Sủng Tì Của Thiếu Gia
Chương 1: Tiết tử

Tại Thịnh hoàng triều, rất ít người không biết đến Mạc gia ở Cẩm Tú thành. Mạc gia thịnh vượng giàu có đã mười hai thế hệ, gần như cùng thời gian từ khi hoàng triều tồn tại, mà hầu như những chỗ có buôn bán vải vóc, hầu như Mạc gia đều có quan hệ. Phường dệt tơ tằm, xưởng rút tơ, phường nhuộm, bộ trang, tú phường,… toàn bộ đều là của Mạc gia. Vải dệt ở phía trên còn đang chờ, thủ công thật tinh tế, khiến cho vải Mạc gia sản xuất, hàng năm đều được tiến cống lên triều đình, người bình thường có tiền cũng không nhất thiết có thể mua được.

Nhưng thân bị dân chúng Cẩm Tú thành vây lấy, trừ bỏ việc này cũng chỉ biết đến một thế hệ. Mạc gia chỉ điểm luôn là một thiếu gia, một tiểu thư, người lớn đan bạc, nhưng trừ bỏ chính quy thiếu gia cùng tiểu thư, ngoài ra còn có ba vị “tiểu thư” khác khiến người ta tò mò.

Đừng hiểu lầm, ba vị tiểu thư này không phải do chính Mạc lão gia sinh ra mà là “con nuôi”, từ nhỏ đã được bán vào Mạc phủ làm “tỳ nữ”.

Vậy thì tỳ nữ làm sao mà trở thành tiểu thư?

Vậy phải qua thật nhiều quá trình mới nổi lên nha!

Người thứ nhất, cũng là người đứng đầu, chính là đi theo đại tổng quản học tập, “Thiên Hạm tiểu thư”, hiện đang ở tú phương Mạc lão gia giao cho nàng quản lý, nghe nói đợi đến khi tổng quản về hưu thì Thiên Hạm tiểu thư chính thức trở thành tổng quản lý, trở thành vị nữ tổng quản đầu tiên trong mười hai thế hệ từ trước đến giờ.

Người thứ hai, từ nhỏ đã đi theo đại thiếu gia Mạc Tĩnh Viễn, gọi là “Nhạc Nhạn tiểu thư”. Mạc đại thiếu gia kiêu căng thành tính, hỉ nộ vô thường, nghe nói đưa mắt trên suốt cuộc đời này, cũng chỉ có mỗi mình Nhạc Nhạn tiểu thư trị được hắn. Bởi thế nên cũng khó trách vì sao Mạc lão phu nhân đối với Nhạc Nhạn tiểu thư cũng có vài phần kính trọng.

Người thứ ba, chính là tỳ nữ lớn lên cùng Mạc gia chính thiên kim, gọi là “Hoài Hương tiểu thư”. Hoài Hương tiểu thư này mọi người đều thấy qua, luôn đi theo phía sau Mạc gia thiên kim, yêu kiều ôn nhu, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào thoải mái, bị Mạc gia đại tiểu thư đem đi khắp nơi sinh sự, chết cũng không rời, nên cũng như thế, dù sao Hoài Hương tiểu thư khuyên thiên kim hồi phủ, nghe nói ngay cả tên, cũng là do tiểu thư đặt cho nàng, lại năn ni cha mẹ cho dẫn nàng đi theo bên cạnh làm bạn, tình nghĩa tất nhiên cũng trái với địa vị.

Cuối cùng, đương nhiên không thể không nhắc đến Mạc tiểu thư chính quy thiên kim: Mạc Nguyên Thiến.

Nói đến vị tiểu thư duy nhất của Mạc gia này, mọi người không khỏi lén lút lắc đầu, Mạc Nguyên Thiến bộ dạng cực đẹp, người thường không cẩn thận nhìn phải dễ bị mất hồn, nhưng đừng nhìn vẻ ngoài tiểu thư mà đánh giá, nàng chính là yêu tinh tiên nữ, hành vi như ngựa thoát khỏi dây cương, thương gây họa ở bên ngoài. Tất nhiên, người chịu tội luôn là Hoài Hương tiểu thư.

Tứ vị tiểu thư này, đó là tứ đại nhân vật thường xuyên được nhắc đến của Cẩm Tú thành “Phong vân nhân vật”.

Bọn hắn cũng không khó để đoán ra được rằng, cuối cùng cũng đến lúc bốn vị tiểu thư cùng nhau kết hôn, thất không biết khi nào chuyện có thai sẽ cùng truyền ra nữa?

Dân chúng Cẩm Tú thành, đương nhiên sẽ chờ đợi!

Chương 1 Nhạc Nhạn đi theo sau Vương đại nương, trên tay cẩn thận cầm hai đầu của tô tổ yến nóng. Tô cháo yến này là do đích thân phu nhân căn dặn trù phòng làm riêng cho thiếu gia!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lộ rõ vẻ bất an, chỉ cần nghĩ đến việc trình diện vị đại thiếu gia kia, nàng liền trở nên khẩn trương vô cùng!

Từ lúc nàng đến Mạc phủ đến giờ cũng đã ba tháng, mặc dù vẫn chưa thuộc hết đường sá ở Mạc phủ nên thi thoảng vẫn còn đi lạc, nhưng mà nàng luôn để lại những dấu hiệu để dễ nhớ, may mà nàng tuổi còn nhỏ, phải sống phần lớn ở một chỗ cố định, trong lúc nhất thời cũng không náo loạn.

Ở phía bàn trên truyền tới trận trận hương khí, khiến nàng không tự chủ được nheo nheo mi lại.

A, tổ yên đâu? Nàng lần đầu tiên nghe đến một loại canh cực phẩm, hình như Lý đầu đã cho rất nhiều dược phẩm làm, chỉ là một chén như vậy, nhưng đó cũng là vật mà một người tầm thường cũng muốn một năm mới đủ để thu vào!

Nguyên bản nó cũng không đến tay nàng, chính là những vị đầu bếp thật vất vả khéo léo mới làm ra được bát canh bổ quý này, người phụ trách hầu hạ thiếu gia bỗng nhiên đau bụng muốn đi nhà xí, sợ nói vậy làm mất mặt nam nhi nên đành nhờ nàng đưa đến Tĩnh Vũ hiên cho thiếu gia.

Nàng còn nhỏ nhưng không dám nghịch ngợm, mà quản lý trù phòng đại nương thân thể cũng không được tốt, cho nên mặc dù không biết thiếu gia lẫn Tĩnh Vũ hiên ở đâu, nàng vẫn cứng rắn xung phong đòi đi, may mà có Vương đại nương thương tình, bèn chỉ cho nàng đường đến………

“Ở đằng trước cũng được!” Vương đại nương dừng lại bước chân, đối nơi này cùng nữ nhi nhu thuận cũng có chút đồng tình “Không có lệnh của thiếu gia thì tuyệt đối không được tùy ý bước vào. Cho nên, ta chỉ có thể tiễn con đến đây thôi!”

“Con đã biết! Cảm tạ Vương đại nương!”, Nhạc Nhạn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Vương đại nương “Con đây vào nha!”

“Nhạc Nhạn”, Vương đại nương nhìn chung cũng không nỡ đành gọi nàng, ra sức nhắc nhở “Thiếu gia hắn … tính tình không được tốt lắm, con vào một hồi nhất định phải cẩn thận, không được chọc giận hắn, nếu không chỉ sợ những ngày còn lại của con nhất định sẽ khổ sợ!”

Vương đại nương biết nữ oa nhi này là một đứa trẻ ngoan, vì kiên phụ phải đi lập nghiệp tìm kế sinh nhai đành vào Mạc phủ làm nha đầu, thêm tám năm kí ước.

Theo nàng biết, Nhạc Nhạn chính là vừa đến phủ, tính tình lại không muốn giao tiếp cùng ai, chỉ sợ có kẻ muốn chỉnh oa nhi này!

Đã có lời nhắc nhở, nàng cũng không biện pháp đành trấn an, chỉ có thể nghe theo một chút: “Được, con sẽ hội cẩn thận mà!” nguyên bản Nhạc Nhạn tâm đã khẩn trương vô cùng, nay lại nghe Vương đại nương nói, nhất thời lòng cảm thấy sợ hãi hơn trước.

“Tốt, vậy con mau vào đi!” Vương đại nương vươn tay xoa xoa đầu nàng.

Nhạc Nhạn gật gật đầu, xoay người đi, thân hình nhỏ nhắn khuất dần ở phía cửa sau. Vương đại nương nhìn theo bóng dáng của nàng, không nhịn được thở dài một hơi, chỉ hy vọng thiếu gia hôm nay tính tình tốt một chút, vạn lần đừng có làm khó Nhạc Nhạn nha đầu!

Đến Tĩnh Vũ hiên, Nhạc Nhan không còn tâm tư đánh giá cảnh quan xung quanh mình, chính là âm thầm lo lắng!

Thiếu gia thế nào lại ở nơi to lớn thế này a! Vậy thì nàng biết thiếu gia ở đâu mà tìm bây giờ?

Nàng cảm giác được chén canh trên tay dần trở nên lạnh, không khỏi trở nên nóng nảy.

“Thiếu gia!” Nàng hét lớn, giống như con ngựa nhỏ nhìn bốn bề xung quanh, chỉ tiếc rằng nàng sinh ra đã thấp bé, có nhìn cũng nhìn không được bao xa!

“Làm sao bây giờ?” Nàng lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây, không nhịn được la lớn hơn một chút “Thiếu gia ……. Thiếu gia!”

“Ais, thật là ồn chết người mà!”

Một thanh âm ở phía sau nàng đột nhiên vang lên, khiến thân hình nàng run lên vì sợ, không cẩn thận mà trượt một tí.

“Ngươi là ai? Ai cho ngươi đến đây hả?” Nói chuyện với nàng đích thị là Mạc đại thiếu gia Mạc Tĩnh Viễn, khuôn mặt hắn lộ vẻ không hài lòng, nhìn chằm chằm oa nhi trước mặt.

Nhạc Nhan vừa ngước lên đã cảm thấy choáng váng..

Hắn… chính là thiếu gia sao? Thì ra thiếu gia lại như vậy … tỏa sáng?!

“Có cái gì mà choáng váng hả? Ta là đang hỏi chuyện ngươi nha!” Mạc Tĩnh Viễn trừng mắt nhìn tiểu oa nhi chỉ đáng không điểm trước mặt hắn.

Không phải đây là tiểu oa nhi sao? Hắn luôn luôn không cho người lạ vào trong này, chẳng lẽ nàng lại không biết mà ngang nhiên đi vào?!

“Em… phu nhân muốn trù phòng làm canh cho thiếu gia, em chỉ là người đem canh đến thôi hà!” Nghĩ đến lời nhắc nhở của Vương đại nương, Nhạc Nhạn sợ hắn tức giận, vội vàng nói rõ nguyên do.

“Còn không mau đi ra ngoài!” Đôi hắc mâu sâu thẳm nhìn về phía nàng, xoay người hướng đến phòng của mình mà đi!

“Nhưng … nhưng mà…..” Mặc dù không dám chống lại thiếu gia, nhưng nếu nàng cứ như vậy mà đem canh trở về, khẳng định sẽ bị trù tử hội tức giận mà la mắng đi, hơn nữa … còn có phu nhân………

“Thiếu gia, cái……” Nhạc Nhạn ngơ ngác đi theo sau hắn, cố gắng cùng hắn giải thích rõ cái nàng đang cầm trên tay, “Này là phu nhân làm riêng cho người a, rồi tới Trần bá phí công chế biến, nếu thiếu gia không uống… sẽ bị lạnh đó!”

“Ai cho ngươi đi theo ta?” Mạc Tĩnh Viên không hề rống to kêu to, chỉ có duy nhất lạnh lùng nói không chút che giấu nét cười nhạo trong mắt, liền đem người khác sợ hãi.

“Không ai hết!” Nhạc Nhạn trong lòng rung động, không hề nghĩ đến thiếu gia lại xinh đẹp như vậy, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến nàng sợ hãi vô cùng a, rất muốn một phát bỏ chạy “Nhưng là Phượng đại nương muốn em đem canh này cho thiếu gia uống mà!”

Nàng sợ hãi đánh giá thiếu gia, phản ứng của hắn càng không giống với suy nghĩ của nàng. Nguyên bản nàng nghĩ, mọi người trong miệng nói thiếu gia không tốt, bộ dạng giống như ác quỷ giết người, nàng không nghe, hắn đại khái chính là một người ác độc, thường xuyên đánh người, không nghĩ đến hắn chính là dùng ánh mắt xinh đẹp của mình mà trừng nàng. Phát sáng như vậy, khiến hơi thở nàng không tự chủ được rung rung….

“Ngươi muốn ta uống là ta phải uống sao?” Mạc Tĩnh Viễn cao ngạo nhìn nàng, như là đang nhìn cái gì đó, cười cười.

“A, không phải như vậy …..” Nhạc Nhạn bị hắn bất lịch sự chất vấn, liền á khẩu, không nói thành lời, không biết phải giải thích thế nào mới tốt! Mặc dù sợ hắn, nhưng nàng vẫn cố hết sức thuyết phục, không để cho hắn hiểu lầm.

“Em nghe nói mấy ngày trước phủ chúng ta có mua được loại yến thượng hạng, phu nhân mới muốn Trần bá làm cho thiếu gia tẩm bổ thân mình. Tất cả dược phẩm Lý đầu dùng đều là tốt nhất, rất đắt!” Nàng là thật lực dụng tâm cầm trên tay bát canh bổ này không dám phạm lỗi, nếu không may làm rớt, nàng xác thực cả đời này sẽ phải ở Mạc phủ để mà trả nợ nha~

Nàng bất an chuyển động, nhích người lên một cái, theo sau lưng hắn đông tây đi một đoạn, nói thật, tay nàng mỏi quá đi!

“Đắt lắm sao?” Mạc Tĩnh Viễn cười nhạo một cái, nhìn tâm trạng không rõ lắm của tiểu nha đầu trước mặt, “Ở trước mặt ta, cho ngươi đứng đó giải thích sao?”

Hắn không có vật gì là không có cả, ngân lượng là nhiều nhất, hắn xem thật cẩn thận hình dạng tiểu nha đầu này, thật sự là buồn cười vô cùng. Có lẽ tổ yến này đối với người khác thì quý vô cùng, nhưng ở trong mắt hắn, căn bản chính là đồng dạng với sỏi đá trên đường, có gì mà quý chứ?

Nhạc Nhan sửng sốt, có lý nào mà “quý” không thể tự giải thích được?

“Xin lỗi thiếu gia!” Nàng thành tâm xin lỗi, thật lòng không muốn làm phiền lòng vị thiếu niên trước mặt này, “Em không biết là không thể giải thích!”

Mạc Tĩnh Viễn vẫn trừng mắt nhìn nàng, cho rằng nàng là đang đùa giỡn hắn.

“Đi ra ngoài”. Không hứng thú cùng nàng nhiều lời, Mạc Tĩnh Viễn trực tiếp ra lệnh đuổi khách, lần này thậm chí không có từ “Cổn”.

“Nhưng mà … canh này…” Nhạc Nhạc có chút cố chấp “Canh này nhất định……”

Nàng không biết thuyết phục hắn bằng cách nào, chỉ biết hắn đông tây vẫn không cần a! Như vậy thật là uổng phí mà!

”Cho dù thiếu gia cảm thấy như vậy thật bình thường, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của mọi người, nếu người không ăn, hẳn phu nhân và Trần bá cũng sẽ thấy thật buồn nha!”

”Buồn?” Hắn xem như đây là một câu chuyện cười, ánh mắt mang đầy mười phần ác khí nhìn tiểu oa nhi trước mắt “Ta xem, người khổ sở nhất hẳn là ngươi đi!”

Nàng đã giải thích đàng hoàng như vậy, nếu bây giờ trở về, không đưa cho hắn được, chắc chắn sẽ bị phạt nha. Nhìn không ra nàng nhỏ tuổi đã không trung thực như vậy!

“Em?” Nhạc Nhạn không hiểu ý của hắn lắm, hắn không ăn thì bọn nàng sẽ không được tốt nha!

“Ngươi sợ bị phạt không?”

Tâm bay ở ngoài bầu trời kia một chút, Nhạc Nhạn đành ngoan ngoãn gật đầu.

* * * *

“Đúng vậy?” Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Tĩnh Viễn lộ ra không nhiều cảm xúc, chỉ lộ ra nụ cười giả tạo “Lúc này ngươi quả là thành thật!”

Chỉ tiếc, hắn đã cho nàng quá nhiều lần gặp mặt, nàng lại cố tình không muốn ở lại trước mặt hắn, khiến hắn thật sự tức giận,

“Nếu canh bị lạnh, chắc khi về ngươi sẽ bị mắng một trận đi!” Hắn bất lịch sự hỏi đúng tâm sự của nàng, đôi mắt nhìn nàng, chờ đợi phản ứng của nàng.

“Đúng vậy!” Nhạc Nhạn vô tâm đáp, “Cho nên em rất lo lắng! Chỉ sợ….. !!!”

Còn chưa nói xong nàng đã vội hét lớn một tiếng, cảm thấy trên tay mình vừa nóng, lại đau, càng đáng sợ là… Khi nàng nhìn xuống, dưới đất đã là một bãi hỗn độn!

“Rớt rồi!” Mạc Tĩnh Viễn mỉm cười.

“Tại sao hả?” Ngoài dự kiến của hắn, Nhạc Nhạn không phóng to âm lượng khóc nháo, cũng không quỳ xuống cầu xin hắn tha tội, chính là ngước mặt lên, quên mất tôn ti mà nhìn hắn, không hề hoảng sợ, chỉ có nghi hoặc, và khó hiểu……..

Hắn vì một đôi mắt trong trẻo kia làm cho tâm động, liền ra vẻ không quan tâm đến nàng, chỉ bảo là do “Ngoài ý muốn”

Hắn cứ tưởng nàng nhịn không được mà tức giận, chính là chuyện đó không có xảy ra.

Nhạc Nhạn chính là an tĩnh cầm lấy cái khay, cúi xuống yên lặng thu dọn mảnh vỡ còn sót lại trên đất, sau đó liền xoay người rời khỏi Tĩnh Vũ hiên.

Như vậy là xong sao?

Mạc Tĩnh Viễn nhìn theo thân ảnh nho nhỏ kia đi khuất dần, làn mi xinh đẹp nhếch lên, chỉ cảm thấy tinh thần trở nên buồn bực.

Nha đầu này …. Thật không thể tin được! Chắc chắn sẽ không muốn gặp hắn lần nữa rồi!

Hắn tức giận nhìn chăm chăm tàn dư còn lưu lại trên đất, nghĩ đến sau khi ném đi cái tô, giống như làm đổ không ít lên tay nàng….

Mặc kệ! Ai bảo nàng làm hắn tức giận chứ! Bị hắn giáo huấn cũng đúng thôi!

Hắn xoay người, hướng thư phòng đi đến, không hề đem cái chuyện ngoài ý muốn này để trong lòng!

* * * *

Đêm lạnh như băng, mùa xuân đến Cẩm Tú thành cũng trở lại ấm áp hơn một chút, nhưng vào đêm thì hơi nước gia tăng, liền biến thành kiểu khí hậu không giống ban ngày có chút sảng khoái.

Ngại trong phòng trở nên lạnh, Mạc Tĩnh Viễn thi triển chút kinh công muốn làm người nóng lên, đột nhiên phát hiện, phòng hạ nhân, dưới cây tùng có chút thanh âm lén lút nho nhỏ.

Hắn gợi lên mỉm cười, nếu là trộm, chắc chắn sẽ rất thú vị a!

Hắn bây giờ đang rất chán nản a, nếu có gì để chơi một chút, khẳng định tối ngủ sẽ rất ngon….

Hắn thuận tay cầm lấy một hòn đá ném ra ngoài dưới gốc cây, lập tức có một thanh âm mềm mại vì đau mà la lên.

Thanh âm này … có chút non nớt, hơn nữa, còn có chút … Quen tai?!

Mạc Tĩnh Viễn rất nhanh nghĩ đến chính mình nghe nhầm, không tự giác được mà trầm giọng…

“Ra!”

Không có động tĩnh…..

“Nếu không đừng trách ta động thủ!” Trong lời nói không có chút điểm hài lòng…

Cuối cùng bóng đen trở nên hoảng hốt, một thân hình nho nhỏ hiện ra trước mặt hắn..

“Chậm như vậy! Ngươi ở đây là làm cái gì?” Hắn nhìn tiểu nha đầu trước mặt, khuôn mặt cúi gằm xuống, có lẽ không nghĩ đến sẽ bị hắn bắt gặp…

Không trả lời? Khẩu khí hắn càng trở nên hung ác.

“Không trả lời ta sao? Hay là muốn ta gọi người tới?”

“Không cần nha!” Tiểu nhân nhi trầm mặc kia rốt cục cũng lên tiếng trả lời.

“Còn không mau nói!” Hắn nhìn bộ quần áo đơn bạc trên người nàng, ánh mắt hướng về hai bàn tay nàng đang chặt chẽ nắm lại “Trong tay ngươi là đang cầm cái gì?”

Hiển nhiên hắn đã hỏi đến trọng điểm nha! Chỉ thấy nàng hơi hơi chấn động, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bước chân không tự giác liền lùi lại vài bước.

Chỉ cần liếc mắt một cái, liền để hắn thấy được, trong ánh mắt nàng, là quật cường, mà cũng là … sợ!

“Mau lấy ra cho ta xem” Nàng càng im lặng, hắn lại càng tò mò, chậm quá! Một nữ oa nhi như vậy thì ở đây làm gì a?

Nhạc Nhạn không dám cãi lời hắn, đành phải mở tay ra, để hắn coi đồ vật bên trong tay mình…

“Quả trứng hồng?” Mạc Tĩnh Viễn có chút ngoài ý muốn, không tưởng tượng được, nàng như vậy dụng tâm bảo hộ đông tây, lại chính là một cái quả trứng còn nóng đỏ?

“Ngươi nửa đêm không ngủ, muốn lấy quả trứng này làm cái gì?”

“Em…….” Nhạc Nhạn cẩn thận đánh giá sắc mặt hắn, phân vân không biết có nên nói ra sự thật hay không?

“Giải thích mau!” Mạc Tĩnh Viễn hắn không có đủ kiên nhẫn để chờ nàng ấp úng đến hừng đông, “Trung thực mà giải thích! Nếu không ta sẽ kêu mọi người dậy hỏi cho rõ ràng!”

Hắn uy hiếp như vậy, Nhạc Nhạn sợ mọi người bị hắn làm phiền liền thành thật giải thích:

“Hôm nay là sinh nhật em, Vương đại nương mới đưa cho em quả trứng hồng, bảo em ăn a!” Nói xong, nàng nhịn không được quay qua vụng trộm nhìn hắn, muốn biết hắn có hay không tức giận, liền giải thích lại “Này là quả trứng Vương đại nương lén đưa cho em, em cũng không định ăn mà! Lát nữa em sẽ đi trả lại cho trù phòng, mong người đừng trách phạt Vương đại nương, có gì cứ trách em hết!”

Dù sao chính nàng bị phạt cũng thành thói quen, từ ngày đó đem chén bể trở lại trù phòng Phương đại nương càng đối nàng thêm nghiêm khắc, nàng cũng không có trách, kỳ thật Vương đại nương cũng bị Phương đại nương khiển trách, phạt một ngày chỉ cho ăn một bữa cơm, mới cố ý lấy cái trứng hồng này cho nàng làm quà sinh nhật, để nàng không đến nỗi nhịn đói mà đi ngủ.

Mạc Tĩnh Viễn nhìn chăm chú nàng đang chán nản, nàng thế nào tưởng tượng được hắn thế nhưng lại ngồi xuống cạnh nàng cùng ăn trứng gà nha?

“Nếu đã cầm rồi, thì mắc gì không ăn chứ?! Mà sao ngươi lại ở dưới cây tùng hả? Tính làm gì đây?” Hắn không để ý đến yêu cầu “muốn bị phạt” của nàng, Mạc Tĩnh Viễn thầm nghĩ muốn hiểu hết mọi hành động của nàng.

* * * *

Thấy hắn không truy cứu chuyện quả trứng hồng trên tay, Nhạc Nhạn có chút kinh ngạc nhưng vẫn không dám yên tâm! Dù gì nàng vẫn chưa quên được hắn lần trước hỉ nộ vô thường như thế nào a! Dù sao đây cũng không còn là bí mật, chắc hắn đang âm thầm đánh giá nàng, sau đó giao cho Phương đại nương dạy dỗ đi!

“Mau giải thích đi chứ!” Thấy nàng nửa ngày vẫn không trả lời, chính là dùng cặp mắt kia chăm chú nhìn hắn khiến hắn phiền lòng, hắn nhíu mày, thúc giục nàng mau mau trả lời.

Dữ như vậy a… Nhạc Nhạn không nhịn được hốc mắt liền trở nên hồng, nhưng vẫn cứng rắn không chịu cho nước mắt rơi xuống.

“Em nghĩ … thiếu gia đã ngủ rồi…. Em lại sợ ồn đến người khác, nên đến đây!” Nàng không tự giác nắm chặt trái trứng hồng trong tay.

Nàng nhớ đến khi cha còn ở trên đời, trong ngày sinh nhật nương cũng ở cùng nàng, hào phóng tặng nàng một trái trứng hồng, sờ đầu nàng và mỉm cười nhìn nàng cùng đệ đệ ăn xong. Nhưng là bây giờ, mặc dù trong tay nàng vẫn là trái trứng hồng, nhưng nương không có ở đây, tiểu đệ cũng không đến ăn cùng……

Nhìn tay của nàng nắm chặt, ánh mắt tràn đầy bi thương, ngực Mạc Tĩnh Viễn đột nhiên chấn động.

Hắn nhớ đến muội muội chính quy của mình, nàng đại khái cùng với Nguyên Thiến chỉ là quan hệ bình thường đi? Hai người gặp được nhau nhưng vẫn chính là thân phận khác biệt, muội muội hắn còn có chỗ dựa vững chắc là Mạc gia, đừng nói là phủ đệ, chỉ sợ cả Cẩm Tú thành cũng đều tùy ý nàng náo loạn, cho dù có chuyện gì xảy ra, cha mẹ bỏ mặc thì cũng còn người đại ca này ra mặt.

Nhưng là nữ oa nhi trước mặt hắn, là đang nhớ đến ngày sinh nhật năm đó, bây giờ chỉ có thể cầm một quả trứng, cũng không có ai phát hiện ra nàng đang ở đây.

Một tiếng động vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn nhìn tiểu nha đầu đang cúi gằm mặt, như là muốn xác nhận nguồn gốc của thanh âm kia, mà trên mặt nàng trở nên phiếm hồng xác nhận hắn đã không nghe nhầm.

“Ngươi… đói bụng?” Hắn không chú ý tới chính mình đang có bao nhiêu khẩn trương, hình dạng có bao nhiêu hung dữ.

“Em…” Nhạc Nhạn không trả lời, cũng không biết chính mình nên trả lời thế nào, cũng không thể trực tiếp giải thích. Chung quy cũng tại hắn làm nàng chỉ ăn được một bữa cơm mà!

Mạc Tĩnh Viễn tiếp tục có điều khó hiểu, nhưng cũng không nói nhiều mà trực tiếp nắm tay nàng đi đến cái đình bên cạnh, tìm ra chỗ ngồi bên cạnh cây nến nhỏ , sau đó kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình….

“Trước đem trứng ăn đi, nếu vẫn còn đói thì đến trù phòng tìm cái gì đó mà ăn!” Âm thanh hắn không cao không thấp không nghe ra cảm xúc bên trong, phảng phất hai người giống như hai người xa lạ mà ngồi cạnh nhau………

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương