Sửu Nương Nương
Chương 79: Tức giận

Tiết vương khải hoàn về triều, Thái tử suất lĩnh văn võ bá quan, ra cửa Bắc đón chào, mọi người quỳ lạy, chờ ngự giá trở về.

Thời điểm xa giá của Tiết Quân Lương chậm rãi tới, trời bỗng nhiên hạ tuyết, nhất thời tuyết lớn trải rộng, cực kỳ đồ sộ.

Tiểu thái tử đúng là trong tuổi trưởng thành, mấy tháng không thấy, tựa hồ cao lên không ít, nó đi hài màu xanh, quỳ xuống thỉnh an, sau đó đát đát đát chạy tới.

Tiết Quân Lương xuống xa giá, đưa tay dìu Đằng Vân, mọi người vừa thấy, lại quỳ lạy lần nữa, hô Tiết vương vạn tuế, Đằng Nam hầu thiên tuế.

Tuy thời điểm Đằng Vân xuất chinh, không mấy người xem trọng hắn, đều nghĩ hắn là nịnh thần lấy sắc hoặc quân, nhưng không ngờ lại thắng một trận vẻ vang như thế, chỉ dùng mấy tháng liền dẹp xong Phụng quốc, còn bắt giữ Phụng vương, không ai dám tiếp tục xem thường hắn.

Tiết Quân Lương sai người dẫn Phụng Minh đi, tăng thêm phòng thủ, không thể có  nửa điểm sai lầm, mới cùng mọi người vào cung.

Tuy thái tử còn nhỏ, nhưng đúng như Thẩm Dực nói, đã có thể một mình đảm đương một phía, hơn nữa có Vạn Niên hầu và Đằng Thường tại kinh thủ thành, cũng không xảy ra nhiễu loạn gì.

Tiết Bội bẩm lại mọi chuyện lớn nhỏ ở kinh trong thời gian qua, Tiết Quân Lương ca ngợi Tiết Bội một hồi, rốt cục nói đến vấn đề chính.

Tiết Quân Lương nói: “Hiện giờ có thể bắt giữ Phụng Minh, tất cả đều là công lao của Đằng Nam hầu, trước kia có người không phục Đằng Nam hầu, hiện tại đã phục?”

Y nói xong, nhìn lướt qua mọi người, thấy không ai nói chuyện, vừa lòng cười một tiếng, tiếp tục nói: “Các khanh không ngại nói xem, cô nên xử trí Phụng Minh thế nào.”

Tiết Quân Lương nói xong, nhìn Tiết Bội đứng bên cạnh, nói: “Ngươi nói trước.”

Tiết Bội không ngờ Tiết vương sẽ hỏi ý kiến của mình, dù sao mình còn là một hài tử, theo bản năng nhìn thoáng qua Thẩm Dực đứng cách đó không xa.

Thẩm Dực cũng nhìn qua, hướng nó khẽ gật đầu, ý bảo nó đừng lo lắng.

Tiết Bội nói: “Nhi thần cho rằng không thể giết Phụng Minh, trước mắt đã công phá Phụng quốc, nhưng lại khiến bách tính Phụng quốc hoảng sợ, việc cấp bách là trấn an dân tâm.”

Tiết Quân Lương gật gật đầu, cười nói: “Cô cũng nghĩ vậy. Không thể giết, thì chiêu hàng, cô nên phái ai đi chiêu hàng?”

Có người nghe qua chuyện giữa Triệu Lục và Phụng Minh, mà lần này Triệu Lục cũng chiếm được công trạng, vì thế liền chế nhạo Triệu Lục: “Nghe nói lúc Triệu Lục tướng quân ở tại Phụng quốc, quan hệ với Phụng vương không tầm thường, không bằng bệ hạ để Triệu Lục tướng quân đi chiêu hàng, không chừng Phụng vương nể ân tình ngày xưa, thật sự sẽ đầu hàng.”

Triệu Lục nghe thế, trong lòng cười khổ một tiếng, y hiển nhiên biết trong triều có nhiều người khinh thường mình, nhưng không có lên tiếng.

Tiết Quân Lương trầm mặc một hồi, thu phản ứng của Triệu Lục vào trong mắt, mở miệng nói: “Triệu Lục là tâm phúc của cô, qua nhiều năm như vậy cũng vất vả cho y, cô không đành lòng tiếp tục khiến y lao tâm lao lực, còn ai có thể đi chiêu hàng, Thẩm Dực, ngươi sao? Ngươi luôn luôn túc trí đa mưu, sao không thấy ngươi chờ lệnh?”

Thẩm Dực nói: “Bệ hạ quá khen, mặc dù vi thần có chút khôn khéo, nhưng cửa ải Phụng vương, vi thần tự hỏi phá không được.”

“A? Đây là cớ gì ? Phụng Minh là mãnh thú hay nước lũ? Ngay cả ngươi cũng không dám đi?”

Thẩm Dực cười nói: “Phụng Minh đều không phải mãnh thú hay nước lũ, bất quá hắn là người điên… Vi thần nghe nói Phụng vương đã điên, dù thần có khôn khéo, cũng không thể nói chuyện với người điên.”

Tiết Quân Lương đột nhiên cười một tiếng, nói: “Hảo hảo…”

Mọi người không biết y nói hai tiếng “Hảo” là có ý gì, kỳ thật Tiết Quân Lương đang khen ngợi mưu kế của Phụng Minh, y nghe qua tính cách của Phụng vương, tâm cao khí ngạo, có lẽ ép hắn đầu hàng so với chết còn khó chịu hơn, được Thẩm Dực nhắc nhở, rốt cục Tiết Quân Lương đã biết, hóa ra Phụng Minh giả điên, thử hỏi cho dù tài trí hơn người, làm sao có thể cùng kẻ điên phân rõ phải trái, sao có thể khuyên kẻ điên quy hàng.

Đằng Vân từ đầu đến cuối cũng chưa nói một câu, Tiết Quân Lương cũng không tính toán để hắn đi chiêu hàng, y biết rõ Đằng Vân, trung thành nhân hậu, nói chuyện thẳng thắn, hơn nữa tâm địa quá tốt, không thích hợp đi chiêu hàng.

Tiết Quân Lương thấy mọi người im lặng, lập tức cười nói: “Chuyện này đặt sang một bên, chờ các khanh có ý tưởng rồi nhắc lại, còn có một việc khác, cô muốn hiện tại nhắc tới…”

Y nói xong dừng một chút, quét mắt nhìn mọi người, mới nói: “Chuyện này lúc trước cô cũng đề cập qua, nhưng các khanh đều có ý kiến, cho nên cuối cùng không bệnh mà chết, như vậy hiện tại chuyện xưa nhắc lại, chắc các ái khanh cũng không có dị nghị quá lớn.”

Y vòng vo như thế, khiến các đại thần trên điện đều không hẹn mà cùng căng thẳng, cũng biết chắc chắn Tiết vương muốn nói tới đại sự, hơn nữa đã nói đến mức này, nếu có người phản đối, khả năng sẽ chịu sự tức giận của Tiết vương.

Tiết Quân Lương rốt cục nói: “Cô nghĩ… Thân phận Đằng Nam hầu cao quý, tính tình trung hậu, hơn nữa lập nhiều chiến công, có hắn bên cạnh khuyên giải, là phúc khí cô tu luyện ba kiếp, vẫn là câu nói kia, cô muốn lập Đằng Nam hầu vi hậu, không biết các khanh có ý kiến gì.”

Y nói xong, nhất thời không ai lên tiếng, đều là ngươi xem ta ta xem ngươi, tiểu thái tử Tiết Bội ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đằng Vân, mà Đằng Vân trăm triệu không nghĩ đến Tiết Quân Lương muốn nhắc tới chuyện này, kinh ngạc nhìn về phía Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương nói: “Đằng khanh a, ngươi lại đây.”

Đằng Vân hơi hơi ngẩng đầu, đi qua, bước lên ngọc giai, lúc này Tiết Quân Lương mới nói: “Hẳn mọi người đã nghe công tích của Đằng Nam hầu tại Minh Thủy, hắn lập kỳ công, bắt giữ Phụng quốc đại tướng Tề Tử Kết, nói thật, thời điểm hắn xuất chinh, có rất nhiều người chế giễu, chẳng qua Đằng khanh không phụ kỳ vọng của cô. Hắn là nhân tài, tài đức vẹn toàn, có thể phục nhân, người như vậy không thể lập hắn vi hậu sao?”

Đại thần trên điện nghe xong lời của Tiết Quân Lương, càng không ai dám nói gì, từ xưa đến nay đế vương có một hai nam sủng nam phi cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng không có đế vương nào lập nam hậu, trong tiềm thức của những người này, nam sủng đều là tiểu nhân lấy sắc hoặc quân, ít có danh sĩ, cho nên nhất thời không thể tiếp thu.

Thẩm Dực thấy thế, bước ra nửa bước, thấp người quỳ trên mặt đất, dẫn đầu nói: “Bệ hạ nói đúng.”

Có người đầu tiên tỏ thái độ, người phía sau cũng liền sôi nổi lên tiếng, lập tức các đại thần đều quỳ xuống, như sợ chậm trễ, đồng thời hô: “Bệ hạ nói đúng.”

Tiết Quân Lương vừa lòng gật gật đầu, cười nói: “Nếu tất cả mọi người đồng ý lời của cô, vậy chuyện lập hậu sẽ không có dị nghị ? Liền bắt tay vào chuẩn bị thôi.”

Tiết vương thôn tính Đằng quốc và Phụng quốc, vọng mắt mà nhìn, đều là Tiết thổ, Tiết Quân Lương sai người dán cáo thị, miễn trừ thuế má, lại phái người đưa lương thảo tới Phụng quốc, để quan viên địa phương trấn an dân chúng, đồng thời phát cháo và dựng lều cho dân chạy nạn.

Bách tính nào có tâm tư trung quân như triều thần, ai có thể cho bọn họ ăn no, thời điểm lưu lạc không phải chịu đói lại có chỗ ở, không hàng năm trưng binh, không hàng năm hà quyên, quân vương sáng suốt, bọn họ sẽ quy thuận.

Mà các bá quan văn võ của Phụng quốc quy thuận đều được phong thưởng, không vì là hàng thần mà bị khinh thường, một số người có khát vọng hiển nhiên nguyện ý quy thuận.

Tuy kẻ phản nghịch không thiếu, thường thường gây xôn xao một phen, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn, cho tới nay xem như là an bình.

Triệu Thống vì có công, thăng quan, được phong tướng quân.

Y đi vào lao, lao tốt nhìn thấy y liền cúi đầu khom lưng cười nói: “Triệu tướng quân, ngọn gió nào đưa ngài tới đây, trong lao rất loạn, khiến ngài chê cười.”

Triệu Thống không để ý gã nịnh bợ, bảo lao tốt dẫn vào trong, đi đến tận cùng, một người mặc bố y rách nát ngồi trong phòng giam, mặt hướng về phía tường, không biết đang nghĩ gì.

Lao tốt mở cửa ra, hô một tiếng, “Lữ Thế Thần.”

Lữ Thế Thần không nhúc nhích, vẫn nhìn vách tường, Triệu Thống bước vào phòng, định nhãn nhìn lên, hóa ra trên tường đều dùng đá khắc chữ, không phải thơ thì là phú.

Triệu Thống bảo lao tốt lui xuống, qua nửa ngày mới lên tiếng: “Lữ tướng biệt lai vô dạng?”

Rốt cuộc ánh mắt Lữ Thế Thần thay đổi, nhìn chằm chằm vách tường, híp mắt, nói: “Nếu tướng quân tới khuyên hàng, không cần tốn võ mồm, vẫn là câu nói kia, Lữ mỗ là thư sinh cổ hủ, chỉ biết là ngu trung.”

Triệu Thống nhìn hắn, lại nửa ngày không mở miệng, như không nghe được lời của y, sau đó nói: “Lữ Thế Thần, ngươi là danh sĩ, cũng nên biết Tiết vương văn thành võ đức, bình tĩnh mà xem xét, ngài là quân chủ anh minh, chẳng lẽ ngươi không muốn thi triển khát vọng sao? Ngươi không muốn thấy, dưới sự phụ tá của ngươi, thiên hạ thái bình sao? Ngày ngày nhìn vách tường ngâm thơ đối nghịch, là chí hướng của ngươi sao?”

Lữ Thế Thần cười một tiếng, cổ họng có chút khàn khàn, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Thống, tựa hồ đang nhìn một hài tử không hiểu thế sự, “Được làm vua thua làm giặc, chẳng lẽ tướng quân không hiểu sao, làm gì nhiều lời nữa đâu? Quân vương đã không còn, sao thần tử còn nói đến khát vọng…”

Triệu Thống thở dài, nói: “Phụng Minh không chết.”

Lữ Thế Thần mãnh liệt đứng lên, bởi vì ngồi lâu, đứng lên liền lảo đảo, phải dựa vào vách tường.

Triệu Thống muốn đưa tay đỡ, nhưng nửa đường thì dừng lại.

Hai mắt Lữ Thế Thần sáng quắc nhìn y, run giọng nói: “Phụng vương còn sống.”

“Hiển nhiên còn sống.”

Lần đầu tiên Triệu Thống nhìn thấy người luôn luôn phong đạm vân khinh như Lữ Thế Thần kích động, lại có vẻ mặt khó có thể bình tĩnh như vậy, khiến Triệu Thống không khỏi chấn động.

Lữ Thế Thần bỗng nhiên quỳ xuống đất, nói: “Tướng quân còn nhớ rõ lời đã nói với Lữ mỗ chứ, nếu tướng quân còn nhớ rõ, Lữ mỗ khẩn cầu tướng quân, phóng Phụng vương một con ngựa.”

Triệu Thống nói: “Ngươi không cầu ta thả ngươi, ngươi ngược lại cầu ta thả hắn, đây là trung quân của ngươi sao? Ngươi quả nhiên cổ hủ.”

Lữ Thế Thần im lặng, Triệu Thống lại nói: “Ta không có khả năng đáp ứng ngươi, cho dù ta đáp ứng ngươi cũng không làm nên chuyện gì, chắc chắn ngươi cũng hiểu…”

Y thấy ánh mắt của đối phương trở tối, tựa hồ còn cười khổ, không đành lòng nói: “Ngươi yên tâm, đại vương sẽ không giết Phụng Minh, về tình về lý đều không thể giết hắn, nhưng một ngày Phụng Minh không hàng, liền một ngày không thể thấy ánh mặt trời.”

Lữ Thế Thần đã sớm đoán được điều này, nhưng vẫn cứ thất thần, lảo đảo muốn té xuống đất.

Triệu Thống muốn thán một tiếng “Cần gì như thế”, chẳng qua nếu là y, y cũng sẽ làm vậy, chỉ có thể xoay người nói: “Ta sẽ phân phó lao tốt không làm khó dễ ngươi, nếu ngươi nghĩ thông suốt, lại cùng ta nói.”

Y nói xong, rời đi, lao tốt vội vàng đến khóa cửa.

Tiết Quân Lương sai người bắt đầu chuẩn bị đại điển phong hậu, y không ở kinh thành một thời gian lâu, có rất nhiều chuyện chờ y xử lý, nhiều ngày qua đều bận túi bụi, may mà Đằng Vân ở cạnh giúp y.

Tiết Quân Lương bỗng nhiên có chút cảm khái, y và Đằng Vân rất ăn ý, giống như đã ở cùng nhau mười năm hai mươi năm, chỉ cần liếc liền hiểu đối phương muốn gì.

Tiết Quân Lương vừa phê xong tấu chương, đưa tay nhu huyệt thái dương, đang muốn đi xem Đằng Vân, chợt nghe Khương Dụ nói: “Bệ hạ, Triệu Lục tướng quân cầu kiến.”

Tiết Quân Lương biết không phải chuyện tốt gì, nhưng không thể không gặp, đành bảo Khương Dụ dẫn Triệu Lục vào.

Sau khi đi vào, đầu tiên Triệu Lục liền thỉnh an Tiết vương, Tiết Quân Lương cười tủm tỉm nhìn y, nói: “Cô vừa rảnh rỗi một chút ngươi đã tới rồi, có chuyện gì sao? Ngươi tới là muốn đi chiêu an phải không, nếu không phải… Cô không muốn nghe điều gì khác.”

Triệu Lục bị Tiết Quân Lương chặn trước, chỉ có thể kiên trì nói: “Mạt tướng không phải tới hiến kế, mà là…”

“Mà là cái gì?”

Tiết Quân Lương cười một tiếng, nói: “Mà là cầu tình, đúng không?”

Triệu Lục ngẩng đầu nhìn Tiết vương một cái, lập tức rũ mắt, thanh âm thực bình tĩnh, nói: “Bệ hạ anh minh, đúng.”

“Ngươi còn dám nói cô anh minh?”

Tiết Quân Lương nói: “Triệu Lục a Triệu Lục, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào, nhiều năm như vậy, cô chưa từng nghi ngờ sự trung thành và tận tâm của ngươi đối với cô, bên cạnh cô, ngươi là người trung thành nhất, tuy vẫn luôn ở Phụng quốc, nhưng chưa bao giờ có nhị tâm. Mà hiện tại, ngươi muốn nói gì, chính mình hảo hảo cân nhắc, đừng nói bậy.”

Triệu Lục luôn cúi đầu, nửa ngày mới mở miệng, thanh âm không tính lớn, vẫn thực bình tĩnh, nhưng tại noãn các yên ắng, lại có vẻ thực đột ngột.

“Mạt tướng biết lời của mình sẽ khiến bệ hạ không vui, chỉ tiếc mạt tướng không nói ra liền khó chịu, bệ hạ… Nếu Phụng Minh đã điên rồi, sao bệ hạ không nhân nghĩa vi thượng, tha hắn một lần, vậy dân chúng Phụng quốc cũng sẽ biết bệ hạ nhân hậu.”

Y đang nói, Tiết Quân Lương liền vỗ mạnh xuống bàn, quát: “Triệu Lục ngươi lá gan lớn.”

Tiết Quân Lương đứng dậy, bước qua bàn, tùy tay cầm lấy một tấu chương, ném trước mặt Triệu Lục, nói: “Mấy ngày nay ngươi dâng tấu chương cho cô, cô xem như ngươi hồ đồ, nhất thời hồ đồ viết lung tung, khuyên cô thả Phụng Minh, nhưng hiện tại cô thấy ngươi không phải nhất thời hồ đồ, mà ngươi thật sự hồ đồ! Cô thả Phụng Minh thế nào, ngươi hiểu rõ hắn, ngươi nói xem, cô thả Phụng Minh, để hắn chiêu binh mãi mã Đông Sơn tái khởi, hay để hắn âm thầm ám sát?”

“Bệ hạ…”

Lời Triệu Lục nghẹn tại cổ không thể nói ra, Tiết Quân Lương nói không sai, theo hiểu biết của y với Phụng Minh, nếu Tiết Quân Lương thả Phụng Minh, chắc chắn Phụng Minh sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Được rồi.” Tiết Quân Lương thở dài, “Ngươi ở Phụng quốc nhiều năm như vậy, ngươi không đành lòng, cô có thể hiểu được, bằng không cô đã sớm bắt ngươi hỏi tội mưu phản. Mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi, cô từng nói qua, xong việc này, cho ngươi nghỉ ngơi một chút, ngươi trở về đi.”

Trong lòng Triệu Lục trầm xuống, biết Tiết Quân Lương nói vậy, kỳ thật là cảnh cáo mình, nếu mình nói thêm nữa chính là tội mưu phản, cho mình nghỉ ngơi một chút, kỳ thật là thôi quan.

Triệu Lục tháo quan mạo xuống, hai tay để trên mặt đất, dập đầu nói: “Triệu Lục tính tình cứng rắn, bệ hạ trọng dụng Triệu Lục cũng xuất phát từ điểm này, nếu đã quyết định liền không hối hận, nếu bệ hạ không thể buông tha Phụng Minh, Triệu Lục cam nguyện cùng Phụng Minh chịu tội, thay hắn chia sẻ hình phạt.”

Tiết Quân Lương bị lời Triệu Lục chọc giận, đưa tay chộp tấu chương ném lên người y, cười lạnh: “Triệu Lục, ngươi điên rồi? Ngươi sống không kiên nhẫn? Cảm thấy mình công lao lớn, không kiêng nể gì?”

Triệu Lục nói: “Tội thần không dám, chẳng qua tội thần có chuyện trong lòng, nếu không làm như vậy, không thể sống thoải mái, ngược lại sống không bằng chết.”

Tiết Quân Lương lạnh lùng nhìn y, nói: “Hảo… Ngươi nghĩ vậy, cô không thành toàn ngươi, có vẻ cô không đủ rộng lượng, ngươi muốn ngồi lao, muốn ăn khổ, muốn thụ hình, vậy ngươi đi thôi, đừng hối hận.”

“Tạ bệ hạ thành toàn.”

Triệu Lục lại dập đầu, thoáng nhìn quan mạo đặt trên mặt đất, ánh mắt tựa hồ chua xót, đây là khát vọng cả đời của y…

Triệu Lục bị thị vệ áp giải, rời cung, hiển nhiên Tiết Quân Lương không nói đùa, thật sự hạ ngục.

—-

Đằng Vân vốn ở trong hậu viên của Vân Phượng cung luyện kiếm, Thụy Tuyết đột nhiên chạy tới, đôi mắt đều đỏ, trên mặt toàn nước mắt, thấy Đằng Vân liền quỳ xuống, nắm lấy góc áo của Đằng Vân, nói: “Chủ tử, chủ tử ngài cứu Triệu Lục tướng quân đi!”

Đằng Vân còn không rõ chuyện, đột nhiên có người nói Triệu Thống cầu kiến.

Vân Phượng cung là hậu cung, ngoại thần không thể vào, nhưng Đằng Vân lại là Đằng Nam hầu, cho nên Triệu Thống tới gặp Đằng Nam hầu, tựa hồ không trái quy củ.

Triệu Thống tới thực gấp, vừa thấy được Đằng Vân liền quỳ xuống dập đầu, nói: “Hầu gia, ngài đi khuyên nhủ bệ hạ, bệ hạ muốn lăng trì xử tử Triệu Lục tướng quân.”

Đằng Vân vừa nghe, có chút sững sờ nói: “Vì sao Tiết vương đột nhiên muốn giết Triệu Lục?”

Triệu Thống nói: “Tướng quân vì chuyện Phụng vương đi cầu Đại vương, không biết nói gì đó, Đại vương giận giữ, đầu tiên ném tướng quân vào ngục, lại muốn giết tướng quân.”

Thụy Tuyết khóc ròng: “Tướng quân đó là một lòng muốn chết, nô tỳ vẫn luôn đi theo tướng quân, sao có thể không biết suy nghĩ của tướng quân, tuy tướng quân vẫn luôn nguyện trung thành với đại vương, nhưng tâm ý với Phụng vương cũng là thật, cho tới nay đều quanh quẩn tại tử lộ, hiện giờ Phụng vương lưu lạc như thế, trong lòng tướng quân nhất định không dễ chịu, y là muốn cùng Phụng vương đồng sinh cộng tử, nếu Phụng vương không sống được, tướng quân sẽ không sống một mình!”

Thụy Tuyết nói xong lời cuối cùng, đã khóc không thành tiếng.

Trong lòng Đằng Vân xao động, đưa tay đỡ lấy bàn, hắn tự nhiên biết chuyện Triệu Lục và Phụng Minh, sao hắn không hiểu rõ tình cảm của Triệu Lục chứ, may mà lúc này hắn là Đằng Nam hầu, hắn gọi Đằng Anh, nếu không hắn và Tiết Quân Lương vẫn đang bước trên đường đối địch nhau.

Có một số việc vốn hợp tình, lại vĩnh viễn không hợp lý, Triệu Lục vì trung nghĩa, vì trung thành với Tiết quốc, không đáng trách. Mà khi kết cục đã định, Triệu Lục được giải thoát, rốt cục có thể tùy tính một hồi, có lẽ y có thể vì quốc gia của mình chết trận, lại chỉ có thể vì Phụng Minh mà sống.

Nếu trong sinh mệnh một người chỉ có nhi nữ tình trường, người này đúng là nhu nhược, chẳng qua, chỉ vì một người mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương