Sửu Tiểu Xà
-
Chương 11
Hương Khuê Nguyên là một nơi tiên linh ở xa phía Tây Nam, thuyết nói rất lâu về trước, nơi này sơn trạch ưu mỹ, dựng dục địa linh chi khí, là lạc thổ tươi đẹp giao nhau giữa linh giới và nhân giới. Xà thần nhất tộc là một nhánh của linh thú, an cư tại mảnh lạc thổ này sinh sôi nảy nở, trải qua cuộc sống anh tường hài hòa.
Nhưng một trận tai ương mấy trăm năm trước đã khiến Hương Khuê Nguyên trở thành một di chỉ hoang tàn, xà thần tộc bị diệt tuyệt một cách thần bí, rồi không còn ai dám đi tới chỗ xui rủi nghe nói đã bị nguyền rủa này.
Vậy thì, Hương Khuê Nguyên cách long cung rốt cuộc xa bao nhiêu đây?
Nghe nói sau khi xà thần nhất tộc diệt tuyệt, Hương Khuê Nguyên bị oán niệm của xà thần bao vây, trở thành kết giới khó thể vượt qua. Mà bản thân Hương Khuê Nguyên đã có danh xưng là ‘mảnh đất ngoài trời’, vì thế cũng coi như là một nơi hẻo lánh xa vợi mà thần tiên cũng khó tới.
Đã từng có đám long trẻ tuổi bướng bỉnh muốn tới Hương Khuê Nguyên mạo hiểm lang bạt, đi tìm bí bảo của xà vương, kết quả bay được nửa đường đã mệt tới đứt hơi. Mà long hoàng Thương Liệt đã từng đi tới Hương Khuê Nguyên một chuyến, cũng cần mất cả ba tháng trời, hơn nữa còn phải cưỡi Tích Thủy Thú nghe nói là có tốc độ nhanh nhất thiên hạ.
Nhưng mà, đối với Tiểu Tịnh Ferrari hình rồng (đương nhiên đây là xưng hô lén lút của tác giả mèo) mà nói, thời gian để vượt qua khoảng cách này là bao nhiêu đây?
Có lẽ Lãnh Thanh Thanh nắm chặt sừng của Lãnh Tịnh, ngồi trên lưng bạch long là có xúc cảm này nhất.
Y vừa xuống đất đã bắt đầu ói mửa. Gần như muốn ói hết phế phổi của mình ra, nửa ngày cũng không đứng lên nổi, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng dựa vào một thân cây mới không ngã xuống.
“Thế nào?” Lãnh Tịnh hỏi.
“Nhi tử ngoan, cha không sao.” Lãnh Thanh Thanh miễn cưỡng mỉm cười.
“Ta là hỏi tốc độ thế nào?” Lãnh Tịnh rõ ràng mê đắm tốc độ của mình, lấy vuốt vuốt râu, “Vốn còn có thể nhanh hơn một chút, hôm nay hơi chậm rồi.”
“Không chậm đâu…” Lãnh Thanh Thanh sắc mặt tái trắng, thấy mặt trời còn chưa xuống núi, tính ra rời khỏi long cung mới hai canh giờ mà thôi.
Hiện tại, bọn họ đã tới lùm cây ngoài rìa Hương Khuê Nguyên.
Nhưng Lãnh Thanh Thanh không vội đi vào, mà để Lãnh Tịnh nghỉ ngơi trước. Lãnh Tịnh đã tiêu phí rất nhiều linh lực tại Long Đình, mấy ngày gần đây đều không cách nào hóa về nhân hình, Lãnh Thanh Thanh tìm một chỗ đất trống cho hắn nằm xuống, sau khi trời tối thì nhóm lửa, ngồi bên cạnh bạch long.
Trên lưng bạch long có bờm tuyết trắng, khi sờ cảm thấy rất mềm mại thoải mái, Lãnh Thanh Thanh co mình trong vòng cuộn của thân bạch long, dần chìm vào trong mộng. Nơi này là cố hương của y, ám triều trong lòng y từ khi bước chân tới đây cũng chưa từng bình ổn.
Khi Lãnh Tịnh mở mắt ra lần nữa, Lãnh Thanh Thanh đã đặt mì trước mặt y.
“Nhi tử, ta đút ngươi ăn nha.” Lãnh Thanh Thanh cười híp mắt.
Lãnh Tịnh cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn mở miệng ra, để cọng mì trơn trợt trôi vào miệng mình. Không biết tại sao, mì hôm nay đặc biệt ngon, Lãnh Tịnh rất nhanh đã ăn vồm vã.
Lãnh Tịnh ăn no uống kỹ tiếp tục nằm ngủ trưa, nhưng cuối cùng đã phát giác ra chỗ nào không đúng.
Hắn mở bừng mắt ra, phát hiện mặt Lãnh Thanh Thanh dán vào mình, mắt nhìn thẳng vào mình.
Trọng yếu là, Lãnh Thanh Thanh trông có vẻ cao lớn hơn bình thường rất nhiều!
Không đúng, là mình biến nhỏ đi!
Lãnh Tịnh kinh sợ nhìn thân thể mình, không ngờ__ biến thành bạch xà rồi!!!!
“Móng vuốt của ta đâu?!!!” Lãnh Tịnh hét lên.
Lãnh Thanh Thanh vội kéo hắn lại: “Tiểu Tịnh, trong mì của ta có thêm dược hóa xà, đợi đến trăng tròn sẽ biến trở về!”
“Tại sao!” Lãnh Tịnh trừng y.
“Vì chỉ có xà mới có thể đi vào Hương Khuê Nguyên a.” Lãnh Thanh Thanh chọt ngón tay nói.
“Hừ.” Lãnh Tịnh hừ lạnh một tiếng, thể hình hiện tại của hắn chỉ là một con bạch xà lớn bình thường, vừa hay bị Lãnh Thanh Thanh nắm trong tay.
Thế là Lãnh Thanh Thanh liền đặt nhi tử trên vai mình, xuất phát đi vào Hương Khuê Nguyên.
______
Đã đi trong rừng cây ba ngày trời.
“Nói thử xem, dược hóa xà làm thế nào?” Lãnh Tịnh mang hình dáng bạch xà trườn tới bên tai Lãnh Thanh Thanh lần thứ mười ba, ý đồ nghe ngóng ra gì đó.
Nhưng Lãnh Thanh Thanh lại không đáp. Trên thực thế cổ y rất mệt, vì nhi tử rất nặng.
Lãnh Tịnh không có được đáp án hừ lạnh một tiếng, gục trên vai y vù vù ngủ.Cuối cùng, nghe được Lãnh Thanh Thanh nói một câu: “Tới rồi!”
Lãnh Tịnh mở mắt nhìn, chỉ thấy một pho tượng điêu xà thần tàn tạ to lớn đứng thẳng trong cổ thụ, sau lưng tượng điêu chính là di chỉ thành trì.
“Phụ hoàng, mẫu hậu…” Lãnh Thanh Thanh nhìn di chỉ, khóe mắt đỏ lên, y lau nước mắt, dẫn nhi tử đi vào trong xà thần thành.
Từ di chỉ hoang phế có thể thấy, nơi này cũng từng là đại đô phồn hoa mỹ lệ, hiện tại chìm vào cảnh thê lương cực điểm.
Lãnh Thanh Thanh vừa đi vừa lau nước mắt, đột nhiên không biết từ đâu truyền ra tiếng kèn hiệu u u, y còn chưa kịp phản ứng, đã bị bao vây.
Bao vây y là mấy người trông như xà tộc, tay cầm đao kích, vây chặt lấy Lãnh Thanh Thanh, quát lên: “Kẻ đến là ai?! Tự tiên xông vào cấm địa xà thần thì phải chết!!”
Lãnh Thanh Thanh bọc Lãnh Tịnh trong bao hành trang bảo vệ trong ngực, trên thực tế chỉ cần che đầu của Lãnh Tịnh là được. Y khẩn trương nói: “Ta là… Bạch…”
“Thiếu Khanh!!!!” Thủ lĩnh đi đầu đó cuối cùng cũng nhận ra y, kích động hét lên, “Con thật sự là Thiếu Khanh!!!”
“Vương thúc!!” Lãnh Thanh Thanh nhận ra người đi đầu chính là hoàng thúc Bạch Hoa của y, cũng trở nên kích động.
Hai người lập tức ôm nhau bật khóc.
Lãnh Tịnh thò đầu ra từ trong bao hành trang, thấy Bạch Hoa đó là một nam tử vô cùng diễm mị, mày mắt quả thật tương tự Lãnh Thanh Thanh.
“Vương thúc, đây là nhi tử của con, tên Lãnh Tịnh.” Lãnh Thanh Thanh lúc này mới nhớ ra Lãnh Tịnh trong lòng, đưa hắn cho Bạch Hoa xem.
“Vậy sao! Quá tốt rồi!” Bạch Hoa đại hỉ, “Mau cùng ta về doanh trướng, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với con!”
Vậy thì, doanh trướng lại là nơi thế nào đây?
Nơi này nghe nói là cứ điểm của thế lực tàn lưu của xà thần tộc, vô cùng ẩn mật. Có phần giống với lãnh địa bộ lạc ở tái ngoại.
Lãnh Thanh Thanh dưới sự khuyên bảo của Bạch Hoa giao sửu tiểu xà cho bảo mẫu chuyên môn chăm sóc. Vì bảo đảm cho số lượng xà tộc tăng lên, trong mấy trăm năm quá khứ Bạch Hoa vẫn luôn cố gắng để cho xà tộc được sinh sôi mạnh mẽ, vì thế có nhà nuôi trẻ chuyên môn.
Đối với xà thần tộc mà nói, Lãnh Tịnh năm mươi tuổi thật sự chỉ là một con ấu ấu xà.
Nhưng điều này cũng tạo nên ký ức khó quên nhất cho Lãnh Tịnh. Khi bảo mẫu đem hắn tới nhà nuôi trẻ__ thật ra chính là một lều trướng lớn rộng rãi dễ chịu. Hắn thấy được số lượng xà nhiều nhất mà cả đời này hắn từng thấy!!! Khắp nơi đều có!! Xà bò đầy đất!!! Lớn lớn nhỏ nhỏ trườn tới trườn lui quấn cục vào nhau!!!!
Thế là____
“Tiểu ca ca chúng ta cùng chơi được không?
“Tiểu ca ca ”
“Mới tới à! Ngươi tên gì?”
“…”
Một đám tiểu xà chạy tới chào hỏi, vây lấy hắn.
“Phải chịu khổ trong khổ, mới thành long trong long.” Lãnh Tịnh nghiến răng nghiến lợi cổ vũ mình. Sau đó hắn nhắm mắt lại, giả chết.
…
Lại nói, cảnh giới cao nhất của tu hành chính là vô.
Vô ngã.
Vô niệm.
Vô thế giới.
Đương nhiên cũng vô xà.
Đây là chân lý tu đạo mà Lãnh Tịnh đã có thể hóa thành nhân hình giác đạo được trong lúc ngồi thiền giữa đám xà bao vây.
Khi Lãnh Thanh Thanh vội vàng chạy tới dục anh phòng, chỉ thấy Lãnh Tịnh nhắm hai mắt ngồi thiền, mà xung quanh đều đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tiểu xà của hắn.
“Tiểu bạch xà! Ngươi làm cái gì a!” Một tiểu xà nhìn có vẻ rất hung muốn leo lên mặt Lãnh Tịnh, nó vô cùng bất mãn đối với sửu tiểu xà chưa đủ năm mươi tuổi đã có thể hóa thành nhân hình này, lấy đuôi của mình đánh lên mặt Lãnh Tịnh.
“…” Lãnh Tịnh cuối cùng mở miệng nói: “Lẩu tứ thập tam.”
“Cái gì?” Đám tiểu xà không hiểu hỏi.
“Ta là nói.” Lãnh Tịnh lộ ra hàm răng trắng tinh, âm lạnh nói: “Vừa đủ một nồi lẩu thịt xà tứ thập tam, dùng, thịt xà, của các ngươi.”
Các tiểu xà trầm mặc một trận, đột nhiên tập thể hét lên, đây là câu nói đáng sợ nhất từ khi chúng ra đời tới nay đã nghe được.
Sắc mặt Lãnh Thanh Thanh vô cùng khó xem, xách Lãnh Tịnh lên tha ra ngoài: “Nơi này không thích hợp với ngươi, nhi tử.”
Thúc thúc Bạch Hoa của Lãnh Thanh Thanh vào mấy trăm năm trước may mắn chạy thoát, sau đó tập hợp dân chúng còn sống âm thầm phục hưng xà tộc, vì thế mới có quy mô hiện tại. Hiện tại Lãnh Thanh Thanh trở về rồi, Bạch Hoa vô cùng cao hứng, ồn ào muốn định một hôn sự cho Lãnh Thanh Thanh, từ đó chấn hưng hoàng tộc.
Mà Lãnh Thanh Thanh, cuối cùng cũng có thể có phòng riêng, không cần phải đối diện với đám xà.
Lãnh Thanh Thanh tự nhiên hồi phục thân phận hoàng tử, mỗi ngày sự vụ triền thân, không còn thanh nhàn như trước, Lãnh Tịnh thì một mình chơi trò ủ ê.
Nhưng trên thực tế, Lãnh Thanh Thanh không phải là một hoàng tử xứng chức, gây ra không ít chuyện cười, chẳng hạn nói không cẩn thận làm rớt hư ngọc tỷ truyền quốc của xà thần tộc, chẳng hạn chạm vào đèn dầu làm cháy công văn… những thứ này tựa hồ khiến Bạch Hoa phải cào đầu.
Thế là Bạch Hoa nói với Lãnh Thanh Thanh, trong mười ngày nhất định phải lấy hoàng phi, kéo dài huyết mạch của xà thần tộc.
Thế là Lãnh Thanh Thanh tìm tới Lãnh Tịnh đang ngồi bên bờ hồ chơi trò ủ ê, ôm Lãnh Tịnh khóc lớn.
“Tiểu Tịnh!!!!!!!! 555555 Ta không muốn thành thân a!”
“…” Lãnh Tịnh đẩy y ra, ngừa nước mũi của y dính lên người mình, sau đó hỏi: “Thúc Thúc của ngươi bảo ngươi thành thân làm gì?”
“Vì kéo dài huyết mạch xà thần tộc…”
“Vậy thì, thúc thúc của ngươi là đệ đệ của phụ thân ngươi, cho nên hắn cũng là xà thần hoàng tộc thuần chủng, ngươi có thể đẩy nhiệm vụ kéo dài huyết mạch cho hắn a!” Lãnh Tịnh nói.
“Đúng a! Tiểu Tịnh ngươi thật thông minh! Ta đi hỏi thúc thúc thử!” Lãnh Thanh Thanh lắc mông bỏ đi.
Qua một canh giờ sau, Lãnh Thanh Thanh lại chạy tới ôm Lãnh Tịnh khóc lớn nói: “Tiểu Tịnh 55555 Hoàng thúc hắn mắng ta dữ quá trời!!”
“Tại sao?”
“Hắn nói hắn sẽ không thành thân!”
“Vì cái gì?”
“Vì hắn thích nam nhân!” Lãnh Thanh Thanh tức giận nói.
“Vậy ngươi cũng nói với hắn, ngươi cũng thích nam nhân!”
“Đúng a! Tiểu Tịnh ngươi thật thông minh! Ta đi nói với hoàng thúc!” Thế là Lãnh Thanh Thanh lại lắc mông đi mất.
Lại qua một canh giờ, Lãnh Thanh Thanh lại chạy tới ôm Lãnh Tịnh khóc lớn: “Tiểu Tịnh 55555 Hoàng thúc mắng ta nữa!! Hắn hỏi ta rốt cuộc thích ai…”
“Vậy ngươi nói thế nào?”
“Ta… ta nghĩ tới nghĩ lui, liền nói thích nhất là nhi tử ngươi…”
“Vậy hắn nói thế nào?”
“Hắn nói ta là súc sinh a a a a a a! Hơn nữa lập tức muốn cử hành hôn sự cho ta!”
“Vậy ngươi cứ nói với hắn thế này…” Lãnh Tịnh kề vào tai Lãnh Thanh Thanh nói nhỏ.
Khi bọn họ đang rỉ tai nhau, hoàng thúc Bạch Hoa tức giận phát khùng tìm tới, chỉ vào hai người mắng lớn: “Hai gia hỏa xx các ngươi!!”
Lãnh Thanh Thanh bị dọa giật mình, lập tức la lớn lời Lãnh Tịnh vừa mới dạy ra: “Ta yêu Tiểu Tịnh cho dù là chết ta cũng phải cùng Tiểu Tịnh ở bên nhau chúng ta đời đời kiếp kiếp đều sẽ không chia lìa Tiểu Tịnh chính là trời của ta hơn nữa trong bụng của ta cũng đã có hài tử của Tiểu Tịnh ngươi nếu muốn chia lìa chúng ta ta lập tức sẽ công khai chuyện ngươi tằng tịu với nam nhân sau đó đụng đầu chết trước mặt các ngươi thúc thúc ngươi đừng tức giận a a a a a a a!!!!!!”
Nói xong Lãnh Thanh Thanh hầu như bị nghẹn ngất đi.
Mà Bạch Hoa thật sự tức ngất luôn.
Khi Bạch Hoa cuối cùng mơ hồ tỉnh lại, thấy bên cạnh là Lãnh Thanh Thanh vẻ mặt lo lắng, thở dài một hơi nói: “Được rồi… ngươi hoài hài tử của nhi tử của ngươi, cũng coi như là huyết mạch của xà thần tộc…”
Lãnh Tịnh đi tới, chen vào một câu: “Ta không phải xà a. Ta là long.”
“Cái gì!” Bạch Hoa triệt để tan vỡ, lại ngất đi.
“Tiểu Tịnh! Hoàng thúc rất ghét long tộc!” Lãnh Thanh Thanh lớn tiếng trách cứ.
Lúc này Bạch Hoa đột nhiên kéo cổ áo Lãnh Thanh Thanh: “Ta không có đứa điệt tử như ngươi! Ngươi cút!”
Thế là dưới cơn thịnh nộ của Bạch Hoa, Lãnh Thanh Thanh phụ tử cứ thế bị đuổi ra khỏi Hương Khuê Nguyên, hành trình tìm thân của Lãnh Thanh Thanh cứ thế kết thúc.
Bất kể thế nào, cuối cùng xác định được xà thần tộc vẫn chưa diệt vong, Lãnh Thanh Thanh thật sâu cảm thấy vô hạn an ủi. Nhưng bản thân thật sự không có tư chất làm vương. Y lặng lẽ cầu khẩn trong lòng, hy vọng thúc thúc có thể tiếp giữ xà tộc, mà bản thân, có nhiều chuyện cần phải làm hơn.
“Tiếp theo đi đâu???” Bạch long đã được giải phóng khỏi dược lực hóa xà thoải mái ưỡn người dưới ánh mặt trời, Lãnh Thanh Thanh hoàn toàn hiểu tốc độ đáng sợ sắp tới của con bạch long này, nhịn không được rùng mình.
“Tiểu Tịnh, ngươi muốn đi đâu?”
“Hàng Châu.” Suy nghĩ của Lãnh Tịnh có chút kỳ quái.
“Đó là nơi của phàm nhân, Tiểu Tịnh ngươi muốn tới đó làm gì?” Lãnh Thanh Thanh rất kỳ quái.
“Ngươi đừng hỏi, lên đi.” Lãnh Tịnh có chút cao thâm khó dò. Kỳ thật hắn muốn đi Hàng Châu là vì khi ở long cung, nghe có người nói Hàng Châu có một tiệm Xuân Ý lâu rất thú vị, bên trong có rất nhiều đồ vui hoan lạc của phàm nhân, quan trọng hơn là, hắn có thể học hỏi một chút, làm sao để đem gia hỏa này ‘ăn’ sạch. Mắt hắn liếc nhìn Lãnh Thanh Thanh.
Lãnh Tịnh kỳ thật là một con rồng vừa tà ác vừa đơn thuần, ai bảo hắn bị xà ba ngốc nghếch nuôi lớn, chưa từng chân chính dạy qua cái kia cái kia, mà hắn sĩ diện cũng không tiện đi hỏi yêu quái khác.
Nhưng một trận tai ương mấy trăm năm trước đã khiến Hương Khuê Nguyên trở thành một di chỉ hoang tàn, xà thần tộc bị diệt tuyệt một cách thần bí, rồi không còn ai dám đi tới chỗ xui rủi nghe nói đã bị nguyền rủa này.
Vậy thì, Hương Khuê Nguyên cách long cung rốt cuộc xa bao nhiêu đây?
Nghe nói sau khi xà thần nhất tộc diệt tuyệt, Hương Khuê Nguyên bị oán niệm của xà thần bao vây, trở thành kết giới khó thể vượt qua. Mà bản thân Hương Khuê Nguyên đã có danh xưng là ‘mảnh đất ngoài trời’, vì thế cũng coi như là một nơi hẻo lánh xa vợi mà thần tiên cũng khó tới.
Đã từng có đám long trẻ tuổi bướng bỉnh muốn tới Hương Khuê Nguyên mạo hiểm lang bạt, đi tìm bí bảo của xà vương, kết quả bay được nửa đường đã mệt tới đứt hơi. Mà long hoàng Thương Liệt đã từng đi tới Hương Khuê Nguyên một chuyến, cũng cần mất cả ba tháng trời, hơn nữa còn phải cưỡi Tích Thủy Thú nghe nói là có tốc độ nhanh nhất thiên hạ.
Nhưng mà, đối với Tiểu Tịnh Ferrari hình rồng (đương nhiên đây là xưng hô lén lút của tác giả mèo) mà nói, thời gian để vượt qua khoảng cách này là bao nhiêu đây?
Có lẽ Lãnh Thanh Thanh nắm chặt sừng của Lãnh Tịnh, ngồi trên lưng bạch long là có xúc cảm này nhất.
Y vừa xuống đất đã bắt đầu ói mửa. Gần như muốn ói hết phế phổi của mình ra, nửa ngày cũng không đứng lên nổi, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng dựa vào một thân cây mới không ngã xuống.
“Thế nào?” Lãnh Tịnh hỏi.
“Nhi tử ngoan, cha không sao.” Lãnh Thanh Thanh miễn cưỡng mỉm cười.
“Ta là hỏi tốc độ thế nào?” Lãnh Tịnh rõ ràng mê đắm tốc độ của mình, lấy vuốt vuốt râu, “Vốn còn có thể nhanh hơn một chút, hôm nay hơi chậm rồi.”
“Không chậm đâu…” Lãnh Thanh Thanh sắc mặt tái trắng, thấy mặt trời còn chưa xuống núi, tính ra rời khỏi long cung mới hai canh giờ mà thôi.
Hiện tại, bọn họ đã tới lùm cây ngoài rìa Hương Khuê Nguyên.
Nhưng Lãnh Thanh Thanh không vội đi vào, mà để Lãnh Tịnh nghỉ ngơi trước. Lãnh Tịnh đã tiêu phí rất nhiều linh lực tại Long Đình, mấy ngày gần đây đều không cách nào hóa về nhân hình, Lãnh Thanh Thanh tìm một chỗ đất trống cho hắn nằm xuống, sau khi trời tối thì nhóm lửa, ngồi bên cạnh bạch long.
Trên lưng bạch long có bờm tuyết trắng, khi sờ cảm thấy rất mềm mại thoải mái, Lãnh Thanh Thanh co mình trong vòng cuộn của thân bạch long, dần chìm vào trong mộng. Nơi này là cố hương của y, ám triều trong lòng y từ khi bước chân tới đây cũng chưa từng bình ổn.
Khi Lãnh Tịnh mở mắt ra lần nữa, Lãnh Thanh Thanh đã đặt mì trước mặt y.
“Nhi tử, ta đút ngươi ăn nha.” Lãnh Thanh Thanh cười híp mắt.
Lãnh Tịnh cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn mở miệng ra, để cọng mì trơn trợt trôi vào miệng mình. Không biết tại sao, mì hôm nay đặc biệt ngon, Lãnh Tịnh rất nhanh đã ăn vồm vã.
Lãnh Tịnh ăn no uống kỹ tiếp tục nằm ngủ trưa, nhưng cuối cùng đã phát giác ra chỗ nào không đúng.
Hắn mở bừng mắt ra, phát hiện mặt Lãnh Thanh Thanh dán vào mình, mắt nhìn thẳng vào mình.
Trọng yếu là, Lãnh Thanh Thanh trông có vẻ cao lớn hơn bình thường rất nhiều!
Không đúng, là mình biến nhỏ đi!
Lãnh Tịnh kinh sợ nhìn thân thể mình, không ngờ__ biến thành bạch xà rồi!!!!
“Móng vuốt của ta đâu?!!!” Lãnh Tịnh hét lên.
Lãnh Thanh Thanh vội kéo hắn lại: “Tiểu Tịnh, trong mì của ta có thêm dược hóa xà, đợi đến trăng tròn sẽ biến trở về!”
“Tại sao!” Lãnh Tịnh trừng y.
“Vì chỉ có xà mới có thể đi vào Hương Khuê Nguyên a.” Lãnh Thanh Thanh chọt ngón tay nói.
“Hừ.” Lãnh Tịnh hừ lạnh một tiếng, thể hình hiện tại của hắn chỉ là một con bạch xà lớn bình thường, vừa hay bị Lãnh Thanh Thanh nắm trong tay.
Thế là Lãnh Thanh Thanh liền đặt nhi tử trên vai mình, xuất phát đi vào Hương Khuê Nguyên.
______
Đã đi trong rừng cây ba ngày trời.
“Nói thử xem, dược hóa xà làm thế nào?” Lãnh Tịnh mang hình dáng bạch xà trườn tới bên tai Lãnh Thanh Thanh lần thứ mười ba, ý đồ nghe ngóng ra gì đó.
Nhưng Lãnh Thanh Thanh lại không đáp. Trên thực thế cổ y rất mệt, vì nhi tử rất nặng.
Lãnh Tịnh không có được đáp án hừ lạnh một tiếng, gục trên vai y vù vù ngủ.Cuối cùng, nghe được Lãnh Thanh Thanh nói một câu: “Tới rồi!”
Lãnh Tịnh mở mắt nhìn, chỉ thấy một pho tượng điêu xà thần tàn tạ to lớn đứng thẳng trong cổ thụ, sau lưng tượng điêu chính là di chỉ thành trì.
“Phụ hoàng, mẫu hậu…” Lãnh Thanh Thanh nhìn di chỉ, khóe mắt đỏ lên, y lau nước mắt, dẫn nhi tử đi vào trong xà thần thành.
Từ di chỉ hoang phế có thể thấy, nơi này cũng từng là đại đô phồn hoa mỹ lệ, hiện tại chìm vào cảnh thê lương cực điểm.
Lãnh Thanh Thanh vừa đi vừa lau nước mắt, đột nhiên không biết từ đâu truyền ra tiếng kèn hiệu u u, y còn chưa kịp phản ứng, đã bị bao vây.
Bao vây y là mấy người trông như xà tộc, tay cầm đao kích, vây chặt lấy Lãnh Thanh Thanh, quát lên: “Kẻ đến là ai?! Tự tiên xông vào cấm địa xà thần thì phải chết!!”
Lãnh Thanh Thanh bọc Lãnh Tịnh trong bao hành trang bảo vệ trong ngực, trên thực tế chỉ cần che đầu của Lãnh Tịnh là được. Y khẩn trương nói: “Ta là… Bạch…”
“Thiếu Khanh!!!!” Thủ lĩnh đi đầu đó cuối cùng cũng nhận ra y, kích động hét lên, “Con thật sự là Thiếu Khanh!!!”
“Vương thúc!!” Lãnh Thanh Thanh nhận ra người đi đầu chính là hoàng thúc Bạch Hoa của y, cũng trở nên kích động.
Hai người lập tức ôm nhau bật khóc.
Lãnh Tịnh thò đầu ra từ trong bao hành trang, thấy Bạch Hoa đó là một nam tử vô cùng diễm mị, mày mắt quả thật tương tự Lãnh Thanh Thanh.
“Vương thúc, đây là nhi tử của con, tên Lãnh Tịnh.” Lãnh Thanh Thanh lúc này mới nhớ ra Lãnh Tịnh trong lòng, đưa hắn cho Bạch Hoa xem.
“Vậy sao! Quá tốt rồi!” Bạch Hoa đại hỉ, “Mau cùng ta về doanh trướng, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với con!”
Vậy thì, doanh trướng lại là nơi thế nào đây?
Nơi này nghe nói là cứ điểm của thế lực tàn lưu của xà thần tộc, vô cùng ẩn mật. Có phần giống với lãnh địa bộ lạc ở tái ngoại.
Lãnh Thanh Thanh dưới sự khuyên bảo của Bạch Hoa giao sửu tiểu xà cho bảo mẫu chuyên môn chăm sóc. Vì bảo đảm cho số lượng xà tộc tăng lên, trong mấy trăm năm quá khứ Bạch Hoa vẫn luôn cố gắng để cho xà tộc được sinh sôi mạnh mẽ, vì thế có nhà nuôi trẻ chuyên môn.
Đối với xà thần tộc mà nói, Lãnh Tịnh năm mươi tuổi thật sự chỉ là một con ấu ấu xà.
Nhưng điều này cũng tạo nên ký ức khó quên nhất cho Lãnh Tịnh. Khi bảo mẫu đem hắn tới nhà nuôi trẻ__ thật ra chính là một lều trướng lớn rộng rãi dễ chịu. Hắn thấy được số lượng xà nhiều nhất mà cả đời này hắn từng thấy!!! Khắp nơi đều có!! Xà bò đầy đất!!! Lớn lớn nhỏ nhỏ trườn tới trườn lui quấn cục vào nhau!!!!
Thế là____
“Tiểu ca ca chúng ta cùng chơi được không?
“Tiểu ca ca ”
“Mới tới à! Ngươi tên gì?”
“…”
Một đám tiểu xà chạy tới chào hỏi, vây lấy hắn.
“Phải chịu khổ trong khổ, mới thành long trong long.” Lãnh Tịnh nghiến răng nghiến lợi cổ vũ mình. Sau đó hắn nhắm mắt lại, giả chết.
…
Lại nói, cảnh giới cao nhất của tu hành chính là vô.
Vô ngã.
Vô niệm.
Vô thế giới.
Đương nhiên cũng vô xà.
Đây là chân lý tu đạo mà Lãnh Tịnh đã có thể hóa thành nhân hình giác đạo được trong lúc ngồi thiền giữa đám xà bao vây.
Khi Lãnh Thanh Thanh vội vàng chạy tới dục anh phòng, chỉ thấy Lãnh Tịnh nhắm hai mắt ngồi thiền, mà xung quanh đều đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tiểu xà của hắn.
“Tiểu bạch xà! Ngươi làm cái gì a!” Một tiểu xà nhìn có vẻ rất hung muốn leo lên mặt Lãnh Tịnh, nó vô cùng bất mãn đối với sửu tiểu xà chưa đủ năm mươi tuổi đã có thể hóa thành nhân hình này, lấy đuôi của mình đánh lên mặt Lãnh Tịnh.
“…” Lãnh Tịnh cuối cùng mở miệng nói: “Lẩu tứ thập tam.”
“Cái gì?” Đám tiểu xà không hiểu hỏi.
“Ta là nói.” Lãnh Tịnh lộ ra hàm răng trắng tinh, âm lạnh nói: “Vừa đủ một nồi lẩu thịt xà tứ thập tam, dùng, thịt xà, của các ngươi.”
Các tiểu xà trầm mặc một trận, đột nhiên tập thể hét lên, đây là câu nói đáng sợ nhất từ khi chúng ra đời tới nay đã nghe được.
Sắc mặt Lãnh Thanh Thanh vô cùng khó xem, xách Lãnh Tịnh lên tha ra ngoài: “Nơi này không thích hợp với ngươi, nhi tử.”
Thúc thúc Bạch Hoa của Lãnh Thanh Thanh vào mấy trăm năm trước may mắn chạy thoát, sau đó tập hợp dân chúng còn sống âm thầm phục hưng xà tộc, vì thế mới có quy mô hiện tại. Hiện tại Lãnh Thanh Thanh trở về rồi, Bạch Hoa vô cùng cao hứng, ồn ào muốn định một hôn sự cho Lãnh Thanh Thanh, từ đó chấn hưng hoàng tộc.
Mà Lãnh Thanh Thanh, cuối cùng cũng có thể có phòng riêng, không cần phải đối diện với đám xà.
Lãnh Thanh Thanh tự nhiên hồi phục thân phận hoàng tử, mỗi ngày sự vụ triền thân, không còn thanh nhàn như trước, Lãnh Tịnh thì một mình chơi trò ủ ê.
Nhưng trên thực tế, Lãnh Thanh Thanh không phải là một hoàng tử xứng chức, gây ra không ít chuyện cười, chẳng hạn nói không cẩn thận làm rớt hư ngọc tỷ truyền quốc của xà thần tộc, chẳng hạn chạm vào đèn dầu làm cháy công văn… những thứ này tựa hồ khiến Bạch Hoa phải cào đầu.
Thế là Bạch Hoa nói với Lãnh Thanh Thanh, trong mười ngày nhất định phải lấy hoàng phi, kéo dài huyết mạch của xà thần tộc.
Thế là Lãnh Thanh Thanh tìm tới Lãnh Tịnh đang ngồi bên bờ hồ chơi trò ủ ê, ôm Lãnh Tịnh khóc lớn.
“Tiểu Tịnh!!!!!!!! 555555 Ta không muốn thành thân a!”
“…” Lãnh Tịnh đẩy y ra, ngừa nước mũi của y dính lên người mình, sau đó hỏi: “Thúc Thúc của ngươi bảo ngươi thành thân làm gì?”
“Vì kéo dài huyết mạch xà thần tộc…”
“Vậy thì, thúc thúc của ngươi là đệ đệ của phụ thân ngươi, cho nên hắn cũng là xà thần hoàng tộc thuần chủng, ngươi có thể đẩy nhiệm vụ kéo dài huyết mạch cho hắn a!” Lãnh Tịnh nói.
“Đúng a! Tiểu Tịnh ngươi thật thông minh! Ta đi hỏi thúc thúc thử!” Lãnh Thanh Thanh lắc mông bỏ đi.
Qua một canh giờ sau, Lãnh Thanh Thanh lại chạy tới ôm Lãnh Tịnh khóc lớn nói: “Tiểu Tịnh 55555 Hoàng thúc hắn mắng ta dữ quá trời!!”
“Tại sao?”
“Hắn nói hắn sẽ không thành thân!”
“Vì cái gì?”
“Vì hắn thích nam nhân!” Lãnh Thanh Thanh tức giận nói.
“Vậy ngươi cũng nói với hắn, ngươi cũng thích nam nhân!”
“Đúng a! Tiểu Tịnh ngươi thật thông minh! Ta đi nói với hoàng thúc!” Thế là Lãnh Thanh Thanh lại lắc mông đi mất.
Lại qua một canh giờ, Lãnh Thanh Thanh lại chạy tới ôm Lãnh Tịnh khóc lớn: “Tiểu Tịnh 55555 Hoàng thúc mắng ta nữa!! Hắn hỏi ta rốt cuộc thích ai…”
“Vậy ngươi nói thế nào?”
“Ta… ta nghĩ tới nghĩ lui, liền nói thích nhất là nhi tử ngươi…”
“Vậy hắn nói thế nào?”
“Hắn nói ta là súc sinh a a a a a a! Hơn nữa lập tức muốn cử hành hôn sự cho ta!”
“Vậy ngươi cứ nói với hắn thế này…” Lãnh Tịnh kề vào tai Lãnh Thanh Thanh nói nhỏ.
Khi bọn họ đang rỉ tai nhau, hoàng thúc Bạch Hoa tức giận phát khùng tìm tới, chỉ vào hai người mắng lớn: “Hai gia hỏa xx các ngươi!!”
Lãnh Thanh Thanh bị dọa giật mình, lập tức la lớn lời Lãnh Tịnh vừa mới dạy ra: “Ta yêu Tiểu Tịnh cho dù là chết ta cũng phải cùng Tiểu Tịnh ở bên nhau chúng ta đời đời kiếp kiếp đều sẽ không chia lìa Tiểu Tịnh chính là trời của ta hơn nữa trong bụng của ta cũng đã có hài tử của Tiểu Tịnh ngươi nếu muốn chia lìa chúng ta ta lập tức sẽ công khai chuyện ngươi tằng tịu với nam nhân sau đó đụng đầu chết trước mặt các ngươi thúc thúc ngươi đừng tức giận a a a a a a a!!!!!!”
Nói xong Lãnh Thanh Thanh hầu như bị nghẹn ngất đi.
Mà Bạch Hoa thật sự tức ngất luôn.
Khi Bạch Hoa cuối cùng mơ hồ tỉnh lại, thấy bên cạnh là Lãnh Thanh Thanh vẻ mặt lo lắng, thở dài một hơi nói: “Được rồi… ngươi hoài hài tử của nhi tử của ngươi, cũng coi như là huyết mạch của xà thần tộc…”
Lãnh Tịnh đi tới, chen vào một câu: “Ta không phải xà a. Ta là long.”
“Cái gì!” Bạch Hoa triệt để tan vỡ, lại ngất đi.
“Tiểu Tịnh! Hoàng thúc rất ghét long tộc!” Lãnh Thanh Thanh lớn tiếng trách cứ.
Lúc này Bạch Hoa đột nhiên kéo cổ áo Lãnh Thanh Thanh: “Ta không có đứa điệt tử như ngươi! Ngươi cút!”
Thế là dưới cơn thịnh nộ của Bạch Hoa, Lãnh Thanh Thanh phụ tử cứ thế bị đuổi ra khỏi Hương Khuê Nguyên, hành trình tìm thân của Lãnh Thanh Thanh cứ thế kết thúc.
Bất kể thế nào, cuối cùng xác định được xà thần tộc vẫn chưa diệt vong, Lãnh Thanh Thanh thật sâu cảm thấy vô hạn an ủi. Nhưng bản thân thật sự không có tư chất làm vương. Y lặng lẽ cầu khẩn trong lòng, hy vọng thúc thúc có thể tiếp giữ xà tộc, mà bản thân, có nhiều chuyện cần phải làm hơn.
“Tiếp theo đi đâu???” Bạch long đã được giải phóng khỏi dược lực hóa xà thoải mái ưỡn người dưới ánh mặt trời, Lãnh Thanh Thanh hoàn toàn hiểu tốc độ đáng sợ sắp tới của con bạch long này, nhịn không được rùng mình.
“Tiểu Tịnh, ngươi muốn đi đâu?”
“Hàng Châu.” Suy nghĩ của Lãnh Tịnh có chút kỳ quái.
“Đó là nơi của phàm nhân, Tiểu Tịnh ngươi muốn tới đó làm gì?” Lãnh Thanh Thanh rất kỳ quái.
“Ngươi đừng hỏi, lên đi.” Lãnh Tịnh có chút cao thâm khó dò. Kỳ thật hắn muốn đi Hàng Châu là vì khi ở long cung, nghe có người nói Hàng Châu có một tiệm Xuân Ý lâu rất thú vị, bên trong có rất nhiều đồ vui hoan lạc của phàm nhân, quan trọng hơn là, hắn có thể học hỏi một chút, làm sao để đem gia hỏa này ‘ăn’ sạch. Mắt hắn liếc nhìn Lãnh Thanh Thanh.
Lãnh Tịnh kỳ thật là một con rồng vừa tà ác vừa đơn thuần, ai bảo hắn bị xà ba ngốc nghếch nuôi lớn, chưa từng chân chính dạy qua cái kia cái kia, mà hắn sĩ diện cũng không tiện đi hỏi yêu quái khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook