Editor: Masha

Trên hành lang đèn lồng giấy phát ra ánh sáng mờ ảo, Lục Bình ngã trên đất, khuỷu tay chống trên mặt đất, Hạ Khiêm mặc hỉ phục đứng trước mặt hắn, người lung lay, tinh thần cũng không phải quá ổn định.

Ngực Hạ Khiêm phập phồng, nghe được tâm thanh, giương mắt nhìn Hạ Sơ Lam.

Nữ tử tóc dài rối tung, mắt như sao sáng, biểu tình lãnh đạm mà đứng nơi đó. Da nàng thật trong suốt, phiếm ra một vầng sáng mỏng manh, mê hoặc như ánh trăng.

Nàng khi còn nhỏ thực thích quấn lấy hắn, luôn miệng gọi ca ca, ca ca, khi đó hắn còn thấy phiền. Nhưng hai năm trước đại bá ở trên biển xảy ra chuyện, nàng tựa như thay đổi hoàn toàn.

Giống như phượng hoàng nhập niết bàn, hào quang vạn trượng. Hắn rốt cuộc không thể nào dời mắt khỏi nàng.

Hạ Khiêm âm thầm mà nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy toàn thân càng khô nóng. Hắn cũng hận ý niệm dơ bẩn xấu xa của chính mình, nhưng cảm tình trong lòng lại không thể nào khắc chế được.

“Đã trễ thế này, đại ca có việc gì sao?” Hạ Sơ Lam hơi hơi nghiêng đầu hỏi. Hàm Anh viện Hạ Khiêm ở cùng Ngọc Trà cư của nàng nhau thật xa, cũng không tiện đường. Vị huynh trưởng này đối xử với nguyên chủ cũng coi như có chiếu cố, dù việc chiếu cố này hơn phân nửa là vì để gia chủ Hạ Bách Thịnh vui, nhưng Hạ Sơ Lam vẫn khách khí với hắn.

Hạ Khiêm xoa xoa trán, làn gió thổi qua, lý trí đã trở lại: “Tam muội, huynh uống say, phân không rõ phương hướng, mơ mơ màng màng liền đi đến nơi này. Huynh đau đầu đến lợi hại, phiền muội phái người đưa huynh trở về.”

Hắn từng giờ từng khắc mà nhắc nhở chính mình: Đây là thân muội muội của hắn, mà hắn là trưởng tôn Hạ gia.

Hạ Sơ Lam cũng không tiện truy cứu, chỉ phân phó nói: “Lục Bình, mau đưa đại công tử về Hàm Anh viện đi.”

Lục Bình vậng dạ, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, đỡ Hạ Khiêm: “Tiểu nhân mới vừa rồi đắc tội, xin đưa công tử trở về.”

……

Lục Bình đỡ Hạ Khiêm lung lay mà trở về Hàm Anh viện. Canh giờ đã không còn sớm; tân nương, thị nữ cùng ma ma hồi môn đều sốt ruột chờ, liên tục đi qua đi lại trong phòng.

Nhìn đến cô gia trở về, tảng đá lớn trong lòng các nàng cuối cùng cũng buông xuống, vui mừng hoan hỉ mà đem hắn đỡ đi vào.

Trong phòng bày án sơn đỏ, ba ngọn nến hỉ cháy sáng. Trên án bày bốn loại táo đỏ, long nhãn, hạt sen và đậu phộng nhìn như một ngọn núi nhỏ. Khay đỏ chạm trổ loan phượng hòa minh, trên là chén rượu cùng bầu rượu bằng bạc.

Tân nương Tiêu Âm nghe được âm thanh, hơi hơi nhấc lên một góc khăn voan, nhìn mọi người đỡ Hạ Khiêm, lập tức đưa hắn lại đây, hai tay nàng nắm chặt vào nhau. Nam nhân mùi rượu đầy người, mặt đỏ tai hồng, ngã trái ngã phải. Người vừa dính giường, lập tức ngã xuống ngủ.

Tiêu Âm cúi người giúp hắn thoát giày, ma ma hồi môn lo lắng nói: “Cô gia say thành như vậy, làm sao viên phòng……”

“Ma ma, ngươi trước đi xuống đi.” Tiêu Âm nhỏ giọng nói.

Ma ma lo lắng nhìn nàng một cái, cũng không có biện pháp, tay chân nhẹ nhàng mà lui ra.

Tiêu Âm nhìn hình dáng Hạ Khiêm, cắn cắn môi. Hạ Tiêu hai nhà vốn là thế giao, nàng cùng Hạ Khiêm từ nhỏ liền đính hôn. Tiêu gia ban đầu là nhà giàu phương bắc, về sau Biện Kinh bị chiếm đóng, gia tộc đi theo hoàng thất nam trốn. Tổ phụ và phụ thân nàng lần lượt bệnh chết ở trên đường, gia tài cũng tổn thất quá nửa, nên không còn phong cảnh năm đó.

Kỳ thật nàng cũng biết, lão phu nhân cùng nhị phu nhân Hạ gia đã sớm chướng mắt nàng, muốn vì Hạ Khiêm chọn lương xứng khác. Cũng nhờ Hạ bá bá đã mất coi trọng chữ tín, tự mình ước định hôn sự này. Chẳng qua ba năm trước đây Hạ Khiêm muốn thi khoa cử, hôn sự tạm thời gác lại.

Tiêu Âm biết mình không tính là mỹ nhân, ít nhất so với các cô nương Hạ gia kém đến quá xa. Hơn nữa nàng đã hai mươi tuổi, xem như gái lỡ thì, Hạ Khiêm trong lòng khó tránh khỏi bất mãn. Nhưng bọn họ đã thành thân, ngày đều phải trôi qua cùng nhau.

Nàng khó khăn mở miệng: “Phu quân, thiếp biết chàng không ngủ. Hôn sự hai ta tuy là theo mệnh mẹ cha, nhưng thiếp từ nhỏ đã nhận định là người của chàng. Thiếp sẽ vì chàng sinh nhi dục nữ, hiếu kính tổ mẫu, cha mẹ chồng thật tốt, tương lai nếu chàng có nhìn trúng cô nương nào, nạp vào trong phòng, thiếp cũng sẽ lấy tình tỷ muội đối đãi……”

Tiêu Âm xem Hạ Khiêm vẫn không nhúc nhích, nhớ tới thân thế bi thương của mình nhịn không được thương tâm rơi lệ: “A Âm từ lúc cập kê vẫn luôn chờ phu quân. Không dám cầu phu quân sủng ái, chỉ cầu phu quân không ghét bỏ…… Thiếp, thiếp chuyện gì cũng nguyện ý vì phu quân làm.”

Nàng khóc thút thít, thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn, giống tiếng mèo con. Hạ Khiêm xoay người sang, thấy một nửa khăn voan đã xốc lên đỉnh đầu, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, trên lông mi dính nước mắt, tướng mạo vốn không xuất chúng đột nhiên sinh ra cảm giác điềm đạm đáng yêu.

Trong ngực Hạ Khiêm cháy lên một ngọn lửa, duỗi tay đem nàng kéo lại đây, trực tiếp đè ở dưới thân.

Khuôn mặt thanh tú trước mắt phảng phất biến thành khuôn mặt kiều diễm câu lòng người kia: lông mi dài mà nồng đậm chớp nhẹ, đôi mắt như trăng như nước nhìn hắn, môi thơm khẽ nhếch tựa hồ chờ hắn tới hôn. Hạ Khiêm si mê vuốt ve, lập tức động tình mà hôn lên, hận không thể đem nàng nuốt vào bụng! Lúc ngẩng đầu thì khuôn mặt kia lại biến thành dung mạo bình thường của Tiêu Âm.

Hạ Khiêm sửng sốt một lát, cảm giác không cam lòng, tức giận, bướng bỉnh tất cả đều nảy lên trong lòng. Hắn động thủ xé rách hỉ phục Tiêu Âm, xiêm y vỡ vụn, nữ tử trắng tinh không tì vết càng thêm kích thích nhục dục của hắn.

Hắn một chút đều không ôn nhu, thậm chí thực thô bạo, Tiêu Âm có chút bị hắn dọa sợ, run bần bật lại không dám phản kháng.

……

Hạ Sơ Lam giơ đèn lồng tìm ở phụ cận cầu hình vòm, như thế nào cũng tìm không thấy quyển sách kia.

Nàng tinh tế nghĩ nghĩ, suy đoán sách hẳn là bị nam nhân kia cầm đi.

Hạ Sơ Lam có chút không nghĩ ra. Theo lý thuyết thì quyển sách này bề ngoài thường thường, người thường sẽ nhìn không ra sách quý, càng sẽ không lấy đi. Nhưng nếu có thể nhìn ra quyển sách này là do Thẩm quát chi tử Thẩm Hướng chủ trì chỉnh sửa, phiên bản do Biện Kinh Quốc Tử Giám in ấn, hiện giờ giá trên thị trường còn hơn hoàng kim, thì sẽ rất trân trọng.

Nhãn lực như vậy, nhất định là nhân vật khó lường. Nhưng nhân vật như thế, sao lại tùy tiện lấy đồ vật người khác?

“Cô nương, nếu không nô tỳ đi hỏi quản gia một chút?” Tư An một bên rẽ bụi cỏ một bên hỏi.

“Không cần, ta đã biết sách ở nơi nào. Trở về đi.” Hạ Sơ Lam siết lại quần áo trên người, mang một đám người trở về. Giang Nam tháng năm, mùa mưa dầm, không khí ướt nóng. Thân thể nguyên chủ không tính là mạnh khỏe, thậm chí còn có khi suyễn khí, nên quần áo nàng mặc so người khác nhiều hơn.

Hạ Sơ Lam bước lên hành lang dài, nghe được tường hoa bên kia hai cái thị nữ đi qua, nhỏ giọng nghị luận: “Vừa rồi ta phụng mệnh lệnh nhị phu nhân đi Hàm Anh viện tặng đồ, ngươi đoán xem? Thiếu phu nhân ở bên trong vừa khóc vừa kêu, nghe được cả người ta không thoải mái.”

“Mẹ ta nói đêm đầu nữ tử đều sẽ có chút đau. Nếu phu quân hiểu được mà thương tiếc, đêm tân hôn cũng sẽ không quá vất vả.”

“Thật không? Ta xem thị nữ và ma ma hồi môn của Thiếu phu nhân sắc mặt đều thay đổi, Thiếu phu nhân giống như đang cầu xin đại công tử.”

“Thật không nghĩ tới, một người đọc sách như đại công tử cư nhiên…… Ai, đừng nói nữa, cẩn thận bị các chủ tử nghe thấy.”

Bên kia ngọn đèn dầu xa dần, Hạ Sơ Lam đi chậm rãi ở hành lang, phảng phất cái gì cũng chưa nghe thấy. Phía sau Tư An kéo kéo tay áo Triệu ma ma, thì thầm: “Thật không tưởng tượng được, đại công tử ngày thường ôn tồn lễ độ, chuyện phòng the lại đáng sợ như vậy. Một nữ tử nhu nhược như Thiếu phu nhân, cũng không biết có thể chịu nổi hay không.”

Triệu ma ma buồn cười chỉ chỉ cái trán của nàng: “Tiểu nha đầu biết cái gì, có lẽ là đại công tử không nghĩ làm đau tân phu nhân đâu. Chuyện giường chiếu chờ ngươi lớn lên liền minh bạch.”

Tư An bĩu môi, nói thầm: “Nam nhân đều không phải thứ tốt, thế tử Anh Quốc Công kia ……” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng vội che miệng lại, trừng lớn hai mắt nhìn bóng dáng Hạ Sơ Lam phía trước.

Triệu ma ma thân mình cũng cứng đờ, oán trách mà hướng Tư An liếc mắt một cái, sợ chọc cô nương không thoải mái.

Hạ Sơ Lam lại không hề để ý, tâm tư nàng tất cả đều dồn ở quyển sách kia. Người nọ cố ý dấu diếm thân phận, nói vậy tìm người cũng không dễ dàng. Cho dù tìm được rồi, nếu hắn lấy đi, còn sẽ ngoan ngoãn đem sách giao ra đây sao?

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Một thiếu niên từ cuối hành lang chạy tới, dừng cách nàng một chút.

“Diễn Nhi?” Hạ Sơ Lam kêu lên.

Thiếu niên ngẩng đầu, mặt hình tròn, mặt mày thanh tú, một đôi mắt sáng lấp lánh cực có linh khí, mở miệng cười. Đây là nam đinh duy nhất của đại phòng Hạ Diễn, năm nay mười hai tuổi.

Mấy thị nữ hầu hạ cùng ma ma thở hồng hộc mà đuổi theo lại đây, nhanh chóng hướng Hạ Sơ Lam hành lễ: “Cô nương thứ tội, Lục công tử một hai phải tới tìm ngài, chúng tôi cũng ngăn không được.”

Hạ Sơ Lam vẫy vẫy tay, cúi đầu hỏi thiếu niên: “Đã trễ thế này, như thế nào còn chưa ngủ?”

“Hôm nay đại ca thành thân, đệ cùng tứ tỷ, ngũ tỷ bọn họ chơi hồi lâu. Ngày mai tiên sinh hỏi bài, đệ sợ đáp không được, không dám ngủ. Tỷ tỷ có thể giúp đệ hay không?” Hạ Diễn lắc lắc cánh tay Hạ Sơ Lam khẩn cầu.

Hạ Bách Thịnh rất coi trọng giáo dục của con cái, dù là nữ nhi cũng mời tiên sinh nổi danh địa phương tới dạy vỡ lòng. Nguyên chủ học không tồi, luyện viết cũng đạt đến trình độ chữ nhỏ trâm hoa xinh đẹp, cầm kỳ thư họa đều hiểu một ít, không thua tiểu thư khuê các bình thường.

Hạ Sơ Lam đồng ý với Hạ Diễn, cùng đi với cậu đến Thạch Lân viện nơi Đỗ thị ở. Đỗ thị bệnh tật ốm yếu, sớm đã ngủ, Hạ Sơ Lam cũng không quấy rầy bà.

Hạ Diễn học rất tốt, ở bên trong tộc học xem như người xuất sắc. Hạ Sơ Lam không phí bao nhiêu công phu liền giúp cậu ôn tập công khóa thật tốt. Hạ Diễn thở phào một hơi dài: “Cảm ơn tỷ tỷ, ngày mai đệ sẽ không sợ tiên sinh hỏi.”

Hạ Sơ Lam đạm mạc cười: “Không còn sớm, thu thập rồi đi ngủ.”

“Vâng.” Hạ Diễn nghe lời mà bắt đầu sửa sang lại thư tịch. Hắn đem sách bày biện thật chỉnh chỉnh tề tề, văn phòng tứ bảo cũng lau thật sạch sẽ. Trên bàn bày một quyển do Cố Hành Giản biên soạn 《 Luận Ngữ Tập Chú 》, một bên sách hơi cong, hiển nhiên là do nhiều lần lật xem gây ra.

“Gần đây đọc quyển sách này?” Hạ Sơ Lam cầm lấy hỏi.

Hạ Diễn gật gật đầu: “Tiên sinh trong Tộc học muốn chúng ta xem. Vừa lúc thư các phụ thân có, đệ liền lấy tới. Cố Tướng quản lý hai giới, còn tiến cử, tuyển chọn môn sinh thiên tử, được xưng là thiên hạ văn chương đệ nhất nhân. Ngài ấy soạn quyển sách này đạo lý thâm sâu, đệ đọc được có lợi rất nhiều. Đáng tiếc đệ không có cơ hội nghe ngài giảng bài.”

Sách của Cố Hành Giản, có thể nói là “Triều ra khắc bản, mộ truyền Hàm Dương”, người người tranh đoạt. Nếu động tác chậm một chút, khả năng là không đoạt được.

Hạ Sơ Lam xem Hạ Diễn sắc mặt tràn đầy tiếc nuối, trấn an nói: “Cha nói qua, học vấn cần chăm chỉ. Có lẽ rất nhiều năm sau, có người sẽ lấy việc nghe đệ giảng một khóa làm vinh.”

Hạ Diễn khuôn mặt nhỏ lại sáng ngời lên, bắt lấy cánh tay Hạ Sơ Lam nói: “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ nỗ lực!”

“Ân. Đệ đi ngủ sớm một chút, tỷ đi trước.” Hạ Sơ Lam bất động thanh sắc mà rút cánh tay về, đứng lên. Hạ Diễn vội vàng đứng dậy đi theo, cung kính nhìn theo nàng đi ra ngoài. Lát sau, ma ma và bọn tỳ nữ tiến vào hầu hạ cậu cởi áo. Cậu như người già mà thở dài, ma ma buồn cười hỏi cậu: “Lục công tử, ngài đây là làm sao vậy?”

Hạ Diễn không trả lời, gục đầu xuống, ôm 《 Luận Ngữ Tập Chú 》 bò lên giường. Từ năm ấy người phủ Anh quốc công tới về sau, tỷ tỷ hay cười hoạt bát khả ái liền trở nên lạnh như băng. Công khóa hôm nay, kỳ thật một mình cậu cũng có thể hoàn thành, chỉ là mong cùng tỷ tỷ thân cận thêm.

Ánh mắt cậu nặng nề nhìn chằm chằm quyển sách trên tay. Sẽ có một ngày cậu đậu cao, vào triều làm quan, tìm thế tử Anh Quốc Công kia tính sổ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương