Nam tử đeo kính Hạ Bạch đeo chậm rãi nói: "Lại tiến vào chỉ sợ không an toàn." Mọi người gật đầu, trầm mặc không nói .mặc dù những ngày cuối cùng ở tận thế , loài người đã cơ hội để tự bảo vệ mình - năng lực biến dị, nhưng dị năng giả cũng cần được thăng cấp, dựa vào hạt nhân tinh thể này , zombie cấp độ càng cao thì càng linh hoạt và càng khó giải quyết.Ngoài việc có thể thăng cấp, những người có sức mạnh siêu nhiên cũng cần thức ăn và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác như người bình thường, tất cả những thứ này cần được đổi lấy bằng linh thạch hoặc các tài nguyên quý hiếm khác đổi lấy.Bọn họ xuất hiện lần này là để tìm kiếm vật tư hoặc tinh hạch zombie , bất luận cái gì đối với bọn họ siêu nhiên đội đều rất trọng yếu.Chỉ là lần này điều kiện rời khỏi căn cứ, chính là mang về tin tức của thành phố S.

Sau một năm, nhữngngười sống sót của nhân loại vẫn có một số ý tưởngvề quê hương cũ của họ.

Nhưng rõ ràng, Vương Môngvà nhóm của anh ấy dường như không có bất kỳ tin tức đặc biệt hữu ích nào vào lúc này."Như này đi , ta biết nơi này từng có rất nhiều khu phố buôn bán , chúng ta cũng không nên đi vào trung tâmTrước tiên bên ngoài tìm một chút,lưu trữ nhiều vật tư, chờ đội ngũ dị năng giả khác đến ,nhận được một số tin tức từ họ." Vương Mông đã đưa ra quyết định cuối cùng. Mọi người nghe vậy cũng không nhiều lời, đồng ý với lời này, dù sao đội ngũ của bọn họ chỉ có hai năng lực cấp 4, hai năng lực còn lại đều là cấp 3, tiến sâu vào thành phố S là không sáng suốt.


Vì vậy, một nhóm người đã lái chiếc xe bán tải về hướng của Mai ThiMột chiếc xe bán tải nhỏ đi băng băng khắp nơi ở ngoại ô thành phố S.

Người ngồi trong xe thỉnh thoảng sẽ dừng lại để giết một số zombie cấp một và nhặt tinh hạch .Bọn họ lấy được chiếc xe bán tải được cất trong một gara tương đối được bảo quản tốt gần ở khá gần phố đi bộ , đại khái là ở đối diện đi . “Ca ca,mũi của em có phải hay không hỏng rồi?” Vương Bạch đột nhiên dừng lại, giật giật cái mũi, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Trên mặt đầy biểu cảm không thể tin quay đầu nhìn Vương Mông nói: “ Em ngửi được mùi thức ăn, mùi vị rất ngon.

.


.

, rất quen thuộc."Sau đó Vương Bạch lại gãi gãi đầu, nhất thời vẫn không nghĩ ra là mùi hương gì.Ngay sau đó, ba người còn lại cũng ngửi thấy một mùi thơm mơ hồ. Hạ Bạch vuốt mắt kính nói: "Chẳng lẽ là có một tiểu đội đến sớm, đang nấu cái gì? Hay là...!Phố đi bộ này thật sự có bán đồ ăn..." Nghe được những suy đoán của Hạ Bạch, Vương Bạch hai mắt sáng lên.

lên Đáng sợ, hoàn toàn khác với vừa rồi trầm mặc, vội vàng nói: “Vậy cậu đi xem một chút, chậm một chút thì không còn có cái gì ăn đâu.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương