Surrender My Love
-
Chương 14
Erika không thể cái gì khuấy động giấc ngủ của nàng, nhưng khi nàng mở mắt ra vào sáng hôm sau, nàng thấy một đôi chân đứng gần vai phải của mình. Một đôi chân đàn ông dài, rắn chắc với một đôi bốt phủ đến bắp chân bằng da lột nguyên chất. Tuy nhiên, cố gắng nhìn xem ai đang đến chỗ họ là một sai lầm, nàng nhăn mặt và thở gấp vì đau.
Nàng đã quên mất tư thế của mình, bị buộc chặt vào bánh xe lớn từ đằng sau, với sợi dây thừng dày quấn quanh hông và ngực và cổ họng để chắc chắn nàng vẫn sẽ ngồi đó đến sáng, và nàng đã làm thế. Nàng nhớ mình đã cố gắng giữ đầu thẳng, nhưng chắc nàng đã nghiêng đầu sang một bên khi ngủ, và bây giờ các cơ quanh cổ nàng đang gào thét phàn nàn.
Vì thế, nàng phát hiện ra mình không có cảm giác đau ở bàn tay và cánh tay, chỗ đã được cố định đằng sau lưng nàng. Nhưng đó có thể là một sự may mắn vì nàng cũng nhớ lại rằng nàng đã cố gắng ra sao để nới lỏng sợi dây thừng buộc chặt chúng lại. Đó là một sợi dây thô ráp hơn nhằm ngăn chặn nỗ lực đó của nàng, thế nhưng nàng cũng đã thử nới lỏng nó, và chúng cọ xát mạnh vào da nàng trong nỗ lực nới lỏng nó ra. Hai chân nàng cũng tê cóng, chiếc tất mỏng ở một bên chân đã bị rách bởi chiếc dây thừng khi nàng cố gắng nới lỏng chúng, dù không mấy thành công.
Người đàn ông bị quên lãng khi nàng quay hết sự chú ý vào sự khó chịu của mình. Nàng từ từ quay đầu xung quanh, cho đến khi nàng có thể quay đầu mà không nhăn mặt. Ít ra thì đó cũng là chuyện duy nhất nàng làm được, và cuối cùng ngả đầu ra sau đủ xa để nhìn lên người đàn ông im lặng bên cạnh nàng.
Anh ta không di chuyển một tẹo nào khỏi tư thế đó. Nàng thấy thanh kiếm vẫn ở trong bao, con dao găm nhỏ sắc nhọn có tên là thescramasax mà người Saxon vẫn hay dùng để kết liễu đối thủ của mình. Nó được dắt vào thắt lưng bản rộng làm bằng kim loại với một viên ngọc hồng lựu ở giữa khóa thắt lưng. Bộ y phục xanh lá dài đến cổ tay, bên trong chiếc áo giáp ngắn tay với chuỗi dây xích dày hơn giáp ở chân.
Cánh tay lực lưỡng khoanh ngang ngực. Mái tóc nêu sẫm phủ xuống bờ vai anh ta. Cặp mắt xanh lá sâu thẳm đang nhìn xuống nàng, nàng không thể đọc được bất cứ ý nghĩ gì từ nó. Nàng không chắc cảm xúc nào đang chảy trong người anh ta, nhưng dù là gì đi chăng nữa thì nó gần với sự dữ dội.
Chỉ việc đó thôi không khiến cho nàng ngạc nhiên khi ánh mắt nàng phóng xa thêm một chút nữa để nhìn. Nàng ngạc nhiên bởi vẻ đẹp trai của anh ta – và chiều cao. Nàng chắc đã nhầm anh ta với một người Saxon nếu không xét đến chiều cao, chắc chắn cao hơn anh trai nàng đến nửa foot. Và nàng không nhận ra anh ta, so với những người mà nàng đã nhìn thấy tối qua trong trại với hi vọng ít nhất tìm thấy một gương mặt thân thiện với mình. Nàng đã không có được cái may mắn đó, nhưng chắc chắn nàng sẽ nhớ người đàn ông này nếu nàng đã nhìn thấy anh ta.
Mặc dù anh ta nhìn xuống nàng, nhưng không thẳng mặt, anh ta hướng vào chiếc xe ngựa. Và mặc dù nàng biết anh ta không thể nhìn vào bên trong bởi chiếc màn đã che phủ bên trong, nhưng anh ta có thể một phần nào nhìn thấy bên dưới nó, nơi người phụ nữ Nauy đang ngủ một cách an lành, không biết đến sự có mặt của anh ta.
Erika vẫn còn nhớ cô ta cảm thấy khó chịu thế nào khi một người phụ nữ khác định ngủ gần nàng, bên kia chiếc xe ngựa, có thể nghe thấy những cử động dù là nhỏ nhất của nàng. Kể cả khi có những người đàn ông canh gác và đã dặn họ trông chừng Erika trong lúc họ cảnh giác với những người có thể đi theo, Kristen cầm chắc con dao găm trong tay mình.
Vừa, cô em gái chiến binh ấy vừa mới trở mình, mái tóc của cô ta trải rộng ở trên mặt đất bên dưới chiếc xe ngựa, khiến nàng không thể nào bỏ qua. Và, thực tế, một chân của người đàn ông đó dấm lên trên mái tóc hung vàng ấy, vô ý hoặc … cố tình. Anh ta kiễn ngẫn đợi người phụ nữ Nauy di chuyển bằng cách kéo mái tóc của cô, để đánh thức cô dậy.
Mắt Erika mở to khi nhìn thấy cảnh đó, và khiến cho nàng thêm một lần nữa ngạc nhiên với kết luận mà nàng rút ra. Sweet Freya, người đàn ông này là kẻ thù của họ, không thể là một cái gì khác với cơn thịnh nộ rõ rang trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta, không phải đối với nàng, không hề, rõ rang là với cô ta. Và nếu anh ta có thể đi thẳng vào trại mà không bị chặn lại, tại sao Turgeis không thử.
Trại? Nàng nhìn quanh để xem nếu tất cả đều đã chết, nhưng không ai chết. Thực tế, những người đàn ông kia vẫn chuyển động, vài người trong số họ đang ăn, một số người khác đang trông ngựa, rất nhiều người đang nhìn về phía chiếc xe ngựa. Người đàn ông này không phải kẻ thù, là một trong số bọn họ, vậy cơn giận dư là do đâu? Và tại sao họ không trực tiếp nói với cô ta?
“Ouch!”
Kristen cuối cùng cũng đã tỉnh giấc để kéo mái tóc của cô. Đầu cô quay lại để xem cô đang vướng vào cái gì, nhìn thấy đôi chân và nhìn lên để xem ai dám làm thế. Đôi mắt cô mở to, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, con dao găm của cô vụt đập vào đôi chân ấy trong tầm với.
Người đàn ông nhảy lùi lại, gần như anh ta đã đoán trước được đòn tấn công ấy. Với mái tóc đã được tự do, Kristen ngay lập tức lùi vào trong chiếc xe ngựa, nhưng sang phía bên kia của nó, nơi Erika không còn nhìn thấy cô nữa. Người đàn ông ấy vẫn có thể, cả hai bọn họ đều cao đủ để dễ dàng nhìn qua giường và cả hai đang nhìn nhau trừng trừng
“Tôi biết tôi sẽ hối tiếc cái ngày cha em trao cho em con dao găm đó” anh ta nói
Anh ta nói về con dao găm, Erika nhận ra, mặc dù nàng không hoàn toàn hiểu hết tất cả các chữ anh ta nói. Anh ta đang nói tiếng Anglo-Saxon, và mặc dù nàng đã học chúng cho những điều cần thiết khi nàng lần đầu đặt chân lên mảnh đất này, nàng không chú tâm nhiều vào nó, thay vì đó nàng thích dạy những người của Ragnar tiếng Đan Mạch hơn.
Nhưng người phụ nữ Nauy ấy nói trôi chảy trong cái tiếng xa lạ mà người đàn ông kia sử dụng. “Cho em thời gian em sẽ lấy thanh kiếm anh đã tặng em, Saxon.”
Đôi mày anh nhíu lại, vẻ giận dữ càng tăng lên: “Tôi sẽ đánh em cho đến khi em không đi được nữa, Viking. Tôi chẳng thể làm được việc gì khác nữa”. Anh ta quát lên
“Ai sẽ giúp anh làm việc đó?” Kristen quát lại.
Erika rất ngạc nhiên khi thấy phản ứng khiêu khích của họ. Và nó đã thành công. Người Saxon bùng nổ và bắt đầu trèo lên chiếc xe ngựa để tóm lấy cô ta. Anh ta chắc chắn đủ to lớn để làm được điều đó.
Nhưng Kristen đã thét lên, “Không được, anh sẽ đánh thức Selig. Em sẽ xuống.”
Đi xuống và đặt vị trí của mình trong tầm vơi của anh ta một lần nữa ư? Erika không dám, thay vào đó nàng sẽ nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại. Và Kriten đã xuất hiện phía bên trái Erika, thậm chí không nhận ra nàng ở đó ngoại trừ việc sải chân đên bên người đàn ông kia. Cô thực sự đấm anh ta trực diện nơi ngực. Anh ta không hề nhúc nhích, cũng không đưa tay lên đập lên lưng cô ta. Biểu hiện của anh dù vậy vẫn không hề thay đổi, giận dữ. Cô ta cũng vậy.
“Ít ra thì anh cũng nên nói nhỏ xuống, đồ cục mịch,” Kristen rít lên với anh ta, “Bọn họ đang cười đến bể bụng kia kìa.”
Quả thực có vài người đang cười, Erika ghi nhận. Nó khiến cho nàng cảm thấy thoát được nỗi lo lắng của mình trong chốc lát, với hai con người đang giận dữ ở ngay gần nàng.
“Họ sẽ còn cười nhiều hơn khi tôi đánh bại em,” đáp lại là câu trả lời đầy đe dọa của anh.
Kristen lùi lại một bước trước câu nói đó. Một bước nữa và cô sẽ vướng phải chân của Erika, nhưng cô chỉ cần lùi một bước để tránh khỏi người đàn ông. Khả năng của sự tét đít đe dọa cô ta, khi sự trừng phạt thì không. Erika cảm thấy khá thú vị.
Lần này, sự nóng nảy đã giảm đi đáng kể, Kristen nói với anh ta: “Em có thể giải thích, Royce.” Rõ ràng, anh ta không có chút hứng thú nào. “Em có thể giải thích sau khi tôi trừng phạt em.” “Oh, không công bằng!”
“Em ra đi với những người lính của tôi -!”
“Và của Selig” cô chỉ ra. “kết hợp họ với nhau, không có gì ngoại trừ một đội quân vĩ đại có thể gây tổn hại cho bọn em, và tất cả các đội quân lớn đều đã giải tán.”
Câu nói của nàng cũng chẳng thể làm nguôi được cơn giận của anh. “Em đã ngang nhiên trái lời tôi. Tôi không bao giờ đồng ý cho em đến đây, và em cũng biết điều đó rất rõ.”
Lưng của người phụ nữ Nauy cứng lại. “Anh có trở lại như anh nói không, anh phải ở đó để nghe tin nhắn rằng Selig đã bị bắt làm tù binh. Anh nghĩ rằng em có thể ở nhà khi nghe thấy tin đó sao? Và thật tố vì em đã không nghe lời anh. Selig hẳn đã chết do những gì người ta làm với anh ấy. Thêm một ngày nữa ở Gronwood có thể giết chết anh ấy.”
Erika cau mày vì ý kiến đầy định kiến ấy. Cơn giận của người đàn ông biến mất và thực tế là anh ta kéo Kristen vào vòng tay của mình. Đó là sự an ủi mà anh ta có thể làm và người phụ nữ Nauy sẵn sàng đón nhận. Nhìn thấy họ khiến sự buồn phiền của Erika có phần nào giảm bớt.
“Anh ấy đâu?” Royce hỏi sau khi hai người họ ôm siết chặt lấy nhau
“Trong xe ngựa, và gần như đã thức giấc từ những tiếng ồn mà anh đã gây ra. Thật là tốt vì anh ý không hiểu được chúng ta nói gì, hoặc anh ý sẽ bò ra đây để bảo vệ em và khiến anh ấy bị thương thêm.”
Royce càu nhàu. “Anh ấy biết tốt hơn là cố gắng bảo vệ em khỏi anh, vợ thân yêu. Em sẽ bị đánh vì nỗi sợ hãi mà em để lại cho anh, nhưng anh sẽ đợi đến khi chúng ta về nhà.”
“Anh thật tốt bụng,” nàng trả miếng bới điệu bộ nhăn nhó và đẩy anh ra.
Chuyển động đó khiến anh ta nhận ra Erika, và lần này sự không hay lòng là hướng về cô, dù anh nói với vợ mình. “Anh hi vọng em có nhiều lời giải thích hơn cho chuyện này.”
Kristen nhìn theo anh và vẻ giận dữ quay lại, cũng như sự khinh miệt trong giọng nói của cô mà Erika đã quá quen thuộc. “Quý cô Erika của Gronwood – bây giờ là tù nhân của Selig.”
“Gần chết và anh ấy đã cầm tù cô ấy?” Royce hỏi, một bên lông mày nhướng lên đầy vẻ hoài nghi.
“Em đã làm điều đó cho anh ấy. Anh ấy hẳn đã làm nếu anh ấy có thể, nhưng nhờ cô ta, giờ anh ấy thậm chí còn không thể tự ăn được, hãy để anh ấy trả thù.”
Sau một lúc, vẻ mặt của người Saxon trở nên cứng rắn. “Em sẽ trả cô ta lại.”
Tim Erika lỡ một nhịp khi nghe những lời này, nhưng hi vọng cô nhanh chóng tan biến bởi câu trả lời của Kristen. ”Không. Selig không thể chống lại anh lúc này, nhưng em sẽ làm thế cho anh ấy. Cô ta ở lại.”
“Anh ấy không nghĩ đến một cuộc tranh luận. Một người tù Đan Mạch?” Anh bùng nổ. “Chúng ta đang trong thời kỳ hòa bình!”
Kristen gào lại. “ Cô ta đã không cân nhắc khi cô ta sai lầm buộc tội anh ấy, cầm tù anh ấy, và ra lệnh tra tấn anh ấy! Anh ấy đã bị một vết thương nặng trên đầu, gần như chết đói và bị thiêu đốt bởi cơn sốt. Anh ấy đến Gronwood xin sự giúp đỡ, và thay vào đó cô ta khiến anh ấy bị treo lên và bị đánh. Nhìn anh ấy đây này và bảo em rằng anh ấy không được báo thù!”
Để anh ta có thể nhìn thấy, Kristen kéo bức màn che lên. Royce bước lại gần chiếc xe ngựa và nhìn vào trong. Erika không thể chịu nổi khi nhìn thấy biểu hiện khiếp hãi của anh ta. Một tiếng thì thầm “Lạy chúa” đã quá đủ.
Nàng nhắm mắt lại. Nếu nàng có thể chìm sâu vào mặt đất, nàng sẽ làm. Selig đã nói điều gì đó trong với giọng nhẹ tênh đầy chế giễu, để xoa dịu em rể, nhưng nàng không hiểu tiếng Celtic. Và bất kỳ những gì anh ta nói đều không có tác dụng gì đến người Saxon cao to kia.
Royce kéo vợ mình ra khỏi xe ngựa và nói một cách một cách hợp lý, “Đây hẳn là một sự nhầm lẫn, Kristen. Phải thế. Phụ nữ không đối xử với anh trai em như thế.”
“Một người phụ nữ bình thường thì không, nhưng cô ả không tim thì cảm thấy sung sướng trên nỗi đau của người khác. Cô ta đã nói ra, những gì cô ta làm với Selig, người của anh ấy biết vậy. Nếu anh yêu cầu thả cô tar a, họ sẽ giết cô ta, chắc chắn.”
Biểu hiện của anh đầy sự tức giận. “Aflfred sẽ nắm được gáy của ta nếu anh ta biết được ta là một phần của chuyện này.” “Không nếu như anh ta biết được những gì cô ta làm,” Kristen phản kháng. “Nhưng nếu nó làm phiền anh, mang những người của anh đi. Những gì em làm chẳng liên quan đến anh.”
“Thật thế sao?” anh gầm lên, tiến một bước đến chỗ cô. “Anh nghĩ là anh sẽ thay đổi ý định về thời gian và nơi trừng phạt em.”
Con dao găm vẫn ở hông của Kristen, nhưng cô không rút nó ra. Cằm của cô ngẩng lên và cô cảnh báo anh. “Nếu anh muốn kết thúc với những vết thâm tím thì cứ việc. Em sẽ không ngoan ngoãn khi em đúng.”
“Khi nào em ngoan ngoãn?” anh trả lời, nhưng biểu hiện của anh cho thấy rằng cơn giận lúc nãy đã đi mất. “ Và em không đúng khi đến đây mà không có anh, khi nó có thể chỉ mất hơn một giờ đi về phía đông bắc để tìm thấy anh. Và nó là bởi vì em biết rằng anh sẽ bắt em ở nhà và em không quan tâm, đó là lý do vì sao em vẫn bị phạt.”
Lúc này Kristen mỉm cười và vòng tay quanh cổ anh. “Em có thể khiến anh quên đi nỗi sợ hãi mà em để lại cho anh,” cô nói một cách tự tin.
“Thật đáng ngờ, nhưng anh sẽ cho em cơ hội để thử.”
Erika nhìn họ rời đi để nói chuyện với nhau, nơi nàng không nghe thấy gì. Nàng bị quên lãng trong chốc lát, và sự cay đắng bắt đầu dâng tràn trong nàng.
Tự do đã gần nàng biết baobao! Chỉ trong chốc lát đã bị cướp mất bởi ý chí kiên định hơn. Hoặc chỉ đến vậy thôi sao? Không, nàng đã ước rằng người Saxon kia đã kiên định hơn nhưng nàng biết tại sao anh ta lại từ bỏ. Cảnh tượng của Selig đã khiến anh ta như vậy, một hình ảnh mà rõ ràng được gợi lại trong ý nghĩ của nàng, và sự cay đắng nàng vừa cảm thấy tan đi nhanh chóng.
“Cô có hiểu họ nói gì không?”
Nàng nghe thấy tiếng chiếc xe ngựa di chuyển, cảm thấy nó cân bằng, nhưng không đoán ra là Selig đã di chuyển đến phía cuối chiếc xe ngựa. Nàng nhanh chóng nhìn sang bên trái để nhìn thấy anh ta đang ngồi ở phía cuối, đủ cao để dựa lên chiếc xe và nhìn xuống nàng, hai tay vịn lấy thanh gỗ để giữ anh ta ngồi vững.
Kể cả khuông mặt bị tàn phá bởi cơn sốt và cơn đau, anh ta trông vẫn quá đẹp trai để miêu tả, xương má được đúc một cách hoàn hảo nhô lên cao hơn bình thương do bị sụt cân, lông mi dài nhất mà nàng từng thấy ở một người đàn ông, đôi môi gợi đầy nhục cảm mà chúng mang lại – Erika lắc những ý nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, mặc dù nàng vẫn nhìn chằm chằm vào anh, nnnaaàng ngạc nhiên vì vì anh không giận dữ nhìn nàng lần này, ngạc nhiên vì anh ta nói chuyện với nàng, vì quá ngạc nhiên nên mất một lúc nàng mới trả lời anh ta.
“Hầu hết,” nàng trả lời bằng giọng bình thường mà anh ta dùng, kèm theo một sự cảnh giác. “Anh không hiểu ư?”
“Không,” anh trả lời. “Với Royce và nhiều người biết tiếng Celtic tôi không cần thiết phải học. Cô có biết tiếng Celtic không?”
“Không.”
“Cũng khá ổn là tôi và cô đều biết tiếng miền bắc. Họ cãi nhau về cái gì thế?”
Erika không thể tin nổi nàng đang có cuộc đối thoại này. Những gì cô ta đáng phải chịu sẽ từ anh. Nàng đã nghe những tiếng đó rất rõ ràng, không hề nghi ngờ gì. Thế mà bây giờ anh ta nói chuyện với nàng như kiểu giữa họ không xảy ra chuyện gì cả.
Nàng có nên xin lỗi khi anh ta đang ở tâm trạng kỳ lạ, khá là tử tế này không? Nàng có nên cầu xin sự tha thứ của anh ta? Giải thích về Wulnoth không?
Với đôi mắt xám đang nhìn thẳng vào nàng, những gì nàng có thể cố để trả lời là. “Họ bất đồng vì sự có mặt của tôi.”
Anh ta ngưng lại một lúc trước khi nói, “Aye, Royce ghét người Đan Mạch. Anh ta không muốn ở gần bất kỳ ai – dù với bất kỳ lý do gì.”
Sự ám chỉ mà nàng đã đoán trước quay lại, dù chỉ là bằng một cách rất nhẹ nhàng. Sự cay đắng lại quay lại. Nàng không thể chịu đựng được.
“Không hề sợ hãi, em gái anh đã thắng.”
Anh gập đầu như thể anh ta biết sẽ không có trả lời nào khác. “Nếu như cô được thả, hoặc trốn thoát tôi sẽ đi tìm cô. Chẳng nơi đâu ở mảnh đất này hoặc những nơi khác mà cô có thể trốn thoát khỏi tôi.”
Vẻ mặt của anh không hề thay đổi, không khá hơn trước đây, khi nó không có cảm xúc gì. Nàng bắt đầu run rẩy, mặc dù anh không nhìn thấy. Anh ta thật dễ dàng đã nắm được thóp của nàng. Anh ta có thể dễ dàng giết nàng khi nàng ít nghi ngờ nhất. Làm sao anh ta có thể làm được? Tại sao lại như thế?
“Anh có ý định lấy tôi làm trò chơi,” nàng buộc tội, không một lý do nào khác đến trong tâm trí nàng.
“Chắc chắn – cho đến khi tôi đủ sức làm những điều khác.” Và anh ta cười, một nụ cười đẹp tuyệt đẹp khiến nàng quên mất phải thở. “Sợi dây thừng sẽ thích hợp cô, quý cô,” anh ta thêm vào với giọng sảng khoải, nhìn chăm chú vào cổ họng nàng. “Tôi đặc biệt thích một cái quanh cổ cô.”
Erika tái nhợt. Anh ta đinh treo cổ cô ư. Anh ta đang để cho nàng biết để nàng có thể nghĩ đến điều đó, sợ hãi nó, và nỗi sợ hãi sẽ đánh bật sự minh mẫn của nàng. Những gì cô phải chịu đựng sẽ đến từ tôi. Nàng nhắm mắt lại, chống lại những giọt nước mặt chực trào ra.
Selig ngắm nàng, thoải mái vì phản ứng của nàng. Nàng đẹp và đáng thèm muốn một cách đáng nguyền rủa, - ngay cả bây giờ, căm ghét nàng như vậy nhưng anh vẫn thừa nhận khả năng của nàng trong việc khuấy động các giác quan của anh – mạnh mẽ đến mức đáng ghét. Anh chưa bao giờ biết đến một người phụ nữ nào như thế. Phải chăng quyền lực mà anh trai nàng cho nàng khiến nàng như vậy? Mẹ và em gái anh đều có quyền lực như vậy, vậy tại sao họ không lạm dụng chúng như người phụ nữ Đan Mạch này đã làm. Nàng cho người đánh anh, vì lẽ gì? Bởi vì anh đã đề nghị ngủ với nàng ư. Khi tất cả những người đàn bà khác đều lao vào để có được cái cơ hội đó.
Tra tấn … và nàng ta đã ở đó và cười vào mặt anh, một mụ phù thủy xinh đẹp máu lạnh, hiểm ác.
Nhưng nàng ta sẽ phải trả giá cho những gì nàng đã làm. Anh sẽ vui thích khi nhìn thấy nó. Trước khi anh tha cho nàng, nàng sẽ phải cầu xin tha thứ, và anh sẽ là người cười vào mũi nàng và từ chối.
“Tôi thích một sợi dây thừng quanh cổ của cô,” anh tiếp tục “Tôi nghĩ tôi sẽ cho cô một cái vòng cổ bằng sắt có một cái chuông ở đó. Tôi chắc là tôi có thể nghĩ ra nhiều điều để làm với cái chuông đó.”
Erika ngẩng lên để xem anh vẫn đang cười, nhưng vẻ căm ghét lần nữa lại lộ ra trong ánh mắt anh, đầy căm hờn. Không treo cổ, vậy, nhưng nỗi sợ vẫn còn đó, anh ta định làm gì. Đùa giỡ với nàng? Anh ta làm nàng phát điên lên.
"Cô có thấy nó buồn cười không?" anh hỏi.
Ngôn ngữ trôi tuột đi đâu hết. Nàng chỉ biết lắc đầu.
"Tốt," anh nói, với giọng điệu khiến nàng ớn lạnh. “Bởi vì tôi có ý sẽ khiến cô không bao giờ cười được nữa.”
Điều đó có vẻ rất quan trọng, như thể không còn từ ngữ nào để đe dọa hoặc hứa hẹn. Nhưng Erika
Nàng đã quên mất tư thế của mình, bị buộc chặt vào bánh xe lớn từ đằng sau, với sợi dây thừng dày quấn quanh hông và ngực và cổ họng để chắc chắn nàng vẫn sẽ ngồi đó đến sáng, và nàng đã làm thế. Nàng nhớ mình đã cố gắng giữ đầu thẳng, nhưng chắc nàng đã nghiêng đầu sang một bên khi ngủ, và bây giờ các cơ quanh cổ nàng đang gào thét phàn nàn.
Vì thế, nàng phát hiện ra mình không có cảm giác đau ở bàn tay và cánh tay, chỗ đã được cố định đằng sau lưng nàng. Nhưng đó có thể là một sự may mắn vì nàng cũng nhớ lại rằng nàng đã cố gắng ra sao để nới lỏng sợi dây thừng buộc chặt chúng lại. Đó là một sợi dây thô ráp hơn nhằm ngăn chặn nỗ lực đó của nàng, thế nhưng nàng cũng đã thử nới lỏng nó, và chúng cọ xát mạnh vào da nàng trong nỗ lực nới lỏng nó ra. Hai chân nàng cũng tê cóng, chiếc tất mỏng ở một bên chân đã bị rách bởi chiếc dây thừng khi nàng cố gắng nới lỏng chúng, dù không mấy thành công.
Người đàn ông bị quên lãng khi nàng quay hết sự chú ý vào sự khó chịu của mình. Nàng từ từ quay đầu xung quanh, cho đến khi nàng có thể quay đầu mà không nhăn mặt. Ít ra thì đó cũng là chuyện duy nhất nàng làm được, và cuối cùng ngả đầu ra sau đủ xa để nhìn lên người đàn ông im lặng bên cạnh nàng.
Anh ta không di chuyển một tẹo nào khỏi tư thế đó. Nàng thấy thanh kiếm vẫn ở trong bao, con dao găm nhỏ sắc nhọn có tên là thescramasax mà người Saxon vẫn hay dùng để kết liễu đối thủ của mình. Nó được dắt vào thắt lưng bản rộng làm bằng kim loại với một viên ngọc hồng lựu ở giữa khóa thắt lưng. Bộ y phục xanh lá dài đến cổ tay, bên trong chiếc áo giáp ngắn tay với chuỗi dây xích dày hơn giáp ở chân.
Cánh tay lực lưỡng khoanh ngang ngực. Mái tóc nêu sẫm phủ xuống bờ vai anh ta. Cặp mắt xanh lá sâu thẳm đang nhìn xuống nàng, nàng không thể đọc được bất cứ ý nghĩ gì từ nó. Nàng không chắc cảm xúc nào đang chảy trong người anh ta, nhưng dù là gì đi chăng nữa thì nó gần với sự dữ dội.
Chỉ việc đó thôi không khiến cho nàng ngạc nhiên khi ánh mắt nàng phóng xa thêm một chút nữa để nhìn. Nàng ngạc nhiên bởi vẻ đẹp trai của anh ta – và chiều cao. Nàng chắc đã nhầm anh ta với một người Saxon nếu không xét đến chiều cao, chắc chắn cao hơn anh trai nàng đến nửa foot. Và nàng không nhận ra anh ta, so với những người mà nàng đã nhìn thấy tối qua trong trại với hi vọng ít nhất tìm thấy một gương mặt thân thiện với mình. Nàng đã không có được cái may mắn đó, nhưng chắc chắn nàng sẽ nhớ người đàn ông này nếu nàng đã nhìn thấy anh ta.
Mặc dù anh ta nhìn xuống nàng, nhưng không thẳng mặt, anh ta hướng vào chiếc xe ngựa. Và mặc dù nàng biết anh ta không thể nhìn vào bên trong bởi chiếc màn đã che phủ bên trong, nhưng anh ta có thể một phần nào nhìn thấy bên dưới nó, nơi người phụ nữ Nauy đang ngủ một cách an lành, không biết đến sự có mặt của anh ta.
Erika vẫn còn nhớ cô ta cảm thấy khó chịu thế nào khi một người phụ nữ khác định ngủ gần nàng, bên kia chiếc xe ngựa, có thể nghe thấy những cử động dù là nhỏ nhất của nàng. Kể cả khi có những người đàn ông canh gác và đã dặn họ trông chừng Erika trong lúc họ cảnh giác với những người có thể đi theo, Kristen cầm chắc con dao găm trong tay mình.
Vừa, cô em gái chiến binh ấy vừa mới trở mình, mái tóc của cô ta trải rộng ở trên mặt đất bên dưới chiếc xe ngựa, khiến nàng không thể nào bỏ qua. Và, thực tế, một chân của người đàn ông đó dấm lên trên mái tóc hung vàng ấy, vô ý hoặc … cố tình. Anh ta kiễn ngẫn đợi người phụ nữ Nauy di chuyển bằng cách kéo mái tóc của cô, để đánh thức cô dậy.
Mắt Erika mở to khi nhìn thấy cảnh đó, và khiến cho nàng thêm một lần nữa ngạc nhiên với kết luận mà nàng rút ra. Sweet Freya, người đàn ông này là kẻ thù của họ, không thể là một cái gì khác với cơn thịnh nộ rõ rang trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta, không phải đối với nàng, không hề, rõ rang là với cô ta. Và nếu anh ta có thể đi thẳng vào trại mà không bị chặn lại, tại sao Turgeis không thử.
Trại? Nàng nhìn quanh để xem nếu tất cả đều đã chết, nhưng không ai chết. Thực tế, những người đàn ông kia vẫn chuyển động, vài người trong số họ đang ăn, một số người khác đang trông ngựa, rất nhiều người đang nhìn về phía chiếc xe ngựa. Người đàn ông này không phải kẻ thù, là một trong số bọn họ, vậy cơn giận dư là do đâu? Và tại sao họ không trực tiếp nói với cô ta?
“Ouch!”
Kristen cuối cùng cũng đã tỉnh giấc để kéo mái tóc của cô. Đầu cô quay lại để xem cô đang vướng vào cái gì, nhìn thấy đôi chân và nhìn lên để xem ai dám làm thế. Đôi mắt cô mở to, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, con dao găm của cô vụt đập vào đôi chân ấy trong tầm với.
Người đàn ông nhảy lùi lại, gần như anh ta đã đoán trước được đòn tấn công ấy. Với mái tóc đã được tự do, Kristen ngay lập tức lùi vào trong chiếc xe ngựa, nhưng sang phía bên kia của nó, nơi Erika không còn nhìn thấy cô nữa. Người đàn ông ấy vẫn có thể, cả hai bọn họ đều cao đủ để dễ dàng nhìn qua giường và cả hai đang nhìn nhau trừng trừng
“Tôi biết tôi sẽ hối tiếc cái ngày cha em trao cho em con dao găm đó” anh ta nói
Anh ta nói về con dao găm, Erika nhận ra, mặc dù nàng không hoàn toàn hiểu hết tất cả các chữ anh ta nói. Anh ta đang nói tiếng Anglo-Saxon, và mặc dù nàng đã học chúng cho những điều cần thiết khi nàng lần đầu đặt chân lên mảnh đất này, nàng không chú tâm nhiều vào nó, thay vì đó nàng thích dạy những người của Ragnar tiếng Đan Mạch hơn.
Nhưng người phụ nữ Nauy ấy nói trôi chảy trong cái tiếng xa lạ mà người đàn ông kia sử dụng. “Cho em thời gian em sẽ lấy thanh kiếm anh đã tặng em, Saxon.”
Đôi mày anh nhíu lại, vẻ giận dữ càng tăng lên: “Tôi sẽ đánh em cho đến khi em không đi được nữa, Viking. Tôi chẳng thể làm được việc gì khác nữa”. Anh ta quát lên
“Ai sẽ giúp anh làm việc đó?” Kristen quát lại.
Erika rất ngạc nhiên khi thấy phản ứng khiêu khích của họ. Và nó đã thành công. Người Saxon bùng nổ và bắt đầu trèo lên chiếc xe ngựa để tóm lấy cô ta. Anh ta chắc chắn đủ to lớn để làm được điều đó.
Nhưng Kristen đã thét lên, “Không được, anh sẽ đánh thức Selig. Em sẽ xuống.”
Đi xuống và đặt vị trí của mình trong tầm vơi của anh ta một lần nữa ư? Erika không dám, thay vào đó nàng sẽ nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại. Và Kriten đã xuất hiện phía bên trái Erika, thậm chí không nhận ra nàng ở đó ngoại trừ việc sải chân đên bên người đàn ông kia. Cô thực sự đấm anh ta trực diện nơi ngực. Anh ta không hề nhúc nhích, cũng không đưa tay lên đập lên lưng cô ta. Biểu hiện của anh dù vậy vẫn không hề thay đổi, giận dữ. Cô ta cũng vậy.
“Ít ra thì anh cũng nên nói nhỏ xuống, đồ cục mịch,” Kristen rít lên với anh ta, “Bọn họ đang cười đến bể bụng kia kìa.”
Quả thực có vài người đang cười, Erika ghi nhận. Nó khiến cho nàng cảm thấy thoát được nỗi lo lắng của mình trong chốc lát, với hai con người đang giận dữ ở ngay gần nàng.
“Họ sẽ còn cười nhiều hơn khi tôi đánh bại em,” đáp lại là câu trả lời đầy đe dọa của anh.
Kristen lùi lại một bước trước câu nói đó. Một bước nữa và cô sẽ vướng phải chân của Erika, nhưng cô chỉ cần lùi một bước để tránh khỏi người đàn ông. Khả năng của sự tét đít đe dọa cô ta, khi sự trừng phạt thì không. Erika cảm thấy khá thú vị.
Lần này, sự nóng nảy đã giảm đi đáng kể, Kristen nói với anh ta: “Em có thể giải thích, Royce.” Rõ ràng, anh ta không có chút hứng thú nào. “Em có thể giải thích sau khi tôi trừng phạt em.” “Oh, không công bằng!”
“Em ra đi với những người lính của tôi -!”
“Và của Selig” cô chỉ ra. “kết hợp họ với nhau, không có gì ngoại trừ một đội quân vĩ đại có thể gây tổn hại cho bọn em, và tất cả các đội quân lớn đều đã giải tán.”
Câu nói của nàng cũng chẳng thể làm nguôi được cơn giận của anh. “Em đã ngang nhiên trái lời tôi. Tôi không bao giờ đồng ý cho em đến đây, và em cũng biết điều đó rất rõ.”
Lưng của người phụ nữ Nauy cứng lại. “Anh có trở lại như anh nói không, anh phải ở đó để nghe tin nhắn rằng Selig đã bị bắt làm tù binh. Anh nghĩ rằng em có thể ở nhà khi nghe thấy tin đó sao? Và thật tố vì em đã không nghe lời anh. Selig hẳn đã chết do những gì người ta làm với anh ấy. Thêm một ngày nữa ở Gronwood có thể giết chết anh ấy.”
Erika cau mày vì ý kiến đầy định kiến ấy. Cơn giận của người đàn ông biến mất và thực tế là anh ta kéo Kristen vào vòng tay của mình. Đó là sự an ủi mà anh ta có thể làm và người phụ nữ Nauy sẵn sàng đón nhận. Nhìn thấy họ khiến sự buồn phiền của Erika có phần nào giảm bớt.
“Anh ấy đâu?” Royce hỏi sau khi hai người họ ôm siết chặt lấy nhau
“Trong xe ngựa, và gần như đã thức giấc từ những tiếng ồn mà anh đã gây ra. Thật là tốt vì anh ý không hiểu được chúng ta nói gì, hoặc anh ý sẽ bò ra đây để bảo vệ em và khiến anh ấy bị thương thêm.”
Royce càu nhàu. “Anh ấy biết tốt hơn là cố gắng bảo vệ em khỏi anh, vợ thân yêu. Em sẽ bị đánh vì nỗi sợ hãi mà em để lại cho anh, nhưng anh sẽ đợi đến khi chúng ta về nhà.”
“Anh thật tốt bụng,” nàng trả miếng bới điệu bộ nhăn nhó và đẩy anh ra.
Chuyển động đó khiến anh ta nhận ra Erika, và lần này sự không hay lòng là hướng về cô, dù anh nói với vợ mình. “Anh hi vọng em có nhiều lời giải thích hơn cho chuyện này.”
Kristen nhìn theo anh và vẻ giận dữ quay lại, cũng như sự khinh miệt trong giọng nói của cô mà Erika đã quá quen thuộc. “Quý cô Erika của Gronwood – bây giờ là tù nhân của Selig.”
“Gần chết và anh ấy đã cầm tù cô ấy?” Royce hỏi, một bên lông mày nhướng lên đầy vẻ hoài nghi.
“Em đã làm điều đó cho anh ấy. Anh ấy hẳn đã làm nếu anh ấy có thể, nhưng nhờ cô ta, giờ anh ấy thậm chí còn không thể tự ăn được, hãy để anh ấy trả thù.”
Sau một lúc, vẻ mặt của người Saxon trở nên cứng rắn. “Em sẽ trả cô ta lại.”
Tim Erika lỡ một nhịp khi nghe những lời này, nhưng hi vọng cô nhanh chóng tan biến bởi câu trả lời của Kristen. ”Không. Selig không thể chống lại anh lúc này, nhưng em sẽ làm thế cho anh ấy. Cô ta ở lại.”
“Anh ấy không nghĩ đến một cuộc tranh luận. Một người tù Đan Mạch?” Anh bùng nổ. “Chúng ta đang trong thời kỳ hòa bình!”
Kristen gào lại. “ Cô ta đã không cân nhắc khi cô ta sai lầm buộc tội anh ấy, cầm tù anh ấy, và ra lệnh tra tấn anh ấy! Anh ấy đã bị một vết thương nặng trên đầu, gần như chết đói và bị thiêu đốt bởi cơn sốt. Anh ấy đến Gronwood xin sự giúp đỡ, và thay vào đó cô ta khiến anh ấy bị treo lên và bị đánh. Nhìn anh ấy đây này và bảo em rằng anh ấy không được báo thù!”
Để anh ta có thể nhìn thấy, Kristen kéo bức màn che lên. Royce bước lại gần chiếc xe ngựa và nhìn vào trong. Erika không thể chịu nổi khi nhìn thấy biểu hiện khiếp hãi của anh ta. Một tiếng thì thầm “Lạy chúa” đã quá đủ.
Nàng nhắm mắt lại. Nếu nàng có thể chìm sâu vào mặt đất, nàng sẽ làm. Selig đã nói điều gì đó trong với giọng nhẹ tênh đầy chế giễu, để xoa dịu em rể, nhưng nàng không hiểu tiếng Celtic. Và bất kỳ những gì anh ta nói đều không có tác dụng gì đến người Saxon cao to kia.
Royce kéo vợ mình ra khỏi xe ngựa và nói một cách một cách hợp lý, “Đây hẳn là một sự nhầm lẫn, Kristen. Phải thế. Phụ nữ không đối xử với anh trai em như thế.”
“Một người phụ nữ bình thường thì không, nhưng cô ả không tim thì cảm thấy sung sướng trên nỗi đau của người khác. Cô ta đã nói ra, những gì cô ta làm với Selig, người của anh ấy biết vậy. Nếu anh yêu cầu thả cô tar a, họ sẽ giết cô ta, chắc chắn.”
Biểu hiện của anh đầy sự tức giận. “Aflfred sẽ nắm được gáy của ta nếu anh ta biết được ta là một phần của chuyện này.” “Không nếu như anh ta biết được những gì cô ta làm,” Kristen phản kháng. “Nhưng nếu nó làm phiền anh, mang những người của anh đi. Những gì em làm chẳng liên quan đến anh.”
“Thật thế sao?” anh gầm lên, tiến một bước đến chỗ cô. “Anh nghĩ là anh sẽ thay đổi ý định về thời gian và nơi trừng phạt em.”
Con dao găm vẫn ở hông của Kristen, nhưng cô không rút nó ra. Cằm của cô ngẩng lên và cô cảnh báo anh. “Nếu anh muốn kết thúc với những vết thâm tím thì cứ việc. Em sẽ không ngoan ngoãn khi em đúng.”
“Khi nào em ngoan ngoãn?” anh trả lời, nhưng biểu hiện của anh cho thấy rằng cơn giận lúc nãy đã đi mất. “ Và em không đúng khi đến đây mà không có anh, khi nó có thể chỉ mất hơn một giờ đi về phía đông bắc để tìm thấy anh. Và nó là bởi vì em biết rằng anh sẽ bắt em ở nhà và em không quan tâm, đó là lý do vì sao em vẫn bị phạt.”
Lúc này Kristen mỉm cười và vòng tay quanh cổ anh. “Em có thể khiến anh quên đi nỗi sợ hãi mà em để lại cho anh,” cô nói một cách tự tin.
“Thật đáng ngờ, nhưng anh sẽ cho em cơ hội để thử.”
Erika nhìn họ rời đi để nói chuyện với nhau, nơi nàng không nghe thấy gì. Nàng bị quên lãng trong chốc lát, và sự cay đắng bắt đầu dâng tràn trong nàng.
Tự do đã gần nàng biết baobao! Chỉ trong chốc lát đã bị cướp mất bởi ý chí kiên định hơn. Hoặc chỉ đến vậy thôi sao? Không, nàng đã ước rằng người Saxon kia đã kiên định hơn nhưng nàng biết tại sao anh ta lại từ bỏ. Cảnh tượng của Selig đã khiến anh ta như vậy, một hình ảnh mà rõ ràng được gợi lại trong ý nghĩ của nàng, và sự cay đắng nàng vừa cảm thấy tan đi nhanh chóng.
“Cô có hiểu họ nói gì không?”
Nàng nghe thấy tiếng chiếc xe ngựa di chuyển, cảm thấy nó cân bằng, nhưng không đoán ra là Selig đã di chuyển đến phía cuối chiếc xe ngựa. Nàng nhanh chóng nhìn sang bên trái để nhìn thấy anh ta đang ngồi ở phía cuối, đủ cao để dựa lên chiếc xe và nhìn xuống nàng, hai tay vịn lấy thanh gỗ để giữ anh ta ngồi vững.
Kể cả khuông mặt bị tàn phá bởi cơn sốt và cơn đau, anh ta trông vẫn quá đẹp trai để miêu tả, xương má được đúc một cách hoàn hảo nhô lên cao hơn bình thương do bị sụt cân, lông mi dài nhất mà nàng từng thấy ở một người đàn ông, đôi môi gợi đầy nhục cảm mà chúng mang lại – Erika lắc những ý nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, mặc dù nàng vẫn nhìn chằm chằm vào anh, nnnaaàng ngạc nhiên vì vì anh không giận dữ nhìn nàng lần này, ngạc nhiên vì anh ta nói chuyện với nàng, vì quá ngạc nhiên nên mất một lúc nàng mới trả lời anh ta.
“Hầu hết,” nàng trả lời bằng giọng bình thường mà anh ta dùng, kèm theo một sự cảnh giác. “Anh không hiểu ư?”
“Không,” anh trả lời. “Với Royce và nhiều người biết tiếng Celtic tôi không cần thiết phải học. Cô có biết tiếng Celtic không?”
“Không.”
“Cũng khá ổn là tôi và cô đều biết tiếng miền bắc. Họ cãi nhau về cái gì thế?”
Erika không thể tin nổi nàng đang có cuộc đối thoại này. Những gì cô ta đáng phải chịu sẽ từ anh. Nàng đã nghe những tiếng đó rất rõ ràng, không hề nghi ngờ gì. Thế mà bây giờ anh ta nói chuyện với nàng như kiểu giữa họ không xảy ra chuyện gì cả.
Nàng có nên xin lỗi khi anh ta đang ở tâm trạng kỳ lạ, khá là tử tế này không? Nàng có nên cầu xin sự tha thứ của anh ta? Giải thích về Wulnoth không?
Với đôi mắt xám đang nhìn thẳng vào nàng, những gì nàng có thể cố để trả lời là. “Họ bất đồng vì sự có mặt của tôi.”
Anh ta ngưng lại một lúc trước khi nói, “Aye, Royce ghét người Đan Mạch. Anh ta không muốn ở gần bất kỳ ai – dù với bất kỳ lý do gì.”
Sự ám chỉ mà nàng đã đoán trước quay lại, dù chỉ là bằng một cách rất nhẹ nhàng. Sự cay đắng lại quay lại. Nàng không thể chịu đựng được.
“Không hề sợ hãi, em gái anh đã thắng.”
Anh gập đầu như thể anh ta biết sẽ không có trả lời nào khác. “Nếu như cô được thả, hoặc trốn thoát tôi sẽ đi tìm cô. Chẳng nơi đâu ở mảnh đất này hoặc những nơi khác mà cô có thể trốn thoát khỏi tôi.”
Vẻ mặt của anh không hề thay đổi, không khá hơn trước đây, khi nó không có cảm xúc gì. Nàng bắt đầu run rẩy, mặc dù anh không nhìn thấy. Anh ta thật dễ dàng đã nắm được thóp của nàng. Anh ta có thể dễ dàng giết nàng khi nàng ít nghi ngờ nhất. Làm sao anh ta có thể làm được? Tại sao lại như thế?
“Anh có ý định lấy tôi làm trò chơi,” nàng buộc tội, không một lý do nào khác đến trong tâm trí nàng.
“Chắc chắn – cho đến khi tôi đủ sức làm những điều khác.” Và anh ta cười, một nụ cười đẹp tuyệt đẹp khiến nàng quên mất phải thở. “Sợi dây thừng sẽ thích hợp cô, quý cô,” anh ta thêm vào với giọng sảng khoải, nhìn chăm chú vào cổ họng nàng. “Tôi đặc biệt thích một cái quanh cổ cô.”
Erika tái nhợt. Anh ta đinh treo cổ cô ư. Anh ta đang để cho nàng biết để nàng có thể nghĩ đến điều đó, sợ hãi nó, và nỗi sợ hãi sẽ đánh bật sự minh mẫn của nàng. Những gì cô phải chịu đựng sẽ đến từ tôi. Nàng nhắm mắt lại, chống lại những giọt nước mặt chực trào ra.
Selig ngắm nàng, thoải mái vì phản ứng của nàng. Nàng đẹp và đáng thèm muốn một cách đáng nguyền rủa, - ngay cả bây giờ, căm ghét nàng như vậy nhưng anh vẫn thừa nhận khả năng của nàng trong việc khuấy động các giác quan của anh – mạnh mẽ đến mức đáng ghét. Anh chưa bao giờ biết đến một người phụ nữ nào như thế. Phải chăng quyền lực mà anh trai nàng cho nàng khiến nàng như vậy? Mẹ và em gái anh đều có quyền lực như vậy, vậy tại sao họ không lạm dụng chúng như người phụ nữ Đan Mạch này đã làm. Nàng cho người đánh anh, vì lẽ gì? Bởi vì anh đã đề nghị ngủ với nàng ư. Khi tất cả những người đàn bà khác đều lao vào để có được cái cơ hội đó.
Tra tấn … và nàng ta đã ở đó và cười vào mặt anh, một mụ phù thủy xinh đẹp máu lạnh, hiểm ác.
Nhưng nàng ta sẽ phải trả giá cho những gì nàng đã làm. Anh sẽ vui thích khi nhìn thấy nó. Trước khi anh tha cho nàng, nàng sẽ phải cầu xin tha thứ, và anh sẽ là người cười vào mũi nàng và từ chối.
“Tôi thích một sợi dây thừng quanh cổ của cô,” anh tiếp tục “Tôi nghĩ tôi sẽ cho cô một cái vòng cổ bằng sắt có một cái chuông ở đó. Tôi chắc là tôi có thể nghĩ ra nhiều điều để làm với cái chuông đó.”
Erika ngẩng lên để xem anh vẫn đang cười, nhưng vẻ căm ghét lần nữa lại lộ ra trong ánh mắt anh, đầy căm hờn. Không treo cổ, vậy, nhưng nỗi sợ vẫn còn đó, anh ta định làm gì. Đùa giỡ với nàng? Anh ta làm nàng phát điên lên.
"Cô có thấy nó buồn cười không?" anh hỏi.
Ngôn ngữ trôi tuột đi đâu hết. Nàng chỉ biết lắc đầu.
"Tốt," anh nói, với giọng điệu khiến nàng ớn lạnh. “Bởi vì tôi có ý sẽ khiến cô không bao giờ cười được nữa.”
Điều đó có vẻ rất quan trọng, như thể không còn từ ngữ nào để đe dọa hoặc hứa hẹn. Nhưng Erika
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook