Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Chương 114: Cha con ngăn cách!

Người phụ nữ chết tiệt kia chẳng khác nào một đóa hoa đào hấp dẫn phái nam, chỉ cần không chú ý một chút thì cô tuyệt đối sẽ hồng hạnh vượt tường ngay.

Đáng ghét!

"Tôi đi trước, chuyện công ty cậu cứ xem xét rồi cứ thế mà làm. Gần đây không có vấn đề gì lớn thì đừng tới phiền tôi!". Dứt lời, bóng dáng cao lớn liền đứng lên đi tới cửa, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đưa đám của người nào đó sau lưng.

Lão đại quả nhiên muốn hất tay làm chưởng quỹ đây mà? Nhưng, nếu như có thể chân chính thoát khỏi những hành hạ biến thái của mấy ngày trước, thì thà làm cu li còn hơn.

"Ừm! Bye bye!". La Vũ Hiên phất phất tay, nhìn theo bóng lưng của người nào đó không kịp chờ đợi mà quay trở về.

Thật hâm mộ! Vấn đề hiện tại của Lão đại cũng chỉ là dỗ dành một người phụ nữ, nếu có người ở nhà nấu cơm canh nóng hổi chờ mình trở về thì đối với bất kỳ người đàn ông nào mà không hạnh phúc.

La Vũ Hiên ngây người ngồi trong văn phòng rộng thênh thang, cảm giác tịch mịch quen thuộc lại lần nữa vây tới.

Đột nhiên thấy thật cô đơn!

Anh lấy điện thoại di động ra, lướt lướt danh bạ một hồi, chọn hết tên nọ đến tên kia, cuối cùng dừng ở một người.

Do dự lâu thật lâu, sau đó mới đè ấn nút gọi.

Tín hiệu thông.

"Hoàng Bộ Tuyết, đến chỗ XX, ngay lập tức!"

"Cô ấy đâu?", Huyền Vũ Thác Hàn vừa bước vào đại sảnh, tầm mắt đã quét bốn phía xung quanh tìm kiếm một lượt.

Tuy nhiên lại không tìm được bóng dáng quen thuộc.

"Thiếu gia, cậu đã về, A Hoa đang ở trong nhà kính, hơn nữa, bạn của cô ấy cũng ở đấy!". Bác Phúc chậm chạp theo sau nói tiếp: "Còn nữa, Thiếu gia, lão phu nhân đã gọi điện thoại tới nhiều lần, muốn cậu trở về!".

Sau khi không thấy bóng người đâu, Huyền Vũ Thác Hàn vừa nghe thấy cô đang ở nhà kính, mũi chân lập tức chuyển hướng, tựa như không nghe thấy câu nói kế tiếp của bác Phúc, không hề dừng lại.

Đúng lúc bác Phúc chuẩn bị mở miệng, thì giọng nói lạnh nhạt lại lập tức vang lên: "Bác hãy nói với bà nội rằng chỉ cần ông ta ở đó thì đừng gọi tôi đến, tôi không có hứng thú."

Lời còn chưa dứt, bóng dáng liền biến mất sau vườn, bác Phúc vừa nhìn theo vừa lắc đầu thở dài, người xưa đã có câu cha con sao có thể kết thù, nhưng hai cha con nhà này, qua nhiều năm như vậy, quan hệ càng ngày lại càng căng thẳng.

Aiz......

Bác Phúc chỉ có thể bất đắc dĩ gọi điện thoại báo cáo thôi!

Từ lúc xoay người đi, gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn liền trầm xuống, oán hận trong lòng nhiều năm qua cứ ngùn ngụt bốc lên, hiển nhiên không hề bình tĩnh lạnh lùng như bề ngoài.

Mấy ngày trước, ở câu lạc bộ Mã Trường, bởi vì Trì Á Hinh bị Xá Cơ Hoa đẩy ngã, lúc ấy Huyền Vũ Viêm cùng Trì Mộc Dã chạy tới, đây cũng là lần gặp gỡ đầu tiên của cha con bọn họ sau nhiều năm, có điều cũng chỉ liếc mắt một cái chứ không hơn, nếu như có thể, anh thà tình nguyện không thấy.

Khu nhà phía sau gồm có Đông Các và Tây Các. Tây Các là nơi ở của người giúp việc nhân viên an ninh, còn Đông Các vốn bị bỏ trống, tuy nhiên, kể từ khi người nào đó hì hục chế tác tương hoa hồng, thì nơi này liền được Huyền Vũ Thác Hàn sai người sửa lại thành nhà kính, còn đặc biệt mang những giống hoa hiếm thấy về trồng, chỉ với một mục đích là để cho Xá Cơ Hoa có chỗ thực hành.

Bên trong bạt ngàn các loại hoa quý hiếm lại bị mỗ nữ nào đó tàn phá chế biến thành đồ ăn thế nhưng anh lại tuyệt không đau lòng!

Mang phong cách vừa cổ điển vừa hiện đại, mái nhà hình tháp nghiêng nghiêng đỉnh, bên trong được dựng nhiều giá gỗ và cột trụ, quấn quanh nó là những dây hoa leo mộc mạc, mang đầy hơi thở thiên nhiên, kinh điển mà vẫn thời thượng.

Huyền Vũ Thác Hàn đứng cách đó không xa, đang dõi mắt vào cửa nhà kính, vốn có ý bước tới rồi lại ngừng lại, nhìn ba cô gái ngồi túm tụm lại một chỗ cười cười nói nói, đặc biệt là người vừa nói vừa hoa chân múa tay kia, lo lắng nơi đáy mắt cũng tiêu tán không ít, khóe miệng dần dần cong lên, nở nụ cười ôn hòa nhàn nhạt.

So với hai người kia, tướng mạo của cô không hẳn rất xuất chúng, đầu óc cũng không hề  khôn khéo, càng không phải xuất sắc, nhưng tầm mắt của anh lại chỉ tập trung vào hướng đó.

Vì sao lại thế chứ? Vấn đề này anh đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, nhưng mãi vẫn không thông, chỉ biết rằng nơi nào có mặt cô dù có bị mấy ngàn, mấy vạn người bao phủ thì tâm trí của anh sẽ không kìm được mà bị hấp dẫn. Cảm giác mừng rỡ, tim đập dồn dập kia suốt hai mươi tám năm qua, trừ cô ra, thì ngay cả người phụ nữ khiến anh hận thấu xương mười năm trước cũng không hề xuất hiện.

Xá Cơ Hoa! Có điểm nào thu hút chứ? Tại sao lại khiến trái tim anh nổi sóng mà bản thân cô lại tuyệt không có chút dao động nào? Chẳng lẽ, anh thật sự thua dưới tay cô hay sao?

Đáng chết! Cô nhóc chết tiệt này, thế mà vẫn vui tươi nói cười hi hi ha ha, nhất định là không hề nghĩ đến anh!

Mà lúc này, không biết Hạ Tình Vũ đang nói gì mà đột nhiên Xá Cơ Hoa lại không hề ngại ngần mà cười phá lên!

"Đáng chết!", nhìn cô cười tươi rói, Huyền Vũ Thác Hàn mới vừa còn ảo não, nhất thời không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng liền xoay người đi, có điều không biết từ khi nào khóe miệng đã khẽ cong lên!

Huyền Vũ Thác Hàn vừa mới xoay người đi chưa được hai bước, chuông điện thoại di động đã vang lên!

"Alo, Vũ à, chuyện bên kia sao rồi?". Ngày đó sau khi đưa Xá Tinh Hoa ra nước ngoài anh đã để Hạ Tuyền Vũ đảm đương chuyện này, hiện tại cũng đã gần nửa tháng!

"Chúng tôi đã sắp ra sân bay XX rồi, Lão đại, tôi nghĩ, cậu nên tự mình tới một chuyến!". Giọng nói của Hạ Tuyền Vũ ở đầu kia điện thoại đầy vẻ bất đắc dĩ!

"Bây giờ cậu đang ở sân bay rồi hả? Sao lại không nói với tôi? Sức khỏe của bác gái thế nào?"

"Lão đại! Không phải là tôi không muốn báo cho cậu, mà là...... Bác gái! Bác ——" trong điện thoại lời còn chưa nói hết, tín hiệu đã đứt đoạn.

"Alo, Vũ ——"

Lúc gọi lại, đầu bên kia đã tắt máy.

Huyền Vũ Thác Hàn ít nhiều cũng có chút lo lắng không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, liếc nhìn điện thoại đã bị cúp, trên mặt khẽ nhếch thành nụ cười khổ!

Đúng là mất mặt! Vốn cho rằng đưa người đi để có chút thời gian giải quyết cô nhóc kia, thật không nghĩ đến bên này còn chưa giải quyết xong, bên kia đã đuổi giết trở lại.

Aiz, muốn cưới vợ về nhà quả thật không dễ dàng!

Sau khi bảo bác Phúc nhanh chóng chuẩn bị xe, ngay sau đó ba chiếc Rolls-Royce, nối đuôi nhau lái như bay về phía sân bay XX.

Mà đúng lúc này:

"Lão phu nhân, thiếu gia nói ——", thím Liễu mới vừa cúp điện thoại nhìn vị chủ nhân trong sảnh khẽ ngập ngừng: "Công ty có chuyện quan trọng, có thể không kịp về, lão phu nhân, lão gia, hai người cứ dùng cơm trước thôi!".

"Chuyện quan trọng gì? Chẳng lẽ trong công ty đều nuôi thùng cơm hết sao? Thím Liễu, gọi lại, cha nó đã về, đương nhiên phải ăn bữa cơm đoàn viên chứ, nào có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này chứ!". Ngồi ở vị trí chủ vị Chu Hữu Mai cao giọng nói!

Tuy nói thế trên mặt cũng không còn giận nữa, có lẽ nghĩ đến việc mấy tháng nữa có thể ôm chắt trai, cho nên tâm tình vẫn tốt vô cùng, cộng thêm việc con trai nhà mình sau bao năm biệt tích cuối cùng cũng chịu trở lại, lại càng thêm vui vẻ!

Huyền Vũ Viêm Ngồi ở trên ghế sô pha, mặc dù trên mặt không khỏi nhuốm chút tang thương, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén khôn khéo, không thể không thừa nhận, huyết mạch nhà Huyền Vũ tuyệt đối đều có bản chất của thương nhân!

Nghe vậy, ông khẽ ngẩng đầu nhìn thím Liễu, ánh mắt khẽ biến hóa, cũng thầm hiểu chuyện quan trọng kia chỉ là lấy cớ, chuyện mười năm trước, đã khiến cha con bọn họ càng ngày càng xa cách.

Mặc dù mười năm qua, đôi khi ông cũng quay trở lại, nhưng Hàn Vũ Thác Hàn đều trốn tránh không gặp, tuy trong lòng đã sớm thấu hiểu nhưng vẫn là nhịn không được co rút đau đớn.

Không ngờ năm đó chỉ đi sai một bước lại tạo thành khoảng cách giữa cha con bọn họ trong suốt mười năm, mà ông cũng phải xa xứ mười năm, chỉ hi vọng thời gian có thể xóa nhòa phần nào những tổn thương vô tình mà ông đã gây ra cho con trai mình.

"Mẹ, có lẽ công ty có chuyện, chúng ta cũng đừng quấy rầy Thác Hàn nữa, ăn cơm thôi!". Trong lúc thím Liễu chần chứ cứ muốn nói lại thôi thì Huyền Vũ Viêm đã mở miệng lên tiếng trước.

"Thằng nhóc thối kia đúng thật là…, được rồi, được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã!"

Thật ra Chu Hữu Mai cũng hiểu rất rõ, nhiều năm như vậy, quan hệ giữa hai cha con họ vẫn mãi căng thẳng không hề dịu đi chút nào, trong lòng người làm mẹ làm bà như bà đây cũng chẳng dễ chịu gì. Ai lại muốn để cho con trai mình phải xa xứ, mấy năm cũng không thấy mặt một lần chứ, nhưng người nhà Huyền Vũ bọn họ từ trong xương đã cực kỳ cao ngạo, ai cũng không chịu cúi đầu, cho nên đứa con trai của bà mới có thể rời nhà hơn mười năm.

Aiz!

Chuyện năm đó, đúng là người làm cha không đúng, nhưng dù sao cũng đã qua mười năm rồi, hết thảy đều đã qua, mọi thứ cũng đều tan thành mây khói, mà sao thằng nhóc kia vẫn cứ ngoan cố như vậy?

Thế mà lại dám không về đây, dù thế nào cha con cũng phải gặp mặt nhau, hơn nữa, cũng  đã một thời gian mà không được gặp chắt của mình rồi!

......

Ngồi trong không gian chật hẹp Long Húc Hàng không thoải mái khẽ xê dịch người, màn ảnh nhỏ ở phía trước đã làm tiêu tan hết sự tự tin trên người anh, mới hơn hai giờ gần ba giờ mà thôi, tối thiểu còn phải đợi thêm nhiều tiếng nữa mới tới nơi.

Thầm nguyền rủa mấy câu, lắc lắc đầu một cái, đến bây giờ anh cũng vẫn không tin, Lão đại nhà mình lại có thể tàn khốc đến thế, bắt ngay tối nay phải chạy trở về!

Không thể làm gì hơn là vội vàng đặt vé vé máy bay, lên đường trở vể!

Loại đãi ngộ bị nhét ở khoang bình dân này, đây vẫn là lần đầu tiên!

Lại tiếp tục xoay xoay người tới tới lui lui, quyết định tìm vài chuyện thú vị dời đi sự chú ý của mình. Tầm mắt đảo quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người cô gái cách anh một ghế.

Người này từ lúc lên máy bay vẫn ngủ say sưa, nếu không phải cái chăn mỏng đang phủ  trên người theo hô hấp của cô mà phập phồng lên xuống thì có lẽ anh sẽ cho rằng người ngồi ở đó là đứa con nít đang che mặt ngủ ấy chứ!

Che mặt? Không sai, đích xác là che mặt, cái chăn lông mỏng che mất nửa mặt dưới của cô, chỉ lộ ra mái tóc đen mềm mại, lông mi thật dài cùng sống mũi cao......

Đại thể mà nói, vẫn khá hấp dẫn, có điều......

Lòng hiếu kỳ của anh bị đẩy lên cao, không hiểu diện mạo của cô —— rốt cuộc như thế nào?

Mấy phút trôi qua, người nào đó đang nhìn chằm chằm sườn mặt của mỹ nhân phía trước, đang cảm giác mình nhàm chán cực độ thì cô gái kia lại hơi ngọ nguậy, rồi sau đó liền  đứng lên, lắc lư thân hình chuẩn bị lướt qua anh để đi ra phía ngoài.

Khi còn chưa kịp phản ứng lại với hành động đột ngột đứng lên của cô, thì thân hình mềm mại kia đã lảo đảo ngã lên trên người anh rồi......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương