Sủng Tì Của Thiếu Gia
-
Chương 7
Một nhóm lớn xe chở hàng thong thả tiến vào Thanh Bình, một trong ba thành lớn của Tây Việt thành. Trong đó có một cỗ xe ngựa có rèm bị xốc lên, lộ ra một đôi mắt trong suốt.
Nhạc Nhạn nhìn cảnh thành phố náo nhiệt xung quanh, sự lo lắng, không an tâm cũng giảm đi đôi chút, không lâu nữa là sẽ được gặp thiếu gia rồi…
Chuyến đi này đường thật xa, nàng từng cho rằng mình sẽ không đến được đây, cũng may là giờ đã đến rồi…..
Buông rèm cửa, che giấu thân thể đang không khỏe của mình, nàng vừa nóng nẩy vừa lo lắng, không biết thiếu gia khi gặp nàng sẽ có phản ứng như thế nào?
Nhất định sẽ tức giận ! Nàng cười khổ nghĩ, nàng biết thiếu gia không muốn nàng khổ cực buôn ba thế này đi xa một chuyến mới để nàng lại Cẩm Tú thành, nay nàng lại tự mình quyết định đi ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ không cao hứng.
Nhưng, nàng không đến không được……..
Một tháng trước, lão gia phu nhân mang về tin tức tiểu thư đào hôn ,nhiều người chỉ có thể âm thầm tìm tiểu thư, không dám công khai, nàng và Trầm Thiên Hạm lo lắng vô cùng cho Hương Hương đang ở một mình trong Nhan phủ, không nghĩ đến tin tức truyền về, Nhan gia không thấu hiểu chuyện thay gả đi, luôn luôn đến tìm Hương Hương quấy rầy, nhất là Nhan Khánh Ngọc, cư nhiên đem Hương Hương trở thành người làm, hà khắc hành hạ nàng.
Vừa nhận được tin tức này, nàng cùng Thiên Hạm vô cùng nóng lòng, hai người vốn muốn mời lão gia ra mặt, đón Hương Hương trở về Cẩm Tú thành, dù sao Nhan gia đã chán ghét Hương Hương, không bằng đem nàng đưa về Mạc phủ. Nhưng lão gia nhất quyết không chịu, hắn cho rằng tiểu thư đào hôn đã là đại tội, hắn làm gì còn mặt mũi lên tiếng ở Nhan gia?
Đám nữ nhân lo lắng cho Hương Hương đang ở kinh thành, Thiên Hạm mặc dù an ủi nàng sẽ không có chuyện gì xảy ra, hôm sau nàng lại đem phong thư trực tiếp đi tìm tiểu thư. Tiểu thư từ nhỏ đã có mơ ước đối với giới giang hồ, nay chắc chắn đang ở đại hội võ lâm.
Lão gia phu nhân không chịu ra mặt cho Hương Hương, giờ chỉ còn trông đợi vào tiểu thư, dù sao đây cũng là do nàng mà ra, càng không cần nói đến nàng yêu thương, che chở Hương Hương như thế nào, là không thể để yên cho một mình Hương Hương ở kinh thành chịu khổ.
Nhưng là nàng sợ Thiên Hạm không tìm được tiểu thư, thế thì Hương Hương làm sao đây? Cho nên bỏ qua tin tức của Thiên Hạm, nàng tự quyết định, khi Thiên Hạm đi tìm tiểu thư, thì nàng sẽ đi tìm thiếu gia. Thiếu gia mặc dù không lo chuyện bao đồng, nhưng nàng đã đích thân cầu xin, thiếu gia chắc chắn sẽ chịu ra mặt.
Nàng hướng đại tổng quản hỏi thiếu gia đang ở đâu, giờ lại đúng có một chuyến hàng cần đưa đến Tây Việt tam thành, cũng sẽ đi qua Thanh Bình thành, nàng đành nghĩ ra một cách, lén lấy con dấu của thiếu gia, lừa nói là hắn muốn nàng đem theo vật phẩm quan trọng đến cho hắn, liền cùng xe hàng đi đến Thanh Bình thành.
Một người chưa bao giờ đi xa như nàng, dọc đường đi chịu không ít khổ sở. Cũng may là nàng đi cùng xe hàng, nếu không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra….
“Cô nương, đằng trước chính là chỗ dừng của Mạc gia.” Xe ngựa bên ngoài, người trông xe ngựa kêu lên “Chúng ta đã đưa ngươi đến nơi rồi đấy!”
“Cảm ơn đại thúc!” Nàng cảm kích nhìn người đã đi cùng mình bao ngày qua. “Mấy ngày qua thật làm phiền mọi người quá!”
Rõ ràng đây là kiện hàng khẩn cấp, thế nhưng nàng vẫn đòi đi theo, làm tốc độ chậm lại không biết bao nhiêu…
“Không sao, là chuyện thiếu gia giao phó, sao chúng tôi có ý kiến được!”
Nhạc Nhạn không trả lời lại, ôm lấy bọc quần áo, tạm biệt những người tốt bụng này.
Đứng ở ngoài chỗ dừng của Mạc gia, nàng hít sâu một cái, hy vọng khi thiếu gia gặp được nàng, cho dù có tức giận, thì hắn vẫn sẽ đáp ửng thỉnh cầu của nàng.
Đã tốn không ít thời gian, không biết Hương Hương như thế nào, có chịu được không?
Nàng nâng lên tinh thần, gõ lên cánh cửa lớn kia.
* * *
“Hiền chất, đến, đây là đặc sản của Thanh Bình thành chúng ta “Lạc đao thiêu”, mọi người uống nhiều một chút đi!” Thủ phủ Thanh Bình thành Lâm Ngọc Thành hào khí châm đầy ly cho Mạc Tĩnh Viễn, hô hào bảo hắn uống hết ly.
“Đa tạ!” Mạc Tĩnh Viễn không từ chối, tiếp tục uống hết chén rượu kia.
“Tốt!” Lâm Ngọc Thành cao hứng cực kì, “Đúng, lần này ngươi khó trở về một chuyến, ta nhất định phải giới thiệu nữ nhi của ta cho ngươi. Nữ nhi của ta biết chuyện ngươi, đối với ngươi ngưỡng mộ vô cùng, muốn ta cho nó gặp ngươi.”
“Không có cách!” Mạc Tĩnh Viễn mặt không đổi sắc uống thêm một ly nữa, không nặng không nhẹ mà trực tiếp từ chối.
“Sao lại thế?! Ngươi là đang ở nhà ta làm khách a~ Sao lại như vậy không có cách?!”
Lâm Ngọc Thành không hiểu hắn cự tuyệt, “Ngươi cũng không biết nha đầu này của ta, biết tin ngươi đến Thanh Bình thành, suốt ngày bên tai ta léo nhéo, muốn ta dẫn ngươi đến phủ, để nó gặp mặt!”
“Mạc mỗ cùng lệnh thiên kim không quen biết, không tiện gặp mặt.”
“Ngươi yên tâm, chúng ta Tây Việt ba thành không tiện gò bó.” Lâm Ngọc Thành cười ha ha vỗ vai hắn, muốn hắn đừng quá để ý “Nhưng mà nhân tiện nói đến, hiền chất, ngươi tuổi không nhỏ, đúng là sau này cần một nàng dâu, nếu ngươi không để ý, có thể cùng Lâm gia ta kết thân nha!” [Đi chỗ khác =;]
“Không!” Mạc Tĩnh Viễn không nể mặt mũi, thẳng thừng từ chối.
“Tiểu tử à! Ngươi có thể đừng cự tuyệt mau như vậy không?” Lâm Ngọc Thành rất thích đứa con trai duy nhất của Mạc gia này, hơn nữa, nữ nhi nhà hắn cũng rất vừa ý, nhưng giờ thấy hắn cự tuyệt nhanh như vậy, không khỏi có chút choáng váng.
“Ta cho ngươi biết, ta Lâm Ngọc Thành này có một nữ nhi bảo bối, nếu là ngươi đồng ý lấy nó, tất cả việc thương hào buôn bán, châu báu của ta đều cho ngươi. Chúng ta còn có thể hợp tác, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi a!” Chuyện tốt như vậy, có đốt đèn lồng lên tìm cũng không thấy a, cũng biết là hắn rất tiện nghi.
“Đa tạ ý tốt, chúng ta tiếp tục bàn chuyện buôn bán là được rồi!” Mạc Tĩnh Viễn vẫn sắc mặt như cũ, nhàn nhạt để người khác không nhìn ra được cảm xúc, cự tuyệt ý tốt kia.
“Ngươi….” Hắn như vậy không thay đổi, Lâm Ngọc Thành cũng chán nản “Hiền chất, ta cũng không phải người không hiểu chuyện, có phải ở Cẩm Tú thành có một cô nương tốt đúng không? Nghe nói ngươi có thu một tiểu nha đầu, để bên cạnh hầu hạ nhiều năm, ngươi cũng rất sủng nàng, liền chăm sóc cho nàng như đại tiểu thư……..”
“Lâm lão gia, đó là chuyện riêng của ta!” Hắn lạnh nhạt cắt lời Lâm Ngọc Thành.
“Ngươi đừng gấp, ta không có ý trách ngươi a!” Lâm Ngọc Thành cười ha ha không dứt, nhìn người trẻ tuổi trước mặt “Ta chỉ muốn nói với ngươi, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hơn nữa Mạc gia chỉ có ngươi là độc tử, lấy nhiều thê thiếp, có thể giúp ngươi sanh trẻ con càng nhiều càng tốt, không phải sao?”
Hắn không quên hào khí vỗ vai Mạc Tĩnh Viễn, làm hình dạng “Ta hiểu mà!”
“Nhưng là ngươi cần phải thanh tỉnh một chút, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm hỏng đại sự” Lâm Ngọc Thành mắt sáng lên, lấy kinh nghiệm lâu năm của mình chỉ bảo cho hắn.
“Nữ nhân sao, cho dù có sủng đến mấy cũng chỉ là công cụ làm ấm giường thôi, ngươi đừng vì một nha hoàn làm ấm giường như vậy mà làm mất cơ hội tốt.” Lâm Ngọc Thành hi vọng có thể dùng lời nói này đánh thức hắn “Ta đảm bảo với ngươi, Thương Thúy có dung nhan chi lượng, nàng gả cho ngươi, sau này có làm thiếp cũng không ầm ĩ.
Thấy Mạc Tĩnh Viễn không trả lời, Lâm Ngọc Thành vui mừng tưởng rằng mình đã thay đổi được hắn, nhưng lại bỏ quên ánh mắt không hài lòng của hộ vệ Mạc Tĩnh Viễn đang đứng đằng sau.
Đi theo Mạc Tĩnh Viễn nhiều năm, cho dù mặt không biến sắc nhưng Vương Thượng đã thầm lo lắng trong lòng cho Lâm lão gia này. Hắn vừa gặp mặt đã gọi thiếu gia là “hiền chất”, còn ra mặt “giáo huấn” thiếu gia, càng không cần nói hắn dám đem Nhạc Nhạn tiểu thư trở thành “nha hoàn làm ấm giường”, sau này Lâm phủ Thanh Bình thành sẽ sớm đi vào lịch sử rồi………
* * *
“Hiền chất, ngươi là người thông mình, tất nhiên sẽ hiểu được lợi hại của mối quan hệ này, thế nào đối với ngươi là tốt nhất, ngươi phải hiểu chứ?” Hắn ta thừa dịp, tiếp tục nói tiếp về vấn đề “trọng điểm” này.
Mạc Tĩnh Viễn lạnh nhạt liếc hắn một cái, còn chưa kịp nói thì bên ngoài đã có một người hầu vội vàng chạy đến.
“Lão gia, bên ngoài có một nha hoàn lớn miệng xưng là người của Mạc phủ, nói là có chuyện gặp muốn gặp Mạc thiếu gia!”
“Việc gấp?” Lâm Ngọc Thành xoay người nhìn Mạc Tĩnh Viễn, thấy hắn vẫn không có cảm xúc gì đành tự hạ lệnh “Cho nàng vào!”
Người hầu lĩnh mệnh lui xuống.
Lâm Ngọc Thành lại đảo ly rượu, tiếp tục nói “Hiền chất à, chuyện ta vừa nói ngươi cần phải cân nhắc nha! Ta thật rất vừa ý đứa con rể như ngươi, chờ chúng ta trở thành người nhà, chuyện gì cũng có thể bàn bạc a!”
Mạc Tĩnh Viễn không trả lời, để Lâm Ngọc Thành một mình độc thoại, liền cự tuyệt cũng chán.
Hắn như vậy không phản ứng làm Lâm Ngọc Thành nãy giờ đang nói một mình cũng dừng lại, không vui nhìn hắn “Hiền chất, nãy giờ ngươi có nghe ta nói gì không?”
“Thiếu gia!” Vương Thượng nãy giờ vẫn trầm mặc đứng phía sau không lên tiếng bỗng nói, chỉ vì hắn vừa nhìn một ngươi tuyệt không nên đến “Là Nhạc Nhạn tiểu thư đến!”
Nhìn thấy dáng người mảnh khảnh đi sau nô bộc Lâm phủ, Mạc Tĩnh Viễn tuấn nhan lạnh một cái, liền đi ra đình.
“Sao em lại đến đây?” Hắn đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn từ cao đến thấp, dễ dàng nhận ra nàng có vẻ mệt mỏi, liền tự tay nắm tay nàng “Nào, lại đây ngồi xuống!”
“Hiền chất!” Lâm Ngọc Thành trợn hai mắt nhìn hắn đem nha hoàn kia an trí chỗ ngồi, còn tự tay rót trà cho nàng…….
Hắn linh quang lóe lên, a, đây chính là nha hoàn trong truyền thuyết kia, tiểu tử này… thật là quá sủng rồi!
“Ta nói hiền chất a! Sủng người cũng phải có chừng mực, ta hôm nay là mở tiệc đãi ngươi, ngươi lại để chon nha hoàn ngồi cùng bàn, có phải hay không quá thất lễ rồi?”
Lâm Ngọc Thành quay sang nhìn sắc mặt tiểu cô nương kia, ừ thì có thanh thanh tú tú, nhưng nói đến khuynh nước khuynh thành, tuyệt đối không đến! Người như vậy chỉ đáng làm điểm tâm, ra ngoài đường tùy tiện tìm cũng có, thế nào lại trở thành bảo bối của Mạc Tĩnh Viễn đây?
Mạc Tĩnh Viễn không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, chỉ là nhìn Nhạc Nhạn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây? Là chính xác nàng một mình chạy đến đây sao?
“Sao lại chạy đến?”
“Thiếu gia….” Nhạc Nhạn hạ ly trà, căn bản không có tâm tình uống, nàng biết hắn không cao hứng, nhưng nàng không có biện pháp không đến……. cầu xin hắn.
“Thiếu gia!” Nàng khó được kích động bắt lấy cánh tay áo, giống như người chết đuối tìm được khúc gỗ liền vội vàng ôm lấy “Cầu xin người…… Cứu lấy Hương Hương.”
"Chuyện thế nào?" Mạc Tĩnh Viễn mi tâm nhấc lên gợn sóng, đã bao lâu nàng không nói chuyện như vậy với hắn? Nhìn hình dạng nàng lo sợ, hắn bỗng thấy tức giận!
Là ngươi không biết sống chết nào, dám cư nhiên dọa nạt nàng như vậy?
“Hương Hương nàng…” Nhạc Nhạn vội đứng lên tìm cách giải thích, nhưng trước mặt nàng bỗng nhiên tối sầm, người lại đổ gục trên ghế..
“Đợi chút lại nói!” Mạc Tĩnh Viễn không cần nhắc nhiều, vội vàng ôm nàng hướng bên ngoài đi “Vương Thượng, chuẩn bị kiệu.”
“Vâng!!”
“Hiền chất!” Lâm Ngọc Thành nãy giờ bị lơ đi vội ngăn đằng trước hắn “Ngươi đây là ý gì hả? Ta mặc dù tán thưởng ngươi, muốn cùng người hợp tác làm ăn, nhưng không có nghĩa ngươi có thể vô lễ như thế!”
Từ khi nha hoàn này xuất hiện, trong mắt Mạc Tĩnh Viễn chỉ có mình nàng, bây giờ không nói liền muốn rời đi, như vậy là thể thống gì đây?
Mạc Tĩnh Viễn trừng mắt liếc hắn, liền lên tiếng cùng lười nói..
“Ta nói ngươi, ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, nữ nhân chỉ là tế phẩm, ngươi liền từ bỏ cùng ta đàm thảo chuyện đứng đắn, lại chọn nàng, có phải quá khiến ta mất mặt? Hơn nữa nàng còn là người làm, hoàn toàn không xứng với thân phận của ngươi, nếu như ngươi cứ cố chấp không tỉnh, chỉ khiến mọi người chê cười thôi!”
Lời này của Lâm Ngọc Thành, thực sự đã chọc giận Mạc Tĩnh Viễn!
“Nói xong chưa? Tránh ra!” Cảm giác đặt cả trên người bên dưới, Mạc Tĩnh Viễn khinh khỉnh thanh âm, nhưng lời nói ra càng lúc càng sâu.
“Lâm lão gia! Chuyện làm ăn của chúng ta kết thúc như vậy, kể từ này Mạc gia ta cùng Lâm gia ngươi không có quan hệ!!” Hắn không chút nào dừng lại bên cạnh Lâm Ngọc Thành đang sững sờ.
“Cái gì??” Lâm Ngọc Thành lập tức phản ứng, đây chính là chuyện làm ăn lớn a, còn chưa bắt đầu thì kết thúc thế nào?
“Hiền chất, lời nói này của ngươi là ý gì?” Lâm Ngọc Thành vội vàng đuổi theo, khó có thể tin được quyết định này của hắn “Ngươi lần này đặc biệt đến Thanh Bình thành là vì chuyện làm ăn này, bây giờ ngươi nói chấm dứt liền chấm dứt, ngươi đem Lâm gia ta đặt ở đâu chứ?”
Hắn nghĩ sẽ tự tay bắt người kia ở lại, không ngờ lại vô ích.
Kỳ quái, hắn rõ là nhìn đúng mà, Mạc Tĩnh Viễn thế nào mà mới đó đã đi xa rồi?!
* * *
Mạc Tĩnh Viễn như trước không dừng lại, sải bước chạy ra ngoài, nếu không phải hắn không muốn cho người ta biết hắn có võ công, thì đã sớm thi triển khinh công cho mau rồi, cũng không cần phải nghe tiếng kêu của người kia.
“Hiền chất, người dừng bước!!” Hắn vẫn chính là không thèm quay đầu lại, Lâm Ngọc Thành thấy tình thế cấp bách bèn la to, nhưng nửa câu vẫn không có ai trả lời “Đợi chút a!”
“Ngươi cho là Mạc gia ngươi rất giỏi sao? Lâm Ngọc Thành ta cũng không để vào mắt!!”
Lâm Ngọc Thành bị làm cho mất thể diện, xấu hổ thành giận, trút hết lên bóng lưng đang ngày càng xa kia, “Không hợp tác coi như xong, ta cũng không tin Mạc gia ngươi còn có thể làm cái trò gì!! Chỉ cần Lâm gia ta không gật đầu, thì sau này nửa điểm tốt ở Thanh Bình thành các ngươi cũng không có! Ta sẽ đợi các ngươi quay lại cầu xin ta!!!!”
Hắn nói cứng rắn, hung dữ như vậy, thế nhưng vẫn không thể làm người phía trước quay đầu lại…….
Lâm Ngọc Thành cả người bỗng rét run, trợn mắt nhìn bóng dáng đang rời đi kia.
Tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, hắn nhất định phải giáo huấn một trận!
Ở trong điểm dừng chân của Mạc gia trong Thanh Bình thành, không khí ngưng đọng…
Kể từ chiều khi thiếu gia ôm tiểu cô nương kia quay lại, không khí hết sức nặng nề, ngưng đọng, người làm trong trang viên không ai dám lơ là bổn phận, hết sức nghiêm túc, hoàn toàn dám đến vị trí trọng điểm là phòng của thiếu gia.
Trong phòng, do trên đường đi không an lòng mà Nhạc Nhạn tỉnh dậy trong sợ hãi cực độ, nhớ tới nguyên nhân mà mình vượt đường dài đến đây tìm thiếu gia, hắn…. vẫn chưa trả lời nàng a!
“Gặp ác mộng sao?”
Thanh âm lãnh đạm từ một bên vang lên, Nhạc Nhạn cố gắng gượng dậy, đưa mắt đã thấy nam nhân ngồi bên cửa sổ.
Mặc dù Mạc Tĩnh Viễn không có gì khác so với bình thường, nhưng nàng biết hắn đang rất giận dữ, hơn hết, một nửa lý do đó là vì nàng.
Sớm biết hắn khi gặp mình sẽ rất tức giận, Nhạn Nhạn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ là đối với việc cầu xin hắn trợ giúp có chút lo lắng…..
Hắn tức giận như vậy, có hay không sẽ cự tuyệt nàng đây??
Nàng cắn răng một cái, nâng thân thể mệt mỏi ra khỏi giường, lập tức quỳ xuống.
“Nàng đây là đang làm cái gì??” Thanh âm hắn càng lãnh đạm hơn, nhưng trong mắt đã tràn ngập lửa giận.
“Em biết em tự tiện xuất phủ như vậy, người nhất định sẽ không cao hứng, nhưng tình huống của Hương Hương thật rất khẩn cấp, người có thể đến kinh thành một chuyến, giải quyết chuyện của Hương Hương giùm em, có được không?”
“Biết rõ ta không cao hứng, nhưng nàng vẫn làm?!” Hắn thật sự nên giáo huấn tiểu nữ nhân này thật tốt, là chuyện trời cao đất rộng gì, có thể khiến nàng một mình trốn đến nơi rất xa Cẩm Tú thành này đây? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Nếu có chuyện không may, nàng ốm yếu như vậy, sao có thể chống đỡ nổi đây ???
“Nô tỳ biết lỗi, nhưng Hương Hương, nàng…” Nhạc Nhạn vẫn cố giải thích, nếu nàng không đến, thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
“Vì Hương Hương, đến tính mạng nàng cũng không quan tâm hả???” Hắn vẫn đang hỏa khí đầy người, nhất quyết cứng rắn với nàng, tuyệt không đến nâng nàng lên.
Nàng nếu biết có hậu quả như vậy, sẽ phải chịu trách nhiệm!
“Em không có!” Nàng chầm chậm giải thích. “Em cũng không muốn lấy an nguy của mình ra giỡn, mới tra ra có nhóm hàng hóa cần chuyển đến Tây Việt tam thành, nên em mới đi cùng họ, giữa đường có người của tiêu cục bảo hộ nha!”
“Hàng hóa?” Hắn nhếch tuấn mi, tức giận không vì lời giải thích của nàng mà tiêu giảm. “Nàng biết đó là chuyến hàng khẩn cấp, thế mà vẫn ráng đi theo??”
Như vậy mà nói là không lấy an nguy của mình ra đùa giỡn. Chẳng lẽ nàng không nghĩ đến, thân thể thế kia làm sao chịu được vùi dập à? Chả trách sao sắc mặt nàng tái nhợt thế kia, còn ốm đi một chút, vừa gặp hắn liền lăn ra ngất xỉu!!!
“Nhiều người nói vì em mà phải giảm tốc độ!” Nàng vẻ mặt thẹn thùng, lại lớn tiếng cam đoan. “Em biết khi đi sẽ triệu bề khổ sở, nhưng em sẽ không làm mất mạng a!”
Quá lắm thì bệnh một trận thôi a!
“Nhưng là khác với Hương Hương!” Nàng rủ thấp đầu xuống, biết những chuyện này hắn luôn không quan tâm, lại cố tình muốn hắn ra mặt “Nhan gia bây giờ bất mãn Hương Hương vì nàng thay gả, nhận ra nàng lừa gạt mọi người, cả chuyện tiểu thư đào hôn cũng tức giận trút lên nàng, nàng bây giờ …. Phải chịu mọi ngược đãi…..”
Nói đến đây, tròng mắt luôn lãnh mặc của nàng cũng phủ một màn sương…
Thấy nàng khó chịu như thế, còn chịu khổ bôn ba đến tận đây, Mạc Tĩnh Viễn rốt cuộc cũng mềm lòng….
Hắn không còn đường lựa chọn kéo nàng lại, ôm nàng nằm lên giường, đối với nàng lớn mật bỏ trốn thật không thể tha thứ, nhưng những lời nàng nói kia, quả thật là muốn giết hắn!!
“Muốn ta biết, nàng không thể truyền tin sao?” Muội muội mình đào hôn, Hương Hương thay gả, tổng quản đích thức đã báo cho hắn nghe, chỉ là không nói đến Hương Hương bị hành hạ……
“Nếu chỉ truyền tin, thiếu gia chắc chắn không nhúc nhích nha!” Nhạc Nhạn ngoan ngoãn nghe lời, ôm hắn nằm trên giường, tay nắm tay hắn không buông.
Đến chuyện tiểu thư đào hôn, hắn còn không để ý, huống chi chuyện của Hương Hương, vốn biết thư từ vô dụng, lại không có thời gian trì hoãn, cho nên nàng mới đích thức đến, nếu như thiếu gia không đồng ý, nàng nhất định sẽ dùng hết mọi cách, cho đến khi hắn chịu đi kinh thành.
“Cho nên nàng liền tự mình đến?” Ánh mắt rơi vào bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, giọng điệu hắn thiện ác khó phân.
“Thiếu gia, xin người lên kinh thành một chuyến. Mau cứu Hương Hương…..” Trong mắt nàng mây mờ càng sâu, nếu như hắn không đồng ý, liền sẽ rơi xuống, là uy hiếp hắn.
Cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, Mạc Tĩnh Viễn không có trả lời.
Hắn biết nàng luôn quy củ giữ bổn phận, nếu như không phải tình huống nguy cấp, nàng sẽ không liều lĩnh đi một chuyến như thế, nếu không phải là bất đắc dĩ, nàng sẽ không lên tiếng cầu xin hắn…
Nhìn đôi mắt luôn tỉnh táo của nàng nay lại trở nên đầy lệ, hắn cũng chỉ có thể giống như quá khứ, gật đầu thỏa hiệp….
* * *
Mặc dù luôn bất mãn nàng vì người khác liều chết, hắn vẫn đồng ý.
“Nàng ở lại, mai ta xuất phát!”
Nàng như vậy xuất hiện trước mặt hắn, chính là đoán chắc hắn sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, chỉ cần nàng nói ra yêu cầu, hắn không có không đồng ý.
Mặc dù nàng rất ít yêu cầu hắn cái gì, hơn nữa thứ mình mong muốn, nàng cũng không dám cầu xin.
“Em cũng đi!” Tay nhỏ bé nhanh chóng bắt lấy, không buông ra “Em cũng muốn đi kinh thành!!”
Nàng lo cho Hương Hương, mắt không nhìn thấy người, nàng vẫn không an tâm.
“Nàng muốn làm chậm lộ trình của ta?” Tròng đen hắn nhíu lại, thoáng hiện cơn lốc.
“Em sẽ không!” Mặc dù tâm hư, nàng vẫn kiên trì “Em cũng muốn đi, em sẽ hảo hảo chăm sóc mình.”
“Nàng……”
“Từ chỗ này đến kinh thành chỉ có nửa tháng, em có thể lo.” Nàng vội cắt đứt lời hắn, tiếp tục thuyết phục “Hơn nữa chỗ này khí hậu không tốt, em cũng không thể ở lại lâu, về Cẩm Tú thành thì lại ngược đường, còn mất một tháng….”
Nàng dừng một chút, mặc dù không muốn như vậy, nhưng để đạt được mục đích, cách nào nàng cũng phải dùng nha!
“Người yên tâm để em một mình ở đây sao? Một mình về Cẩm Tú thành??” Hơn nữa nàng không thể bảo đảm, nếu hắn không cho nàng đi, nàng có hay không một mình tự lên kinh thành..
“Ta bảo Vương Thượng đưa nàng về Cẩm Tú thành.” Mạc Tĩnh Viễn cũng không ngốc, đã có lần thứ nhất chắc chắn sẽ có lần thứ hai, hắn không thể để nàng một mình được!
“Không cần!” Nhạc Nhạn đưa tay nắm chặt áo, la lên, thật sự là không ai có thể thuyết phục được nàng “Em lo lắng cho Hương Hương, nếu không cho em đi, em nhất định ăn không vào, ngủ không được!”
“Nàng là đang uy hiếp ta sao?” Mạc Tĩnh Viễn biết lời nàng nói là thật, nhưng hắn vẫn không gấp, mắt đen xinh đẹp nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của nàng, bụng đầy tức khí nhưng không có chỗ giải tỏa….
“Nhạc Nhạn không dám!” Nàng thầm than một tiếng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng cáu tiết giận dữ kia, biết hắn tính tình không tốt, nếu không nghĩ biện pháp giúp hắn nguôi giận, có khi chuyện nàng nhờ hắn ở kinh thành cũng sẽ bị bỏ qua a!
“Nàng có gì mà không dám??” Nàng như vậy mà không dám sao?
“Thiếu gia….” Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, khi thấy hắn nhíu mày, đành tựa nhẹ vào lòng hắn, nhẹ nhàng nhón chân hôn lên má hắn “Kỳ thật, em rất nhớ thiếu gia…”
Mạc Tĩnh Viễn ngẩn người, không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
“Người chuyến này xuất môn đi xa, một mình em trong Tĩnh Vũ hiên…. Rất không quen…” Má tái nhợt của nàng bỗng ửng hồng, thanh âm nàng thổ lộ rất khó xử, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.
“Thật vất vả mới gặp mặt, em thật muốn, ở chung với chàng .…lâu một chút…..” Khó khăn đem lời nói nói ra một lần, nàng chính là không dám nhìn hắn. [Đổi xưng hô tí nhé mấy bạn :3]
Mạc Tĩnh Viễn chăm chú nhìn người trong lòng mình, hắn cảm thấy mình thật sự thua dưới tay nàng.
Nha đầu này, cũng sẽ có ngày đùa giỡn tình cảm như thế ư? Nhưng quả thật,lời nói này rất hợp ý hắn a…
Ngay cả như vậy, hắn cũng không mong quá sớm đầu hàng…
“Nàng học từ ai mà miệng lưỡi trơn tru vậy, cư nhiên cũng biết mê hoặc ta rồi..”
Người trong lòng hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại yêu kiều xấu hổ mà trốn lại trong lòng, trước ngực hắn.
“Thật!” Vốn một phần ý định này nàng muốn giấu ở trong lòng, không để hắn phát giác, nhưng giờ phút này nàng không thể làm gì khác hơn là thừa nhận.
Một chữ “Thật!”, đã làm Mạc đại thiếu gia luôn luôn kiêu ngạo mỉm cười.
Thôi, cho dù có biết đây là kế hoạch của nàng, hắn cũng đành đồng ý “Thôi được, nghỉ ngơi trước, mai chúng ta cùng đi…”
Nhạc Nhạn nhìn cảnh thành phố náo nhiệt xung quanh, sự lo lắng, không an tâm cũng giảm đi đôi chút, không lâu nữa là sẽ được gặp thiếu gia rồi…
Chuyến đi này đường thật xa, nàng từng cho rằng mình sẽ không đến được đây, cũng may là giờ đã đến rồi…..
Buông rèm cửa, che giấu thân thể đang không khỏe của mình, nàng vừa nóng nẩy vừa lo lắng, không biết thiếu gia khi gặp nàng sẽ có phản ứng như thế nào?
Nhất định sẽ tức giận ! Nàng cười khổ nghĩ, nàng biết thiếu gia không muốn nàng khổ cực buôn ba thế này đi xa một chuyến mới để nàng lại Cẩm Tú thành, nay nàng lại tự mình quyết định đi ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ không cao hứng.
Nhưng, nàng không đến không được……..
Một tháng trước, lão gia phu nhân mang về tin tức tiểu thư đào hôn ,nhiều người chỉ có thể âm thầm tìm tiểu thư, không dám công khai, nàng và Trầm Thiên Hạm lo lắng vô cùng cho Hương Hương đang ở một mình trong Nhan phủ, không nghĩ đến tin tức truyền về, Nhan gia không thấu hiểu chuyện thay gả đi, luôn luôn đến tìm Hương Hương quấy rầy, nhất là Nhan Khánh Ngọc, cư nhiên đem Hương Hương trở thành người làm, hà khắc hành hạ nàng.
Vừa nhận được tin tức này, nàng cùng Thiên Hạm vô cùng nóng lòng, hai người vốn muốn mời lão gia ra mặt, đón Hương Hương trở về Cẩm Tú thành, dù sao Nhan gia đã chán ghét Hương Hương, không bằng đem nàng đưa về Mạc phủ. Nhưng lão gia nhất quyết không chịu, hắn cho rằng tiểu thư đào hôn đã là đại tội, hắn làm gì còn mặt mũi lên tiếng ở Nhan gia?
Đám nữ nhân lo lắng cho Hương Hương đang ở kinh thành, Thiên Hạm mặc dù an ủi nàng sẽ không có chuyện gì xảy ra, hôm sau nàng lại đem phong thư trực tiếp đi tìm tiểu thư. Tiểu thư từ nhỏ đã có mơ ước đối với giới giang hồ, nay chắc chắn đang ở đại hội võ lâm.
Lão gia phu nhân không chịu ra mặt cho Hương Hương, giờ chỉ còn trông đợi vào tiểu thư, dù sao đây cũng là do nàng mà ra, càng không cần nói đến nàng yêu thương, che chở Hương Hương như thế nào, là không thể để yên cho một mình Hương Hương ở kinh thành chịu khổ.
Nhưng là nàng sợ Thiên Hạm không tìm được tiểu thư, thế thì Hương Hương làm sao đây? Cho nên bỏ qua tin tức của Thiên Hạm, nàng tự quyết định, khi Thiên Hạm đi tìm tiểu thư, thì nàng sẽ đi tìm thiếu gia. Thiếu gia mặc dù không lo chuyện bao đồng, nhưng nàng đã đích thân cầu xin, thiếu gia chắc chắn sẽ chịu ra mặt.
Nàng hướng đại tổng quản hỏi thiếu gia đang ở đâu, giờ lại đúng có một chuyến hàng cần đưa đến Tây Việt tam thành, cũng sẽ đi qua Thanh Bình thành, nàng đành nghĩ ra một cách, lén lấy con dấu của thiếu gia, lừa nói là hắn muốn nàng đem theo vật phẩm quan trọng đến cho hắn, liền cùng xe hàng đi đến Thanh Bình thành.
Một người chưa bao giờ đi xa như nàng, dọc đường đi chịu không ít khổ sở. Cũng may là nàng đi cùng xe hàng, nếu không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra….
“Cô nương, đằng trước chính là chỗ dừng của Mạc gia.” Xe ngựa bên ngoài, người trông xe ngựa kêu lên “Chúng ta đã đưa ngươi đến nơi rồi đấy!”
“Cảm ơn đại thúc!” Nàng cảm kích nhìn người đã đi cùng mình bao ngày qua. “Mấy ngày qua thật làm phiền mọi người quá!”
Rõ ràng đây là kiện hàng khẩn cấp, thế nhưng nàng vẫn đòi đi theo, làm tốc độ chậm lại không biết bao nhiêu…
“Không sao, là chuyện thiếu gia giao phó, sao chúng tôi có ý kiến được!”
Nhạc Nhạn không trả lời lại, ôm lấy bọc quần áo, tạm biệt những người tốt bụng này.
Đứng ở ngoài chỗ dừng của Mạc gia, nàng hít sâu một cái, hy vọng khi thiếu gia gặp được nàng, cho dù có tức giận, thì hắn vẫn sẽ đáp ửng thỉnh cầu của nàng.
Đã tốn không ít thời gian, không biết Hương Hương như thế nào, có chịu được không?
Nàng nâng lên tinh thần, gõ lên cánh cửa lớn kia.
* * *
“Hiền chất, đến, đây là đặc sản của Thanh Bình thành chúng ta “Lạc đao thiêu”, mọi người uống nhiều một chút đi!” Thủ phủ Thanh Bình thành Lâm Ngọc Thành hào khí châm đầy ly cho Mạc Tĩnh Viễn, hô hào bảo hắn uống hết ly.
“Đa tạ!” Mạc Tĩnh Viễn không từ chối, tiếp tục uống hết chén rượu kia.
“Tốt!” Lâm Ngọc Thành cao hứng cực kì, “Đúng, lần này ngươi khó trở về một chuyến, ta nhất định phải giới thiệu nữ nhi của ta cho ngươi. Nữ nhi của ta biết chuyện ngươi, đối với ngươi ngưỡng mộ vô cùng, muốn ta cho nó gặp ngươi.”
“Không có cách!” Mạc Tĩnh Viễn mặt không đổi sắc uống thêm một ly nữa, không nặng không nhẹ mà trực tiếp từ chối.
“Sao lại thế?! Ngươi là đang ở nhà ta làm khách a~ Sao lại như vậy không có cách?!”
Lâm Ngọc Thành không hiểu hắn cự tuyệt, “Ngươi cũng không biết nha đầu này của ta, biết tin ngươi đến Thanh Bình thành, suốt ngày bên tai ta léo nhéo, muốn ta dẫn ngươi đến phủ, để nó gặp mặt!”
“Mạc mỗ cùng lệnh thiên kim không quen biết, không tiện gặp mặt.”
“Ngươi yên tâm, chúng ta Tây Việt ba thành không tiện gò bó.” Lâm Ngọc Thành cười ha ha vỗ vai hắn, muốn hắn đừng quá để ý “Nhưng mà nhân tiện nói đến, hiền chất, ngươi tuổi không nhỏ, đúng là sau này cần một nàng dâu, nếu ngươi không để ý, có thể cùng Lâm gia ta kết thân nha!” [Đi chỗ khác =;]
“Không!” Mạc Tĩnh Viễn không nể mặt mũi, thẳng thừng từ chối.
“Tiểu tử à! Ngươi có thể đừng cự tuyệt mau như vậy không?” Lâm Ngọc Thành rất thích đứa con trai duy nhất của Mạc gia này, hơn nữa, nữ nhi nhà hắn cũng rất vừa ý, nhưng giờ thấy hắn cự tuyệt nhanh như vậy, không khỏi có chút choáng váng.
“Ta cho ngươi biết, ta Lâm Ngọc Thành này có một nữ nhi bảo bối, nếu là ngươi đồng ý lấy nó, tất cả việc thương hào buôn bán, châu báu của ta đều cho ngươi. Chúng ta còn có thể hợp tác, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi a!” Chuyện tốt như vậy, có đốt đèn lồng lên tìm cũng không thấy a, cũng biết là hắn rất tiện nghi.
“Đa tạ ý tốt, chúng ta tiếp tục bàn chuyện buôn bán là được rồi!” Mạc Tĩnh Viễn vẫn sắc mặt như cũ, nhàn nhạt để người khác không nhìn ra được cảm xúc, cự tuyệt ý tốt kia.
“Ngươi….” Hắn như vậy không thay đổi, Lâm Ngọc Thành cũng chán nản “Hiền chất, ta cũng không phải người không hiểu chuyện, có phải ở Cẩm Tú thành có một cô nương tốt đúng không? Nghe nói ngươi có thu một tiểu nha đầu, để bên cạnh hầu hạ nhiều năm, ngươi cũng rất sủng nàng, liền chăm sóc cho nàng như đại tiểu thư……..”
“Lâm lão gia, đó là chuyện riêng của ta!” Hắn lạnh nhạt cắt lời Lâm Ngọc Thành.
“Ngươi đừng gấp, ta không có ý trách ngươi a!” Lâm Ngọc Thành cười ha ha không dứt, nhìn người trẻ tuổi trước mặt “Ta chỉ muốn nói với ngươi, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hơn nữa Mạc gia chỉ có ngươi là độc tử, lấy nhiều thê thiếp, có thể giúp ngươi sanh trẻ con càng nhiều càng tốt, không phải sao?”
Hắn không quên hào khí vỗ vai Mạc Tĩnh Viễn, làm hình dạng “Ta hiểu mà!”
“Nhưng là ngươi cần phải thanh tỉnh một chút, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm hỏng đại sự” Lâm Ngọc Thành mắt sáng lên, lấy kinh nghiệm lâu năm của mình chỉ bảo cho hắn.
“Nữ nhân sao, cho dù có sủng đến mấy cũng chỉ là công cụ làm ấm giường thôi, ngươi đừng vì một nha hoàn làm ấm giường như vậy mà làm mất cơ hội tốt.” Lâm Ngọc Thành hi vọng có thể dùng lời nói này đánh thức hắn “Ta đảm bảo với ngươi, Thương Thúy có dung nhan chi lượng, nàng gả cho ngươi, sau này có làm thiếp cũng không ầm ĩ.
Thấy Mạc Tĩnh Viễn không trả lời, Lâm Ngọc Thành vui mừng tưởng rằng mình đã thay đổi được hắn, nhưng lại bỏ quên ánh mắt không hài lòng của hộ vệ Mạc Tĩnh Viễn đang đứng đằng sau.
Đi theo Mạc Tĩnh Viễn nhiều năm, cho dù mặt không biến sắc nhưng Vương Thượng đã thầm lo lắng trong lòng cho Lâm lão gia này. Hắn vừa gặp mặt đã gọi thiếu gia là “hiền chất”, còn ra mặt “giáo huấn” thiếu gia, càng không cần nói hắn dám đem Nhạc Nhạn tiểu thư trở thành “nha hoàn làm ấm giường”, sau này Lâm phủ Thanh Bình thành sẽ sớm đi vào lịch sử rồi………
* * *
“Hiền chất, ngươi là người thông mình, tất nhiên sẽ hiểu được lợi hại của mối quan hệ này, thế nào đối với ngươi là tốt nhất, ngươi phải hiểu chứ?” Hắn ta thừa dịp, tiếp tục nói tiếp về vấn đề “trọng điểm” này.
Mạc Tĩnh Viễn lạnh nhạt liếc hắn một cái, còn chưa kịp nói thì bên ngoài đã có một người hầu vội vàng chạy đến.
“Lão gia, bên ngoài có một nha hoàn lớn miệng xưng là người của Mạc phủ, nói là có chuyện gặp muốn gặp Mạc thiếu gia!”
“Việc gấp?” Lâm Ngọc Thành xoay người nhìn Mạc Tĩnh Viễn, thấy hắn vẫn không có cảm xúc gì đành tự hạ lệnh “Cho nàng vào!”
Người hầu lĩnh mệnh lui xuống.
Lâm Ngọc Thành lại đảo ly rượu, tiếp tục nói “Hiền chất à, chuyện ta vừa nói ngươi cần phải cân nhắc nha! Ta thật rất vừa ý đứa con rể như ngươi, chờ chúng ta trở thành người nhà, chuyện gì cũng có thể bàn bạc a!”
Mạc Tĩnh Viễn không trả lời, để Lâm Ngọc Thành một mình độc thoại, liền cự tuyệt cũng chán.
Hắn như vậy không phản ứng làm Lâm Ngọc Thành nãy giờ đang nói một mình cũng dừng lại, không vui nhìn hắn “Hiền chất, nãy giờ ngươi có nghe ta nói gì không?”
“Thiếu gia!” Vương Thượng nãy giờ vẫn trầm mặc đứng phía sau không lên tiếng bỗng nói, chỉ vì hắn vừa nhìn một ngươi tuyệt không nên đến “Là Nhạc Nhạn tiểu thư đến!”
Nhìn thấy dáng người mảnh khảnh đi sau nô bộc Lâm phủ, Mạc Tĩnh Viễn tuấn nhan lạnh một cái, liền đi ra đình.
“Sao em lại đến đây?” Hắn đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn từ cao đến thấp, dễ dàng nhận ra nàng có vẻ mệt mỏi, liền tự tay nắm tay nàng “Nào, lại đây ngồi xuống!”
“Hiền chất!” Lâm Ngọc Thành trợn hai mắt nhìn hắn đem nha hoàn kia an trí chỗ ngồi, còn tự tay rót trà cho nàng…….
Hắn linh quang lóe lên, a, đây chính là nha hoàn trong truyền thuyết kia, tiểu tử này… thật là quá sủng rồi!
“Ta nói hiền chất a! Sủng người cũng phải có chừng mực, ta hôm nay là mở tiệc đãi ngươi, ngươi lại để chon nha hoàn ngồi cùng bàn, có phải hay không quá thất lễ rồi?”
Lâm Ngọc Thành quay sang nhìn sắc mặt tiểu cô nương kia, ừ thì có thanh thanh tú tú, nhưng nói đến khuynh nước khuynh thành, tuyệt đối không đến! Người như vậy chỉ đáng làm điểm tâm, ra ngoài đường tùy tiện tìm cũng có, thế nào lại trở thành bảo bối của Mạc Tĩnh Viễn đây?
Mạc Tĩnh Viễn không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, chỉ là nhìn Nhạc Nhạn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây? Là chính xác nàng một mình chạy đến đây sao?
“Sao lại chạy đến?”
“Thiếu gia….” Nhạc Nhạn hạ ly trà, căn bản không có tâm tình uống, nàng biết hắn không cao hứng, nhưng nàng không có biện pháp không đến……. cầu xin hắn.
“Thiếu gia!” Nàng khó được kích động bắt lấy cánh tay áo, giống như người chết đuối tìm được khúc gỗ liền vội vàng ôm lấy “Cầu xin người…… Cứu lấy Hương Hương.”
"Chuyện thế nào?" Mạc Tĩnh Viễn mi tâm nhấc lên gợn sóng, đã bao lâu nàng không nói chuyện như vậy với hắn? Nhìn hình dạng nàng lo sợ, hắn bỗng thấy tức giận!
Là ngươi không biết sống chết nào, dám cư nhiên dọa nạt nàng như vậy?
“Hương Hương nàng…” Nhạc Nhạn vội đứng lên tìm cách giải thích, nhưng trước mặt nàng bỗng nhiên tối sầm, người lại đổ gục trên ghế..
“Đợi chút lại nói!” Mạc Tĩnh Viễn không cần nhắc nhiều, vội vàng ôm nàng hướng bên ngoài đi “Vương Thượng, chuẩn bị kiệu.”
“Vâng!!”
“Hiền chất!” Lâm Ngọc Thành nãy giờ bị lơ đi vội ngăn đằng trước hắn “Ngươi đây là ý gì hả? Ta mặc dù tán thưởng ngươi, muốn cùng người hợp tác làm ăn, nhưng không có nghĩa ngươi có thể vô lễ như thế!”
Từ khi nha hoàn này xuất hiện, trong mắt Mạc Tĩnh Viễn chỉ có mình nàng, bây giờ không nói liền muốn rời đi, như vậy là thể thống gì đây?
Mạc Tĩnh Viễn trừng mắt liếc hắn, liền lên tiếng cùng lười nói..
“Ta nói ngươi, ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, nữ nhân chỉ là tế phẩm, ngươi liền từ bỏ cùng ta đàm thảo chuyện đứng đắn, lại chọn nàng, có phải quá khiến ta mất mặt? Hơn nữa nàng còn là người làm, hoàn toàn không xứng với thân phận của ngươi, nếu như ngươi cứ cố chấp không tỉnh, chỉ khiến mọi người chê cười thôi!”
Lời này của Lâm Ngọc Thành, thực sự đã chọc giận Mạc Tĩnh Viễn!
“Nói xong chưa? Tránh ra!” Cảm giác đặt cả trên người bên dưới, Mạc Tĩnh Viễn khinh khỉnh thanh âm, nhưng lời nói ra càng lúc càng sâu.
“Lâm lão gia! Chuyện làm ăn của chúng ta kết thúc như vậy, kể từ này Mạc gia ta cùng Lâm gia ngươi không có quan hệ!!” Hắn không chút nào dừng lại bên cạnh Lâm Ngọc Thành đang sững sờ.
“Cái gì??” Lâm Ngọc Thành lập tức phản ứng, đây chính là chuyện làm ăn lớn a, còn chưa bắt đầu thì kết thúc thế nào?
“Hiền chất, lời nói này của ngươi là ý gì?” Lâm Ngọc Thành vội vàng đuổi theo, khó có thể tin được quyết định này của hắn “Ngươi lần này đặc biệt đến Thanh Bình thành là vì chuyện làm ăn này, bây giờ ngươi nói chấm dứt liền chấm dứt, ngươi đem Lâm gia ta đặt ở đâu chứ?”
Hắn nghĩ sẽ tự tay bắt người kia ở lại, không ngờ lại vô ích.
Kỳ quái, hắn rõ là nhìn đúng mà, Mạc Tĩnh Viễn thế nào mà mới đó đã đi xa rồi?!
* * *
Mạc Tĩnh Viễn như trước không dừng lại, sải bước chạy ra ngoài, nếu không phải hắn không muốn cho người ta biết hắn có võ công, thì đã sớm thi triển khinh công cho mau rồi, cũng không cần phải nghe tiếng kêu của người kia.
“Hiền chất, người dừng bước!!” Hắn vẫn chính là không thèm quay đầu lại, Lâm Ngọc Thành thấy tình thế cấp bách bèn la to, nhưng nửa câu vẫn không có ai trả lời “Đợi chút a!”
“Ngươi cho là Mạc gia ngươi rất giỏi sao? Lâm Ngọc Thành ta cũng không để vào mắt!!”
Lâm Ngọc Thành bị làm cho mất thể diện, xấu hổ thành giận, trút hết lên bóng lưng đang ngày càng xa kia, “Không hợp tác coi như xong, ta cũng không tin Mạc gia ngươi còn có thể làm cái trò gì!! Chỉ cần Lâm gia ta không gật đầu, thì sau này nửa điểm tốt ở Thanh Bình thành các ngươi cũng không có! Ta sẽ đợi các ngươi quay lại cầu xin ta!!!!”
Hắn nói cứng rắn, hung dữ như vậy, thế nhưng vẫn không thể làm người phía trước quay đầu lại…….
Lâm Ngọc Thành cả người bỗng rét run, trợn mắt nhìn bóng dáng đang rời đi kia.
Tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, hắn nhất định phải giáo huấn một trận!
Ở trong điểm dừng chân của Mạc gia trong Thanh Bình thành, không khí ngưng đọng…
Kể từ chiều khi thiếu gia ôm tiểu cô nương kia quay lại, không khí hết sức nặng nề, ngưng đọng, người làm trong trang viên không ai dám lơ là bổn phận, hết sức nghiêm túc, hoàn toàn dám đến vị trí trọng điểm là phòng của thiếu gia.
Trong phòng, do trên đường đi không an lòng mà Nhạc Nhạn tỉnh dậy trong sợ hãi cực độ, nhớ tới nguyên nhân mà mình vượt đường dài đến đây tìm thiếu gia, hắn…. vẫn chưa trả lời nàng a!
“Gặp ác mộng sao?”
Thanh âm lãnh đạm từ một bên vang lên, Nhạc Nhạn cố gắng gượng dậy, đưa mắt đã thấy nam nhân ngồi bên cửa sổ.
Mặc dù Mạc Tĩnh Viễn không có gì khác so với bình thường, nhưng nàng biết hắn đang rất giận dữ, hơn hết, một nửa lý do đó là vì nàng.
Sớm biết hắn khi gặp mình sẽ rất tức giận, Nhạn Nhạn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ là đối với việc cầu xin hắn trợ giúp có chút lo lắng…..
Hắn tức giận như vậy, có hay không sẽ cự tuyệt nàng đây??
Nàng cắn răng một cái, nâng thân thể mệt mỏi ra khỏi giường, lập tức quỳ xuống.
“Nàng đây là đang làm cái gì??” Thanh âm hắn càng lãnh đạm hơn, nhưng trong mắt đã tràn ngập lửa giận.
“Em biết em tự tiện xuất phủ như vậy, người nhất định sẽ không cao hứng, nhưng tình huống của Hương Hương thật rất khẩn cấp, người có thể đến kinh thành một chuyến, giải quyết chuyện của Hương Hương giùm em, có được không?”
“Biết rõ ta không cao hứng, nhưng nàng vẫn làm?!” Hắn thật sự nên giáo huấn tiểu nữ nhân này thật tốt, là chuyện trời cao đất rộng gì, có thể khiến nàng một mình trốn đến nơi rất xa Cẩm Tú thành này đây? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Nếu có chuyện không may, nàng ốm yếu như vậy, sao có thể chống đỡ nổi đây ???
“Nô tỳ biết lỗi, nhưng Hương Hương, nàng…” Nhạc Nhạn vẫn cố giải thích, nếu nàng không đến, thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
“Vì Hương Hương, đến tính mạng nàng cũng không quan tâm hả???” Hắn vẫn đang hỏa khí đầy người, nhất quyết cứng rắn với nàng, tuyệt không đến nâng nàng lên.
Nàng nếu biết có hậu quả như vậy, sẽ phải chịu trách nhiệm!
“Em không có!” Nàng chầm chậm giải thích. “Em cũng không muốn lấy an nguy của mình ra giỡn, mới tra ra có nhóm hàng hóa cần chuyển đến Tây Việt tam thành, nên em mới đi cùng họ, giữa đường có người của tiêu cục bảo hộ nha!”
“Hàng hóa?” Hắn nhếch tuấn mi, tức giận không vì lời giải thích của nàng mà tiêu giảm. “Nàng biết đó là chuyến hàng khẩn cấp, thế mà vẫn ráng đi theo??”
Như vậy mà nói là không lấy an nguy của mình ra đùa giỡn. Chẳng lẽ nàng không nghĩ đến, thân thể thế kia làm sao chịu được vùi dập à? Chả trách sao sắc mặt nàng tái nhợt thế kia, còn ốm đi một chút, vừa gặp hắn liền lăn ra ngất xỉu!!!
“Nhiều người nói vì em mà phải giảm tốc độ!” Nàng vẻ mặt thẹn thùng, lại lớn tiếng cam đoan. “Em biết khi đi sẽ triệu bề khổ sở, nhưng em sẽ không làm mất mạng a!”
Quá lắm thì bệnh một trận thôi a!
“Nhưng là khác với Hương Hương!” Nàng rủ thấp đầu xuống, biết những chuyện này hắn luôn không quan tâm, lại cố tình muốn hắn ra mặt “Nhan gia bây giờ bất mãn Hương Hương vì nàng thay gả, nhận ra nàng lừa gạt mọi người, cả chuyện tiểu thư đào hôn cũng tức giận trút lên nàng, nàng bây giờ …. Phải chịu mọi ngược đãi…..”
Nói đến đây, tròng mắt luôn lãnh mặc của nàng cũng phủ một màn sương…
Thấy nàng khó chịu như thế, còn chịu khổ bôn ba đến tận đây, Mạc Tĩnh Viễn rốt cuộc cũng mềm lòng….
Hắn không còn đường lựa chọn kéo nàng lại, ôm nàng nằm lên giường, đối với nàng lớn mật bỏ trốn thật không thể tha thứ, nhưng những lời nàng nói kia, quả thật là muốn giết hắn!!
“Muốn ta biết, nàng không thể truyền tin sao?” Muội muội mình đào hôn, Hương Hương thay gả, tổng quản đích thức đã báo cho hắn nghe, chỉ là không nói đến Hương Hương bị hành hạ……
“Nếu chỉ truyền tin, thiếu gia chắc chắn không nhúc nhích nha!” Nhạc Nhạn ngoan ngoãn nghe lời, ôm hắn nằm trên giường, tay nắm tay hắn không buông.
Đến chuyện tiểu thư đào hôn, hắn còn không để ý, huống chi chuyện của Hương Hương, vốn biết thư từ vô dụng, lại không có thời gian trì hoãn, cho nên nàng mới đích thức đến, nếu như thiếu gia không đồng ý, nàng nhất định sẽ dùng hết mọi cách, cho đến khi hắn chịu đi kinh thành.
“Cho nên nàng liền tự mình đến?” Ánh mắt rơi vào bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, giọng điệu hắn thiện ác khó phân.
“Thiếu gia, xin người lên kinh thành một chuyến. Mau cứu Hương Hương…..” Trong mắt nàng mây mờ càng sâu, nếu như hắn không đồng ý, liền sẽ rơi xuống, là uy hiếp hắn.
Cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, Mạc Tĩnh Viễn không có trả lời.
Hắn biết nàng luôn quy củ giữ bổn phận, nếu như không phải tình huống nguy cấp, nàng sẽ không liều lĩnh đi một chuyến như thế, nếu không phải là bất đắc dĩ, nàng sẽ không lên tiếng cầu xin hắn…
Nhìn đôi mắt luôn tỉnh táo của nàng nay lại trở nên đầy lệ, hắn cũng chỉ có thể giống như quá khứ, gật đầu thỏa hiệp….
* * *
Mặc dù luôn bất mãn nàng vì người khác liều chết, hắn vẫn đồng ý.
“Nàng ở lại, mai ta xuất phát!”
Nàng như vậy xuất hiện trước mặt hắn, chính là đoán chắc hắn sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, chỉ cần nàng nói ra yêu cầu, hắn không có không đồng ý.
Mặc dù nàng rất ít yêu cầu hắn cái gì, hơn nữa thứ mình mong muốn, nàng cũng không dám cầu xin.
“Em cũng đi!” Tay nhỏ bé nhanh chóng bắt lấy, không buông ra “Em cũng muốn đi kinh thành!!”
Nàng lo cho Hương Hương, mắt không nhìn thấy người, nàng vẫn không an tâm.
“Nàng muốn làm chậm lộ trình của ta?” Tròng đen hắn nhíu lại, thoáng hiện cơn lốc.
“Em sẽ không!” Mặc dù tâm hư, nàng vẫn kiên trì “Em cũng muốn đi, em sẽ hảo hảo chăm sóc mình.”
“Nàng……”
“Từ chỗ này đến kinh thành chỉ có nửa tháng, em có thể lo.” Nàng vội cắt đứt lời hắn, tiếp tục thuyết phục “Hơn nữa chỗ này khí hậu không tốt, em cũng không thể ở lại lâu, về Cẩm Tú thành thì lại ngược đường, còn mất một tháng….”
Nàng dừng một chút, mặc dù không muốn như vậy, nhưng để đạt được mục đích, cách nào nàng cũng phải dùng nha!
“Người yên tâm để em một mình ở đây sao? Một mình về Cẩm Tú thành??” Hơn nữa nàng không thể bảo đảm, nếu hắn không cho nàng đi, nàng có hay không một mình tự lên kinh thành..
“Ta bảo Vương Thượng đưa nàng về Cẩm Tú thành.” Mạc Tĩnh Viễn cũng không ngốc, đã có lần thứ nhất chắc chắn sẽ có lần thứ hai, hắn không thể để nàng một mình được!
“Không cần!” Nhạc Nhạn đưa tay nắm chặt áo, la lên, thật sự là không ai có thể thuyết phục được nàng “Em lo lắng cho Hương Hương, nếu không cho em đi, em nhất định ăn không vào, ngủ không được!”
“Nàng là đang uy hiếp ta sao?” Mạc Tĩnh Viễn biết lời nàng nói là thật, nhưng hắn vẫn không gấp, mắt đen xinh đẹp nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của nàng, bụng đầy tức khí nhưng không có chỗ giải tỏa….
“Nhạc Nhạn không dám!” Nàng thầm than một tiếng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng cáu tiết giận dữ kia, biết hắn tính tình không tốt, nếu không nghĩ biện pháp giúp hắn nguôi giận, có khi chuyện nàng nhờ hắn ở kinh thành cũng sẽ bị bỏ qua a!
“Nàng có gì mà không dám??” Nàng như vậy mà không dám sao?
“Thiếu gia….” Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, khi thấy hắn nhíu mày, đành tựa nhẹ vào lòng hắn, nhẹ nhàng nhón chân hôn lên má hắn “Kỳ thật, em rất nhớ thiếu gia…”
Mạc Tĩnh Viễn ngẩn người, không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
“Người chuyến này xuất môn đi xa, một mình em trong Tĩnh Vũ hiên…. Rất không quen…” Má tái nhợt của nàng bỗng ửng hồng, thanh âm nàng thổ lộ rất khó xử, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.
“Thật vất vả mới gặp mặt, em thật muốn, ở chung với chàng .…lâu một chút…..” Khó khăn đem lời nói nói ra một lần, nàng chính là không dám nhìn hắn. [Đổi xưng hô tí nhé mấy bạn :3]
Mạc Tĩnh Viễn chăm chú nhìn người trong lòng mình, hắn cảm thấy mình thật sự thua dưới tay nàng.
Nha đầu này, cũng sẽ có ngày đùa giỡn tình cảm như thế ư? Nhưng quả thật,lời nói này rất hợp ý hắn a…
Ngay cả như vậy, hắn cũng không mong quá sớm đầu hàng…
“Nàng học từ ai mà miệng lưỡi trơn tru vậy, cư nhiên cũng biết mê hoặc ta rồi..”
Người trong lòng hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại yêu kiều xấu hổ mà trốn lại trong lòng, trước ngực hắn.
“Thật!” Vốn một phần ý định này nàng muốn giấu ở trong lòng, không để hắn phát giác, nhưng giờ phút này nàng không thể làm gì khác hơn là thừa nhận.
Một chữ “Thật!”, đã làm Mạc đại thiếu gia luôn luôn kiêu ngạo mỉm cười.
Thôi, cho dù có biết đây là kế hoạch của nàng, hắn cũng đành đồng ý “Thôi được, nghỉ ngơi trước, mai chúng ta cùng đi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook