Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi
-
Chương 25: Chưa mở đầu đã hạ màn
Buổi tiệc diễn ra vào mười chín giờ, nhưng khoảng mười tám giờ kém mười lăm phút, mọi người đã có mặt đầy đủ cả rồi. Hoa Thiên Tuyết, chẳng biết tại sao nhiều người đến như thế, Mặc Nghiêm lại nói với cô rằng ngày hôm nay cô là nhân vật chính. Chính? Vì việc gì? Khoác trên người bộ đồ đắt tiền, phấn son đánh nhạt, mái tóc được bới cao quý phái. Trông Tuyết như được thoát xác hoàn toàn, không còn vẻ quê mùa, đơn giản hằng ngày nữa, chiếc đầm bầu màu trắng phủ tới gối, được nhà thiết kế nổi tiếng tạo nên, hoa văn xinh đẹp, phù hợp với làn da trắng mịn như lụa của Tuyết. Cô không mang giày cao gót, có lẽ không tốt đến bảo bảo trong bụng đâu, mang đôi giày thấp màu trắng cùng tông, đính sa kim những viên đá lấp lánh hình hồ điệp. Nhìn vào gương, Thiên Tuyết cảm thán với sự hào phóng của Mặc Nghiêm.
- Em rất xinh đẹp!.
Mặc Nghiêm vịn hai vai Thiên Tuyết, anh mặc bồ đồ vest trắng lịch thiệp, vẻ chững chạc tô nét trên khuôn mặt vuông vức, nụ cười tỏa sáng dưới cái nhìn chăm chú của cô. Chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh của hai người, trông cả hai thật xứng đôi.
- Anh cũng rất đẹp! Hôm nay là ngày gì thế?.
Cô vờ hỏi. Ánh mắt tò mò lẫn bẽn lẽn quan sát từng cử chỉ của anh. Mặc Nghiêm chỉnh lại cà vạt đen, phủi gọn những nếp nhăn trên quần áo khiến chúng trở nên phẳng phiu, cong nhẹ khóe môi, anh từ tốn nói:
- Ngày Mặc Yên Nhi trở về và...
Quay sang nhìn cô đầy trìu mến, anh kê sát khuôn mặt mình lại gần bên cô, hé môi, phảng phất hơi thở nóng ấm lượn quanh khuôn mặt thoáng hồng của cô:
- Ngày em chính thức trở thành thiếu phu nhân Mặc gia, em không còn là em gái hay con nuôi của gia đình này nữa.
- Hả?.
Kinh ngạc, cô mở to đôi mắt cả cái miệng nhỏ nhắn, thở hắt mạnh, nhịp tim tăng cao như dòng điện cao áp chạy qua, cái gì mà thiếu phu nhân chứ? Nếu vậy, chẳng lẽ cô trở thành vợ của Mặc Nghiêm thiếu gia sao? Điều này không thể được, Hạ Vũ mà biết sẽ phát điên lên mất, hắn thế nào cũng xẻ thịt, lóc da mặt cô ra vì tính chiếm hữu cao thôi. Sờ xuống tiểu bảo bối, lỡ như Hạ Vũ nghi ngờ đây là con của Mặc Nghiêm, nói cô thông dâm thì tội lỗi vô trùng. Không được.
Biết được Hoa Thiên Tuyết đã nghe rõ, chỉ là quá sốc vì tính chất bất ngờ nên Mặc Nghiêm nắm tay cô, nở nụ cười thuần ái, dẫn cô đi đến hành lang cao có thể nhìn xuống sảnh chính, nơi mà có rất nhiều người đến đây chỉ để nhìn rõ thực hư.
Nơi đang đứng không cao cũng chẳng thấp, xây theo lối cung điện hoàng gia, nên nơi cô đang đứng cũng giống như một ban công dài, rộng. Mâu quang Thiên Tuyết dạo quanh và rồi ngưng trọng.
Đôi mắt khẽ dao động, sóng sánh nước, trái tim nghẹn chặt như bị bàn tay ai đó bóp nát, cổ họng khô khốc đến đau, cô nắm chặt thanh sắt, dùng hết lực để kiềm nén nỗi thất vọng. Hoa Thiên Tuyết bỗng thấy choáng, đầu đau như búa bổ, bụng bị tiểu bối đạp đến thảm thương, cô ôm bụng, đấm nhẹ ngực ngăn đi dòng nước mắt cứ vô thức lăn dài.
- Yên Nhi em không sao chứ?.
Mặc Nghiêm giả vờ ôm lấy cô, đôi tay lau đi những giọt nước mắt hoen mi, vẻ mặt lo lắng, hốt hoảng thiếu điều chửi thề mà thôi, anh quýnh quáng bồng cô trên tay chạy đến giường, đặt cô nằm xuống. Đôi mắt anh cứ lưa mãi, tay chân cũng không biết làm gì ngoài lục đủ hộc tủ tìm thuốc, lòng anh không nao núng sợ sệt cô đau, anh chỉ đang quá tung hô trong niềm vui mà thôi. Lúc nãy những gì diễn ra đều được thâu tóm vào tầm mắt Nghiêm, chỉ là anh tỏ ra không hề biết gì cả.
- Em không sao, con đạp đau quá!.
Hoa Thiên Tuyết ngăn lại nỗi bi thương trong nụ cười gượng đẫm nước mắt, trái tim se chặt cùng cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Nhìn Mặc Nghiêm sốt sắng lo cho cô, làm lòng Tuyết chùng xuống, rồi ấm áp lạ thường, nếu đây chỉ là đóng kịch thì cô cũng cảm thấy vui rồi. Vì ít ra trong cái cuộc đời đen tối, xui xẻo này vẫn có người tỏ ra quan tâm cô.
Chớp mi tiệp, dòng lệ ấm còn sót lại trên mi khẽ lăn xuống má, động lại nơi tóc mai của Tuyết, Nghiêm vuốt lấy những sợi tóc mai ướt sũng, thở dài ngao ngán, nhưng cũng đã nhẹ nhõm đôi điều. Hoa Thiên Tuyết hé nhẹ bờ môi, cô không thở nỗi, phổi như bị rút hết không khí, yêu càng nhiều nỗi đau lại càng sâu.
Tại sao vậy? Dương Hạ Vũ.
Đúng là chuyện hắn đào hoa, ngủ với nhiều người khác, cô đều biết chứ nhưng cô lại không ngờ đến thời điểm này. Thiên Tuyết bị mất tích, cô lại đang mang con của Vũ, những ngày qua hắn dịu dàng chăm sóc, cử chỉ ngọt ngào, sự đùm bọc của hắn cứ làm cô ngộ nhận hắn đang yêu cô. Nhưng Tuyết thật ngốc nghếch, hắn chưa từng quan tâm hay xem cô hơn một món đồ chơi cả.
Lúc nãy dưới khuôn viên trong góc khuất, hình bóng Dương Hạ Vũ chắc nịch, tội lỗi và thật kinh tởm ôm chầm lấy cô gái nào đó, cả hai bọn họ thật không có tự ái, tại sao có thể làm chuyện đó một cách tự nhiên như thế?. Nếu như cô mù thì thật tốt, những năm qua bên hắn, nước mắt luôn dư thừa để rơi, tối đến khi hắn mang hơi thở của con đàn bà khác về, cô đều đau tâm mà nuốt đi nước mắt, sự đau khổ không thể giải bày. Chờ hắn chìm vào mộng xuân cô mới có thể ôm ngực tuôn trào.
Vậy mà tôi cứ ngỡ...
Cô ngồi dậy, nắm lấy tay anh và mỉm cười.
Như thế này cũng tốt, anh có người khác, tôi cũng có vậy, chúng ta bình đẳng mà nhỉ? Hiện tại tôi chẳng buồn sợ anh nữa.
Mặt Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu, mới khóc lại cười, ánh mắt lại trở nên băng lãnh lạ thường, cái ý định của Thiên Tuyết bị anh nhìn thấu. Cả ông trời cũng giúp anh rồi.
Nắm tay Tuyết bước xuống sảnh chính, tất cả đèn đều vụt tắt duy chỉ sân khấu còn nhàn nhạt ánh sáng trọng tâm, tiếng nhạt nhẹ vang lên thanh thoát, anh đưa cô bước lên từng bật thang, quay người đối mặt với tất cả mọi người. Mặc Nghiêm mỉm cười vì sự hợp tác thuần thạo của Tuyết, anh lấy micro:
- Xin chân thành cảm ơn mọi người vì sự có mặt đông đủ hôm nay, tôi không muốn dài dòng lẫn quẩn vì niềm vui này cần được công bố cho tất cả. Mặc Yên Nhi...
Những lời nói của Mặc Nghiêm đều trở nên lắng động, không có bất cứ âm thanh nào nữa, đôi mắt Hoa Thiên Tuyết đang trừng to, đôi môi trắng bệch thiếu sức sống, nhìn xoáy vào Dương Hạ Vũ. Hắn đang cầm một ly rượu nhấp nhẹ, môi nở nụ cười âm hiểm đáp lại khuôn mặt tái xanh của cô. Hạ Vũ đưa tay choàng lấy một người... Mẹ của Thiên Tuyết.
Bà ngây ngốc không biết điều gì, đôi tay ốm yếu bóp chặt chiếc khăn tay nhàu nát, hắn đưa đôi môi đến gần tai của bà, nói nhỏ gì đó mà thân hình khẽ run lên. Ngực Tuyết phập phồng, ánh mắt hoảng sợ, chân không yên mà nhấc lên vô thức bước nhanh xuống sân khấu đi đến cạnh Hạ Vũ. Giành lại mẹ và muốn chắc chắn bà không sao.
- Anh...
Cô ứ nghẹn không nói nên lời, có gì đó mắc lại nơi yết hầu trong chốc lát. Hạ Vũ mỉm cười ôn nhu, cất giọng êm ả:
- Anh mang mẹ vợ đến xem... Con gái của mình bỏ chồng theo người khác đấy mà.
Ánh mắt mọi người đá xoáy nhìn thẳng vào Thiên Tuyết, sau đó lại quay sang nhìn Mặc Nghiêm đứng như tượng trên sân khấu, anh chẳng mảy may lo sợ sự săm soi của mọi người, chỉ đứng nhìn xem màn kịch này kết thúc ra sao thôi. Mặc Nghiêm hơi tiếc, tính cho nhiều lại quên mất ba mẹ Thiên Tuyết, con át chủ bài quan trọng có thể thay đổi được tình thế.
Mẹ Thiên Tuyết nhìn mọi người, bà cảm thấy ngượng ngùng và không thoải mái, lắc nhẹ tay cô:
- Về thôi, ở đây mẹ thấy không quen.
- Dạ về thôi.
Cô nắm lấy đôi tay gầy xương của bà, nở nụ cười hiền hòa, giọng uất nghẹn nhớ nhung lên tiếng, giương mắt nhìn Mặc Nghiêm đầy hối lỗi, không biết nỗi hổ thẹn này anh sẽ giải quyết ra sao đây? Và anh đang nghĩ cô là Mặc Yên Nhi mà. Nhưng không, anh nhìn lại cô gật đầu trấn an, anh không nghĩ màn kịch ngắn đến vậy, chưa mở đầu mà đã hạ màn. Thôi đành để cô đi, lần sau chuẩn bị kĩ rồi chơi lại cũng được, anh còn khối thời gian rảnh để chơi cùng Hạ Vũ mà. Dương Hạ Vũ ôm ngang hông Thiên Tuyết rời đi, khóe môi nhếch cao sự đắc thắng, nháy mắt với Mặc Nghiêm, anh không phải kẻ có thể đấu lại hắn đâu. Chưa vào bàn cờ đã thua thê thảm rồi.
Mặc Nghiêm vuốt tóc, ngửa mặt cười to, đôi mắt âm lãnh nhìn theo bóng lưng mẹ của Thiên Tuyết, đầu tiên phải bắt được ba mẹ cô, sau đó mới tới cô, lần sau không thể bỏ qua con mồi hờ quan trọng như vậy được.
Hoa Thiên Tuyết không hiểu nếu Mặc Nghiêm xem cô là Mặc yên Nhi, chẳng lẽ phải điên cuồng giữ lại hay làm chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát chứ, Tại sao lại có thể thản nhiên nhìn cô rời đi như thế? Bỗng nhiên cô quên bén đi nét mặt anh khi ấy rất điềm tĩnh như đang thưởng thức một màn kịch, không lẽ tất cả đều là giả? Cô ngây ngô hỏi mẹ:
- Con có chị em sinh đôi hay từng mất trí không mẹ?.
Mẹ Thiên Tuyết mệt mỏi dựa lên đôi vai gầy của cô mà lắc đâu, bà sức khỏe không được tốt lại bị Hạ Vũ mang ra ngoài mãi, trúng gió sẽ nguy mất. Cô đưa mắt trách cứ nhìn Hạ Vũ, hắn ngồi vào ghế trước, nhịp tay lên vô lăng, đưa tay vuốt lại mái tóc dựng cao, ánh mắt khinh thường đáp lại:
- Hoa Thiên Tuyết đừng nhìn tôi như vậy, về nhà em sẽ nhận được hình phạt thích đáng. Còn cô Mặc đó, không liên can gì đến em đâu, một trò lừa đảo nhỏ cũng khiến em tin. Ngu xuẩn.
Thiên Tuyết bặm môi, cuối gằm mặt xuống nhìn vào đôi tay đang đặt giữa đùi mà chạnh lòng, trái tim lại nặng nề, cảm giác đau đớn trào dâng, tê rần và âm ỉ khắp lòng ngực cô, hàng nước mắt mọng ảo vươn trên mi chỉ một chút nữa thôi sẽ tuôn trào. Nhưng Tuyết kịp chặn lại cũng giống như tự bóp nát trái tim mình, không nên nghĩ đến nữa, hắn sẽ trừng phạt gì cô đây? Cô đang mang thai con của hắn đó và rồi cô phải cười nhạt chính mình.
Hắn từng giết chết đứa con của cô mà, phải không?
- Em rất xinh đẹp!.
Mặc Nghiêm vịn hai vai Thiên Tuyết, anh mặc bồ đồ vest trắng lịch thiệp, vẻ chững chạc tô nét trên khuôn mặt vuông vức, nụ cười tỏa sáng dưới cái nhìn chăm chú của cô. Chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh của hai người, trông cả hai thật xứng đôi.
- Anh cũng rất đẹp! Hôm nay là ngày gì thế?.
Cô vờ hỏi. Ánh mắt tò mò lẫn bẽn lẽn quan sát từng cử chỉ của anh. Mặc Nghiêm chỉnh lại cà vạt đen, phủi gọn những nếp nhăn trên quần áo khiến chúng trở nên phẳng phiu, cong nhẹ khóe môi, anh từ tốn nói:
- Ngày Mặc Yên Nhi trở về và...
Quay sang nhìn cô đầy trìu mến, anh kê sát khuôn mặt mình lại gần bên cô, hé môi, phảng phất hơi thở nóng ấm lượn quanh khuôn mặt thoáng hồng của cô:
- Ngày em chính thức trở thành thiếu phu nhân Mặc gia, em không còn là em gái hay con nuôi của gia đình này nữa.
- Hả?.
Kinh ngạc, cô mở to đôi mắt cả cái miệng nhỏ nhắn, thở hắt mạnh, nhịp tim tăng cao như dòng điện cao áp chạy qua, cái gì mà thiếu phu nhân chứ? Nếu vậy, chẳng lẽ cô trở thành vợ của Mặc Nghiêm thiếu gia sao? Điều này không thể được, Hạ Vũ mà biết sẽ phát điên lên mất, hắn thế nào cũng xẻ thịt, lóc da mặt cô ra vì tính chiếm hữu cao thôi. Sờ xuống tiểu bảo bối, lỡ như Hạ Vũ nghi ngờ đây là con của Mặc Nghiêm, nói cô thông dâm thì tội lỗi vô trùng. Không được.
Biết được Hoa Thiên Tuyết đã nghe rõ, chỉ là quá sốc vì tính chất bất ngờ nên Mặc Nghiêm nắm tay cô, nở nụ cười thuần ái, dẫn cô đi đến hành lang cao có thể nhìn xuống sảnh chính, nơi mà có rất nhiều người đến đây chỉ để nhìn rõ thực hư.
Nơi đang đứng không cao cũng chẳng thấp, xây theo lối cung điện hoàng gia, nên nơi cô đang đứng cũng giống như một ban công dài, rộng. Mâu quang Thiên Tuyết dạo quanh và rồi ngưng trọng.
Đôi mắt khẽ dao động, sóng sánh nước, trái tim nghẹn chặt như bị bàn tay ai đó bóp nát, cổ họng khô khốc đến đau, cô nắm chặt thanh sắt, dùng hết lực để kiềm nén nỗi thất vọng. Hoa Thiên Tuyết bỗng thấy choáng, đầu đau như búa bổ, bụng bị tiểu bối đạp đến thảm thương, cô ôm bụng, đấm nhẹ ngực ngăn đi dòng nước mắt cứ vô thức lăn dài.
- Yên Nhi em không sao chứ?.
Mặc Nghiêm giả vờ ôm lấy cô, đôi tay lau đi những giọt nước mắt hoen mi, vẻ mặt lo lắng, hốt hoảng thiếu điều chửi thề mà thôi, anh quýnh quáng bồng cô trên tay chạy đến giường, đặt cô nằm xuống. Đôi mắt anh cứ lưa mãi, tay chân cũng không biết làm gì ngoài lục đủ hộc tủ tìm thuốc, lòng anh không nao núng sợ sệt cô đau, anh chỉ đang quá tung hô trong niềm vui mà thôi. Lúc nãy những gì diễn ra đều được thâu tóm vào tầm mắt Nghiêm, chỉ là anh tỏ ra không hề biết gì cả.
- Em không sao, con đạp đau quá!.
Hoa Thiên Tuyết ngăn lại nỗi bi thương trong nụ cười gượng đẫm nước mắt, trái tim se chặt cùng cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Nhìn Mặc Nghiêm sốt sắng lo cho cô, làm lòng Tuyết chùng xuống, rồi ấm áp lạ thường, nếu đây chỉ là đóng kịch thì cô cũng cảm thấy vui rồi. Vì ít ra trong cái cuộc đời đen tối, xui xẻo này vẫn có người tỏ ra quan tâm cô.
Chớp mi tiệp, dòng lệ ấm còn sót lại trên mi khẽ lăn xuống má, động lại nơi tóc mai của Tuyết, Nghiêm vuốt lấy những sợi tóc mai ướt sũng, thở dài ngao ngán, nhưng cũng đã nhẹ nhõm đôi điều. Hoa Thiên Tuyết hé nhẹ bờ môi, cô không thở nỗi, phổi như bị rút hết không khí, yêu càng nhiều nỗi đau lại càng sâu.
Tại sao vậy? Dương Hạ Vũ.
Đúng là chuyện hắn đào hoa, ngủ với nhiều người khác, cô đều biết chứ nhưng cô lại không ngờ đến thời điểm này. Thiên Tuyết bị mất tích, cô lại đang mang con của Vũ, những ngày qua hắn dịu dàng chăm sóc, cử chỉ ngọt ngào, sự đùm bọc của hắn cứ làm cô ngộ nhận hắn đang yêu cô. Nhưng Tuyết thật ngốc nghếch, hắn chưa từng quan tâm hay xem cô hơn một món đồ chơi cả.
Lúc nãy dưới khuôn viên trong góc khuất, hình bóng Dương Hạ Vũ chắc nịch, tội lỗi và thật kinh tởm ôm chầm lấy cô gái nào đó, cả hai bọn họ thật không có tự ái, tại sao có thể làm chuyện đó một cách tự nhiên như thế?. Nếu như cô mù thì thật tốt, những năm qua bên hắn, nước mắt luôn dư thừa để rơi, tối đến khi hắn mang hơi thở của con đàn bà khác về, cô đều đau tâm mà nuốt đi nước mắt, sự đau khổ không thể giải bày. Chờ hắn chìm vào mộng xuân cô mới có thể ôm ngực tuôn trào.
Vậy mà tôi cứ ngỡ...
Cô ngồi dậy, nắm lấy tay anh và mỉm cười.
Như thế này cũng tốt, anh có người khác, tôi cũng có vậy, chúng ta bình đẳng mà nhỉ? Hiện tại tôi chẳng buồn sợ anh nữa.
Mặt Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu, mới khóc lại cười, ánh mắt lại trở nên băng lãnh lạ thường, cái ý định của Thiên Tuyết bị anh nhìn thấu. Cả ông trời cũng giúp anh rồi.
Nắm tay Tuyết bước xuống sảnh chính, tất cả đèn đều vụt tắt duy chỉ sân khấu còn nhàn nhạt ánh sáng trọng tâm, tiếng nhạt nhẹ vang lên thanh thoát, anh đưa cô bước lên từng bật thang, quay người đối mặt với tất cả mọi người. Mặc Nghiêm mỉm cười vì sự hợp tác thuần thạo của Tuyết, anh lấy micro:
- Xin chân thành cảm ơn mọi người vì sự có mặt đông đủ hôm nay, tôi không muốn dài dòng lẫn quẩn vì niềm vui này cần được công bố cho tất cả. Mặc Yên Nhi...
Những lời nói của Mặc Nghiêm đều trở nên lắng động, không có bất cứ âm thanh nào nữa, đôi mắt Hoa Thiên Tuyết đang trừng to, đôi môi trắng bệch thiếu sức sống, nhìn xoáy vào Dương Hạ Vũ. Hắn đang cầm một ly rượu nhấp nhẹ, môi nở nụ cười âm hiểm đáp lại khuôn mặt tái xanh của cô. Hạ Vũ đưa tay choàng lấy một người... Mẹ của Thiên Tuyết.
Bà ngây ngốc không biết điều gì, đôi tay ốm yếu bóp chặt chiếc khăn tay nhàu nát, hắn đưa đôi môi đến gần tai của bà, nói nhỏ gì đó mà thân hình khẽ run lên. Ngực Tuyết phập phồng, ánh mắt hoảng sợ, chân không yên mà nhấc lên vô thức bước nhanh xuống sân khấu đi đến cạnh Hạ Vũ. Giành lại mẹ và muốn chắc chắn bà không sao.
- Anh...
Cô ứ nghẹn không nói nên lời, có gì đó mắc lại nơi yết hầu trong chốc lát. Hạ Vũ mỉm cười ôn nhu, cất giọng êm ả:
- Anh mang mẹ vợ đến xem... Con gái của mình bỏ chồng theo người khác đấy mà.
Ánh mắt mọi người đá xoáy nhìn thẳng vào Thiên Tuyết, sau đó lại quay sang nhìn Mặc Nghiêm đứng như tượng trên sân khấu, anh chẳng mảy may lo sợ sự săm soi của mọi người, chỉ đứng nhìn xem màn kịch này kết thúc ra sao thôi. Mặc Nghiêm hơi tiếc, tính cho nhiều lại quên mất ba mẹ Thiên Tuyết, con át chủ bài quan trọng có thể thay đổi được tình thế.
Mẹ Thiên Tuyết nhìn mọi người, bà cảm thấy ngượng ngùng và không thoải mái, lắc nhẹ tay cô:
- Về thôi, ở đây mẹ thấy không quen.
- Dạ về thôi.
Cô nắm lấy đôi tay gầy xương của bà, nở nụ cười hiền hòa, giọng uất nghẹn nhớ nhung lên tiếng, giương mắt nhìn Mặc Nghiêm đầy hối lỗi, không biết nỗi hổ thẹn này anh sẽ giải quyết ra sao đây? Và anh đang nghĩ cô là Mặc Yên Nhi mà. Nhưng không, anh nhìn lại cô gật đầu trấn an, anh không nghĩ màn kịch ngắn đến vậy, chưa mở đầu mà đã hạ màn. Thôi đành để cô đi, lần sau chuẩn bị kĩ rồi chơi lại cũng được, anh còn khối thời gian rảnh để chơi cùng Hạ Vũ mà. Dương Hạ Vũ ôm ngang hông Thiên Tuyết rời đi, khóe môi nhếch cao sự đắc thắng, nháy mắt với Mặc Nghiêm, anh không phải kẻ có thể đấu lại hắn đâu. Chưa vào bàn cờ đã thua thê thảm rồi.
Mặc Nghiêm vuốt tóc, ngửa mặt cười to, đôi mắt âm lãnh nhìn theo bóng lưng mẹ của Thiên Tuyết, đầu tiên phải bắt được ba mẹ cô, sau đó mới tới cô, lần sau không thể bỏ qua con mồi hờ quan trọng như vậy được.
Hoa Thiên Tuyết không hiểu nếu Mặc Nghiêm xem cô là Mặc yên Nhi, chẳng lẽ phải điên cuồng giữ lại hay làm chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát chứ, Tại sao lại có thể thản nhiên nhìn cô rời đi như thế? Bỗng nhiên cô quên bén đi nét mặt anh khi ấy rất điềm tĩnh như đang thưởng thức một màn kịch, không lẽ tất cả đều là giả? Cô ngây ngô hỏi mẹ:
- Con có chị em sinh đôi hay từng mất trí không mẹ?.
Mẹ Thiên Tuyết mệt mỏi dựa lên đôi vai gầy của cô mà lắc đâu, bà sức khỏe không được tốt lại bị Hạ Vũ mang ra ngoài mãi, trúng gió sẽ nguy mất. Cô đưa mắt trách cứ nhìn Hạ Vũ, hắn ngồi vào ghế trước, nhịp tay lên vô lăng, đưa tay vuốt lại mái tóc dựng cao, ánh mắt khinh thường đáp lại:
- Hoa Thiên Tuyết đừng nhìn tôi như vậy, về nhà em sẽ nhận được hình phạt thích đáng. Còn cô Mặc đó, không liên can gì đến em đâu, một trò lừa đảo nhỏ cũng khiến em tin. Ngu xuẩn.
Thiên Tuyết bặm môi, cuối gằm mặt xuống nhìn vào đôi tay đang đặt giữa đùi mà chạnh lòng, trái tim lại nặng nề, cảm giác đau đớn trào dâng, tê rần và âm ỉ khắp lòng ngực cô, hàng nước mắt mọng ảo vươn trên mi chỉ một chút nữa thôi sẽ tuôn trào. Nhưng Tuyết kịp chặn lại cũng giống như tự bóp nát trái tim mình, không nên nghĩ đến nữa, hắn sẽ trừng phạt gì cô đây? Cô đang mang thai con của hắn đó và rồi cô phải cười nhạt chính mình.
Hắn từng giết chết đứa con của cô mà, phải không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook