Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
-
Chương 117-2: Bữa ăn khuya (tiếp theo)
Quét sạch xong đồ ăn ở trong khay của mình, lại nghĩ anh đã mang đồ ăn khuya đến cho mình, Xá Cơ Hoa đi trở về trong phòng lấy ra lọ thuốc mỡ chuyên dụng làm tan các vết bầm tím mà cô vẫn luôn mang theo bên người, để ở trên bàn trước mặt anh, ý bảo anh tự thoa cho vết thương trên mặt của mình.
Cảm nhận được thái độ của Xá Cơ Hoa đã có một chút chuyển biến đối với mình, trong lòng Huyền Vũ Thác cảm thấy mừng thầm!
Anh ngẩng đầu nhỏ giọng nói với cô nghe có chút đáng thương: "Em thoa thuốc giúp tôi đi!"
Nói xong, của anh cố ý giơ lên cái gò má hiện tại đã trở nên sưng phù tím đỏ để cho cô xem.
Cái người đàn ông chết tiệt này lại còn bảo cô thoa thuốc giúp cho anh sao?! Đưa cho anh thuốc mỡ là cô thực sự hảo tâm lắm rồi, lại còn đòi tiến thêm một bước kia nữa...
Nhìn thấy sắc mặt của cô biến đổi, Huyền Vũ Thác Hàn vội vã nói: "Tôi không thể nhìn thấy chỗ đau để thoa thuốc. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Em đã chứng tỏ mình là người tốt rồi thì hãy làm người tốt đến cùng đi, nếu không, em cứ coi như trả công cho bữa ăn khuya kia cũng được."
Ái chà, ngay lấy một cái cớ như vậy mà anh cũng có thể nói ra được, có thể thấy được mỗ nam kia có bao nhiêu bất đắc dĩ.
Xá Cơ Hoa nhìn anh một cái thật sâu, suy nghĩ một lúc, thật lâu sau... cô không ngờ cô lại đi đến bên cạnh anh ngồi chồm hổm xuống, vặn mở cái nắp nhỏ ra, sau đó dùng tay phải giúp anh thoa thuốc mỡ lên trên gương mặt của anh.
Huyền Vũ Thác Hàn đưa mặt của mình tới, đáy mắt thâm thúy thoáng cái ánh lên một ý cười vui vẻ, nhìn vào cặp mắt của cô, đến một cái chớp mắt cũng không hề nháy.
Anh không thể nào không nhìn hành động đầy dịu dàng hiếm có của cô đối với anh thế này được!
"Em vẫn chưa trả lời tôi vấn đề tôi đã hỏi lúc nãy." Huyền Vũ Thác Hàn vẫn còn chưa từ bỏ ý định"Tại sao em không chịu nói cho tôi biết? Chẳng lẽ...”
Xá Cơ Hoa xức thuốc giúp anh, tay dùng sức hơi mạnh một chút, trong khi một gã con trai nào đó la hét lên ầm ĩ vì đau nhức thì cô đứng thẳng người lên, "Ăn khuya cũng đã ăn xong rồi, anh đã có thể ra khỏi đây, tôi muốn đi ngủ rồi."
"A, a, cái người phụ nữ này, đau chết mất!" Huyền Vũ Thác Hàn xoa xoa vào nơi mặt đã từng bị cô tàn phá, không khỏi lại bị đau đến mức lông mày vặn xoắn lại: "Cái cô gái này, thế này có thể coi là em qua sông đoạn cầu đấy." Bất quá, tuy rằng anh nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy đi ra cửa.
“Rầm...”
Một tên con trai nào đó bước chân mới vừa vặn bước ra đến cửa ra vào, phía sau lưng cánh cửa liền rầm một cái đóng sập lại cực kỳ mạnh mẽ.
"Người phụ nữ này..." nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt, Huyền Vũ Thác Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, không biết nên hình dung cái cảm giác bị người phụ nữ cự tuyệt phải đứng ở bên ngoài cánh cửa như thế nào cho đúng.
Đưa tay xoa lên nơi gò má cô vừa mới bôi thuốc, khóe miệng Huyền Vũ Thác Hàn lạnh nhạt nhếch lên thoáng hiện ra một nụ cười xoay người đi trở về phòng ngủ của mình.
Chuyện này, hẳn nên coi như là một sự khởi đầu tốt đẹp chăng?
Bất quá, nghĩ đến chuyện mà bác Phúc đã nói khi anh vừa mới trở về, đáy mắt không khỏi trở nên ảm đạm hẳn xuống.
... Xuyên qua hành lang thật dài đầy những dây nho màu xanh biếc là đi tới chỗ của một phòng nghỉ nằm ở bên cạnh đại sảnh. Một hồi tức giận từ trong phòng truyền tới, điều này làm cho một số những cô hầu gái đi ngang qua đây đều không khỏi từ ngoài cửa sổ ngoái đầu nhìn lại vào bên trong đầy vẻ tò mò. Chỉ là đến khi nhìn thấy ở bên trong đó là gương mặt của hai cha con ông chủ mới đi từ bên ngoài về, liền bắt đầu nghiêm chỉnh tránh đi cách thật xa đúng cách đã được huấn luyện.
Chỉ thấy trong phòng có một thân hình cao lớn vừa để rơi người vào trong chiếc ghế sô pha đơn một cách thoải mái. Huyền Vũ Thác Hàn gác đôi chân dài lên nhau đầy vẻ mệt mỏi, cùi chỏ đặt ở trên thành ghế sô pha, hai bàn tay mười ngón giao nhau, buông mắt xuống.
Nét mặt của anh đầy vẻ âm u, lông mày nhíu lại, thậm chí còn để lộ ra sự chán ghét lẫn không kiên nhẫn. Bộ dáng vẻ mặt thế này của Huyền Vũ Thác Hàn gần như rất ít khi được anh biểu lộ ra. Do đó có thể thấy được, biểu hiện của anh cực kỳ thiếu kiên nhẫn đối với người đàn ông ở trước mắt, "Có chuyện gì ngài cứ bảo người khác nói với tôi, không cứ phải nhất thiết cố ý bảo tôi trở về, tôi còn bận rộn rất nhiều việc."
Huyền Vũ Viêm ngồi ở trên ghế sa lon đối diện với anh, trên gương mặt già nua hằn rõ nét tang thương, mặc dù có chút áy náy, nhưng đối với giọng điệu của anh như vậy, vẫn không thể nhịn được mà nhíu mày lại, bất quá, rất nhanh liền giãn ra luôn.
"Lần này trở về cha sẽ không đi nữa, nghe bà nội con nói, con đã yêu mến một cô gái, con dự định khi nào thì đưa cô bé kia về đây, coi như là ra mắt chuyện mẹ đi."
"Chuyện đó không liên quan đến ngài, ngài không cần phải gặp người phụ nữ của tôi làm gì. Nếu như không có việc gì nữa, vậy cứ như thế đi." Dứt lời, anh muốn đứng đạy luôn.
"Thác Hàn, con nhất định cứ phải như vậy mới được hay sao? Có nói như thế nào đi nữa, ta cũng là cha đẻ của con." Khi Huyền Vũ Viêm nghe thấy những lời nói kia thì một vẻ già nua thoáng cái phảng phất như thấm vào trong con người ông, chỉ thoáng cái nhìn ông như đã già thêm vài tuổi. Từ mười năm trước đây, "Cha? Danh từ mới sao?" Con ngươi đen của Huyền Vũ Thác Hàn nhíu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, "Năm đó, vì sao ngài lại không suy nghĩ ngài là cha đẻ của tôi chứ? Hiện tại lại đến nói với tôi, ngài là cha đẻ của tôi, ngài không cảm thấy rằng ngài đã không còn có tư cách đó rồi sao?".
Đáng tiếc, nếu như là chuyện mười năm, bất kể là mười năm trước hay là mười năm sau, anh cũng vẫn không có cách nào để quên được. Không có cách nào để quên được cái ngày đó, cái ngày mà người cha đẻ trong suy nghĩ của anh luôn là một người cha yêu quý nhất của mình, lại có một ngày, có thể bò lên trên giường người yêu của con trai mình!
Anh lại càng không cách nào quên được, người mẹ của anh vốn dĩ còn có thể sống lâu thêm vài năm, đã phải chết trong buồn bực sầu não thế nào.
Qua nhiều năm như vậy, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể quên được, nhưng hình ảnh kia của mười năm trước...
"Thác Hàn, chuyện năm đó, cha thật sự có lỗi... cha...”
"Câm miệng!" Huyền Vũ Thác Hàn đứng lên, sắc mặt âm trầm, lúc này trong mắt anh tất cả đều là sự bạo ngược, sát ý cùng hàn khí tản ra làm cho người ta phải sợ hãi. Anh gằn từng chữ: "Tôi không ngờ rằng lại có thể được nghe chuyện năm đó từ trong chính miệng của ông... Nếu như không có việc gì, tôi cũng không muốn nhìn thấy ông nữa."
"Thác Hàn, cho dù không nói về chuyện năm đó, con cũng không cần đối xử với cha của con như vậy. Có nói như thế nào, đó cũng là ba ba của con." Người bà nội nào đó vẫn một mực không hề mở miệng nói chuyện, bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Hai cha con các người cũng đừng có vì chuyện năm đó mà khiến cho gia đình không được yên nữa! Ta hiện tại đã mụ già lọm khọm mất rồi, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Hai cha con các người giờ đây có thể để cho ta còn sống giờ phút nào, ta còn có thể lại được nhìn thấy cha con các người hòa thuận, sống trong cảnh người cùng một nhà với nhau thực tốt đẹp, như vậy có được không?"
"Mẹ, thực xin lỗi, đều là do con..."
"Đương nhiên là do ông rồi, nếu như không phải là do ông thì cũng sẽ không có ngày hôm nay." Huyền Vũ Thác Hàn cười nói, nhưng mà, hai bàn tay đặt ở hai bên lại siết chặt lại thành nắm đấm.
"Thằng nhóc thối tha này, con đã khỏe rồi hả, hôm nay ta bảo con trở về, chính là muốn để cho cha con các người bình tâm tĩnh khí để giải quyết hết những khúc mắc của nhiều năm qua. Hiện tại cha con các người còn như vậy, có phải là thật sự muốn làm cho ta phải tức chết thì mới an tâm hay không, hả?"
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Chu Hữu Mai vốn dĩ muốn cho tự hai cha con bọn họ tự hóa giải với nhau. Nhưng mới ngồi không được vài phút, liền lập tức biến thành như vậy, điều này làm cho trong nội tâm của người già cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiếng quát của người bà nội nào đó làm cho Huyền Vũ Thác Hàn có chút hơi thu bớt lại vẻ hàn ý trên mặt. Chỉ là, anh không muốn phải nhìn Huyền Vũ Viêm ở bên cạnh nhiều thêm một lần. Chuyện năm đó, anh đã bị tổn thương rất sâu, rất sâu, đã tạo thành ngấn sâu, có lẽ cả đời này cũng không có cách nào khép miệng lại được.
"Bà nội, công ty còn có chút công việc, con xin đi trước, chờ qua trận này con sẽ trở về cùng ăn cơm với bà nội." Dứt lời, Huyền Vũ Thác Hàn xoay người rời đi.
Bà nội anh đã nghĩ thế nào, anh biết rất rõ, chính là, anh khước từ vượt qua cửa ải trong lòng mình.
Huyền Vũ Viêm nhìn theo bóng dáng đi ra khỏi cửa, trên mặt ông là một nụ cười đầy khổ sở cay đắng. Con trai ông thật sự dường như đã chịu đủ với ông rồi. Một khi nó đã nhận định rồi, thì sẽ không cho người ta chút xíu con đường sống một lần nữa..., những lời giải thích của ông, mười năm sau dường như cũng không có cơ hội để mở miệng.
Chu Hữu Mai thở dài nói, "A Viêm à, tính cách của thằng nhóc thúi kia chính là bản sao đích thực của anh đấy! Từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến thôi, chỉ qua một thời gian ngắn nữa thôi, anh cũng đã trở thành ông nội rồi đấy, anh cũng đừng có đi nữa."
Huyền Vũ Viêm trầm mặc một hồi sau đó nhẹ gật đầu.
"Ai!"
Cảm nhận được thái độ của Xá Cơ Hoa đã có một chút chuyển biến đối với mình, trong lòng Huyền Vũ Thác cảm thấy mừng thầm!
Anh ngẩng đầu nhỏ giọng nói với cô nghe có chút đáng thương: "Em thoa thuốc giúp tôi đi!"
Nói xong, của anh cố ý giơ lên cái gò má hiện tại đã trở nên sưng phù tím đỏ để cho cô xem.
Cái người đàn ông chết tiệt này lại còn bảo cô thoa thuốc giúp cho anh sao?! Đưa cho anh thuốc mỡ là cô thực sự hảo tâm lắm rồi, lại còn đòi tiến thêm một bước kia nữa...
Nhìn thấy sắc mặt của cô biến đổi, Huyền Vũ Thác Hàn vội vã nói: "Tôi không thể nhìn thấy chỗ đau để thoa thuốc. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Em đã chứng tỏ mình là người tốt rồi thì hãy làm người tốt đến cùng đi, nếu không, em cứ coi như trả công cho bữa ăn khuya kia cũng được."
Ái chà, ngay lấy một cái cớ như vậy mà anh cũng có thể nói ra được, có thể thấy được mỗ nam kia có bao nhiêu bất đắc dĩ.
Xá Cơ Hoa nhìn anh một cái thật sâu, suy nghĩ một lúc, thật lâu sau... cô không ngờ cô lại đi đến bên cạnh anh ngồi chồm hổm xuống, vặn mở cái nắp nhỏ ra, sau đó dùng tay phải giúp anh thoa thuốc mỡ lên trên gương mặt của anh.
Huyền Vũ Thác Hàn đưa mặt của mình tới, đáy mắt thâm thúy thoáng cái ánh lên một ý cười vui vẻ, nhìn vào cặp mắt của cô, đến một cái chớp mắt cũng không hề nháy.
Anh không thể nào không nhìn hành động đầy dịu dàng hiếm có của cô đối với anh thế này được!
"Em vẫn chưa trả lời tôi vấn đề tôi đã hỏi lúc nãy." Huyền Vũ Thác Hàn vẫn còn chưa từ bỏ ý định"Tại sao em không chịu nói cho tôi biết? Chẳng lẽ...”
Xá Cơ Hoa xức thuốc giúp anh, tay dùng sức hơi mạnh một chút, trong khi một gã con trai nào đó la hét lên ầm ĩ vì đau nhức thì cô đứng thẳng người lên, "Ăn khuya cũng đã ăn xong rồi, anh đã có thể ra khỏi đây, tôi muốn đi ngủ rồi."
"A, a, cái người phụ nữ này, đau chết mất!" Huyền Vũ Thác Hàn xoa xoa vào nơi mặt đã từng bị cô tàn phá, không khỏi lại bị đau đến mức lông mày vặn xoắn lại: "Cái cô gái này, thế này có thể coi là em qua sông đoạn cầu đấy." Bất quá, tuy rằng anh nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy đi ra cửa.
“Rầm...”
Một tên con trai nào đó bước chân mới vừa vặn bước ra đến cửa ra vào, phía sau lưng cánh cửa liền rầm một cái đóng sập lại cực kỳ mạnh mẽ.
"Người phụ nữ này..." nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt, Huyền Vũ Thác Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, không biết nên hình dung cái cảm giác bị người phụ nữ cự tuyệt phải đứng ở bên ngoài cánh cửa như thế nào cho đúng.
Đưa tay xoa lên nơi gò má cô vừa mới bôi thuốc, khóe miệng Huyền Vũ Thác Hàn lạnh nhạt nhếch lên thoáng hiện ra một nụ cười xoay người đi trở về phòng ngủ của mình.
Chuyện này, hẳn nên coi như là một sự khởi đầu tốt đẹp chăng?
Bất quá, nghĩ đến chuyện mà bác Phúc đã nói khi anh vừa mới trở về, đáy mắt không khỏi trở nên ảm đạm hẳn xuống.
... Xuyên qua hành lang thật dài đầy những dây nho màu xanh biếc là đi tới chỗ của một phòng nghỉ nằm ở bên cạnh đại sảnh. Một hồi tức giận từ trong phòng truyền tới, điều này làm cho một số những cô hầu gái đi ngang qua đây đều không khỏi từ ngoài cửa sổ ngoái đầu nhìn lại vào bên trong đầy vẻ tò mò. Chỉ là đến khi nhìn thấy ở bên trong đó là gương mặt của hai cha con ông chủ mới đi từ bên ngoài về, liền bắt đầu nghiêm chỉnh tránh đi cách thật xa đúng cách đã được huấn luyện.
Chỉ thấy trong phòng có một thân hình cao lớn vừa để rơi người vào trong chiếc ghế sô pha đơn một cách thoải mái. Huyền Vũ Thác Hàn gác đôi chân dài lên nhau đầy vẻ mệt mỏi, cùi chỏ đặt ở trên thành ghế sô pha, hai bàn tay mười ngón giao nhau, buông mắt xuống.
Nét mặt của anh đầy vẻ âm u, lông mày nhíu lại, thậm chí còn để lộ ra sự chán ghét lẫn không kiên nhẫn. Bộ dáng vẻ mặt thế này của Huyền Vũ Thác Hàn gần như rất ít khi được anh biểu lộ ra. Do đó có thể thấy được, biểu hiện của anh cực kỳ thiếu kiên nhẫn đối với người đàn ông ở trước mắt, "Có chuyện gì ngài cứ bảo người khác nói với tôi, không cứ phải nhất thiết cố ý bảo tôi trở về, tôi còn bận rộn rất nhiều việc."
Huyền Vũ Viêm ngồi ở trên ghế sa lon đối diện với anh, trên gương mặt già nua hằn rõ nét tang thương, mặc dù có chút áy náy, nhưng đối với giọng điệu của anh như vậy, vẫn không thể nhịn được mà nhíu mày lại, bất quá, rất nhanh liền giãn ra luôn.
"Lần này trở về cha sẽ không đi nữa, nghe bà nội con nói, con đã yêu mến một cô gái, con dự định khi nào thì đưa cô bé kia về đây, coi như là ra mắt chuyện mẹ đi."
"Chuyện đó không liên quan đến ngài, ngài không cần phải gặp người phụ nữ của tôi làm gì. Nếu như không có việc gì nữa, vậy cứ như thế đi." Dứt lời, anh muốn đứng đạy luôn.
"Thác Hàn, con nhất định cứ phải như vậy mới được hay sao? Có nói như thế nào đi nữa, ta cũng là cha đẻ của con." Khi Huyền Vũ Viêm nghe thấy những lời nói kia thì một vẻ già nua thoáng cái phảng phất như thấm vào trong con người ông, chỉ thoáng cái nhìn ông như đã già thêm vài tuổi. Từ mười năm trước đây, "Cha? Danh từ mới sao?" Con ngươi đen của Huyền Vũ Thác Hàn nhíu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, "Năm đó, vì sao ngài lại không suy nghĩ ngài là cha đẻ của tôi chứ? Hiện tại lại đến nói với tôi, ngài là cha đẻ của tôi, ngài không cảm thấy rằng ngài đã không còn có tư cách đó rồi sao?".
Đáng tiếc, nếu như là chuyện mười năm, bất kể là mười năm trước hay là mười năm sau, anh cũng vẫn không có cách nào để quên được. Không có cách nào để quên được cái ngày đó, cái ngày mà người cha đẻ trong suy nghĩ của anh luôn là một người cha yêu quý nhất của mình, lại có một ngày, có thể bò lên trên giường người yêu của con trai mình!
Anh lại càng không cách nào quên được, người mẹ của anh vốn dĩ còn có thể sống lâu thêm vài năm, đã phải chết trong buồn bực sầu não thế nào.
Qua nhiều năm như vậy, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể quên được, nhưng hình ảnh kia của mười năm trước...
"Thác Hàn, chuyện năm đó, cha thật sự có lỗi... cha...”
"Câm miệng!" Huyền Vũ Thác Hàn đứng lên, sắc mặt âm trầm, lúc này trong mắt anh tất cả đều là sự bạo ngược, sát ý cùng hàn khí tản ra làm cho người ta phải sợ hãi. Anh gằn từng chữ: "Tôi không ngờ rằng lại có thể được nghe chuyện năm đó từ trong chính miệng của ông... Nếu như không có việc gì, tôi cũng không muốn nhìn thấy ông nữa."
"Thác Hàn, cho dù không nói về chuyện năm đó, con cũng không cần đối xử với cha của con như vậy. Có nói như thế nào, đó cũng là ba ba của con." Người bà nội nào đó vẫn một mực không hề mở miệng nói chuyện, bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Hai cha con các người cũng đừng có vì chuyện năm đó mà khiến cho gia đình không được yên nữa! Ta hiện tại đã mụ già lọm khọm mất rồi, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Hai cha con các người giờ đây có thể để cho ta còn sống giờ phút nào, ta còn có thể lại được nhìn thấy cha con các người hòa thuận, sống trong cảnh người cùng một nhà với nhau thực tốt đẹp, như vậy có được không?"
"Mẹ, thực xin lỗi, đều là do con..."
"Đương nhiên là do ông rồi, nếu như không phải là do ông thì cũng sẽ không có ngày hôm nay." Huyền Vũ Thác Hàn cười nói, nhưng mà, hai bàn tay đặt ở hai bên lại siết chặt lại thành nắm đấm.
"Thằng nhóc thối tha này, con đã khỏe rồi hả, hôm nay ta bảo con trở về, chính là muốn để cho cha con các người bình tâm tĩnh khí để giải quyết hết những khúc mắc của nhiều năm qua. Hiện tại cha con các người còn như vậy, có phải là thật sự muốn làm cho ta phải tức chết thì mới an tâm hay không, hả?"
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Chu Hữu Mai vốn dĩ muốn cho tự hai cha con bọn họ tự hóa giải với nhau. Nhưng mới ngồi không được vài phút, liền lập tức biến thành như vậy, điều này làm cho trong nội tâm của người già cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiếng quát của người bà nội nào đó làm cho Huyền Vũ Thác Hàn có chút hơi thu bớt lại vẻ hàn ý trên mặt. Chỉ là, anh không muốn phải nhìn Huyền Vũ Viêm ở bên cạnh nhiều thêm một lần. Chuyện năm đó, anh đã bị tổn thương rất sâu, rất sâu, đã tạo thành ngấn sâu, có lẽ cả đời này cũng không có cách nào khép miệng lại được.
"Bà nội, công ty còn có chút công việc, con xin đi trước, chờ qua trận này con sẽ trở về cùng ăn cơm với bà nội." Dứt lời, Huyền Vũ Thác Hàn xoay người rời đi.
Bà nội anh đã nghĩ thế nào, anh biết rất rõ, chính là, anh khước từ vượt qua cửa ải trong lòng mình.
Huyền Vũ Viêm nhìn theo bóng dáng đi ra khỏi cửa, trên mặt ông là một nụ cười đầy khổ sở cay đắng. Con trai ông thật sự dường như đã chịu đủ với ông rồi. Một khi nó đã nhận định rồi, thì sẽ không cho người ta chút xíu con đường sống một lần nữa..., những lời giải thích của ông, mười năm sau dường như cũng không có cơ hội để mở miệng.
Chu Hữu Mai thở dài nói, "A Viêm à, tính cách của thằng nhóc thúi kia chính là bản sao đích thực của anh đấy! Từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến thôi, chỉ qua một thời gian ngắn nữa thôi, anh cũng đã trở thành ông nội rồi đấy, anh cũng đừng có đi nữa."
Huyền Vũ Viêm trầm mặc một hồi sau đó nhẹ gật đầu.
"Ai!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook