Sửu Tiểu Xà
Chương 41: Phá vân kiến nhật

Vì hơi nước bị bốc sạch, cảnh sắc xung quanh trở nên rõ ràng. Thì ra vườn bàn đào này nằm trên một phiến đất cao, phóng mắt nhìn, địa hình xung quanh trải qua dị biến long trời lở đất, sớm đã không còn nguyên vẹn, toàn là quang cảnh biển mây sóng dữ nhấn chìm vô số quái vật, mà lốc xoáy biển mây khi bọn họ tới nằm ở cực tây, cho dù cách rất xa, vẫn có thể thấy đường nét của nó, lốc xoáy đó tựa hồ hút lấy ma lực của quái vật, quái vật đông nghìn nghịt đều bị hút vào, hình thành cảnh tượng ngoạn mục giữa không trung.

Mà tòa tiên cung từng rất tráng lệ của thiên giới, lúc này chỉ còn lại những vách tường trơ trọi. Ở phía đông, ẩn ẩn thấy một tòa cung điện cao to hùng tráng, đó tựa hồ chính là cung của thiên đế mà thụ nữ nói. Nói tới cung điện, thật ra dưới góc nhìn của họ, nó to bằng mấy tòa thành lớn, đó chính là cung điện của thiên đế.

Mà rãnh nứt sâu hoắm xung quanh cung điện, rõ ràng đã phân thiên giới thành hai phần, biển mây vây quang bên ngoài và cung điện ở vòng trong, đây chính là “thiên giới bị phân thành hai nữa” mà năm đó kỳ lân đã nói, mà trong rãnh nứt thỉnh thoảng sẽ phun lên hỏa diệm cao vạn trượng, đó chính là kỳ cảnh mà Lãnh Tịnh đã thấy trong mơ.

Lãnh Tịnh kêu Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu tập trung trên bè gỗ, sau đó nói: “Ta muốn dùng kết giới băng phong, vượt qua biển lửa. Cho nên phải tạm thời băng phong các ngươi, các ngươi chuẩn bị tốt đi.”

Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu nhìn nhau, không hẹn mà cùng tranh giành cái chăn để bọc lấy mình.

“Thiếu đông gia, khi phong đừng phong lạnh quá nha!”

“Tiểu Tịnh, chúng ta có thể ôm lò ấm không?”

Khi hai con chi chi chít chít đề ra ý kiến, Lãnh Tịnh búng tay một cái, một tiếng vang thanh thúy, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu liền bị khối băng hình tròn óng ánh phong trụ.

Đối với Lãnh Tịnh, làm chuyện gì cũng phải chú trọng tốc độ hiệu suất, thi pháp cũng vậy. Sức mạnh vô tận, tăng dần từng ngày trong người hắn, đủ để khiến hắn không cần bất cứ chú văn hoặc tiêu phí thời gian gì đã có thể ngưng kết được pháp thuật vừa nghĩ trong lòng, đây thật sự là một năng lực kỳ diệu nguy hiểm mê người, chỉ sợ trong thiên địa này có thể sánh với sức mạnh vô khuyết đó, chỉ có sức mạnh dị biến tràn ra từ ‘khe nứt’.

Lãnh Tịnh băng phong Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu rồi, sau đó vỗ hai tay, nâng chân nguyên toàn thân, chỉ thấy toàn thân hắn lập tức bị ánh sáng bao bọc, đất khô trong trăm dặm xung quanh đều vì sức mạnh của hắn mà phát sinh biến hóa, băng lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng lan ra, ngắn ngủi một khắc, đất khô biến thành núi băng trăm trượng, mà khối băng chứa Lãnh Thanh Thanh thì bị phong kín ở trung tâm núi băng.

Dường như cảm thấy như vậy vẫn không đủ, Lãnh Tịnh hóa long bay lên, bay vòng quanh núi băng, ở trên đắp thêm mây mù cuồn cuộn, bắt đầu trút cơn mưa thật lớn.

Như vậy qua một canh giờ, núi băng lại bị nước lũ nhấm chìm, một lần nữa trở thành một vùng ngập lún. Lúc này Lãnh Tịnh mới cảm thấy yên tâm, cảm thấy che giấu hoàn mỹ. Thế là vẫy đuôi, bay về hướng thiên cung.

Thiên cung nhìn thì thấy không còn xa lắm, nhưng thực tế đã bị thi chướng nhãn pháp, Lãnh Tịnh bay nửa ngày, cho tới khi bầu trời thiên giới hoàn toàn tối đen, đêm tối chân chính của thiên giới buông xuống, hắn mới bay tới trước hỏa diệm vạn trượng vây ngoài thiên cung. Chỗ này chất đầy di cốt quái vật, xem ra cho dù là những cự quái này cũng không thể dễ dàng xuyên qua bức tường lửa đó.

Lãnh Tịnh tạo kết giới phòng hỏa quanh người, rồi chui vào trong hỏa diệm đó đầu tiên. Quả nhiên nóng phi thường, hơn nữa vào trong hỏa diệm rồi, phát hiện hỏa diện vô biên vô tận, ngay cả phương hướng cũng không thể phân biệt. Chẳng qua Lãnh Tịnh tin vào trực giác của mình, hắn hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu phát huy tốc độ cực cao của mình, một tốc độ không thể so sánh, cho dù là ở trước mặt Lãnh Thanh Thanh cũng chưa từng triển thị qua__

Khi hắn dùng tốc độ này phi hành, bất cứ sự vật xung quanh nào đối với hắn mà nói đều chậm tới mức đứng yên.

Hắn giống như một tia chớp điện màu trắng, thoáng chốc tách hỏa diệm, lao thẳng vào trong.

Mà từ cảm quan của bạch long, khi hắn xuyên qua biển lửa, đi vào vòng trong, thấy được lại là cảnh trí tuyệt mỹ tuyệt luân__

Cung thành tinh mỹ hùng vĩ dưới trời đêm treo đầy đèn hỏa lấp lánh, và cả hoa thụ kéo dài từ trong ra ngoài cung thành cứ như phù vân, những hoa thụ này vô cùng giống hoa đào, hoa anh đào của nhân giới, nương theo làn gió thoảng vi vu, cánh hoa bay khắp nơi như mưa, chẳng qua dưới tốc độ của Lãnh Tịnh, những cánh hoa bay lượn này cũng dừng lại giữa không trung, thác nước và dòng suối mát lạnh từ trong thành chảy xuống, có vài dòng thác còn từ thành lầu cao cao tuôn xuống, thủy cảnh, hoa ảnh, phồn mỹ chi thành, đây thật sự là mỹ cảnh trong mộng mới thấy được.

Cung thành không bị chút ảnh hưởng nào từ hỏa diệm, cao ngất ngàn trượng, lại thấp thoáng có tiếng ca vũ ưu mỹ ẩn hiện từ bên trong truyền ra. Lãnh Tịnh có hơi kinh ngạc, hắn đáp vào trong biển hoa, hóa thành nhân hình, dùng thanh phong bay quanh người hóa thành một thân bạch y nho nhã, chậm rãi tiếp cận thành môn bạch ngọc. Chỉ riêng đại thành môn bạch ngọc điêu khắc tinh mỹ, đã cao năm mươi trượng, chỉ là cửa thành mở rộng, không người trông coi, Lãnh Tịnh từ cửa đi vào, bên trong càng hoa mỹ không cần nói, to lớn phức tạp như mê cung.

Những tiếng ca đó, đều là từ đại điện trung ương ở tầng cao nhất truyền tới, trong cung thành này đâu đâu cũng là kỳ hoa dị thảo, đóa hoa cùng cột trụ, cửa hiên quấn vào nhau, hương thơm tứ phía.

Bình yên an dật là từ hình dung tốt nhất cho tòa cung thành này, khó thể tưởng tượng thiên đế xấu xa đứng sau lưng vẫn luôn hưởng thụ phúc khí này, mà thần tiên bên ngoài lại rời vào địa ngục dị biến, thống khổ tột bực.

Khi Lãnh Tịnh quan sát tứ phía, một thanh âm chậm rãi thong dong mang theo hồi âm từ đại điện vang lên: “Thái cổ bạch long thần, ngươi cuối cùng cũng tới, không ngờ sức mạnh của ngươi thế nhưng cường đại đến vậy, những quái vật thiên giới đó cũng không thể làm gì ngươi. Thỉnh tới vương tọa gặp đi.”

Đương nhiên, khi hồi âm của thanh âm này còn chưa biến mất, Lãnh Tịnh đã đứng trước đại môn hắc tinh thạch của tầng cao nhất, bên trong chính là đại điện đế tọa ca vũ thái bình. Lãnh Tịnh đứng trước đại môn có thể soi gương chỉnh lý lại tóc tai và y phục của mình, còn đặc biệt biến ra một sợi dây buộc tóc, mất một phen công phu cột lại mái tóc dài buông xõa. Sau đó lại lau sạch bụi bặm trên mặt, còn thử tập mấy biểu tình cười lạnh và nghiêm túc, dù sao đây là trường hợp so với chủ trì võ lâm tỉ võ đại hội, so với tham gia tuyển chọn long thần hộ quốc còn trọng đại hơn mấy lần, đây là gặp mặt người lãnh đạo cao nhất thiên giới, có khả năng kết quả gặp mặt sẽ liên quan đến hướng đi mới của thế giới.

Thế là sau khi bề ngoài đã chỉnh trang ngăn nắp, Lãnh Tịnh tự tin đẩy đại môn, ưỡn đầu đi vào, cùng thiên đế mặt đối mặt.

Chỉ thấy đại điện đế tọa so với bên ngoài còn tinh mỹ bội lần, hai bên thảm trải đại điện có rất nhiều tiên tử tuyệt luân, ai nấy ăn mặc hở hang, tựa hồ là vũ cơ và ca cơ, bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lãnh Tịnh.

Ban đầu Lãnh Tịnh còn hơi lấy làm lạ sao bọn họ lại nhìn mình như thế, sau đó bâng quơ quay đầu lại nhìn, mới phát hiện thì ra đại môn hắc tinh thạch sau lưng mình là loại trong suốt một chiều, động tác chỉnh lý y phục vừa rồi của hắn đều bị những người này thấy được

“… …” Sửu tiểu xà không có biểu tình gì, chỉ là tiếp tục bước thẳng về bảo tọa ở chính giữa.

“Thật sự là một con rồng có chút đặc biệt. Chẳng qua, tướng mạo thật sự đẹp đó.” Một nam tử hoa phục lười biếng nằm nghiêng trên đế tọa, dùng khẩu khí cũng lười biếng nói với Lãnh Tịnh. Nam tử này chắc chính là thiên đế, dung mạo hắn như ánh ban mai, khí chất vượt bậc, có phong phạm đế vương. Mà trên trán hắn có một đạo tinh thạch hẹp dài, đó chính là chứng minh cho thân phận thiên đế.

“Ta nói này tiểu bạch long, khi ngươi thoát ly khỏi cấm địa thiên giới thì vẫn còn là một quả trứng, tính toán thời gian, ngươi còn chưa đủ trăm tuổi đi?” Thiên đế cắn một trái nho xanh do người hầu bên cạnh dâng tới, giống như trêu chọc nói với Lãnh Tịnh, “Tiểu gia hỏa chưa đủ trăm tuổi đã có công lực bậc này, xem ra ngươi thật sự là một tiểu đông tây đáng sợ. Qua đây, để ta nhìn kỹ ngươi, ta rất hứng thú với ngươi.”

Lãnh Tịnh đi lên thềm ngọc, thiên đế vẫn bộ dáng ưu nhã nằm nghiêng ở đó, hắn duỗi cổ tay đeo ngọc xuyến bảy vòng, ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại gần chút nữa, tiểu đông tây, trẫm có một bí mật muốn nói với ngươi.”

Lãnh Tịnh thế nhưng lại thuận tùng đi lại gần hắn, đứng ở khoảng cách ngón tay hắn có thể chạm vào.

Thiên đế cười tà, cánh tay vuốt lên người Lãnh Tịnh, cười nói: “Tướng mạo thật không tồi, nhìn gần càng động nhân, thân thể này thật sự không phải tốt bình thường.” Trong lúc khen ngợi, tay hắn thậm chí duỗi vào trong y sam Lãnh Tịnh bắt đầu vuốt ve.

“Qua đây, ngồi bên cạnh ta, ta nói bí mật lớn nhất của tam giới cho ngươi nghe. Tiểu gia hỏa, ngươi thật mê người.”

Thiên đế liếm liếm môi, đã duỗi tay tới eo Lãnh Tịnh.

“Đã bao nhiêu năm ngươi không ra khỏi tòa cung điện này rồi?” Lãnh Tịnh không ngồi xuống, mà từ trên cao cúi nhìn hắn.

“Tiểu đông tây, khẩu khí của ngươi thật lớn, đừng cho rằng ngươi có thể tiến vào, trẫm liền không thể làm gì ngươi.” Thiên đế vô cùng hứng thú nhìn hắn, “Ngươi vẫn chưa thấy qua uy lực của trẫm. Thành thật ngồi xuống cho trẫm, nếu không đừng trách trẫm không khách khí.” Tay hắn thậm chí cách lớp y phục di chuyển tại chỗ tư mật của Lãnh Tịnh, còn nhéo một cái tại mông Lãnh Tịnh, “Trẫm không để ý áp đảo một tiểu long.”

Ánh mắt ngả ngớn và kiêu ngạo di động trên người Lãnh Tịnh, giống như muốn lột sạch nuốt trọn Lãnh Tịnh.

“Ngươi từ lúc nào bắt đầu không ra khỏi tòa đế cung này?” Lãnh Tịnh vẫn dùng ánh mắt áp bức phủ nhìn hắn.

Thiên đế ngả ngớn có một thoáng đông cứng, nhưng lập tức nhếch môi cười, bày ra nụ cười lãnh ngạo đắc ý, muốn nói gì đó, nhưng Lãnh Tịnh lần thứ ba dùng giọng nói không có cảm tình nói: “Ngươi đã thấy qua cảnh tượng bên ngoài chưa?”

Bầu không khí trở nên ngưng trọng, ngay cả động tác trêu ghẹo cũng dừng lại, thiên đế nhìn vào mắt Lãnh Tịnh.

“Tiểu đông tây ngươi…” Thiên đế không phát giác nụ cười của mình bắt đầu cương cứng, thậm chí không thể xưng là cười, mà là da thịt phần mặt uốn éo, đó tuyệt đối không phải là cười, mà giống như biểu tình trộn lẫn của chấn kinh và thống khổ.

Thời gian dường như ngưng đọng. Bầu không khí bị gì đó đè nén dần lan tràn.

Rất nặng nề, tựa hồ không thể hít thở, nghẹt thở, không, tuyệt vọng, một thoáng lại lâu như thể ngàn năm… trời ơi! Đây là cảm giác gì!??

Con mắt thiên đế bắt đầu không tự giác trượt sang một bên, nhưng thân thể và cổ vẫn đông cứng, là trong một thoáng bị đông cứng hay là đã bị cố định như thế? Không, không phân rõ… cái gì… trong đầu trào ra đủ mọi cách nghĩ kỳ quái… không đúng không đúng… đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa! Nghĩ tới ngày trước tiên tử mỹ diễm ôm ôm ấp ấp đó… không được không được không được không được! Những suy nghĩ đó vẫn trào lên, là suy nghĩ gì a a! Sắp bị nhấn chìm rồi!!!

Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn xuống từ góc trán thiên đế, đây là một cảnh tượng kỳ dị, hắn vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, nhưng lại chảy mồ hôi lạnh, thân thể khẽ phát run như co giật, hắn không trốn được ánh mắt bức tới của Lãnh Tịnh!

Những suy nghĩ sắp nhấn chìm hắn đã như lũ dữ trào vào lòng hắn, làm hắn khó thể thừa nhận, những suy nghĩ đó kỳ thực là cảm xúc có tên ‘sợ hãi’!

“Hỗn trướng! Sao ta phải sợ gia hỏa này!” Hắn hét to trong lòng, cuối cùng, giãy khỏi trạng thái giống như bị mộng ma áp thân.

Hắn cười lạnh hắc hắc, thở dốc phì phò, nhãn châu trượt xuống bên dưới__

Tất cả tiên tử đều dùng ánh mắt kỳ dị kinh ngạc nhìn hắn.

Tại sao lại nhìn ta như thế?! Nhãn châu của hắn lại hướng lên Lãnh Tịnh.

“Ngươi vừa nói ngươi sợ ta. Rất lớn tiếng.” Lãnh Tịnh nhàn nhạt giải thích, thoáng chốc, khí thế của hắn như núi Thái Sơn, triệt để đánh gục thiên đế vẫn đang ý đồ duy trì phong thái, chớp mắt, thanh niên vừa mới bị hắn gọi là tiểu đông tây, cảm giác áp bức và uy nghiêm kẻ đó phóng ra đã đánh gục nam nhân ngoài mạnh trong khô. Nó giống như là sự uy hiếp của một con mèo đối với chuột.

Mèo dù có nhỏ, cũng vẫn có thể khiến con chuột đông cứng.

Đây là sợ hãi từ bản năng sinh vật.

Huống hồ Lãnh Tịnh là sinh vật thần bí vượt xa hắn.

“Ngươi đã bao lâu không ra khỏi thiên cung này rồi?” Lãnh Tịnh lần thứ tư đặt câu hỏi, lúc này từng chữ nghe vào trong tai thiên đế giống như lôi đình vạn cân.

“Đã… đã mười năm rồi! Từ khi biết Họa Vân tiên bắt đầu biến dị thì thiên cung đã bị phong kín rồi!” Miệng thiên đế hầu như không nghe theo sai khiến nhanh chóng trả lời.

“Tuy ta rất muốn tiến hành vấn đề tiếp theo, nhưng trước hết ta muốn để cho ngươi nhìn thấy chân tướng bên ngoài.” Lãnh Tịnh xách cổ áo hắn lên, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt vụt qua một đạo bạch quang, thiên đế và Lãnh Tịnh đều đã biến mất tăm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương