Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng, Thẩm Oản Doanh dọn dẹp mọi thứ xong thì cầm thẻ cơm đi tìm Hoắc Thành.
Cô đã hẹn với trưởng câu lạc bộ bắn cung, đầu tiên sẽ dẫn Hoắc Thành đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ gặp cậu ta, sau đó lại đưa anh đến nhà ăn ăn trưa.

Hoắc Thành đi theo Thẩm Oản Doanh ra khỏi lớp, nhìn cô đi đằng trước mình.
Đồng phục của trường trung học tư thục số một thành phố A không giống với đồng phục thể dục của trường công mà mô phỏng theo phong cách đồng phục nước Anh.

Đồng phục của nam sinh là tây trang với áo khoác ngoài dài qua quần, nữ sinh là tây trang với áo khoác và váy.

Hẳn là khi lực chọn đồng phục, nhà trường cũng đã tính toán qua nên váy của nữ sinh không phải váy ngắn mà là váy xếp ly dài qua đầu gối, như thế lại càng tôn lên khí chất của Thẩm Oản Doanh, nhìn qua là biết đây là một học sinh ưu tú.
Màu của đồng phục cũng rất nổi bật, là màu đỏ rượu sang trọng mà Thẩm Oản Doanh thích.
Cụm từ “Màu đỏ rượu sang trọng” kia là Thẩm Oản Doanh từng nói với Hoắc Thành vào một ngày cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại.
Thẩm Oản Doanh rất thích màu đỏ, ngoài màu đỏ thuần ra thì màu đỏ rượu cũng là màu yêu thích của cô.
Hoắc Thành đang định đi tới thì Thẩm Oản Doanh ở phía trước đã dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Bạn học Hoắc Thành, cậu sao thế?”
“Không có gì.” Hoắc Thành bước nhanh chân hơn một chút, sóng vai cùng Thẩm Oản Doanh đi ra khỏi khu dạy học.
Dọc theo đường đi có rất nhiều bạn học nhìn theo bọn họ, biểu cảm không nén được kích động mà châu đầu ghé tai.
“Trời ạ nam sinh đi bên cạnh đại tiểu thư là ai thế? Sao đẹp trai quá vậy?”
“Đúng đó, trước đây chưa từng thấy, là bạn học mới chuyển đến hả?”
“Không biết, nhưng cậu ấy thật sự siêu cấp đẹp trai đó! Đại tiểu thư cũng đẹp ghê! Người đẹp quả nhiên chỉ chơi với người đẹp, haizz.”
“Ok tớ chụp được rồi này, đã chộp được cảnh đẹp của thế giới!”
Hoắc Thành nghe mọi người xôn xao, nói với Thẩm Oản Doanh ở bên cạnh: “Hình như cậu rất được hoan nghênh.”
Thẩm Oản Doanh ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, bình thường không khoa trương như thế.

Chủ yếu là các cậu ấy đang ngắm cậu đấy.”
Hoắc Thành nói: “Tôi có gì đẹp?”
“...” Chính là bề ngoài đẹp chứ còn gì nữa!
“Phía trước là phòng sinh hoạt câu lạc bộ của chúng ta.” Thẩm Oản Doanh chuyển đề tài, dẫn Hoắc Thành đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.

Lúc này đang là giờ ăn trưa nên trong phòng sinh hoạt, ngoài trưởng câu lạc bộ ra thì không còn ai khác.


Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành đi tới, giới thiệu: “Đậy là đội trưởng của câu lạc bộ chúng ta - Điền Vũ, cậu ấy học bắn cung từ nhỏ, còn đại diện trường mình giành được rất nhiều giải thưởng.”
Trong lúc cô nói chuyện, Điền Vũ vẫn luôn quan sát Hoắc Thành mà cô dẫn đến.

Hoắc Thành nghe Thẩm Oản Doanh giới thiệu xong cũng không có phản ứng gì, chỉ thoáng gật đầu.

Điền Vũ cười với Hoắc Thành, nghiêng đầu hỏi nhỏ Thẩm Oản Doanh: “Đại tiểu thư thành thật với tôi đi, chàng đẹp trai này có phải bạn trai của cậu không?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Oản Doanh thoáng cứng đờ: “Không phải, bạn Hoắc Thành là bạn học mới chuyển đến lớp tớ.

Hôm nay tôi mới biết cậu ấy.”
“Không phải thì tốt.” Điền Vũ lại liếc nhìn Hoắc Thành một cái, vẫn thủ thỉ với Thẩm Oản Doanh: “Nếu cậu ấy là bạn trai cậu, điều này sẽ gây bất lợi cho sự hòa hợp trong câu lạc bộ của chúng ta, cậu biết mà đúng không?”
Thẩm Oản Doanh: “...”
Cô không biết.
Hoắc Thành vẫn luôn nhìn Điền Vũ và Thẩm Oản Doanh nói nhỏ, rất kỳ lạ, rõ ràng là anh không có biểu cảm gì nhưng Điền Vũ lại cảm thấy càng lúc càng lạnh.

Rốt cuộc cậu ta cũng vươn tay về phía Hoắc Thành, chính thức chào hỏi nhau: “Chào cậu, chào cậu, tôi là Điền Vũ - đội trưởng câu lạc bộ bắn cung, cùng khối với các cậu.”
“Chào cậu.”
Điền Vũ nhìn anh nhanh chóng rút tay lại, cảm thấy cái bắt tay này thật sự giống như chỉ làm cho có.

Cậu ta cười toét miệng hỏi Hoắc Thành: “Nghe nói cậu muốn tham gia vào câu lạc bộ bắn cung? Cậu có hiểu biết gì về bắn cung không?”
Hoắc Thành ngẫm nghĩ, trả lời: “Những gì cậu biết, tôi cũng biết.”
Điền Vũ: “...”
Nghe thử đi xem đây có phải tiếng người không? Cho nên cậu ta thực sự rất ghét mấy anh chàng đẹp trai!
“Nói vậy là trước đây cậu đã học bắn cung rồi?” Điền Vũ đưa cho Hoắc Thành một cây cung truyền thống, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thì không, “Vậy chúng ta không cần nói nhiều nữa, cậu thể hiện luôn cho tôi xem một chút đi.”
Hoắc Thành nhìn cây cung trên tay cậu ta, nhận lấy.

Điền Vũ lui qua bên cạnh một chút, vuốt cằm nói với Thẩm Oản Doanh: “Nhìn tư thế kéo cung thì đúng là cậu ta có tập luyện sơ qua rồi đấy.”
Thẩm Oản Doanh không nói gì, chỉ nhìn Hoắc Thành đứng phía trước đang cực kỳ chăm chú vào mũi tên.

Bởi vì áo khoác đồng phục gây bất tiện nên Hoắc Thành cởi áo khoác ra, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trên người.


Bắn cung là loại vận động yên tĩnh bậc nhất, nhưng biên độ của động tác kéo cung vẫn rất lớn.

Vì động tác kéo cung mà áo sơ mi trên người Hoắc Thành dán sát vào cơ thể, phác họa mơ hồ đường cong của cơ bắp trên người anh.
Hẳn là Hoắc Thành cũng tầm tuổi mình, chỉ khoảng mười bảy, mười tám, nhưng cơ thể thiếu niên này lại ẩn chứa sức mạnh lớn như vậy.
Ngay trong giây phút Thẩm Oản Doanh đang mải mê ngắm Hoắc Thành đến lơ đãng thì Hoắc Thành đã buông tay bắn mũi tên ra.
Mũi tên rời dây cung, thế mạnh không thể đỡ, Điền Vũ ngưỡng dài cổ theo bản năng, sau đó nhìn mũi tên kia của Hoắc Thành cắm vào giữa hồng tâm.
Cả căn phòng im lặng vài giây, vẻ mặt của Hoắc Thành không có gì dao động, Thẩm Oản Doanh thì lại hơi bất ngờ.

Điền Vũ ho khan một tiếng, cầm cây cung Hoắc Thành mới buông ra để qua một bên, đưa cho anh một cây cung trợ lực dùng trong thi đấu thể thao: “Cậu thử dùng cung này bắn vào bia đó xem.”
Hoắc Thành điều chỉnh thử cây cung trên tay một chút, chuẩn bị tư thế xong thì mũi tên bay ra lần thứ hai, cắm thẳng vào vòng mười điểm.
Điền Vũ: “...”
Tuy cái bia ngắm này đơn giản hơn rất nhiều so với bia thi đấu chính quy nhưng so với học sinh cấp ba nghiệp dư thì trình độ của Hoắc Thành đã xem như cao thủ rồi.
Thái độ của Điền Vũ dành cho Hoắc Thành lập tức thay đổi, cười khanh khách nhìn anh: “Chàng đẹp trai, cậu tên là Hoắc Thành phải không? Nếu tôi cho cậu tham gia vào câu lạc bộ bắn cung, cậu có đồng ý đại diện cho câu lạc bộ chúng ta đi thi đấu ở bên ngoài không?”
Hoắc Thành nói: “Không muốn.”
“...” Điền Vũ không ngờ là anh sẽ từ chối cậu ta, lập tức nóng giận, “Tôi cũng chẳng muốn cho cậu tham gia đâu!”
Thẩm Oản Doanh lịch sự khẽ cười ngại ngùng, nhỏ giọng nói với Điền Vũ: “Đội trưởng, từ trước đến nay cao thủ đều làm mình làm mẩy.

Cậu ta có thể như vậy nhưng cậu thì không được đâu.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giải thi đấu kế tiếp, tại sao trước mắt cậu không để cho cậu ấy vào câu lạc bộ đi, rồi sau đó từ từ thuyết phục sau?”
Ánh mắt Điền Vũ sáng lên, cảm thấy Thẩm Oản Doanh nói rất có lý: “Không hổ là đại tiểu thư, thật là giúp cho kẻ hèn này mở được nút thắt mà.”
Sau đó khi nhìn về phía Hoắc Thành, Điền Vũ lại trưng ra dáng vẻ cười khanh khách kia: “Hoắc đại hiệp, cậu là người mới chuyển trường đến đúng không? Để chúc mừng cậu vừa chuyển đến và gia nhập vào đại gia đình câu lạc bộ bắn cung của chúng ta, trưa nay tôi sẽ mời các cậu ăn cơm!”
Trường học quy định giữa trưa không thể ra khỏi cổng trường, cho nên đương nhiên là ăn cơm ở nhà ăn của trường.

Nhà ăn của trường trung học tư thục số một thành phố A chia làm ba tầng, hai tầng dưới bán phần ăn bình thường.

Tầng thứ ba thì trang trí gần giống như một nhà hàng, gọi món theo thực đơn, có đồ ăn Trung Quốc, cũng có cơm Tây, giá cả tương đối sẽ cao hơn chút.


Thường ngày đa số các bạn học đều ăn cơm ở hai tầng dưới, thật ra không phải vì tầng ba giá cao hơn mà là vì phần ăn ở hai tầng dưới cũng rất ngon, lại còn tiện lợi.
Nhưng Điền Vũ mời cơm nên đương nhiên sẽ đến chỗ như tầng ba này mới có thể biểu hiện sự đặc biệt.
Nghĩ đến việc ba người bọn họ cùng ăn cơm Tây thì rất kỳ quái nên Điền Vũ chọn đồ ăn Trung Quốc.

Hoắc Thành là đối tượng chính mà mình cần lấy lòng nên cậu ta tự nhiên đưa thực đơn cho anh.
“Đậu hủ ma bà, sườn xào chua ngọt, thịt bò hầm cay, canh trứng cà chua.” Hoắc Thành gọi xong thì trả lời thực đơn cho người phục vụ.
Thẩm Oản Doanh hơi kinh ngạc nhìn anh, Hoắc Thành nhìn vào mắt cô, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Oản Doanh lắc đầu, có chút khó tin, “Mấy món cậu chọn đều là món tôi thích ăn.”
Hoắc Thành chợt sửng sốt, sau đó rầu rĩ đáp: “À.”
Điền Vũ ở bên cạnh cười ha ha nói: “Xem ra khẩu vị của hai cậu hợp nhau.

Không hổ là hai đại tướng của câu lạc bộ bắn cung.

Cân nhắc một chút đến giải thi đấu sau nhé?”
Hoắc Thành: “Không đi.”
Điền Vũ: “...”
Không phải nói há miệng mắc quai à? Thế anh chàng đẹp trai họ Hoắc này là kiểu gì đây?
Trong lúc ăn cơm, cậu ta lại tranh thủ mọi cơ hội để nhắc đến chuyện thi đấu, nhưng đều bị Hoắc Thành từ chối một cách vô tình.

Nhưng bữa cơm này cũng không phải là uổng phí chẳng thu hoạch được gì, ít nhất cậu ta nhìn ra được thái độ đối xử của Hoắc Thành với đại tiểu thư tốt hơn với cậu ta rất nhiều!
Vì thế sau khi cơm nước xong xuôi, Điền Vũ lén giữ chặt Thẩm Oản Doanh: “Đại tiểu thư, cậu và Hoắc Thành là bạn cùng lớp, cậu giúp tôi khuyên cậu ta tham gia thi đấu đi, cậu ta nghe cậu đó.”
“...!Cậu nghĩ nhiều rồi.” Đột nhiên Thẩm Oản Doanh bị cậu ta nói vậy khiến cho mặt đỏ ửng lên.
Hoắc Thành đi ở phía trước dừng lại nhìn bọn họ, Điền Vũ như phản xạ có điều kiện, lập tức kéo giãn khoảng cách với Thẩm Oản Doanh.
Ngay cả cậu ta cũng không biết tại sao mình lại có cái phản xạ có điều kiện kỳ quái như vậy!
Thẩm Oản Doanh đi đến, nhìn Hoắc Thành nói: “Bạn học Hoắc Thành, tôi dẫn cậu đi dạo sơ qua khuôn viên trường, sau đó cậu có thể nghỉ trưa sớm một chút.

Ngày mai còn phải làm bài kiểm tra, nghỉ ngơi đủ tinh thần thì buổi chiều mới có thể ôn tập tốt được.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, cậu có thuê phòng nghỉ ở trường không?”
“Có.”
“Vậy lát nữa cậu có thể về phòng nghỉ để ngủ trưa, buổi chiều đừng đến lớp trễ nha.”
“Ừ.”
Điền Vũ đi ở phía sau: “...” Hình như chẳng có chuyện gì liên quan đến cậu ta.
Quả nhiên buổi chiều giáo viên cho mọi người tự ôn bài.


Tan học, Thẩm Oản Doanh gom tập vở xong, đi ra phía cổng trường.

Xe của nhà họ Thẩm đã ngừng ở ngoài cổng trường, tài xế thấy Thẩm Oản Doanh ra tới nơi thì xuống xe mở cửa cho cô, khi cô bước vào xe còn cẩn thận đưa tay che đỉnh đầu.
“A a a a đại tiểu thư quả nhiên làm người ta ngưỡng mộ mà! Tôi cũng muốn có tài xế phục vụ tôi như vậy!”
“Hôm nay vẫn là mẹ cậu tới đón đúng không? Cậu có thể đề xuất yêu cầu này với mẹ thử xem?”
“...!Không được, không được, tớ nhìn đại tiểu thư là đủ rồi.”
Trong âm thanh trò chuyện rôm rả của các bạn học, Hoắc Thành nhìn xe của Thẩm Oản Doanh từ từ rời khỏi cổng trường.
“Hoắc Thành thiếu gia, xe của chúng ta đỗ bên này.” Tài xế nhà họ Hoặc tìm được Hoắc Thành trong biển học sinh, đi đến trước mặt anh gọi một tiếng.

Hoắc Thành Thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía xa, đi theo tài xế về phía xe nhà mình.
Năm đó khi Hoắc Đình Tiêu dẫn Hoắc Thành ra nước ngoài thì không có bán bất động sản trong nước đi.

Hoắc Thành muốn ở trong nhà của mình hơn nhưng trong mắt Hoắc Đình Tiêu thì lúc này anh chỉ là trẻ vị thành niên, cho nên anh vẫn phải ngoan ngoãn đến ở trong nhà ông nội Hoắc Khải Minh theo sự sắp xếp của ba.
Sau khi tài xế đón được Hoắc Thành thì lái xe chạy thẳng về nhà cũ của nhà họ Hoắc.

Ngoài Hoắc Khải Minh, cả nhà cô của Hoắc Thành cũng sống ở đây.
“Ba, ba thật sự không biết tại sao Hoắc Thành lại đột ngột về nước hả?”
Giọng nói Hoắc Khải Minh mang theo một chút thiếu kiên nhẫn: “Tôi cần phải lừa chị à? Đình Tiêu cũng không biết thì làm sao tôi biết được?”
“Vậy hai người không thấy lạ à?”
“Chị chỉ cần quản tốt chuyện của mình là được rồi, bớt hỏi chuyện người khác đi.”
“Ba nói gì vậy, Hoắc Thành là cháu trai của con, đó là người khác à?” Cô của Hoắc Thành nhướng mày, lại hỏi: “Ba nói xem có phải nó nhớ Phương Kha không?”
Sắc mặt Hoắc Khải Minh thay đổi, đang muốn nói gì thì lại thấy Hoắc Thành đi từ cửa vào.

Âm thanh nói chuyện trong phòng khách đột nhiên im bặt, Hoắc Khải Minh nhìn Hoắc Thành, hỏi anh: “Hoắc Thành, tan học về rồi à? Hôm nay là ngày đầu đến trường, có quen không?”
Hoắc Thành gật đầu, tựa như không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, “Ông nội, con lên lầu cất cặp trước đây.”
“Ừ.”
Hoắc Khải Minh nhìn anh đi lên lầu, sau đó mới trách móc Hoắc Yến Ni: “Tôi nói rồi, đừng có nhắc lại người kia.

Không biết vừa rồi Hoắc Thành có nghe thấy không.”
Tuy trong lòng Hoắc Yến Ni có hơi chột dạ nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Con chỉ nhắc tên cô ta một chút thôi mà, đã nói gì nữa đâu.

Ha, cô ta là Voldermort à, sao cả tên cũng không được nhắc?”
“Tôi lười nói chuyện với chị.” Hoắc Khải Minh xoay người, cũng đi lên lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương