Sủng Vật Thiên Vương
-
18: Khách Hàng Chân Chính
Triệu Kỳ không có nuôi qua thú cưng, đương nhiên cũng chưa từng đến cửa hàng thú cưng, nhưng mà khi đến cửa tiệm này trực giác lại có chút kỳ quái.
Đầu tiên, vì sao mà vừa vào cửa đã thấy một con mèo trắng đen đường hoàng mà ngủ ở trên giường em bé? Tiếp theo, chủ cửa hàng là một nam thanh niên trẻ tuổi, không ngồi đằng sau quầy thu ngân chào hỏi khách, mà lại lười biếng nằm trên ghế?Nhưng mà không khí trong cửa tiệm này thực tươi mát, cô không sợ sẽ ngửi thấy mùi phân và nước tiểu của thú cưng.
Quan trọng nhất là, cửa tiệm này có khá ít loại thú cưng, không có các loài bò sát khiến cô cảm thấy buồn nôn —— có vẻ như gần đây rất thịnh hàng nuôi những loại thú cưng kỳ lạ như vậy, hình như là để khoe cá tính của mình, Triệu Kỳ đối với mấy con này thì xin miễn đi.Lúc cô đang đánh giá pet shop, Trương Tử An cũng đang đánh giá cô.Cô gái này từ đầu đến chân một thân hàng hiệu, tuy không phải là các nhãn hiệu xa xỉ hàng đầu, nhưng giá cả cũng đều từ ngàn tệ trở lên.
Cô trang điểm có chút đậm, như là trang điểm vội vàng trong toilet, ánh mắt cũng rất sắc bén, có lẽ là vừa mới giận dữ.Đánh giá của Trương Tử An đối với cô là, chú trọng nhãn hiệu, nhưng mức tiêu phí tương đối hợp lý, có thể xem như là người nằm trong mục tiêu cửa hàng thú cưng, nhưng mà muốn mua thú cưng loại nào thì không thể xác định.Dù cho như vậy, hắn cũng không có ý nghĩ tiến lên bắt chuyện, để cô tùy ý chọn lựa thú cưng, chỉ dùng bộ điều khiển từ xa đem ánh sáng ở khu trưng bày thú cưng chỉnh sáng lên chút, dễ dàng cho cô quan sát.Ấn tượng đầu tiên của Triệu Kỳ đối với cửa hàng thú cưng này không tồi, trừ bỏ sạch sẽ ngăn nắp bên ngoài, thái độ chủ tiệm cũng không tệ, không giống mấy cửa hàng vừa vào cửa đã bị người bán hàng huênh hoang khoác lác dính sát bên người, ở bên tai ríu rít ồn ào không ngừng, căn bản không có tâm tình lựa chọn cẩn thận.Cô đầu tiên không để ý đến cái con chuột bạch, căn bản là còn không liếc mắt lấy một cái.
Trong ấn tượng của cô, bất luận là chuột xám hay chuột bạch, chuột vàng, tất cả đều khiến cho người ta chán ghét, không chừng còn có thể chứa bệnh khuẩn.Trước tiên đi tới cửa chuồng của Mèo Xiêm, sát cạnh tủ kính trưng bày, không ngừng hướng về phía cô kêu meo meo.
Thanh âm rất nhỏ và mềm, chính là tiếng kêu thường gặp ở mấy bé mèo con.Samoyed sửng sốt một chút, lập tức cũng hưng phấn mà tới gần, lè lưỡi xông tới phía cô gâu gâu ư ử, như là đang làm nũng.Mèo Anh lông ngắn hơi có chút rụt rè, không giống như hai vị trước không thể chờ đợi được, mà không nhanh không chậm đi về phía cô, mang theo ý tứ thăm dò.Triệu Kỳ có chút hoảng sợ.
Chỗ cô ở là khu chung cư cao tầng, đi làm sớm, thời gian tan tầm lại không xác định, lâu lâu vô tình có thể nhìn thấy ở dưới khu công cộng có người dẫn theo chó mèo đi bộ, nhưng những con đó đều là chó hoặc mèo trưởng thành, nhìn qua cực ồn ào, không phải ngươi dắt ta thì là ta kéo ngươi, lúc nào cũng muốn thoát khỏi sợi dây của chủ nhân mới thôi……Trước kia khi cô học trung học, có một việc phát sinh làm cô đặc biệt xấu hổ.
Lần đó, cô gặp được một con chó màu nâu, nó không lớn nhưng cũng không tính là nhỏ, cứ một mực bám lấy bắp chân của cô dụi dụi cọ cọ.
Cô sửng sốt nửa ngày, đột nhiên cảm thấy ống quần ướt sũng, lại thấy mọi người xung quanh đều nhìn cô không có ý tốt, che miệng mà cười.
Cô lúc này mới ngửi thấy mùi, thẹn quá hoá giận, một cước đem chó con đá văng ra.
Chủ nhân của con chó này cũng không hiền lành gì, giữ chặt cô, nói cô đem chó con đá bị thương, bắt cô đem chó con đến bệnh viện thú y đi kiểm tra.
.
.
Dù sao chuyện lần đó huyên náo rất lớn, mà cô cũng nhớ kỹ loại chó đấy thường gọi là —— teddy.Chuyện này để lại cho cô một bóng ma tâm lý không nhỏ, trước kia cô đối với chó con rất có hảo cảm, nhưng từ khi sau chuyện đó cho tới bây giờ cô đều trốn tránh chó, bất luận lớn hay nhỏ.Cô thừa nhận, chú chó màu trắng trước mắt này rất dễ thương, nhưng thực xin lỗi, chó là không được.Triệu Kỳ dời hai bước, rời khỏi tủ của Samoyed, đứng ở trước tủ của mèo Xiêm cùng mèo Anh lông ngắn.Samoyed thực thất vọng, trong cổ họng nức nở rung động, thương tâm nằm xuống, lỗ tai cũng không còn tinh thần cụp xuống.
Nó không biết mình đã làm cái gì sai, vì cái gì vừa đi lên liền bị vị chủ nhân này chán ghét.Mèo Xiêm vui mừng làm ầm ĩ lên, nó đứng thẳng lên, chân trước đặt trên vách thủy tinh, muốn đem đầu chui qua lỗ thông gió để cho cô vuốt ve.
Nhưng mà lỗ thủy tinh rất nhỏ, tối đa chỉ có thể đem miệng mũi thò ra mà thôi.Mèo Anh lông ngắn thì nằm sát gần vách thủy tinh, con mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Triệu Kỳ.Bình tĩnh mà xem xét, hai con mèo này đều rất dễ thương, nhưng mà Triệu Kỳ tự nhận mình là thục nữ, bởi vậy cô thiên vị thục nữ mèo Anh lông ngắn.Triệu Kỳ tướng mạo xem như đã trên trung bình, cằm có phần hơi tròn, khuôn mặt hơi hồng và đôi má tròn trĩnh của mèo Anh lông ngắn cũng là điểm cộng với cô.Cô có chút lo lắng, hình như mèo Anh lông ngắn không có thích cô?Triệu Kỳ vòng vo một chút, vừa định đi tìm chủ tiệm thì đã thấy Trương Tử An không biết từ khi nào đứng ở bên cạnh.“Chủ quán, đây loại mèo gì?” Cô dùng móng tay nhẹ nhàng gõ gõ lên chỗ kính trước mèo Anh lông ngắn.Kỳ thật khách hàng đi vào cửa hàng thú cưng đại bộ phận đều giống như Triệu Kỳ, đối với thú cưng không có nhiều kiến thức, một bộ phận nhỏ thì nhận ra một số chủng loại thường thấy —— nhất là chó, ví dụ như Husky, Samoyed, Golden Retriever … , bởi vì chó cần đi dạo, có thể thường xuyên nhìn thấy ở chỗ ở hoặc trên đường lớn , mà mèo không cần thiết, cả đời đều ở nhà cũng chả sao.
Càng là mèo quý giá, chủ nhân càng không nỡ để chúng nó đi ra ngoài, bởi vậy tỉ lệ nhận ra chủng loại mèo thấp hơn chó nhiều.Trương Tử An giới thiệu nói: “Đây là mèo Anh lông ngắn, bên cạnh kia là Xiêm La.”Triệu Kỳ ồ một tiếng, rồi không còn ý kiến.Trương Tử An biết rõ như vậy một câu giới thiệu ngắn gọn kỳ thật không có ý nghĩa gì, vì vậy hỏi ngược lại: “Không biết quý khách trước kia có nuôi qua thú cưng chưa?”“Không có.” Cô lắc đầu, ánh mắt nhìn qua lại giữa mèo Xiêm cùng mèo Anh lông ngắn.“Lần đầu nuôi thú cưng thì hai giống mèo này đều rất thích hợp, bản thân tôi thì đề cử mèo Anh lông ngắn.” Hắn nói.Triệu Kỳ do dự nói: “Tôi cũng cảm thấy màu xanh này vô cùng dễ thương, nhưng mà nó hình như không thích tôi?”Hắn giải thích nói: “Hai loài mèo này không giống nhau, bởi vậy tính cách cũng không giống nhau.
Mèo Xiêm đối xử mọi người rất nhiệt tình, càng quen thuộc về sau thì càng đặc biệt dính chủ; mèo Anh lông ngắn đối đãi chủ nhân rất nhiệt tình, nhưng đối với người xa lạ sẽ có chút cảnh giác —— cô bây giờ đối với nó mà nói là người xa lạ, bởi vậy nó có loại thái độ này không hề kỳ quái.”Triệu Kỳ thần sắc bán tín bán nghi, cô hoài nghi chủ quán nói qua loa, chỉ là muốn mau chóng đem mèo Anh lông ngắn bán ra ngoài.“Anh chắc chắn chứ? Tôi sợ nhỡ nó sau này khi nó lớn lên đối với tôi vẫn lãnh đạm.
.
.”Trương Tử An cười cười, nói: “Cô yên tâm, những chú chó và mèo này đều đến từ trại nuôi dưỡng có uy tín, là tôi tự tay chọn lựa.
Lấy mèo Anh lông ngắn nói đi, cha mẹ của bọn nó sinh ra một số mèo con, sau khi lớn lên người ta sẽ chọn lựa ra những con mèo con đặc biệt thân cận với con người, giữ lại làm mèo giống, chờ nuôi lớn sau đó lại cùng với con mèo khác đặc biệt thân thiện với con người kết hợp, như vậy khi sinh ra sẽ được loại mèo con càng thân cận với người.”Triệu Kỳ cái hiểu cái không gật đầu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook