Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
-
Chương 137
Editor: Táo đỏ phố núi
“Tại sao lại hỏi những thứ này?” Bộ dạng của anh vô cùng tò mò.
“Bởi vì thái độ nói chuyện của anh giống y như những người đàn ông trong tiểu thuyết tình yêu kia... ngạo mạn lại tự đại, bộ dạng giống như bạch mã hoàng tử ong bướm trăng hoa, những lời đó, anh đã nói với không ít phụ nữ đúng không?”
Cái gì? Ánh sáng dưới đáy mắt của Long Húc Hàng biến mất, thay vào đó là một chút nghi hoặc, và cả... tức giận.
Xem ra anh ta không thích người khác nói anh ta là loại người trăng hoa thì phải? Nhưng mà, anh ta rất giống một người như vậy mà, cô cũng không có cảm giác mình đã nói sai.
“Những người phụ nữ kia là tự động đưa tới cửa, thân là một người lịch sự, dĩ nhiên tôi không thể nào từ chối thẳng thừng được, nhưng mà, người phụ nữ mà tôi theo đuổi phụ nữ, thì cũng chỉ có mình em thôi.”
Cô sửng sốt một chút, nghi ngờ lỗ tai mình có khi nào bị điếc rồi không? Hay là cô đã nghe nhầm rồi!
“Sao vậy? Ngạc nhiên lắm sao?” Trong đôi mắt kia dường như lóe lên hàng ngàn vạn tia lửa điện, giống như là dã thú bị khơi lên hứng thú chăm chú nhìn cô.
“Nếu như em đồng ý, vậy thì hãy làm bạn gái của tôi đi.”
Bạn gái? Trong lòng Phù Nhược Nhi giật mình, nhưng mà, lý trí của cô thì vô cùng tỉnh táo, đối với một người trăng hoa như anh ta, chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn thôi, “Thật sự xin lỗi, tôi không có hứng thú trở thành một vị trong hậu cung của anh đâu.”
“Nếu như em đồng ý, chỉ có duy nhất một người là em.”
Duy nhất một người? Những lời như vậy của đàn ông, có thể tin được sao? Phù Nhược Nhi cũng không trả lời, mà chỉ lo gặm hamburger của mình.
Long Húc Hàng nhìn cô, vẫn mỉm cười trước sau như một, sự kiên nhẫn, anh vẫn còn.
Sau khi hai người quét sạch tất cả thức ăn ở trên bàn, vẻ mặt thỏa mãn giống như hai con sư tử được ăn no nê.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, ánh mắt của Long Húc Hàng rơi vào người bên cạnh mình.
“Tôi nhận điện thoại một chút.”
Phù Nhược Nhi gật đầu một cái, ngẩng đầu uống một ngụm nước.
Long Húc Hàng nói xong, liền đi lại một góc vắng người!
“A lô, lão đại, có chuyện gì à?”
“Cái gì? Không thấy người đâu?..... Được, có tin gì tôi sẽ thông báo cho cậu, được, trước hết tôi sẽ liên lạc với mọi người.”
Huyền Vũ Thác Hàn ở trong phòng làm việc của công ty, lúc này sắc mặt đang vô cùng thâm trầm, người phụ nữ đáng chết này, đúng là càng ngày càng to gan lớn mật, bây giờ thân thể của cô như vậy rồi, tại sao vẫn làm ra những chuyện nguy hiểm như vậy chứ?
Người phụ nữ này, tốt nhất là hãy cầu nguyện cho thân thể của cô không bị thương chút nào, nếu không, lần này, anh nhất định khiến cho cô phải hối hận.
Mà vào lúc cả thành phố sắp bị lật tung lên, thì tại một phòng bệnh trong một bệnh viện nhỏ nào đó.
Ba người phụ nữ, xúm lại nhìn hai người đàn ông đang nằm trong phòng bệnh, bộ dạng giống như là đang xem quái vật, khiến cho người đi ngang qua phòng bệnh này không nhịn được mà tò mò nhìn vào.
“Nữ hiệp, làm sao bây giờ?” Ba người đã nhìn khoảng mười mấy phút, Tiêu Khiêu Khiêu nhìn về phía Xá Cơ Hoa mở miệng hỏi.
Viên Cổn Cổn đứng ở bên cạnh giường bệnh của Phùng Thiên Bảo, cũng không nhịn được mà nhăn mũi lại nói: “Đúng vậy, phải làm sao đây? Cũng không có nhiều thời gian.” Y tá cũng đã nói rồi, trước tiên phải nộp tiền viện phí đã.
Đặt mông ngồi lên ghế, Xá Cơ Hoa đau khổ sờ sờ túi tiền, đau lòng không chịu được: “Tôi không đủ tiền... các người hãy gom lại hết đi, tối nay các người kêu bọn họ trả lại cho.”Cô ra ngoài đâu có mang theo nhiều tiền chứ, đã đưa tới bệnh viện, vấn đề mấu chốt chính là làm gì cũng cần phải có tiền mới được...
......
Tiêu Khiêu Khiêu sờ túi theo bản năng, có chút chần chừ nhưng mà vẫn chậm rãi móc ra một tờ tiền có mệnh giá lớn một trăm đồng, đây chính là tiền cơm của một tuần.
“Tôi chỉ có chút này.” Đau lòng đem tờ tiền màu hồng đưa tới trước mặt của Xá Cơ Hoa.
Một trăm đồng?
“Vẫn chưa đủ.” Xá Cơ Hoa hướng tầm mắt về phía Viên Cổn Cổn ở bên cạnh: “Cô có không? Gom hết lại đi, chờ sau khi bọn họ tỉnh lại, tôi sẽ nói bọn họ hoàn trả lại gấp đôi cho cô.”
Viên Cổn Cổn nhìn người đàn ông trên giường bệnh một lượt, khẽ mím môi lại, sau đó moi mấy tờ tiền nhăn nhúm ở trong túi ra, “Tôi chỉ có bây nhiêu.”
“Bây nhiêu chắc là đủ rồi...”
Chờ Xá Cơ Hoa đem tất cả tiền góp đếm lại, rồi mới miễn cưỡng nắm chặt tiền viện phí để đi nộp.
“Nộp chứ?”
“Ừ, nhưng mà, cơm tối của chúng ta phải làm sao đây? Cơm trưa bận quá cũng quên không ăn, giờ đói quá.” Diễng đáng ele quiý don.
Lúc này Xá Cơ Hoa mới sờ sờ cái bụng nhô ra, phải ha, mới vừa rồi còn không cảm thấy gì, bây giờ vừa nhắc tới, bụng liền bắt đầu réo ầm lên kháng nghị!
“Khiêu Khiêu, không lẽ hai người không có chỗ nào để ăn cơm chùa à?”
“Nhà chúng tôi ở khá xa, đi xe cũng mất hơn tiếng đồng hồ, cho nên bình thường chúng tôi đều ở lại trường, bây giờ cho dù muốn về nhà, cũng không có tiền đi xe.”
Trở về biệt thự của người đàn ông đáng chết kia? Không có tiền đi xe, chắc đi ba giờ cũng chưa tới? Mẹ nó, người có tiền này làm sao lại đáng ghét như vậy chứ, biệt thự lại xây ở giữa sườn núi xa xôi như vậy, đáng chết, đều tại người đàn ông chết tiệt kia, nếu không không phải điện thoại do anh ta tịch thu, thì cô đã có thể dùng để tìm người rồi.
Càng nghĩ càng thấy tức.
“Chị, vậy phải làm sao bây giờ?” Bụng của Viên Cổn Cổn cũng sôi ầm lên giống như tiếng sấm.
“Nữ hiệp, cô nói xem phải làm sao đây?”
Làm sao đây? Cô cũng muốn biết phải làm sao bây giờ nè..., số điện thoại cô lại không nhớ, coi như bây giờ cô có xuống nước tìm Huyền Vũ Thác Hàn, trong lúc nhất thời cũng không biết tìm làm sao.
“Nếu không hay là chúng ta đi tìm chị họ đi.” Viên Cổn Cổn sợ nhất chính là đói bụng, nhưng mà, cũng chỉ có đói bụng, mới khiến cho đầu óc mới hoạt động tốt một chút.
“Không được đâu..., chúng ta hãy suy nghĩ cách khác đi, chị họ....” Nhưng mà, lời của Khiêu Khiêu vừa mới dứt, bụng của cô liền sôi lên ùng ục một tiếng.
“Có thể ăn chực chị họ của cô à?”
“Coi như là có thể đi, nhưng...”
Ùng ục...
......
Nhận được cuộc gọi khẩn cấp của thuộc hạ xong, Huyền Vũ Thác Hàn lập tức dùng tốc độ như bay chạy tới KTV, anh không thể tin được nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trong phòng bao.
Tim như thót lên tận cổ họng.
Một người đàn ông bị đánh cho sưng hết mặt mũi đang bị hai nhân viên của KTV một trái một phải giữ chặt lại, nhưng mà sắc mặt của anh ta vẫn vô cùng hung dữ, ánh mắt hung tợn gầm thét lên với người phụ nữ nào đó.
“Tao XXXXXXX! Loại đê tiện không biết xấu hổ! Tao XXXXX mày! Mày lại dám đánh tao thành ra như vậy sao? Con mẹ nó, mày mau lăn lại đây cho ông...”
Chỉ thấy người phụ nữ kia, trên mặt và trên bả vai rõ ràng có vết tích bị thương do bị đạp, lửa giận bừng bừng mặc dù cô cũng bị hai người phụ nữ một mập một gầy giữ lại, nhưng mà vẫn há miệng phản kích lại.
“Cái miệng của mày ăn nói sạch sẽ một chút, nếu không tôi nhất định lấy bàn chải chà bồn cầu để chải răng cho mày! Mày chửi ai là đê tiện, tao nhất định sẽ xé nát miệng mày ra!”
Tên khốn này dám đánh chị họ của Khiêu Khiêu và Cổn Cổn tới mức trán tím bầm lên, khóe miệng thì rách da chảy máu, gò má và cả khuôn mặt cũng sưng lên, lại còn dùng chân đạp bả vai và bắp chân của cô ấy bị thương, cô tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho tên khốn này!
Chị họ Tiểu Linh trên mặt thì bị thương, đang khóc sướt mướt nhưng mà vẫn ra sức giữ Xá Cơ Hoa lại. “Cơ Hoa, thôi, đừng để ý tới anh ta nữa, cứ coi anh ta như đồ cặn bã, không đáng để cho cô phải tức giận
Trước đó cô vừa mới đi làm không được bao lâu, thì gặp phải tên khốn kiếp say rượu này, cứng rắn lôi cô vào cuộc, mới nói chưa tới hai câu, người đàn ông này lại đánh đập cô tàn bạo như một con thú lên cơn điên, hơn nữa càng lúc càng thô bạo hơn, đánh tới mức cô bị ngã xuống dưới đất.
Không ngờ anh ta vẫn không chịu bỏ qua cho cô, lại tiếp tục đá, đạp lên người của cô, dường như muốn đưa cô vào chỗ chết.
Đối mặt với người đàn ông phát rồ như vậy, cô cũng đã quen rồi, đối với cuộc sống này, cô đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa. Nhưng mà cô lại không hy vọng người bạn mới quen này của em họ sẽ vì cô mà dính phải phiền toái.
Người đàn ông kia vẫn còn kêu gào.
“Chết tiệt! Các người giữ tôi làm gì chứ? Còn không mau buông tay ra? Ông đây chỉnh con đàn bà kia thì có gì sai chứ? Mấy người là đồ mắt chó bị mù sao, không biết tao có thân phận cao quý như thế nào à? Ông nội tao là thị trưởng của thành phố XX, ba tao là ủy viên lập pháp! Con tiện nhân kia, hôm nay mày dám làm nhục tao như vậy, tao nhất định khiến cho mày phải trả một giá thật đắt, tao muốn mời luật sư kiện chết mày!
“Vô cùng hoan nghênh! Mau đi kiện tao đi! Để tao xem mày tố cáo với ai.” Xá Cơ Hoa ghét nhất loại đàn ông như vậy, cô không hề sợ hãi chút nào cười lạnh. “Camera ở trong phòng đã ghi lại rất rõ ràng toàn bộ hành động mới vừa rồi mày bạo hành Tiểu Linh, mày đi kiện đi! Gây náo loạn lên tới tòa án đi, để tao xem ai mới là người phải cầu xin tha thứ?”
Cô thừa nhận mình cũng rất kích động khi đánh người đàn ông chết tiệt này, nhưng đó là vì tên khốn này đã động thủ với Tiểu Linh trước.
Đàn ông mà đánh phụ nữ đã đáng hận rồi, cô thật sự hối hận vì mình không đi giày cao gót, nếu không nhất định cô sẽ giẫm chết tên khốn này.
Người đàn ông kia bị lời nói của cô làm cho á khẩu không trả lời được, lại càng thẹn quá hóa giận, dùng hết sức lực hất hai nhân viên đang kiềm giữ mình ra, xông về phía Xá Cơ Hoa.
“Cái con mụ điên đáng chết này, tao giết mày!”
Mắt thấy một quyền sắp đánh tới Xá Cơ Hoa, một bóng người cao lớn chợt xông tới ngăn cản trước người của cô, vững vàng giữ chặt tay của người đàn ông kia, ánh mắt sắc lạnh như dao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Mày muốn làm cái gì?”
“Tôi.... Á á á... đau quá đi! Buông tay, mau buông tay ra!” Tay của cháu trai của thị trưởng thành phố nào đó đau như sắp đứt lìa ra.
Anh ta cảm thấy người đàn ông đột nhiên xông ra này tuyệt đối là một người rất hung ác, bởi vì ánh mắt của người này đằng đằng sát khí, khiến cho người ta phải sợ hãi, hơn nữa cơ bắp của người này vô cùng lớn, chỉ bị người này giữ chặt tay, cảm giác đau đơn đã nhanh chóng lan tràn ra khắp toàn thân. Ô ô ô ~ ~ đau quá đi mất, anh ta bị đau tới mức sắp tè ra quần rồi, biết mình tốt nhất nên an phận một chút, thì mới có thể giữ lại cái mạng nhỏ này.
Nghe thấy người đàn ông này không ngừng rên đau, Huyền Vũ Thác Hàn chán ghét hất anh ta xuống dưới đất, giống như là ném đi một món đồ đáng ghét vậy.
Huyền Vũ Thác Hàn hướng về phía thủ hạ ở sau lưng nói: “Kéo anh ta ra ngoài, không cho anh ta đi lại gần phòng bao này. Luật sư của tôi sẽ lập tức chạy tới, có bất kỳ vấn đề gì thì nói chuyện với luật sư. Tôi cũng đã liên lạc với trợ lý của tôi rồi, họ sẽ hộ tống mấy vị tiểu thư này về nhà an toàn. A Hoa, em đi theo anh.”
Anh kéo theo Xá Cơ Hoa, không nói câu nào đưa cô đi ra ngoài.
“Chờ một chút! Buông tôi ra, tôi còn chưa xé nát miệng tên khốn kia! Buông tay ra!” Xá Cơ Hoa bị Huyền Vũ Thác Hàn cứng rắn kéo lên xe, thì nổi trận lôi đình.
“Anh nhất định kéo tôi đi để làm gì chứ? Tôi còn phải chỉnh cái miệng của tên cặn bã kia, tôi nhất định phải phân thắng bại với tên đó, đánh cho tên đó phải kêu cha gọi mẹ!”
“Em còn dám đi đánh nhau với anh ta?’ Lửa giận của Huyền Vũ Thác Hàn hoàn toàn bộc phát, một quyền hung hăng đấm lên tay lái.
“Xá Cơ Hoa! Rốt cuộc em có thể quý trọng bản thân mình không? Chẳng lẽ em không thể suy nghĩ tới thân thể của em lúc này sao? Hơn nữa, cái loại cặn bã kia chỉ cần giao cho cảnh sát là được rồi, có đáng để cho em phải đánh nhau với anh ta không? Em có nghĩ tới hay không, trong quá trình đánh nhau anh ta có thể làm tổn thương đến em!” Vừa nghĩ tới hình ảnh cô bị thương, anh liền cảm thấy sợ hãi.
“Tại sao lại hỏi những thứ này?” Bộ dạng của anh vô cùng tò mò.
“Bởi vì thái độ nói chuyện của anh giống y như những người đàn ông trong tiểu thuyết tình yêu kia... ngạo mạn lại tự đại, bộ dạng giống như bạch mã hoàng tử ong bướm trăng hoa, những lời đó, anh đã nói với không ít phụ nữ đúng không?”
Cái gì? Ánh sáng dưới đáy mắt của Long Húc Hàng biến mất, thay vào đó là một chút nghi hoặc, và cả... tức giận.
Xem ra anh ta không thích người khác nói anh ta là loại người trăng hoa thì phải? Nhưng mà, anh ta rất giống một người như vậy mà, cô cũng không có cảm giác mình đã nói sai.
“Những người phụ nữ kia là tự động đưa tới cửa, thân là một người lịch sự, dĩ nhiên tôi không thể nào từ chối thẳng thừng được, nhưng mà, người phụ nữ mà tôi theo đuổi phụ nữ, thì cũng chỉ có mình em thôi.”
Cô sửng sốt một chút, nghi ngờ lỗ tai mình có khi nào bị điếc rồi không? Hay là cô đã nghe nhầm rồi!
“Sao vậy? Ngạc nhiên lắm sao?” Trong đôi mắt kia dường như lóe lên hàng ngàn vạn tia lửa điện, giống như là dã thú bị khơi lên hứng thú chăm chú nhìn cô.
“Nếu như em đồng ý, vậy thì hãy làm bạn gái của tôi đi.”
Bạn gái? Trong lòng Phù Nhược Nhi giật mình, nhưng mà, lý trí của cô thì vô cùng tỉnh táo, đối với một người trăng hoa như anh ta, chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn thôi, “Thật sự xin lỗi, tôi không có hứng thú trở thành một vị trong hậu cung của anh đâu.”
“Nếu như em đồng ý, chỉ có duy nhất một người là em.”
Duy nhất một người? Những lời như vậy của đàn ông, có thể tin được sao? Phù Nhược Nhi cũng không trả lời, mà chỉ lo gặm hamburger của mình.
Long Húc Hàng nhìn cô, vẫn mỉm cười trước sau như một, sự kiên nhẫn, anh vẫn còn.
Sau khi hai người quét sạch tất cả thức ăn ở trên bàn, vẻ mặt thỏa mãn giống như hai con sư tử được ăn no nê.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, ánh mắt của Long Húc Hàng rơi vào người bên cạnh mình.
“Tôi nhận điện thoại một chút.”
Phù Nhược Nhi gật đầu một cái, ngẩng đầu uống một ngụm nước.
Long Húc Hàng nói xong, liền đi lại một góc vắng người!
“A lô, lão đại, có chuyện gì à?”
“Cái gì? Không thấy người đâu?..... Được, có tin gì tôi sẽ thông báo cho cậu, được, trước hết tôi sẽ liên lạc với mọi người.”
Huyền Vũ Thác Hàn ở trong phòng làm việc của công ty, lúc này sắc mặt đang vô cùng thâm trầm, người phụ nữ đáng chết này, đúng là càng ngày càng to gan lớn mật, bây giờ thân thể của cô như vậy rồi, tại sao vẫn làm ra những chuyện nguy hiểm như vậy chứ?
Người phụ nữ này, tốt nhất là hãy cầu nguyện cho thân thể của cô không bị thương chút nào, nếu không, lần này, anh nhất định khiến cho cô phải hối hận.
Mà vào lúc cả thành phố sắp bị lật tung lên, thì tại một phòng bệnh trong một bệnh viện nhỏ nào đó.
Ba người phụ nữ, xúm lại nhìn hai người đàn ông đang nằm trong phòng bệnh, bộ dạng giống như là đang xem quái vật, khiến cho người đi ngang qua phòng bệnh này không nhịn được mà tò mò nhìn vào.
“Nữ hiệp, làm sao bây giờ?” Ba người đã nhìn khoảng mười mấy phút, Tiêu Khiêu Khiêu nhìn về phía Xá Cơ Hoa mở miệng hỏi.
Viên Cổn Cổn đứng ở bên cạnh giường bệnh của Phùng Thiên Bảo, cũng không nhịn được mà nhăn mũi lại nói: “Đúng vậy, phải làm sao đây? Cũng không có nhiều thời gian.” Y tá cũng đã nói rồi, trước tiên phải nộp tiền viện phí đã.
Đặt mông ngồi lên ghế, Xá Cơ Hoa đau khổ sờ sờ túi tiền, đau lòng không chịu được: “Tôi không đủ tiền... các người hãy gom lại hết đi, tối nay các người kêu bọn họ trả lại cho.”Cô ra ngoài đâu có mang theo nhiều tiền chứ, đã đưa tới bệnh viện, vấn đề mấu chốt chính là làm gì cũng cần phải có tiền mới được...
......
Tiêu Khiêu Khiêu sờ túi theo bản năng, có chút chần chừ nhưng mà vẫn chậm rãi móc ra một tờ tiền có mệnh giá lớn một trăm đồng, đây chính là tiền cơm của một tuần.
“Tôi chỉ có chút này.” Đau lòng đem tờ tiền màu hồng đưa tới trước mặt của Xá Cơ Hoa.
Một trăm đồng?
“Vẫn chưa đủ.” Xá Cơ Hoa hướng tầm mắt về phía Viên Cổn Cổn ở bên cạnh: “Cô có không? Gom hết lại đi, chờ sau khi bọn họ tỉnh lại, tôi sẽ nói bọn họ hoàn trả lại gấp đôi cho cô.”
Viên Cổn Cổn nhìn người đàn ông trên giường bệnh một lượt, khẽ mím môi lại, sau đó moi mấy tờ tiền nhăn nhúm ở trong túi ra, “Tôi chỉ có bây nhiêu.”
“Bây nhiêu chắc là đủ rồi...”
Chờ Xá Cơ Hoa đem tất cả tiền góp đếm lại, rồi mới miễn cưỡng nắm chặt tiền viện phí để đi nộp.
“Nộp chứ?”
“Ừ, nhưng mà, cơm tối của chúng ta phải làm sao đây? Cơm trưa bận quá cũng quên không ăn, giờ đói quá.” Diễng đáng ele quiý don.
Lúc này Xá Cơ Hoa mới sờ sờ cái bụng nhô ra, phải ha, mới vừa rồi còn không cảm thấy gì, bây giờ vừa nhắc tới, bụng liền bắt đầu réo ầm lên kháng nghị!
“Khiêu Khiêu, không lẽ hai người không có chỗ nào để ăn cơm chùa à?”
“Nhà chúng tôi ở khá xa, đi xe cũng mất hơn tiếng đồng hồ, cho nên bình thường chúng tôi đều ở lại trường, bây giờ cho dù muốn về nhà, cũng không có tiền đi xe.”
Trở về biệt thự của người đàn ông đáng chết kia? Không có tiền đi xe, chắc đi ba giờ cũng chưa tới? Mẹ nó, người có tiền này làm sao lại đáng ghét như vậy chứ, biệt thự lại xây ở giữa sườn núi xa xôi như vậy, đáng chết, đều tại người đàn ông chết tiệt kia, nếu không không phải điện thoại do anh ta tịch thu, thì cô đã có thể dùng để tìm người rồi.
Càng nghĩ càng thấy tức.
“Chị, vậy phải làm sao bây giờ?” Bụng của Viên Cổn Cổn cũng sôi ầm lên giống như tiếng sấm.
“Nữ hiệp, cô nói xem phải làm sao đây?”
Làm sao đây? Cô cũng muốn biết phải làm sao bây giờ nè..., số điện thoại cô lại không nhớ, coi như bây giờ cô có xuống nước tìm Huyền Vũ Thác Hàn, trong lúc nhất thời cũng không biết tìm làm sao.
“Nếu không hay là chúng ta đi tìm chị họ đi.” Viên Cổn Cổn sợ nhất chính là đói bụng, nhưng mà, cũng chỉ có đói bụng, mới khiến cho đầu óc mới hoạt động tốt một chút.
“Không được đâu..., chúng ta hãy suy nghĩ cách khác đi, chị họ....” Nhưng mà, lời của Khiêu Khiêu vừa mới dứt, bụng của cô liền sôi lên ùng ục một tiếng.
“Có thể ăn chực chị họ của cô à?”
“Coi như là có thể đi, nhưng...”
Ùng ục...
......
Nhận được cuộc gọi khẩn cấp của thuộc hạ xong, Huyền Vũ Thác Hàn lập tức dùng tốc độ như bay chạy tới KTV, anh không thể tin được nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trong phòng bao.
Tim như thót lên tận cổ họng.
Một người đàn ông bị đánh cho sưng hết mặt mũi đang bị hai nhân viên của KTV một trái một phải giữ chặt lại, nhưng mà sắc mặt của anh ta vẫn vô cùng hung dữ, ánh mắt hung tợn gầm thét lên với người phụ nữ nào đó.
“Tao XXXXXXX! Loại đê tiện không biết xấu hổ! Tao XXXXX mày! Mày lại dám đánh tao thành ra như vậy sao? Con mẹ nó, mày mau lăn lại đây cho ông...”
Chỉ thấy người phụ nữ kia, trên mặt và trên bả vai rõ ràng có vết tích bị thương do bị đạp, lửa giận bừng bừng mặc dù cô cũng bị hai người phụ nữ một mập một gầy giữ lại, nhưng mà vẫn há miệng phản kích lại.
“Cái miệng của mày ăn nói sạch sẽ một chút, nếu không tôi nhất định lấy bàn chải chà bồn cầu để chải răng cho mày! Mày chửi ai là đê tiện, tao nhất định sẽ xé nát miệng mày ra!”
Tên khốn này dám đánh chị họ của Khiêu Khiêu và Cổn Cổn tới mức trán tím bầm lên, khóe miệng thì rách da chảy máu, gò má và cả khuôn mặt cũng sưng lên, lại còn dùng chân đạp bả vai và bắp chân của cô ấy bị thương, cô tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho tên khốn này!
Chị họ Tiểu Linh trên mặt thì bị thương, đang khóc sướt mướt nhưng mà vẫn ra sức giữ Xá Cơ Hoa lại. “Cơ Hoa, thôi, đừng để ý tới anh ta nữa, cứ coi anh ta như đồ cặn bã, không đáng để cho cô phải tức giận
Trước đó cô vừa mới đi làm không được bao lâu, thì gặp phải tên khốn kiếp say rượu này, cứng rắn lôi cô vào cuộc, mới nói chưa tới hai câu, người đàn ông này lại đánh đập cô tàn bạo như một con thú lên cơn điên, hơn nữa càng lúc càng thô bạo hơn, đánh tới mức cô bị ngã xuống dưới đất.
Không ngờ anh ta vẫn không chịu bỏ qua cho cô, lại tiếp tục đá, đạp lên người của cô, dường như muốn đưa cô vào chỗ chết.
Đối mặt với người đàn ông phát rồ như vậy, cô cũng đã quen rồi, đối với cuộc sống này, cô đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa. Nhưng mà cô lại không hy vọng người bạn mới quen này của em họ sẽ vì cô mà dính phải phiền toái.
Người đàn ông kia vẫn còn kêu gào.
“Chết tiệt! Các người giữ tôi làm gì chứ? Còn không mau buông tay ra? Ông đây chỉnh con đàn bà kia thì có gì sai chứ? Mấy người là đồ mắt chó bị mù sao, không biết tao có thân phận cao quý như thế nào à? Ông nội tao là thị trưởng của thành phố XX, ba tao là ủy viên lập pháp! Con tiện nhân kia, hôm nay mày dám làm nhục tao như vậy, tao nhất định khiến cho mày phải trả một giá thật đắt, tao muốn mời luật sư kiện chết mày!
“Vô cùng hoan nghênh! Mau đi kiện tao đi! Để tao xem mày tố cáo với ai.” Xá Cơ Hoa ghét nhất loại đàn ông như vậy, cô không hề sợ hãi chút nào cười lạnh. “Camera ở trong phòng đã ghi lại rất rõ ràng toàn bộ hành động mới vừa rồi mày bạo hành Tiểu Linh, mày đi kiện đi! Gây náo loạn lên tới tòa án đi, để tao xem ai mới là người phải cầu xin tha thứ?”
Cô thừa nhận mình cũng rất kích động khi đánh người đàn ông chết tiệt này, nhưng đó là vì tên khốn này đã động thủ với Tiểu Linh trước.
Đàn ông mà đánh phụ nữ đã đáng hận rồi, cô thật sự hối hận vì mình không đi giày cao gót, nếu không nhất định cô sẽ giẫm chết tên khốn này.
Người đàn ông kia bị lời nói của cô làm cho á khẩu không trả lời được, lại càng thẹn quá hóa giận, dùng hết sức lực hất hai nhân viên đang kiềm giữ mình ra, xông về phía Xá Cơ Hoa.
“Cái con mụ điên đáng chết này, tao giết mày!”
Mắt thấy một quyền sắp đánh tới Xá Cơ Hoa, một bóng người cao lớn chợt xông tới ngăn cản trước người của cô, vững vàng giữ chặt tay của người đàn ông kia, ánh mắt sắc lạnh như dao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Mày muốn làm cái gì?”
“Tôi.... Á á á... đau quá đi! Buông tay, mau buông tay ra!” Tay của cháu trai của thị trưởng thành phố nào đó đau như sắp đứt lìa ra.
Anh ta cảm thấy người đàn ông đột nhiên xông ra này tuyệt đối là một người rất hung ác, bởi vì ánh mắt của người này đằng đằng sát khí, khiến cho người ta phải sợ hãi, hơn nữa cơ bắp của người này vô cùng lớn, chỉ bị người này giữ chặt tay, cảm giác đau đơn đã nhanh chóng lan tràn ra khắp toàn thân. Ô ô ô ~ ~ đau quá đi mất, anh ta bị đau tới mức sắp tè ra quần rồi, biết mình tốt nhất nên an phận một chút, thì mới có thể giữ lại cái mạng nhỏ này.
Nghe thấy người đàn ông này không ngừng rên đau, Huyền Vũ Thác Hàn chán ghét hất anh ta xuống dưới đất, giống như là ném đi một món đồ đáng ghét vậy.
Huyền Vũ Thác Hàn hướng về phía thủ hạ ở sau lưng nói: “Kéo anh ta ra ngoài, không cho anh ta đi lại gần phòng bao này. Luật sư của tôi sẽ lập tức chạy tới, có bất kỳ vấn đề gì thì nói chuyện với luật sư. Tôi cũng đã liên lạc với trợ lý của tôi rồi, họ sẽ hộ tống mấy vị tiểu thư này về nhà an toàn. A Hoa, em đi theo anh.”
Anh kéo theo Xá Cơ Hoa, không nói câu nào đưa cô đi ra ngoài.
“Chờ một chút! Buông tôi ra, tôi còn chưa xé nát miệng tên khốn kia! Buông tay ra!” Xá Cơ Hoa bị Huyền Vũ Thác Hàn cứng rắn kéo lên xe, thì nổi trận lôi đình.
“Anh nhất định kéo tôi đi để làm gì chứ? Tôi còn phải chỉnh cái miệng của tên cặn bã kia, tôi nhất định phải phân thắng bại với tên đó, đánh cho tên đó phải kêu cha gọi mẹ!”
“Em còn dám đi đánh nhau với anh ta?’ Lửa giận của Huyền Vũ Thác Hàn hoàn toàn bộc phát, một quyền hung hăng đấm lên tay lái.
“Xá Cơ Hoa! Rốt cuộc em có thể quý trọng bản thân mình không? Chẳng lẽ em không thể suy nghĩ tới thân thể của em lúc này sao? Hơn nữa, cái loại cặn bã kia chỉ cần giao cho cảnh sát là được rồi, có đáng để cho em phải đánh nhau với anh ta không? Em có nghĩ tới hay không, trong quá trình đánh nhau anh ta có thể làm tổn thương đến em!” Vừa nghĩ tới hình ảnh cô bị thương, anh liền cảm thấy sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook