Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
-
Chương 159-18: Kết thúc vui mừng (18)
Editor: Heisall
Kết thúc:
"Hai vị tiểu thiếu gia, xin các cậu hãy ngoan ngoãn ngồi im để thay quần áo có được hay không?"
Âm thanh ai oán yếu ớt vang lên.
Năm sáu người làm nữ xinh đẹp vây quanh giường, nhìn Huyền Vũ Già Hằng và Huyền Vũ Già Diệp nhảy tới nhảy lui ở trên giường nệm, vẻ mặt bất đắc dĩ muốn khóc, muốn bò lên giường giữ bọn họ lại nhưng không có can đảm đó.
"Tất cả mọi người đang chờ các cậu, nếu không thay sẽ không tới kịp, ngoan ngoãn nghe lời được không?"
"Không!"
Không để ý tới đám người các cô đang khổ sở cầu xin bọn chúng, Huyền Vũ Già Hằng và Huyền Vũ Già Diệp quả quyết cự tuyệt.
Đám người làm nữ hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn lại hai đứa bé đang vui vẻ ồn ào một chút, ngay cả ý nghĩ muốn chết đều đã có, bình thường khi ở trước mặt người khác rõ ràng là rất biết điều và nghe lời là thế, vậy mà ở sau lưng lại cố tình hành hạ bọn họ?
"Không phải bình thường Đại thiếu và Tam Thiếu rất quấn lấy các người sao? Các người cũng không có biện pháp dụ dỗ bọn họ hả?" Một nữ giúp việc nhìn hai cô gái nhỏ xinh đẹp đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
"Làm gì có biện pháp nào?" Hai cô gái nhỏ nhún nhún vai, trên mặt của hai người đều là vẻ mặt khóc không ra nước mắt như nhau: "Cũng không nghĩ xem là con của ai, có ai dám động đến bọn họ chứ."
"Thiếu phu nhân đâu?" Người làm nữ tên Tiểu Hoa lấy cùi chỏ thúc vào người làm nữ tên tiểu Thu đứng bên cạnh.
Tiểu Thu liếc cô một cái: "Cô nói thử xem? Nếu có thể gọi thiếu phu nhân tới, chúng ta còn phải ở nơi này giằng co từ sáng sớm đến giờ sao?"
Tiểu Hoa không hiểu cau mày: "Tại sao không gọi được? Tôi đi gọi cô ấy."
Bàn tay trắng nõn lau cái trán, mắt tiểu Thu trợn trắng liên tục, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đau lòng nói: "Tiểu Hoa, cô mới tới làm sao? Cô ấy và thiếu gia ở chung một chỗ, nếu như cô không sợ chết, thì cô hãy đi đi!"
Nghe vậy, Tiểu Hoa co rúm lại một chút, ngượng ngùng cười cười: "Ha ha..... tôi không đi đâu, vậy lão phu nhân đâu?"
"Có thể tìm chúng ta đã tìm hết rồi, cũng không thấy bóng dáng lão phu nhân."
"Ôi!" Tiểu Hoa gật đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa? Tiếp tục dây dưa cùng bọn họ chứ sao!" Tiểu Thu liếc mắt nhìn Huyền Vũ Già Hằng và Huyền Vũ Già Diệp ở trên giường cầm gối vỗ vào đầu nhau, lại một lần nữa bị đánh bại.
"Hai cục cưng còn chưa thay quần áo xong hả?"
Giọng nói trong trẻo vang lên ở cửa ra vào, Chu Hữu Mai dắt công chúa Già Diệp Tâm đã ăn mặc chỉnh tề đi vào phòng, đôi mắt tươi cười đầy cưng chìu nhìn hai đứa bé đang chơi đùa trên giường.
"Chào lão phu nhân."
Đám người làm nữ khẽ khom lưng cúi đầu, cung kính hành lễ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cứu tinh cũng tới rồi.
"Bà nội."
Lão Đại và lão Tam đồng thời dừng động tác đùa giỡn lại, nhào vào lòng Chu Hữu Mai, kéo bà cúi xuống rồi đặt lên gương mặt bà một nụ hôn.
"Thời gian sắp tới rồi, cha mẹ các đang chờ đấy, sao còn chưa thay quần áo vậy chứ?" Chu Hữu Mai nhìn quần áo trên người bọn họ, rồi lại nhìn qua bộ âu phục nhỏ trên tiểu Thu cùng Tiểu Hoa một chút: "Nếu không thích thì bà nội sẽ chọn cho các con bộ quần áo khác nhé?"
"Không phải." Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng vô cùng đáng yêu lắc đầu một cái.
"Vậy sao lại không thay vào?"
"Tiểu Diệp không muốn đi." Huyền Vũ Già Diệp chu đôi môi đỏ hồng đáng yêu, buồn buồn mở miệng.
"Tại sao?" Chu Hữu Mai nhíu mày.
"Bởi vì hội bạn học của mẹ chắc chắn có rất nhiều người, tiểu Hằng và tiểu Diệp không biết bọn họ, sẽ sợ." Khuôn mặt nhỏ bé tuấn mỹ của Tiểu Hằng nhăn nhó.
Chu Hữu Mai cùng chị Liễu liếc mắt nhìn nhau, dùng ngón trỏ chỉ vào cái mũi cao của bọn họ: "Hai đứa tiểu quỷ như các cháu mà lại sợ à? Các cháu không ngoan rồi! Lại nói dối với bà nội."
"Chỉ là tiểu Hằng và Tiểu Diệp không muốn đi mà thôi!" Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng phồng hai cái má phúng phính lên, thoát khỏi ngực của bà, ngồi ăn vạ ở trên giường.
"Nói cho bà nội biết, tại sao không muốn đi? Có phải có ai bắt nạt cục cưng nhà chúng ta không?"
Chu Hữu Mai ngồi xuống bên cạnh Huyền Vũ Già Hằng, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
"Bởi vì...... ;" Huyền Vũ Già Hằng cắn cắn cánh môi: "Bởi vì tiểu Hằng và tiểu Diệp không muốn bị nước miếng rửa mặt..., thối lắm."
"Hả.......!" Chu Hữu Mai cùng chị Liễu sửng sốt, một giây kế tiếp liền cười ra tiếng: " ha ha......chỉ vì nguyên nhân này mà hai cục cưng của bà vùi đầu ở trong phòng giận dỗi hả?"
"Bà nội cảm thấy nguyên nhân này rất buồn cười sao?" Huyền Vũ Già Diệp mở hai mắt thật to nhìn Chu Hữu Mai và chị Liễu, vẻ mặt như bị tổn thương, chỉ chút nữa thôi là sẽ khóc.
"Không, không!"
Thấy thế, Chu Hữu Mai vội vàng kéo Huyền Vũ Già Diệp qua, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
"Đứa nhỏ ngốc, không muốn người khác hôn, thì đừng cho hôn!"
"Được không ạ?" Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng kinh ngạc, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, chớp đôi mắt to, mặt vẻ rất đáng yêu.
"Dĩ nhiên có thể! Cục cưng không biết đấy thôi, ba của các con ấy, khi còn bé cũng không thích người khác đụng vào, cho nên nó không đáng yêu chút nào, không đáng yêu như ba cục cưng nhà chúng ta."
"Có thật không?" Hai cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to, thật đáng yêu ah.
"Thế nào, hai cục cưng đã có thể ngoan ngoãn đi thay quần áo chưa!?" Chu Hữu Mai nhìn bọn họ, gương mặt nở nụ cười dịu dàng.
"Dạ!" Lão Đại và lão Tam gật đầu.
Thấy thế, Tiểu Hoa cùng tiểu Thu chuẩn bị xong quần áo liền đến gần bọn họ.
Thay bộ âu phục nhỏ, Huyền Vũ Già Diệp Huyền Vũ Già Hằng vốn xinh đẹp đáng yêu càng thêm đẹp trai, hiển nhiên, hai tiểu vương tử, Huyền Vũ Già Hằng là một thân màu đen, Huyền Vũ Già Diệp là một thân màu trắng, ngay cổ áo còn thắt một cái nơ nhỏ đáng yêu, đôi mắt phượng xinh đẹp trên gương mặt trắng nõn mềm mại lấp lánh ánh sáng.
Chu Hữu Mai hài lòng nhìn bọn họ.
Có lẽ thật sự là có liên hệ máu mủ!? Bọn họ còn nhỏ tuổi như vậy mà đã toát ra một loại khí thế vương giả bức người, đợi qua một thời gian nữa, bọn họ sẽ không thua gì ba mình!
"Chúng ta đi xuống thôi!" Mỗi tay Chu Hữu Mai kéo một đứa, còn tiểu công chúa được chị Liễu ôm!
Nói đến cũng thấy lạ, từ nhỏ cô bé Tâm Tâm này trừ trai đẹp cùng mẹ của cô bé ra, từ bà nội đến mấy dì mấy chị gì đó, cô đều không chủ động đi tranh thủ tình cảm, thậm chí khi được ôm cũng sẽ mắc cỡ ngại ngùng muốn dựa vào lòng trai đẹp.
Đúng là đổ mổ hôi! Từ khi phát hiện ra chuyện này, đã khiến Xá Cơ Hoa phiền não thật lâu, chỉ sợ cô ôm sai con rồi, bởi vì cô không hề nhớ khi còn bé cô lại có tính “háo sắc” như vậy!
Kết thúc:
"Hai vị tiểu thiếu gia, xin các cậu hãy ngoan ngoãn ngồi im để thay quần áo có được hay không?"
Âm thanh ai oán yếu ớt vang lên.
Năm sáu người làm nữ xinh đẹp vây quanh giường, nhìn Huyền Vũ Già Hằng và Huyền Vũ Già Diệp nhảy tới nhảy lui ở trên giường nệm, vẻ mặt bất đắc dĩ muốn khóc, muốn bò lên giường giữ bọn họ lại nhưng không có can đảm đó.
"Tất cả mọi người đang chờ các cậu, nếu không thay sẽ không tới kịp, ngoan ngoãn nghe lời được không?"
"Không!"
Không để ý tới đám người các cô đang khổ sở cầu xin bọn chúng, Huyền Vũ Già Hằng và Huyền Vũ Già Diệp quả quyết cự tuyệt.
Đám người làm nữ hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn lại hai đứa bé đang vui vẻ ồn ào một chút, ngay cả ý nghĩ muốn chết đều đã có, bình thường khi ở trước mặt người khác rõ ràng là rất biết điều và nghe lời là thế, vậy mà ở sau lưng lại cố tình hành hạ bọn họ?
"Không phải bình thường Đại thiếu và Tam Thiếu rất quấn lấy các người sao? Các người cũng không có biện pháp dụ dỗ bọn họ hả?" Một nữ giúp việc nhìn hai cô gái nhỏ xinh đẹp đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
"Làm gì có biện pháp nào?" Hai cô gái nhỏ nhún nhún vai, trên mặt của hai người đều là vẻ mặt khóc không ra nước mắt như nhau: "Cũng không nghĩ xem là con của ai, có ai dám động đến bọn họ chứ."
"Thiếu phu nhân đâu?" Người làm nữ tên Tiểu Hoa lấy cùi chỏ thúc vào người làm nữ tên tiểu Thu đứng bên cạnh.
Tiểu Thu liếc cô một cái: "Cô nói thử xem? Nếu có thể gọi thiếu phu nhân tới, chúng ta còn phải ở nơi này giằng co từ sáng sớm đến giờ sao?"
Tiểu Hoa không hiểu cau mày: "Tại sao không gọi được? Tôi đi gọi cô ấy."
Bàn tay trắng nõn lau cái trán, mắt tiểu Thu trợn trắng liên tục, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đau lòng nói: "Tiểu Hoa, cô mới tới làm sao? Cô ấy và thiếu gia ở chung một chỗ, nếu như cô không sợ chết, thì cô hãy đi đi!"
Nghe vậy, Tiểu Hoa co rúm lại một chút, ngượng ngùng cười cười: "Ha ha..... tôi không đi đâu, vậy lão phu nhân đâu?"
"Có thể tìm chúng ta đã tìm hết rồi, cũng không thấy bóng dáng lão phu nhân."
"Ôi!" Tiểu Hoa gật đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa? Tiếp tục dây dưa cùng bọn họ chứ sao!" Tiểu Thu liếc mắt nhìn Huyền Vũ Già Hằng và Huyền Vũ Già Diệp ở trên giường cầm gối vỗ vào đầu nhau, lại một lần nữa bị đánh bại.
"Hai cục cưng còn chưa thay quần áo xong hả?"
Giọng nói trong trẻo vang lên ở cửa ra vào, Chu Hữu Mai dắt công chúa Già Diệp Tâm đã ăn mặc chỉnh tề đi vào phòng, đôi mắt tươi cười đầy cưng chìu nhìn hai đứa bé đang chơi đùa trên giường.
"Chào lão phu nhân."
Đám người làm nữ khẽ khom lưng cúi đầu, cung kính hành lễ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cứu tinh cũng tới rồi.
"Bà nội."
Lão Đại và lão Tam đồng thời dừng động tác đùa giỡn lại, nhào vào lòng Chu Hữu Mai, kéo bà cúi xuống rồi đặt lên gương mặt bà một nụ hôn.
"Thời gian sắp tới rồi, cha mẹ các đang chờ đấy, sao còn chưa thay quần áo vậy chứ?" Chu Hữu Mai nhìn quần áo trên người bọn họ, rồi lại nhìn qua bộ âu phục nhỏ trên tiểu Thu cùng Tiểu Hoa một chút: "Nếu không thích thì bà nội sẽ chọn cho các con bộ quần áo khác nhé?"
"Không phải." Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng vô cùng đáng yêu lắc đầu một cái.
"Vậy sao lại không thay vào?"
"Tiểu Diệp không muốn đi." Huyền Vũ Già Diệp chu đôi môi đỏ hồng đáng yêu, buồn buồn mở miệng.
"Tại sao?" Chu Hữu Mai nhíu mày.
"Bởi vì hội bạn học của mẹ chắc chắn có rất nhiều người, tiểu Hằng và tiểu Diệp không biết bọn họ, sẽ sợ." Khuôn mặt nhỏ bé tuấn mỹ của Tiểu Hằng nhăn nhó.
Chu Hữu Mai cùng chị Liễu liếc mắt nhìn nhau, dùng ngón trỏ chỉ vào cái mũi cao của bọn họ: "Hai đứa tiểu quỷ như các cháu mà lại sợ à? Các cháu không ngoan rồi! Lại nói dối với bà nội."
"Chỉ là tiểu Hằng và Tiểu Diệp không muốn đi mà thôi!" Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng phồng hai cái má phúng phính lên, thoát khỏi ngực của bà, ngồi ăn vạ ở trên giường.
"Nói cho bà nội biết, tại sao không muốn đi? Có phải có ai bắt nạt cục cưng nhà chúng ta không?"
Chu Hữu Mai ngồi xuống bên cạnh Huyền Vũ Già Hằng, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
"Bởi vì...... ;" Huyền Vũ Già Hằng cắn cắn cánh môi: "Bởi vì tiểu Hằng và tiểu Diệp không muốn bị nước miếng rửa mặt..., thối lắm."
"Hả.......!" Chu Hữu Mai cùng chị Liễu sửng sốt, một giây kế tiếp liền cười ra tiếng: " ha ha......chỉ vì nguyên nhân này mà hai cục cưng của bà vùi đầu ở trong phòng giận dỗi hả?"
"Bà nội cảm thấy nguyên nhân này rất buồn cười sao?" Huyền Vũ Già Diệp mở hai mắt thật to nhìn Chu Hữu Mai và chị Liễu, vẻ mặt như bị tổn thương, chỉ chút nữa thôi là sẽ khóc.
"Không, không!"
Thấy thế, Chu Hữu Mai vội vàng kéo Huyền Vũ Già Diệp qua, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
"Đứa nhỏ ngốc, không muốn người khác hôn, thì đừng cho hôn!"
"Được không ạ?" Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng kinh ngạc, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, chớp đôi mắt to, mặt vẻ rất đáng yêu.
"Dĩ nhiên có thể! Cục cưng không biết đấy thôi, ba của các con ấy, khi còn bé cũng không thích người khác đụng vào, cho nên nó không đáng yêu chút nào, không đáng yêu như ba cục cưng nhà chúng ta."
"Có thật không?" Hai cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to, thật đáng yêu ah.
"Thế nào, hai cục cưng đã có thể ngoan ngoãn đi thay quần áo chưa!?" Chu Hữu Mai nhìn bọn họ, gương mặt nở nụ cười dịu dàng.
"Dạ!" Lão Đại và lão Tam gật đầu.
Thấy thế, Tiểu Hoa cùng tiểu Thu chuẩn bị xong quần áo liền đến gần bọn họ.
Thay bộ âu phục nhỏ, Huyền Vũ Già Diệp Huyền Vũ Già Hằng vốn xinh đẹp đáng yêu càng thêm đẹp trai, hiển nhiên, hai tiểu vương tử, Huyền Vũ Già Hằng là một thân màu đen, Huyền Vũ Già Diệp là một thân màu trắng, ngay cổ áo còn thắt một cái nơ nhỏ đáng yêu, đôi mắt phượng xinh đẹp trên gương mặt trắng nõn mềm mại lấp lánh ánh sáng.
Chu Hữu Mai hài lòng nhìn bọn họ.
Có lẽ thật sự là có liên hệ máu mủ!? Bọn họ còn nhỏ tuổi như vậy mà đã toát ra một loại khí thế vương giả bức người, đợi qua một thời gian nữa, bọn họ sẽ không thua gì ba mình!
"Chúng ta đi xuống thôi!" Mỗi tay Chu Hữu Mai kéo một đứa, còn tiểu công chúa được chị Liễu ôm!
Nói đến cũng thấy lạ, từ nhỏ cô bé Tâm Tâm này trừ trai đẹp cùng mẹ của cô bé ra, từ bà nội đến mấy dì mấy chị gì đó, cô đều không chủ động đi tranh thủ tình cảm, thậm chí khi được ôm cũng sẽ mắc cỡ ngại ngùng muốn dựa vào lòng trai đẹp.
Đúng là đổ mổ hôi! Từ khi phát hiện ra chuyện này, đã khiến Xá Cơ Hoa phiền não thật lâu, chỉ sợ cô ôm sai con rồi, bởi vì cô không hề nhớ khi còn bé cô lại có tính “háo sắc” như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook