Trên thiên đình, cặp vợ chồng đẹp như tranh vẽ đang bàn bạc một chuyện vô cùng hệ trọng. Nữ ôn nhu nhẹ nhàng là Bích Lan tiên tử, nam anh tuấn khí chất vô cùng là Nam Đạt tướng quân.

"Đạt, chàng nói xem chúng ta có nên trừng phạt tên kia vì đã bắt cóc mất con gái xinh đẹp của thiếp không?", Bích Lan nói lời dịu dàng nhưng lại vô cùng phúc hắc.

"Lan nhi, nàng muốn tính kế với tinh tú chuyển thế, không sợ đạo trời phạt sao?".

"Thiếp mặc kệ, quản hắn là tinh quân, là thần tiên đi nữa nếu cướp con gái của thiếp thì thiếp cũng không tha. Chàng nói một câu, có giúp thiếp không?".

"Giúp, giúp, đương nhiên phải giúp nàng rồi".

"Nè, Yên nhi cũng là con chàng mà, tại sao chàng lại chẳng mảy may gì hết vậy?".

Nam Đạt hết biết, đúng là con hư tại mẹ mà, Nam Yên như vậy cũng là do thê tử của hắn quá cưng chiều nàng, nhưng hắn là tướng quân, có nề nếp quy củ, làm sao có thể cưng chiều con gái ra mặt được.

"Nàng nói gì vậy, ta đương nhiên thương Yên nhi rồi, nhưng không thể chiều hư con được".

Bích Lan dẩu môi cong lên, "Xì, Yên nhi xinh đẹp ngoan ngoãn giống người ta thế mà chê hư".

Nam Đạt té ngửa.

Hoàng cung Khinh quốc

Khinh Duật Phàm mở mắt dậy, nhìn Nam Yên trong vòng tay của mình thì không khỏi cảm thấy hạnh phúc, nhưng hắn cũng có phiền muộn. Hắn biết nàng là tiên, đương nhiên sẽ sống thọ với trời đất, trẻ mãi không già nhưng hắn chỉ là người trần mắt thịt, sẽ già và chết nên nàng sẽ sống với hắn tới khi nào hắn không biết được. Tóm lại hắn rất phiền, nhưng hắn mỗi ngày đều làm cho nàng hạnh phúc, vui vẻ không lo âu để nàng không phát hiện ra hắn có tâm sự.

Nam Yên lúc này chợt mở mắt, thấy ánh mắt hắn đau buồn kì lạ nhưng thây nàng thì lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường.

Hắn vuốt ve đôi má nàng, cảm giác mềm mại khiến hắn mềm lòng, nàng bắt lấy tay hắn rồi đột nhiên trèo lên người hắn khiến hoàn cảnh lúc này là nữ trên nam dưới.

"Yên nhi, đừng nghịch, ta sắp thượng triều rồi".

"Quản cái thượng triều của chàng là gì, ta có chuyện muốn hỏi chàng".

"Ừ, nhưng nàng trong tư thế này có phải quá khiêu khích hay không?".

Nàng cũng cảm thấy cái thứ nóng rực đã "dựng lều" chọt vào mông nàng khiến nàng đỏ rực cả mặt, nhưng nghĩ đến có chuyện muốn nói nên mặc kệ hắn.

Nam Yên uốn éo trên người hắn, còn nói giọng quyến rũ, "Ta mặc kệ, chàng nếu không trả lời ta thành thật thì ta sẽ không thỏa mãn chàng, ta sẽ để chàng trong tình trạng này mà lên triều đó"

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới cười lớn, "Ha ha, Yên nhi hôm nay nàng còn dám trả giá với ta sao, nếu ta nói không thì sao?"

"Chàng thật ngoan cố, được rồi", sau đó Nam Yên lẩm nhẩm trong miệng làm phép hắn, nàng cười tít mắt lên, "Xong, chàng đã bị ta điểm huyệt".

Vỗ vỗ má hắn như tiểu hài tử mà chọc, "Chàng mau trả lời vấn đề của ta nha, nói, vì sao mấy ngày nay ánh mắt của chàng luôn nhìn ta rất kỳ lạ, đặc biệt là nhìn chằm chằm vào bụng của ta?".

Hắn vẫn im lặng nhìn nàng, bỗng nhiên ánh mắt thay đổi biến thành gian xảo, trực tiếp lật người lại biến thành tư thế "chàng trên thiếp dưới" trong sự kinh ngạc của Nam Yên, "Nàng có phải rất ngạc nhiên vì sao ta có thể chuyển động không? Thực ra ta cũng không biết, thời điểm nàng nói nàng điểm huyệt ta nhưng ta lại không cảm thấy gì cả".

"Chàng..."Thật không thể tin được, phép thuật của ta không có tác dụng với hắn?! Nhìn khuôn mặt cười yêu nghiệt của hắn thì nàng đã sớm tức giận rồi, "Coi như chàng may, nhưng chàng vẫn không được trốn tránh câu hỏi của ta, bằng không ta sẽ cho chàng ra thư phòng mà ngủ!".

"Nàng đó, cái gì không học lại dám uy hiếp tướng công nàng. Được rồi, ta nói. Yên nhi, không phải nàng không biết ta và nàng căn bản là hai người của hai thế giới, nàng trường sinh bất lão, ta chỉ là người phàm, sớm muộn gì cũng sẽ có người nhận ra điểm khác biệt của nàng, đến lúc đó ta sẽ ra sao nếu không có nàng? Ta thực sự không dám nghĩ tới".

Thấy Khinh Duật Phàm đau buồn khi nói chuyện đó với nàng, Nam Yên cũng đau lòng. Nàng biết chứ, nhưng nàng cũng đã nghĩ ra một cách có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi.

"Đừng đau lòng, Phàm ta nói chàng nghe, ta sẽ ở lại với chàng, ta sẽ không bỏ đi với bất kì tình huống nào, ta hứa".

"Yên nhi, nhưng mà hình dáng của nàng?".

"Đừng lo, ta tự có cách, vậy đã xong vấn đề thứ nhất, vậy còn vấn đề thứ hai?"

Nói đến đây, hắn không khỏi xấu hổ nhìn nàng, "Cái đó, Yên nhi nàng có thấy ta rất dũng mãnh?".

Ặc, đúng là tên mặt dày, lại đi hỏi chuyện này, "À, ta thừa nhận, chàng rất được, nhưng chuyện này thì liên quan tới... A, không lẽ là?!".

"Ừ, ta mong nàng có thai".

Sắc mặt của Nam Yên lúc này từ đỏ chuyển sang màu trắng, nhợt nhạt làm hắn hốt hoảng, tưởng nàng có bệnh nhưng nàng phất tay không sao, sau đó ôm chầm lấy người nào đó mà khóc, "Phàm, ta có chuyện giấu chàng, vì không muốn *hức, hức* chàng phải buồn *hức, hức*".

"Nàng làm sao thế, có chuyện gì?", hắn thấy nàng khóc, lần này nàng khóc vì đau buồn chứ không phải làm nũng, hắn rất đau lòng.

Từ ngoài cửa đã truyền vào tiếng kêu hắn, "Hoàng thượng, thỉnh người lên triều".

"Dẹp hết đi, kêu bọn họ ngày mai đến".

Từ Ân rét run, không phải dạo này hoàng thượng rất hạnh phúc sao đột nhiên lại như vậy?? Aiiiz, khỏi cần nghĩ cũng biết là do ai làm rồi.

"Nô tài tuân chỉ", chỉ mong mấy người đó đừng làm khó ông, hỏi ông lí do vì sao bãi triều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương