Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm
Chương 30: Anh hùng Đế Thống Thời Đại

Dịch giả: HCTver2.

Liễu Vô Ngân cảm thấy chí khí bừng bừng, thế là cũng chạy đi, Kiếm Si Nhi, Dương Tình cũng không khác là mấy, đều tiếp tục tu luyện.

Cầm Cơ đứng nhìn họ rời đi, chợt hiểu ra sức hút lớn nhất của Lâm Việt, chính là ở năng lực lãnh đạo liên kết mọi người lại như này.

Nhờ hắn, Vong Tiên Tông lại có sức mạnh để trùng hưng!

...

Bên trên phi hạm, một thiếu niên đứng chắp tay, ghé mắt nhìn xuống Hồng Mông lục địa đang ngày một thu nhỏ lại, vượt qua mấy tầng mây ra bên ngoài vũ trụ, ngàn vạn ngôi sao lập lòe phát sáng trong một góc của hư không vô tận.

Trên mỗi một viên tinh cầu, đều đang xảy ra rất nhiều sự kiện, có những cường giả vẫn lạc, có một thiên tài sinh ra, một đất nước đổi chủ, một tông môn bị diệt,...

Biên giới Bắc Tinh Vực, chỗ tiếp giáp với Nam Tinh Vực, là một mặt trời khổng lồ tỏa ra từng luồng khí nóng rực, nếu quan sát kỹ trong thời gian dài, sẽ thấy kích cỡ của nó đang ngày càng to lớn thêm.

Mục tiêu của Lâm Việt chính là cái này, khoanh chân ngồi xuồng, lẩm bẩm, "Công pháp bình thường của thế gian ta đều đọc qua, sớm đã không để vào mắt, chi bằng hôm nay mượn tạm một Đạo Pháp của ngươi vậy."

Việc tiếp theo làm mọi người nhất định cho rằng tên này muốn tự sát, chắc là do áp lực cuộc sống quá lớn.

Phi hạm dùng dưới sự chỉ huy của hắn, dùng hết tốc lực lao về phía mặt trời.

Trên đó, Lâm Việt cũng không có ngồi không, toàn bộ sức mạnh bạo phát ra, Diệu Khí như sương quanh quẩn bên thân, Chiến Thể toát ra huyết khí lưu thông kinh người, Thần Niệm bao phủ chung quanh, khí thế như biển!

Tam Nguyên quy nhất!

Duy trì cái trạng thái này chừng 10 canh giờ, chợt mặt trời xuất hiện một tia rung chấn, nhỏ đến mức phải để ý cực kỳ kỹ càng mới phát giác ra được.

Ngay khi nó kết thúc, một Thái Dương huyễn ảnh lơ lửng ngay sau lưng Lâm Việt, chỉ là khí nóng nó tỏa ra thì không phải giả.

Nói là ảnh ảo mặt trời, chằng thà gọi là một quả cầu lửa nhỏ thì đúng hơn, với cái của khôi lỗi Siêu Thoát Cảnh thì gần gần tương tự, là khí tức của Nhất Dương Siêu Thoát Cảnh.

(Ờm, đại khái thì như hàng pha ke ấy mà.)

"Đại Nhật Đạo Pháp, lấy được, chỉ tiếc là không phải thân truyền, nếu không uy lực cũng không yếu như này, nhưng thôi cũng được." Lâm Việt thở dài, lắc đầu, lại nhìn ra phía mặt trời, cười cười, biết đã có người không chờ nổi nữa, "Đại Tôn, không định ra mặt sao?"

Đáp lại hắn vẫn chỉ là từng đợt sóng nhiệt như cũ, chẳng qua hắn cũng không vội, quả nhiên chỉ chừng năm phút sau...

"Là ai lĩnh ngộ Đạo Pháp của bản tôn?" Một giọng nói rền vang như sầm động cất lên từ trong mặt trời.

Lâm Việt đã sớm dự liệu trước, bái quyền, "Đã làm phiền Tu Di Đại Tôn rồi, Lâm mỗ xin tạ lỗi."

Một lát sau lại có âm thanh vọng ra, tuy to lớn vô cùng nhưng dường như chỉ có hắn là có thể nghe thấy.

"Mới 16 tuổi, lại có thể có được khí tức ổn định, căn cơ vững chắc như này, khó trách có thể cảm ngộ ra Đại Đạo của bản tôn."

"Tại hạ cũng chỉ là may mắn mà thôi." Câu trước câu sau vả nhau bôm bốp, Lâm Việt lời tiếp theo lại chẳng có lấy một tý khiêm tốn nào, "Đại Tôn nên tu Đại Đạo nào tốt hơn, cái này khó hơn ấy."

Sóng nhiệt bùng lên mạnh hơn, phần mũi thuyền đã bắt đầu đỏ lên, có dấu hiệu sắp bị nung chảy, lửa của mặt trời Thái Dương Chân Hỏa nóng hơn lửa bình thường rất nhiều, cũng mạnh hơn rất nhiều.

"Hình như ngươi không chỉ không sợ chết mà còn hiểu về ta?" Trong giọng nói đã có chút tức giận, có vẻ đã bị lời nói khích của hắn tác động.

Lâm Việt cúi đầu, cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ Thái Dương Chân Hỏa, mỉm cười: "Đại Tôn là anh hùng của Bắc Tinh Vực này, không, phải nói là cả vũ trụ này, nếu không phải ngài lề chết bảo vệ Tứ Đại Tinh Vực, e rằng trận đó cũng làm cho 9 phần 10 sự sống biến mất."

Một sự kinh ngạc không che giấu trong giọng nói của Tu Di, "Ngươi... Không đơn giản, là ai?"

Lâm Việt không trả lời mà nói tiếp, "Cửu Đề ngã xuống, có người muốn mở lại Đế Thống Thời Đại, dĩ nhiên là phải đi mượn sức mạnh của những nhân vật lớn thời đó nhỉ?"

Lại thở dài, "Anh hùng của thời kỳ đó, chịu đựng thời gian dài dằng dặc trong suốt Đạo Nhị Thời Đại, vĩnh viễn mắc kẹt trong mặt trời là phong ấn tạo ra bởi hậu nhân... Đáng tiếc, một đời hi sinh, lại nhận lấy kết cục không ai còn nhớ đến."

"Ngươi là ai?"

"Ha ha, Đại Tôn đừng quan tâm việc này, chỉ là một người bình thường đọc nhiều sách một chút thôi mà." Lâm Việt đáp.

Một sự im lặng trong giấy lát, Tu Di lên tiếng, "Hừ, xem ra tên tiểu quỷ nhà ngươi cũng biết rõ khá nhiều, nhưng nói mấy chuyện đó ở Bắc Tinh Vực, không sợ ba thằng khốn kia giết sao?"

Ba thằng khốn, là Tam Hoàng thống trị hiện tại, một trong số đó, cũng ở gần đây nhất, là Thất Nghiệp Quỷ Hoàng.

Lâm Việt chỉ lạnh nhạt đáp, "Trong Bắc Tinh Vực này còn chưa có người có thể bắt ta được, đừng nói là giết. Hôm nay nói chuyện với Đại Tôn, hoàn toàn chỉ là do kính phục chí khí của ngài khi xưa..."

"Anh hùng sao... Ài, như ngươi vừa nói, cuối cùng vẫn là không ai còn nhớ đến mà thôi."

Âm thanh vọng ra ngắt lời hắn, bên trong có một chút tuyệt vọng.

Nhưng hắn chỉ điềm nhiên nói: "Đó là do ngài bị giam cầm ở đây, nhưng nếu như Đại Tôn được giải thoát thì sao?"

"Giải thoát?" Tu Di chua chát tự giễu, "Phong ấn này là do Tam Hoàng hợp lực đúc thành, bây giơ tu vi ta còn không nổi nửa thành, làm sao phá? Ai đi phá? Ngươi sao?"

"Ta? Đúng, ta đi phá." Lâm Việt trịnh trọng nói, không có một tí nào là đùa cợt, hoàn toàn nghiêm túc, "Phạn Thiên Thụ đã kết quả lần nữa, Phạn Thiên Quả lại sắp xuất thế rồi, có lẽ còn chưa đầy một tháng nữa."

"Phạn Thiên Thụ... Phạn Thiên Quả." Âm thanh kia khinh thường cười lên một tiếng, "Bát Đại Thần Vật, ngay cả Cửu Đế còn chưa hẳn có thể sở hữu, vì sao một tên nhóc con như ngươi lại đảm bảo được có thể lấy nó rồi đem đến cho ta, không sợ Tam Hoàng róc xương chặt thịt à?"

"Đừng lo, ta có kinh nghiệm, ngài có thể không tin ta, nhưng đến khi cần thiết, chỉ cần ngài nhớ trút giận đúng lúc là được."

Lâm Việt nói một câu đầy ẩn ý đồng thời thể hiện sự tự tin mạnh mẽ.

Dường như Tu Di đã bị hắn thuyết phục, im lặng một lúc, lại hỏi, "Điều kiện?"

Biết cá đã cắn câu, hắn cười, "Nói chuyện với người thông minh là thoải mái nhất, chỉ là bây giờ vẫn quá sớm, chờ ta đem Phạn Thiên Quả đến đã rồi bàn cũng không muộn."

Lại là một khoảng yên ắng, âm thanh lại vọng ra, "Bọn chúng giam cầm bản tôn là muốn lĩnh hội Đại Nhật Đạo Pháp nhưng dù ta có biến thành tro bụi cũng không để bọn khốn kia được như ý, thà rằng để môn công pháp này biến mất vĩnh viễn thôi."

"Nhưng đã quá lâu rồi mới có người nhớ đến ta, cho dù là vì vậy hay là vì gia tăng một chút cơ hội giải thoát thì... Nói nhiều rồi, đừng để ta thất vọng." Ngập ngừng một lúc, Tu Di dường như đã hạ quyết tâm.

Lâm Việt mỉm cười, mục đích đã đạt được.

Đột nhiên, xung quanh phi hạm chợt xuất hiện vô số Thái Dương Chân Hỏa, nhiệt độ tăng cực nhanh, nhưng lần này lại không mảy may ảnh hưởng đến thuyền, có chăng chỉ là hơi đỏ lên mà thôi.

Hắn lại ngồi xuống xếp bằng, đồng thời Thái Dương Chân Hỏa cũng lao đến bao quanh hắn, đổi lại là người khác đã sớm sợ mất vía, nhưng mà Lâm Việt lại mặc kệ cho lửa nóng đốt cháy thân thể.

Chân Hỏa bao phủ toàn bộ cơ thể, một cơn đau đớn cực độ xuất hiện, nhưng mà hắn vẫn cắn răng chịu đựng, dù sao trong quá khứ cũng đã từng thử qua rồi.

Cũng không có uổng công, kinh mạch, huyết cốt, nội tạng của hắn đều được tôi luyện liên tục, cũng dần dần mạnh mẽ hơn.

"Tên nào tu luyện kiểu này cũng quá thích tự ngược đãi bản thân đi." Tuy rất đau đớn, nhưng Lâm Việt lại chẳng nhíu mày lấy một cái.

Cảm nhận bên trong người, các cơ quan thân thể liên tục bị đốt cháy, nhưng từ Chân Hỏa, một tia Sinh Mệnh Lực lại chảy ra, chữa trị vết thương cho hắn!

Ba canh giờ sau, lửa nóng dần tan biến, vị trí của hắn đã trở thành một mảng đen sì, vô số bụi than vương vãi, là tạp chất trong người hắn bị Chân Hỏa đốt cháy, ngoài ra còn có thể ngửi được mùi thịt người nướng cháy.

"Mẹ nó, hơi khét, nhưng mà vẫn có mùi hương khá thơm nha."

(Bảo là trong quá khứ đã từng thử qua nhưng mà vì sao vẫn phải đến đây mới học được thì tôi giải thích nhá, cảm ngộ đợi thằng già nó lên tiếng mất mẹ 10 canh giờ, là 20 tiếng, rồi dông dài lăng nhăng mấy phút nó mới chịu đốt anh LV, thì mất cmnr 3 canh giờ mới được, tổng ít nhất cũng 26 tiếng, mà lúc đó thì reset cmnr. =)) )

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương