Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi
-
Chương 33: Chỉ là giấc mơ
Lạnh toát người, Hạnh Trang bừng tỉnh giấc, trán thấm đẫm mồ hôi, tay chân nhẹ bẫng huơ cao nhưng bị bàn tay ai đó chụp lại:
- Em không sao chứ? Tại sao đổ mồ hôi lắm thế?.
Mắt cô sắp rớt ra ngoài, trợn tròng trông đáng sợ làm sao, cô nhìn Lý Mẫn Hào, điều không tưởng làm phản ứng của cô vô cùng chậm chạp. Lưu Hạnh Trang giật phăng tay ra, sờ xuống chân, nhưng chẳng có gì cả, chỉ có cổ chân bị xích lại thôi. Nhìn cả thân thể mình khá toàn vẹn, lại đang nằm trên giường bên trong chiếc mềm nóng chảy mỡ.
Nằm ịch xuống giường, lòng ngực cô thở phào nhẹ nhõm, gác tay lên trán, nhắm mắt dưỡng thần, nhịp thở đều đều không còn căng thẳng như lúc nãy nữa. Thì ra chỉ là mơ thôi.
Mẫn Hào nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu, ánh mắt ngây dại, giọng tò mò:
- Thiên Tuyết, em gặp ác mộng à?.
Trao cho Hào ánh mắt phiền toái, cô muốn thét lên:
Đúng, tôi gặp ác mộng, mà cái tên chết tiệt, chó má xuất hiện trong đó lại là cậu đấy!.
Nhưng nỗi căm hờn không rời khỏi yết hầu, cục nghẹn chặn mất đi cái dũng khí chửi bới của Trang, cô nuốt nước bọt, khuôn mặt trở nên lãnh đạm:
- Không có gì, cậu không cần quan tâm.
Sau đó, cô nhắm mắt, một lần nữa đi sâu vào giấc ngủ.
Trước khi cuộc gọi đến Dương Hạ Vũ.
Trương Quốc Hòa cùng Đỗ Minh Thư đã len lén đi tìm Simon Trần, tình bạn giữa Hòa và Simon cũng có thể nói là thân, nhưng dạo gần đây có chút biến cố, họ không liên lạc cũng chẳng biểu hiện với người ngoài mình là bạn bè.
Sau khi Hòa thuật lại mọi chuyện cho Simon nghe, anh liền đặt ra câu hỏi:
- Cậu đến đây chỉ để khẩn cầu, mong tôi giúp đưa Thiên Tuyết và Bảo Trân rời khỏi Dương Hạ Vũ?.
Quốc Hòa giọng đượm buồn nhưng đầy hy vọng:
- Theo tôi điều tra, Dương Hạ Vũ đã chuyển hết tài sản của Trân Trân qua hắn, bây giờ hắn giữ cô bé cũng chỉ muốn lợi dụng. Còn Thiên Tuyết, nếu cô ấy biết chắc chắn sẽ bảo vệ Trân.
Nhếch môi, Simon bỡn cợt:
- Bảo vệ? Cô ấy còn chưa lo cho mình xong thì sao có thể bảo vệ đứa nhỏ ấy?.
Minh Thư nghẹn ngào:
- Simon, tôi biết anh là người tốt, xin anh hãy mang Trân Trân và Thiên Tuyết rời đi, cuộc chiến giữa Lý gia và Dương gia không liên quan đến họ.
Simon nhịp những ngón tay lên bàn, ánh mắt sắc bén đặt lại câu nghi vấn:
- Vậy còn các người? Liên quan sao? Từ lúc bắt đầu hai người, Tuyết lẫn bé gái ấy đều đã có mối quan hệ đến sự việc trong tương lai, không ai tránh khỏi cả. Còn cậu Quốc Hòa, sao lại sống dưới cái tên đã chết thế này?.
Bặm chặt môi, Quốc Hòa dường như không thể chịu đựng được nữa:
- Cậu không cần biết, việc hôm nay tôi chỉ mong cậu giúp tôi. Cũng như lời hứa ân nghĩa mà cậu từng thề thốt đi.
Cuộc nói chuyện của bọn họ khá căng thẳng, sau khi thỏa hiệp tất cả, Hòa cùng Thư rời đi trong sự mong chờ, tin tưởng, nhưng Simon lại chơi sau lưng, thay vì giúp bạn mình, anh đã gọi điện nói cho Hạ Vũ nghe, ve vãn và muốn trục lợi lẫn nhan sắc.
Lúc Quốc Hòa rời đi cũng đã tính toán đến việc bị phản lại rồi, may mà cậu vẫn chưa kể hết toàn diện, hai người đi trên chiếc xe màu đen không biển số đến một ngôi nhà hoang trên núi cao.
Cánh cửa két một tiếng dài, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi len lõi trong căn nhà gỗ nhỏ, bóng dáng thẳng tắp quay lưng lại với cánh cửa, giọng nói chắc nịch khẽ ngân vang:
- Simon Trần thế nào rồi?.
Minh Thư thở dài, giọng trầm thấp não nề:
- Đúng như những gì anh đã cảnh báo.
Bóng dáng người đó nhẹ nâng khóe môi, từ từ xoay người lại, trực diện nhìn thẳng vào cô lẫn cậu:
- Tôi sẽ giúp hai người đưa Thiên Tuyết và Trân Trân rời khỏi.
- Cảm ơn Mặc thiếu gia.
Không gian yên tĩnh, Mặc Nghiêm vẫn đứng đó, nụ cười vô cảm đối diện với Quốc Hòa lẫn Minh Thư, bỗng nhiên tiếng bước chân rập rình ùa vào trong căn nhà gỗ.
Đoàng Đoàng
Hai phát súng vang giữa không gian tịch mịch, chua chát lẫn oán thán, hai chiếc bóng đổ dài nằm gục trên mặt đất, ánh mắt họ vẫn còn trợn tròng nhìn thẳng vào thân hình Mặc Nghiêm.
Anh ngồi chổm xuống, đưa tay quẹt nhẹ vệt máu đỏ trên trán Quốc Hòa, môi anh vẽ nên nụ cười chết chóc:
- Cuộc chiến này, Thiên Tuyết không thể biết được sự thật. Tất nhiên, tôi sẽ giúp hai người cướp cô ấy.
Tất cả đều chỉ là quân cờ trong tay Mặc Nghiêm, từ Thiên Tuyết cho đến Quốc Hòa, Minh Thư, anh luôn là người chu toàn trong mọi việc, giờ có lẽ Hạ Vũ càng đề phòng hơn, chắc rằng hắn sẽ giữ Tuyết rất chặt đây. Nhưng vẫn còn mối lo ngại đó chính là họ Lý kia, Simon báo tin cho Lý gia, thì bọn họ sẽ biết được Trân Trân không còn giá trị, mà thế lại càng tốt. Cả hai bên sẽ có cùng một mục tiêu - Dương Hạ Vũ.
Lý gia muốn tiền còn Mặc Nghiêm muốn sự đau khổ của Hạ Vũ, mọi thứ đều có lợi. Suy nghĩ, bản thân có nên hợp tác với Lý Mẫn Hạo như lời đề nghị không và rồi... Không nên.
Vì như thế sẽ mất đi tính hấp dẫn, tại sao không đứng bên ngoài trục lợi, nhìn hai bên đấu đá nhau, anh chỉ cần lấy được tình yêu của Thiên Tuyết. Sau khi bên Hạ Vũ tan hoang, Lý gia vì thắng mà không phòng bị, anh chỉ cần rút lại ba phần mười trong cổ phần của bọn họ, chắc chắn sẽ có chuyện hay để xem rồi.
Nụ cười nham hiểm vương vấn trên môi, anh đưa tay ra lệnh cho hai tên lính làm việc, dọn sạch mọi thứ, cả gia đình họ Trương đó nữa, cũng phải triệt sạch thôi, lấy khăn tay từ túi áo, anh lau sạch vết máu trên tay. Sải bước từ tốn đi đến phía trực thăng đợi sẵn bên ngoài.
Quân tốt tiếp theo. Tố An.
Về phía Dương Hạ Vũ thì mệt mỏi, Lưu Ngọc Thái la ùm trời vì sự mất tích của Lưu Hạnh Trang, Vũ cáu gắt:
- Sao không chạy đến Lý gia mà la lối? Ở đây mày la om sòm có mình tao với thằng Phương nghe thôi.
Ngọc Thái quát:
- Tao đến rồi, đề nghị rất lịch sự, mà tên Mẫn Hạo chết tiệt đó không cho tụi tao lên.
Hạ Vũ ngán ngẩm lắc đầu:
- Tao vẫn còn đang giữ con át chủ bài mà chúng muốn. Cổ phần chúng ta bí mật đầu tư trong Lý gia ra sao rồi? Tao cần thời điểm để rút, khiến trái phiếu tuột không phanh.
Đỗ Phương nhìn vào máy tính:
- Chúng ta chỉ có ba trên mười, có cần rút?.
- Chưa đâu, chúng ta phải giả vờ thua trước, cứu Hạnh Trang ra sau đó sẽ lật bài úp.
Cả ba cùng nhìn nhau cười đầy tính toán. Dương Hạ Vũ bạnh quai hàm, những kẻ tham lam luôn thất bại nặng nề. Lý Mẫn Hạo, Lý Tư hai tên trùm sò hăm he đến kho bạc của Dương gia, đúng là không biết lượng sức mình.
Trong một giây, hắn chợt minh mẫn ra, đối phó với Lý gia không khó nhưng kẻ nguy hiểm, con sói già trong vỏ bọc nai tơ mới là điều hắn đáng lo ngại.
Theo phán đoán, Mặc Nghiêm đang hướng về Thiên Tuyết, anh ta đang đợi thời cơ hay đúng hơn là thừa nước đục thả câu. Hai bên Dương - Lý đấu đến sức đầu mẻ trán, bên thua sẽ loại, bên thắng cũng không còn sức chống chọi cùng tổn thất không hề nhẹ. Vậy là Nghiêm thừa cơ hội thâu tóm trong khi sức bỏ ra chẳng là bao nhiêu.
Dương Hạ Vũ có hai kẻ thù, tên có thừa sự độc ác mà mưu mẹo thì tầm thường, tên luôn tỏ vẻ hòa nhã không thể làm gì thì âm mưu quá tinh tế. Đúng là núi này cao, có núi khác cao hơn, nhưng chưa chắc núi cao không bị bào mòn và sập lỡ.
Ngửa cổ, Hạ Vũ cười âm vang, hắn chưa bao giờ thua và lần này cũng vậy.
- Chuyện gì vậy?.
Thiên Tuyết bước vào, ẵm trên tay là Trân Trân bé nhỏ, khuôn mặt cô ngây dại chẳng biết gì? Mới đến cửa thì nghe giọng cười thấu xương của Hạ Vũ làm lòng cô hớt hải, lo sợ.
- Không gì cả.
Hắn trao cho cô ánh mắt lẫn nụ cười ấm áp, nhưng trong một thoáng mờ ảo mâu quang Hạ Vũ đảo về phía Liễu Bảo Trân, nhếch nhẹ viền môi.
- Em không sao chứ? Tại sao đổ mồ hôi lắm thế?.
Mắt cô sắp rớt ra ngoài, trợn tròng trông đáng sợ làm sao, cô nhìn Lý Mẫn Hào, điều không tưởng làm phản ứng của cô vô cùng chậm chạp. Lưu Hạnh Trang giật phăng tay ra, sờ xuống chân, nhưng chẳng có gì cả, chỉ có cổ chân bị xích lại thôi. Nhìn cả thân thể mình khá toàn vẹn, lại đang nằm trên giường bên trong chiếc mềm nóng chảy mỡ.
Nằm ịch xuống giường, lòng ngực cô thở phào nhẹ nhõm, gác tay lên trán, nhắm mắt dưỡng thần, nhịp thở đều đều không còn căng thẳng như lúc nãy nữa. Thì ra chỉ là mơ thôi.
Mẫn Hào nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu, ánh mắt ngây dại, giọng tò mò:
- Thiên Tuyết, em gặp ác mộng à?.
Trao cho Hào ánh mắt phiền toái, cô muốn thét lên:
Đúng, tôi gặp ác mộng, mà cái tên chết tiệt, chó má xuất hiện trong đó lại là cậu đấy!.
Nhưng nỗi căm hờn không rời khỏi yết hầu, cục nghẹn chặn mất đi cái dũng khí chửi bới của Trang, cô nuốt nước bọt, khuôn mặt trở nên lãnh đạm:
- Không có gì, cậu không cần quan tâm.
Sau đó, cô nhắm mắt, một lần nữa đi sâu vào giấc ngủ.
Trước khi cuộc gọi đến Dương Hạ Vũ.
Trương Quốc Hòa cùng Đỗ Minh Thư đã len lén đi tìm Simon Trần, tình bạn giữa Hòa và Simon cũng có thể nói là thân, nhưng dạo gần đây có chút biến cố, họ không liên lạc cũng chẳng biểu hiện với người ngoài mình là bạn bè.
Sau khi Hòa thuật lại mọi chuyện cho Simon nghe, anh liền đặt ra câu hỏi:
- Cậu đến đây chỉ để khẩn cầu, mong tôi giúp đưa Thiên Tuyết và Bảo Trân rời khỏi Dương Hạ Vũ?.
Quốc Hòa giọng đượm buồn nhưng đầy hy vọng:
- Theo tôi điều tra, Dương Hạ Vũ đã chuyển hết tài sản của Trân Trân qua hắn, bây giờ hắn giữ cô bé cũng chỉ muốn lợi dụng. Còn Thiên Tuyết, nếu cô ấy biết chắc chắn sẽ bảo vệ Trân.
Nhếch môi, Simon bỡn cợt:
- Bảo vệ? Cô ấy còn chưa lo cho mình xong thì sao có thể bảo vệ đứa nhỏ ấy?.
Minh Thư nghẹn ngào:
- Simon, tôi biết anh là người tốt, xin anh hãy mang Trân Trân và Thiên Tuyết rời đi, cuộc chiến giữa Lý gia và Dương gia không liên quan đến họ.
Simon nhịp những ngón tay lên bàn, ánh mắt sắc bén đặt lại câu nghi vấn:
- Vậy còn các người? Liên quan sao? Từ lúc bắt đầu hai người, Tuyết lẫn bé gái ấy đều đã có mối quan hệ đến sự việc trong tương lai, không ai tránh khỏi cả. Còn cậu Quốc Hòa, sao lại sống dưới cái tên đã chết thế này?.
Bặm chặt môi, Quốc Hòa dường như không thể chịu đựng được nữa:
- Cậu không cần biết, việc hôm nay tôi chỉ mong cậu giúp tôi. Cũng như lời hứa ân nghĩa mà cậu từng thề thốt đi.
Cuộc nói chuyện của bọn họ khá căng thẳng, sau khi thỏa hiệp tất cả, Hòa cùng Thư rời đi trong sự mong chờ, tin tưởng, nhưng Simon lại chơi sau lưng, thay vì giúp bạn mình, anh đã gọi điện nói cho Hạ Vũ nghe, ve vãn và muốn trục lợi lẫn nhan sắc.
Lúc Quốc Hòa rời đi cũng đã tính toán đến việc bị phản lại rồi, may mà cậu vẫn chưa kể hết toàn diện, hai người đi trên chiếc xe màu đen không biển số đến một ngôi nhà hoang trên núi cao.
Cánh cửa két một tiếng dài, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi len lõi trong căn nhà gỗ nhỏ, bóng dáng thẳng tắp quay lưng lại với cánh cửa, giọng nói chắc nịch khẽ ngân vang:
- Simon Trần thế nào rồi?.
Minh Thư thở dài, giọng trầm thấp não nề:
- Đúng như những gì anh đã cảnh báo.
Bóng dáng người đó nhẹ nâng khóe môi, từ từ xoay người lại, trực diện nhìn thẳng vào cô lẫn cậu:
- Tôi sẽ giúp hai người đưa Thiên Tuyết và Trân Trân rời khỏi.
- Cảm ơn Mặc thiếu gia.
Không gian yên tĩnh, Mặc Nghiêm vẫn đứng đó, nụ cười vô cảm đối diện với Quốc Hòa lẫn Minh Thư, bỗng nhiên tiếng bước chân rập rình ùa vào trong căn nhà gỗ.
Đoàng Đoàng
Hai phát súng vang giữa không gian tịch mịch, chua chát lẫn oán thán, hai chiếc bóng đổ dài nằm gục trên mặt đất, ánh mắt họ vẫn còn trợn tròng nhìn thẳng vào thân hình Mặc Nghiêm.
Anh ngồi chổm xuống, đưa tay quẹt nhẹ vệt máu đỏ trên trán Quốc Hòa, môi anh vẽ nên nụ cười chết chóc:
- Cuộc chiến này, Thiên Tuyết không thể biết được sự thật. Tất nhiên, tôi sẽ giúp hai người cướp cô ấy.
Tất cả đều chỉ là quân cờ trong tay Mặc Nghiêm, từ Thiên Tuyết cho đến Quốc Hòa, Minh Thư, anh luôn là người chu toàn trong mọi việc, giờ có lẽ Hạ Vũ càng đề phòng hơn, chắc rằng hắn sẽ giữ Tuyết rất chặt đây. Nhưng vẫn còn mối lo ngại đó chính là họ Lý kia, Simon báo tin cho Lý gia, thì bọn họ sẽ biết được Trân Trân không còn giá trị, mà thế lại càng tốt. Cả hai bên sẽ có cùng một mục tiêu - Dương Hạ Vũ.
Lý gia muốn tiền còn Mặc Nghiêm muốn sự đau khổ của Hạ Vũ, mọi thứ đều có lợi. Suy nghĩ, bản thân có nên hợp tác với Lý Mẫn Hạo như lời đề nghị không và rồi... Không nên.
Vì như thế sẽ mất đi tính hấp dẫn, tại sao không đứng bên ngoài trục lợi, nhìn hai bên đấu đá nhau, anh chỉ cần lấy được tình yêu của Thiên Tuyết. Sau khi bên Hạ Vũ tan hoang, Lý gia vì thắng mà không phòng bị, anh chỉ cần rút lại ba phần mười trong cổ phần của bọn họ, chắc chắn sẽ có chuyện hay để xem rồi.
Nụ cười nham hiểm vương vấn trên môi, anh đưa tay ra lệnh cho hai tên lính làm việc, dọn sạch mọi thứ, cả gia đình họ Trương đó nữa, cũng phải triệt sạch thôi, lấy khăn tay từ túi áo, anh lau sạch vết máu trên tay. Sải bước từ tốn đi đến phía trực thăng đợi sẵn bên ngoài.
Quân tốt tiếp theo. Tố An.
Về phía Dương Hạ Vũ thì mệt mỏi, Lưu Ngọc Thái la ùm trời vì sự mất tích của Lưu Hạnh Trang, Vũ cáu gắt:
- Sao không chạy đến Lý gia mà la lối? Ở đây mày la om sòm có mình tao với thằng Phương nghe thôi.
Ngọc Thái quát:
- Tao đến rồi, đề nghị rất lịch sự, mà tên Mẫn Hạo chết tiệt đó không cho tụi tao lên.
Hạ Vũ ngán ngẩm lắc đầu:
- Tao vẫn còn đang giữ con át chủ bài mà chúng muốn. Cổ phần chúng ta bí mật đầu tư trong Lý gia ra sao rồi? Tao cần thời điểm để rút, khiến trái phiếu tuột không phanh.
Đỗ Phương nhìn vào máy tính:
- Chúng ta chỉ có ba trên mười, có cần rút?.
- Chưa đâu, chúng ta phải giả vờ thua trước, cứu Hạnh Trang ra sau đó sẽ lật bài úp.
Cả ba cùng nhìn nhau cười đầy tính toán. Dương Hạ Vũ bạnh quai hàm, những kẻ tham lam luôn thất bại nặng nề. Lý Mẫn Hạo, Lý Tư hai tên trùm sò hăm he đến kho bạc của Dương gia, đúng là không biết lượng sức mình.
Trong một giây, hắn chợt minh mẫn ra, đối phó với Lý gia không khó nhưng kẻ nguy hiểm, con sói già trong vỏ bọc nai tơ mới là điều hắn đáng lo ngại.
Theo phán đoán, Mặc Nghiêm đang hướng về Thiên Tuyết, anh ta đang đợi thời cơ hay đúng hơn là thừa nước đục thả câu. Hai bên Dương - Lý đấu đến sức đầu mẻ trán, bên thua sẽ loại, bên thắng cũng không còn sức chống chọi cùng tổn thất không hề nhẹ. Vậy là Nghiêm thừa cơ hội thâu tóm trong khi sức bỏ ra chẳng là bao nhiêu.
Dương Hạ Vũ có hai kẻ thù, tên có thừa sự độc ác mà mưu mẹo thì tầm thường, tên luôn tỏ vẻ hòa nhã không thể làm gì thì âm mưu quá tinh tế. Đúng là núi này cao, có núi khác cao hơn, nhưng chưa chắc núi cao không bị bào mòn và sập lỡ.
Ngửa cổ, Hạ Vũ cười âm vang, hắn chưa bao giờ thua và lần này cũng vậy.
- Chuyện gì vậy?.
Thiên Tuyết bước vào, ẵm trên tay là Trân Trân bé nhỏ, khuôn mặt cô ngây dại chẳng biết gì? Mới đến cửa thì nghe giọng cười thấu xương của Hạ Vũ làm lòng cô hớt hải, lo sợ.
- Không gì cả.
Hắn trao cho cô ánh mắt lẫn nụ cười ấm áp, nhưng trong một thoáng mờ ảo mâu quang Hạ Vũ đảo về phía Liễu Bảo Trân, nhếch nhẹ viền môi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook