễm, nếu đối phương đánh cậu... Linh Duyệt tức khắc bày ra thái độ của tiểu bối, nghiêm túc ân hận nói: "Rất xin lỗi tiền bối, trước kia tôi thật vô lễ phép."
Mặc Diễm: "..." ()
Thái độ thay đổi nhanh như chớp, khiến anh chẳng kịp thích ứng.
Linh Duyệt tò mò hỏi: "Tiền bối, anh họ Mặc [1] thế nguyên thân là màu đen? Cá mực? Con lươn? Hay Quạ đen?"
(Xoài: 墨 = Mặc, mực, màu đen) ()
Trán Mặc Diễm nổi gân xanh, "Cậu mà còn so sánh tôi với những sinh vật cấp thấp kia, tôi sẽ cắn chết cậu!"
"Không hỏi nữa, tiền bối, thầy Mặc, đừng nóng giận, tôi biết sai rồi." Linh Duyệt không chút chần chừ, co được dãn được, giơ tay đầu hàng, "Về sau không hỏi nữa."
Có lẽ vì nguyên thân thầy Mặc khó coi nên mới tức giận. Mặc dù lông cậu đẹp nhưng cậu không có kỳ thị màu đen hay loài trọc lông.
Mặc Diễm bật cười giận dữ, day trán chừng nửa phút. Vật nhỏ này này tới để khắc anh, đánh không được chửi cũng không xong, anh mới trợn mắt đã sợ đầu hàng, không quản cậu thì cái gì cũng dám nói.
Mặc Diễm bất đắc dĩ hỏi: "Nguyên thân cậu là gì?"
Linh Duyệt bật thốt: "Chim Hỉ Thước [2], hay còn gọi là chim Ác Là, mặt đen như Trương Phi, kêu ríu rít... Ríu rít đó."
Mặc Diễm buồn cười vì câu nói đùa này, "Thật sao?"
Linh Duyệt nghiêm chỉnh, "Thật sự, gạt anh tôi là con chó nhỏ."
Mặc Diễm lại phẫn nộ cười, cậu nói mình là chim thì sao có thể làm chó? Nếu là giống hỉ thước, thế tại sao anh chẳng nhìn được nguyên thân? Vậy sao còn nhỏ thế mà chịu được bị huyết mạch anh áp chế? ()
Linh Duyệt khẩn trương nắm vạt áo, phòng bị trong lòng, Mặc Diễm im lặng thì cậu cũng im, lỡ thuộc tính hai người tương khắc, cậu thuộc phe thức ăn của đối phương thì phải làm sao? Cậu yếu hơn đối phương nhiều lắm.
Mặc Diễm nhận ra lòng phòng bị cậu nặng nên không hỏi nhiều, trở về khách sạn với Linh Duyệt rồi hai người cùng nhau nói chúc ngủ ngon.
Linh Duyệt đóng cửa lại, nhảy bắn lên ghế sofa. Cậu gửi tin nhắn cho mẹ mình: Con chưa tìm thấy vợ nhưng con và một yêu khác làm bạn, đối phương là đại minh tinh siêu nổi tiếng, siêu cấp đẹp trai, đối xử với con rất tốt.
Linh Duyệt chưa đợi bên kia trả lời đã đặt điện thoại xuống bỏ đi tắm.
Chờ khi Linh Duyệt rửa mặt xong, thấy điện thoại còn sáng rực bèn cầm lên nhìn, mẹ cậu trả lời cực nhanh: Nam hay nữ? Tên gì? Quê quán ở đâu? Người cao bao nhiêu? Mập ốm? Tính cách thế nào? Có nhà có xe chưa? Tiều gửi ngân hàng mỗi tháng bao nhiêu? Trước kia có bao nhiêu đối tượng?
Linh Duyệt dở khóc dở cười trả lời: Bạn bình thường, tên Mặc Diễm, hai người từng thấy trên ti vi đó.
Chẳng mấy chốc, mẹ cậu trả lời, dù cách màn hình nhưng vẫn cảm nhận được sự lo lắng của đối phương: Hỏng bét! Con cách xa hắn một chút! Hắn hung ác lắm! Nhai luôn cả xương yêu tinh đấy!
Linh Duyệt nhắn lại: Đâu có, tính cách hơi kém nhưng ngoài lạnh trong nóng, chẳng hung dữ xíu nào. ()
Mẹ Linh Duyệt: Ồ, thế thì không phải yêu thế con cứ việc chơi đi, bạn bè nên có sự thông cảm lẫn nhau, đừng đánh lộn. Còn nữa, ngọc trên cổ đừng gỡ xuống, mấy trăm năm nay chưa kết giao, không được để hắn biết thân phận thật sự của con.
Linh Duyệt: Dạ mẹ ⁓ giúp con hỏi thăm sức khỏe ba và ông ngoại và bảo với Tiêu Tiêu rằng anh trai nhớ em lắm.
Mặc Diễm bước vô phòng thì thấy một cái đầu gấu trúc, nhưng thân vẫn là người đang ngồi xếp bằng trên thảm, mặt vô cảm nhìn anh chằm chằm.
Mặc Diễm cười bước tới, vỗ lên đầu gấu trúc, "Đầu to mình nhỏ, thằng nhóc đầu to?"
Phan Văn phẫn nộ: "Chớ thương tổn em! Em hỏi anh, tại sao anh lại có hứng thú với con tiểu yêu kia? Anh có biết anh tăng thêm công việc cho em không?"
Mặc Diễm cong khoé miệng, "Vui vẻ đáng yêu."
"Đáng yêu?" Phan Văn kinh hãi nhìn Mặc Diễm, quen anh ta hơn ngàn năm, lần đầu tiên mới nghe anh ta nói từ đáng yêu, đáng sợ quá!
Sau khi Mặc Diễm ngồi xuống, anh vỗ vào đầu Phan Văn, biến đầu gấu trúc về lại đầu người. Đừng nghĩ đến chuyện dùng bảo vật quốc gia uy hiếp anh.
"Chuyện tôi cậu đừng xía vào, đồ vật tôi kêu cậu tra ra chưa? Hình xăm trên tay tôi là thứ gì?"
Mắt Phan Văn nổ đom đóm vì bị vỗ, "Nhờ người đi hỏi rồi, đang tìm kiếm ở núi Côn Lôn vẫn chưa trở lại."
Mặc Diêm sờ ngón áp út, cau mày, "Thế mà dính líu đến núi Côn Lôn. Cậu nói xem, có phải có yêu không an phận muốn hại tôi, hoặc muốn đấu với tôi một trận chăng?"
"Cha ơi! Không có! Bọn họ chả dám đâu!" Phan Văn bị lời nói này dọa thiếu chút nữa quỳ lạy Mặc Diễm. Lần trước Mặc Diễm rảnh rỗi sinh nông nổi nên tìm đại vài lý do chửi nhau với một đám thú dữ, chửi đến nỗi cả quần tộc toàn thú dữ cùng bọn họ kết thù. Tới bây giờ y chả dám rời Mặc Diễm quá trăm dặm vì sợ bị chúng nó bắt đi trút giận.
Rốt cuộc kẻ thua là đám chả biết xấu hổ tác phong như một kia.
Mặc Diễm đột nhiên thấy buồn chán, "Đậu tôi kêu cậu đã mua chưa?"
Phan Văn từ trong bao máy tính lấy ra một cái túi, "Hai cân, mua được từ tay con yêu tinh hoa. Nó nghe nói anh muốn mua nên giảm giá, hao tốn hơn trăm ngàn."
Mặc Diễm cong khóe miệng nhận lấy, tâm trạng vui vẻ nói: "Tôi thanh toán hộ cậu."
Sáng hôm sau, trời chưa sáng Linh Duyệt đã ra khỏi phòng, phỏng đoán thời gian đoàn phim mở máy, cậu nhắn tin cho Mặc Diễm: Hôm nay tôi không tới tổ kịch nên không đi nhờ xe tiền bối.
Mặc Diễm tựa vào đầu giường gọi cho Linh Duyệt, "Cậu đi đâu thế?"
Linh Duyệt: "Vinh ca kêu tôi đi chụp hình, buổi chiều mới cho về."
Mặc Diễm "Xì" một tiếng, bất mãn chuyện Linh Duyệt nói đi là đi, chả báo trước gì cả. Nếu anh biết cậu rời đi, anh đã thêm một lớp phòng vệ an toàn cho cậu để tất cả yêu quái đi ngang qua, chúng đều sẽ lui xa chín mươi dặm, chẳng dám bắt nạt cậu. ()
"Lần sau đi ra ngoài nhớ báo tôi sớm tí. Tôi mua xích quả cho cậu rồi, tối tới phòng tôi cầm về."
Linh Duyệt cạn lời bật cười, "Không cần thiết, mẹ tôi có gửi thêm."
"Đã mua nên bắt buộc phải tới."
"Đây cũng là sự quan tâm và sủng ái đến từ tiền bối?"
"Ừ." ()
"Vâng, cám ơn tiền bối."
Mặc Diễm nghe Linh Duyệt kêu tiền bối mãi, đau trứng một cách khó hiểu, "Tiền bối tiền bối, không thấy đau răng ư?"
Linh Duyệt haha cười đểu, "Biết rồi đại ca, lão đại, chụp xong sẽ tới cầm về."
Chờ Linh Duyệt cúp điện thoại, Vương Sao mới nói: "Quan hệ của cậu và Mặc Diễm phát triển tốt thật. Tôi đã bảo mà, đầu óc không bệnh đều sẽ thích cậu."
Linh Duyệt cảm kích nói: "Tấm lòng Mặc Diễm rất tốt, cực kỳ quan tâm tôi, mời tôi ăn cơm, thời điểm bị người khác mắng còn bảo vệ tôi, mua quà cho tôi, bây giờ tôi mới hiểu tại sao anh ta chăm sóc tôi như vậy."
Vương Sao nghi ngờ hỏi một cậu "Tại sao?"
Linh Duyệt ngạo nghễ hất cằm: "Vì tôi và anh ta là người cùng quê."
Đều không phải con người. ()
Vương Sao bồn chồn trong lòng, người cùng quê ở giới giải trí rất nhiều nhưng giống như Mặc Diễm quan tâm Linh Duyệt là người đầu tiên. Anh không lo lắng bị Mặc Diễm lừa, nhân phẩm anh ta trong vòng khá tốt và dễ hiểu. Cao ngạo nhưng đặc biệt trượng nghĩa với bạn bè, quay lưng với người khinh thường mình. Nói chung là Linh Duyệt trông như thiếu niên vô hại nhà bên nên khơi dậy ý muốn bảo vệ của anh ta?
Vương Sao tự dựng lên lý do hoàn mỹ về việc Mặc Diễm đối tốt với Linh Duyệt.
Nơi chụp hình cách khách sạn không xa. Tổng cộng có mười bộ đồ, trang điểm thay thêm quần áo rồi chụp hình, tốn hết năm tiếng đồng hồ. Nói cách khác, một bộ tốn khoảng nửa tiếng.
Linh Duyệt chụp từ tám giờ tới hơn một giờ trưa mới xong, leo lên xe, Vương Sao đưa cậu hộp cơm, "Mau thừa dịp lúc nóng ăn đi, ăn xong chúng ta đi về."
Linh Duyệt ăn được hai muỗng, Ngô Cẩm Vinh lại gọi đến, "Linh Duyệt, tôi vừa nhận được thiệp mời của một buổi dạ tiệc, tối nay họ tổ chức sự kiện từ thiện nhưng ca sĩ chính tạm thời có chuyện nên không tới vì thế ban tổ chức muốn mời cậu hát >, đang chờ cậu chạy qua, chỉ tập một lần cậu nhận không?"
Linh Duyệt nuốt cơm xuống, "Em nhận, Em có thể hát."
Ngô Cẩm Vinh nhắc nhở cậu: "Cậu hát miễn phí đó."
"Miễn phí em vẫn đi, liên quan tới từ thiện càng nhất định phải đi. " Linh Duyệt ăn thêm phần cơm, đây xem như là hành thiện tích đức.
Sau khi Mặc Diễm về khách sạn, phát hiện Linh Duyệt chưa trở lại bèn khó chịu đi vòng quanh phòng khách thật lâu, muốn nhắn tin hỏi cậu chạy đi đâu, phải chăng bị yêu quái bắt đi, nhưng lại sĩ diện. Ở đâu ra chuyện muốn đưa đồ cho tiểu yêu còn phải khổ cực chắp tay tiếp xúc? Anh lớn như vậy, lẽ nào không cần mặt mũi?
Trong lúc đó Linh Duyệt đã đến dạ tiệc, cậu xuống xe, bắt gặp một bà lão tóc bạc phơ đi trên bậc cầu thang, Linh Duyệt thấy bà lớn tuổi, bên người chẳng có ai theo, vội vã chạy hai bước, "Bà ơi, bà có muốn cháu đỡ bà không?"
Bà cụ nắm cánh tay Linh Duyệt, cười ha hả nói: "Thằng nhóc, con dám đỡ bà già bộ không phòng bị chút nào ư?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook