Khi cánh cửa mở ra một lần nữa, hơi nước từ bên trong tỏa ra len lỏi vào không gian phòng ngủ bên ngoài.
Lăng Hải Thành nằm bất động trên giường với đôi mắt nhắm hờ, có đôi lúc thấy được sự mệt nhoài trên gương mặt kia.
“Công việc ở cửa hàng tiện lợi quá nguy hiểm.” Trong đôi mắt ẩn sâu vài ý nghĩ, hắn nói.
Trấn Nam vừa sấy tóc vừa đáp: “Làm hết ngày hôm nay tôi sẽ xin nghỉ.”
Đồng ý dễ dàng như vậy có chút ngoài dự tính, hắn dặn lòng không được phép xen vào cuộc sống của đối phương nhưng dường như hắn đã thay đổi nó toàn bộ.

Về điểm này hắn hiểu rõ hơn ai hết, hoàn toàn không xuất phát từ trách nhiệm.
Hắn thích điểm gì đó ở Trấn Nam, có lẽ là điệu bộ hững hờ kia, cũng có thể là mọi thứ thuộc về cậu.
Trên các nền tảng mạng xã hội, chỉ sau một đêm những gì liên quan đến Trấn Nam đều bị quét sạch sẽ.


Báo chí đưa tin rầm rộ về việc thiếu gia nhà họ Lăng đã kết hôn, đối tượng kết hôn còn là con trai.
Ngày hôm qua các bài viết sến sẩm của Hàn Lâm Bạch bị buộc gỡ xuống, cậu ta lại tìm đến nhà báo, tự bỏ tiền ra để họ viết bài.
Hạ Yến sau một đêm ngủ dậy đã gào thét không ngừng, vốn nghĩ Hàn Lâm Bạch sẽ chịu yên phận mà cô quên mất một việc, tên đó mặt dày vô sỉ đến mức nào.
Cô chưa đánh răng rửa mặt đã phải liên hệ đến toà sạn, giọng điệu hòa nhã nói: “Bài viết đó chúng tôi muốn mua lại.”
“Xin lỗi cô bên phía khác đã ngỏ ý trước, bọn họ trả một số tiền lớn để đẩy bài viết lên trang đầu.”
“Tôi cần một con số.” Hạ Yến gấp gáp nói “Chúng ta thương lượng một chút đi, bên phía chúng tôi cũng không thiếu tiền.”
“Người bỏ tiền ra viết bài là cậu Hàn, là vợ hợp pháp của thiếu gia nhà họ Lăng, chúng tôi không thể đắc tội đâu, xin cô hiểu cho.”
“Tôi…” Một khoảng lặng chìm ngập căn phòng, bên kia đã ngắt máy ngang.
Cô cũng là trợ lý của Lăng Hải Thành mà? Quan trọng hơn là bọn họ hiểu nhầm rồi, hiểu nhầm to.
Trên mạng xã hội mới dẹp lại xuất hiện như nấm mọc sau mưa, lần này còn dữ dội hơn lần trước.

Hình ảnh Lăng Hải Thành bên cạnh Hàn Lâm Bạch tràn lan trên khắp cõi mạng, cố ý làm người khác hiểu nhầm, vì cậu ta mà Lăng Hải Thành cho người dẹp hết tin tức ngày hôm qua.
Lăng Hải Thành ngồi vào bàn làm việc, chưa đầy năm phút đã phát hiện ra chủ đề nóng nhất ngày hôm nay, hắn nhịn không được nhếch mép cười đầy ẩn ý.
Hạ Yến đẩy gọng kính báo cáo: “Nhà soạn hiểu nhầm thân phận của Hàn Lâm Bạch nên không dám xóa bài, trên mạng xã hội là có người cố ý dẫn dắt.”
Cô chần chừ, lát sau nói: “Có vài đạo diễn đã cố tình để dành vị trí cho Hàn Lâm Bạch khi nghe tin cậu ta tham gia vào showbiz.”
Chất giọng hắn lạnh đi vài phần: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”

Hạ Yến lủi thủi đi ra bên ngoài, việc này có thể trách cô sao?
Là do ai kia chụp choẹt cùng Hàn Lâm Bạch mới đẩy mọi chuyện đi xa như vậy, còn nữa cố ý không công khai rõ ràng làm mọi việc càng rối rắm hơn, tạo cơ hội cho người kia lộng hành.
Cô uể oải rút điện thoại ra theo dõi tình hình, lại có thêm tài khoản nữa đăng về chủ đề này.
“Chiều nay có cuộc họp, còn nữa phải gửi báo cáo phân khúc thị trường trong năm nay.” Cô mếu máo tiếp tục nói “Hay là nghỉ việc cho rồi.”
Hạ Yến trợn tròn mắt khi nhìn thấy hình ảnh giấy tờ chuyển nhượng mặt bằng, cùng với nửa góc mặt của Trấn Nam.
Lời tâm sự của tài khoản: “Đoán xem ai đó mua cho vợ cả cửa hàng hoa nè! Tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, mở cửa hàng nhỏ để khuây khỏa đầu óc.

Ngày hôm đó có người gọi đến nói muốn mua lại cửa hàng, tôi đã từ chối ngay lập tức.

Nhưng khi nghe đến đoạn vợ anh ta đang giận không muốn nhìn mặt, anh ta đang theo đuổi vợ mình lại từ đầu, nghe anh ta thuyết phục cả buổi, tôi liền xuôi theo, haizz! Mong là ngài Lăng dỗ vợ thành công!”
Tô Miên nằm vắt vẻo ở nhà vì thất nghiệp cũng phải bậc dậy điên cuồn gõ chữ: “Cái đéo gì vậy? Mặt bằng ở đó đắt vãi ra, học sinh cấp ba bình thường?”
Hạ Yến dụi mắt nhìn kỹ thì phát hiện dòng địa chỉ, đúng rồi, đất ở nơi đó rất có giá.


Mặc dù xa trung tâm thành phố, nhưng mà không phải ai cũng đủ can đảm để sở hữu cho mình một mảnh đất nhỏ.
Cô từng đi khảo sát thị trường ở đây rồi.
Những cửa hàng nằm san sát nhau, mỗi cửa hàng đều mang một nét đặc trưng riêng biệt.

Những tấm biển gỗ cổ điển với chữ viết tay tinh tế treo lơ lửng, điểm xuyết bằng những dải băng vải mềm mại.
Cảnh vật xung quanh mang đến cảm giác như thời gian chậm lại, mỗi bước đi trên con hẻm này đều khiến lòng người nhẹ nhàng hơn.
Ngày đầu tiên tiếp nhận cửa hàng, số lượng hoa bị bán sạch chỉ trong năm giờ, nhân viên phải làm việc hết công sức, khách kéo đến không có dấu hiệu thuyên giảm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương