Sửu Nữ Đào Hoa
-
Chương 10-4
Cô định đóng cửa thì một bàn tay trắng nõn tách cửa ra,cô nhìn lên thấy một người con trai đầu đội mũ Chicago màu đen cụp xuống che đi đôi mắt chỉ lộ ra làn da trắng mềm mại tựa như bạch ngọc (Tử:thú thật t/g k pjt đó là cái gì nên viết bậy bạ đó) anh ta mặc một chiếc áo choàng màu đen tuyền phủ cả người,cao hơn cô nửa cái đầu,tức là cao 1m85,xung quanh anh ta tỏa ra khí chất ôn nhu mà thanh cao,lạnh lùng mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều tao nhã,anh ta nhẹ nhàng mở cửa,từ đôi môi mỏng,anh ta cất giọng trầm bổng,du dương như tiếng đàn Mechia rất là dễ nghe,đây chính là giọng của yêu nghiệt trong truyền thuyết a.
-Xin lỗi,lúc nãy tôi tình cờ đi qua nơi đây có nghe một giọng ca vang lên,tôi có thể hỏi rằng người đó ở trong đây không?
Có lẽ nhìn đến khuôn mặt xấu xí của tôi,anh ta không nghĩ người hát lại chính là cô.Mà cô lại không muốn dính đến phiền phức nên thản nhiên nói:
-Người đó đi rồi.
-Cô trúng độc Ti Man.
Anh ta nói một câu chẳng ăn nhập cuộc trò chuyện nhưng làm mặt cô khẽ biến,mạnh mẽ nhìn lên anh ta trong mắt không dấu được kinh hỷ,cô nắm tay anh hỏi dồn dập hỏi:
-Anh biết à? Vậy anh có giải dược không?
Anh ta lặng yên không tiếng động tránh người đi khỏi tay cô,cách một khoảng an toàn rồi mới trả lời,nếu nhìn rõ có thể thấy sâu dưới mắt anh ta một tia chán ghét xẹt qua.
-Tôi biết.
Nhìn hành động của anh ta,cô ngượng ngùngsờ sờ mũi,nếu anh ta biết cô trúng độc chưa chắc đã có giải dược nhưng không thể trách cô được,bỗng dưng có người biết cô trúng độc gì làm sao cô không thể kinh hỉ được.Chắc hành động hồi nãy của cô đã dọa anh rồi.
Thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn cô nở một nụ cười mà cô cho là đẹp mà không biết khi cô cười càng khiến khuôn mặt cô thêm phần xấu xí,dữ tợn trông rất là đáng sợ.
-Xin lỗi là tôi đường đột rồi.Vậy tôi có thể anh vào nhà trò chuyện uống nước không?
-Tôi bận.
Anh ta nói một câu lạnh lùng rồi quay lưng bước đi để lại cô ngẩn ngơ,anh ta tiếc chữ như vàng thật đáng ghét.
-Xin lỗi,lúc nãy tôi tình cờ đi qua nơi đây có nghe một giọng ca vang lên,tôi có thể hỏi rằng người đó ở trong đây không?
Có lẽ nhìn đến khuôn mặt xấu xí của tôi,anh ta không nghĩ người hát lại chính là cô.Mà cô lại không muốn dính đến phiền phức nên thản nhiên nói:
-Người đó đi rồi.
-Cô trúng độc Ti Man.
Anh ta nói một câu chẳng ăn nhập cuộc trò chuyện nhưng làm mặt cô khẽ biến,mạnh mẽ nhìn lên anh ta trong mắt không dấu được kinh hỷ,cô nắm tay anh hỏi dồn dập hỏi:
-Anh biết à? Vậy anh có giải dược không?
Anh ta lặng yên không tiếng động tránh người đi khỏi tay cô,cách một khoảng an toàn rồi mới trả lời,nếu nhìn rõ có thể thấy sâu dưới mắt anh ta một tia chán ghét xẹt qua.
-Tôi biết.
Nhìn hành động của anh ta,cô ngượng ngùngsờ sờ mũi,nếu anh ta biết cô trúng độc chưa chắc đã có giải dược nhưng không thể trách cô được,bỗng dưng có người biết cô trúng độc gì làm sao cô không thể kinh hỉ được.Chắc hành động hồi nãy của cô đã dọa anh rồi.
Thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn cô nở một nụ cười mà cô cho là đẹp mà không biết khi cô cười càng khiến khuôn mặt cô thêm phần xấu xí,dữ tợn trông rất là đáng sợ.
-Xin lỗi là tôi đường đột rồi.Vậy tôi có thể anh vào nhà trò chuyện uống nước không?
-Tôi bận.
Anh ta nói một câu lạnh lùng rồi quay lưng bước đi để lại cô ngẩn ngơ,anh ta tiếc chữ như vàng thật đáng ghét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook