Ánh mắt cô vẫn nhìn vào cửa phòng cấp cứu, có lẽ thế giới lớn làm chỗ dựa cho cô đang dần biến mất.

Thế giới ấy mờ nhạt đến mức cô có thể cảm nhận được sự hiện diện dường như là vô hình của nó.

Anh nằm trên chiếc giường trắng toát với một màu máu đỏ tỏa ra xung quanh.

Anh nằm ở đó, bất động.

Mặc cho những mũi dao, mũi kéo chạm vào cơ thể, mặc cho tiếng khóc của cô như xé lòng, mặc cho đêm có buông xuống lạnh đến mức cắt da cắt thịt, anh vẫn không có ý định muốn mở mắt ra nhìn cô.
Hành lang dài trải đầy những nỗi niềm trong cô, một màu đen bao phủ lấy tâm trí, một màu đen xiết chặt người con gái đáng thương.

Màu đen ấy như muốn cắt đứt một sợi chỉ mong manh nối tay anh với tay cô dường như sắp biến mất.

Cô vùi đầu vào chiếc áo của anh, cảm nhận hơi ấm của anh vẫn còn đang bên cạnh.
Lộ Lộ ngồi bên cạnh ôm lấy đôi vai gầy đang run lên vì lạnh.

Cô đã tiều tụy đi trông thấy, hốc mắt sâu kèm theo đó là bọng mắt đỏ hoe còn vương lệ.

Bàn tay gầy có thể nhìn thấy cả xương tay, khuôn mặt xanh xao và đôi môi trắng bệnh.

Tất cả vẽ nên một Cẩn Duệ Trân hoàn toàn xa lạ mà Lộ Lộ chưa bao giờ nhìn thấy.
- Thượng tướng… thượng tướng Cảnh sẽ không sao đâu.
Lộ Lộ vỗ về bờ vai đang đỏ ửng, gương mặt thất thần như không còn sức sống.

Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Duệ Trân lo lắng đến vậy, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô bày tỏ hết lòng mình.

Có lẽ anh chính là chấp niệm đẹp nhất trong lòng cô, một đóa hoa nuôi dưỡng một trái tim đang khao khát tình yêu.


Nhìn cô khóc đến kiệt sức Lộ Lộ cũng không kìm được cảm xúc.
Một tiếng trôi qua trong sự vắng lặng của cô.

Hành lang dài không có tiếng bước chân, không có một tiếng động dù là nhỏ nhất.

Cô có thể nghe rõ tiếng gió đang rít, nghe rõ mùi hương hoa do chính bàn tay cô trồng, cô nghe được nhịp thở của bệnh viện.

Cô nghe được tiếng bầu trời đang gọi mây bay về và nghe được cả tiếng lòng của cô đang rỉ máu.
- Duệ Trân, sức khỏe cô đang yếu cô về nghỉ ngơi trước đi.
Lâm Bắc Thần bước đến bên cạnh cô, hắn đau lòng nhìn cô vì anh mà ngồi suốt một tiếng trời ở ngoài hành lang lạnh.

Gió đông từ bên ngoài ùa vào, cô thể nhỏ bất giác run lên vì lạnh.

Cô vẫn co mình lại ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt không ngừng mang theo hy vọng nhìn vào bên trong căn phòng sáng đèn.
- Đã một tiếng rồi, anh nói tôi phải về nghỉ ngơi kiểu gì đây? Trong khi Tử Quân vẫn nằm đó, đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng? Trong khi tôi là người hành y tôi lại không thể giúp được gì cho anh ấy, anh nói tôi phải về nghỉ ngơi bằng cách nào đây?
Cô nhìn lên Lâm Bắc Thần, đôi mắt ngấn lệ sớm đã nhòe đi.

Hắn thở dài bước đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, tâm trạng của cô bây giờ không tốt hắn cũng không muốn ép buộc cô.

Cho dù thường ngày là cô mạnh mẽ như nào nhưng bây giờ hình tượng ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

Không, nói đúng hơn là cô đã phá vỡ lớp vỏ bảo vệ để sống đúng với bản chất của mình.
Một cô gái yếu đuối và cần tình yêu thương, một cô gái quyết đoán nhưng lại vì một sai lầm nhỏ mà suy nghĩ cả đêm đến mức mất ngủ.

Một cô gái luôn sẵn sàng hy sinh nhưng không mong hồi đáp, một cô gái với tình yêu nồng nhiệt nhưng lại không dám thổ lộ.
Căn phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn qua từng giây từng phút.

Cô nghe được tiếng đồng nghiệp của cô hò hét đến mức gấp gáp, cô nghe được tiếng dụng cụ phẫu thuật rơi xuống.

Cô nghe được tiếng hỗn loạn đến vội vã.

Và dường như tất cả âm thanh ấy hòa làm một, cô có thể nghe rõ từng chút một.
" Cạch.

"
Cánh cửa phòng mở ra, một vị bác sĩ với gương mặt thấm đẫm mồ hôi bước ra ngoài.

Ông là bác sĩ phẫu thuật chính trong ca phẫu thuật lần này.
- Có ai ở đây là nhóm máu O không? Bệnh nhân thiếu máu trầm trọng, hiện tại ngân hàng máu không có đủ máu nhóm O.
Giọng nói mang vài phần gấp gáp nhưng lại như đẩy cô xuống vực sâu.

Anh là nhóm máu O.

Ở đây cô nhóm máu A Lâm Bắc Thần và Ngụy Thế Thanh lại nhóm máu AB, không ai có thể truyền máu cho anh ngay lúc này.

Cô bất chợt nhìn sang Lộ Lộ, ánh mắt thu lại mang vài phần hy vọng mà nhỏ giọng.
- Lộ Lộ…
Dường như chỉ cần nhìn hành động của cô Lộ Lộ liền có thể đoán được phần nào ý nghĩ trong cô.


Có lẽ do đã gắn bó với nhau quá lâu nên cả hai đã thân thiết đến mức có thể hiểu được tâm tư của đối phương.

Lộ Lộ nắm lấy tay cô, đáp lại cái nhìn như cầu xin của cô, cô ấy nhẹ gật đầu.
- Em sẽ đi xét nghiệm máu.
Chính Lộ Lộ cũng không biết nhóm máu của mình là nhóm máu gì, bây giờ chỉ có thể mong rằng kết quả xét nghiệm sẽ mang lại một kỳ tích.

Bước chân của Lộ Lộ xa dần theo y tá đến phòng xét nghiệm máu, cô nhìn theo đến khi bóng dáng hai người chìm vào trong bóng tối.
- Bình tĩnh đi Duệ Trân, Tử Quân nhất định sẽ được cứu mà.
Nhìn thấy cô lo lắng đến bất an Ngụy Thế Thanh không nỡ liền đi đến gần cô mà vỗ về.

Anh không có ở đây cô biết phải dựa vào ai? Duệ Trân đứng dậy, cô bước từng bước đến trước cánh cửa phòng phẫu thuật.

Áp sát cơ thể vào cánh cửa, cô cảm nhận anh đang cách xa cô dường như không phải một lớp cửa mà là xa đến tận chân trời.
- Lâm Bắc Thân, Ngụy Thế Thanh, hai người đứng đây canh.

Tôi muốn đến chỗ của Lộ Lộ.
Bây giờ Lộ Lộ chính là hy vọng cuối cùng của cô, nhóm máu của Lộ Lộ sẽ quyết định mạng sống của anh có được giữ hay không.

Cô không còn có thể giữ được bình tĩnh lâu hơn nữa, Duệ Trân lập tức chạy đến phòng xét nghiệm máu.
Bước chân cô run rẩy vì sợ cũng vì trời ngoài kia quá lạnh.

Cô ôm chiếc áo của anh mãi trong lòng không dám buông sợ rằng nếu trượt tay để nó rời xa cô thì anh cũng sẽ mãi mãi không trở về.

Ánh mắt cô xa xăm nhìn về hướng căn phòng xét nghiệm đang sáng đèn, bước chân cô lại vội vã hơn.
- Bác sĩ Cẩn.
Y tá vừa hay bước ra ngoài nhìn thấy cô liền chạy lại đỡ lấy.

Cô như không còn sức nhưng vẫn cố gắng đứng vững nhất có thể, cô không muốn ngay lúc này bản thân lại gục ngã một cách dễ dàng.
- Kết… kết quả sao rồi?
Cô nắm chặt lấy cánh tay của y tá mà hỏi.

Đôi mắt đỏ ngầu phía dưới đã xuất hiện quầng thâm.

Cô hốc hác, gầy đi đến đáng sợ.


Bàn tay run run như cố bấu víu vào một tia hy vọng sống cuối cùng.

Y tá thấy cô mất bình tĩnh liền đưa tờ giấy xét nghiệm cho cô.
- Lộ Lộ nhóm máu O cũng đã lấy xong má rồi.
Không cần đợi đến khi y tá nói hết cô liền chạy đến ôm lấy Lộ Lộ đang đi ra.

Trong lòng vui sướng đến không thể tả nổi, nước mắt một lần nữa lại rơi nhưng lần này là nước mắt của sự hạnh phúaac.
- Lộ Lộ, cảm ơn em…
Cô không ngừng cảm ơn Lộ Lộ, nét mặt lộ rõ vẻ hớn hở như vừa được cứu sống.

Lần này có thể tăng thêm một chút hy vọng cho anh rồi.
- Không có gì, em và thượng tướng Cảnh cũng gọi là có quan hệ đồng nghiệp nên giúp anh ấy là chuyện thường tình thôi mà.
Lộ Lộ nhìn ánh mắt như vừa được thắp sáng của cô cũng phần nào cảm thấy ấm lòng.

Bởi lẽ cô chính là người đã nhận cô ấy vào đây làm việc.

Từ một cô gái không cha, không mẹ sống trong trại trẻ mồ côi, Lộ Lộ được cô dạy nghề rồi được thu nhận đem về bệnh viện để làm bên cạnh cô.

Được cô chỉ bảo tận tình chẳng bảo lâu Lộ Lộ cũng đã học được nghề.

Cô ấy sống cuộc sống ổn định hơn cũng có dư giả để mang về giúp trại trẻ mồ côi ngày trước cô ấy đã lớn lên.

Ơn của Duệ Trân một hai lít máu làm sao có thể trả hết.

Giúp anh cũng là giúp cô, cuộc đời này Lộ Lộ đã nợ cô quá nhiều..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương