Thời gian dần dần trôi qua, cuộc sống của Y Nhã vẫn vậy, cô là một người trưởng thành, cộng thêm mấy năm sống ở đây, càng làm cho tính tình trầm ổn, ít xúc động.

Có lẽ con người ai cũng vậy, lúc trước cô cũng đã trải qua những cung bậc cảm xúc, những rạo rực của tuổi mới lớn, có lúc mơ tưởng về những dãy núi xa xôi xanh thẳm, dưới ánh trăng bàn bạc trông về đại dương vô tận, mơ về những cánh đồng hoa nở rộ phía chân trời, rồi cũng mơ về chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng, về một người yêu dịu dàng trìu mến, dắt tay mình qua những giông bão cuộc đời.

Nhưng hiện thực làm gì có như vậy, cô bé lọ lem mà sao xứng với hoàng tử cưỡi bạch mã, bình ổn cảm xúc cô đối với Nhị công tư không còn là cảm giác thích thú, mơ ước nữa.

Con người tâm lý đều là như vậy, nếu đạt không được sẽ tìm những lý do để quên đi.

Ở phủ huyện lúc nha hoàn tròn 20 tuổi là có thể chuộc thân, cô đang đợi từng tháng, từng năm qua đi, cô muốn tự do làm những gì mình thích, cuộc sống đói khổ không bị ràng buộc bởi một ai khác.


Nếu chuộc được thân rồi, chắc sau này sẽ mở quán ăn, trở thành bà chủ nhỏ, từ khi bị bán trở thành nha hoàn, thấy được cuộc sống ở triều đại này, nếu thực sự không đủ tài năng hoặc không dựa vào gia tộc thì sẽ khó tồn tại trong tầng lớp giai cấp, một người thân cô thế cô, nếu cứ bằng mọi giá tiến lên thì rất khó để sinh tồn.

Lần bị Nhị công tử đánh cô không gặp lại nữa, một năm trước nghe nha hoàn kể lại Nhị công tử đã được Hoàng thượng đón vào triều ban cho chức quan gì đó.

Lúc này cô mặc quần áo nha hoàn vải thô, tóc buông dài ra phía sau, đang xào mấy món ăn, hiện giờ Đại thúc đã cho cô nấu ăn chính, cô nấu ăn rất ngon và nhanh nhẹn, làm đại thúc rất vừa ý.

Mấy năm gần đây, cô đều an phận làm nhà bếp, đối với các mối quan hệ khác cô cũng hạn chế giao tiếp để tránh những rắc rối, chớp mắt cũng đã tròn 14 tuổi, dần dần lột xác trở thành tiểu cô nương xinh đẹp.

Mấy ngày nay Y Nhã nghe các hạ nhân bàn luận về thi Hội cuối năm nay, vừa vặn được tổ chức tại huyện Gia Đình, cùng với hai huyện nữa, tất cả sĩ tử từ các huyện khác đều đến đây để thi, đề thí sẽ do tể tướng ra đề.

Y Nhã rất háo hức về kì thi này, đối với một người trong đầu toàn kiến thức, văn chương thì việc không có nơi để bộc lộ rất lãng phí, nên cô thập phần đối với các kì thi có rất nhiều hứng thú, nếu thi đậu mang đến chút hư vinh cho cô.

Cô thường lấy thân phận Diệp Huyên đến nhà Triệt Nhị chơi, từ khi có cô buôn bán của phu thê Triệt Nhị phát đạt hẳn lên, đậu phụ gia truyền Triệt Nhị ngày càng nổi tiếng.

Y Nhã thực ra muốn Triệt Nhị mở thêm vài sạp ở nhiều nơi trong huyện, thuê người bán, thuê người nấu! nhưng phu thê Triệt Nhị cơ bản không có gan làm lớn, sợ bị lỗ, sợ nhiều thứ khác, nghĩ lại Y Nhã thấy cũng khá đúng, nếu làm ăn lớn, ít nhất cũng phải dựa vào thế lực chống lưng, lớn quá sợ quan phủ chèn ép bắt nạt, đúng là đời không dễ như mơ.

“Ta thấy đệ càng ngày càng trắng hẳn ra đấy, không còn đen nhẻm như hồi xưa nữa”, Triệt tỷ vừa rán đậu vừa nhéo má Y Nhã cười nói “Nhìn kĩ giống tiểu cô nương hơn đấy” vì cũng là nữ nhân với nhau nên Y Nhã thân Triệt tỷ hơn.


“Do mấy năm nay đệ ăn ké đậu phụ nhà tỷ đó”.

“Haha! yểu điệu quá có cô nương gia nào thích” Triệt huynh đang kéo xe rùa từ ngoài cổng đi vào trong sân nói lớn “Sao đệ không tập võ?”.

“Đệ suy nghĩ xem sao”.

Y Nhã trả lời qua loa với Triệt Nhị, quả thực cô cũng thực thích tập võ nhưng làm nha hoàn thời gian đâu, nhìn trong phim các cao thủ bay từ dưới sân lên nóc nhà, nhảy từ cành cây này qua cành cây khác, quả là có chút ngưỡng mộ, nhưng mà thật sự có loại kinh công đấy sao, Y Nhã gương mặt hoài nhìn về bếp lửa cháy bập bùng.

Nha hoàn huyện phủ thì Y Nhã là nha hoàn xinh đẹp nhất, thậm chí xinh đẹp hơn các tiểu thư phủ huyện, mặc dù trên người mặc vải thô nhưng làn da được cô chăm sóc kĩ càng mịn màng đến từng lông tơ, hàm răng trắng bóng đôi môi chúm chím hồng hào, khi cười lên như hoa quỳnh nở rộ vào ban đêm.

Là nữ nhân ai cũng muốn mình đẹp hơn, cô cũng vậy, nhưng kéo theo đó là một vài rắc rối nho nhỏ như được nam nhân chú ý và bị nữ nhân ghen ghét.


Hôm nay vừa rửa xong chén bát, cả người đầy mùi hôi dầu mỡ, liền chuẩn bị trở về phòng, lúc này tiểu Cừu đứng lấp ló, bộ dạng lấp lét ánh mắt sáng rực hướng về phòng bếp.

Tiểu Cừu năm nay 12 tuổi, bị bán cách đây 2 năm trước, Lưu tổng quan cho làm dọn dẹp trông ngựa, là một đứa trẻ ít nói, lầm lì, nhưng cũng đầy tình cảm.

“Đệ làm gì mà lấp ló ngoài phòng bếp vậy?”
“Tỷ! hôm nay! mệt! đệ! ?”, tiểu Cừu vừa ngượng ngùng lắp bắp trả lời.

“Đệ muốn nói là tỷ hôm nay làm việc mệt, đệ muốn đến thăm tỷ có phải không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương