Không gặp nhau năm năm, đây là lần đầu hai người đối mặt với nhau.

Khác biệt với lần trước, lần này, gaafb như vội vàng không kịp chuẩn bị..

Cao Tiêu Tiêu đứng ở đó, trên mặt biểu lộ gần như ngốc trệ.

Cố Hướng Bắc hơi nghiêng đầu, không hề chớp mắt thủy chung nhìn cô, ánh mắt màu đen trầm tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì, hay là.. Không nhận ra cô?

Ý thức được khả năng thứ hai, Cao Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, thực sự có chút đau lòng.

Hai người dị thường rất nhanh người khác chú ý tới bọn họ, chỉ là Hàn Chân nhiếu mày, không lên tiếng, lúc này Hàn Mẫn Hạ trực tiếp giẫm cao gót đã đi tới.

"Chị dâu nhỏ!" Cô thân mật ôm cánh tay Cao Tiêu Tiêu, "thì ra chị thật sự đến rồi nha, vừa rồi anh hai nói em còn không tin đây này."

Cao Tiêu Tiêu khó khăn dời ánh mắt, hướng về phía Hàn Mẫn Hạ cười cười.

Hàn Mẫn Hạ không thể chờ đợi được lôi kéo cô đi lên phía trước, "Mau tới đây, em giới thiệu cho chị một phát."

Đến trước mặt, cô thẹn thùng nhìn về phía Cố Hướng Bắc, trong ánh mắt không chút nào che dấu ái mộ, "Đây là.. Cố Hướng Bắc. Hướng Bắc, đây là chị dâu nhỏ của em."

Cao Tiêu Tiêu cúi đầu, gọng như muỗi nói, "Xin chào."

Giọng nói quen thuộc lại làm cho Cố Hướng Bắc nagy lập tức ở đáy mắt gió nổi mây phun, hai tay nhanh chóng cuộn chặt lại.. Điều chỉnh lại tất cả cảm xúc phức tạp ở khóe miệng một tia cười lạnh.

"Chị dâu nhỏ?" Anh ta ý tứ sâu xa chữ này, "Ngược lại cùng một người bạn lớn lên cùng tôi rất giống."

Hàn Mẫn Hạ hiếu kỳ mân mê cặp môi đỏ mọng, "Bạn? Ai, nam hay là nữ?"

Cố Hướng Bắc trên mặt tuấn mỹ cười khinh, "Nữ, một kẻ xảo trá, xấu xí."

Trái tim rút đau, như là bị người khác giật ra..

Cao Tiêu Tiêu dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, một lần lại một lần tự nói với mình, phải bình tỉnh, việc nhỏ không nhẫn nhịn sẽ ảnh hưởng đại cuộc.

"Anh để ý như vậy, sẽ không phải.. Là bạn gái trước của anh đi?" Hàn Mẫn Hạ vẻ mặt ghen tuông hỏi.

Cố Hướng Bắc bỗng nhiên đưa tay ôm cô, ánh mắt màu đen nhìn vào dáy mắt hồn nhiên của cô, môi mỏng mỉm cười, "Ánh mắt của anh, kém như vậy sao?"

Anh ta lớn lên đẹp mắt, khoảng cách gần như vậy tươi cười, ngũ quan lại còn có một loại mị hoặc nói không nên lời.

Hàn Mẫn Hạ ghé vào trong lòng ngực của anh ta, nhìn người đàn ông mình thích hơn ba năm trước, thiếu nữ trong lòng vui đến không được.

Tuy nhiên cô nói với người nhà Cỗ Hướng Bắc là bạn trai, nhưng kỳ thật không có sự đồng ý của anh, hôm nay xem ra, phải hay là không muốn thành công nữa nha?

Cố Hướng Bắc không nói thêm lời nào, ôm Hàn Mẫn Hạ, ngay cả chào hỏi cũng không, nhấc chân hướng đại sảnh đi đến.

Hồi lâu Cao Tiêu Tiêu bên cạnh, không biết là cố ý hay là vô tình, còn hung hăng đụng thoáng một cái ngay vai của cô.

Cao Tiêu Tiêu vốn tâm hồn đi đâu mất, vì quá bất ngờ làm cho cơ thể cô thiếu chút nữa muốn té ngã.

Thời khắc mấu chốt, một cánh tay mạnh mẽ ôm cô, "Vợ, như thế nào ngốc nghếch không biết tránh, sợ sao?"

Cao Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, chưa hoàng hồn, nói không ra lời.

"Thật xin lỗi, mắt nhìn không tốt."

Phía trước, Cố Hướng Bắc ôm Hàn Mẫn Hạ dừng bước lại, giọng nói cùng vẻ mặt giống nhau lạnh lùng.

Đáy mắt anh ta nhìn một cái là thấy hết khinh thường cùng ghét bỏ, làm cho Cao Tiêu Tiêu dần dần tỉnh táo.

Cô đem tay Hàn Chân để lên bả vai, cúi đầu liền đem mặt chôn vào.

Ngay lập tức, Hàn Chân cũng đưa tay chế trụ ót cô, đem cả người ôm vào trong ngực, thân mật không khe hở!

"Vợ anh bị hù sợ, Hạ Hạ, trước mang bạn trai em trở về đi." Hàn Chân ở trên đỉnh đầu Cao Tiêu Tiêu, ôn Nhu sủng nịnh nói.

Cố Hướng Bắc nhìn hình ảnh vợ chồng thân mật trước mắt, nhịn không được, đáy mắt phát ra màu đỏ tươi hung ác nham hiểm, lực tay, không ngừng tăng..

"Hướng Bắc, anh làm đau em." Hàn Mẫn Hạ nhịn không được mở miệng, eo đau quá, nmuốn đứt ra!

Cố Hướng bắc buông tay ra, trực tiếp quay người bước đi.

Hàn Mẫn Hạ sững sờ, nhanh đi theo, "Hướng Bắc.."

Trên hành lang, Cao Tiêu Tiêu vẫn như củ là chim non nép vào trong ngực người nào đó.

Mặt của cô dán chặt lấy ngực của anh, cách áo sơ mi màu trắng, có thể cảm nhận được cơ thể anh sau lớp vải.

Một hơi thở nam tính mãnh liệt, pha thêm mùi vị thuốc lá nhàn nhạt truyền đến, không khó ngưởi, nhưng lại rất lạ lẫm, cũng làm cho cô rất không quen.

Cho nên, nghe tiếng bước chân biến mất, Cao Tiêu Tiêu đưa tay muốn đẩy anh ra.

Ai ngờ Hàn Chân không chỉ không chút lay chuyển cánh đặt tại bên hông cô còn chặc hơn, Cao Tiêu Tiêu bị ép cả người dán trên người anh, cơ thể chặt chẽ phù hợp..

Cao Tiêu Tiêu lại dùng sức đẩy, tim đập loạn nhịp tự thầm nghĩ, anh muốn làm gì vậy?

Đột nhiên, một cảm xúc ấm áp ở thái dương của cô, mập mờ không ngừng ở trên trán cô cọ xát.

Cao Tiêu Tiêu giống như ý thức được chyện gì, cô toàn thân cứng ngắc, run rẩy nhỏ giọng mở miệng, "Đừng, đừng như vậy.."

Hàn Chân cũng không biết mình làm sao, có thể là thấy cô cùng Cố Hướng Hắc liếc mắt đưa tình, cũng có thể là quá lâu không có tiếp xúc với phụ nữa..

Vốn chỉ là muốn hôn hù dọa cô một chút, có thể nghe được giọng nói cự tuyệt sợ sệt của cô, còn có dưới môi mềm mại kia cảm xúc tinh tế tỉ mỉ, anh muốn ngừng mà không được, ngược lại còn muốn nhiều hơn.

Đưa tay đẩy tóc đen mềm mại cô ra, lộ ra lỗ tai ẩn núp trong đó, kia hình dáng xinh xắn trắng nõn, dụ anh trực tiếp liền đem môi dán lên.

"Ân.." Cái chỗ kia quá mẫn cảm, Cao Tiêu Tiêu nhịn không được phát ra một tiếng ngâm khẻ.

Ngoại trừ một lần kia năm năm trước, cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào ở phương diện này, cho dù trước kia nói qua yêu đương, bởi vì tuổi quá nhỏ, Cố Hướng Bắc cũng quý trọng cô, cho tới bây giờ cũng chỉ là cầm tay, cái đó chưa từng có qua như vậy?

Hàn Chân ngậm lấy vành tai nho nhỏ của cô, giọng nói kèm theo hô hấp nóng rực tiến vào lỗ tai của cô, "Vợ, có người nào hôn qua như vậy với em chưa? Hả?"

Cao Tiêu Tiêu trên mặt đỏ như bị phỏng, toàn thân vô lực xụi lơ trong lòng ngực của anh, nào còn nói được ra lời nào?

Ngay khi Hàn Chân muốn di chuyển môi xuống nơi khác, sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân, anh có chút nhíu mày, đành phải ngẩng đầu lên, đem mặt của cô lần nữa ép vào trong ngực.

"Hàn thiếu, thật có nhã hứng." Đi qua chính là tổng giám đốc của công ty nào đó, chứng kiến cảnh này không khỏi mở miệng trêu ghẹo.

Hàn Chân tà mị câu dẫn môi mỏng, cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh ta.

Cao Tiêu Tiêu kề sát trước ngực của anh, lý trí trở về, giờ phút này lại càng không dám ngẩng đầu lên.

Người nọ thấy Hàn Chân không nói lời nào, trái lại thấy mặt không vui, cười khan hai tiếng liền rất nhanh đã đi.

Hàn Chân lúc này mới cúi đầu nhìn xem cô gái nhỏ, ánh mắt sáng rực, mang theo mỉm cười nói, "Người đã đi rồi".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương