Sườn Phi Tội
Chương 75: Hưu Thư

***

Thời điểm tỉnh lại, thân thể của nàng đã muốn ướt đẫm, ngực trong đêm kịch liệt co rút lại, sau đó vô lực mà chịu đựng.

Ở khoảnh khắc mở mắt ra, trong nháy mắt nàng giật mình, nhớ tới dấu vết khiến nàng không dậy nổi đêm qua, cũng nhớ không được đêm qua ra sao sau khi nhắm mắt.

Chỉ nhớ rõ rằng nàng rất đau, đau đến tê tâm liệt phế.

Đau?

Nàng phủ tay lên ngực, mới nhớ lại, đêm qua nơi này đã bị chấn động.

Đúng vậy, Tố Nguyệt đã trở lại.

Mà nàng, đau đớn suốt một đêm.

Nàng ngồi dậy, mới phát hiện mắt cá có chút đau đớn.

Khối băng kia sớm đã tam thành một vũng nước, trên giường ẩm ướt, có dấu vết lưu lại.

Chân trái vẫn là sưng đỏ, nhìn thấy xanh tím đến ghê người.

Trong nháy mắt, nàng nhớ lại đêm qua mình bị lạc.

Trong bóng tối tuyệt vọng kia, thì là cuối cùng vẫn không thể quên được.

Trong không khí thoảng thoảng toả khắp mùi thơm ngát thản nhiên, đó là hương vị của hắn.

Hắn cứ như vậy cưỡng cầu khiến cho nàng chấp nhận, rồi lại ở thời điểm nàng cam tâm, lại rời khỏi nàng, làm cho nàng trở nên lẻ loi, cô độc.

Nam nhân bá đạo như vậy, nàng quả thật là không nên yêu.

Nàng dựa vào đầu giường, mùi thơm ngát kia vây quanh thân mình lạnh lẽo.

Lúc này, trong bụng bỗng tràn lên muốn buồn nôn, trong giây lát liền thổi quét thần chí của nàng.

Nàng chống thân mình, thống khổ nôn ra một trận.

Chưa bao giờ biết, mang thai thì ra lại vất vả như vậy, nhưng cũng thật hạnh phúc .

Cho nên đứa nhỏ này nàng nhất định phải sinh hạ, mặc kệ phụ thân là hắn không tiếp nhận.

- Tỷ tỷ!

Từ bên ngoài Tiểu Xu sợ hãi tiến vào, nàng chạy vội tới trước giường, vội la lên:

- Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Vì cái gì lại nôn mửa lợi hại như vậy? Mặt tỷ tỷ tái nhợt rồi kìa, Tiểu Xu nhất định phải đi thỉnh thầy thuốc… – Nói xong, liện định chạy ra ngoài.

- Đừng.

Ngọc thanh giữ chặt góc áo của nàng, suy yếu nói:

- Không cần thỉnh thầy thuốc, ta là mang thai , hoài thai đứa nhỏ của hắn.

- Cái gì? – Tiểu Xu mở to mắt hạnh kinh ngạc.

- Tỷ tỷ là hoài thai đứa nhỏ của Vương gia, cho nên mới như vậy?

- Ân.

- Ta đây đi nói cho Vương gia, nói không chừng đứa nhỏ này có thể mang đến vận may cho tỷ tỷ không chừng.

Tiểu Xu từ kinh ngạc chuyển sang kinh hỉ, cái gọi là mẫu bằng tử quý, nếu nói cho Vương gia tin tốt này, nói không chừng có thể làm cho Vương gia kia hồi tâm chuyển ý.

- Không cần nói cho hắn.

Ngọc Thanh nhìn vẫn nằm ở trên giường, mặc y phục. Mắt phượng ngọc nở nụ cười, cười đến thê lương:

- Hắn sẽ không chịu nhận đứa nhỏ này, hắn chỉ nhận đứa nhỏ của Mạnh Tố Nguyệt thôi. Ta không thể lại mạo hiểm, đem hy vọng duy nhất của mình cũng làm cho tan biến mất.

- Chỉ là tỷ tỷ, bụng của ngươi sẽ ngày một nhô lên, là dấu không được.

- Ta biết.

Ngọc Thanh áp chế xúc động trong lòng xuống, không hề nói gì nữa, nàng khẽ cắn cánh môi, có chút ưu tư.

Cuối cùng, nàng khẽ động thân mình không muốn lại đi ngủ.

- Ta muốn đến bên cửa sổ ngồi.

Tiểu Xu vội vàng đỡ nàng, thật cẩn thận đem thân mình Ngọc Thanh hơn phân nửa ỷ vào người chính mình, chậm rãi hướng bên cửa sổ mà đi.

Chờ khi ngồi xuống, tiểu nha đầu lại vội vàng lấy nước mang đến cho Ngọc Thanh lau mặt.

- Muội muội tốt, giúp tỷ tỷ chuẩn bị một ít nước ấm đi, tỷ tỷ muốn tắm rửa.

Đêm qua mồ hôi lạnh chảy khắp một thân, hiện tại vô cùng khó chịu.

- Chỉ là thân mình tỷ tỷ. . . . . .

- Không có việc gì, chính là tắm rửa mà thôi.

- Được, ta đây đi giúp tỷ tỷ chuẩn bị nước ấm.

Tiểu nha đầu vội vàng chạy ra cửa phòng, không lâu sau liền thấy một vài nha đầu bê nước ấm tiến vào, trên tay Tiểu Xu còn mang một cái giỏ hoa.

Chờ chuẩn bị tốt, Ngọc Thanh tự mình cở y phục. Nha hoàn nâng nàng đem toàn bộ thân mình vào bồn nước lớn, sau đó bảo các nàng lui xuống, khẽ rải từng đóa hoa lên mặt nước ấm, lặng im.

Tiểu Xu thì tại bình phong bên ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng.

- Tiểu Xu, mang một bộ kia lễ phục lại đây, tỷ tỷ muốn mặc.

Sau một lúc lâu, phía sau bình phong truyền đến thanh âm nữ tử ôn nhu.

Bên ngoài bình phong nữ tử còn lại là có chút khó hiểu, có chút đau lòng.

Nàng lấy trên bàn lấy một bộ lễ phục đỏ thẫm đi vào nội thất, sau đó giúp nữ tử lau người, tinh tế giúp nàng mặc vào.

- Tỷ tỷ, ngươi mặc đồ màu đỏ thật là đẹp mắt. – Nàng thở dài.

Y phục nữ tử màu ngọc phu tuyết trắng, tóc đen mượt dài đến ngang thắt lưng, thân mình cao ráo nhỏ nhắn mảnh mai tới mức y phục không thể bó sát vào người, đỏ thẫm với tuyết trắng, thật quyến rũ động lòng người.

Nâng đôi mắt đen trong veo lên, bóng người xinh đẹp có thể làm bất kì ai mất hồn, như một bông hồng mai trong tuyết trắng mờ mịt.

Nữ tử khoan thai bước đi, trâm cài Nga Mi, môi đẹp khẽ động, khó nén được vẻ quốc sắc thiên hương.

Cuối cùng, ngón tay ngọc lấy một chiếc trâm ngọc bích, cài trên tóc mây, một đôi mắt tình thủy in lên gương đồng ngọc bích, tràn đầy hoài niệm.

Tiểu Xu ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, đây là lần đầu tiên có người mặc y phục lại làm cho nàng cảm thấy đau lòng như thế.

Giờ khắc này, trước nữ tử này, nàng biết, đó là một loại thê lương ưu thương.

- Đáng tiếc, hắn cuối cùng cũng vẫn nhìn không tới.

Một tiếng này trầm thấp phát ra, đứng lên hưóng hồng y nữ tử.

- Tiểu Xu, giúp ta mang cầm lại đây, ta muốn đánh đàn.

Tiếng đàn uyển chuyển liên miên, sâu kín uốn lượn, chậm rãi chảy xuôi.

Nam tử đứng dưới tàng cây lê lẳng lặng nhìn nữ tử đánh đàn, tâm tình như tiếng đàn yên tĩnh lặng lẽ, lại đột nhiên tưởng niệm một loại tiếng đàn khác.

Réo rắt thảm thiết, ưu thương, như chim nhạn bay dài, rồi lại ưu tư triền miên, giống như hướng nam tử kia nói hết ưu thương của tình cảm nàng ôm ấp, thống khổ như vậy.

Cho đến hôm nay hắn mới hiểu được, thì ra nam tử kia, là hắn.

Nàng luôn luôn hướng hắn nói hết tình cảm của nàng.

Chỉ là hắn, cuối cùng vẫn làm nàng thương tâm.

Hắn nhìn vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ tử nhu nhược phía trước, thật sự nhớ không nổi hắn đã thật sâu yêu nữ tử mang bộ dáng này.

Nữ tử ở dưới hiên tuyết trắng ngoái đầu nhìn lại rồi cười, giống như chỉ tồn tại trong bức tranh.

Hôm nay, Tố Nguyệt một thân áo xám, lạnh lùng, đạm mạc, ẩn hàm, rốt cuộc cũng đã không có làm cho hắn tham luyến cái nhã nhặn, miệng cười lịch sự đấy.

Nàng đang chơi cầm.

Hắn xoay người đi, lẳng lặng nghe tiếng đàn thanh nhã, trong lòng không khỏi dâng lên áy náy.

Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn nghe tiếng đàn của nàng không có xúc động đến múa kiếm.

Hắn áy náy, vì khi nghe tiếng đàn của Tố Nguyệt lại tìm kiếm một loại tiếng đàn khác.

Áy náy, ở dưới tàng cây lê nhớ tới dung nhan động lòng người kia.

Hắn cuối cùng ở trước mặt Tố Nguyệt không bỏ đi được bóng dáng của nàng, cho nên, hắn là thực xin lỗi Tố Nguyệt, cũng là phụ nàng.

- Tố Nguyệt, bổn vương trong lòng vĩnh viễn chỉ biết có một người là ngươi, về sau bổn vương tuyệt đối sẽ không cho ngươi lại rời đi.

Hắn nhìn hồ bích ba, đột nhiên lập lời thề. Cặp mắt chính là gắt gao nhìn chằm chằm nước hồ màu ngọc bích, dập dờn, bồng bềnh trên mặt hồ, trong mắt có thống khổ.

Mạnh Tố Nguyệt ngừng đánh đàn, mắt hạnh ưu tư, sau đó đứng lên đi tới bên người hắn, cũng nhìn hồ bích ba kia, nhẹ giọng:

- Chỉ cần trong lòng Luật có Tố Nguyệt, là đủ rồi.

Hoàng Phủ luật nhìn về phía Mạnh Tố Nguyệt, trong nháy mắt vì lời của nàng mà đau lòng. Hắn một tay kéo lấy nàng vào trong lòng mình, thống khổ nói:

- Tố Nguyệt không cần nói như vậy. Bổn vương trong lòng cho tới nay cũng chỉ có một mình Tố Nguyệt nàng.

Mạnh Tố Nguyệt nhẹ nhàng ỷ trong lòng hắn, lẳng lặng nhắm mắt, không có nói nữa.

Hoàng Phủ Luật đem cằm đặt trên trán của nàng, cũng thống khổ nhắm mắt.

Không ai biết, giờ phút này trong lòng hắn còn có một nữ tử khác, cho nên hắn đối Tố Nguyệt có áy náy thật sâu, càng thêm ôm sát Tố Nguyệt vào trong lòng, ngăn chặn trong lòng đang giãy dụa.

Đây là lần đầu tiên hắn bồi hồi.

*********

Tiểu Xu từ thiện đường trở lại trong phòng, phát hiện tỷ tỷ vẫn ngồi trước cầm đánh đàn, ngón tay ngọc nhanh nhẹn, từng chút ưu thương, làm đau lòng người không thôi.

Vẫn như cũ là khúc nhạc đêm đó.

Nàng vốn là thích nghe khúc trung uyển chuyển đau khổ kia, lại cố tình xướng khúc hồng y nữ tử mi tâm ưu sầu, thành một khúc ưu tư.

Nàng xem mi tâm ưu thương kia, tâm cũng đau đớn theo.

Tỷ tỷ, nỗi đau, phỏng chừng là rất…

Nàng như thế nào có thể nói cho tỷ tỷ biết, hôm nay Vương gia mang theo Mạnh Tố Nguyệt vào cung, chính là ngọt ngào thân mật song túc song tê.

Nàng lại như thế nào không rõ, tỷ tỷ một thân hồng y, kỳ thật là mặc cho Vương gia xem, tỷ tỷ ngốc vẫn là chờ đợi nam nhân kia quay đầu lại.

Chỉ là, có thể sao?

Tiếng đàn vang vọng mà thấu, làm như nghe được suy nghĩ trong lòng nàng.

Hồng y nữ tử ngẩng đầu lên, hé ra dung nhan tuyệt sắc diễm lệ xinh đẹp, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át, lại giống như một gốc cây mẫu đơn xinh đẹp cao quý, nhiếp hồn đoạt phách.

Cặp đồng tử thu thủy nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó lại thu hồi, sau đó bàn tay trắng nõn khẽ nâng, mặt lại có từng chút ưu thương, tức khắc lại khôi phục bình tĩnh, hạ mí mắt xuống, luôn có một bóng ma ưu thương.

Cho đến khi bên ngoài sắc trời tối đen, tiếng đàn kia vẫn là không ngừng.

Một ngày trằn trọc, một ngày ưu thương.

Tiểu Xu vẫn canh giữ ở bên cạnh, cảm giác thấy hôm nay tỷ tỷ có điểm không thích hợp.

Canh bốn, tiếng đàn ngừng lại.

Hồng y nữ tử chống thân mình đứng dậy, sau đó đỡ lên bàn đi vào sau bình phong.

Trở ra, nàng đã thay một thân hồng y, một thân trắng thuần, thanh nhã thoát tục.

Mà nàng cầm trên tay một miếng ngọc bích cùng một phong thư.

Nàng đem giấy cùng miếng ngọc bích đặt ở trên bàn:

- Tiểu Xu, chúng ta rời nơi này đi, hiện tại liền đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương