Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
-
Chương 156: Cảm giác thứ hai được yêu nhiệt liệt, là một khí trời tốt đáng chết
Xá Cơ Hoa rất dứt khoát lật người xuống trên giường ấm áp, ngày hôm qua cô đã vượt qua một ngày chủ nhật phiền não nhất từ trước đến nay, mãi cho đến đêm khuya cô mới không thể không lung tung nhét một chút quần áo cần thiết vào trong va li hành lý nhỏ.
Khi cô đột nhiên phát hiện mình nhét bộ đồ công sở và đồ lót đẹp nhất vào trong va li hành lý, một nỗi niềm xấu hổ và khó chịu cùng nhau dâng lên. Cô rốt cuộc đang làm gì?!
Huyền Vũ Thác Hàn nói muốn mang một mình cô cùng đi công tác, vốn cho rằng nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ rốt cuộc cô đang lo lắng hay đang mong đợi?! Tại sao gần đây cô luôn nghĩ cho anh thấy mặt tốt đẹp nhất của mình?
Sau khi cái gì cũng đã thu dọn xong, cô nằm trên giường cố ép mình ngủ nhanh một chút, làm thế nào cũng không ngủ được. Cô mở mắt thật to vừa một mực lăn lộn trên giường, lại vừa giận chính mình giống như hơi hoa si rồi, mặt khác lại vừa tức giận Huyền Vũ Thác Hàn làm cho cô bất an như vậy.
Kết quả cô cả đêm không chợp mắt, cho đến trời sáng.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Xá Cơ Hoa kéo va li tới cửa, cả người mất hồn ngồi trên tủ để giày ngẩn người.
Mặc dù cả đêm không chợp mắt, nhưng bây giờ tinh thần cô lại tốt khác thường, cả buổi tối đầy trong đầu cô đều là suy nghĩ, nếu người đàn ông chết tiệt kia dám làm gì với cô, cô sẽ phải đối phó với anh như thế nào...
Chín giờ, ngoài cửa đúng lúc truyền đến tiếng gõ cửa của người giúp việc.
Lúc này Xá Cơ Hoa mới tỉnh táo lại, cửa phòng vừa mới mở ra, cô đã bị Huyền Vũ Thác Hàn đứng trước mặt dọa cho giật mình thật lớn.
“Chào buổi sáng nè!” Huyền Vũ Thác Hàn nói với Xá Cơ Hoa.
“Sáng sớm anh dọa người làm gì?” Người đàn ông mình nghĩ tới cả một đêm trở mình xuất hiện trước mặt, giống như d1en d4nl 3q21y d0n cho cô một cú đấm mạnh, nhất thời khiến cho cô thẹn quá hóa giận, cho nên cũng không cho sắc mặt tốt.
“Cái gì mà sáng sớm, anh ở bên ngoài chờ đã thật lâu, em à, em đã xong chưa?”
“Hừ, phải nhờ tới mấy người, đã sớm xong!”
Xá Cơ Hoa trả lời một tiếng rồi vội vội vàng vàng định đi ra ngoài.
Huyền Vũ Thác Hàn thật sự hơi không sờ được đến đầu với cơn tức giận vô duyên vô cớ của cô!
Huyền Vũ Thác Hàn vội vàng đuổi theo nhận lấy va li hành lý trong tay cô, dẫn cô đi tới cửa xe, hơn nữa không quên ga lăng mở cửa xe cho cô, “Mời lên xe.”
Sau khi Xá Cơ Hoa lên xe, đã nhìn thấy cháo trứng muối thịt nạc cô thích ăn nhất đặt phía trước ghế phụ, nói cô không ngạc nhiên bất ngờ là gạt người.
“Vừa mới mua, ăn nhân lúc còn nóng.” Sau khi Huyền Vũ Thác Hàn lên xe cũng không rầy rà đã bắt đầu chạy xe, “Chạy đến XX có thể cần năm, sáu giờ, nếu em nhàm chán thì ngủ một chút đi! Dĩ nhiên, nếu như em bằng lòng nói chuyện trời đất với anh, anh sẽ rất vô cùng vui lòng.”
“Tôi với anh không có gì hay để nói.” Mặc dù kẻ địch hơi ra chút ân huệ, nhưng ngàn vạn lần không được để anh thu mua! Xá Cơ Hoa mở nắp hộp ra, tập trung ăn cháo trứng muối thịt nạc cô vô cùng yêu thích.
“Anh biết ngay em sẽ nói như vậy.” Thở dài một hơi, Huyền Vũ Thác Hàn cũng tập trung lái xe, không hề nói chuyện nữa, ai bảo người phụ nữ này thật sự không dễ đối phó chứ.
Sau khi ăn xong cháo nóng hổi, Xá Cơ Hoa bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, có lẽ cả đêm hôm qua chưa chợp mắt, hoặc có lẽ không khí trong xe không lưu thông, khiến cho cô hôn mê muốn nhắm mắt lại.
“A Hoa, em định ngủ thật sao?” Khi xe cuối cùng chạy trôi chảy, Huyền Vũ Thác Hàn xoay đầu lại nhìn Xá Cơ Hoa, mới phát hiện cô đã sớm rơi vào trong mộng đẹp.
“Haizzz! Thật sự hết cách với em.” Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô ánh mắt cưng chiều không dứt, nhẹ nhàng mơn trớn mấy sợi tóc rũ xuống trước trán cô, xoay người tiếp tục tập trung lái xe.
Lúc này mới mang a Hoa đi công tác, nhưng là kế hoạch mà cha anh góp ý cho đã lâu, mà cũng tiện thể ít xuất hiện trong thời gian này, có thể nhiều thời gian đơn độc chung đụng, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.
Huyền Vũ Thác Hàn giống như biến thành người khác vậy, thay đổi tính xấu khi bọn họ đơn độc chung đụng, trong ba ngày tham gia triển lãm, như Tam Lang liều mạng *, bất kỳ một chỗ nào có ký kết với tập đoàn Huyền Vũ, anh đều vô cùng lễ phép tự mình đi chào hỏi đối phương, dĩ nhiên, mang theo Xá Cơ Hoa là việc tất nhiên.
(*) Liều mạng Tam Lang: biệt hiệu của nhân vật Thạch tú trong Lương Sơn Bạc | 1. chỉ người dũng cảm gan dạ, không sợ chết | 2. chỉ người mẫn cán với công việc.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Huyền Vũ Thác Hàn, Xá Cơ Hoa cũng không nhịn được kính trọng anh một chút. Anh xử lý công việc quen thuộc chững chạc, cho dù ở trước mặt người xa lạ, vẫn có lòng tự tin và sắc bén kiêu ngạo.
Cho anh thêm một khoảng thời gian ngắn, anh nhất định sẽ biến thành một người đàn ông hoàn mỹ.
Thật ra thì cô không biết, ở trong mắt bất kỳ một người phụ nữ nào, anh đã sớm là người đàn ông hoàn mỹ không có chỗ hở, thậm chí có vài người cho rằng anh là thiên thần cao không thể chạm.
Dĩ nhiên, biểu hiện gần đây của anh như vậy, cũng là trong kế hoạch của người nào đó, khiến một người phụ nữ nào đó, có thể nhìn ra vẻ quyến rũ đàn ông của người đàn ông nào đó.
Xá Cơ Hoa vừa nhìn Huyền Vũ Thác Hàn vừa suy nghĩ, trong lúc vô tình nhập thần.
Người đàn ông này nói thích cô!
Đáy lòng Xá Cơ Hoa dâng lên một nỗi niềm được gọi là kiêu ngạo mừng rỡ, nhưng mà quan niệm thâm căn cố đế * ở trong lòng cô, người đàn ông càng có bản lĩnh, thái độ với phụ nữ đều rất tùy tiện, bởi vì dinendian.lơqid]on điều kiện bản thân của bọn họ quá tốt, dụ dỗ người bên ngoài cũng nhiều, cho nên muốn bọn họ tình nguyện chỉ trung thành với một người phụ nữ quả thật là người ngốc nói mê.
(*) thâm căn cố đế: đã ăn sâu, bám chắc, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi
Cô hiểu rất rõ tình trạng này rồi.
Bản thân cô chưa từng gặp mặt cha, mà có thể đoán được, mặc dù mẹ cô chưa bao giờ nói.
Hơn nữa ở bên cạnh cô, ví dụ như vậy vẫn luôn đang gia tăng, phổ biến trong văn phòng, chuyện ngoại tình bên ngoài, vẫn đang gia tăng, nếu như không phải nể mặt tiền tài, đã sớm nhìn đến mệt.
“Phù! Cuối cùng kết thúc.” Huyền Vũ Thác Hàn khẽ xoay cái cổ cứng ngắc, vừa nói chuyện với Xá Cơ Hoa bên cạnh, “Tối nay chúng ta đi ăn tiệc lớn an ủi bản thân được không? Cực khổ ba ngày, anh cảm thấy thu hoạch được không ít đâu!”
Nếu nói thu hoạch, cũng chỉ có anh biết rõ ràng là cái gì.
Xá Cơ Hoa nhìn anh, mất hồn thật lâu, trái tim đập thình thịch nhảy lên nhảy xuống, người đàn ông mỉm cười ở trước mắt co, tại sao lại hấp dẫn ánh mắt cô như vậy?
Vì sao cách nhìn về anh của cô trong ba ngày qua lại thay đổi lớn như vậy?
“A Hoa, em làm sao vậy? Có phải mệt chết rồi không?” Huyền Vũ Thác Hàn không hiểu cười một tiếng, đưa tay ra quơ lên quơ xuống trước mắt cô.
“Hay là vừa rồi anh tán gẫu với khách hàng lâu quá, lạnh nhạt em?” Bảo vệ Xá Cơ Hoa ở trước ngực mình từ từ đi ra khỏi khu triển lãm, Huyền Vũ Thác Hàn lại thay đổi cá tính xảo quyệt xấu xa không thôi lúc trước, “Tối nay anh sẽ bồi thường đủ cho em, em đừng giận anh, được không?”
Cho đến khi bị anh ôm di chuyển về phía trước, lúc này Xá Cơ Hoa mới hồi phục tinh thần lại, “Buông tôi ra! Người nào giận anh chứ?”
Bởi vì bên cạnh lộn xộn tiếng người, mình lại bị Huyền Vũ Thác Hàn ôm vào trước ngực, mà bụng của cô lại tròn gồ lên, tư thế quái dị này làm cho cô cảm thấy rất kỳ quái.
Cô bước nhanh hơn, lật tay đẩy cánh tay Huyền Vũ Thác Hàn dang che chở cô, dĩ nhiên, người đàn ông nào đó chắc chắn sẽ không buông tay rồi, trở tay kéo cô vào trong ngực, cẩn thận che chở.
Chỉ có điều, ở trong đám đông, Xá Cơ Hoa đột nhiên đi về phía trước khiến cho đám đông di chuyển vốn có quy luật, bởi vì động tác không thích chung đụng của nàng mà sinh ra va chạm.
“Oh! Thật đau!” Bên kia có một người đàn ông không chú ý tới Xá Cơ Hoa không cẩn thận hung hăng đạp cô một cước, cái này khiến cho Xá Cơ Hoa đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.
“A Hoa, như thế nào? Em có sao không?” Huyền Vũ Thác Hàn thô bạo kéo cô trở lại người mình, đau lòng xem xét cô hồi lâu.
“Có thể đi không? Có muốn anh cõng em không?” Anh dịu dàng hỏi.
“Chỉ bị giẫm một cái mà thôi, có thể có chuyện gì.” Mắt Xá Cơ Hoa lấp lóe nước mắt trừng mắt liếc anh, mới như vậy đã để anh cõng, sẽ bị người khác chế giễu.
“Tới đây, em đi phía sau anh tốt hơn.” Huyền Vũ Thác Hàn nắm chặt tay cô, thân thể to lớn của anh giống như thay thế cô mở đường, rốt cuộc rời khỏi đám người chen nhau trong khu triển lãm. “Chúng ta đi ăn cơm đi!”
Nhìn thang máy trong suốt dùng tốc độ cực nhanh lên cao, Xá Cơ Hoa mê muội nhìn cảnh đêm lốm đốm sao đầy trời ngoài cửa kính.
Nơi này được xưng là tòa nhà cao nhất trong thành phố, sau khi Huyền Vũ Thác Hàn mang theo Xá Cơ Hoa đến lầu mười hai ăn cơm tối xong, giống như lén nhìn thấy tâm sự của Xá Cơ Hoa, lôi cô đến lối vào thang máy lên lầu.
Tháp Tuntex Sky *, lầu cao 85 tầng, tầng chót có thể xem thỏa thích toàn cảnh đêm xinh đẹp nhất thành phố, trước mắt tòa nhà này đã trở thành tiêu chí mới nhất của khu vực thành phố X này.
(*) Tháp Tuntex Sky, còn được gọi là T & C Tower hay 85 SKYTOWER (tiếng Anh: The Tuntex & Chien-Tai Tower), là một nhà chọc trời cao 85 tầng ở Cao Hùng, quận Ling Ya, Đài Loan. Chiều cao kết cấu là 347 m, 378 m nếu tính cả cột ăng ten trên đỉnh. Tháp Tuntex Sky được xây từ năm 1994 đến 1996, mở cửa vào năm 1997, là nhà chọc trời cao nhất Đài Loan từ khi mở cửa năm 1997 đến năm 2004, khi nhà chọc trời Taipei 101 được xây xong. Trước đó, nhà cao nhất Đài Loan là Tháp Shin-Kong Life. (Theo wikipedia)
“Em à, em biết sợ độ cao sao?” Huyền Vũ Thác Hàn ôm lấy Xá Cơ Hoa từ phía sau, vì cô ngăn cản đám người vẻ mặt tràn đầy hưng phấn còn lại trong thang máy, động tác tràn đầy ý vị bảo vệ nồng đậm.
“Không biết.” Xá Cơ Hoa nhìn cảnh đẹp bên ngoài, bị cảnh tưởng hùng vị này dọa sợ, không chú ý tới động tác cố ý bảo vệ kiêm xâm lược của Huyền Vũ Thác Hàn. “Nơi này thật sự đẹp đó!”
“Thích không?” Hít thở mùi thơm truyền tới từng đợt từ trên người Xá Cơ Hoa, Huyền Vũ Thác Hàn nghiêng đầu tựa vào cổ thon của cô.
“Ừm!” Nhẹ nhàng gật đầu, Xá Cơ Hoa n chập chạp phát hiện một con sói hoang đứng sau lưng mình. “Này! Anh làm gì thế? Làm gì mà dựa vào tôi gần như vậy?”
“Anh cũng không có cách nào! Nơi này nhiều người như vậy, em muốn anh lui đến đâu?” Huyền Vũ Thác Hàn vô lại nói.
“Hừ!” Xá Cơ Hoa quay đầu nhìn lại, chỉ có thể khuất phục dưới lời nói đường hoàng của Huyền Vũ Thác Hàn, cô rất muốn không để ý đến anh, nhưng anh cố ý đến gần thân thể truyền đến từng trận hơi nóng, hun đến cả người cô không được thoải mái.
Cửa thang máy vừa mở, cô đã không kịp chờ đợi xoay người định rời khỏi chỗ này, nhưng khi cô nhanh chóng xoay người lại, lại đưa đôi môi đỏ của mình cho Huyền Vũ Thác Hàn ôm cây đợi thỏ sau lưng chết tử tế không xong.
Nhẹ nhàng hôn, thân thể hai người cũng hơi run.
“Xin lỗi, nhường cái!” Xá Cơ Hoa nổi giận nhìn anh chằm chằm.
“Oh!” Huyền Vũ Thác Hàn trộm hương khẽ nghiêng người tránh ra, nhìn vẻ mặt nổi cáu của Xá Cơ Hoa, tâm tình anh lại thầm dễ chịu tung bay.
“Chờ anh một chút với! A Hoa, em đi nhanh như vậy làm gì?”
Xá Cơ Hoa vừa rời khỏi thang máy lập tức tự lo đi về phía trước, theo trực giác cách càng xa người đàn ông có nụ cười như ác ma sau lưng càng tốt.
Cho đến khi ở trong phòng tắm khách sạn dùng nước nóng xông thẳng lên mặt mũi mình, Xá Cơ Hoa mới tỉnh táo lại từ trong giấc mộng tràn đầy tuyệt đẹp này.
Tối hôm nay, cho dù từ phương diện con người đến nhận xét, Huyền Vũ Thác Hàn đều là một bạch mã hoàng tử 100%.
Hơn nữa còn là một bạch mã hoàng tử chỉ chung tình với cô, chỉ thuộc về cô.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối lãng mạn dưới ánh nến, bọn họ cùng nhau thưởng thức cảnh đêm vô cùng nguy nga tuyệt đẹp.
Cả buổi tối, Huyền Vũ Thác Hàn đều ở bên cạnh cô hết sức có thể lấy lòng cô, giống như nhìn thấy nụ cười của cô, đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh vào tối nay.
Cảm giác ngọt ngào được một người đàn ông thiết tha theo đuổi, là cảm giác cô chưa từng được cảm nhận.
Đối mặt với người đàn ông xấu xa lưu manh này, cô rất muốn không coi anh là quan trọng, nhưng anh lại cho cô cảm giác sao mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô phải hao hết tâm lực, mới có thể ngăn cản sức quyến rũ của anh.
Cột nước mạnh mẽ cọ rửa thân thể mềm mại của Xá Cơ Hoa, nước chảy rửa đi một thân mệt mỏi của cô, cũng khiến cho cả người cô tỉnh táo rất nhiều.
Chuyến đi công tác này, cô nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt không giống như trong quá khứ của Huyền Vũ Thác Hàn, khi đối mặt với công việc, anh luôn ra hết sức lực như vậy, phát huy tài năng và sở trường của anh; khi đối mặt với cô, anh lại trở về người đàn ông của cô thích trêu chọc cô, thích chọc giận cô lại che chở cô khắp nơi.
Đơn độc chung đụng trong thời gian ngắn ngủi, cô cảm thấy mình nhanh chóng sẽ đầu hàng anh... Nhất là tối nay khi ở nhà hàng, Huyền Vũ Thác Hàn ngồi đối diện cô, khi anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, lửa nóng trong mắt bao bọc trên dưới toàn thân cô, khiến cho cô có cảm giác mình đã trần truồng đứng trước mặt anh.
Đó là một cảm giác được yêu nhiệt liệt!
Xá Cơ Hoa bọc khăn lông lớn đi ra phòng tắm, thấm ước tóc dài còn nhỏ nước ở sau vai, ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương mà ngẩn người.
Có phải nên cho mình, cũng cho người đàn ông kia một cơ hội không? Nhìn dáng vẻ ân cần của Huyền Vũ Thác Hàn, hình như thật sự thích cô.
Còn có... Cảm giác của cô với anh, giống như cũng càng ngày càng mãnh liệt!
Xá Cơ Hoa nhìn vẻ mặt đỏ ửng trong gương của mình, còn giễu cợt mình một trận.
Thì ra cô đã rõ ràng động lòng với một người đàn ông, đây không phải cầm tảng đá đập lên chân mình sao?
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ điên cuồng hỗn loạn của Xá Cơ Hoa, cô nhìn đồng hồ trên tường, thời gian đã là mười hai giờ ba mươi lăm phút đêm, đã trễ thế này, anh còn tới tìm cô làm gì?
Nhịp tim Xá Cơ Hoa không tự chủ tăng nhanh, cô cuống quýt mặc bộ quần áo, đi tới bên cửa run rẩy mở cửa chính ra.
Khi cô đột nhiên phát hiện mình nhét bộ đồ công sở và đồ lót đẹp nhất vào trong va li hành lý, một nỗi niềm xấu hổ và khó chịu cùng nhau dâng lên. Cô rốt cuộc đang làm gì?!
Huyền Vũ Thác Hàn nói muốn mang một mình cô cùng đi công tác, vốn cho rằng nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ rốt cuộc cô đang lo lắng hay đang mong đợi?! Tại sao gần đây cô luôn nghĩ cho anh thấy mặt tốt đẹp nhất của mình?
Sau khi cái gì cũng đã thu dọn xong, cô nằm trên giường cố ép mình ngủ nhanh một chút, làm thế nào cũng không ngủ được. Cô mở mắt thật to vừa một mực lăn lộn trên giường, lại vừa giận chính mình giống như hơi hoa si rồi, mặt khác lại vừa tức giận Huyền Vũ Thác Hàn làm cho cô bất an như vậy.
Kết quả cô cả đêm không chợp mắt, cho đến trời sáng.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Xá Cơ Hoa kéo va li tới cửa, cả người mất hồn ngồi trên tủ để giày ngẩn người.
Mặc dù cả đêm không chợp mắt, nhưng bây giờ tinh thần cô lại tốt khác thường, cả buổi tối đầy trong đầu cô đều là suy nghĩ, nếu người đàn ông chết tiệt kia dám làm gì với cô, cô sẽ phải đối phó với anh như thế nào...
Chín giờ, ngoài cửa đúng lúc truyền đến tiếng gõ cửa của người giúp việc.
Lúc này Xá Cơ Hoa mới tỉnh táo lại, cửa phòng vừa mới mở ra, cô đã bị Huyền Vũ Thác Hàn đứng trước mặt dọa cho giật mình thật lớn.
“Chào buổi sáng nè!” Huyền Vũ Thác Hàn nói với Xá Cơ Hoa.
“Sáng sớm anh dọa người làm gì?” Người đàn ông mình nghĩ tới cả một đêm trở mình xuất hiện trước mặt, giống như d1en d4nl 3q21y d0n cho cô một cú đấm mạnh, nhất thời khiến cho cô thẹn quá hóa giận, cho nên cũng không cho sắc mặt tốt.
“Cái gì mà sáng sớm, anh ở bên ngoài chờ đã thật lâu, em à, em đã xong chưa?”
“Hừ, phải nhờ tới mấy người, đã sớm xong!”
Xá Cơ Hoa trả lời một tiếng rồi vội vội vàng vàng định đi ra ngoài.
Huyền Vũ Thác Hàn thật sự hơi không sờ được đến đầu với cơn tức giận vô duyên vô cớ của cô!
Huyền Vũ Thác Hàn vội vàng đuổi theo nhận lấy va li hành lý trong tay cô, dẫn cô đi tới cửa xe, hơn nữa không quên ga lăng mở cửa xe cho cô, “Mời lên xe.”
Sau khi Xá Cơ Hoa lên xe, đã nhìn thấy cháo trứng muối thịt nạc cô thích ăn nhất đặt phía trước ghế phụ, nói cô không ngạc nhiên bất ngờ là gạt người.
“Vừa mới mua, ăn nhân lúc còn nóng.” Sau khi Huyền Vũ Thác Hàn lên xe cũng không rầy rà đã bắt đầu chạy xe, “Chạy đến XX có thể cần năm, sáu giờ, nếu em nhàm chán thì ngủ một chút đi! Dĩ nhiên, nếu như em bằng lòng nói chuyện trời đất với anh, anh sẽ rất vô cùng vui lòng.”
“Tôi với anh không có gì hay để nói.” Mặc dù kẻ địch hơi ra chút ân huệ, nhưng ngàn vạn lần không được để anh thu mua! Xá Cơ Hoa mở nắp hộp ra, tập trung ăn cháo trứng muối thịt nạc cô vô cùng yêu thích.
“Anh biết ngay em sẽ nói như vậy.” Thở dài một hơi, Huyền Vũ Thác Hàn cũng tập trung lái xe, không hề nói chuyện nữa, ai bảo người phụ nữ này thật sự không dễ đối phó chứ.
Sau khi ăn xong cháo nóng hổi, Xá Cơ Hoa bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, có lẽ cả đêm hôm qua chưa chợp mắt, hoặc có lẽ không khí trong xe không lưu thông, khiến cho cô hôn mê muốn nhắm mắt lại.
“A Hoa, em định ngủ thật sao?” Khi xe cuối cùng chạy trôi chảy, Huyền Vũ Thác Hàn xoay đầu lại nhìn Xá Cơ Hoa, mới phát hiện cô đã sớm rơi vào trong mộng đẹp.
“Haizzz! Thật sự hết cách với em.” Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô ánh mắt cưng chiều không dứt, nhẹ nhàng mơn trớn mấy sợi tóc rũ xuống trước trán cô, xoay người tiếp tục tập trung lái xe.
Lúc này mới mang a Hoa đi công tác, nhưng là kế hoạch mà cha anh góp ý cho đã lâu, mà cũng tiện thể ít xuất hiện trong thời gian này, có thể nhiều thời gian đơn độc chung đụng, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.
Huyền Vũ Thác Hàn giống như biến thành người khác vậy, thay đổi tính xấu khi bọn họ đơn độc chung đụng, trong ba ngày tham gia triển lãm, như Tam Lang liều mạng *, bất kỳ một chỗ nào có ký kết với tập đoàn Huyền Vũ, anh đều vô cùng lễ phép tự mình đi chào hỏi đối phương, dĩ nhiên, mang theo Xá Cơ Hoa là việc tất nhiên.
(*) Liều mạng Tam Lang: biệt hiệu của nhân vật Thạch tú trong Lương Sơn Bạc | 1. chỉ người dũng cảm gan dạ, không sợ chết | 2. chỉ người mẫn cán với công việc.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Huyền Vũ Thác Hàn, Xá Cơ Hoa cũng không nhịn được kính trọng anh một chút. Anh xử lý công việc quen thuộc chững chạc, cho dù ở trước mặt người xa lạ, vẫn có lòng tự tin và sắc bén kiêu ngạo.
Cho anh thêm một khoảng thời gian ngắn, anh nhất định sẽ biến thành một người đàn ông hoàn mỹ.
Thật ra thì cô không biết, ở trong mắt bất kỳ một người phụ nữ nào, anh đã sớm là người đàn ông hoàn mỹ không có chỗ hở, thậm chí có vài người cho rằng anh là thiên thần cao không thể chạm.
Dĩ nhiên, biểu hiện gần đây của anh như vậy, cũng là trong kế hoạch của người nào đó, khiến một người phụ nữ nào đó, có thể nhìn ra vẻ quyến rũ đàn ông của người đàn ông nào đó.
Xá Cơ Hoa vừa nhìn Huyền Vũ Thác Hàn vừa suy nghĩ, trong lúc vô tình nhập thần.
Người đàn ông này nói thích cô!
Đáy lòng Xá Cơ Hoa dâng lên một nỗi niềm được gọi là kiêu ngạo mừng rỡ, nhưng mà quan niệm thâm căn cố đế * ở trong lòng cô, người đàn ông càng có bản lĩnh, thái độ với phụ nữ đều rất tùy tiện, bởi vì dinendian.lơqid]on điều kiện bản thân của bọn họ quá tốt, dụ dỗ người bên ngoài cũng nhiều, cho nên muốn bọn họ tình nguyện chỉ trung thành với một người phụ nữ quả thật là người ngốc nói mê.
(*) thâm căn cố đế: đã ăn sâu, bám chắc, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi
Cô hiểu rất rõ tình trạng này rồi.
Bản thân cô chưa từng gặp mặt cha, mà có thể đoán được, mặc dù mẹ cô chưa bao giờ nói.
Hơn nữa ở bên cạnh cô, ví dụ như vậy vẫn luôn đang gia tăng, phổ biến trong văn phòng, chuyện ngoại tình bên ngoài, vẫn đang gia tăng, nếu như không phải nể mặt tiền tài, đã sớm nhìn đến mệt.
“Phù! Cuối cùng kết thúc.” Huyền Vũ Thác Hàn khẽ xoay cái cổ cứng ngắc, vừa nói chuyện với Xá Cơ Hoa bên cạnh, “Tối nay chúng ta đi ăn tiệc lớn an ủi bản thân được không? Cực khổ ba ngày, anh cảm thấy thu hoạch được không ít đâu!”
Nếu nói thu hoạch, cũng chỉ có anh biết rõ ràng là cái gì.
Xá Cơ Hoa nhìn anh, mất hồn thật lâu, trái tim đập thình thịch nhảy lên nhảy xuống, người đàn ông mỉm cười ở trước mắt co, tại sao lại hấp dẫn ánh mắt cô như vậy?
Vì sao cách nhìn về anh của cô trong ba ngày qua lại thay đổi lớn như vậy?
“A Hoa, em làm sao vậy? Có phải mệt chết rồi không?” Huyền Vũ Thác Hàn không hiểu cười một tiếng, đưa tay ra quơ lên quơ xuống trước mắt cô.
“Hay là vừa rồi anh tán gẫu với khách hàng lâu quá, lạnh nhạt em?” Bảo vệ Xá Cơ Hoa ở trước ngực mình từ từ đi ra khỏi khu triển lãm, Huyền Vũ Thác Hàn lại thay đổi cá tính xảo quyệt xấu xa không thôi lúc trước, “Tối nay anh sẽ bồi thường đủ cho em, em đừng giận anh, được không?”
Cho đến khi bị anh ôm di chuyển về phía trước, lúc này Xá Cơ Hoa mới hồi phục tinh thần lại, “Buông tôi ra! Người nào giận anh chứ?”
Bởi vì bên cạnh lộn xộn tiếng người, mình lại bị Huyền Vũ Thác Hàn ôm vào trước ngực, mà bụng của cô lại tròn gồ lên, tư thế quái dị này làm cho cô cảm thấy rất kỳ quái.
Cô bước nhanh hơn, lật tay đẩy cánh tay Huyền Vũ Thác Hàn dang che chở cô, dĩ nhiên, người đàn ông nào đó chắc chắn sẽ không buông tay rồi, trở tay kéo cô vào trong ngực, cẩn thận che chở.
Chỉ có điều, ở trong đám đông, Xá Cơ Hoa đột nhiên đi về phía trước khiến cho đám đông di chuyển vốn có quy luật, bởi vì động tác không thích chung đụng của nàng mà sinh ra va chạm.
“Oh! Thật đau!” Bên kia có một người đàn ông không chú ý tới Xá Cơ Hoa không cẩn thận hung hăng đạp cô một cước, cái này khiến cho Xá Cơ Hoa đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.
“A Hoa, như thế nào? Em có sao không?” Huyền Vũ Thác Hàn thô bạo kéo cô trở lại người mình, đau lòng xem xét cô hồi lâu.
“Có thể đi không? Có muốn anh cõng em không?” Anh dịu dàng hỏi.
“Chỉ bị giẫm một cái mà thôi, có thể có chuyện gì.” Mắt Xá Cơ Hoa lấp lóe nước mắt trừng mắt liếc anh, mới như vậy đã để anh cõng, sẽ bị người khác chế giễu.
“Tới đây, em đi phía sau anh tốt hơn.” Huyền Vũ Thác Hàn nắm chặt tay cô, thân thể to lớn của anh giống như thay thế cô mở đường, rốt cuộc rời khỏi đám người chen nhau trong khu triển lãm. “Chúng ta đi ăn cơm đi!”
Nhìn thang máy trong suốt dùng tốc độ cực nhanh lên cao, Xá Cơ Hoa mê muội nhìn cảnh đêm lốm đốm sao đầy trời ngoài cửa kính.
Nơi này được xưng là tòa nhà cao nhất trong thành phố, sau khi Huyền Vũ Thác Hàn mang theo Xá Cơ Hoa đến lầu mười hai ăn cơm tối xong, giống như lén nhìn thấy tâm sự của Xá Cơ Hoa, lôi cô đến lối vào thang máy lên lầu.
Tháp Tuntex Sky *, lầu cao 85 tầng, tầng chót có thể xem thỏa thích toàn cảnh đêm xinh đẹp nhất thành phố, trước mắt tòa nhà này đã trở thành tiêu chí mới nhất của khu vực thành phố X này.
(*) Tháp Tuntex Sky, còn được gọi là T & C Tower hay 85 SKYTOWER (tiếng Anh: The Tuntex & Chien-Tai Tower), là một nhà chọc trời cao 85 tầng ở Cao Hùng, quận Ling Ya, Đài Loan. Chiều cao kết cấu là 347 m, 378 m nếu tính cả cột ăng ten trên đỉnh. Tháp Tuntex Sky được xây từ năm 1994 đến 1996, mở cửa vào năm 1997, là nhà chọc trời cao nhất Đài Loan từ khi mở cửa năm 1997 đến năm 2004, khi nhà chọc trời Taipei 101 được xây xong. Trước đó, nhà cao nhất Đài Loan là Tháp Shin-Kong Life. (Theo wikipedia)
“Em à, em biết sợ độ cao sao?” Huyền Vũ Thác Hàn ôm lấy Xá Cơ Hoa từ phía sau, vì cô ngăn cản đám người vẻ mặt tràn đầy hưng phấn còn lại trong thang máy, động tác tràn đầy ý vị bảo vệ nồng đậm.
“Không biết.” Xá Cơ Hoa nhìn cảnh đẹp bên ngoài, bị cảnh tưởng hùng vị này dọa sợ, không chú ý tới động tác cố ý bảo vệ kiêm xâm lược của Huyền Vũ Thác Hàn. “Nơi này thật sự đẹp đó!”
“Thích không?” Hít thở mùi thơm truyền tới từng đợt từ trên người Xá Cơ Hoa, Huyền Vũ Thác Hàn nghiêng đầu tựa vào cổ thon của cô.
“Ừm!” Nhẹ nhàng gật đầu, Xá Cơ Hoa n chập chạp phát hiện một con sói hoang đứng sau lưng mình. “Này! Anh làm gì thế? Làm gì mà dựa vào tôi gần như vậy?”
“Anh cũng không có cách nào! Nơi này nhiều người như vậy, em muốn anh lui đến đâu?” Huyền Vũ Thác Hàn vô lại nói.
“Hừ!” Xá Cơ Hoa quay đầu nhìn lại, chỉ có thể khuất phục dưới lời nói đường hoàng của Huyền Vũ Thác Hàn, cô rất muốn không để ý đến anh, nhưng anh cố ý đến gần thân thể truyền đến từng trận hơi nóng, hun đến cả người cô không được thoải mái.
Cửa thang máy vừa mở, cô đã không kịp chờ đợi xoay người định rời khỏi chỗ này, nhưng khi cô nhanh chóng xoay người lại, lại đưa đôi môi đỏ của mình cho Huyền Vũ Thác Hàn ôm cây đợi thỏ sau lưng chết tử tế không xong.
Nhẹ nhàng hôn, thân thể hai người cũng hơi run.
“Xin lỗi, nhường cái!” Xá Cơ Hoa nổi giận nhìn anh chằm chằm.
“Oh!” Huyền Vũ Thác Hàn trộm hương khẽ nghiêng người tránh ra, nhìn vẻ mặt nổi cáu của Xá Cơ Hoa, tâm tình anh lại thầm dễ chịu tung bay.
“Chờ anh một chút với! A Hoa, em đi nhanh như vậy làm gì?”
Xá Cơ Hoa vừa rời khỏi thang máy lập tức tự lo đi về phía trước, theo trực giác cách càng xa người đàn ông có nụ cười như ác ma sau lưng càng tốt.
Cho đến khi ở trong phòng tắm khách sạn dùng nước nóng xông thẳng lên mặt mũi mình, Xá Cơ Hoa mới tỉnh táo lại từ trong giấc mộng tràn đầy tuyệt đẹp này.
Tối hôm nay, cho dù từ phương diện con người đến nhận xét, Huyền Vũ Thác Hàn đều là một bạch mã hoàng tử 100%.
Hơn nữa còn là một bạch mã hoàng tử chỉ chung tình với cô, chỉ thuộc về cô.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối lãng mạn dưới ánh nến, bọn họ cùng nhau thưởng thức cảnh đêm vô cùng nguy nga tuyệt đẹp.
Cả buổi tối, Huyền Vũ Thác Hàn đều ở bên cạnh cô hết sức có thể lấy lòng cô, giống như nhìn thấy nụ cười của cô, đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh vào tối nay.
Cảm giác ngọt ngào được một người đàn ông thiết tha theo đuổi, là cảm giác cô chưa từng được cảm nhận.
Đối mặt với người đàn ông xấu xa lưu manh này, cô rất muốn không coi anh là quan trọng, nhưng anh lại cho cô cảm giác sao mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô phải hao hết tâm lực, mới có thể ngăn cản sức quyến rũ của anh.
Cột nước mạnh mẽ cọ rửa thân thể mềm mại của Xá Cơ Hoa, nước chảy rửa đi một thân mệt mỏi của cô, cũng khiến cho cả người cô tỉnh táo rất nhiều.
Chuyến đi công tác này, cô nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt không giống như trong quá khứ của Huyền Vũ Thác Hàn, khi đối mặt với công việc, anh luôn ra hết sức lực như vậy, phát huy tài năng và sở trường của anh; khi đối mặt với cô, anh lại trở về người đàn ông của cô thích trêu chọc cô, thích chọc giận cô lại che chở cô khắp nơi.
Đơn độc chung đụng trong thời gian ngắn ngủi, cô cảm thấy mình nhanh chóng sẽ đầu hàng anh... Nhất là tối nay khi ở nhà hàng, Huyền Vũ Thác Hàn ngồi đối diện cô, khi anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, lửa nóng trong mắt bao bọc trên dưới toàn thân cô, khiến cho cô có cảm giác mình đã trần truồng đứng trước mặt anh.
Đó là một cảm giác được yêu nhiệt liệt!
Xá Cơ Hoa bọc khăn lông lớn đi ra phòng tắm, thấm ước tóc dài còn nhỏ nước ở sau vai, ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương mà ngẩn người.
Có phải nên cho mình, cũng cho người đàn ông kia một cơ hội không? Nhìn dáng vẻ ân cần của Huyền Vũ Thác Hàn, hình như thật sự thích cô.
Còn có... Cảm giác của cô với anh, giống như cũng càng ngày càng mãnh liệt!
Xá Cơ Hoa nhìn vẻ mặt đỏ ửng trong gương của mình, còn giễu cợt mình một trận.
Thì ra cô đã rõ ràng động lòng với một người đàn ông, đây không phải cầm tảng đá đập lên chân mình sao?
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ điên cuồng hỗn loạn của Xá Cơ Hoa, cô nhìn đồng hồ trên tường, thời gian đã là mười hai giờ ba mươi lăm phút đêm, đã trễ thế này, anh còn tới tìm cô làm gì?
Nhịp tim Xá Cơ Hoa không tự chủ tăng nhanh, cô cuống quýt mặc bộ quần áo, đi tới bên cửa run rẩy mở cửa chính ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook