Suýt Bỏ Lỡ Anh!
-
Chương 2: Chia tay!
Tiếng chuông cửa vang lên lanh lảnh, giục giã người ta trong đêm thanh vắng!
Người đàn ông mặc quân trang chỉnh tề, đứng trước cửa nghiêm trang, dù không có bất cứ hành động nào nhưng có thể thấy a ta không kiên nhẫn.
Lục Yến phi giật mình trước tiếng chuông cửa, cô biết a đến. lau giọt nước mắt còn lăn dài trên mặt, ướt nhẹp cả cuốn nhật ký đang viết dở. cô nhanh chóng gấp lại, chạy thẳng xuống nhà.
Dù sắp chia tay nhưng cô vẫn không bỏ đc thói quen nhanh chóng xuống mở cửa cho a. cô biết a ghét đợi chờ, cô còn biết a đặc biệt ghét phung phí thời gian vào những chuyện vớ vẩn, gống như cô vậy.
Cô vừa tắm xong, cả người đều thơm tho đến lạ kỳ. có lẽ là mùi hương dẫn dắt vốn có trên người mỗi phụ nữ, khiến đàn ông khó kìm nén, nhưng cô biết mùi hương của mình sẽ không bao giờ lan tỏa hết được vào tâm can anh.
Đồng hồ về đêm tĩnh mịch, đã 11 h, có lẽ qua đêm nay, 2 người sẽ chỉ là những người qua đường trong cuộc đời nhau, tư cách làm bạn anh, cô không dám nhận.
Cô gái chỉ mặc mỗi chiếc quần rộng rãi, áo thun trắng tinh, với khuôn mặt xinh đẹp của mình, thử hỏi ai không động lòng. Vẻ đẹp của cô, a mãi không nhận ra được.
Cạch! Cô mở cửa rồi cười với a như thường lệ. nó đã là thói quen rồi. vui hay không vui cô đều cười. Cô biết a không thích những cô gái phiền phức, lải nhải bên tai anh những cái vớ vẩn.
Lưu Cung nhìn cô, cười nhẹ nhàng như không. Anh vừa từ quân doanh về. 2 tháng trước, bên cạnh anh xuất hiện 1 cô gái mà anh cho là thích hợp với bản thân, vì vậy 2 người yêu nhau. Những chuyện cũ, a chẳng muốn hoài niệm tới. Nhưng cô gái nhỏ này, a biết cô vẫn luôn để người anh thích đơn phương trong lòng.
Chẳng khi nào nói ra.
Anh vứt balo xuống salon, tiến tới bên cô, cầm cóc nước cô đang uống dở, đưa vào miệng mìn, 1 hơi hết sạch.
Cô nhìn anh nhẹ nhàng, vừa đi ra khỏi phòng bếp, vừa nói:
-Cốc nước mới trên bàn anh không uống, lại giành của em.
Thật ra hành động thân thiết này, sau này có muốn cũng chẳng thể nào được.
Cô đang đi, nghe giọng anh khàn khàn, nghiêm trang, đế bản thân thiếu chút nữa khóc.
Về đêm, những cảm xúc rất dễ òa vỡ.
- Tại sao em khóc?
Anh thấy mặt cô hồng hào, hơi thở gấp, pải thường xuyên sịt sịt. thời tiết này rất ôn hòa, chỉ mong cảm cũng không được, chứng tỏ cô đã khóc, còn là rất lâu.
Từ khi yêu anh, cô hay trầm lặng 1 mình, anh thường xuyên đêm đến nhà cô.
Mọi người ở sở CS nói, cô ấy chỉ 1 tẹo xúc tác là khóc. Thậm chí cười quá cũng sẽ khiến cô ấy miệng vừa cười vừa uống nước mắt.
Cô biết đã đến lúc, quay người đi đến bên anh, không nhanh không chậm kéo anh tới bên tường nhà. Điều hòa không bật, lạnh vô cùng, như cảm giác anh giành cho cô. Cô nghĩ vậy, vậy tại sao mỗi khi thân mật, a lại không cự tuyệt. Đó là sinh lý thôi. Cô ngây ngốc suốt từ lúc anh hôn cô trên xe ô tô, suốt 1 tuần trời. Hóa ra là chuyện không vạn hóa lên như cô tưởng tượng anh thích cô.
Cô rất nhẹ nhàng. Lúc nào cũng nhẹ nhàng, cười nói đều rất đúng mực. cô cười ngọt ngào, đẩy nhẹ anh vào tường. Với chiều cao hơn mét 6, cô như cô bét tí hon trong người anh chàng gần mét 9 này. Cô rướn người hôn anh, rất nhẹ, anh cũng ôm cô hôn thật sâu.
anh biết, cô rất quyến rũ, thay đổi vì anh, vì anh mà trở nên nhẹ nhàng, thoát tục hơn, vì anh nói anh thích người có khả năng làm vợ, chứ không phải người yêu mình.
Anh thấy trong nụ hôn có tiếng nấc, nhưng không có vị mặn. Cô lại giấu anh khóc trong lòng rồi.
Tình yêu làm anh lí trí, nháy bén hơn rất nhiều, bao gồm cả việc chảy nước mắt của cô bé này.
Nụ hôn rất đẹp, rất nồng nàn, thắm thiết, nhưng cô đẩy anh ra.
Anh nhìn cô nhíu mày. Không nói.
Cô lùi 1 bước, đứng thẳng nhìn anh vẫn đang dựa vào tường, 2 tay bắt chéo, chờ cô ra trò.
Cô nhìn anh, nhăn nhó thế kia thì không có cô ai rước a cơ chứ.
- em mệt lắm
Anh không phản ứng.
- em ghen tị với Tử Đồng, em ghét phải ngày ngày nghe cuộc điện thoại giám sát của Hoa Nhị Đán từ cục các anh báo rằng sếp của họ có cô gái mời ăn trưa, ăn tối, em không muốn chờ đợi a, muốn lập tức tới dẹp địch xung quanh anh. …………
Nhưng cô đâu có cơ hội bên cạnh anh. Chỉ có Đồng Á Lệ là có cái may mắn ấy.
Cô nghỉ 1 lúc, cúi đầu xuống, gạt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt:
- và em ghét mình không có được anh.
Anh yên lặng hơn, làm cô cảm thấy mình như 1 con điên độc thoại trong phòng tối với góc đêm đen của mình. Cô đang sợ cái gì. Bóng đêm sao? Cô đã sống 2 mấy năm trong bóng tối 1 mình rồi.
Anh rất chăm chú nghe cô nói ra tâm sự của mình.
- e rất muốn đánh Thanh Hoa, cô ấy trắng trợn muốn cướp anh từ tay em, ghét bác lao công cứ nhìn chằm chằm anh khi anh đến đón em.
Hóa ra đó là lí do cô không cho a đón cô, bắt phải về nhà trước. Chẳng hiểu thế nào lại trẻ con như vậy. Nhưng a thích.
- em đã cho tên Như Như ở sở 1 cái đá, vì dám nói em không hợp với người như anh. Anh không biết rằng tất cả là do em không tin tưởng tình yêu của chúng ta. Nó thực sự mong manh.
“1 tháng em khóc đến 30 lần. Ngày nào cũng nghĩ về những cử chỉ thân thiết của chúng ta mà khóc.” Cô òa lên, ôm mặt, gạt cánh tay anh ra khỏi vai mình.
Anh không biết làm sao, đột nhiên tiếng khóc dừng hẳn. Mặt mũi cô đã xấu đến mức ngu ngốc. Cô biết. Cô không thèm lau. Cho anh nhớ bộ mặt ma lem nhất trên đời, để a sau này đêm nào ôm vợ cũng phải gặp ác mộng.
- em muốn chia tay?
Anh hỏi cô, mặt lạnh băng, so với cảm xúc khi chiến đấu trên chiến trường vài hôm trước còn đáng sợ hơn.
Cô trợn mắt lên nhìn anh. Cô biết mình sắp chia tay, nhưng nghe lời nói đó của anh, thật không chiụ được. Cổ họng gần như không có thở được. mũi nghịt chặt đầy nước mắt. không có oxi, mặt cô tái đi nhanh chóng. Cô hoa mắt lên muốn lặng người đi.
- đúng.
A thông minh. thông minh đến đáng sợ.
Anh cứng rắn bao nhiêu, cô tuyệt tình bấy nhiêu, cái hôn chào hỏi lúc nãy, đã làm cô vội quê mất lời chia tay sắp nói. May mà anh nhắc nhở.
Yêu anh. Coi như đã mãn nguyện.
2 người chìm vài im lặng.
Cô nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ. Đêm không anh đáng sợ như vậy còn chịu đc, huống chi là việc chia tay.
- tai sao?
Cô cười, a hỏi tại sao, không phải ngốc chứ, cô vừa nói rồi thây.
Anh thấy rất khó hiểu. cô vừa khóc h lại cười. Phụ nữ là cái thứ gì vậy?
11 giờ rưỡi. Sắp đến nửa đêm.
Đột nhiên cô đi tới bên cửa, a tưởng cô đi, nhưng cô lại lạch cạch khóa trái cửa, rút chìa khóa, lướt qua anh nhanh chóng. Trong nhà Vs vang lên tiếng xả nước.
Anh biết cô đã vĩnh biệt chiếc chìa khóa rồi. Đối với anh mà nói, đây là chuyện cười. anh có bản lĩnh không ra khỏi cái cửa của cô đc sao? Cô nhóc đang múa rìu qua mắt thợ hả.
Cô tiến tới bên anh:
- anh hôn em, ôm em, nắm tay em, động chạm qua những chỗ chưa đc cho phép. Em cảm thấy em thiệt thòi.
Cô nhìn anh kiên định. Anh không hiểu cô gái này vừa nói chia tay còn tính toán đc mất. Anh đâu có phải người đề nghị.
Cô thả mái tóc búi lên của mình. Rất xinh đẹp. Trong mắt tất cả đàn ông, trừ anh. Thơm tho đến lạ kì. Cô cởi cúc áo của anh thật nhẹ nhàng, nói:
- em phải đc đền bù. Dẫu sao em cũng yêu anh 2 tháng, bị anh ăn sắp sạch sẽ, vì vậy tấm thân trạch nam của anh, em đành lấy đi. Sau này khi có người mới, hãy nói với cô ấy, rằng lần đầu tiên của anh là ai lấy. Nhớ chưa?
Cô mở tung lớp áo quân nhân thô ráp, có mùi mồ hôi quen thuộc của anh, mỗi khi anh ôm cô, cô đều cảm nhận đc. Cô đưa tay xé toạc chiếc áo phông trắng bên trong người anh, bây h trông anh thật tàn tạ.
Lồng ngực tan tác vài mảnh vải, áo ngoài nhăn nhúm như bị rách.
Anh vẫn không nói gì. Cô đưa tay cởi thắt lưng của anh. Cô nhìn anh cười, ró ràng bản thân yêu anh, còn lưu luyến chuyện này. Anh biết nhưng ánh k nói. A thích những điều cô làm tối nay.
1..2…3…4…5…6…..10 phút trôi qua. Nhìn cái đầu nhỏ bất lực đang dúi trên lồng ngực mình, anh cười không ra tiếng. anh nghe cô quát:
- Lưu Cung, tại sao cái thắt lưng của các anh lại khó mở thế.
Của đám CS rất dễ cởi mà. Sao lại rắc rối như thế!
Nhìn vẻ mặt cau có khi ngẩng lên, a thấy cô rất đáng yêu, thực sự rất vừ mắt. Nhưng....Tình yêu 10 năm đợi chờ, đâu dễ từ bỏ. 1 cuộc tình 2 tháng đã đủ mặn nồng?
Đột nhiên, anh cầm tay cô, nhìn cô lạnh lùng, xoáy sây vào tròng nước trong mắt cô. Muốn thấu tâm tư cô, quá dễ.
Anh nhìn mình, cô đột nhiên hiểu ra. Anh trước h chưa đòi hỏi chuyện nam nữ, 2 người lớn rồi, đây là chuyện bình thường, hóa ra anh không muốn làm với cô. Anh chưa thực sự để cô vào 1 góc trái tim. Ngay cả sinh lí của bản thân anh cũng không muốn đòi hỏi ở cô. Anh muốn đợi ai đây. Cho Đồng Á Lệ sao?
Nực cười. ước nguyện của cô coi như chấm dứt. Đã chuyển ngày rồi. HÔm nay đã kết thúc.
………
Đột nhiên, anh dắt cô vào phòng bếp, để cô trơ mắt ngây ngốc không định hình đc. 1 tay nắm eo, 1 tay ôm đùi, anh nhấc ổng cô lên bàn bến cao tới eo mình. Anh nhìn cô, nở nụ cười hiếm hoi, chống tay xuống thành bàn, cười rất ma quái:
- anh sẽ toại nguyện cho em!
Anh cúi xuống, đè mạnh cô, hôn thật sâu, hôn đến choáng váng tinh thần, cô thở hồng hộc, anh rất từ tốn hôn, nhưng không hề để cho cô khẽ hổng nào để thở. Mũi không thể thông đc. Tim cô sắp ngừng đập, 2 tay bấy chặt vào vai anh, chân tay khẩn chương quấn chặt lấy anh. Nhóc quá. Cả đời cô không bao h nhọc như thế.
Sức mạnh người đàn ông này thật kinh hồn bạt vía. Hóa ra bản lĩnh của anh bây h mới tung ra, vài lần hôn trước, cô cứ tưởng núi non đều sụp đổ, bây h nhận thấy trời đất sụp đổ còn đáng sợ hơn.
Anh đan vào tay cô từ lúc nào. Buông ra cho cô thở. Mặt đều bừng bừng, nhưng a không hề thở gấp. Quả là cả đời không quên.
Anh đưa tay cô tới bên eo mình, dẫn dắt cô mở chiếc thắt lưng. Anh cười rất ghê rợn. Nhưng cũng thật đẹp trai.
Say mê vẻ đẹp này nên cô mới phải trả giá.
Đúng là kì tích, a cười những 2 lần trong 1 ngày.
2 người đều gấp gáp. Anh đưa cô vào nhà tắm mây mưa đến nỗi, cô sắp ngất,anh tắm rửa cho 2 người rồi lại ép cô tỉnh táo để chiến đấu.
8 hiệp. Chúa ơi. Sau này cô thật hối hận vì mình dám làm càn trước.
Bếp, nhà tắm, tường, lan can cầu thang, nền nhà, tủ đầu giường, rồi cuối cùng mới tới giường. Thật khiếp đảm. nơi đâu cũng là chiến trường của anh.
Đêm đó thật đáng nhớ, đánh dấu khoảnh khắc đầu tiên trở thành phụ nữ của cô trong suốt 27 năm qua. Và kết thúc cả 1 mối tình đẹp đơn phương thứ 2 trong đời.
Những ngày sau đó, cô đã bốc hơi khỏi thế giới.
Anh rơi vào bóng đem mờ mịt không lối thoát.
Người đàn ông mặc quân trang chỉnh tề, đứng trước cửa nghiêm trang, dù không có bất cứ hành động nào nhưng có thể thấy a ta không kiên nhẫn.
Lục Yến phi giật mình trước tiếng chuông cửa, cô biết a đến. lau giọt nước mắt còn lăn dài trên mặt, ướt nhẹp cả cuốn nhật ký đang viết dở. cô nhanh chóng gấp lại, chạy thẳng xuống nhà.
Dù sắp chia tay nhưng cô vẫn không bỏ đc thói quen nhanh chóng xuống mở cửa cho a. cô biết a ghét đợi chờ, cô còn biết a đặc biệt ghét phung phí thời gian vào những chuyện vớ vẩn, gống như cô vậy.
Cô vừa tắm xong, cả người đều thơm tho đến lạ kỳ. có lẽ là mùi hương dẫn dắt vốn có trên người mỗi phụ nữ, khiến đàn ông khó kìm nén, nhưng cô biết mùi hương của mình sẽ không bao giờ lan tỏa hết được vào tâm can anh.
Đồng hồ về đêm tĩnh mịch, đã 11 h, có lẽ qua đêm nay, 2 người sẽ chỉ là những người qua đường trong cuộc đời nhau, tư cách làm bạn anh, cô không dám nhận.
Cô gái chỉ mặc mỗi chiếc quần rộng rãi, áo thun trắng tinh, với khuôn mặt xinh đẹp của mình, thử hỏi ai không động lòng. Vẻ đẹp của cô, a mãi không nhận ra được.
Cạch! Cô mở cửa rồi cười với a như thường lệ. nó đã là thói quen rồi. vui hay không vui cô đều cười. Cô biết a không thích những cô gái phiền phức, lải nhải bên tai anh những cái vớ vẩn.
Lưu Cung nhìn cô, cười nhẹ nhàng như không. Anh vừa từ quân doanh về. 2 tháng trước, bên cạnh anh xuất hiện 1 cô gái mà anh cho là thích hợp với bản thân, vì vậy 2 người yêu nhau. Những chuyện cũ, a chẳng muốn hoài niệm tới. Nhưng cô gái nhỏ này, a biết cô vẫn luôn để người anh thích đơn phương trong lòng.
Chẳng khi nào nói ra.
Anh vứt balo xuống salon, tiến tới bên cô, cầm cóc nước cô đang uống dở, đưa vào miệng mìn, 1 hơi hết sạch.
Cô nhìn anh nhẹ nhàng, vừa đi ra khỏi phòng bếp, vừa nói:
-Cốc nước mới trên bàn anh không uống, lại giành của em.
Thật ra hành động thân thiết này, sau này có muốn cũng chẳng thể nào được.
Cô đang đi, nghe giọng anh khàn khàn, nghiêm trang, đế bản thân thiếu chút nữa khóc.
Về đêm, những cảm xúc rất dễ òa vỡ.
- Tại sao em khóc?
Anh thấy mặt cô hồng hào, hơi thở gấp, pải thường xuyên sịt sịt. thời tiết này rất ôn hòa, chỉ mong cảm cũng không được, chứng tỏ cô đã khóc, còn là rất lâu.
Từ khi yêu anh, cô hay trầm lặng 1 mình, anh thường xuyên đêm đến nhà cô.
Mọi người ở sở CS nói, cô ấy chỉ 1 tẹo xúc tác là khóc. Thậm chí cười quá cũng sẽ khiến cô ấy miệng vừa cười vừa uống nước mắt.
Cô biết đã đến lúc, quay người đi đến bên anh, không nhanh không chậm kéo anh tới bên tường nhà. Điều hòa không bật, lạnh vô cùng, như cảm giác anh giành cho cô. Cô nghĩ vậy, vậy tại sao mỗi khi thân mật, a lại không cự tuyệt. Đó là sinh lý thôi. Cô ngây ngốc suốt từ lúc anh hôn cô trên xe ô tô, suốt 1 tuần trời. Hóa ra là chuyện không vạn hóa lên như cô tưởng tượng anh thích cô.
Cô rất nhẹ nhàng. Lúc nào cũng nhẹ nhàng, cười nói đều rất đúng mực. cô cười ngọt ngào, đẩy nhẹ anh vào tường. Với chiều cao hơn mét 6, cô như cô bét tí hon trong người anh chàng gần mét 9 này. Cô rướn người hôn anh, rất nhẹ, anh cũng ôm cô hôn thật sâu.
anh biết, cô rất quyến rũ, thay đổi vì anh, vì anh mà trở nên nhẹ nhàng, thoát tục hơn, vì anh nói anh thích người có khả năng làm vợ, chứ không phải người yêu mình.
Anh thấy trong nụ hôn có tiếng nấc, nhưng không có vị mặn. Cô lại giấu anh khóc trong lòng rồi.
Tình yêu làm anh lí trí, nháy bén hơn rất nhiều, bao gồm cả việc chảy nước mắt của cô bé này.
Nụ hôn rất đẹp, rất nồng nàn, thắm thiết, nhưng cô đẩy anh ra.
Anh nhìn cô nhíu mày. Không nói.
Cô lùi 1 bước, đứng thẳng nhìn anh vẫn đang dựa vào tường, 2 tay bắt chéo, chờ cô ra trò.
Cô nhìn anh, nhăn nhó thế kia thì không có cô ai rước a cơ chứ.
- em mệt lắm
Anh không phản ứng.
- em ghen tị với Tử Đồng, em ghét phải ngày ngày nghe cuộc điện thoại giám sát của Hoa Nhị Đán từ cục các anh báo rằng sếp của họ có cô gái mời ăn trưa, ăn tối, em không muốn chờ đợi a, muốn lập tức tới dẹp địch xung quanh anh. …………
Nhưng cô đâu có cơ hội bên cạnh anh. Chỉ có Đồng Á Lệ là có cái may mắn ấy.
Cô nghỉ 1 lúc, cúi đầu xuống, gạt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt:
- và em ghét mình không có được anh.
Anh yên lặng hơn, làm cô cảm thấy mình như 1 con điên độc thoại trong phòng tối với góc đêm đen của mình. Cô đang sợ cái gì. Bóng đêm sao? Cô đã sống 2 mấy năm trong bóng tối 1 mình rồi.
Anh rất chăm chú nghe cô nói ra tâm sự của mình.
- e rất muốn đánh Thanh Hoa, cô ấy trắng trợn muốn cướp anh từ tay em, ghét bác lao công cứ nhìn chằm chằm anh khi anh đến đón em.
Hóa ra đó là lí do cô không cho a đón cô, bắt phải về nhà trước. Chẳng hiểu thế nào lại trẻ con như vậy. Nhưng a thích.
- em đã cho tên Như Như ở sở 1 cái đá, vì dám nói em không hợp với người như anh. Anh không biết rằng tất cả là do em không tin tưởng tình yêu của chúng ta. Nó thực sự mong manh.
“1 tháng em khóc đến 30 lần. Ngày nào cũng nghĩ về những cử chỉ thân thiết của chúng ta mà khóc.” Cô òa lên, ôm mặt, gạt cánh tay anh ra khỏi vai mình.
Anh không biết làm sao, đột nhiên tiếng khóc dừng hẳn. Mặt mũi cô đã xấu đến mức ngu ngốc. Cô biết. Cô không thèm lau. Cho anh nhớ bộ mặt ma lem nhất trên đời, để a sau này đêm nào ôm vợ cũng phải gặp ác mộng.
- em muốn chia tay?
Anh hỏi cô, mặt lạnh băng, so với cảm xúc khi chiến đấu trên chiến trường vài hôm trước còn đáng sợ hơn.
Cô trợn mắt lên nhìn anh. Cô biết mình sắp chia tay, nhưng nghe lời nói đó của anh, thật không chiụ được. Cổ họng gần như không có thở được. mũi nghịt chặt đầy nước mắt. không có oxi, mặt cô tái đi nhanh chóng. Cô hoa mắt lên muốn lặng người đi.
- đúng.
A thông minh. thông minh đến đáng sợ.
Anh cứng rắn bao nhiêu, cô tuyệt tình bấy nhiêu, cái hôn chào hỏi lúc nãy, đã làm cô vội quê mất lời chia tay sắp nói. May mà anh nhắc nhở.
Yêu anh. Coi như đã mãn nguyện.
2 người chìm vài im lặng.
Cô nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ. Đêm không anh đáng sợ như vậy còn chịu đc, huống chi là việc chia tay.
- tai sao?
Cô cười, a hỏi tại sao, không phải ngốc chứ, cô vừa nói rồi thây.
Anh thấy rất khó hiểu. cô vừa khóc h lại cười. Phụ nữ là cái thứ gì vậy?
11 giờ rưỡi. Sắp đến nửa đêm.
Đột nhiên cô đi tới bên cửa, a tưởng cô đi, nhưng cô lại lạch cạch khóa trái cửa, rút chìa khóa, lướt qua anh nhanh chóng. Trong nhà Vs vang lên tiếng xả nước.
Anh biết cô đã vĩnh biệt chiếc chìa khóa rồi. Đối với anh mà nói, đây là chuyện cười. anh có bản lĩnh không ra khỏi cái cửa của cô đc sao? Cô nhóc đang múa rìu qua mắt thợ hả.
Cô tiến tới bên anh:
- anh hôn em, ôm em, nắm tay em, động chạm qua những chỗ chưa đc cho phép. Em cảm thấy em thiệt thòi.
Cô nhìn anh kiên định. Anh không hiểu cô gái này vừa nói chia tay còn tính toán đc mất. Anh đâu có phải người đề nghị.
Cô thả mái tóc búi lên của mình. Rất xinh đẹp. Trong mắt tất cả đàn ông, trừ anh. Thơm tho đến lạ kì. Cô cởi cúc áo của anh thật nhẹ nhàng, nói:
- em phải đc đền bù. Dẫu sao em cũng yêu anh 2 tháng, bị anh ăn sắp sạch sẽ, vì vậy tấm thân trạch nam của anh, em đành lấy đi. Sau này khi có người mới, hãy nói với cô ấy, rằng lần đầu tiên của anh là ai lấy. Nhớ chưa?
Cô mở tung lớp áo quân nhân thô ráp, có mùi mồ hôi quen thuộc của anh, mỗi khi anh ôm cô, cô đều cảm nhận đc. Cô đưa tay xé toạc chiếc áo phông trắng bên trong người anh, bây h trông anh thật tàn tạ.
Lồng ngực tan tác vài mảnh vải, áo ngoài nhăn nhúm như bị rách.
Anh vẫn không nói gì. Cô đưa tay cởi thắt lưng của anh. Cô nhìn anh cười, ró ràng bản thân yêu anh, còn lưu luyến chuyện này. Anh biết nhưng ánh k nói. A thích những điều cô làm tối nay.
1..2…3…4…5…6…..10 phút trôi qua. Nhìn cái đầu nhỏ bất lực đang dúi trên lồng ngực mình, anh cười không ra tiếng. anh nghe cô quát:
- Lưu Cung, tại sao cái thắt lưng của các anh lại khó mở thế.
Của đám CS rất dễ cởi mà. Sao lại rắc rối như thế!
Nhìn vẻ mặt cau có khi ngẩng lên, a thấy cô rất đáng yêu, thực sự rất vừ mắt. Nhưng....Tình yêu 10 năm đợi chờ, đâu dễ từ bỏ. 1 cuộc tình 2 tháng đã đủ mặn nồng?
Đột nhiên, anh cầm tay cô, nhìn cô lạnh lùng, xoáy sây vào tròng nước trong mắt cô. Muốn thấu tâm tư cô, quá dễ.
Anh nhìn mình, cô đột nhiên hiểu ra. Anh trước h chưa đòi hỏi chuyện nam nữ, 2 người lớn rồi, đây là chuyện bình thường, hóa ra anh không muốn làm với cô. Anh chưa thực sự để cô vào 1 góc trái tim. Ngay cả sinh lí của bản thân anh cũng không muốn đòi hỏi ở cô. Anh muốn đợi ai đây. Cho Đồng Á Lệ sao?
Nực cười. ước nguyện của cô coi như chấm dứt. Đã chuyển ngày rồi. HÔm nay đã kết thúc.
………
Đột nhiên, anh dắt cô vào phòng bếp, để cô trơ mắt ngây ngốc không định hình đc. 1 tay nắm eo, 1 tay ôm đùi, anh nhấc ổng cô lên bàn bến cao tới eo mình. Anh nhìn cô, nở nụ cười hiếm hoi, chống tay xuống thành bàn, cười rất ma quái:
- anh sẽ toại nguyện cho em!
Anh cúi xuống, đè mạnh cô, hôn thật sâu, hôn đến choáng váng tinh thần, cô thở hồng hộc, anh rất từ tốn hôn, nhưng không hề để cho cô khẽ hổng nào để thở. Mũi không thể thông đc. Tim cô sắp ngừng đập, 2 tay bấy chặt vào vai anh, chân tay khẩn chương quấn chặt lấy anh. Nhóc quá. Cả đời cô không bao h nhọc như thế.
Sức mạnh người đàn ông này thật kinh hồn bạt vía. Hóa ra bản lĩnh của anh bây h mới tung ra, vài lần hôn trước, cô cứ tưởng núi non đều sụp đổ, bây h nhận thấy trời đất sụp đổ còn đáng sợ hơn.
Anh đan vào tay cô từ lúc nào. Buông ra cho cô thở. Mặt đều bừng bừng, nhưng a không hề thở gấp. Quả là cả đời không quên.
Anh đưa tay cô tới bên eo mình, dẫn dắt cô mở chiếc thắt lưng. Anh cười rất ghê rợn. Nhưng cũng thật đẹp trai.
Say mê vẻ đẹp này nên cô mới phải trả giá.
Đúng là kì tích, a cười những 2 lần trong 1 ngày.
2 người đều gấp gáp. Anh đưa cô vào nhà tắm mây mưa đến nỗi, cô sắp ngất,anh tắm rửa cho 2 người rồi lại ép cô tỉnh táo để chiến đấu.
8 hiệp. Chúa ơi. Sau này cô thật hối hận vì mình dám làm càn trước.
Bếp, nhà tắm, tường, lan can cầu thang, nền nhà, tủ đầu giường, rồi cuối cùng mới tới giường. Thật khiếp đảm. nơi đâu cũng là chiến trường của anh.
Đêm đó thật đáng nhớ, đánh dấu khoảnh khắc đầu tiên trở thành phụ nữ của cô trong suốt 27 năm qua. Và kết thúc cả 1 mối tình đẹp đơn phương thứ 2 trong đời.
Những ngày sau đó, cô đã bốc hơi khỏi thế giới.
Anh rơi vào bóng đem mờ mịt không lối thoát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook