Sửu Thúc
-
Chương 57
Dung Thụy Thiên ngồi bên máy tính, bắt đầu làm quen với phần mềm xa lạ, trong lúc kiểm tra thì hắn nhận được nhiều bưu kiện các nhau, hắn hưng phấn mở ra xem, bên trong là bản kiểm kê kho hàng mà trợ lý Lý Húc gửi đến, ước chừng là mười phụ kiện kiểu đồng hồ điện tử, có thể thấy được lượng công việc khổng lồ như thế nào, bất quá chỉ hai giờ mà y đã hoàn thành, có lẽ là kêu nhân viên công tác khác hỗ trợ.
Hắn mở bưu kiện khác, cái này là về tình huống cụ thể của phim trường, trước mắt Quân Hào đầu tư hai bộ điện ảnh và năm bộ phim truyền hình, nhất là bộ phim lớn ” Kẻ đuổi bắt ” vừa mới chấm dứt, một bộ khác là phim văn nghệ ” Thanh hồng “, năm bộ kịch và ba bộ tiết mục phát sóng.
Hiện tại bộ phim hợp tác với Hoàn Á là “Kẻ đuổi bắt” chấm dứt, phim trường khu I đang chuẩn bị công tác xử lý hậu tục, kiểm kê các loại đạo cụ và chi phí hao tổn, hai bộ phim truyền hình còn lại tập trung quay chụp ở phim trường khu II, có vài phân cảnh sẽ hoàn thành ở bên trong, theo đó mà kiểm kê việc sử dụng tài chính, còn có một bộ phim hình sự đang trong giai đoạn chuẩn bị, giữa tháng mười sẽ bắt đầu triển khai ở khu II.
Sau những bưu kiện này đều có kèm theo hơn mười tập tài liệu, mặc kệ là quan trọng hay không, từng cái đều mở ra xem, thực sự là mất rất nhiều thời gian, bất quá cũng bởi vì nhìn bưu kiện, Dung Thụy Thiên mới biết được Quân Hào hóa ra lại quay nhiều phim như vậy, bộ đầu tư ít nhất cũng mấy chục vạn, lớn thì hơn triệu, mỗi bộ phim đều đang trong giai đoạn quay chụp khẩn trương — mà những phim hắn biết toàn là những bộ khi hắn còn theo tổ kịch quay chụp.
Vì để biết được càng nhiều, Dung Thụy Thiên lật xem bưu kiện, đang làm thì nhận được điện thoại của Tịch Nhạ Hoài, Tịch Nhạ Hoài nhắc nhở hắn dù làm việc cũng phải nhớ ăn cơm, hắn ngẩng đầu xem, bỗng nhiên phát hiện trong văn phòng chỉ còn hắn.
Hiện tại là thời gian ăn cơm trưa nên đồng nghiệp đều đi ra ngoài, Dung Thụy Thiên đứng dậy đi đến nhà ăn, thuận tiện nói với Tịch Nhạ Hoài về chuyện công việc, Tịch Nhạ Hoài vui mừng chúc mừng hắn, cũng hỏi hắn chủ quản của ngành là ai, hắn không định nói nhiều về chuyện này, lại hỏi y ở đâu?
— Anh đang ở rạp chiếu phim để hoàn thành nốt việc quảng bá, người xem bên này rất thú vị….
Tịch Nhạ Hoài chủ động nói tình huống bên kia cho hắn, Dung Thụy Thiên im lặng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu, giữa bọn họ thì Tịch Nhạ Hoài tương đối sinh động, không giống hắn là một cái hũ nút, lặng yên lại lặng yên.
Cúp điện thoại, Dung Thụy Thiên mở cửa sổ, hắn bưng cơm trưa ngồi bên cửa, tòa nhà ăn trên lầu bốn mươi này là phục vụ cho bộ sản xuất, cho nên nhà ăn cũng không chật chội lắm, người ăn cơm cũng không nhiều, đồ ăn lại phong phú.
Ăn cơm xong Dung Thụy Thiên trở lại văn phòng, mở máy tính ra, trong phần gửi đến có mấy chục cái bưu kiện, hắn vội vàng mở ra xem, phát hiện có bưu kiện mà trong đó thậm chí có lịch của diễn viên, không khỏi tỉnh táo tinh thần, rất muốn biết bộ phim tiếp theo của Tịch Nhạ Hoài.
Nhưng nhìn đi nhìn lại đều không có, có lẽ nếu muốn biết Tịch Nhạ Hoài quay cái gì, không bằng trực tiếp hỏi y. Có bưu kiện Dung Thụy Thiên xem không hiểu, lại không dám tùy tiện trả lời, chỉ có thể tìm đến Bùi Khanh. Thái độ của Bùi Khanh tốt lắm, thậm chí chủ động nói cho hắn, cái nào quan trọng cần mau chóng trả lời, cái nào chỉ cần nhìn xem rồi nhớ trong đầu là được, bởi vì có y chỉ điểm, mấy chục cái bưu kiện rất nhanh liền có thể trả lời xong.
Buổi chiều sáu giờ, Dung Thụy Thiên đúng hạn tan tầm, bởi vì thời gian còn sớm, lại biết được Tịch Nhạ Hoài còn đang đi tuyên truyền phim, thế là đi vào rạp chiếu phim Mỹ Thần. Nơi đó chật như nêm cối, náo nhiệt phi thường, mấy hàng dài xếp đến tận nơi giữ trang phục trong rạp, nhìn xuyên qua tủ kính thủy tinh thật lớn có thể nhìn thấy áp phích tuyên truyền “Kẻ đuổi bắt”.
Trên áp phích, Tịch Nhạ Hoài ánh mắt sắc bén, thân thể thon dài mạnh mẽ giống như loài báo đen, Tuyết Lê nắm lấy cánh tay y, Bert nghiêng đầu nhìn bọn họ, một đôi đồng tử tối đen lóe ra ánh sáng đỏ tươi. Lực biểu hiện của ba người rất mạnh, giống như từng nhân vật đều được đo ni đóng giày.
Dung Thụy Thiên nhìn y trong áp phích, lại nhìn người xếp hàng xem phim, nhịn không được cảm thấy vui mừng vì y, hắn sắp hàng nửa tiếng mới mua được vé, theo đám người hưng phấn đi vào đại sảnh.
” Kẻ đuổi bắt” công chiếu vào tháng chín và chỉ ngày đầu tiên thì doanh thu phòng vé đã đột phá chín trăm ngàn! Con số này đã đánh vỡ kỷ lục bán vé của điện ảnh Hán ngữ, người xếp hàng xem phim này trên cả nước vượt qua một vạn tám trăm ngàn, ước tính chiếm hơn một nửa tổng số lượng xem phim ở cả nước, trước cửa rất nhiều rạp chiếu phim ở thành thị đều bị xếp hàng dài, chỉ vì muốn cảm nhận được phong thái của bộ phim lớn này.
Qua các nam nhân vật chính cũng như nội dung phim, người xem phim có thể nhận ra thành ý của diễn viên và đạo diễn, bộ phim đem những rắc rối phức tạp, khúc mắc về cảm tình và chất lượng đạo đức mà suy diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Những nhà phân tích cho rằng lý do “Kẻ đuổi bắt” thành công, ngoài việc tình tiết chặt chẽ thì đội hình ngôi sao cũng chiếm một vai trò lớn, bộ phim này quy tụ Tịch Nhạ Hoài – một đại minh tinh có khả năng hấp dẫn doanh thu phòng vé, Daniel với rất nhiều fans hâm mộ, Bert – một nghệ sĩ có thực lực diễn xuất, còn có nữ nghệ sĩ Tuyết Lê với đề tài không ngừng được nhắc đến trong hai năm gần đây.
Bộ phim như vậy nếu không muốn dẫn dắt độ chú ý là không được, hơn nữa trước và sau “Kẻ đuổi bắt” lại không có bộ phim lớn nào được nhập khẩu, người xem có một khoảng thời gian rất lâu chưa đến rạp chiếu phim, lần này bộ phim thế tới rào rạt, hiển nhiên là kì nghỉ hè đã chấm dứt, nên cũng sẽ không bị giảm đi nhiệt độ bộ phim.
Dung Thụy Thiên nằm trên chiếc sô pha màu đen bằng da, trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe có tiếng mở cửa, ngay lúc hắn đang cố sức nhướn mắt lên, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thân thể hắn, người đàn ông với hô hấp nóng cháy hỗn loạn mùi nước hoa Calvin Klein, phả lên chiếc cổ trần trụi của hắn, ngứa.
” Anh đã trở lại ” Dung Thụy Thiên vươn tay ôm lấy Tịch Nhạ Hoài, thanh âm trầm thấp pha chút giọng mũi:” Đi đâu, tuyên truyền không phải là mười một giờ đã chấm dứt hay sao?”
” Anh tham gia tiệc rượu ” Tịch Nhạ Hoài nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, đồng tử màu xanh giống như chứa chan một tầng sương mù:” Nếu anh không trở về thì cũng đừng ngủ trong phòng khách, dễ dàng cảm mạo”.
” Không có việc gì”
Tịch Nhạ Hoài băn khoăn giải thích:” Thực xin lỗi, lần sau anh sẽ trở về sớm hơn” nếu biết rằng Dung Thụy Thiên chờ y như vậy, y sẽ cự tuyệt tham gia tiệc rượu đêm nay.
” Không cần phải giải thích ” Dung Thụy Thiên nhìn Tịch Nhạ Hoài, mím môi mỉm cười:” Hôm nay tuyên truyền phim thực thành công đi, tôi nhìn thấy rất nhiều người đến xem, sau khi đi ra đánh giá đều thực không tệ”.
Hắn mở bưu kiện khác, cái này là về tình huống cụ thể của phim trường, trước mắt Quân Hào đầu tư hai bộ điện ảnh và năm bộ phim truyền hình, nhất là bộ phim lớn ” Kẻ đuổi bắt ” vừa mới chấm dứt, một bộ khác là phim văn nghệ ” Thanh hồng “, năm bộ kịch và ba bộ tiết mục phát sóng.
Hiện tại bộ phim hợp tác với Hoàn Á là “Kẻ đuổi bắt” chấm dứt, phim trường khu I đang chuẩn bị công tác xử lý hậu tục, kiểm kê các loại đạo cụ và chi phí hao tổn, hai bộ phim truyền hình còn lại tập trung quay chụp ở phim trường khu II, có vài phân cảnh sẽ hoàn thành ở bên trong, theo đó mà kiểm kê việc sử dụng tài chính, còn có một bộ phim hình sự đang trong giai đoạn chuẩn bị, giữa tháng mười sẽ bắt đầu triển khai ở khu II.
Sau những bưu kiện này đều có kèm theo hơn mười tập tài liệu, mặc kệ là quan trọng hay không, từng cái đều mở ra xem, thực sự là mất rất nhiều thời gian, bất quá cũng bởi vì nhìn bưu kiện, Dung Thụy Thiên mới biết được Quân Hào hóa ra lại quay nhiều phim như vậy, bộ đầu tư ít nhất cũng mấy chục vạn, lớn thì hơn triệu, mỗi bộ phim đều đang trong giai đoạn quay chụp khẩn trương — mà những phim hắn biết toàn là những bộ khi hắn còn theo tổ kịch quay chụp.
Vì để biết được càng nhiều, Dung Thụy Thiên lật xem bưu kiện, đang làm thì nhận được điện thoại của Tịch Nhạ Hoài, Tịch Nhạ Hoài nhắc nhở hắn dù làm việc cũng phải nhớ ăn cơm, hắn ngẩng đầu xem, bỗng nhiên phát hiện trong văn phòng chỉ còn hắn.
Hiện tại là thời gian ăn cơm trưa nên đồng nghiệp đều đi ra ngoài, Dung Thụy Thiên đứng dậy đi đến nhà ăn, thuận tiện nói với Tịch Nhạ Hoài về chuyện công việc, Tịch Nhạ Hoài vui mừng chúc mừng hắn, cũng hỏi hắn chủ quản của ngành là ai, hắn không định nói nhiều về chuyện này, lại hỏi y ở đâu?
— Anh đang ở rạp chiếu phim để hoàn thành nốt việc quảng bá, người xem bên này rất thú vị….
Tịch Nhạ Hoài chủ động nói tình huống bên kia cho hắn, Dung Thụy Thiên im lặng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu, giữa bọn họ thì Tịch Nhạ Hoài tương đối sinh động, không giống hắn là một cái hũ nút, lặng yên lại lặng yên.
Cúp điện thoại, Dung Thụy Thiên mở cửa sổ, hắn bưng cơm trưa ngồi bên cửa, tòa nhà ăn trên lầu bốn mươi này là phục vụ cho bộ sản xuất, cho nên nhà ăn cũng không chật chội lắm, người ăn cơm cũng không nhiều, đồ ăn lại phong phú.
Ăn cơm xong Dung Thụy Thiên trở lại văn phòng, mở máy tính ra, trong phần gửi đến có mấy chục cái bưu kiện, hắn vội vàng mở ra xem, phát hiện có bưu kiện mà trong đó thậm chí có lịch của diễn viên, không khỏi tỉnh táo tinh thần, rất muốn biết bộ phim tiếp theo của Tịch Nhạ Hoài.
Nhưng nhìn đi nhìn lại đều không có, có lẽ nếu muốn biết Tịch Nhạ Hoài quay cái gì, không bằng trực tiếp hỏi y. Có bưu kiện Dung Thụy Thiên xem không hiểu, lại không dám tùy tiện trả lời, chỉ có thể tìm đến Bùi Khanh. Thái độ của Bùi Khanh tốt lắm, thậm chí chủ động nói cho hắn, cái nào quan trọng cần mau chóng trả lời, cái nào chỉ cần nhìn xem rồi nhớ trong đầu là được, bởi vì có y chỉ điểm, mấy chục cái bưu kiện rất nhanh liền có thể trả lời xong.
Buổi chiều sáu giờ, Dung Thụy Thiên đúng hạn tan tầm, bởi vì thời gian còn sớm, lại biết được Tịch Nhạ Hoài còn đang đi tuyên truyền phim, thế là đi vào rạp chiếu phim Mỹ Thần. Nơi đó chật như nêm cối, náo nhiệt phi thường, mấy hàng dài xếp đến tận nơi giữ trang phục trong rạp, nhìn xuyên qua tủ kính thủy tinh thật lớn có thể nhìn thấy áp phích tuyên truyền “Kẻ đuổi bắt”.
Trên áp phích, Tịch Nhạ Hoài ánh mắt sắc bén, thân thể thon dài mạnh mẽ giống như loài báo đen, Tuyết Lê nắm lấy cánh tay y, Bert nghiêng đầu nhìn bọn họ, một đôi đồng tử tối đen lóe ra ánh sáng đỏ tươi. Lực biểu hiện của ba người rất mạnh, giống như từng nhân vật đều được đo ni đóng giày.
Dung Thụy Thiên nhìn y trong áp phích, lại nhìn người xếp hàng xem phim, nhịn không được cảm thấy vui mừng vì y, hắn sắp hàng nửa tiếng mới mua được vé, theo đám người hưng phấn đi vào đại sảnh.
” Kẻ đuổi bắt” công chiếu vào tháng chín và chỉ ngày đầu tiên thì doanh thu phòng vé đã đột phá chín trăm ngàn! Con số này đã đánh vỡ kỷ lục bán vé của điện ảnh Hán ngữ, người xếp hàng xem phim này trên cả nước vượt qua một vạn tám trăm ngàn, ước tính chiếm hơn một nửa tổng số lượng xem phim ở cả nước, trước cửa rất nhiều rạp chiếu phim ở thành thị đều bị xếp hàng dài, chỉ vì muốn cảm nhận được phong thái của bộ phim lớn này.
Qua các nam nhân vật chính cũng như nội dung phim, người xem phim có thể nhận ra thành ý của diễn viên và đạo diễn, bộ phim đem những rắc rối phức tạp, khúc mắc về cảm tình và chất lượng đạo đức mà suy diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Những nhà phân tích cho rằng lý do “Kẻ đuổi bắt” thành công, ngoài việc tình tiết chặt chẽ thì đội hình ngôi sao cũng chiếm một vai trò lớn, bộ phim này quy tụ Tịch Nhạ Hoài – một đại minh tinh có khả năng hấp dẫn doanh thu phòng vé, Daniel với rất nhiều fans hâm mộ, Bert – một nghệ sĩ có thực lực diễn xuất, còn có nữ nghệ sĩ Tuyết Lê với đề tài không ngừng được nhắc đến trong hai năm gần đây.
Bộ phim như vậy nếu không muốn dẫn dắt độ chú ý là không được, hơn nữa trước và sau “Kẻ đuổi bắt” lại không có bộ phim lớn nào được nhập khẩu, người xem có một khoảng thời gian rất lâu chưa đến rạp chiếu phim, lần này bộ phim thế tới rào rạt, hiển nhiên là kì nghỉ hè đã chấm dứt, nên cũng sẽ không bị giảm đi nhiệt độ bộ phim.
Dung Thụy Thiên nằm trên chiếc sô pha màu đen bằng da, trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe có tiếng mở cửa, ngay lúc hắn đang cố sức nhướn mắt lên, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thân thể hắn, người đàn ông với hô hấp nóng cháy hỗn loạn mùi nước hoa Calvin Klein, phả lên chiếc cổ trần trụi của hắn, ngứa.
” Anh đã trở lại ” Dung Thụy Thiên vươn tay ôm lấy Tịch Nhạ Hoài, thanh âm trầm thấp pha chút giọng mũi:” Đi đâu, tuyên truyền không phải là mười một giờ đã chấm dứt hay sao?”
” Anh tham gia tiệc rượu ” Tịch Nhạ Hoài nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, đồng tử màu xanh giống như chứa chan một tầng sương mù:” Nếu anh không trở về thì cũng đừng ngủ trong phòng khách, dễ dàng cảm mạo”.
” Không có việc gì”
Tịch Nhạ Hoài băn khoăn giải thích:” Thực xin lỗi, lần sau anh sẽ trở về sớm hơn” nếu biết rằng Dung Thụy Thiên chờ y như vậy, y sẽ cự tuyệt tham gia tiệc rượu đêm nay.
” Không cần phải giải thích ” Dung Thụy Thiên nhìn Tịch Nhạ Hoài, mím môi mỉm cười:” Hôm nay tuyên truyền phim thực thành công đi, tôi nhìn thấy rất nhiều người đến xem, sau khi đi ra đánh giá đều thực không tệ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook