Ta Bắt Đầu Làm Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 8: Kinh Vi Thiên Nhân!
Kinh Vi Thiên Nhân.
Tô Khinh Trúc xác thật rất cảm kích Diệp Phi.
Diệp Phi nói: “Không cần khách khí, Tô lão là trưởng bối của tôi, là việc nên làm.”
Diệp Phi trong giọng nói ý tứ rất rõ ràng.
Hắn đây cũng là từng cùng Tô Khinh Trúc phân rõ giới hạn, hắn cứu Tô Hiếu Khôn không phải bởi vì Tô Khinh Trúc, đơn giản là vì Tô Hiếu Khôn là trưởng bối của hắn.
Tô Khinh Trúc hiểu ý của Diệp Phí, nhấp miệng, nói: “Dù sao cũng cảm ơn anh.”
“Hoàng bác sĩ, hoàng bác sĩ tới!”
Lúc này, quản gia mang theo một người trên dưới 50 tuổi, đầu hơi hói đang tiến vào đại sảnh.
Người này chính là hoàng bác sĩ, hắn mặc áo trắng, trên tay mang theo một hộp sơ cứu, đi đến trước mặt mọi người.
Nhìn thấy Tô Hiếu Khôn lúc này tình trạng rất khỏe, hắn không khỏi sửng sốt: “Tô lão, vừa rồi không phải là ngài té xỉu?”
Tô Hiếu Khôn được Diệp Phi châm cứu lúc sau lại uống thuốc, lúc này tinh thần đã dần dần khôi phục.
Tô Hiếu Khôn nói: “Là Tiểu Phi, cậu ấy dùng ngân châm cứu tôi.”
“Diệp công tử biết châm cứu?” Hoàng bác sĩ đương nhiên biết Diệp Phi, tốt xấu là rất nổi danh ở Yến Kinh Diệp gia đại thiếu.
Diệp Phi cười cười: “Biết một ít.”
Hoàng bác sĩ ở Yến Kinh xem như cũng là danh y số một, hắn cũng bởi vậy đảm nhiệm bác sĩ tư nhân của Tô Hiếu Khôn, không những như thế, hắn vẫn là Yến Kinh rất nhiều quan to hiển quý tư nhân bác sĩ.
Hoàng bác sĩ kinh ngạc vô cùng.
Châm cứu chính là rất yêu cầu công phu, hiện tại rất nhiều người giả dạng trung y châm cứu không chuẩn xác, mà người trẻ tuổi này biết châm cứu liền không thể tin được.
Tô Hiếu Khôn lắc đầu nói: “Tiểu Phi con quá khiêm tốn, ta này đem lão xương cốt nhãn lực vẫn phải có, vừa rồi trình độ châm cứu của con rất lợi hại.”
Tuy ông là trùm phân phối y dược ở Yến Kinh, hơn nữa Tô Hiếu Khôn tuy rằng không tinh thông y thuật, nhưng lại rất hiểu biết. Hắn đương nhiên rất rõ ràng biết rằng Diệp Phi vừa bày ra thực lực rất khủng bố.
Trên thực tế, Tô Hiếu Khôn còn bị bệnh ‘ Suy tim ’ chứng bệnh này đã được một thời gian.
Bởi vì tuổi tác đã cao, hơn nữa bị bệnh suy tim vốn dĩ liền rất khó chữa, cho nên hắn vẫn luôn không có phẫu thuật, chỉ có thể uống thuốc sống qua ngày.
Tình thế vừa rồi rất nguy hiểm, nếu không có Diệp Phi kịp thời ra tay, hậu quả không dám tưởng tượng.
Hoàng bác sĩ cũng châm cứu trị liệu cho ông, nhưng Tô Hiếu Khôn xem ra, trình độ châm cứu của Hoàng bác sĩ cách xa Diệp Phi.
Bác sĩ đã tin chưa, người bệnh như tôi nói đều là sự thật
Hoàng bác sĩ nghe Tô Hiếu Khôn nói như vậy, tức khắc càng tò mò, nói: “Diệp công tử, chẳng biết có được không chiêm ngưỡng thủ pháp của Diệp Công Tử? Mong Diệp công tử chỉ giáo.”
Hoàng bác sĩ nói rất khách khí.
Diệp phi nhàn nhạt nói: “Thôi được.”
Nói xong, Diệp Phi liền lấy ra ngân châm.
“Diệp công tử lấy tôi làm thực nghiệm đi.” Hoàng bác sĩ cười nói.
Diệp phi gật đầu, hắn thu điều chỉnh tâm tình, thần sắc trở nên vô cùng chuyên chú.
Diệp Phi nhanh chóng thi châm.
Chỉ thấy được diệp phi động tác tựa như nước chảy mây trôi, giống như là từng nhịp theo hô hấp.
Hắn nghiêm túc, chuyên nghiệp, quyết đoán, trầm ổn.
Ngân châm đâm vào huyệt đạo lúc sau, diệp phi dùng độc đáo thủ pháp nhẹ toàn ngân châm, nhắc tới một tiết, kích thích huyệt đạo.
Diệp phi thủ pháp vô cùng tinh chuẩn, hắn đâm vào vai ngoại du huyệt chính là trên vai chỗ cổ của Hoàng bác sĩ.
Hoàng bác sĩ chỉ cảm thấy vai chỗ cổ một dòng nước ấm kích động, cùng với Diệp Phi châm cứu, vai hắn phần cổ phần cơ bắp trở nên thả lỏng, rất là thoải mái.
Diệp phi thi châm thủ pháp thành thạo, đâm vào huyệt đạo càng là vô cùng tinh chuẩn.
Càng quan trọng là, diệp phi thi châm phương pháp cũng thực đặc biệt, hắn ngón tay chuyển động, nhắc tới một tiết, thi châm sâu cạn không đồng nhất, rất chuẩn xác.
Thủ pháp châm cứu này, là Hoàng bác sĩ trước đây chưa từng gặp, tuyệt đối không phải là thủ pháp châm cứu bình thường!
Thủ pháp thi châm này, sợ là thần y trên trời phái xuống, hoàng bác sĩ thầm nói.
Hơn nữa diệp phi thi châm tốc độ, cho dù là Hoàng bác sĩ đều tự than thở không bằng.
“Thủ pháp thi châm này……” Hoàng bác sĩ có chút ngạc nhiên, lại có chút kích động, chỉ cảm thấy tầm mắt mở rộng ra.
Hoàng bác sĩ y thuật trình độ ở Yến Kinh đã là rất có tiếng tăm, nhưng vị Diệp gia công tử này……
Hoàng bác sĩ cười khổ một tiếng, nói: “Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên a. Diệp công tử cậu châm cứu thủ pháp không biết truyền thừa là của vị cao nhân nào, thật là không thể tưởng tượng, làm tôi thật xấu hổ với bản thân.”
Hoàng bác sĩ kinh vi thiên nhân.
(Kinh Vi Thiên Nhân - nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó.)
Thủ pháp châm cứu này tuyệt đối là không ai bằng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Hoàng bác sĩ như thế nào cũng không dám tin có một phương pháp châm cứu huyền diệu như vậy, hơn nữa còn là một người trẻ tuổi.
Diệp Phi cười cười không nói gì
Hoàng bác sĩ liên tục cảm khái, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: “Nếu là Diệp công tử cậu mà làm bác sĩ, tôi chỉ sợ bát cơm đều phải vứt.” Nói Hoàng bác sĩ chính mình đều cười rộ lên, Diệp Phi chính là người thừa kế tập đoàn Diệp Thị, tương lai tài sản quá trăm tỷ, sao có thể đi làm bác sĩ?
Diệp Phi nói: “Hoàng bác sĩ ông cũng đừng tâng bóc tôi như thế.”
Diệp Phi cũng biết, khách khí với hắn là bởi vì thân phận của Diệp Phi, sau khi nhìn thấy trình độ y thuật của Diệp Phi, cũng chủ động lấy lòng hắn.
Hoàng bác sĩ tên đầy đủ Hoàng Trung Lang, trong truyện gốc cũng từng là địch với Trần Lạc, nhưng cuối cùng bị trần lạc vả mặt, cũng là một kết cục bi thảm.
Hoàng bác sĩ vô cùng ghét Trần Lạc bởi vì y thuật của hắn ta giỏi hơn ông, còn Diệp Phi cùng với thân phận, ông vô cùng tôn kính Diệp Phi.
“Tô lão bệnh tình của ngài, có Diệp Phi ở đáy tôi rất yên tâm.” Hoàng bác sĩ lại nói.
Thấy hoàng bác sĩ tỏ vẻ tôn kính Diệp Phi, Tô Hiếu Khôn cùng Tô Khinh Trúc càng là cảm thán khả năng y thuật của Diệp Phi.
Tô Hiếu Khôn đương nhiên hướng Diệp Phi liên tục nói cảm ơn.
Diệp Phi nói: “Chỉ là chuyện nhỏ không có gì to tát, Tô lão gia, không còn việc gì nữa con đi trước, hai ngày sau con lại đến thăm ông.”
“Cũng được, vất vả cho con.” Tô Hiếu Khôn nói.
Diệp Phi khiêm tốn vài câu, chuẩn bị đứng dậy.
Diệp Phi chuẩn bị rồi đi, Tô Khinh Trúc lại nói: “Từ từ, Diệp công tử, để tôi đưa a ra cổng.”
Tô Khinh Trúc thế nhưng chủ động muốn tiễn Diệp Phi.
Diệp phi trong lòng khẽ động, thấy Tô Khinh Trúc muốn nói lại thôi, Tô Khinh Trúc tựa hồ cũng có chuyện muốn nói với hắn.
Tô Khinh Trúc xác thật rất cảm kích Diệp Phi.
Diệp Phi nói: “Không cần khách khí, Tô lão là trưởng bối của tôi, là việc nên làm.”
Diệp Phi trong giọng nói ý tứ rất rõ ràng.
Hắn đây cũng là từng cùng Tô Khinh Trúc phân rõ giới hạn, hắn cứu Tô Hiếu Khôn không phải bởi vì Tô Khinh Trúc, đơn giản là vì Tô Hiếu Khôn là trưởng bối của hắn.
Tô Khinh Trúc hiểu ý của Diệp Phí, nhấp miệng, nói: “Dù sao cũng cảm ơn anh.”
“Hoàng bác sĩ, hoàng bác sĩ tới!”
Lúc này, quản gia mang theo một người trên dưới 50 tuổi, đầu hơi hói đang tiến vào đại sảnh.
Người này chính là hoàng bác sĩ, hắn mặc áo trắng, trên tay mang theo một hộp sơ cứu, đi đến trước mặt mọi người.
Nhìn thấy Tô Hiếu Khôn lúc này tình trạng rất khỏe, hắn không khỏi sửng sốt: “Tô lão, vừa rồi không phải là ngài té xỉu?”
Tô Hiếu Khôn được Diệp Phi châm cứu lúc sau lại uống thuốc, lúc này tinh thần đã dần dần khôi phục.
Tô Hiếu Khôn nói: “Là Tiểu Phi, cậu ấy dùng ngân châm cứu tôi.”
“Diệp công tử biết châm cứu?” Hoàng bác sĩ đương nhiên biết Diệp Phi, tốt xấu là rất nổi danh ở Yến Kinh Diệp gia đại thiếu.
Diệp Phi cười cười: “Biết một ít.”
Hoàng bác sĩ ở Yến Kinh xem như cũng là danh y số một, hắn cũng bởi vậy đảm nhiệm bác sĩ tư nhân của Tô Hiếu Khôn, không những như thế, hắn vẫn là Yến Kinh rất nhiều quan to hiển quý tư nhân bác sĩ.
Hoàng bác sĩ kinh ngạc vô cùng.
Châm cứu chính là rất yêu cầu công phu, hiện tại rất nhiều người giả dạng trung y châm cứu không chuẩn xác, mà người trẻ tuổi này biết châm cứu liền không thể tin được.
Tô Hiếu Khôn lắc đầu nói: “Tiểu Phi con quá khiêm tốn, ta này đem lão xương cốt nhãn lực vẫn phải có, vừa rồi trình độ châm cứu của con rất lợi hại.”
Tuy ông là trùm phân phối y dược ở Yến Kinh, hơn nữa Tô Hiếu Khôn tuy rằng không tinh thông y thuật, nhưng lại rất hiểu biết. Hắn đương nhiên rất rõ ràng biết rằng Diệp Phi vừa bày ra thực lực rất khủng bố.
Trên thực tế, Tô Hiếu Khôn còn bị bệnh ‘ Suy tim ’ chứng bệnh này đã được một thời gian.
Bởi vì tuổi tác đã cao, hơn nữa bị bệnh suy tim vốn dĩ liền rất khó chữa, cho nên hắn vẫn luôn không có phẫu thuật, chỉ có thể uống thuốc sống qua ngày.
Tình thế vừa rồi rất nguy hiểm, nếu không có Diệp Phi kịp thời ra tay, hậu quả không dám tưởng tượng.
Hoàng bác sĩ cũng châm cứu trị liệu cho ông, nhưng Tô Hiếu Khôn xem ra, trình độ châm cứu của Hoàng bác sĩ cách xa Diệp Phi.
Bác sĩ đã tin chưa, người bệnh như tôi nói đều là sự thật
Hoàng bác sĩ nghe Tô Hiếu Khôn nói như vậy, tức khắc càng tò mò, nói: “Diệp công tử, chẳng biết có được không chiêm ngưỡng thủ pháp của Diệp Công Tử? Mong Diệp công tử chỉ giáo.”
Hoàng bác sĩ nói rất khách khí.
Diệp phi nhàn nhạt nói: “Thôi được.”
Nói xong, Diệp Phi liền lấy ra ngân châm.
“Diệp công tử lấy tôi làm thực nghiệm đi.” Hoàng bác sĩ cười nói.
Diệp phi gật đầu, hắn thu điều chỉnh tâm tình, thần sắc trở nên vô cùng chuyên chú.
Diệp Phi nhanh chóng thi châm.
Chỉ thấy được diệp phi động tác tựa như nước chảy mây trôi, giống như là từng nhịp theo hô hấp.
Hắn nghiêm túc, chuyên nghiệp, quyết đoán, trầm ổn.
Ngân châm đâm vào huyệt đạo lúc sau, diệp phi dùng độc đáo thủ pháp nhẹ toàn ngân châm, nhắc tới một tiết, kích thích huyệt đạo.
Diệp phi thủ pháp vô cùng tinh chuẩn, hắn đâm vào vai ngoại du huyệt chính là trên vai chỗ cổ của Hoàng bác sĩ.
Hoàng bác sĩ chỉ cảm thấy vai chỗ cổ một dòng nước ấm kích động, cùng với Diệp Phi châm cứu, vai hắn phần cổ phần cơ bắp trở nên thả lỏng, rất là thoải mái.
Diệp phi thi châm thủ pháp thành thạo, đâm vào huyệt đạo càng là vô cùng tinh chuẩn.
Càng quan trọng là, diệp phi thi châm phương pháp cũng thực đặc biệt, hắn ngón tay chuyển động, nhắc tới một tiết, thi châm sâu cạn không đồng nhất, rất chuẩn xác.
Thủ pháp châm cứu này, là Hoàng bác sĩ trước đây chưa từng gặp, tuyệt đối không phải là thủ pháp châm cứu bình thường!
Thủ pháp thi châm này, sợ là thần y trên trời phái xuống, hoàng bác sĩ thầm nói.
Hơn nữa diệp phi thi châm tốc độ, cho dù là Hoàng bác sĩ đều tự than thở không bằng.
“Thủ pháp thi châm này……” Hoàng bác sĩ có chút ngạc nhiên, lại có chút kích động, chỉ cảm thấy tầm mắt mở rộng ra.
Hoàng bác sĩ y thuật trình độ ở Yến Kinh đã là rất có tiếng tăm, nhưng vị Diệp gia công tử này……
Hoàng bác sĩ cười khổ một tiếng, nói: “Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên a. Diệp công tử cậu châm cứu thủ pháp không biết truyền thừa là của vị cao nhân nào, thật là không thể tưởng tượng, làm tôi thật xấu hổ với bản thân.”
Hoàng bác sĩ kinh vi thiên nhân.
(Kinh Vi Thiên Nhân - nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó.)
Thủ pháp châm cứu này tuyệt đối là không ai bằng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Hoàng bác sĩ như thế nào cũng không dám tin có một phương pháp châm cứu huyền diệu như vậy, hơn nữa còn là một người trẻ tuổi.
Diệp Phi cười cười không nói gì
Hoàng bác sĩ liên tục cảm khái, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: “Nếu là Diệp công tử cậu mà làm bác sĩ, tôi chỉ sợ bát cơm đều phải vứt.” Nói Hoàng bác sĩ chính mình đều cười rộ lên, Diệp Phi chính là người thừa kế tập đoàn Diệp Thị, tương lai tài sản quá trăm tỷ, sao có thể đi làm bác sĩ?
Diệp Phi nói: “Hoàng bác sĩ ông cũng đừng tâng bóc tôi như thế.”
Diệp Phi cũng biết, khách khí với hắn là bởi vì thân phận của Diệp Phi, sau khi nhìn thấy trình độ y thuật của Diệp Phi, cũng chủ động lấy lòng hắn.
Hoàng bác sĩ tên đầy đủ Hoàng Trung Lang, trong truyện gốc cũng từng là địch với Trần Lạc, nhưng cuối cùng bị trần lạc vả mặt, cũng là một kết cục bi thảm.
Hoàng bác sĩ vô cùng ghét Trần Lạc bởi vì y thuật của hắn ta giỏi hơn ông, còn Diệp Phi cùng với thân phận, ông vô cùng tôn kính Diệp Phi.
“Tô lão bệnh tình của ngài, có Diệp Phi ở đáy tôi rất yên tâm.” Hoàng bác sĩ lại nói.
Thấy hoàng bác sĩ tỏ vẻ tôn kính Diệp Phi, Tô Hiếu Khôn cùng Tô Khinh Trúc càng là cảm thán khả năng y thuật của Diệp Phi.
Tô Hiếu Khôn đương nhiên hướng Diệp Phi liên tục nói cảm ơn.
Diệp Phi nói: “Chỉ là chuyện nhỏ không có gì to tát, Tô lão gia, không còn việc gì nữa con đi trước, hai ngày sau con lại đến thăm ông.”
“Cũng được, vất vả cho con.” Tô Hiếu Khôn nói.
Diệp Phi khiêm tốn vài câu, chuẩn bị đứng dậy.
Diệp Phi chuẩn bị rồi đi, Tô Khinh Trúc lại nói: “Từ từ, Diệp công tử, để tôi đưa a ra cổng.”
Tô Khinh Trúc thế nhưng chủ động muốn tiễn Diệp Phi.
Diệp phi trong lòng khẽ động, thấy Tô Khinh Trúc muốn nói lại thôi, Tô Khinh Trúc tựa hồ cũng có chuyện muốn nói với hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook