Sửu Nữ Đào Hoa
-
Chương 11-1
Khi mà cách "bóng trắng" còn 20m,Nhi cuối cùng đã nhìn rõ hìnhdáng của "bóng trắng".Đó là một hồn ma nữ thì phải.Ma nữ lơ lẩng trên không,chân không chạm đất,mái tóc đen dài xõa xuống khi có gió thổi qua thì bay toán loạn,mặc trên người bộ y phục cổ trang màu trắng làm cô không thể không ngạc nhiên.Điều không ngờ nữa là ma nữ chầm chậm quay người lại,không giống như trong tưởng tượng của cô,ma nữ thì phải mắt đỏ,ai nhìn vào cũng phải sợ hãi,hay là khuôn mặt phải dữ tợn,chiếc lưỡi đỏ dài luôn luôn thè ra mà đằng này ma nữ lại là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành!
Ma nữ có đôi mắt đen sáng hút hồn người khác,đôi môi đỏ mọng như trái anh đào,đặc biệt là khí chất thanh lãnh,trong sạch như hoa sen gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn của cô ấy và còn làn da trắng mềm mại khiến người khác chỉ muốn sờ vào một cái xem thử cảm giác ra sao.Cô cũng không ngoại lệ dù cho cô có là nữ đi chăng nữa!
"Em xin lỗi đã đưa chị đến thế giới này " - Ma nữ nhìn cô ánh mắt trống rỗng như không có cảm xúc nhưng không hiểu sao khi cô ấy nói xin lỗi một tia cảm xúc phức tạp xẹt qua đã bị Nhi bắt gặp.
Nhi không khỏi thở dài,Nhi nghĩ Nhi đã biết ma nữ là ai rồi.Nhi nhàn nhạt nói :
-Em là Trần Hoàng Nhi đúng không? Em không phải xin lỗi đâu,bởi chị còn phải cảm ơn em nữa chứ!
Ma nữ mỉm cười nhìn cô,nhẹ nhàng nói:
-Chị không giận là tốt rồi.
-Mà tại sao em lại thành ra như thế này?
Cô không khỏi tò mò nhìn ma nữ hỏi.
Ma nữ không trả lời ngay mà cô ấy lại từ từ đáp xuống mặt đất đi đến chỗ ghế ngồi và ngồi xuống.Hướng ánh mắt xa xăm ma nữ kể:
-Thật ra tên của em không phải là Trần Hoàng Nhi mà là Vân Nhược Y,tên Nhi là do dì Tiệp-chủ của ngôi nhà đã mất mà hiện giờ chị đang ở cùng My đấy đặt cho,đặt tên khác vì tránh sự truy đuổi của tổ chức AFK,chắc chị nghĩ tại sao em lại biết nhỉ ? Thật ra là lúc lâm chung dì Tiệp đã nói tất cả với em.
Rồi Nhược Y im lặng Nhi không thúc giục cô ấy kể tiếp mà lặng yên lắng nghe ,giọng cô ấy chợt buồn hẳn :
-Cha mẹ em đã mất khi em tròn hai tháng tuổi,còn em thì may mắn được họ gửi cho dì Tiệp trước đó nên tránh khỏi cái chết.Dì Tiệp đổi tên cho em và nuôi dạy em thành người.Cái bản tính nhút nhát và khuôn mặt xấu xí,mùi hương cơ thể là vỏ bọc hoàn hảo để em che dấu thân phận.Em định không xuất hiện và kể cho chị sự thật để chị sống một cuộc sống bình thường như bao người khác nhưng rồi em nghĩ nên cho chị biết bởi...
Nhược Y nghiêng đầu nhìn cô như suy nghĩ cái gì,rồi Nhược Y nói giọng chắc nịch:
-Kí ức hiện giờ mà chị đang có không phải là đúng cho lắm,một phần là em chỉnh sửa,một phần cũng là thật.Em quyết định sẽ truyền cho chị,chị sẽ hiểu rõ thôi và cả khinh công nữa.Chị nên siêng năng luyện tập.
Nói là làm,Nhược Y nhấc tay lên,một trận choáng váng ập đến,cô ôm đầu nằm lăn lộn trên đất.Khi ngất đi cô còn nghe tiếng nói mờ ảo ngắt quãng của Nhược Y như vọng bên tai:
-Thời gian không cho phép em kể rõ cho chị nhưng nhờ vào kí ức nó có thể giúp chị hiểu rõ đấy!Àizzz...tương lai chị nên cẩn thận bởi em thấy vận...
Nói đến đây thì giọng nói tan biến hẳn.Có lẽ Nhược Y đã biến mất,trên đời này không còn Nhược Y nữa rồi.....
Ma nữ có đôi mắt đen sáng hút hồn người khác,đôi môi đỏ mọng như trái anh đào,đặc biệt là khí chất thanh lãnh,trong sạch như hoa sen gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn của cô ấy và còn làn da trắng mềm mại khiến người khác chỉ muốn sờ vào một cái xem thử cảm giác ra sao.Cô cũng không ngoại lệ dù cho cô có là nữ đi chăng nữa!
"Em xin lỗi đã đưa chị đến thế giới này " - Ma nữ nhìn cô ánh mắt trống rỗng như không có cảm xúc nhưng không hiểu sao khi cô ấy nói xin lỗi một tia cảm xúc phức tạp xẹt qua đã bị Nhi bắt gặp.
Nhi không khỏi thở dài,Nhi nghĩ Nhi đã biết ma nữ là ai rồi.Nhi nhàn nhạt nói :
-Em là Trần Hoàng Nhi đúng không? Em không phải xin lỗi đâu,bởi chị còn phải cảm ơn em nữa chứ!
Ma nữ mỉm cười nhìn cô,nhẹ nhàng nói:
-Chị không giận là tốt rồi.
-Mà tại sao em lại thành ra như thế này?
Cô không khỏi tò mò nhìn ma nữ hỏi.
Ma nữ không trả lời ngay mà cô ấy lại từ từ đáp xuống mặt đất đi đến chỗ ghế ngồi và ngồi xuống.Hướng ánh mắt xa xăm ma nữ kể:
-Thật ra tên của em không phải là Trần Hoàng Nhi mà là Vân Nhược Y,tên Nhi là do dì Tiệp-chủ của ngôi nhà đã mất mà hiện giờ chị đang ở cùng My đấy đặt cho,đặt tên khác vì tránh sự truy đuổi của tổ chức AFK,chắc chị nghĩ tại sao em lại biết nhỉ ? Thật ra là lúc lâm chung dì Tiệp đã nói tất cả với em.
Rồi Nhược Y im lặng Nhi không thúc giục cô ấy kể tiếp mà lặng yên lắng nghe ,giọng cô ấy chợt buồn hẳn :
-Cha mẹ em đã mất khi em tròn hai tháng tuổi,còn em thì may mắn được họ gửi cho dì Tiệp trước đó nên tránh khỏi cái chết.Dì Tiệp đổi tên cho em và nuôi dạy em thành người.Cái bản tính nhút nhát và khuôn mặt xấu xí,mùi hương cơ thể là vỏ bọc hoàn hảo để em che dấu thân phận.Em định không xuất hiện và kể cho chị sự thật để chị sống một cuộc sống bình thường như bao người khác nhưng rồi em nghĩ nên cho chị biết bởi...
Nhược Y nghiêng đầu nhìn cô như suy nghĩ cái gì,rồi Nhược Y nói giọng chắc nịch:
-Kí ức hiện giờ mà chị đang có không phải là đúng cho lắm,một phần là em chỉnh sửa,một phần cũng là thật.Em quyết định sẽ truyền cho chị,chị sẽ hiểu rõ thôi và cả khinh công nữa.Chị nên siêng năng luyện tập.
Nói là làm,Nhược Y nhấc tay lên,một trận choáng váng ập đến,cô ôm đầu nằm lăn lộn trên đất.Khi ngất đi cô còn nghe tiếng nói mờ ảo ngắt quãng của Nhược Y như vọng bên tai:
-Thời gian không cho phép em kể rõ cho chị nhưng nhờ vào kí ức nó có thể giúp chị hiểu rõ đấy!Àizzz...tương lai chị nên cẩn thận bởi em thấy vận...
Nói đến đây thì giọng nói tan biến hẳn.Có lẽ Nhược Y đã biến mất,trên đời này không còn Nhược Y nữa rồi.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook